• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghỉ đông chính thức bắt đầu, Tống Phong muốn thừa dịp chưa đến Tết đi ra ngoài chơi một chuyến. Nhưng Ninh Thành quá nhỏ, những nơi có thể đi họ đều đã đi hết rồi.

Cho nên Tống Phong vỗ đùi liền quyết định đi Tam Á chơi mấy ngày để trải nghiệm mùa đông ấm áp.

Còn lại ba người tự nhiên cũng không có gì ý kiến, bọn họ cũng không thiếu tiền, Hồ Đào làm nhạc cũng kiếm được một khoản không nhỏ, bình thường cũng không phải chi tiêu gì quá tốn kém, đi Tam Á một lần với cô là hoàn toàn có khả năng.

Nhưng đối với người bình thường như Quan Tư Tư, cùng nhau đi du lịch là một chuyện hoàn toàn khác với tụ tập vui vẻ ăn uống,

Cô ấy chỉ là một cô gái nghèo bình thường.

Vì vậy, cô ấy nhấp vào nhóm trên WeChat, tìm ảnh đại diện của Hồ Đào thêm cô vào bạn bè, giải thích tình hình của cô ấy và chắc là sẽ không đi được.

Cô ấy cũng cảm thấy thật xấu hổ khi chen mình vào một đám người trong số họ hoàn toàn xa lạ.

Hồ Đào không trả lời, nhưng nghĩ rằng đó là lời mời của Triệu Lễ nên cô quyết định nói cho anh ta biết.

Kết quả là Triệu Lễ không giữ được bình tĩnh nhờ Hồ Đào giúp truyền tin tới cố gắng rủ Quan Tư Tư đi, Hồ Đào nhắn lại với Quan Tư Tư từ chối vì quá xấu hổ, cuối cùng Hồ Đào lại gửi tin nhắn cho Triệu Lễ.

Hồ Đào bị kẹp ở giữa như một máy truyền tin, đầu cô muốn to ra khi cứ nhắn qua nhắn lại, làm cô dần mất kiên nhẫn. Đem Wechat của Triệu Lễ gửi cho Quan Tư Tư rồi tắt máy đi ngủ.

Quan Tư Tư cũng cảm thấy nói chuyện với cô rất áp lực, dù sao thì cô ấy cũng là nhân vật chính của Cp mà cô đã ship suốt thời gian qua, và kiểu trò chuyện của người bên kia giống như giết chết cô ấy bằng cách gõ quá nhiều từ. Nhắn tin trực tiếp cho Triệu Lễ có lẽ sẽ tốt hơn.

Vì vậy Quan Tư Tư và Triệu Lễ đã thêm WeChat, kế tiếp nói chuyện như thế nào không ai biết chỉ biết cuối cùng Quan Tư Tư vẫn đi.

Ngày hôm sau năm người lên máy bay đi Tam Á, sau khi xuống máy bay liền đi thẳng về khách sạn.

Khách sạn do Triệu Lễ đặt là khách sạn 5 sao hướng biển, kinh doanh khá tốt ở Tam Á.

Khi mọi người đến nơi thì đã là buổi trưa, mùa đông ở Tam Á vẫn còn rất ấm áp, sau khi về đến khách sạn mọi người đã thay áo khoác ngoài ra.

Triệu Lễ ghét bỏ nhìn chiếc áo sơ mi hoa trên người Tống Phong: "Cái phẩm vị gì vậy."

Tống Phong thân trên mặc một chiếc áo sơ mi hoa coi như vẫn là mùa đông, thân dưới mặc một chiếc quần đùi ngắn màu trắng. Cậu ta lấy chiếc kính râm từ trong túi ra, đeo vào: "Cậu chẳng biết gì cả, đây là bộ quần áo tôi đặc biệt mua để đi Tam Á đó."

Tiêu Lâm Thất vẫn luôn im lặng chỉ vuốt vuốt mắt tỏ vẻ không nhìn thấy.

Quan Tư Tư cảm thấy thích thú phá lên cười: "Tôi lại cảm thấy nó khá đặc biệt đó."

Vài người đã đến bãi biển cạnh khách sạn thuê cano để trải nghiệm. Khi cùng nhau ngồi trên cano mãnh liệt rẽ sóng trên biển xanh, trong lòng đều cảm thấy căng thẳng và phấn khích.

Sau khi trải nghiệm đi cano, mọi người lại chạy tới bờ biển vui đùa.

Triệu Lễ chạy đến quầy hàng trên bãi biển mua nước dừa, anh ta để ý thấy quầy hàng bên cạnh có treo đủ loại áo sơ mi và quần đùi sặc sỡ, chần chừ một lúc đi về phía trước và chỉ vào một cái áo màu Xanh lá cây ở giữa: "Ông chủ, tôi muốn mua cái đó."

Lúc Triệu Lễ bưng nước dừa trở lại, Tống Phong còn tưởng rằng mình không nhìn rõ, sau khi tháo kính râm xuống cậu ta không ngừng chỉ vào chiếc áo sơ mi hoa xanh trên người anh ta cười ngông cuồng: "Tôi cười vào mặt cậu, Triệu Lễ lúc trước cậu còn chê tôi không có phẩm vị, bây giờ lại thay đổi là có ý gì! "

Sắc mặt Triệu Lễ rõ ràng không được tự nhiên, tức giận nhét nước dừa vào tay Tống Phong: "Cậu quản tôi."

Trời đã khuya, mọi người cùng nhau đến nhà hàng hải sản của khách sạn để ăn tối. Chơi cả buổi chiều rồi, ai cũng đói muốn ăn uống no nê đủ thứ hải sản.

Cơm nước xong xuôi, Tống Phong nghe người khác nói ngoài bãi biển có lửa trại nên hào hứng muốn đi. Hồ Đào không có hứng thú mà mọi người cũng không có ép buộc cô đi nên liền một mình trở về phòng.

Bởi vì thời gian còn sớm, lửa trại tiệc tối còn chưa có bắt đầu, vài người ngồi ở bên cạnh chờ. Tống Phong tranh thủ lúc này chọn được những bức ảnh ưng ý, đăng lên mạng xã hội bạn bè với dòng chữ: Đi Tam Á ~

Ở Đế Đô bên kia, Tiết Vọng đang ngồi trên giường chơi điện thoại di động, tình cờ nhìn thấy tin mới trên vòng bạn bè của Tống Phong. Vừa muốn lướt qua đã nhìn thấy hình bóng đặc biệt.

Anh click vào tấm hình, Tống Phong đang nằm trên ghế tựa chụp ảnh phong cảnh bãi biển cách đó không xa. Nhưng góc trái bên dưới có một đôi nam nữ không cẩn thận lọt vào kính.

Tiết Vọng phóng to ảnh ra, mặc dù có hơi mờ nhưng anh vẫn có thể nhận ra cô gái kia Hồ Đào còn người con trai là Tiêu Lâm Thất.

Trong bức ảnh cả hai đều quay đầu nhìn nhau, Hồ Đào đưa tay vuốt tóc gió biển thổi làm tóc cô bay tán loạn, và Tiêu Lâm Thất đang nhìn cô. Ảnh chụp vừa đúng với khoảnh khắc người kia muốn đưa tay giúp cô vuốt tóc.

Tiết Vọng ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào bức ảnh này một lúc lâu. Căn phòng lúc này rất yên tĩnh sau khi thoát khỏi vòng bạn bè, anh bấm vào ô trò chuyện với Hồ Đào. Cả ngày hôm nay cả hai đã không nói với nhau một lời nào. 

Anh gọi Video tới và có người trả lời chỉ sau vài giây.

“Tiết Vọng?” Khuôn mặt lạnh lùng của Hồ Đào hiện lên trên màn hình, sắc mặt vẫn còn hơi đờ đẫn, hiển nhiên là không phản ứng kịp với video gọi tới đột ngột của anh.

Tuy nhiên, Tiết Vọng cũng nhìn thấy bóng người ngồi cách cô không xa trên màn hình, mặc dù mờ nhưng anh vẫn nhìn ra đó là Tiểu Lâm Thất.

Chỉ một tiếng bíp video đã kết thúc..

"?"

Hồ Đào nhìn vào bản ghi cuộc gọi video chỉ dài vài giây, vẻ bàng hoàng trên gương mặt càng thêm sâu.

Mới vừa rồi chỉ có một mình cô ở trong phòng nghỉ ngơi, Tiêu Lâm Thất đột nhiên tới cửa, cô hỏi tại sao anh ta lại không đi xem lửa trại thì Tiêu Lâm Thất giải thích là lo lắng cho cô một mình con gái trong khách sạn không an toàn, trên tay còn cầm một đĩa nướng BBQ.

Thấy anh ta như vậy, Hồ Đào cũng xấu hổ không biết nói gì, đành để cho anh ta vào cùng ăn thịt nướng. Ngay khi cả hai ngồi xuống, video của Tiết Vọng đã gọi tới.

Hồ Đào không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là anh vô tình bấm nhầm mà thôi.

...

Ngày thứ hai ở Tam Á, một số người đã check in những địa điểm thú vị theo kế hoạch. Sau bữa tối, Tống Phong đề nghị thuê xe đạp điện để đi hóng gió.

Tam Á có rất nhiều xe điện giá thuê cũng rất phải chăng.

Tống Phong nắm lấy tay lái, nóng lòng muốn thử chỉ vào ghế sau: "Triệu Lễ lên xe đi anh đây dẫn cậu đi ngắm biển."

Triệu Lễ không lên xe, quay đầu nhìn Quan Tư Tư: "Tư Tư biết lái không?"

Quan Tư Tư dùng ngón tay gãi gãi cằm: "Không có, nhưng tôi có thể ngồi cùng Hồ..."

"Vậy tôi đưa cậu đi."

Quan Tư Tư chỉ muốn nói rằng Hồ Đào có thể chở cô ấy, nhưng Triệu Lễ đã nói thẳng như vậy, suy nghĩ lại cô ấy cũng khá quen thuộc với Triệu Lễ, nên đi xe chung cũng không có gì xấu hổ, vì vậy đã gật đầu.

Tiêu Lâm Thất không biết lái xe nên chỉ có thể ngồi vào ghế sau xe của Tống Phong, còn Hồ Đào tự lái một mình, trong lòng rất vui.

Mấy người lái xe đến một cây cầu để đạp xe, gió ở Tam Á vào ban đêm không lạnh chút nào mà ngược lại rất sảng khoái. Ba chiếc xe cùng nhau đi qua, Tống Phong rất cao hứng, vừa lái xe vừa rú lên: "Lái xe thật tuyệt! Tôi chính là thần xe Haruna.”

...

Ngày cuối cùng, năm người cùng nhau lang thang trên phố ẩm thực, mua rất nhiều món ăn vặt ngon lành, cùng ăn bữa hải sản thịnh soạn cuối cùng ở Tam Á trước khi trở về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK