Lúc Tiết Vọng xử lý xong những chuyện vụn vặt đó, trời đã tối. Anh quay lại bệnh viện để xem tình hình của Hồ Đào.
Trong phòng bệnh, Hồ Đào đang ngủ rất say. Trước khi Tống Phong đi, cậu ta có để lại một ngọn đèn nhỏ bên đầu giường.
Tiết Vọng bước chân nhẹ nhàng đến bên giường, ánh sáng yếu ớt chiếu vào gương mặt đang say ngủ của Hồ Đào, ánh đèn mờ ảo khiến nét mặt bình thường lạnh lùng của cô trở nên dịu dàng hẳn đi.
Làn da của thiếu nữ trắng mịn như mỡ đông, lúc bị thương này cô đã bỏ đi dáng vẻ gai góc thường ngày, trở nên mong manh, yếu ớt. Dường như chỉ chạm mạnh một chút cũng có thể bị vỡ.
Tiết Vọng vén chăn cho cô, anh không muốn làm phiền cô đang nghỉ ngơi nên xoay người muốn rời đi.
Một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay anh, Tiết Vọng sửng sốt nhanh chóng thả lỏng người quay đầu lại nhìn Hồ Đào dọc theo cánh tay mảnh khảnh đang nắm chặt.
"Tôi đã làm cậu tỉnh giấc sao?"
Hồ Đào lắc đầu: "Không có, là tôi ngủ không sâu."
“Có muốn ngủ thêm một lát không?” Tiết Vọng nhẹ giọng hỏi.
Hồ Đào lắc đầu.
Lúc cả hai nói chuyện, bàn tay mảnh khảnh đang nắm cổ tay anh cũng không buông ra, cứ thế nắm chặt lấy.
Đứng trong căn phòng thiếu ánh sáng, tim Tiết Vọng đập rộn lên.
"Có muốn bật đèn không?"
"Được."
Để thuận tiện cho bệnh nhân, trên đầu giường còn có công tắc đèn, Tiết Vọng tự mình ấn vào chốt mở, bàn tay lúc này cũng mới buông ra.
Trước khi bật đèn, Hồ Đào đã bị một bàn tay to che trước mắt, một tiếng lách cách của công tắc làm cả căn phòng trở nên sáng sủa hơn. Tiết Vọng chỉ lấy tay ra sau khi cảm thấy anh đã thích nghi được với ánh sáng đột ngột này.
Bàn tay đang chuẩn bị lấy ra đã bị Hồ Đào nắm giữ, lần này cô chỉ nắm vài ngón tay của anh.
Tiết Vọng ngồi xuống bên giường, mặc cho cô cầm tay: "Đã ăn cơm chưa?"
“Vẫn chưa.” Hồ Đào đã ngủ cả buổi chiều.
"Vậy tôi đi mua, cậu muốn ăn gì?"
"Bít tết Wellington."
Tiết Vọng trầm mặc vài giây: "... Cậu đang bị thương, nên ăn cái gì nhẹ nhàng thôi."
"Được, vậy cậu mua gì cũng được."
Anh vừa nói, Hồ Đào lặng lẽ siết chặt đầu ngón tay của anh.
Ánh mắt Tiết Vọng tối sầm lại: "Tôi đi mua, cậu nghỉ ngơi một chút."
Vừa bước ra khỏi phòng bệnh, Tiết Vọng đã hít một hơi thật sâu. Tim anh lúc này đập rất nhanh dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ng.ực, đầu óc cũng trở nên thật mơ hồ.
Tiết Vọng không để Hồ Đào đợi lâu nên đã nhanh chóng chạy đi mua hai suất cháo hải sản và một ít đồ ăn kèm ở tầng dưới của bệnh viện.
Bàn tay phải của Hồ Đào vẫn còn đang truyền nước, nên cô chỉ có thể uống cháo bằng tay trái. Vì chưa quen nên cô còn suýt làm đổ cả bát cháo nóng lên người.
Tiết Vọng bất lực thở dài, đặt đồ ăn của mình xuống, bước tới cầm lấy chiếc thìa trong tay cô múc một thìa cúi đầu thổi đưa lên miệng Hồ Đào.
Hồ Đào há miệng uống cháo, đợi đến lúc Tiết Vọng cho cô ăn xong phần ăn của anh đã hoàn toàn nguội lạnh.
Tiết Vọng không quan tâm, anh cầm thìa lên và húp cháo nguội.
Tiết Vọng ăn vài miếng cháo, luôn cảm giác có người đang theo dõi mình anh ngẩng đầu lên, Hồ Đào đang ngồi ở trên giường dựa vào gối, chăm chú nhìn anh.
Hồ Đào bị bắt gặp cũng không nhìn đi chỗ khác, cô chớp mắt nhìn anh.
Tiết Vọng không nhịn được hỏi: "Cậu nhìn tôi làm gì?"
Hồ Đào hơi nhíu mày: "Nhìn thấy cậu thật đẹp."
Tiết Vọng luôn cảm thấy đêm nay Hồ Đào rất kỳ quái, mặc dù anh không thể lí giải được cô kì quái ở chỗ nào nhưng so với mọi khi vẫn cảm thấy cô rất khác.
Anh bước tới sờ trán cô, sau đó là của anh: "Cậu không có sốt."
Hồ Đào không biết tại sao anh lại hỏi như vậy: "Tôi không bị sốt gì cả."
Thần sắc Tiết Vọng khó lường: "Vậy thì tại sao đêm nay cậu lại ... sôi nổi như vậy?"
Anh không thể nghĩ ra một tính từ phù hợp để miêu tả hành động của cô lúc này.
"Không phải sôi nổi" cô phủ nhận.
"—Tôi cũng có vẻ thích cậu một chút."
Cô gái có mái tóc bồng bềnh vừa mới ngủ dậy, trên người mặc áo của bệnh viện có đính hoa, đôi mắt mang theo một chút ánh sáng, thoạt nhìn rất là ngoan ngoãn.
Trên thực tế từ rất lâu trước đây, Hồ Đào đã luôn cảm thấy có một số cảm xúc kỳ lạ đối với Tiết Vọng. Cũng có một sự nghi ngờ thoáng qua nhưng cái cảm giác run sợ ấy đã khiến cô nhanh chóng né tránh.
Từ trước đến nay cô luôn sống tuỳ ý, điềm đạm lại có lòng tự trọng cao, không cho phép ai kiểm soát thế giới của mình. Trong mắt cô lòng kiêu ngạo không cho phép vì một người mà thay đổi.
Cho đến khi Tiết Vọng đấm Hồ Chi Minh ở đầu ngõ, vẻ mặt tức giận chưa từng thấy của anh làm cô không thể bỏ qua cơn nhói trong tim nữa.
Đã có ai đó nguyện ý phá tan lòng phòng bị của cô, cô quyết định sẽ ngừng lừa dối bản thân cố gắng bước ra.
Cô tự nhủ nếu bản lĩnh đơn độc của mình bị buông xuống, cô sẽ không còn bước vì ai nữa.
Căn phòng im lặng hồi lâu, Tiết Vọng chỉ có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình so với lúc trước mạnh hơn.
Thật lâu sau, Tiết Vọng khàn giọng nói: "Cậu có đang nói dối không?"
Hồ Đào bình tĩnh, trái ngược hẳn với Tiết Vọng: "Là thật."
“Vậy thì… chúng ta yêu nhau sớm được không?” Giọng điệu của Tiết Vọng lộ ra một chút không tin.
Hồ Đào chỉ ra ngoài cửa sổ, vầng trăng đêm nay to tròn, rất đẹp: "Bây giờ là đêm rồi, có thể yêu rồi."
Tiết Vọng không ngờ rằng cô sẽ đáp lại anh bằng những lời nói trước đây anh đã nói nhưng giờ phút này anh cũng quản không được như vậy nhiều, trong lòng tràn đầy vui mừng.
Lúc này Tiết Vọng không biết nên đứng hay ngồi, đột nhiên được thăng chức, cảm thấy có chút hốt hoảng.
Hồ Đào thẳng thắn nói: "Vậy tôi có thể nắm tay cậu không? Từ nãy đến giờ tôi đã muốn nắm rồi."
“Of course, my girlfriend.” Giọng London tuyệt vời của Tiết Vọng lại vang lên.
Khóe miệng Hồ Đào nhếch lên, cô rất tự nhiên cầm lấy tay Tiết Vọng nhéo đầu ngón tay anh.
Bây giờ cô có thể quang minh chính đại mà nắm tay của anh được rồi.
Tiết Vọng cũng nắm lại tay cô, những kẻ hở tách ra lại đan chặt vào cả mười ngón tay ấm áp.
Bàn tay của hai người đều rất ưa nhìn, các khớp xương rõ ràng, các ngón tay thon dài, đều đan vào nhau, thậm chí có thể dùng làm mô hình bàn tay.
Tiết Vọng lấy điện thoại di động ra chụp ảnh nắm tay rồi đăng lên dòng bạn bè, còn viết thêm cả nội dung là: Tiểu Hồ Đào của tôi.@Hồ Đào
Anh nóng lòng muốn nói với cả thế giới biết anh đã có bạn gái rồi.
Hồ Đào lại không có h.am mu.ốn mạnh mẽ như anh, nhưng Tiết Vọng ngồi bên cạnh cứ liên tục bắt cô đăng một bài, vì vậy cô cũng mở vòng bạn bè lên đăng bức ảnh giống như Tiết Vọng.
Cô suy nghĩ xem nên viết gì, cuối cùng viết xong rồi tag Tiết Vọng.
Tiết Vọng tiếp tục lướt vòng bạn bè của mình, nhìn thấy Hồ Đào tag anh liền ngay lập tức click vào
Hồ Đào: Tiểu thiếu gia @Tiết Vọng.
Khóe miệng của Tiết Vọng co giật, may mắn lúc đầu anh đã nhanh chóng thêm một tiền tố vào ghi chú WeChat gốc thành Tiểu Hồ Đào của tôi.
Hồ Đào cũng học từ anh liền thay đổi nội dung từ Tiết Vọng nghiêm túc mới chuyển sang Tiểu thiếu gia của tôi.
Vào ban đêm, vòng bạn bè của hai người đã bị nổ tung bởi tin tức nặng nề này.
Dưới khu vực bình luận, dù có quen biết hay không cũng để lại lời nhắn.
Tống Phong: Đm?
Triệu Lễ: Đm? ?
Vân Hàm: Hồ Đào thầm yêu đương sau lưng tôi tvt
Quan Tư Tư: @Tần Y, cậu xem đi những gì mình nói đều là thật!
Xuyên Lệ: Tốc độ này cũng thật là nhanh.
Trong group chat của F5 Ninh Thành, đều bị tất cả các bên liên quan tag đến oanh tạc.
Tống Phong:@ Hồ Đào @ Tiết Vọng hai người cứ im lặng không rên lấy một tiếng để nội bộ chúng ta tiêu hóa trước hả?
Triệu Lễ: Tôi và Tống Phong vẫn còn chưa tìm được đối tượng, tại sao hai người lại gạch tên khỏi danh sách độc thân trước cơ chứ?
Tống Phong: Không phải, mấy ngày trước không phải Tiết Vọng nói muốn theo đuổi Hồ Đào hay sao? Quả Đào cậu cũng quá không có cốt khí, bọn tôi thân là nhà mẹ đẻ của cậu mà không có một lời nào, quả thật rất thất vọng.”
Tuy nhiên, hai bên bị quấy rối lại vì bận yêu đương nên không có thời gian để ý đến những tin tức này.
Danh Sách Chương: