Từ nhỏ đến lớn Tống Phong vẫn luôn là một người bướng bỉnh, cực kỳ chán ghét việc đi học, chán ghét đến trực tiếp bỏ học.
Ba mẹ cậu ta đều bị làm cho tức giận đến không nhẹ, nhưng cũng may trong nhà có kinh doanh cho cậu ở nhà học sớm một chút chuyện kinh doanh cũng không tồi.
Nhưng ba Tống và mẹ Tống không dự đoán được, có một ngày đứa con cứng đầu của họ đột nhiên thông suốt, chủ động yêu cầu đòi đi học.
Ngày khai giảng đầu tiên, Tống Phong ngồi miên man suy nghĩ về người bạn cùng phòng ngày nhớ đêm mong.
Cô gái nói chuyện dịu dàng lớn lên lại đáng yêu, cậu ta đi học không nhịn được cứ ngó sang bên cạnh.
Vân Hàm đối với chuyện học tập vô cùng nghiêm túc, trên bàn sách vở đều chồng đến chỉnh tề, còn có một ít vật trang trí nhỏ xinh xắn.
Cậu ta lại cúi đầu nhìn bàn học của bản thân, bài thi, sách vở trên bàn vứt tứ tung lên giống như lá khô ngoài vỉa hè, sách giáo khoa trong hộp bàn cũng bị cuộn nhàu hết cả.
Đôi khi cô ấy không nhịn được, sẽ giúp cậu ta sửa sang thật gọn gàng, ngăn nắp.
Ngón tay cô gái nhỏ thon dài, kiên nhẫn mà đem sách giáo khoa cong nhàu của cậu ta vuốt thẳng ra, lại xếp từng cuốn từng cuốn thật ngăn nắp.
Mỗi khi như vậy, Tống Phong đều sẽ có chút quẫn bách, không biết nên nói cái gì cho tốt.
Có một lần cậu ta mới từ bên ngoài trở về, đã thấy Vân Hàm đem một quyển sách bìa hoa anh đào đẩy đến trước mặt cậu ta, hỏi cậu ta có muốn hay không chép lại vở toán của cô ấy.
Tống Phong đồng ý, khắp nơi sờ sờ, cậu ta ngay cả một cuốn sách tử tế cũng không mang theo.
Cậu ta có chút xấu hổ mà gãi gãi đầu, Vân Hàm thấy thế từ trong hộc bàn móc ra một quyển vở màu hồng nhạt mới tinh bìa đóng gói còn chưa có bóc đưa cho cậu ta nói: “Vừa lúc mình có sách mới”
Từ đó về sau, mỗi ngày Tống Phong đều mang theo cuốn vở màu hồng nhạt đó, mỗi một chữ viết xuống chép lại vở ghi toán của cô ấy đầu đặc biệt cẩn thận, không sót một chữ.
Vân Hàm cũng dưỡng thành thói quen, chính là mỗi ngày mang cho cậu ta một bình sữa bò.
Bởi vì cậu ta thấy Hồ Đào có sữa bò uống, luôn thích ồn ào.
Thời điểm năm ba cao trung, bầu không khí học tập trong lớp học vô cùng khẩn trương, mọi người đều ở vùi đầu vào học và Vân Hàm cũng vậy.
Cô ấy đã ở Tây Thành quá lâu, nên phá lệ khát vọng đi thành phố lớn nhìn xem, thậm chí còn mơ ước được thoát ra khỏi thế giới của riêng mình.
Vì thế cô ấy vô cùng nghiêm túc học tập, phiếu điểm luôn xếp hạng ở trên cao không phụ lại nỗ lực đã bỏ ra.
Nhưng bộ dạng Tống Phong vẫn là kiểu cà lơ phất phơ dạng, cùng với không khí trong lớp học không giống nhau.
Tống Phong ngủ gật trong tiết toán, chuông báo tan học vang lên vẫn chưa chịu dậy. Một phút qua đi lại bỗng nhiên bừng tỉnh, sờ ngăn kéo tìm di động ồn ào: “Không được, hôm nay trò chơi rút thăm trúng thưởng, chậm một chút là không có.”
Vân Hàm xanh mặt nhìn cậu ta, rõ ràng mắt còn không mở còn cố chơi trò chơi, lặng lẽ thở dài, cứ theo lẽ thường đem vở hướng đẩy đến trên bàn cậu ta: “Đã là năm cuối cao trung rồi.”
Tống Phong nghe vậy ngẩn ra, tắt trò chơi, bắt đầu vùi đầu vào chép vở.
Lúc sau không biết vì cái gì, rõ ràng thành tích của Tống Phong vẫn là trước sau như một không thay đổi, nhưng Vân Hàm vẫn cảm thấy cậu ta có chút gì đó thay đổi.
Ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy cậu ta viết mấy bài cơ bản, đụng tới bài không hiểu cũng phải hỏi cô ấy, cũng không thấy cậu ta chơi game nữa.
Cô ấy tò mò, nhịn không được hỏi: “Sao gần đây cậu không chơi trò chơi đó nữa.”
Tống Phong gãi gãi cằm: “Mình xóa trò chơi đó rồi.”
Vân Hàm có chút kinh ngạc: “Xóa?”
Thần sắc Tống Phong có chút mất tự nhiên: “Ừ……không phải đã là cao trung rồi sao.”
Tiết tấu học tập của cao tam áp suất đến không thở nổi, trường học cũng nhận thấy được điểm này, tổ chức một lần hoạt động cộng đồng, muốn cho học sinh thả lỏng một chút.
Ai ngờ mọi người trong lớp nghe nói tin này là kêu khổ liên tục, cao tam vốn dĩ đã đủ mệt mỏi, còn muốn tham gia tình nguyện?
Cũng may này hoạt động là tự nguyện tham gia, không đi có thể ở nhà nghỉ ngơi một ngày.
Tống Phong tự nhiên cũng không định đi, có thời gian này còn không bằng nằm trong nhà ngủ ngon một trận.
Ai ngờ Vân Hàm ở bên cạnh lại đối với chuyện này cảm thấy hứng thú.
Lớp trưởng cầm danh sách báo danh chỉ một người đăng kí, lúc hỏi đến Vân Hàm cô gái quyết đoán gật đầu: “Ừ, muốn đi!”
Lớp trưởng có chút kinh ngạc mà đi ghi tên cô ấy vào: “Cậu là người đầu tiên đăng kí trong lớp chúng ta đấy.”
Viết xong tên Vân Hàm, cậu ta quay lại hỏi hạ Tống Phong: “Còn Tống Phong thì sao có đi không?”
Tống Phong nuốt xuống những lời từ chối định nói không đi, ngược lại gật đầu nói: “Đi.”
Địa điểm tổ chức hoạt động tình nguyện là ở chùa miếu, chính là một ngày tình nguyện làm việc trong chùa miếu, hỗ trợ quét tước một chút vệ sinh linh tinh.
Sau khi hoạt động khi kết thúc, Tống Phong đứng ở cửa chùa, một bên Vân Hàm bỗng nhiên đưa cho cậu ta một sợi tơ hồng.
Cậu ta ngơ ngác mà tiếp nhận.
Vân Hàm mới vừa làm việc xong, trên trán còn dính mồ hôi, con ngươi cô gái sáng trong, thanh thúy nói: “Đây là trụ trì cho mình lúc làm xong việc, chia cho cậu một cái.”
……
Thẳng đến thi đại học xong, Tống Phong cũng không dám cùng Vân Hàm nói ra tâm ý của mình.
Sau lại mọi người đều ai đi đường nấy, bận rộn cho cuộc sống riêng của mình.
Tống Phong tiếp nhận công ty trong nhà, cũng quản lý đến gọn gàng ngăn nắp.
Có một hôm cuối tuần Triệu Lễ tới nhà cậu ta tìm người lấy văn kiện, công ty hai người vẫn luôn có hợp tác, bình thường vẫn duy trì mối liên hệ.
Lúc ấy Tống Phong đang trong thư phòng bận rộn đến không thể phân thân, liền nói với Triệu Lễ: “Văn kiện ở kệ sách tầng thứ nhất, tự đi lấy.”
Triệu Lễ nghe vậy quả nhiên ở tầng thứ nhất thấy được phần văn kiện, tùy tay rút ra khi kéo liền mang theo một quyển vở, lạch cạch một cái rơi trên mặt đất.
Triệu Lễ cong lưng nhặt vở lên, thấy bìa là màu hồng nhạt, nhịn không được ghét bỏ mà trêu chọc Tống Phong: “Một đại nam nhân như cậu còn dùng cuốn vở có tâm hồn thiếu nữ.”
Tống Phong nghe vậy ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhìn đến quyển vở trên tay anh ta, ngẩn người.
Kia đúng là quyển vở Vân Hàm đưa cho cậu ta, cậu ta vẫn luôn giữ lại không có bỏ đi.
——
Mấy năm nay Tống Phong bận rộn với công việc, ba mẹ Tống thật ra không hề lo lắng chuyện công ty trong nhà, ngược lại bắt đầu phiền muộn bọn họ già đầu rồi cũng không thấy Tống Phong có bạn gái.
Vì thế hai người quyết định sắp xếp cho con trai mình đi xem mắt.
Tống Phong không muốn đi, nhưng lại không chịu nổi mẹ nhà mình một ngày ba cuộc điện thoại tới hỏi cậu ta có đi hay không, cuối cùng thật sự không chịu nổi, thỏa hiệp.
Cậu ta vốn định chỉ đi ngang qua sân khấu là được.
Nhưng cậu ta không nghĩ tới đối tượng xem mắt của mình lại là Vân Hàm.
Vân Hàm hiển nhiên cũng không dự kiến được đối phương sẽ là cậu ta.
Hai người mặt đối mặt ngồi ở tiệm cơm Tây, Vân Hàm uống một ly nước chanh, trêu ghẹo nói: “Cậu biết không, năm đó ở Tây thành lần đầu tiên gặp được cậu, cậu cũng khẩn trương mà chào hỏi với mình, khi đó mình đã suy nghĩ nhìn cậu thật có cảm giác thân cận.”
Nói xong cô cong môi cười: “Không nghĩ tới một lời của mình liền thành thật, hiện giờ thật sự cùng cậu bàn chuyện hẹn hò.”
Tống Phong hiển nhiên có chút khẩn trương, buông lỏng tay cuống bàn nắm chặt: “Kỳ thật…… Từ lần đầu tiên gặp em ở Tây Thành đã thích em rồi.”
Vân Hàm ngẩn ra, Tống Phong tiếp tục nói: “Anh chuyển trường đến Ninh Trung cũng là vì nghe nói em đang ở đó, không nghĩ tới đôi ta còn đánh bậy đánh bạ trở thành bạn ngồi cùng bàn. Nhiều năm như vậy đi qua, anh phát hiện vẫn rất thích em, cuốn vở năm đó em tặng cho anh anh vẫn luôn giữ lại. Còn có cái dây tơ hồng, anh vẫn luôn mang theo.”
Cậu ta làm như hạ quyết tâm, nghiêm túc mà nhìn về phía Vân Hàm, hỏi: “Cho nên Vân Hàm, em có thể cho anh một cơ hội được không?”
Vân Hàm không có trực tiếp trả lời cậu ta, ngược lại là chỉ chỉ dây tơ hồng trên cổ tay anh: “Anh không biết vì sao lúc đó em lại đưa cái này cho anh sao?”
Tống Phong lắc đầu: “Không biết.”
Vân Hàm thả lỏng chút, cô lười nhác dựa vào ghế dựa: “Bởi vì lúc ấy em nghe trụ trì nói, ngôi chùa đó cầu nhân duyên rất linh nghiệm.”
Tống Phong đầy mặt ngạc nhiên, mà Vân Hàm lại nói tiếp: “Hiện tại em đã cảm thấy, đúng là rất linh.”
“Bởi vì người em thích cũng nói thích em.” Vân Hàm mi mắt cong cong, cười nhìn về phía cậu ta.
Danh Sách Chương: