• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi cả hai ở trong thư viện cả buổi sáng, Tiết Vọng đề nghị ra ngoài ăn trưa.

Hồ Đào đồng ý, Tiết Vọng dường như đã sẵn sàng đưa cô đến nhà hàng riêng của Tiết Mạnh.

Nơi đây vẫn yên lặng như mọi khi, chỉ có mỗi Tiết Mạnh trong cửa hàng, đã đứng ở cửa từ sớm để đón hai người.

Tiết Mạnh nhận ra Hồ Đào, đôi mắt híp lại mang theo ý cười: "Đây là cô gái nhỏ lần trước Tiết Vọng mang theo phải không?"

Hồ Đào gật đầu: "Chào chú, xin lỗi vì đã quấy rối."

“Không phiền, thằng nhóc Tiết Vọng này tối hôm qua gọi điện đặt chỗ, nói muốn đưa một người rất quan trọng đến đây ăn.” Tiết Mạnh vừa cười vừa nói dẫn hai người vào trong.

Tiết Vọng có chút khó chịu: "Chú, chú đang nói cái gì vậy?"

Hồ Đào khóe mắt cười cười: "Vậy sao, là một người rất quan trọng hả?"

Tiết Vọng lợi dụng lúc Tiết Mạnh đi trước mặt không nhìn thấy, khẽ móc ngón út của cô ra, im lặng đáp: Ừ.

Em là người rất quan trọng của tôi.

Sau khi vào bàn cả hai vào chỗ.

Món ăn Tiết Mạnh chuẩn bị cho họ đều là những món ăn miền nam thanh đạm, các món ăn rất tinh tế, khẩu phần không nhiều hay ít, chỉ đủ cho hai người ăn.

Mỗi món ăn Hồ Đào đều nếm một chút, hương vị thật sự rất tuyệt vời, không hề đơn giản như bề ngoài mà thay vào đó là một hương vị đậm đà và gia vị tinh tế. Ăn xuống đến bụng vẫn có cảm giác mùi thơm thoang thoảng trong miệng.

Hồ Đào thẳng thắn nói: "Thảo nào chú nhỏ của anh có thể mở một nhà hàng riêng như vậy ở trung tâm thành phố. Hương vị thực sự rất ngon, ăn xong sẽ nhớ mãi không quên."

Tiết Vọng đưa cho cô một đũa rau muống: "Chỉ cần em thích là được."

Sau bữa ăn, cả hai tự do dạo chơi trong sân để tiêu hóa thức ăn.

Tiết Vọng ngập ngừng chạm vào tay Hồ Đào, và cô cũng móc ngón cái ngón út của anh như Tiết Vọng làm lúc trước.

Tiết Vọng cong khóe môi, dùng lòng bàn tay to ôm lấy tay cô, xoa xoa vài lần rồi lại từ từ dẫn đi.

Hai người nắm tay nhau bước vào trong sân, Tiết Vọng dẫm lên những viên đá nhỏ trên mặt đất và hỏi: "Em có thích món ăn chú nhỏ nấu không?"

Hồ Đào gật đầu: "Rất thích."

"Vậy sau này anh thường xuyên mang em đến đây ăn cơm nhé."

Hồ Đào không nhịn được mà bật cười: “Chúng ta cứ đến ăn như vậy, còn muốn chú ấy kiếm tiền không, sẽ phá sản mất?"

Tiết Vọng cũng cười v.uốt ve tóc cô, giọng lẩm nhẩm sủng nịnh nói: "Em đánh giá thấp chú ấy quá rồi." 

Cả hai nói chuyện cười đùa vô tình đi đến một cái ao, làn nước trong vắt đầy đá cuội, trong đó có một vài chú cá koi.

Tiết Vọng chỉ vào con cá chép đang di chuyển chậm rãi trong nước: "Khi còn nhỏ, anh đến nhà chú nhỏ chơi, chú ấy cũng nuôi cá chép trong sân nhà. Anh còn nghĩ đó là cá ăn được, nên bắt sống một con muốn chú ấy nấu cho ăn. "

Hồ Đào nghe vậy cười thành tiếng: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó chú nhỏ nói với anh đó là cá koi, là loài rất quý hiếm, có giá trị cao, anh nghe vậy thì hoảng sợ muốn thả về nhưng do con cá trơn quá mà anh vừa đi vừa chạy nên bị rơi xuống đất, anh dẫm phải con cá cũng ngã dập cả mông."

“Còn con cá thì sao?” Hồ Đào cảm thấy câu chuyện rất thú vị.

"Anh đã giẫm chết con cá mất rồi."

Hồ Đào nghe vậy càng cười nhiều hơn, Tiết Vọng nhìn nụ cười tươi rói sinh động của cô, khóe miệng cũng nhếch lên: "Tiểu Hồ Đào, có ai nói với em rằng em cười trông rất đẹp chưa."

Hồ Đào khịt mũi và bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.

Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của cô, Tiết Vọng bất đắc dĩ gõ nhẹ đầu cô: "Đồ ngốc, ý của anh là muốn làm cho em cười nhiều hơn."

Anh khẽ thở dài, hơi hơi bám vào người cô để cho tầm mắt hai người giao nhau.

Anh nhìn cô tha thiết, chăm chú, giọng điệu hết sức chân thành: "Em luôn luôn thích giữ vẻ mặt lạnh lùng, cho rằng người khác không nhìn ra được. Kỳ thực, em không cần phải miễn cưỡng bản thân, muốn cười thì cười, muốn khóc liền khóc không có gì đáng xấu hổ cả. "

Anh đưa tay chạm vào môi Hồ Đào: "Em phải biết rằng cho dù em là người như thế nào thì cũng sẽ có một người thực sự thích em, chẳng hạn như anh."

Sau lời nói của anh, Hồ Đào im lặng một lúc lâu, không biết phải đáp lại như thế nào.

Nhưng trái tim cô dường như đang cảm nhận được những tia nắng ấm áp.

Tiết Vọng biết cô không giỏi thể hiện nội tâm của mình, nhưng anh biết cô gái nhỏ này thực sự có một trái tim tốt bụng, tuy bề ngoài trông giống một con mèo hoang hung tợn nhưng phía sau đó chính là kiểu miệng dao găm tâm đậu hũ.

“Đi thôi, anh đưa em về.” Tiết Vọng lại nắm tay cô dắt cô đi.

...

Sau một buổi hẹn hò ngắn ngủi, cả hai trở lại cuộc sống vườn trường bình thường.

Gần đây, kỳ thi cuối kì đang đến gần, câu lạc bộ hip-hop gần như không có sinh hoạt.

Những bài kiểm tra ở trường dường như kéo dài vô tận làm mãi không xong.

Hồ Đào ngừng viết một chút, thậm chí cô còn lấy một tờ giấy kiểm tra để làm giấy nháp luôn.

Tiết Vọng chết lặng trước hành động của cô.

Nhưng ai bảo cô là người có thành tích tốt đây?

Giờ ngữ văn, giáo viên sắp xếp cho mọi người làm một bài kiểm tra.

Tống Phong nhìn đoạn Hán văn cổ điển dài dòng, thật sự giống như là Thiên Thư đọc chẳng hiểu gì cả.

Cậu ta càng nhìn càng thấy chói mắt, quyết định bỏ cuộc. Quay lại, định chép bài Hồ Đào.

Vừa chép lại từng câu hỏi, cậu ta đã nhìn tờ giấy của Tiết Vọng nó còn trắng hơn bột mì nữa.

“Tiết Vọng, cậu không viết sao? Lát nữa còn phải nộp bài đấy.” Tống Phong ân cần nhắc nhở.

Tiết Vọng cầm cây bút chơi đùa giữa các ngón tay nói một cách thản nhiên: "Không viết."

"Tôi nói cậu chứ, đã là năm cuối cao trung rồi sao cậu không có vẻ hồi hộp chút nào. Thật là ghen tị, gần đây ba mẹ đều rất nghiêm túc để ý đến tôi."

Từ khi Tống Phong trở lại trường học, ba mẹ cậu ta đều cảm thấy con trai mình như được khai sáng, sợ cậu ta chỉ được ba phút liền đổi ý, gần đây họ bắt đầu chú ý đến việc học của cậu ta hơn.

Hồ Đào vốn là đang viết một bài tập quan trọng, nghe mấy chữ này tay cũng đã choáng váng.

Chỉ còn hơn 100 ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng Tiết Vọng vẫn cứ thản nhiên dù là ngày thường hay kỳ thi.

Mặc dù trước đó cô không khá hơn là mấy, nhưng hiện tại đến Tống Phong còn bị ép đến trường luyện thi để viết bài tập. Cô luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Có lẽ ba mẹ của Tiết Vọng đã sắp xếp sẵn đường lui cho anh.

Hồ Đào không nghĩ nhiều về điều đó nữa, tiếp tục viết đáp án tờ giấy.

Chẳng mấy chốc đã là ngày cuối cùng trước kỳ thi, Tống Phong cảm thấy đã ôn tập được rất nhiều nên tự tin vỗ ngực: "Tôi cảm thấy kỳ thi này mình sẽ làm nên bom tấn!"

Vân Hàm liếc nhìn điểm bài kiểm tra trên bàn của mình: 50 điểm.

"..."

Quên nó đi, tự tin là một điều tốt.

Tối trước khi thi không có bài tự học nào, sau giờ học vào buổi chiều có thể đi về nhà.

Buổi tối, Hồ Đào xem lại sách giáo khoa một lát, có chút mệt mỏi, đứng dậy đi vòng quanh phòng khách, thả lỏng cơ thể.

Cô bước đến cửa sổ sát đất, quyết định là đi ra ban công để hít thở không khí, sau đó sẽ quay trở lại làm bài tập.

Ngoài ban công lạnh, Hồ Đào quấn chặt chiếc áo khoác dệt kim của mình.

Cô dựa vào lan can vô tình liếc nhìn xuống.

Một chiếc xe thể thao quen thuộc đang đậu dưới lầu, trong lòng như có dự cảm, ánh mắt đảo quanh xe.

Quả nhiên, Tiết Vọng đang dựa vào bên cạnh chiếc xe, dường như anh cũng đã cảm nhận được điều đó, anh ngẩng đầu lên ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung.

Hồ Đào cúi đầu mở WeChat gửi tin nhắn, Tiết Vọng nhìn thấy cũng lấy điện thoại di động ra.

Hồ Đào: Chờ em.

Anh vừa cúi đầu đọc tin nhắn đã không có ai trên ban công, chắc là đã cô đang đi xuống nhà.

Hồ Đào vội vàng chạy xuống lầu và lon ton chạy đến chỗ Tiết Vọng.

Tiết Vọng cúi đầu, lòng bàn tay ôm lấy mặt cô, đầu ngón tay có chút lạnh.

Hồ Đào nắm lấy tay anh cho vào túi áo khoác, giống như cách anh đã làm cách đây rất lâu khi cùng cô đi dạo trong đêm tuyết.

Đôi môi mỏng của Tiết Vọng khẽ hé mở: "Sao em cứ bắt chước anh, thế hả?"

Hồ Đào thở ra một hơi khí nóng, sương mù tản mát ra trong đêm mát mẻ: "Bởi vì em không có kinh nghiệm."

"Không thành vấn đề, lát nữa sẽ có."

“Sao tự nhiên lại chạy tới đây mà không nói lời nào.” Hồ Đào nghĩ nếu cô không phát hiện ra, anh còn sẽ chết cóng ở dưới lầu rất lâu.

“Anh nhớ em.” Đôi mắt Tiết Vọng rực lửa.

Hồ Đào choáng váng, như thể có một con mèo con đang cào xé trong lòng cô từ trên xuống dưới.

“Nhưng ngày mai sẽ phải thi. Đêm nay lạnh quá, lỡ bị cảm lạnh thì sao.” Trong giọng điệu của Hồ Đào có chút lo lắng.

"Không sao, đừng lo lắng."

"Vậy thì anh ... năm nay anh có về Đế đô không?"

Tiết Vọng nhẹ gật đầu: "có."

Trong mắt Hồ Đào hiện lên một tia mất mát: "Vậy thì trên đường phải chú ý an toàn."

Để xoa dịu cô, Tiết Vọng đưa tay còn lại không bỏ trong túi xoa xoa phần đỉnh tóc: "Sau Tết anh sẽ trở lại."

Hai người trò chuyện dưới lầu một lúc trước khi Tiết Vọng rời đi. Hồ Đào lại lên lầu, đứng trước cửa sổ kiểu Pháp, cô cảm thấy có chút bất an.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK