Ngày thứ hai của Đại hội thể thao, Triệu Lễ vẫn mặc đồng phục đến đúng giờ.
“Sao cậu lại ở đây?” Tống Phong vốn tưởng rằng anh ta chỉ tới đây tham gia cuộc vui một ngày, không nghĩ đến hôm nay lại đến nữa.
“Cậu quản tôi.” Triệu Lễ không ngồi xuống, trực tiếp vòng qua đám người Tống Phong, đi về phía sau.
Tần Ý lại rủ mấy cô gái chơi poker, vì không thể thắng nổi nên không muốn tham gia, ngồi một mình sau bọn họ.
Triệu Lễ ngồi xuống, Quan Tư Tư nhìn thấy gương mặt quen thuộc liền thốt lện: "Lại là cậu sao, Doraemon?"
Triệu Lễ nhướng mày khi nghe đến danh hiệu này: "Tại sao gọi tôi như vậy?"
"Bởi vì kỹ năng của cậu rất giống Doraemon."
Triệu Lễ ngoắc ngón tay về phía cô ấy, ra hiệu cho lại gần nhẹ giọng nói: "Có muốn gặp lại không?"
Quan Tư Tư gật đầu: "Tôi muốn."
Triệu Lễ lại thò tay vào trong túi sờ một lúc lâu giống như ngày hôm qua, lấy ra một nắm sôcôla.
Quan Tư Tư vỗ tay: "Còn gì nữa không vậy?"
Triệu Lễ gật đầu, chạm vào túi vài lần liền lấy ra kẹo, thạch và những đồ ăn nhẹ khác.
Quan Tư Tư không nhịn được nữa: "Cậu cũng có thật nhiều bảo bối."
Triệu Lễ vỗ vỗ túi, có quỷ mới biết sáng nay anh ta đã mua nhiều đồ ăn thế nào, còn phải cố gắng hết sức nhét đống đồ đó vào túi để không bị ai phát hiện.
Quan Tư Tư nghĩ người đàn ông này thật thú vị, nhịn không được muốn bắt chuyện: "Tên cậu là gì?"
"Tôi là Triệu Lễ, còn cậu?"
"Quan Tư Tư."
Quan Tư Tư liếc nhìn đồng phục học sinh của anh ta, trên đó không có huy hiệu của trường: "Vậy cậu học lớp mấy?"
Triệu Lễ tuỳ tiện nói: "Tôi ... lớp bảy."
Quan Tư Tư gật đầu rõ ràng: "Tôi học lớp 11."
Quan Tư Tư vừa trò chuyện vừa ăn đồ ăn vặt mà Triệu Lễ đưa cho, cô ấy là một người rất hay nói, nói chuyện với cô ấy một hồi như một cái máy nói được chia sẻ toàn bộ mấy câu chuyện mà mình bát quái được trước mặt Tần Y.
Triệu Lễ nghe cô ấy không ngừng líu ríu kể chuyện, Quan Tư Tư nhìn thấy Hồ Đào và Tiết Vọng cách đó không xa đứng dậy cùng nhau rời khán phòng không biết đi đâu, cô ấy vỗ đùi: "Mà này, cậu có biết chuyện của Tiết Vọng và Hồ Đào ban chúng ta không?"
"...?"
Cuối cùng Triệu Lễ cũng bắt đầu có hứng thú đến câu chuyện này, đợi Quan Tư Tư chia sẻ tất cả những tin đồn kỳ quái đó, anh ta vẫn không biết phải phản ứng thế nào nhất thời đầu óc cũng không hoạt động.
"Tại sao cậu lại không nói lời nào."
Triệu Lễ định thần lại: "Không ... Cậu có chắc những gì mình vừa nói là sự thật không?"
"Chắc chứ."
——
Khi Triệu Lễ trở về ngồi bên cạnh Tống Phong, Tống Phong không biết đã chơi bao nhiêu ván cũng không còn thời gian quan tâm đến anh ta. Nhìn thấy người trở lại cũng không dời mắt, dùng sức ấn vào màn hình điện thoại di động: "Cậu làm gì ở đây?"
"Làm Doraemon đi."
Tống Phong: "?"
Triệu Lễ ngồi xuống, có chút khát. Cầm chai nước khoáng lên, ngước lên định uống thì vô tình liếc thấy bóng dáng của Hồ Đào và Tiết Vọng ở phía xa.
Mặc dù phần lớn những lời nói của Quan Tư đều còn chưa biết đúng sai, nhưng cũng làm cho anh ta khó tránh khỏi để ý tới hai người này.
Khi Triệu Lễ đang ngây người, Tống Phong đột nhiên nói: "Tại sao cậu lại đi tìm Quan Tư Tư?"
Triệu Lễ không có phản ứng ngay: "Hả?"
"Đừng tưởng rằng tôi không nhìn thấy. Hàng sau không có ai ngồi, muốn nhìn thấy hai người cũng đâu phải chuyện khó." Tống Phong vẫn chăm chú vào màn hình điện thoại, đang chờ trò chơi bắt đầu.
Triệu Lễ không muốn tiết lộ chuyện này, nhưng hiện tại không thú nhận không được rồi.
Nghe Triệu Lễ nói xong chuyện anh ta và Quan Tư Tư quen biết nhau, Tống Phong hiếm khi đang chơi game mà ngẩng đầu lên: "Ở thế kỷ 21, vẫn còn những cô gái ... đơn thuần, ngây thơ như vậy sao?"
Triệu Lễ ho khan hai tiếng: "Trước tiên cậu nên tự lo làm sao để theo đuổi được bạn cùng bàn của mình đi."
Lúc này giọng nói của anh ta đã thấp xuống, ánh mắt anh ta liếc nhìn Vân Hàm như cố ý lại vô ý.
Vừa nhắc tới chuyện này, Tống Phong hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo. Cậu ta liếc nhìn Vân Hàm cô ấy vẫn đang tập trung đan khăn như ngày hôm qua.
——
Thứ sáu, ngày cuối cùng của Đại hội thể thao. Triệu Lễ đến Ninh Trung đúng giờ như mọi khi và đi thẳng về phía sau với một mục tiêu rõ ràng.
Đến lúc Triệu Lễ quay lại, có vẻ nhìn như tắm gió xuân.
Trên mặt Tống Phong lộ ra vẻ tuyệt vọng: "Cậu đến Ninh Trung còn siêng năng hơn cả chúng tôi, thế thì dứt khoát chuyển tới luôn đi."
Dù sao ngày nào Triệu Lễ cũng ở nhà kêu chán, đến đây có thể cùng nhau chơi đùa vui vẻ.
Triệu Lễ gục đầu xuống: "Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng hôm qua cô ấy hỏi tôi học lớp mấy, tôi tùy tiện nói lớp bảy. Nếu bây giờ tôi muốn chuyển đến lớp mười một của cô ấy nhưng không biết phải làm sao?"
Tống Phong sờ sờ cằm: "Được, cậu tự sinh tự diệt đi."
Cậu ta nói xong liền vỗ vai Triệu Lễ rồi quay lại tiếp tục chơi game.
Đã buổi chiều, mắt nhìn thấy hai ngày nghĩ lễ sắp đến trên mặt mọi người không khỏi lộ ra một chút vui vẻ.
Tuy nhiên sắc mặt của Tiết Vọng lại tăm tối khó lường cũng không biết là đang nghĩ cái gì.
Anh dường như trằn trọc hồi lâu, cuối cùng thu hết dũng khí nói: "Hồ Đào, ngày mai cậu có rảnh không?"
Hồ Đào không chút do dự đáp lại: "Tôi rảnh, có chuyện gì sao?"
Tiết Vọng ngồi ngay ngắn, trên mặt vẫn duy trì vẻ thờ ơ thường ngày: "Ngày mai tôi tổ chức sinh nhật ở nhà."
Hồ Đào: "Tôi cũng không có biết ... Chúc mừng sinh nhật."
Tiết Vọng đợi hồi lâu trong mắt lộ ra vẻ mong đợi, nhưng Hồ Đào lại không nói gì.
"Không biết sao?"
Hồ Đào có chút bối rối: "Tôi còn chưa mua quà, có lẽ thứ hai tôi sẽ tặng..."
“Không phải cái này!” Tiết Vọng ngắt lời cô.
"Vậy thì là cái gì?"
Tiết Vọng hoàn toàn bị đánh bại bởi tư duy người máy của Hồ Đào: "Tôi chỉ muốn mời cậu đến nhà tôi nhân ngày sinh nhật."
Lúc nói câu này anh nói rất nhanh, toàn bộ liền nói ra, Hồ Đào không có đáp lại.
Tiết Vọng nghĩ cô không muốn, đang định mở miệng nói tiểu gia đây cũng chỉ tuỳ tiện mời cậu, không đến cũng không sao bla bla…
Nhưng lúc này, Hồ Đào nói: "Được."
Tiết Vọng nghe câu trả lời của cô, khóe miệng không khỏi cong lên.
——
Thứ bảy, hiếm khi Hồ Đào không ngủ nướng dậy cũng thật sớm.
Hôm nay nhiệt độ xuống thấp, lúc rửa mặt làm cô không khỏi rùng mình. Khi mở cửa tủ định chuẩn bị mặc một chiếc áo khoác đệm đen, không hiểu sao lại nhớ ra cách đây không lâu Tiết Vọng đến nhà cô mặc một chiếc áo len màu vàng.
Cô nhớ lúc đó Tiết Vọng đã nói: "Tiểu cô nương nên mặc quần áo sáng màu hơn, hai màu đen, trắng và xám mỗi ngày thật thiếu sức sống."
Nghĩ đến đây, cô lại đặt chiếc áo khoác đệm đen xuống, nhìn chằm chằm vào tủ quần áo một lúc.
Cô có rất ít quần áo sáng màu, phải mất một lúc mới tìm được một chiếc áo len dệt kim màu xanh nhạt với hàng nơ lụa trắng buộc trên tay áo, rất tươi tắn và trang nhã. Lại lấy thêm một chiếc chân váy trắng cho cùng bộ.
Cô liếc nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ, nghiến răng nghiến lợi thay bộ quần áo này.
Vì phải mất thời gian chọn quần áo Hồ Đào sợ đến muộn nên vội vàng xách bánh và quà ra ngoài.
May mắn nhà của Tiết Vọng cách nhà trọ của Hồ Đào không xa, có thể đi bộ đến đó trong vòng mười phút.
Hồ Đào đứng bên ngoài khu biệt thự, Tiết Vọng biết cô đến nên cố tình không đóng cửa để cô có thể dễ dàng đi vào.
Bước tới cửa nhỏ, Hồ Đào đang định đưa tay gõ cửa, bên trong liền có cảm ứng tự mở ra.
Điều đầu tiên Tiết Vọng nói khi nhìn thấy cô không phải là tại sao cậu lại đến đây, cũng không phải là hôm nay cậu ăn mặc đẹp thế mà là: "Chết tiệt, đêm qua cậu làm gì để trở thành một con gấu trúc sao?"
Mắt Hồ Đào bây giờ là một mảnh xanh đen không thể giấu diếm, Hồ Đào liếc anh một cái, không muốn giải thích, đi thẳng vào nhà.
Hồ Đào nhìn nhà anh một chút, tổng cộng có 5 tầng, tầng dưới còn có thang máy, trang trí theo phong cách Châu Âu sang trọng.
Cô đi vài bước luôn cảm thấy có gì đó không ổn, toàn bộ biệt thự trống rỗng, bước chân thậm chí còn vang vọng trong biệt thự to lớn.
Yên lặng một cách kỳ lạ.
Hồ Đào quay lại nhìn Tiết Vọng: "Nhà cậu có ai không?"
Tiết Vọng tỏ vẻ thờ ơ: "Cha mẹ tôi đi công tác, bảo mẫu và quản gia ở nhà cũng được tôi cho nghỉ một ngày. Bây giờ chỉ có hai chúng ta."
"Tại sao?"
Ban đầu Hồ Đào nghĩ anh đang tổ chức tiệc sinh nhật ở nhà, còn cô chỉ là một trong số những người được mời.
Tiết Vọng nhìn có chút mất tự nhiên: "Tôi cảm thấy có quá nhiều người."
Hồ Đào mí mắt nhảy dựng: "Nhưng là quá vắng vẻ, đúng không?"
"Tôi từng sống ở Anh, cao trung cũng mới đến Ninh Thành. Tôi không có bạn bè nào ở đây cả cũng không biết mời ai đến sinh nhật của mình." Tiết Vọng nói xong, giọng điệu của anh đầy vẻ đáng thương.
Hồ Đào nghĩ kỹ rồi, mặc dù lúc ở Ninh Thành anh toàn đi tìm cô, nhưng anh rõ ràng không thiếu bạn bè, hơn nữa không phải Xuyên Lệ cũng ở Ninh Thành sao?
Nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng thương của anh, Hồ Đào đành nuốt lời những lời định nói ra. Quên đi, hôm nay là sinh nhật anh, muốn làm gì thì cứ chiều theo ý anh một chút.
Nhìn thấy Hồ Đào không còn phải vật lộn với chuyện này nữa, Tiết Vọng có vẻ yên tâm.
Hồ Đào đặt bánh xuống liếc nhìn thời gian, đã gần trưa.
"Sinh nhật cậu muốn ăn gì?"
Tiết Vọng coi như đã chuẩn bị xong, chỉ vào phòng bếp: "Tôi muốn ăn món cậu nấu."
Hồ Đào nghiêng đầu: "Cậu gọi tôi đến đây nấu cơm cho cậu sao?"
"Hôm nay tôi tổ chức sinh nhật, chẳng lẽ muốn tôi tự mình xuống bếp sao."
Tiết Vọng lại bày ra chiêu trò tương tự vừa rồi, Hồ Đào không thể làm gì được anh, trong lòng mặc niệm hôm nay sinh nhật anh nên cho anh một chút mặt mũi.
Hồ Đào bước vào nhà bếp, rất to và gọn gàng đầy đủ các loại đồ dùng nhà bếp. Nguyên liệu trong tủ lạnh cũng rất đầy đủ, không thiếu một thứ gì cả.
Bởi vì phòng bếp mở cửa, Tiết Vọng đang ngồi ở bàn ăn bên cạnh, ánh mắt dõi theo bộ dáng bận rộn của Hồ Đào.
Sau hai tiếng đồng hồ làm việc chăm chỉ, cuối cùng Hồ Đào cũng dọn được một bàn các món ăn. Tiết Vọng nhìn kỹ là thăn heo xào chua ngọt, củ sen chiên giòn, cà tím om, xà lách xào, cuối cùng là một nồi cua lông hấp.
Tiết Vọng trố mắt: "Tiểu Hồ Đào, cậu không trở thành đầu bếp thật đáng tiếc."
Hồ Đào lấy đầy bát cơm, đưa cho anh: "Ăn của mình đi, đừng có nói nhiều."
Hồ Đào đã tự nấu ăn từ nhỏ lâu rồi cũng thành quen, biết nhiều món nhưng thường lười nấu.
Tiết Vọng ăn xong, vẻ mặt mãn nguyện, nhưng anh để ý thấy Hồ Đào cũng mang theo một chiếc bánh: "Tiểu Hồ Đào cậu có mang bánh đến sao?"
Hồ Đào nhớ lại: "Đúng vậy."
Cô xoay người đi vào bếp lấy bánh, mở hộp ra Tiết Vọng có thể nhìn thấy hình dạng của chiếc bánh.
Đó là một chiếc bánh kem màu trắng rất đơn giản có một người đàn ông nhỏ được vẽ trên bánh cùng một lời chúc mừng sinh nhật ở dưới cùng.
Chỉ là kỹ năng vẽ tranh của người này hơi cẩu thả vẽ xấu đến mức không phân biệt được đây là ai, bên dưới còn viết mấy chữ tiếng anh như con sâu róm bò qua.
Tiết Vọng không khỏi than thở: "Phốc hahaha, tiệm bánh ngọt nào làm cái này xấu quá đi, nhìn bức tranh này có giống ma không, nó không hề giống tôi nhé, căn bản không bằng một phần vạn sự anh tuấn của tiểu gia đây. Còn có mấy chữ tiếng anh này nữa, tiểu Hồ Đào sau này đừng có đến cái tiệm này nữa, thời buổi này con chó, con mèo gì cũng có thể làm bánh.”
Khi nói lời này anh cũng không để ý đến sắc mặt càng ngày càng đen của Hồ Đào chỉ nghe thấy Hồ Đào nghiến răng trả lời: "Tiết Vọng, cái bánh này là tôi làm."
Tiết Vọng sửng sốt, cuộc trò chuyện đột ngột chuyển hướng: "Thật ra, chiếc bánh này không có trang trí lòe loẹt, không có hoa văn cầu kỳ, nó rất đơn giản và khí chất, tôi rất thích! Và cái hình này nhìn giống một số bức tranh của Picasso. Cảm giác trừu tượng, cũng như tiếng Anh này, đã tạo ra một số đổi mới trong các phông chữ đơn điệu trước đây. Thoạt nhìn người làm ra chiếc bánh này là một bậc thầy với những thành tựu nghệ thuật tuyệt vời, người có thẩm mỹ vượt qua thế giới ngày nay!”
Hồ Đào giật giật khóe miệng, hiện tại đã quá muộn.
“Vậy… đây có phải là bánh tối qua cậu thức khuya làm không?” Tiết Vọng ngượng ngùng cười.
"Đúng."
"Vậy thì quầng thâm mắt của cậu cũng là bởi vì..."
"Đúng."
Tiết Vọng nhất thời không nói nên lời, chỉ hận chính mình lúc này quá lỗ mãng, vừa thẹn vừa cảm động.
"Tôi xin lỗi tiểu Hồ Đào, tôi không biết là cậu làm. Tôi rất thích chiếc bánh này. Tôi nhất định sẽ ăn hết nó!"
Hồ Đào vẫn tỏ vẻ thờ ơ, Tiết Vọng không biết phải làm gì.
Anh nảy ra một ý tưởng, chạy vào bếp lục tung tủ một hồi rồi cầm thứ gì đó chạy về.
Anh lật chiếc bánh cẩn thận vẽ một thứ gì đó lên trên, Hồ Đào mặc dù không muốn để ý đến anh, nhưng không thể không liếc vài lần qua khóe mắt.
“Được rồi!” Tiết Vọng nói xong liền đẩy cái bánh đến trước mặt Hồ Đào.
Nhìn Hồ Đào, anh vẽ thêm một cô bé khác bên cạnh người đàn ông nhỏ bé trên chiếc bánh bằng sô cô la. Cô bé buộc tóc đuôi ngựa nhe răng khểnh cười duyên, hơn nữa bàn tay giống như que diêm của cô bé đang đan vào nhau của cậu bé bên cạnh, như thể họ đang nắm tay nhau vậy.
Hồ Đào cuối cùng cũng không chịu được, bật cười: "Đứa nhỏ này là ai?"
"Cậu."
Hồ Đào cong môi: "Cậu rõ ràng vẽ rất xấu, còn không biết xấu hổ nói tôi."
Nhìn thấy cô rốt cuộc cũng không tức giận, Tiết Vọng cảm thấy nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi anh ước và thổi nến, cả hai bắt đầu cắt bánh.
Vì đã ăn cơm rất no, cho nên hai người cũng chỉ ăn một ít, phần còn lại bỏ vào tủ lạnh
Ăn bánh xong, Hồ Đào lấy từ trong túi ra một hộp quà đưa cho Tiết Vọng.
Tiết Vọng nhận lấy, bên ngoài được đóng gói đẹp mắt, anh mở ra thì thấy bên trong có một chiếc đĩa CD.
Hồ Đào giải thích: "Đây là bản demo do tôi tự viết và hát. Chưa có ai nghe, tôi nghĩ nó có ý nghĩa nên muốn tặng nó như một món quà sinh nhật".
"—Tất nhiên, cậu không nghe cũng được tôi cũng chỉ tuỳ tiện hát thôi."
Nhưng trên thực tế đêm qua cô phải làm bánh còn thu âm bài hát nên hầu như không ngủ.
Lời bài hát này được cô viết cách đây khá lâu, tình cờ phát hiện lời bài hát bị phong trần liền thay đổi lại.
Cô đã thu âm nhiều lần nhưng không hài lòng, có lúc cô hát nhiều lần đến mức suýt đập vỡ cả cây đàn.
Tiết Vọng cười rạng rỡ: "Cám ơn, tôi rất thích."
Danh Sách Chương: