Kỳ thi giữa kỳ cách kỳ thi tháng không xa, ba kỳ thi cuối cấp luôn chặt chẽ và gần gũi, ba ngày một kì thi nhỏ, năm ngày một kì thi lớn cũng là chuyện bình thường.
Vì vậy Hồ Đào không còn nhiều thời gian để ôn tập, nhưng sức cạnh tranh cho kỳ thi giữa kỳ nhất định lớn hơn trước, mọi người đã chuẩn bị tâm sức cho kỳ thi giữa kỳ.
Hồ Đào không chỉ chọn Ngũ tam để làm nữa, cô còn đi đến hiệu sách chọn một số bài tập và đồ dùng học tập mới phù hợp với mình.
Cách của cô rất tàn bạo, mặc dù một số người trong lớp muốn bắt chước cô để chạy nước rút, nhưng hầu hết để bắt chước được không phải là chuyện đơn giản.
Cô tập trung lắng nghe nó trong lớp, có những kiến thức khó cô sẽ để trống hoặc làm bài tập mà cô đã mua. Cô thường không viết bất kỳ bài tập hay bài tập nào được nhà trường giao cho, ngay cả khi giáo viên muốn kiểm tra cô vẫn không viết chỉ viết những gì cô đã mua.
Cô giáo không thể nói gì khi nhìn thấy sự tiến bộ nhanh chóng của cô trong thứ hạng, cô ấy chỉ có thể cảm thấy rằng học sinh này chính là không muốn đi theo con đường thông thường.
...
Sắp đến kỳ thi giữa kỳ, nhà trường đã sắp xếp kỳ thi rất bài bản và phát phiếu bài thi cho mọi người.
Lần trước Hồ Đào thi được kết quả tốt nên phòng thi cũng ngay ở đầu, cách Tiết Vọng và Tống Phong một trăm tám mươi nghìn dặm.
Phòng thi của Vân Hàm ngay cạnh Hồ Đào, cùng một ngày thi. Vân Hàm đang ôn lại một chút, liếc nhìn lại thấy Hồ Đào đang bước tới.
Cô ấy giật giật ống tay áo của Hồ Đào: "Peach, mình căng thẳng quá."
Trước mỗi kỳ thi lớn, tâm lý Vân Hàm đều có chút không ổn định vì vậy mà luôn làm không tốt lắm.
Hồ Đào vỗ nhẹ vào tay cô ấy tỏ vẻ trấn an. Cô đưa cho cô ấy một hộp sữa nóng khác: "Đừng căng thẳng, cậu sẽ vượt qua bài kiểm tra thật tốt."
Sau khi kỳ thi bắt đầu Vân Hàm đang loay hoay với một câu hỏi trắc nghiệm, nghĩ đến tầm quan trọng của kỳ thi này, cô ấy cảm thấy căng thẳng.
Nhấp một ngụm sữa trên bàn, hơi ấm lan tỏa trong lòng bàn tay. Lúc này, cô ấy đột nhiên cảm thấy trái tim bất an của mình bình tĩnh trở lại.
Buổi sáng sau khi thi xong, Vân Hàm chụp ảnh hộp sữa trên bàn và gửi cho nhóm bạn với dòng chữ: “Hôm nay, sữa của ai đó đã giúp tôi rất nhiều.”
Trên đường về nhà, Hồ Đào lướt vòng bạn bè vừa đi khóe miệng vừa nhếch lên.
“Sao lại cười vui vẻ vậy?” Tiết Vọng nghiêng người nhìn màn hình điện thoại, vừa nhìn thấy vòng bạn bè của Vân Hàm, anh đã suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Cậu cho người khác sữa nóng mà tôi mang cho cậu?!”
“Vân Hàm không phải người khác, sao cậu lại phản ứng lớn như vậy?” Vẻ mặt Hồ Đào khó hiểu.
Tiết Vọng cũng không thể phản bác lại cô, gần như quay lưng lại vì tức giận.
Ở đầu dây bên kia, cũng có một người tức giận không kém.
Sau khi Tống Phong lướt đến vòng bạn bè của Vân Hàm, chuông báo vang lên cậu ta liền lập tức gọi cho Hồ Đào.
Sau khi Hồ Đào nghe máy, giọng nói của Tống Phong không ngừng phát ra từ màn hình, âm lượng lớn đến mức chắc cả Ninh Thành nghe được hết.
"Hồ Đào tôi nói cho cậu biết tôi có tình địch rồi! Không biết thằng nhãi con nào lại đi tặng sữa cho Vân Hàm nữa! Một hộp sữa thì có thể giúp như thế nào? Cô ấy sẽ yêu với cái thằng cho sữa đúng không? Không phải là tôi nói chứ, cái quái gì thế này, người đang căng thẳng còn nghĩ đến sữa nóng?"
Hồ Đào: "……"
Tiết Vọng: "..."
Tống Phong sẽ không nghĩ tới trong lúc này lại mắng hai người cùng một lúc.
Tuy nhiên kẻ liên quan vẫn không biết gì, vẫn tràn đầy phẫn nộ ngay chính: "Không ngờ Tống Phong tôi đây lần đầu tiên yêu một cô gái, lại phải thất tình. Này, quả nhiên là một người đàn ông độc thân chất lượng cao và thuần khiết như tôi chỉ thích hợp làm bạn đồng hành trong trò chơi.… ”
“Tống Phong sữa là tôi cho, nhưng người hâm nóng sữa là Tiết Vọng.” Hồ Đào ngắt lời cậu ta.
Tống Phong vốn là có cơn thịnh nộ không nói ra được, nhưng lúc này mọi lời nói đều biến mất trong không khí.
Người đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, Hồ Đào còn đang thắc mắc là đã cúp máy hay chưa, cuối cùng cậu lại nói: "Ahahaha, thật ra thỉnh thoảng uống sữa nóng cũng tốt, bồi bổ cho dạ dày của bản thân. Chúng ta những người trẻ tuổi này ngày nay quá bốc đồng, không thể kìm nén được bản thân, tôi nghe nói những người có thể uống nước nóng khi trời nóng bức đều là những bậc thầy có tầm nhìn xa và tâm hồn điềm tĩnh! Tôi cũng muốn học hỏi.”
“Được rồi, cậu đã nói như vậy thì tương lai cậu sẽ luôn uống đồ nóng đi, tôi sẽ luôn ở bên cạnh giám sát.” Tiết Vọng đột nhiên lên tiếng, lộ ra vẻ uy hiếp cả bên trong lẫn bên ngoài lời nói.
Tống Phong không nghĩ tới Tiết Vọng có đứng ở bên cạnh, hiện tại cậu ta chỉ hận cái miệng mình mắc nợ bao nhiêu.
"Chà ... tôi nghĩ là ..."
"Sao vậy? Không phải nói cậu nên học tập sao." Tiết Vọng không cho cậu ta thương lượng.
“Đúng! Tiết tổng nói đúng!” Tống Phong nghiến răng trả lời, nhưng thật ra cậu ta đang khóc.
“Được, vậy thì giải quyết như thế đi, tôi sẽ cho người giám sát cậu.” Giọng điệu của Tiết Vọng rất thoải mái.
Vốn dĩ Tống Phong nghĩ muốn giả vờ ở trước mặt Tiết Vọng, có thể lén uống đồ uống lạnh trong lúc anh đi vắng: "..."
Kể từ đó, Tống Phong luôn mang theo một chiếc cốc giữ nhiệt trong tay bất kể nhiệt độ bên ngoài cao ngất ngưởng, thậm chí có những lúc mồ hôi nhễ nhại trong giờ học thể dục, cậu ta cũng chỉ dám rót đầy nước nóng có pha cẩu kỉ vào trong cốc giữ nhiệt.
Tống Phong cũng đã thử cố gắng bí mật uống một cốc nước lạnh trong khi Tiết Vọng đi vắng, nhưng Vân Hàm đang nhìn cậu ta dù có là trong lớp, hay sân chơi và thậm chí ông chủ trong canteen cũng giám sát cậu ta!
Cậu ta không khỏi thở dài trong lòng, mối quan hệ của Tiết Vọng quá rộng, thật là kinh khủng!
Đã đến kỳ thi giữa kỳ, mấy ngày là đã có kết quả. Lần này, Hồ Đào đã làm bài kiểm tra và đứng thứ mười trong thành phố một cách bất ngờ.
Đúng vậy, không phải thứ mười trong khối mà là thứ mười ở thành phố.
Điểm số của cô nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhà trường, họ còn đã đặc biệt gửi cho cô giấy chứng nhận và đăng điểm vào danh sách.
Phương Đồng không có gì để nói về thành tích này, vì kết quả này mà cô ấy cũng được các giáo viên trong văn phòng ở trường học khen ngợi khiến tâm trạng rất vui.
Vì vậy khi Hồ Đào đến văn phòng, nhìn thấy cô ấy bị bao xung quanh mình là một nhóm giáo viên, khuôn mặt tràn đầy xuân sắc.
Phương Đồng nhanh chóng phê duyệt đơn đăng ký tham gia câu lạc bộ.
Nhà trường cũng rất hài lòng với điểm số của cô, câu lạc bộ hoặc gì đó vừa được báo cáo lên đã được phê duyệt mà không cần chớp mắt.
Dù gì thì cô cũng là người đứng thứ mười trong thành phố, tùy tiện vào câu lạc bộ chơi một chút cũng không sao.
Vì vậy, câu lạc bộ hip-hop của Hồ Đào còn được thành lập sớm hơn cô nghĩ.
Tống Phong là người đầu tiên giơ tay tham gia câu lạc bộ, thậm chí còn kêu gọi đòi nhận chức phó chủ tịch.
Nhưng đã bị Hồ Đào từ chối.
Thái độ của cô đối với âm nhạc luôn rất nghiêm túc, việc sắp xếp vị trí, sắp xếp khác cũng đòi hỏi cô phải được phân công hợp lý theo sức của mình.
Triệu Lễ cũng rất háo hức muốn tham gia câu lạc bộ, nhưng anh ta lại không phải học sinh Ninh Trung.
Nhưng mà cái này cũng không làm khó được Triệu Lễ, anh ta lại nảy ra sáng kiến mượn một bộ đồng phục học sinh giống như đại hội thể thao vừa rồi lẻn vào sau khi tan học.
Dưới sự sáng chói của vị trí thứ mười thành phố, trường còn hào phóng để một phòng tập trống cho họ.
Hiện tại Hồ Đào đã là sinh viên năm cuối cao trung cho nên các hoạt động của câu lạc bộ thường được sắp xếp vào những ngày mà bài vở ở trường không nhiều, thường là sau giờ học.
Do đó phương pháp của Triệu Lễ không phải là không thể thực hiện, Hồ Đào cũng miễn cưỡng đồng ý.
Triệu Lễ không chỉ tự mình đến còn kéo cả Tiêu Lâm Thất, còn đặc biệt nhiệt tình giúp anh ta mượn một bộ đồng phục học sinh.
Tiêu Lâm Thất là phó chủ tịch, còn lý do tại sao thì do Tống Phong nghĩ ra một ý kiến là ai có nhiều fan nhất trên nền tảng âm nhạc sẽ là phó chủ tịch.
Kết quả là Tiêu Lâm Thất có nhiều fan nhất trong số 4 người trừ Hồ Đào.
Dù vậy Hồ Đào vẫn cảm thấy việc đánh giá phó chủ tịch dựa trên số lượng người hâm mộ là quá hời hợt, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy rằng anh ta sẽ tốt hơn nhiều so với hai kẻ gà mờ kia. Nên cũng không có phản đối.
Vì vậy, Tiết Vọng là người duy nhất trong nhóm F5 Ninh Thành không ở trong câu lạc bộ, nhưng anh không biết gì về mấy cái âm nhạc, dù có vào anh cũng chỉ có thể làm những việc lặt vặt khi tham gia câu lạc bộ.
Tiết Vọng: Tôi cảm thấy bị cô lập.
Những ngày đầu thành lập câu lạc bộ chưa có nhiều người nên Hồ Đào đã phát động hoạt động chiêu mộ, cũng có khá nhiều người đăng ký tham gia. Một số thực sự quan tâm đến hiphop, một số ở đây vì sự xuất hiện của ban chủ tịch câu lạc bộ và một số ở đây để tham gia cuộc vui.
Vào ngày phỏng vấn, Hồ Đào, Tiêu Lâm Thất, Tống Phong và Triệu Lễ đang ngồi ở bàn, còn những người được phỏng vấn ngồi ở đầu bên kia.
Tiết Vọng chọn một góc yên lặng ngồi một bên. Hồ Đào cũng biết rằng anh đang ở đây. Ngày hôm qua anh đã nhắn trên Wechat rằng anh sẽ trở thành một đặc vụ chìm, muốn xem mấy người đi phỏng vấn kia có phải trong ngoài bất nhất hay không.
Hồ Đào cảm thấy rằng anh đang nói chuyện vô nghĩa, nếu anh muốn tham gia náo nhiệt có thể nói thẳng.
Hôm nay Tiết Vọng mặc một bộ đồ đen còn đội một chiếc mũ đen. Anh kéo mũ xuống, che gần hết khuôn mặt.
Ngồi gần là một nhóm người, có vẻ như họ đến cùng một nhóm.
“Này, cậu có nhìn thấy chị gái chủ tịch kia có phải rất ngầu không.” Một cô gái tóc ngắn nói.
Cô em gái ngồi cạnh cũng đồng tình: "Ừ, nhìn hơi lạnh lùng".
Đám con trai cùng bọn họ tán gẫu: "Mấy cậu không thấy hội phó cũng đẹp trai sao?"
Cô gái tóc ngắn gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ cổ quái: "Anh ấy thật sự rất đẹp trai, thuộc dạng nho nhã, mình thích."
Cậu trai kia lại nói "Có câu nói: Mạch thượng nhan như ngọc/ Công tử thế vô song."
Cô em gái tóc ngắn lộ vẻ phấn khích: " Chẳng lẽ không ai cảm thấy phó chủ tịch và chủ tịch lại xứng đôi với nhau sao? Ánh mắt của phó chủ tịch khi nhìn chủ tịch dịu dàng đến mức chảy cả nước!"
Cô gái tóc ngắn trong giây đầu tiên vẫn còn là một nữ thần, giây tiếp theo cô ấy đã biến thành một trưởng nhóm CP: "Nói như vậy cũng thật đúng, bọn họ thực sự rất xứng đôi vừa lứa."
Cậu trai kia cũng bị lôi kéo cảm giác ship cp: "Wow, hai người họ ngồi với nhau thật là cảnh đẹp ý vui."
Hồ Đào phỏng vấn cực kỳ nghiêm khắc và tất cả những người mà cô cảm thấy không thể vượt qua, đều ngay lập tức bị gạch bỏ. Những lời lẽ đanh thép, cộng với vẻ mặt người lạ chớ đến gần, bầu không khí của cả phòng tập có chút căng thẳng.
May mắn, Tiêu Lâm Thất luôn có thể nói thêm một vài từ bằng một giọng nói ấm áp pha chút đùa vui khi cô biến căn phòng thành hầm băng. Vì vậy, bầu không khí tại hiện trường sẽ không khó xử quá lâu, đều được Tiêu Lâm Thất từng bước cởi bỏ.
Ba người vừa mới thành lập một nhóm nói chuyện phiếm càng thêm sốt sắng vì chuyện này.
Sau khi phỏng vấn, dù khắt khe đến cùng nhưng vẫn chọn được một số viên có chất lượng tốt.
Khi bước ra khỏi phòng diễn tập, Tiêu Lâm Thất cúi đầu nhìn Hồ Đào: "Chủ tịch của chúng ta thật sự rất nghiêm khắc, vừa rồi tôi cũng sắp bị cậu làm cho sợ rồi."
Hồ Đào cũng thoải mái một chút khi đối mặt với người quen: "Âm nhạc không phải trò trẻ con, tóm lại phải nghiêm túc một chút."
Sau khi mọi người rời đi, Tiết Vọng mới xuất hiện, Hồ Đào cũng gần như quên mất rằng anh đang ở đây.
“Tiểu Lâm Thất tại sao lại ngồi bên cạnh cậu?” Tiết Vọng hỏi một cách vô nghĩa.
“Bởi vì cậu ấy là phó chủ tịch.” Hồ Đào buồn bực tự hỏi tại sao cứ mỗi lần gặp Tiêu Lâm Thất anh đều khó chịu như vậy.
Phó chủ tịch ngồi cạnh chủ tịch không phải là chuyện bình thường sao? Tiết Vọng tự nói với mình điều này, sự ủ rũ trong lòng anh mới tan biến một chút.
Danh Sách Chương: