• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đảo mắt liền tới ngày Đại hội thể thao của Ninh Trung.

Đại hội thể thao này kéo dài từ thứ tư đến thứ sáu, sau đó nhà trường còn cho nghỉ thêm hai ngày cuối tuần, đối với học sinh đó chính là thiên đường.

Triệu Lễ đã mượn một bộ đồng phục của Ninh Trung ở đâu đó, sáng thứ Tư đã lẻn đến trường đúng giờ.

Lúc đó, trường học rất sôi động, náo nhiệt, học sinh vui chơi, ăn uống, vận động viên chuẩn bị thi đấu thật hài hòa.

Hồ Đào, Tiết Vọng, Tống Phong và Vân Hàm đứng trong khán phòng lớn ở rìa sân chơi. Bây giờ vẫn còn sớm cuộc thi vẫn chưa bắt đầu nên có tương đối ít người trên khán đài.

Triệu Lễ đã nhìn thấy bốn người, ở dưới vẫy vẫy tay lên đi về hướng bọn họ.

Triệu Lễ ngồi xuống bên cạnh Tống Phong, không khách khí lấy một túi khoai tây chiên từ túi đồ ăn vặt mấy người mua.

Vừa gặm khoai tây chiên vừa nhìn xung quanh: "Để tôi nhìn xem có mỹ nữ nào không".

Tống Phong khẽ khịt mũi: "Cậu đừng có vô liêm sĩ như vậy được không?"

Triệu Lễ nhìn cậu ta một cái biểu tình kiểu "Cậu cũng không biết xấu hổ còn nói tôi", rồi đảo mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm mục tiêu.

"A! Lại thua rồi!" Một giọng nữ có chút phẫn uất vang lên từ phía sau, Triệu Lễ nhìn sang thấy Quan Tư Tư và một vài cô gái đang chơi poker, người thua phải dán giấy lên mặt.

Quan Tư Tư bị dán giấy đầy mặt ván này lại không bất ngờ tiếp tục bại trận, Tần Y đang cầm tờ giấy không biết nên dán vào chỗ nào.

Triệu Lễ không nhịn được cười khúc khích, điều này đã thu hút ánh nhìn của Quan Tư Tư.

Triệu Lễ vội vàng nhịn cười, nhìn thấy cô ấy đang tiến lại bên này.

“Không bằng để tôi đánh thay cho cậu mấy ván, nếu thắng giấy trên mặt của cậu sẽ được lấy xuống đó” Triệu Lễ đút hai tay vào túi.

Quan Tư Tư buồn bực nhìn anh ta: "Vậy nếu cậu thua thì sao?"

“Nếu tôi thua tôi sẽ dán 2 tờ được không.” Triệu Lễ thề.

Quan Tư Tư thua nhiều lần cũng có chút không phục, cũng mong muốn thắng một ván. Mặc dù không biết đây là ai, nhưng Quan Tư Tư đã chuyển ra ngoài để nhường chỗ cho Triệu Lễ.

Triệu Lễ vui vẻ ngồi xuống: "Chơi như thế nào, 21 điểm vẫn là câu cá?"

Tần Y nhẹ giọng chia bài: "Nhiều người đấu địa chủ."

"……đánh đi."

Sau khi Tần Y chia bài, mấy người im lặng không lên tiếng bắt đầu chỉnh bài. Quan Tư Tư ngồi ở ngoài cùng, chống cằm nhìn Triệu Lễ bên cạnh, suy nghĩ xem người này có đáng tin cậy hay không.

Triệu Lễ cầm bài trong bàn tay, thỉnh thoảng lại rút ra đổi vị trí bài. Quan Tư Tư vừa nhìn vừa nghĩ đôi tay của người đàn ông này khá đẹp.

Trận đánh lúc đầu khá bình lặng cũng không nhìn được cục diện thay đổi như thế nào. Cuối cùng, trên tay mấy người chỉ còn lại một vài quân bài, thắng bại cũng phần nào có thể nhìn ra.

Trong tay Tần Y còn lại sáu quân bài, một đôi sáu và một bộ bốn.

Cô ấy nhất định phải thắng, chính bản thân cũng chắc chắn rằng mình sẽ thắng. Nhưng cũng không biểu hiện trên mặt, chỉ tuỳ tiện ném một đôi. Những người còn lại tranh nhau đánh ép tới.

Tần Y cong cong khóe miệng vừa định tuyên bố mình đã thắng thì Triệu Lễ đột nhiên nói: "Chờ đã, tôi còn chưa đánh."

Tần Y ngẩng đầu, thấy trong tay anh ta chỉ còn lại hai quân bài muốn đè bài của cô ấy.

Triệu Lễ ném ra hai quân bài trong tay, mạnh đến mức thổi bay tất cả các quân bài khác trên mặt đất.

Tần Y nhìn kỹ thì thấy là Vương Tạc.

Triệu Lễ nhướng mày: "Tôi thắng rồi."

Tần Y xoa xoa đầu đúng là cô ấy vẫn đánh giá thấp đối phương.

Quan Tư Tư xem một hồi liền cảm thấy nhàm chán, cũng không để ý đến trò chơi bên này chỉ ngây người nhìn sân chơi.

Đột nhiên có người chạm vào trán, cô ấy nhướng mày liền nhìn thấy một bàn tay to đang cởi một tờ giấy trên trán cô xuống.

Khi bàn tay lớn buông xuống, cô ấy nhìn thấy người đó là Triệu Lễ: "Cậu thắng rồi?"

Triệu Lễ cầm tờ giấy cuốn cuộn vào đầu ngón tay: "Đương nhiên."

Quan Tư Tư nhìn chằm chằm vào tờ giấy, lại suy nghĩ bàn tay của anh ta thật đẹp.

Triệu Lễ thừa thắng xông lên thắng liên tiếp mấy ván.

Ngay sau đó các miếng giấy trên mặt Quan Tư Tư nhanh chóng giảm đi, sau mấy ván Triệu Lễ đã tháo miếng giấy cuối cùng trên mặt cô ấy xuống.

Khuôn mặt của Quan Tư Tư rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh mặt trời, Triệu Lễ nhìn thẳng vào cô ấy, bất giác nở nụ cười: "Cuối cùng tôi cũng nhìn rõ mặt cậu rồi."

Quan Tư Tư mơ hồ sờ lên má anh ta: "Hả?"

Nhìn thấy trên mặt Quan Tư Tư đã sạch sẽ, Tần Y thở phào nhẹ nhõm: "Không chơi nữa, không chơi nữa, đi mua đồ uống."

Chơi bài quá lâu, mấy cô gái cũng có chút khát nước.

Quan Tư Tư cũng đứng lên: "Tôi muốn đi, tôi cũng muốn đi!"

Tần Dịch trừng mắt nhìn cô ấy, tức giận nghĩ thầm nếu như Quan Tư Tư không có người trợ giúp thì cô ta đâu có bị thua nhục như vậy.

Quan Tư Tư đứng đó không hiểu mình đã làm gì sai, vừa quay đầu lại thì Triệu Lễ cũng không còn đứng đó.

Cô ấy lại ngồi xuống có chút chán nản, tại sao mọi người lại bỏ cô ấy đi hết vậy.

Triệu Lễ từ đâu quay lại, Quan Tư Tư kinh ngạc: "Cậu đi đâu vậy?"

Triệu Lễ đưa cho cô ấy ly nước chanh trong tay: "Mời cậu uống."

Tống Phong đang chơi game trước mặt giật giật khóe miệng, con chó Triệu Lễ này chạy lại không nói một lời liền cầm hai chai đồ uống đi.

Quan Tư Tư bưng đồ uống: "Cậu thật sự không có cánh cửa dịch chuyển tức thời sao?"

"Gì?"

“Bằng không, sao cậu lại có thể ngay lập tức từ quầy bán đồ ăn vặt chạy tới đây được.” Căn tin cách khán phòng rất xa.

Triệu Lễ đưa ngón trỏ ra lắc lắc, tỏ vẻ thần bí: "Không sai, tôi chính là từ trong túi thần lấy nước ra đây đó.”

“Nếu vậy cái túi đó ở đâu?” Quan Tư Tư hỏi rất nghiêm túc.

Triệu Lễ chỉ vào túi áo len: "Là chỗ này, tôi để nó ở đây."

Vẻ mặt Quan Tư Tư sốt sắng: "Được, được."

Triệu Lễ cố ý sờ túi thật lâu, tựa hồ đang tìm thứ gì đó, nhanh chóng lấy tay trong túi ra nắm thật chặt. Đưa tay đến trước mặt Quan Tư Tư, chậm rãi duỗi ra trong lòng bàn tay có mấy viên kẹo nằm.

Quan Tư Tư mắt sáng lên: "Oa, thật tuyệt vời."

"Mau cầm lấy ăn đi."

Quan Tư Tư nhận lấy viên kẹo: "Cảm ơn!"

——

Bên kia Vân Hàm còn đang bận đan khăn, trời lạnh cô ấy muốn đan cho mẹ một cái.

Hồ Đào không có việc gì làm, đã thấy Vân Hàm khéo léo đan khăn: “Đan khăn có khó không?"

Tay Vân Hàm không ngừng chuyển động: "Không khó, chỉ cần quen tay là làm được, cậu có muốn học không?" 

Hồ Đào vốn dĩ muốn từ chối, nhưng nghĩ tới cô cũng không phải tham gia mấy môn thể thao, không có việc gì làm xem như học đan khăn vượt qua mấy ngày này cũng không tệ.

Vân Hàm biết cô muốn học, liền nhiệt tình lấy trong túi ra một cây kim mới và một quả cầu len màu đỏ và tự tay dạy cho cô.

Nhưng Hồ Đào không phải là người khéo léo, học lâu ngày vẫn làm sai.

Vân Hàm động viên cô: "Không sao, trước tiên cậu có thể đan vài mảnh vải nhỏ để luyện tay."

Hồ Đào gật đầu làm theo lời cô ấy.

Lúc đầu đan cũng khá đẹp, nhưng càng về sau Hồ Đào càng mất kiên nhẫn, nghĩ thầm việc đan khăn này cứ lặp đi lặp lại thật nhàm chán.

Vì thế qua loa cầm kim đan, móc đi móc lại cũng không nên hình dáng nào.

“Yo, đan khăn quàng cổ sao.” Trận đấu đã bắt đầu được nửa Tiết Vọng mới khoan thai tới muộn, nhưng nhà trường cũng không quản lý quá nghiêm ngặt.

Hồ Đào ngẩng đầu lên, Tiết Vọng phi thân tới nhìn thành phẩm trong tay cô: "Cái gì đây, giẻ lau sao?"

Hồ Đào giẫm lên chân anh.

“Tại sao tự dưng cậu lại giẫm vào giày người ta vậy?” Tiết Vọng cảm thấy may mắn vì hôm nay đã đi giày đen.

Nghe vậy, Tống Phong nhịn không được để điện thoại xuống, than thở: "Đúng rồi, cậu giẫm lên chân tôi bao nhiêu lần rồi?"

Hồ Đào: "……"

Tiết Vọng ngồi xuống bên cạnh Hồ Đào và lấy chiếc giẻ trên tay cô chơi đùa: "Đây thực sự là ... một chiếc khăn quàng cổ nhỏ trừu tượng."

Mí mắt Hồ Đào nhướng lên: "Cảm ơn cậu đã có thể nói được mấy lời uyển chuyển như vậy."

Tiết Vọng ngoắc ngoắc ngón tay, trên đầu như có bóng đèn nhỏ xuất hiện: "Tôi đã nghĩ ra."

"Nghĩ đến cái gì?"

Tiết Vọng ho nhẹ: "Tiểu Hồ Đào, cậu có thể cho tôi miếng vải này được không ... ôi không, cậu có thể cho tôi cái khăn quàng cổ này được không?"

Hồ Đào tự hỏi anh lại muốn một miếng vải rách để làm gì: "Nếu muốn thì cậu cầm lấy đi."

Tiết Vọng làm một cử chỉ ok: "Thankyou."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK