• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì ngày hôm sau phải trở về thành phố mà quãng đường lại rất dài, nên mọi người đã chuẩn bị khởi hành từ sớm.

Thật trùng hợp, Hồ Đào vừa thu dọn đồ đạc lớn nhỏ của mình mở cửa phòng thì gặp Tiết Vọng ở đối diện cũng mở cửa ra.

Hai người đứng đó mắt to trừng mắt nhỏ, Hồ Đào không chịu nổi cảnh xấu hổ này.

Tuy nhiên, Tiết Vọng đã bước tới nắm lấy túi trong tay cô: "Tôi sẽ mang nó cho cậu."

Lúc này Hồ Đào cũng không biết để mắt vào đâu, luôn cảm thấy nếu từ chối sẽ càng thêm ngượng ngùng, đành phải khô khan trả lời: "Cảm ơn."

Hồ Đào đi phía trước, Tiết Vọng đi sau xách túi, hai người lần lượt đi xuống cầu thang.

Trong phòng khách, bốn người còn lại đang ngồi quanh bàn ăn cùng nhau ăn sáng.

Tống Phong hét lên với hai người: "Lão Thất đã để lại đồ ăn trong nồi, hai người tự đi lấy đi."

Khi Tiết Vọng nghe thấy cái tên Tiêu Lâm Thất, đôi mắt anh tối sầm lại. Sau đó anh đặt túi của Hồ Đào lên sô pha, liếc nhìn Hồ Đào đang đứng ngây người: "Đi thôi, không phải cậu muốn ăn sủi cảo sao?"

Hồ Đào há miệng không nói gì, lẳng lặng vào bếp cùng anh.

Hồ Đào nhấc nắp nồi lên, bên trong vẫn còn sót lại một ít sủi cảo còn hơi nóng.

Hồ Đào cầm lấy đĩa, từ từ đổ sủi cảo ra khỏi nồi, Tiết Vọng đứng bên cạnh rót nước chấm ra đĩa nhỏ.

“Giấm, nước tương và đường?” Tiết Vọng vẫn nhớ công thức mà cô yêu cầu khi anh ăn ở nhà cô.

Hồ Đào gật gật đầu.

Tiết Vọng nhướng mày, thành thạo tìm gia vị trên bàn nấu ăn.

Hai người đều im lặng, phòng bếp rộng rãi nhưng lúc này Hồ Đào lại cảm thấy vô cùng chật chội.

Cô nhanh chóng đổ sủi cảo ra bát, nhưng vì vội vàng, chiếc bánh đã tuột khỏi đĩa như thể đang chống lại cô.

Hồ Đào vô thức đưa tay ra nhặt, Tiết Vọng nhanh chóng chộp lấy chiếc đĩa nhỏ dự phòng đưa tay bắt lấy bánh.

Lòng bàn tay trắng nõn và mềm mại của cô đặt trên lòng bàn tay to lớn của anh, khiến cô trông nhỏ bé lạ thường.

Hồ Đào nhanh chóng gạt tay anh ra, trong lúc hoảng loạn cánh tay cô lại chạm vào chiếc đĩa nhỏ anh đang cầm, và chiếc bánh cứ thế rơi xuống đất: "..."

Tiết Vọng không nhịn được mà bật cười, tiếng cười từ giàu làm Hồ Đào có chút hoảng hốt.

Anh ngồi xổm xuống nhặt miếng sủi cảo ném vào thùng rác, đôi mắt cười hơi cong nhìn Hồ Đào: "Đã rơi xuống thì vứt đi."

Bây giờ Hồ Đào chỉ muốn bị ném vào thùng rác cùng với cái bánh đó, cô co rụt vai lại vì bực bội.

Tiết Vọng có thể nhìn ra được cô đang nghĩ gì, anh lười biếng dựa vào mép bàn nấu ăn, chống tay lên bàn để lộ một phần cánh tay, lộ ra một đường cong săn chắc.

Anh không nhìn Hồ Đào mà hai mắt nhìn chăm chú vào không trung, thản nhiên nói: "Tối hôm qua tôi uống say."

Không đề cập đến chuyện này còn tốt, vừa nhắc đến cơ thể Hồ Đào liền cứng đờ, chờ đợi câu nói tiếp theo của anh.

"Sáng nay đầu đau quá, tôi cái gì cũng không nhớ rõ."

Hồ Đào trợn to hai mắt, có chút kinh ngạc: "Cậu không nhớ sao?"

Tiết Vọng bình tĩnh gật đầu: "Hừ, tôi đã làm gì sao?"

Hồ Đào xua tay: "Không, cậu không làm gì cả."

"Tốt đấy."

Sau khi Tiết Vọng nhận được câu trả lời, quay lại tiếp tục chuẩn bị nước chấm. Hồ Đào nhìn bóng lưng cao lớn của anh thở dài một hơi.

Cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Lúc hai người ra khỏi bếp, những người còn lại đã ăn xong phần của mình rồi.

Tống Phong cầm chiếc sủi cảo cuối cùng lên, không khỏi than thở: "Hai người như thế nào giờ mới ra đến, chúng tôi đã ăn hết rồi. Tối hôm qua cũng vậy, đang chơi thì hai người đi ra ngoài một lúc lâu sau mới trở lại. "

Hồ Đào ho sặc sụa, nhét mấy cái sủi cảo vào miệng Tống Phong: "Ăn nữa, ăn nữa đi."

Sau khi chặn miệng Tống Phong, Hồ Đào đặt bánh bao của Tiết Vọng đến trước mặt anh: "Ăn bánh đi, sủi cảo này rất ngon."

“Hình như cậu còn chưa ăn, làm sao biết ngon.” Tiết Vọng cầm đũa lên nhìn cô.

Hồ Đào ho nhẹ một tiếng: "Nhìn rất ngon."

"..."

Thực ra, đó chỉ sủi cảo đông lạnh mua ở ngoài siêu thì ngày hôm qua.

Vì biệt thự sẽ có nhân viên vệ sinh đặc biệt đến dọn dẹp nên không cần mọi người phải dọn. Vì vậy sau khi ăn xong, mọi người cùng nhau lên xe chuẩn bị đi về.

Trong xe, ghế vẫn như cũ. Hồ Đào ngồi bên cạnh Tiết Vọng, không khỏi liếc nhìn Tiết Vọng từ khóe mắt, anh đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe, không biết anh đang nghĩ gì.

Mặc dù Tiết Vọng nói rằng anh đã quên, nhưng những gì anh nói đêm qua giống như một chiếc đĩa quay lặp vô hạn trong tâm trí cô, dù cô muốn quên cũng không được.

Để ngừng suy nghĩ, Hồ Đào đã chọn cách đi ngủ. Đêm qua cô không ngủ ngon vì chuyện này. Kỹ năng lái xe của Lão Trần rất tốt, trên đường đi không có va chạm gì. Hồ Đào liền ngủ thiếp đi.

Khi Tiết Vọng thu ánh mắt lại từ cửa sổ trở về, anh thấy Hồ Đào đang nghiêng đầu ngủ rất say. Cô nhắm chặt mắt, hàng mi cong vút rõ rệt.

Tiết Vọng không nói gì tìm một tấm chăn để đắp cho cô. Không biết trước đây đã đắp chăn cho cô bao nhiêu lần rồi, bây giờ động tác đắp chăn cho cô đã rất thành thạo.

Đắp chăn xong, anh lại để ý đến cái đầu vẹo sang một bên của Hồ Đào, anh đoán nếu cô cứ ngủ thế này thì khi tỉnh dậy chắc cổ sẽ rất đau.

Anh nghĩ đến lúc đi tạp hoá đã nhìn thấy chiếc gối chữ U trong túi của Vân Hàm.

Anh quay sang hỏi Vân Hàm: "Vân Hàm, cậu có gối chữ U không?"

Vân Hàn nghe vậy vội gật đầu, nghiêm túc nhìn xuống: "Có một cái."

Sau đó, cô ấy lấy ra một chiếc gối chữ U hello kitty màu hồng nhạt.

Tiết Vọng không ngạc nhiên, anh đã quen với phong cách này.

Sau khi cảm ơn, anh đặt chiếc gối chữ U dưới cổ Hồ Đào sợ cô thức giấc, anh nhẹ nhàng nâng đầu lên và kê chiếc cho cô.

Hồ Đào đờ đẫn khẽ mở mắt ra liếc anh một cái rồi vô thức dụi vào gối, tìm một góc thoải mái nhắm mắt lại.

Tất cả mọi người đều đã kiệt sức sau hai ngày vui chơi, trong xe nhất thời không có ai nói chuyện chỉ có tiếng thở đều đều.

Tiết Vọng vẫn rất tỉnh táo, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Sau một lúc, anh không thể không quay đầu lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ của Hồ Đào.

...

Sau khi Lão Trần đưa mọi người về, trên xe chỉ còn lại Hồ Đào và Tiết Vọng.

Hồ Đào thực sự rất buồn ngủ, vẫn không có dấu hiệu thức dậy ngay cả khi mọi người đã đi hết.

Lão Trần liếc nhìn Hồ Đào qua gương chiếu hậu: "Thiếu gia, bây giờ cậu tiễn cô Hồ về nhà sao?"

Tiết Vọng nhẹ gật đầu, một lúc sau xe dừng lại trước cửa nhà trọ của Hồ Đào.

Xe đã tắt máy, Hồ Đào vẫn chưa dậy, Tiết Vọng cũng không định đánh thức cô liền đắp tấm thảm lên người rồi cô vào nhà. 

Ánh mắt Lão Trần lóe lên, cố ý cúi đầu nghịch điện thoại di động giả bộ không nhìn thấy.

Hồ Đào cảm thấy mình đang nằm trong một vòng tay ấm áp, mùi bạc hà sảng khoái tràn ngập khắp cơ thể.

Trong tiềm thức Hồ Đào tự nhủ rằng đã đến lúc phải thức dậy, nhưng cô lại đặc biệt lưu luyến cái ôm và mùi thơm này nên lại chìm vào giấc ngủ.

Đây hẳn là một giấc mơ thực tế hơn.

Tiết Vọng đứng trước cửa nhà Hồ Đào mới chợt nhận ra một vấn đề - anh không có chìa khóa.

"..."

Vì vậy phải đánh thức người dậy.

Anh nhẹ nhàng gọi Hồ Đào, nhưng người bên kia chỉ hơi nhíu mày chứ không chịu dậy.

Anh bất lực thở dài, không thể lấy tay lay cô để đánh thức nên anh chỉ có thể tăng âm lượng.

Cuối cùng Hồ Đào cũng tỉnh lại, cô bối rối mở mắt ra lại nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú đang nhìn mình.

Ý thức tỉnh táo của cô tạm thời còn phiêu du bên ngoài, cô dụi dụi mắt im lặng vài giây trước khi nhận ra rằng cô đang bị ai đó giữ chặt.

Hồ Đào đột nhiên tỉnh dậy, thoát khỏi vòng tay của anh, đứng trên mặt đất, Tiết Vọng vẫn đỡ cô, sợ cô sẽ mất cân bằng mà ngã xuống.

Bởi vì những động tác mạnh bạo này, tấm thảm treo trên người cô một nửa sắp rơi xuống đất.

Tiết Vọng quấn chăn cho cô rồi mới nói: "Tôi không có chìa khóa."

Nghe vậy Hồ Đào móc túi ra lấy chìa khóa mở cửa, nhưng trong đầu vẫn đang suy nghĩ không biết tại sao mình lại bị Tiết Vọng ôm chặt.

Tiết Vọng quen thuộc đi vào phòng khách, rót cho mình một ly nước nằm xuống ghế sô pha.

Hồ Đào cũng rót một cốc nước, hớp mấy ngụm, làm ướt đôi môi khô khốc vừa mới ngủ dậy: "Sao cậu lại bế tôi lên?"

Hồ Đào đứng, Tiết Vọng ngồi ngẩng đầu lên, nhìn cô bằng đôi mắt hoa đào ngây thơ: "Tôi cũng muốn hỏi tại sao cậu lại ngủ như chết vậy."

“Vì cậu thơm quá nên giúp tôi ngủ ngon.” Hồ Đào buột miệng nói.

Cô còn không nhận ra rằng đã nói điều gì đó kỳ lạ cho đến khi cô nói xong.

"...?"

Nói đến đây, Tiết Vọng không khỏi nhớ lại trạng thái xấu hổ khi say rượu của Hồ Đào cách đây rất lâu, giống như một con mèo con bám người.

Dám đối xử với anh như một cái gối ôm hương bạc hà.

Hồ Đào tức giận nhảy đến góc sô pha, nhặt chăn trên người lên chùm qua đầu mình, muốn bịt tai trộm chuông.

Tiết Vọng cảm thấy thích thú khi nhìn thấy bộ dạng như đà điểu của cô, cố ý nói: "Mùi hương trên người tôi là gì, mau mau kể xem nào."

"..."

Cái hay không nói, toàn nói cái dở.

Tiết Vọng kéo chăn trên đầu cô xuống, Hồ Đào lại nhìn thấy ánh sáng.

“Trốn tránh cũng vô ích.” Tiết Vọng lại nói.

“Chỉ là… mùi bạc hà khá thơm.” Hồ Đào trầm giọng lẩm bẩm.

Khi cô nói, hai má ửng hồng cùng với mái tóc hơi rối vì ở trong chăn.

Hầu kết Tiết Vọng lăn lên lăn xuống một lúc, anh im lặng một hồi trước khi nói: "Cậu có thích bạc hà không?"

"……Có ."

"Vậy lần sau tôi tặng cậu chai nước hoa Jo Malone của tôi nhé?"

"?"

Hồ Đào mí mắt giật giật, cảm giác được bầu không khí kỳ quái vừa rồi đột nhiên biến mất: "... Không cần."

Lão Trần đột nhiên gọi điện tới giục Tiết Vọng xuống nhà càng sớm càng tốt, tối nay có một bữa cơm gia đình mà bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa.

Tiết Vọng đồng ý, cúp điện thoại cũng không ở lại nữa, đứng dậy đút một tay vào túi: "Tôi đi đây tiểu Hồ Đào."

Hồ Đào tiễn anh ra cửa, anh đi rồi mới trở lại sô pha.

Cô nhìn chằm chằm vào trần nhà bất động, sau một lúc cô quyết định đi ngủ để làm tê liệt bản thân một lần nữa.

Cô giật mạnh chiếc chăn đã vứt sang một bên, mùi bạc hà quen thuộc lại xộc vào mũi.

Hồ Đào bỏ chiếc chăn trên người ra như củ khoai nóng hổi trên tay, đột nhiên cô cảm thấy cả căn phòng đều tràn ngập hơi thở sảng khoái đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK