Đêm khuya, Hồ Đào nằm trên giường nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm nay, cảm thấy thật mệt mỏi. Cô hít một hơi thật sâu, lăn qua lăn lại, vùi mặt vào chăn.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh, Hồ Đào ngẩng đầu lên, chạm vào điện thoại để kết nối.
“Này.”
“Hồ Đào, hạn ngạch chương trình đó vẫn là của cô. Ngày mai cô nhớ thu dọn đồ đạc để ghi hình.” Lập Tâm nói ở đầu dây bên kia với tâm trạng phức tạp.
Sau khi Hồ Đào cúp điện thoại, mí mắt cô nhảy dựng lên, cô cảm thấy chuyện này chắc chắn liên quan đến Tiết Vọng.
…
Ngày hôm sau, Hồ Đào thuận lợi đến địa điểm ghi hình của chương trình.
Hôm nay cô đội một chiếc mũ bóng chày và mặc một bộ quần áo bình thường, khuôn mặt vẫn còn lơ mơ buồn ngủ, trông không có vẻ gì là đang đến để ghi hình cho chương trình cả.
Tô Trì thầm phỉ báng ở bên cạnh, cho dù như vậy vẫn đẹp đến phát sáng.Hồ Đào không phải lên sân khấu sớm, tạo hình xong liền ngồi chờ ở phòng khách.
Chương trình được thu âm đến giữa là đến phân đoạn tiến vào võ đài.Thể lệ của đấu trường là thí sinh ban đầu và thí sinh bước ra battle với nhau, sau khi kết thúc thông qua ban giám khảo và khán giả bình chọn để xác định người chiến thắng. Nếu người chơi ban đầu chiến thắng sẽ được thăng hạng lại, nếu thua cuộc sẽ không bị loại, nhưng người chơi đấu trên võ đài sẽ được thăng hạng vào trận đấu tiếp theo.
Người đầu tiên bước lên sân khấu là Chu Diệu Mạt, anh ta đã được thăng hạng ngay từ tập đầu tiên của chương trình, sức mạnh và sự nổi tiếng đang có triển vọng trở thành hạt giống tốt.
Anh ta cũng tràn đầy tự tin với lần thi này, Chu Diệu Mạt đã từng chiến đấu trên võ đài vài lần và giành chiến thắng mà không có chút hồi hộp nào, vì vậy anh ta nghĩ lần này có lẽ cũng tương tự.Ánh đèn dần mờ đi và khán giả im lặng, Chu Diệu Mạt bắt đầu biểu diễn. Lần này anh ta biểu diễn Freestyle do chính mình sáng tác.Sau khi hát xong, những người chơi khác xung quanh vỗ tay và cổ vũ cuồng nhiệt, vô cùng xem trọng.
Sau đó là sự xuất hiện của người chơi bí ẩn, ánh đèn lại mờ đi, và xung quanh lại trở nên yên tĩnh. Mọi người đều nín thở, hồi hộp và đoán xem vị khách sẽ là ai.
Một giọng nữ trầm và từ tính vang lên trong bóng tối, nhịp trống dần trở nên mạnh mẽ hơn, cùng với âm nhạc, Hồ Đào chậm rãi đi đến giữa sân khấu.Hôm nay cô ăn mặc rất giản dị, mặc một chiếc áo khoác đen và quần tây rách, mái tóc được nhà tạo mẫu uốn nhẹ và những lọn tóc xù xõa qua vai.
Ánh sáng chiếu vào mặt cô, làn da trắng hoàn mỹ dường như đang phát sáng. Lông mi của khẽ run lên, đôi mắt cụp xuống chuyên tâm rap.Khán giả hậu trường tỏ ra rất thích thú, thi nhau thảo luận.
Một cô gái có hình dáng độc đáo dùng khuỷu tay chạm vào người bạn diễn bên cạnh, tò mò hỏi: "Người này là ai, tôi chưa xem bao giờ, nhưng cô ấy hát cũng thật tốt."
"Hình như tên là Hồ Đào, khoảng thời gian trước khá hot, còn có nhiều bài hát thoát vòng." Thí sinh bên cạnh giải thích cho cô ấy.
Cô gái gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.Cô gái này tên là Cố Tây Ảnh, mặc một chiếc quần dài màu sắc sặc sỡ, quần jean ống rộng được cắt thành các độ dài khác nhau và một chiếc áo crop top. Hãy quan sát kỹ hơn những chiếc đinh dễ thấy trên rốn của cô ấy, không chỉ vậy, cô ấy còn có đinh ở môi, đinh ở mũi, đinh ở tai và đinh gần như khắp cơ thể.
Trên cánh tay và eo cô có những hình xăm tinh tế, giọng nói rất hào sảng, vang dội, khi mới xuất hiện trong chương trình đã khiến nhiều người bàn tán.Sau một số cuộc thảo luận, màn biểu diễn của Hồ Đào đã kết thúc. Có tiếng vỗ tay như sấm khi cô đặt micrô xuống.
Khi đến phần nhận xét, các giám khảo đều lộ rõ vẻ ngạc nhiên và tán thành trên gương mặt."Phong độ lần này của Chu Diệu Mạt vẫn ổn định như những lần trước, nhưng không có gì đột phá. Nói chung là rất đáng nể. Tác phẩm lần này của Hồ Đào mang đến khiến tôi hơi kinh ngạc. Vần điệu và âm sắc rất mới lạ, cố gắng phát huy tốt sẽ có triển vọng rất lớn" Một trong những giám khảo nhận xét.
Những người còn lại cũng có những lời nhận xét tương tự.Chu Diệu Mạt nuốt nước miếng, không ngờ lần này tuyển thủ bí ẩn lại được đánh giá cao như vậy, trong lòng không khỏi có chút bất an.
Đến lúc kiểm phiếu trái tim Chu Diệu Mạt đập thình thịch, nhưng Hồ Đào ở bên cạnh thì vô cùng bình tĩnh."Số liệu thống kê đã kết thúc! Kết quả cuối cùng là 312 phiếu bầu cho Chu Diệu Mạt cộng với một phiếu bầu từ ban giám khảo, và 365 phiếu bầu từ cho Hồ Đào cộng với bốn phiếu bầu từ ban giám khảo. Chúc mừng các bạn đã thành công và tiến vào vòng trong!"
Người dẫn chương trình đứng dưới màn hình lớn với sự hăng hái không ngừng phát sóng kết quả.Chu Diệu Mạt có vẻ hơi thất vọng, anh ta không ngờ rằng mình sẽ thua. Nhưng sau khi nghĩ lại, nếu thua cũng không bị loại, cũng không có vấn đề gì lớn. Hơn nữa, anh ta cảm thấy năng lực của Hồ Đào này rất mạnh mẽ, có lẽ bản thân sẽ học hỏi được điều gì đó từ cô.
Anh ta quay lại bắt tay Hồ Đào một cách lịch sự: “Tôi chấp nhận chịu thua.”
Hồ Đào thờ ơ đáp lại: “Quá khen rồi.”
Thời gian còn lại không liên quan gì đến Hồ Đào cô chỉ cần đợi lượt thi tiếp theo là được.
Ở hậu trường, Hồ Đào định đến phòng khách để tìm Tô Trì thì Cố Tây Ảnh từ đâu xuất hiện.
Cô ấy đưa tay ra: “Làm quen một chút nhé, tôi tên là Cố Tây Ảnh, cô là Hồ Đào nhỉ?”
Hồ Đào hơi sững sờ, nhưng vẫn bắt tay với cô ấy: “Ừ.”
“Tôi đã xem phần thi vừa rồi của cô, thật sự rất tuyệt vời. Tôi vừa tìm được Weibo của cô nhờ mấy bạn bè trong phòng khách, tôi xem qua lượng fan của cô nhiều hơn tôi gấp mấy lần đó, cô quá giỏi rồi "
Hồ Đào vẫn là câu nói cũ:"Quá khen. "
Cố Tây Ảnh đã rất quen thuộc với cô, vì vậy cô ấy ôm lấy vai cô, liên tục nói: "Trông cô đẹp quá, tôi nhìn thấy ảnh cô đăng trên Weibo, thì ra là mới debut mấy ngày nay, ngày nay những người mới xuất đạo, năng lực cũng quá mức cường đại. Ngẫm lại bản thân tôi đã xuất đạo một năm rồi mà vẫn chưa nổi tiếng. "
Thực lực của Cố Tây Ảnh thực sự không tệ, các tác phẩm của cô ấy cũng có phong cách nguyên bản riêng, nhưng phong cách của cô ấy có tư duy tương đối khác biệt, khán giả bề nổi là không rộng nên chưa hot lên.
Thấy sắp tới phòng chờ, Hồ Đào chỉ muốn chào Cố Tây Ảnh rồi rời đi, nhưng cô chưa kịp mở miệng thì một bóng người đột nhiên chạy đến gần cô.Hồ Đào đang tự nghĩ ngày hôm nay làm sao mà mọi người cứ thích đến tìm cô vậy.
“Hồ Đào!”
Bạch Đề Đề hung hăng đứng trước mặt cô.Hồ Đào liếc mắt nhìn cô ta một cái: "Cô là ai?"
"Cô không nhận ra tôi? Cô đã phá vỡ kế hoạch của tôi, cô còn không biết tôi sao? Cô đang giả bộ gì vậy?"
Bạch Đề Đề lúc này vô cùng tức giận, mặt cô ta nhăn lại.
Hồ Đào cau mày: “Tôi thực sự không biết cô.”
“Tôi là Bạch Đề Đề!”
Bạch Đề Đề càng nghĩ càng tức giận, nghiêm túc nghi ngờ không biết có phải cô đang cố tình giả bộ không biết hay không.
Nghe thấy cái này tên, Hồ Đào đã nhớ ra là ai. Cô còn chưa kịp tìm Bạch Đề Đề tính sổ, đối phương ngược lại còn tới đây trả đũa.
Cố Tây Ảnh sững sờ, cô ấy chỉ vào Bạch Đề Đề trước mặt: “Hồ Đào, đây là bạn của côô sao?”
Bạch Đề Đề sắp phát điên rồi, cô ta dù sao cũng là một ngôi sao mới trong làng giải trí, tại sao một, hai người này lại giả vờ như không biết.
Hồ Đào cong khóe miệng, liếc nhẹ Bạch Đề Đề: “Cô ấy là fan của tôi.”
Cố Tây Ảnh chợt nhận ra: “Hóa ra là fan, nhưng cô ta làm sao lại vào được đây, thật không tốt chút nào. Fan tư sinh cũng thật đáng sợ.”
Hồ Đào gật đầu đồng ý với lời nói của cô ấy: "Quả thực, tôi cảm thấy rất phiền phức. "
Cố Tây Ảnh vỗ vai an ủi, quay đầu lại nghiêm túc dạy Bạch Đề Đề: " Trên sân khấu có thể tiến đến gần thần tượng một chút, nhưng trong sinh hoạt nhớ cách xa ra một chút.”
Bạch Đề Đề nhìn hai người họ kẻ tung người hứng, lồng ng.ực tức giận dâng lên dữ dội, cô ta cảm thấy mình sắp nổ tung.
"Đồ tiện nhân, ai là fan của cô, hôm nay tôi sẽ không chiếu cố cho cô một chút màu sắc, cô thật sự cho rằng bản thân mình rất lợi hại."
Bạch Đề Đề ra hiệu muốn lao tới tát Hồ Đào. Tuy nhiên lại bị ai đó đã kéo mạnh vào cổ tay khiến cô ta đau đớn lùi lại vài bước.
Tiết Vọng đứng trước mặt Hồ Đào, ánh mắt thâm trầm, an tĩnh.Hồ Đào nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao lớn trước mặt, mím môi.Bạch Đề Đề phía sau vẫn luôn làm bộ không nhìn thấy, người đại diện của cô ta giờ phút này rốt cuộc xông lên tiến đến, chân chó mà cười hai tiếng: "Tiết Tổng, sao anh lại ở đây? Anh đến đây để thị sát sao."
"Tôi đến đây để tìm bạn gái tôi không được sao.” Tiết Vọng lạnh lùng nói.
Người đại diện nghẹn ngào, khẽ liếc nhìn anh, rồi lại nhìn sang chỗ khác.“Haha, đã như vậy, vậy chúng tôi sẽ không quấy rầy mọi người nữa, chúng tôi rời đi trước.” Người đại diện làm động tác kéo Bạch Đề Đề đi.
“Dừng lại.”
Tiết Vọng nghiêm nghị nói.Người đại diện cắn chặt răng, thầm nghĩ đây là chuyện lớn rồi, lão tổ tông này mỗi ngày đều biết tìm việc cho anh ta.
Sau lưng còn có Chu Thị lắm tiền nhiều của khiến cho cô ta kiêu ngạo, độc đoán không ai dám làm gì, nhưng ngày hôm qua, không biết vì lý do gì, Chu Thị bên kia đột nhiên tức giận nổi trận lôi đình ném Bạch Đề Đề đi mà không nói một lời.Giờ họ không còn người chống lưng nên không thể khoa trương như vậy được nữa.
Nghĩ đến đây, người đại diện sững người, quay người lại: “Tiết Tổng không biết còn chuyện gì nữa không?”
Tiết Vọng đút hai tay vào túi quần, giậm nhẹ đôi giày da vào chân anh ta: “Xem ra là bài học ngày hôm qua tôi tặng cho mấy người không đủ.”
Một cảm giác áp bức vô hình ập đến, Bạch Đề Đề vốn kiêu ngạo trước đây, giờ phút này cũng nuốt nước bọt không thể giải thích được.
“Lê Sóc.”
Tiết Vọng liếc nhìn hai người đối diện: “Tôi muốn sau này không bao giờ còn nghe đến tên người này trong làng giải trí nữa.”Lê Sóc cung kính gật đầu: “Vâng.”
Bạch Đề Đề vừa nghe thì hoảng hốt, không biết làm sao, cô ta lao tới nắm tay Tiết Vọng, nhưng đã bị vệ sĩ kịp thời ngăn lại.Lúc này, giám đốc nhóm chương trình nhìn thấy động tĩnh ở đây liền đi tới xem có chuyện gì thì nhìn thấy một người đàn ông cao lớn.
Đạo diễn lau mồ hôi trên trán: "Tiết tổng, anh ..."
Tiết Vọng liếc mắt nhìn anh ta: "Loại người nào cũng có thể vào hậu trường? Bảo vệ thuê về để làm gì?"
Đạo diễn liên tục đồng ý: “Đúng, Tiết tổng nói đúng, tôi sẽ gọi nhân viên bảo vệ ngay bây giờ.”
Một lúc sau, Bạch Đề Đề và người đại diện của cô ta đã bị nhân viên bảo vệ đưa đi.Trên hành lang khôi phục lại sự yên tĩnh.
Cố Tây Ảnh ăn hết dưa từ đầu đến cuối, mặc dù trời nhiều mây và sương mù nhưng vẫn cảm thấy rất phấn khích.
Cô ấy nóng lòng muốn quay lại phòng chờ để chia sẻ sự phấn khích với bạn bè của mình.
Thế là cô ấy vỗ vai Hồ Đào và nói nhỏ vào tai cô: “Hồ Đào, sắp đến lượt tôi lên sân khấu rồi, đi trước nhé!”
Hồ Đào không phản đối, Cố Tây Ảnh nhanh chóng bước đi như một cơn gió.
Trên hành lang chỉ còn lại hai người bọn họ.Tiết Vọng quay lại và nhìn xuống Hồ Đào trước mặt. Anh im lặng vài giây, môi mỏng khẽ mở: “Vừa rồi cô ta có làm em bị đau không?”
“Không có.” Hồ Đào cúi đầu, cố ý không tiếp nhận ánh mắt của anh.
“Đừng lo lắng, sau này cô ta sẽ không xuất hiện nữa.” Giọng điệu của Tiết Vọng dịu dàng hơn trước một chút.“Ừ.” Hồ Đào đáp nhẹ.Cô im lặng một hồi, rồi nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn".
“Em có muốn tôi đưa về không?”
Hồ Đào lắc đầu: “Không cần, chương trình có xe.”
Tiết Vọng không ép cô: “Vậy thì, đi đường cẩn thận.”
Hồ Đào bỏ qua anh và đi về phía trước. Khi cô đi ngang qua anh, cô dừng lại và ngẩng đầu nhìn anh: “Sau này xin anh đừng gọi tôi như vậy, sẽ khiến mọi người hiểu lầm.”
Giọng điệu của cô có chút đạm mạc xa cách, rồi hờ hững rời đi.
Tiết Vọng đứng ở nơi đó, cụp mắt xuống, không nhìn ra được cảm xúc gì, nhất thời thì thào vào không trung: "Tôi biết."