Đêm đã khuya, mọi người dường như đều đã đi vào giấc ngủ chỉ còn Hồ Đào vẫn thức.
Mất ngủ đã là chuyện bình thường đối với cô, vừa lúc trong phòng có ban công rất hợp ý cô.
Hồ Đào dựa vào thành ban công ngắm nhìn biển rộng cách đó không xa. Tiếng sóng biển trong đêm đen yên tĩnh có vẻ phá lệ rõ ràng.
“Còn chưa đi ngủ sao?”
Có tiếng người vang lên, Hồ Đào quay đầu lại nhìn thấy Tiết Vọng đang đứng ở cửa, trên tay còn cầm một ly sữa bò bốc hơi nghi ngút.
Hồ Đào có chút dở khóc dở cười: “Mỗi lần ngủ không được đều bị cậu bắt gặp.”
Tiết Vọng đem sữa bò nóng đặt ở trên tủ đầu giường: “Biết ngay là cậu chưa ngủ mà.”
Hồ Đào đi vào trong phòng, chỉ chỉ sữa bò trên bàn: “Cho tôi?”
“Ừ là sữa lần trước tôi mua cho cậu.” Anh cố ý mang theo hai hộp tới.
Hồ Đào cầm lấy ly sữa, gió biển thổi đến có chút lạnh, may có sữa bò ấm áp cũng có thể ấm tay.
“Tiết tiểu thiếu gia còn rất quan tâm người khác đó.”
Tiết Vọng bị cô nói như vậy có chút không được tự nhiên: “Không, trước khi đi ngủ mẹ tôi sẽ đem cho tôi một ly sữa ấm nên tôi nghĩ chắc là nó có ích.”
Hồ Đào uống sữa bò: “Cảm ơn Tiết tiểu thiếu gia.”
Có lẽ sữa bò thực sự có tác dụng, Hồ Đào cảm thấy có chút buồn ngủ, đêm nay liền có một giấc ngủ thật ngon.
Ngày hôm sau Hồ Đào đã dậy sớm nhưng đến khi xuống lầu lại phát hiện một đám người đã ở dưới đây từ lúc nào.
Cô sững sờ đứng trên cầu thang, Tống Phong và Triệu Lễ đang ngồi trên sô pha chơi ps5, không quan tâm đến xung quanh.
Nhưng có Vân Hàm đang mặc tạp dề Hello Kitty đến chào cô: “Peach cậu tỉnh rồi sao, mình đang ở phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, cậu có muốn tới nhìn một chút không?”
Hồ Đào gật gật đầu, vừa lúc đem ly sữa đã uống hôm qua xuống lầu rửa sạch sẽ.
Cô đi tới phòng bếp phải đi qua sopha trong phòng khách, Tống Phong vô tình nhìn thấy cái ly bẩn Hồ Đào đang cầm trên tay: “Peach trước khi đi ngủ đừng uống sữa, tôi nghe nói sẽ bị hôi miệng đó.”
Hồ Đào: “……”
Tiết Vọng mới từ siêu thị mua đồ trở về: “……”
Hồ Đào đi vào phòng bếp, kinh ngạc phát hiện có cả Tiêu Lâm Thất cũng ở trong này giúp đỡ, hơn nữa trên người còn đeo tạp dề giống với kiểu của Vân Hàm.
Tiêu Lâm Thất thấy Hồ Đào cũng tới, có chút ngượng ngùng mà cúi đầu kéo kéo tạp dề: “Vân Hàm nói cậu ấy chỉ mang theo cái này……”
Vừa lúc Vân Hàm cầm một cái tạp dề giống nhau như đúc tiến vào, nhiệt tình đưa cho Hồ Đào: “Đáng yêu quá đi, mình đã mua từ lâu rồi không ngờ nó cũng có ích.”
“……”
Hồ Đào không có biểu tình gì mặc tạp dề, bắt đầu rửa cái ly.
Tiết Vọng đem một đống túi đồ lớn tới bàn trên bếp, Vân Hàm chú ý tới anh, giống như nhìn thấy vị cứu tinh, ở trong túi tìm tìm kiếm kiếm: “Tiết Vọng cậu đã trở lại, trong bếp hết gừng rồi cậu đi mua có được không?”
“Được.”
Tiết Vọng ngoài miệng đáp lời, lực chú ý lại tập trung ở trong phòng bếp.
Hồ Đào vừa mới rửa được vài cái, Tiêu Lâm Thất đã lấy chiếc ly trên tay cô: “Để tôi làm cho.”
Hồ Đào nhìn thấy mấy quả ớt xanh trên thớt mà Vân Hàm vẫn chưa cắt xong, liền muốn giúp cho xong. Vì thế Tiêu Lâm Thất nhận lấy cái ly, còn cô cắt rau củ bên cạnh.
Mà một màn này bị Tiết Vọng thu hết vào trong đáy mắt, nhìn bóng dáng hai người đứng kề sát nhau trong phòng bếp còn dùng chung một kiểu tạp dề, khí thế xung quanh anh hạ xuống tới đáy cốc.
Tiết Vọng bước lên trước, kéo mở cửa kính phòng bếp tách hai người kia ra.
Hồ Đào không rõ nguyên do nhưng cô cũng không có mở miệng nói chuyện, Tiêu Lâm Thất liền mở miệng trước: “Tiết Vọng, cậu là muốn tới hỗ trợ sao?”
Tiết Vọng hừ lạnh một tiếng.
Tiêu Lâm Thất nở nụ cười ấm lại có chút u buồn: “Ba người trong bếp có vẻ có chút nhộn nhịp.”
Tiết Vọng gật gật đầu: “Cậu nói đúng.” Anh trả lời thật sự là chân thành, như có vẻ đồng ý với Tiêu Lâm Thất.
Hồ Đào còn kinh ngạc sao hôm nay anh đột nhiên dễ nói chuyện như vậy, Tiết Vọng lại cởi bỏ tạp dề trên người cô tròng lên trên người mình, tiếp tục buộc dây sau lưng rồi nói: “Cho nên Hồ Đào ra ngoài nghỉ ngơi đi, là một quý ông tôi không thể để cho cậu ở trong bếp phục vụ mình được.”
Điều này dường như đang nói Tiêu Lâm Thất không thân sĩ.
Nhưng Tiêu Lâm Thất lại giống như không thèm để ý, nhẹ giọng cười cười phảng phất như tắm mình trong gió xuân.
“Cậu nói đúng, là tôi suy xét không chu toàn.”
Hồ Đào lại hồ nghi mà nhìn tạp dề trên người Tiết Vọng: “Cậu xác định muốn nấu cơm?”
Lời này của cô như thêm dầu vào lửa, Tiết Vọng ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn cô: “Đương nhiên tôi sẽ làm, cậu nhanh lên đi ra ngoài nghỉ ngơi.”
Hồ Đào đành đi ra khỏi phòng bếp.
Ở một bên, Vân Hàm đang cùng Lão Trần kiểm tra danh sách mua sắm, thoáng nhìn vào trong phòng bếp thấy bóng dáng của Tiết Vọng, cảm động đến muốn trốn vào trong phòng vệ sinh gạt lệ gọi điện cho Mao Chi: “Uy phu nhân, tiểu thiếu gia đang tự mình nấu cơm.”
Nhưng xác thật với việc nấu cơm Tiết Vọng dốt đặc cán mai không biết gì cả, nhưng ở trước mặt Tiêu Lâm Thất, lòng tự trọng của người đàn ông không cho phép anh nhận thua chỉ có thể căng da đầu làm bừa.
Cũng may không bao lâu Vân Hàm đã trở về tiếp nhận, nếu không có lẽ bữa trưa hôm nay không thể nào ăn nổi.
Bận rộn trước sau hơn hai giờ, rốt cuộc dọn đủ một bàn lớn đồ ăn, trận chiến lớn có thể so với bữa cơm tất niên.
“Thả tôi ra trời ơi, còn có cả món Phật nhảy tường?” Tống Phong kéo ghế dựa ra còn không kịp ngồi xuống đã bị cái nồi lớn màu vàng rực ở giữa bàn ăn hấp dẫn.
Vân Hàm giải thích nói: “Cái này là Tiết Vọng cho người đặt làm, nghe nói rất quý giá là do đầu bếp hàng đầu về món Phật nhảy tường làm đó!”
“Là cậu đặt sao, không hổ là Tiết tổng!” Tống Phong giơ ngón tay cái lên.
Tiết Vọng nhướng mày, tuy rằng ở trên trù nghệ anh không thể đè ép được Tiêu Lâm Thất nhưng anh cũng sẽ có cách ngắn hơn để chiến thắng người ấy.
“Đúng rồi, đêm nay chúng ta lại tổ chức một bữa tiệc đi, mọi người chuẩn bị sẵn sàng nhé.” Tống Phong vừa cắn bào ngư vừa mơ hồ nói.
Tiêu Lâm Thất nhẹ giọng cười: “Tôi bảo sao lại mua nhiều đồ như vậy thì ra là tối nay tổ chức tiệc sao.”
Tới rồi buổi tối, mọi người ngồi cùng nhau ăn uống vui vẻ.
Tống Phong không biết từ chỗ nào lấy tới một chai rượu, đắc ý tỏ vẻ “Ngày mai phải về rồi, đêm nay chúng ta không say không về!”
Vân Hàm nhíu mày: “Uống quá nhiều ngày mai còn trở về như thế nào.”
Tống Phong xua xua tay giải thích nói: “Đây là rượu Cocktail, nồng độ rất thấp.”
Lúc này Vân Hàm mới miễn cưỡng yên lòng, bất quá cô ấy và Hồ Đào đều lựa chọn nước ngọt.
Tống Phong nghĩ ra đủ loại trò chơi lạ, cứ thế chơi đến hơn nửa đêm, cả bốn chàng trai đều có chút say rồi. Ngay cả người không thích uống rượu như Tiêu Lâm Thất cũng vì thua cuộc mà không ngừng bị Triệu Lễ và Tống Phong chuốc rượu.
Tuy nhiên Tống Phong lại lôi kéo vài người muốn chơi tam quốc sát. Hồ Đào không có hứng thú, liền lấy cớ đi nhà vệ sinh đi ra cửa sau hít thở không khí.
Biệt thự trong viện có rất nhiều loại hoa quả quý không rõ tên, nhìn trong đêm cũng không thấy rõ
“Hồ Đào.”
Có người gọi cô quay đầu lại là Tiết Vọng đang đứng ở phía sau.
Hồ Đào nhịn không được chửi thầm, anh đúng thật giống như những gì Tống Phong nói chính là biến thành một đứa trẻ luôn luôn dính người.
Tiết Vọng đi từng bước dần tiến về phía cô. Chờ đi đến đến trước mặt cô cũng chưa có dừng chân, tựa hồ là muốn dán sát vào mặt cô.
Mắt thấy anh càng dựa càng gần, Hồ Đào theo bản năng lui về phía sau, thiếu chút nữa đụng vào bồn hoa ở phía sau. Tiết Vọng duỗi tay đỡ lấy eo cô, đợi cô đứng vững mới đem cánh tay ở eo rút ra.
Bây giờ cuối cùng Tiết Vọng cũng không tiến phía trước nữa, đứng yên ở trước mặt cô. Gió đêm thổi qua hương thơm thực vật, đem đến cảm giác thật thoải mái.
Hồ Đào thả lỏng chút, hỏi anh: “Tìm tôi làm gì?”
“Tôi chán ghét Tiêu Lâm Thất.”
Tiết Vọng ông nói gà bà nói vịt trả lời, nhưng nó không có liên quan gì đến câu hỏi của cô mà.
Hồ Đào cứng họng : “Vậy? Vì cái gì chán ghét cậu ấy?”
“Bởi vì cậu ta biết nấu cơm.”
“……Biết nấu cơm như thế nào lại chán ghét.”
Tiết Vọng nhớ tới nhạc đệm lúc giữa trưa, có chút buồn bực: “Giữa trưa thật nhiều đồ ăn đều là cậu ta làm, tôi một miếng cũng không ăn!”
Hồ Đào nghĩ thầm, khó trách giữa trưa anh cũng chỉ chuyên chọn mấy thứ đồ ăn.
Cô thở dài, bất đắc dĩ: “Mọi người cả ngày rất bận rộn, rất vất vả……”
“Sau đấy tôi cũng đặt phật nhảy tường, cậu không biết tôi đã khó khăn như thế nào mới đặt được đâu…… Cậu như thế nào lại không nói tôi vất vả!” Tiết Vọng đánh gãy lời cô, ngữ khí ở câu cuối càng ngày càng ủy khuất.
Không đợi cô nói chuyện, anh lại dường như hiểu ra vấn đề nào đó, cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ cậu lại thích kiểu người biết nấu ăn sao?”
Thanh âm của anh quá mơ hồ, Hồ Đào cũng không nghe được gì chỉ hỏi: “Cái gì”
“Tôi nói ——” Tiết Vọng lại chợt ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn Hồ Đào, giọng nói trở nên cao vút mạnh mẽ có vẻ như đang say.
“Tôi ghen tị.”
Hồi lâu không có ai lên tiếng, trong sân trở nên phá lệ an tĩnh. Cách đó không xa trong nhà vẫn là một mảnh ồn ào, cùng với sự im lặng nơi này dường như chia thành hai thế giới.
Phản ứng đầu tiên của Hồ Đào là ——anh uống say, đang nói mê sảng. Cô có thể ngửi thấy mùi rượu gần khuôn mặt anh, cũng có thể thấy trên mặt nổi lên một tầng ửng hồng. Ngay lúc đó cô cũng tưởng bản thân đã chìm vào trong vị ngọt của rượu Cocktail làm cô say.
“Tiết Vọng, cậu uống say rồi.” Hồ Đào tin tưởng phán đoán của mình.
“Tôi không có say, tôi thật sự rất tỉnh.” Tiết Vọng không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Hồ Đào, cùng cô đối diện.
Đôi mắt chân thành, nghiêm túc của anh tựa hồ có thể đem cô hút vào đó.
Hồ Đào có một chút hoảng hốt, không nhìn mặt anh chỉ là lặp lại: “Cậu uống say rồi.”
Tiết Vọng lại như là cùng cô giằng co: “Tôi không có say.”
Cũng là, rượu Cocktail làm như thế nào để say đây?
Sắc mặt Hồ Đào không rõ, nghiêng đầu cố ý không nhìn anh: “Dấm trong phòng bếp có rất nhiều……”
“Cậu biết tôi không phải có ý này.”
“……”
Hai người không biết trở về khi nào, nhưng có thể nhìn ra khi trở lại trong lòng hai người đều có tâm sự.
Tống Phong vô tâm mà ở bên cạnh ồn ào: “Các cậu đi vệ sinh cũng lâu như vậy sao, có phải bị rớt xuống hố không chứ tôi đã đánh xong một trận rồi.”
“Được rồi không còn sớm nữa mau trở về phòng đi ngủ mai còn về thành phố nữa.” Vân Hàm cầm bình rượu xua tay.
Ai cũng mệt mỏi sau một đêm trằn trọc trở về phòng liền lăn ra ngủ.
Chẳng qua có những người lại phải trải qua đêm dài mất ngủ.
Danh Sách Chương: