Vết thương của Hồ Đào thực sự chỉ có một số vết bầm tím và trầy xước, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày cũng không phải vấn đề gì lớn. Cô đã muốn xuất viện, nhưng bị Tiết Vọng yêu cầu phải ở lại đây nghỉ ngơi thêm một ngày.
Cả ngày hôm đó Tiết Vọng cũng không đi đâu cả, anh cứ thế ngồi im lặng bên cạnh chỉ sợ cô lại buồn bực chạy đi lung tung.
Tống Phong bưng món canh gà mà cậu ta đặc biệt nhờ mẹ mình hầm đến, nghĩ đến việc có thể giúp Hồ Đào bồi bổ.
Nhưng cậu ta nhìn xung quanh phòng bệnh thấy Tiết Vọng đã mua đủ loại trái cây, yến sào và rất nhiều đồ bổ khác. Cậu ta cảm thấy có lẽ cũng không cần mang canh gà ra nữa.
Nhưng Hồ Đào vẫn lấy súp gà của cậu ta ra nếm thử, tán thưởng khen ngợi một câu: "Tay nghề của dì thật tốt, canh rất ngon."
Tiếp đó bởi vì Hồ Đào cảm thấy ánh mặt trời hơi chói nên muốn ra khỏi giường kéo rèm cửa lại, nhưng Tiết Vọng đã nhanh hơn một bước đi tới kéo tấm rèm lại, căn phòng trở nên tối hơn.
Tống Phong vỗ tay, tặc lưỡi: "Bạn gái nằm liệt giường, được bạn trai giàu có luôn quan tâm chăm sóc, không một chút rời bỏ. Tình yêu trộn lẫn nỗi buồn thật sự rất cảm động."
Mặc dù Hồ Đào rất không hài lòng với lời nhận xét của Tống Phong, nhưng cả ngày hôm nay cô thực sự chưa rời khỏi giường ngoại trừ việc đi vệ sinh, cô cũng sắp tưởng bản thân trở thành một người tàn phế rồi.
May mắn đến ngày thứ ba thì cô được xuất viện. Lúc bước ra khỏi cửa bệnh viện, cô luôn cảm thấy không khí trong lành còn có có hương thơm của hoa và tiếng hót lanh lảnh của đàn chim nữa.. Nằm được hai ngày, cô cảm thấy xương mình mềm đi.
Hồ Đào trở lại trường vào buổi chiều để tiếp tục lên lớp học. Vân Hàm vừa nhìn thấy cô đến, liền bước tới lo lắng hỏi: "Hồ Đào cậu có sao không? Hai ba ngày nay cậu đều không đến làm mình lo lắng muốn chết."
Cô ấy còn chưa biết gì về sự tình của Hồ Đào.
Hồ Đào cười tủm tỉm lắc đầu: "Mình không sao."
Vân Hàm hít sâu một hơi: "Tốt rồi."
Sau khi nói xong, cô ấy vươn tay ôm eo Hồ Đào còn ôm lấy cô xoa xoa: "Peach, cậu không có ở đây chẳng có ai cùng mình đi xuống quầy ăn vặt cả."
Hồ Đào vuốt nhẹ phần đỉnh tóc.
Tiết Vọng nhìn thấy thế, biểu cảm trên khuôn mặt anh dần thay đổi.
Sau khi Hồ Đào cùng Vân Hàm đến căng tin, Vân Hàm vừa đi vừa khoác tay Hồ Đào trở về chỗ ngồi của mình.
Tiết Vọng thấy cô ngồi xuống, liền bước tới hỏi những nghi vấn trong lòng: “Tiểu Hồ Đào em thích phụ nữ sao?” Vừa nói anh vừa oán hận liếc nhìn Vân Hàm trước mặt.
"?"
"Bạn trai thực sự là anh hoàn toàn không có cảm giác tồn tại."
Khuôn mặt của Hồ Đào viết rõ mấy chữ Tôi không biết bạn đang nghĩ gì: "Tiết Vọng, anh không phải là ... thậm chí còn ăn dấm của con gái sao?"
Tiết Vọng giả vờ bình tĩnh hắng giọng: "Làm sao có khả năng, thiếu gia đây lại là người keo kiệt như vậy sao?"
Hồ Đào rất muốn trả lời thẳng là rõ ràng anh có ghen.
Nhưng để dấm vương tiểu thiếu gia nghe được chắc chắn sẽ giận dỗi.
Cũng may là anh chỉ là thuận miệng than thở một câu, cũng không quan tâm lắm đến chuyện thân mật giữa các cô gái.
——
Mặc dù Tiết Vọng chưa bao giờ xem bất kỳ bộ phim thần tượng thanh xuân vườn trường nào, nhưng anh vẫn luôn mong được trải nghiệm sự lãng mạn của tình yêu trong trường với tiểu Hồ Đào của mình.
Nhưng Hồ Đào thì không.
Cô thực sự không biết phải làm thế nào trong một mối quan hệ này, sự thay đổi đột ngột trong mối quan hệ giữa hai người khiến cô có chút khó chịu.
Tương tác giữa hai người ở trong trường không khác gì trước đây, mối tình này cứ thế êm đềm trôi qua.
Hồ Đào nói cô cảm thấy hiện tại nên tập trung vào việc học, ở trường học cũng đừng quá lộ liễu, táo bạo.
Dù rất phiền muộn nhưng Tiết Vọng vẫn tôn trọng suy nghĩ của cô.
Vì vậy cả hai sẽ chỉ nắm tay nhau ngoài giờ học, trò chuyện hay gì đó mà thôi.
...
Tiết Vọng cảm thấy cuộc sống gần đây trong khuôn viên trường thật nhàm chán. Nói ra cũng thật kì quái rõ ràng so với trước đây không có gì thay đổi mà vẫn cảm thấy không quen.
Ngồi cạnh bạn gái mà dường như vẫn có một rào cản ngăn cách với cô.
Hồ Đào cũng thấy gần đây anh có chút phiền muộn, tuy không nói ra nhưng ánh mắt và nét mặt của anh đều hiện rõ "Tôi rất ủy khuất".
Cô đặt bài toán xuống, dùng bút chọc chọc vào cánh tay Tiết Vọng, đối phương chỉ nhàn nhạt nhìn cô: "Em làm sao vậy?"
Hồ Đào một tay chống má, giọng điệu đầy uể oải: "Tiểu thiếu gia, chủ nhật này muốn đi hẹn hò với em không?"
Hai mắt Tiết Vọng sáng lên, nhưng ngoài miệng vẫn cố tỏ vẻ thản nhiên: "Thiếu gia đây miễn cưỡng đi cùng em vậy."
Hồ Đào cong môi, tiếp tục cúi đầu viết câu hỏi.
...
Vào một ngày chủ nhật mùa thu đẹp đẽ, Tiết Vọng đã thức dậy thật sớm.
Anh lật ngược cả tủ quần áo lên nhưng vẫn không thể chọn được một bộ nào ưng ý.
"Cái này quá trơn, cái này quá đẹp, cái này quá mộc mạc - làm sao tôi lại có thể mua một chiếc áo bẩn như vậy? Đây là thời trang cao cấp của mùa trước mà, tại sao tôi vẫn giữ nó ..." Tiết Vọng thầm nghĩ với bản thân, sau một hồi phàn nàn về tất cả quần áo, cuối cùng anh vẫn cảm thấy rằng mình không có quần áo để mặc.
Anh lại đứng dậy đi sang phòng quần áo kế bên, thấy phiền phức, phòng thường chứa những bộ quần áo hàng hiệu không thường xuyên mặc thậm chí không để vừa trong tủ bên này.
Tiết Vọng ngâm mình trong phòng ngủ cả tiếng đồng hồ. Sau khi bước ra, mái tóc được chải bằng keo xịt tóc và áo khoác lấp lá được đính những viên kim cương đen khó nhìn thấy.
Nửa giờ sau, ở lối vào của thư viện.
Tiết Vọng mặt đen như đít nồi, chỉ vào cửa thư viện: "Em nói hẹn hò lại đến thư viện sao?"
Làm anh còn phải vắt óc chọn quần áo thật sành điệu, thật ngầu.
Trong khi đó Hồ Đào chỉ mặc một bộ trang phục hết sức bình thường.
Hồ Đào không đồng ý: "Cùng nhau học tập không tốt sao?"
Tiết Vọng không biết cô từ khi nào lại trở nên ham học như thế, nhưng nghĩ lại thì thấy cô không thể không nổ lực, một bên phải giữ lời hứa với Phương Đồng, một bên phải làm chủ câu lạc bộ, còn phải chịu áp lực từ kì thi Đại học sắp tới, cảm thấy bản thân đồng bệnh tương liên.
Anh khẽ thở dài nắm lấy tay Hồ Đào: "Đi thôi."
Hồ Đào hài lòng đi theo.
Hai người tìm một vị trí ngồi đối mặt nhau, Hồ Đào lấy trong túi lấy ra sách bài tập và sách tham khảo, cả đại sảnh dần trở nên yên tĩnh, cô nhanh chóng tiến vào trạng thái.
Tiết Vọng cảm thấy mình đã ở đây không thể cứ nhàn rỗi được nữa, tiện tay cầm lấy một cuốn sách trên bàn, giả vờ nghiêm túc đọc.
Thật ra cứ vài giây anh lại thò đầu ra khỏi cuốn sách, đôi mắt lơ đãng liếc nhìn về phía Hồ Đào.
Cứ lặp đi lặp lại đến lần thứ 117, Hồ Đào cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa đặt bút xuống, rất nhanh ngẩng đầu lên, thành công bắt được cái tên đang nhìn lén đối diện.
Tiết Vọng bị bắt gặp có chút xấu hổ quay đầu đi làm như không có chuyện gì xảy ra.
Hồ Đào còn chưa kịp nói gì thì sự chú ý của cô đã bị chuyển hướng, cô chỉ vào cuốn sách anh đang cầm trên tay: "Anh đang nhìn cái gì vậy?"
Tiết Vọng lật ngược cuốn sách một cách khó hiểu để tìm hiểu, và trên trang bìa có viết "Làm thế nào để chinh phục trái tim một người phụ nữ".
Tiết Vọng: "..."
Chết tiệt, anh không hề cố ý muốn đọc nội dung cuốn sách này một cách nghiêm túc, chỉ tùy tiện vơ đại mà thôi, không ngờ quyển sách lại tạo nên tình huống dở khóc dở cười như bây giờ.
Nhưng anh cũng không thể nói cho Hồ Đào biết là cả buổi anh hoàn toàn không đọc được chữ nào mà chỉ đang giả bộ để nhân cơ hội nhìn trộm cô có được không?
Tiết thiếu gia bản tính kiêu ngạo, tự tin đã nhanh chóng login cãi lại: "Anh là đang muốn học cách làm cho em thích anh hơn."
Nói xong anh liền hối hận, còn không bằng thẳng thắn nói ra như vậy làm cho anh có vẻ tự ái lại còn xấu hổ hơn.
Hồ Đào cầm lấy cuốn sách trong tay anh, cô bình tĩnh nhìn thẳng vào Tiết Vọng: "Anh không cần đọc cái này"
"—Em đã thích anh rất nhiều rồi."
Hồ Đào mi mắt cong cong, trong thư viện yên tĩnh giọng nói nhẹ nhàng của cô đủ thấm đạm để anh có thể nghe được thật rõ.
Danh Sách Chương: