Bảy năm sau.
Tại sân bay Đế Đô, máy bay hạ cánh đúng giờ. Người phụ nữ dung mạo tinh xảo có khí chất lạnh lùng, kéo chiếc vali màu đen chậm rãi đi ra khỏi sân bay.
“Hồ Đào, ở đây!” Tống Phong liếc mắt một cái đã thấy được cô, phất phất tay, trên mặt tràn đầy kích động.
Hồ Đào nghe thấy liền đi về hướng có phát ra âm thanh, chậm rãi đi đến trước mặt cậu ta, Tống Phong tiếp rương hành lý trong tay cô.
“Cậu ăn cơm trưa chưa?” Hai người đi cạnh nhau, Tống Phong vừa đi vừa hỏi
"Vẫn chưa."
Tống Phong ngoắc ngoắc ngón tay: "Tôi biết một quán ăn ngon, tôi đưa cậu đến đó?"
Hồ Đào ngẩng đầu nhìn cậu ta, Tống Phong lại vỗ ngực nói thêm: "Tôi mời cậu."
Hồ Đào cong cong khóe môi: "Được."
Hai người đi tới bãi đậu xe dưới tầng hầm, Tống Phong cất vali vào cốp xe, ngồi vào ghế lái, Hồ Đào mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.
Xe chạy vững vàng, Tống Phong cùng cô nói chuyện.
"Nói cho nghe một chút, Hồ Đào cậu tại sao đột nhiên lại nghĩ đến việc đến Đế Đô phát triển vậy?"
Hồ Đào nhìn thẳng vào khung cảnh trước mặt, thờ ơ nói: "Có cơ hội tốt hơn, tôi cũng muốn thử xem."
Sau khi tốt nghiệp đại học, Tống Phong và Triệu Lễ đã ngừng tiếp xúc với hiphop, cả hai đều lựa chọn kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, xử lý mọi chuyện sự vụ cũng rất gọn gàng.
Những năm gần đây Đế Đô phát triển nhanh chóng, triển vọng thị trường và cơ hội kinh doanh là vô cùng lớn, đây hẳn là cơ hội lớn cho các nhà kinh doanh. Ngược lại, một thành phố nhỏ tuyến mười tám như Ninh Thành thật sự không là gì cả.
Vì vậy, hầu hết các bạn học năm đó đều chọn đến Đế Đô hoặc các thành phố lớn khác để phát triển, rất ít người ở lại Ninh Thành.
Trường đại học của Hồ Đào ở Đế Đô, nhưng cô vẫn lựa chọn trở lại Ninh Thành sau khi tốt nghiệp, suốt nhiều năm như vậy cô vẫn luôn kiên trì theo đuổi sự nghiệp rapper.
Nhiều người không hiểu sự lựa chọn của cô, cảm thấy cô về Ninh Thành chỉ có thể uống gió tây bắc.
Nhưng nhiều bài hát của cô mấy năm nay đã bùng nổ và trở nên nổi tiếng, các tác phẩm của cô được nghe trên các nền tảng lớn, mức độ phổ biến cũng rất cao. Theo đó, lượng truy cập và độ nổi tiếng của cô cũng tăng lên nhanh chóng, chưa kể lượng người hâm mộ.
Nhiều công ty đưa ra cho cô một cành ô liu, nhưng cô lại từ chối từng người một cho đến khi có một cuộc điện thoại từ Đế Đô.
Công ty truyền thông giải trí Tầm Thịnh muốn ký hợp đồng với cô, chính thức ra mắt công chúng, sau một hồi do dự cô đã đồng ý.
Mặc dù không có mong muốn được debut, nhưng với sự trưởng thành của tuổi đời và kinh nghiệm dày dặn, cô cũng có những hoài bão và ý tưởng riêng mong muốn tiếp tục hoàn thiện hơn trong lĩnh vực mà mình yêu thích.
Tầm Thịnh là một trong những công ty lớn nhất ở Đế Đô, có rất nhiều ca sĩ và ngôi sao nổi tiếng đều xuất thân từ đây. Còn nghe được tư bản phía sau công ty rất lớn, có tài lực vô cùng hùng hậu.
Việc một công ty tốt như vậy có thể mời cô cũng là một cách khẳng định năng lực của bản thân, như vậy cô cũng sẽ có được nguồn tài nguyên tốt hơn để làm cho tác phẩm của mình có chất lượng cao hơn.
Vì vậy, cô đã đưa ra quyết định đến Đế Đô.
Sau một lúc xuất thần, Tống Phong đã lái ô tô đến nơi cần đến, cậu ta dẫn Hồ Đào đến bàn ăn đã đặt trước ở tầng trên của nhà hàng.
Ngay khi cánh cửa mở ra, một vài gương mặt quen thuộc đã ngồi quanh chiếc bàn tròn trong phòng.
“Bất ngờ chưa!” Triệu Lễ đứng lên hô to.
Những người khác cũng đi theo tiếp đón.
Hồ Đào đứng ở cửa, sững sốt nhìn xung quanh có Triệu Lễ, Vân Hàm và Tiểu Lâm Thất đều ở đây.
Cô ngước mắt liếc nhìn Tống Phong, trên mặt người kia tràn đầy vẻ "đừng quá cảm động".
Sau khi cô ngồi xuống, mấy người cùng nhau gọi món, vừa chờ đợi món ăn mọi người vừa bắt đầu trò chuyện.
"Chúng ta đã lâu không gặp nhau. Nếu Hồ Đào không đến Đế Đô lần này, tôi không biết khi nào chúng ta mới được gặp nhau nữa" Triệu Lễ nói.
Khuôn mặt Vân Hàm nở nụ cười, rõ ràng cô ấy rất vui khi nhìn thấy Hồ Đào: "Đúng vậy, mấy năm qua tôi đã gặp Hồ Đạo vài lần, bình thường cũng hay liên hệ nữa."
Sau khi tốt nghiệp đại học, Vân Hàm làm việc trong một công ty nước ngoài ở Đế Đô, và thỉnh thoảng có các kỳ nghỉ sẽ trở về Ninh Thành chơi với Hồ Đào.
“Lão Thất bây giờ rất có triển vọng, cậu ta còn trở thành một nhiếp ảnh gia.” Tống Phong chỉ vào Tiểu Lâm Thất.
Thấy mình được nhắc tới, Tiêu Lâm Thất cười ấm áp: "Cũng được, các cậu cũng rất tốt."
Tống Phong cùng Triệu Lễ trải qua mấy năm mài giũa cũng bắt đầu tự thân lập nghiệp ở Đế Đô, xem như có chút thành tựu.
Tống Phong không nhịn được cảm thán: "Thật tuyệt, nhóm F5 Ninh Thành chúng ta lại tái hợp!"
Không khí nhất thời có chút trở nên lúng túng..
Tống Phong ý thức được cái gì đó, gãi gãi cằm. Sau đó cậu ta đếm mọi người thành một vòng tròn, và cuối cùng chỉ vào mình: "Đúng vậy, chính xác là năm người."
Đồ ăn vừa đến, Triệu Lễ liền kẹp lên khối xương sườn nhét vào trong miệng cậu ta: “Dùng bữa dùng bữa, đồ ăn của nhà hàng này hương vị thực không tồi.”
Đoạn nhạc đệm nhỏ ngắn ngủi trôi qua, trên bàn ăn, mấy người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng nhớ lại những chuyện thú vị trong quá khứ, không khí rất hòa hợp.
Bữa ăn kết thúc, Tống Phong vẫn có chút không cam lòng, đồng ý: "Sau này chúng ta nhất định phải cùng nhau tụ họp lại thật nhiều."
“Thành giao!” Triệu Lễ vỗ vai cậu ta.
Bước ra khỏi cửa nhà hàng, Vân Hàm đi bên cạnh Hồ Đào nhẹ giọng hỏi cô: “Peach, bây giờ cậu định đi đâu, có muốn mình đưa cậu đi không?” Sau khi tốt nghiệp, Vân Hàm dành dụm tiền mua một chiếc ô tô nhỏ, không đắt nhưng tự mình lái xe cũng thoải mái.
Hồ Đào nhẹ nhàng nhìn cô ấy: "Bây giờ mình đến công ty, không có chuyện gì cả, Tống Phong sẽ chở mình đi."
Vân Hàm gật đầu: "Vậy đi đường phải cẩn thận."
"Được."
Tống Phong chở cô đến trước cửa Tầm Thịnh, lo lắng hỏi cô: "Bây giờ tôi phải về công ty họp, có lẽ không có thời gian đón cậu, lát nữa cậu về như thế nào?"
Hồ Đào nói với một giọng điệu thoải mái: "Đi taxi."
Tống Phong gật đầu: "Vậy cậu nhớ báo an toàn cho tôiôi."
"Ừm."
Hồ Đào đáp lại một tiếng rồi quay người bước vào tòa nhà văn phòng cao chót vót.
Có một nhân viên lễ tân đợi cô ở cửa, sau khi thấy cô đến liền quẹt thẻ dẫn cô vào thang máy.
Nhân viên công tác dẫn cô đến một văn phòng nào đó rồi rời đi trước.
Ngay khi Hồ Đào bước vào, bên trong đã có một người phụ nữ tóc ngắn và hơi xoăn, nhìn rất giỏi giang đang đợi cô.
Hai người ngồi đối mặt nhau.
Người phụ nữ tô son Dior 999 tươi tắn, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: "Trước tiên tự giới thiệu, tôi tên là Lập Tâm - giám đốc của Tầm Thịnh."
Hồ Đào bắt tay cô ta: "Hồ Đào."
...
Sau khi cả hai trao đổi chi tiết về công việc trong văn phòng, thống nhất xong xuôi, liền lấy ra một bản hợp đồng và đưa cho cô một cây bút.
Hồ Đào nhận lấy ký tên vào hợp đồng.
“Nhân tiện, tôi quên nói với cô người đại diện của cô là tôi.” Lập Tâm tiếp nhận hợp đồng mà cô đã ký.
Hồ Đào có hơi nhíu mày: "Cô đích thân dẫn dắt tôi?"
Lập Tâm cong lên khóe môi: "Còn có vấn đề gì sao?"
"Không."
Không có dư thừa không cần thiết, sau khi ký hợp đồng Hồ Đào lập tức rời khỏi văn phòng.
Cô đi được hai bước đã đụng phải Tiêu Lâm Thất.
Cả hai đều rất ngạc nhiên khi gặp nhau ở đây.
Tiêu Lâm Thất đặt máy ảnh trong tay xuống: "Hồ Đào, sao cậu lại ở đây?"
"Đây là công ty tôi đã ký hợp đồng."
“Thật trùng hợp tôi là nhiếp ảnh gia làm việc với Tầm Thịnh.” Tiêu Lâm Thất cầm máy ảnh lắc lắc.
Hồ Đào nhìn lướt qua rất nhiều tạp chí, poster và áp phích xếp chồng lên nhau trên bàn làm việc trong văn phòng, tất cả đều là những ngôi sao nổi tiếng trong làng giải trí.
Cô lật xem, quay đầu hỏi: "Cậu chụp hết mấy tấm ảnh này?"
Tiêu Lâm Thất gật đầu.
“Rất lợi hại.” Hồ Đào đóng tạp chí lại.
Tiêu Lâm Thất cười nhẹ: "Quá khen."
Hồ Đào liếc mắt nhìn thời gian: "Đã muộn rồi, tôi phải đi trước."
Tiêu Lâm Thất do dự một chút: "Tôi tình cờ cũng đi ra ngoài, để tôi đưa cậu đi?"
Hồ Đào nghĩ đến điều kiện giao thông ở Đế Đô không tốt, ước tính giờ cao điểm đi taxi sẽ mất nhiều thời gian, nên cô đồng ý: "Làm phiền cậu."
Đế Đô là tấc đất tấc vàng, Hồ Đào mới đến đây không thể thuê nhà quá gần trung tâm thành phố, vì vậy cô thuê ở một tiểu khu cách tương đối xa, chờ Tiêu Lâm Thất chạy đến dưới lầu tiểu khu thì bóng đêm sớm đã buông xuống.
Hồ Đào tháo dây an toàn quay qua xin lỗi: "Xin lỗi, đã làm phiền cậu lái xe đến chỗ xa như vậy."
“Không có gì, nhưng mình cậu sống ở xa như vậy, sau này không phải rất bất tiện khi đến công ty sao?” Tiêu Lâm Thất ngồi ở ghế lái quay đầu nhìn cô.
“Tôi vẫn là nên đi taxi.” Mấy năm nay Hồ Đào cũng kiếm được một khoản tiền nho nhỏ, đi taxi vẫn hợp với túi tiền của cô.
Tiêu Lâm Thất đề nghị: "Nếu không, sau này tôi đi đón cậu?"
Hồ Đào lắc đầu từ chối: "Phiền phức quá."
Tiêu Lâm Thất cũng không có kiên trì, chỉ dặn dò nói: "Được, vậy sau này có chuyện gì có thể gọi tới tìm tôi"
"Vậy, cám ơn cậu."
Tiêu Lâm Thất nhìn Hồ Đào lên nhà mới lái xe rời đi.
Danh Sách Chương: