Tống Phong cùng đám bạn bè kia nổi điên không biết bao lâu mới yên tĩnh, hơn nữa lại có một Tiết Vọng khiến bọn họ sùng bái, khiến cho bọn họ càng hưng phấn không thôi.
Hồ Đào tự biết bọn họ có lẽ cả đêm cũng không yên tĩnh được, nên cô vẫn luôn duy trì thái độ không liên quan đến mình, không có việc gì bóc tôm hùm đất bị người ta quên lãng trên bàn ăn.
Hao hết tâm tư bóc xong cả một con tôm hùm đất, nhét chút thịt lớn vào miệng, lại phát hiện đúng là vị cay.
Hồ Đào không biết ăn cay nhịn được mà bị sặc, cô muốn uống một ngụm nước nho giải cay, lại phát hiện chén đã trống rỗng.
Hồ Đào vừa định tháo găng tay đổ nước trái cây, liền thấy nước nho trong cốc đã tự động tiếp tục đầy.
Cô ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Lâm Thất đang cầm bình nước trái cây.
"Cảm ơn." Cô mơ hồ nói cảm ơn rồi vội vàng uống, kết quả uống quá gấp nên bị sặc một ngụm lớn.
Hồ Đào buông cốc xuống ho to, Tiêu Lâm Thất thấy thế không ngừng giúp cô vỗ lưng: "Uống chậm một chút.”
Một lúc lâu sau cô mới lấy lại bình tĩnh, dùng giấy lau khóe miệng. Tiêu Lâm Thất vừa định nói cái gì, Hồ Đào đã đứng lên nói: "Tôi đi ra ngoài hít thở một chút.”
Cô vốn ngại đám người trong phòng tràn ngập mùi thuốc lá và rượu nên có chút buồn bực, vả lại ầm ĩ đến màng nhĩ cô đau, từ trước đến nay cô ghét nhất loại cảnh tượng ồn ào này, trong lòng đã hối hận vì sao lại đồng ý với Tống Phong.
Vả lại còn vừa mới bị sặc nên tâm trạng cũng không dễ chịu, chọc cho cô càng phiền muộn, nhịn không được đứng dậy muốn đi ra bên ngoài thanh tịnh một phen.
Cô vừa xuống dưới lầu đã nhìn thấy Tiết Vọng tựa vào bên cạnh chiếc xe thể thao giá trị xa xỉ của anh, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa sổ, một mình xuất thần.
Cô đi tới đứng bên cạnh anh, trêu trọc nói: "Không ngại tôi cũng dựa vào xe thể thao giới hạn của cậu đi, Tiết tổng?”
Tiết Vọng nghe thấy tiếng thì phục hồi lại tinh thần, thấy đó là cô, khẽ cười ra tiếng: "Tiểu Hồ Đào, cậu cũng đừng gọi tôi như vậy, tôi không quen.”
"Da mặt cậu dày như vậy còn có thể không quen sao?" Hồ Đào thấy anh không từ chối cũng dựa vào cửa xe, lười biếng trêu chọc.
"Sao cậu lại ra ngoài?" Tiết Vọng chợt hỏi.
"Cái này không phải là tôi nên hỏi cậu sao, tôi tưởng cậu hẳn là ở trong phòng cùng bọn họ giả bộ B." Hồ Đào nhìn Tống Phong phía sau cửa sổ.
"Tôi chỗ nào gọi là giả vờ, tôi đây đều là thật"
Hồ Đào cẩn thận nghĩ lời này của anh cũng không có tật xấu, dù sao ba anh là chủ tịch tập đoàn Tiết thị.
"Nói đi cũng phải nói lại, vì sao tối nay cậu lại đột nhiên tới?" Hồ Đào quả thực không thể tưởng tượng được sinh nhật Tống Phong anh đến góp vui làm gì.
"Tôi đây không phải là vì tìm chút phô trương cho tiểu Hồ Đào nhà chúng ta sao, miễn cho bọn họ nói nhà cậu tồi tàn." Tiết Vọng nhớ tới cảnh thứ bảy cùng cô làm lao động cả ngày.
"Ôi, cậu có tiền lại không hợp với tôi." Hồ Đào đã quen với những lời nói bừa bãi của anh, nên cô cũng không quá coi trọng.
Tiết Vọng không dựa vào cửa xe nữa, đứng thẳng người, cà lơ phất phơ hỏi: "Làm bạn gái của tôi phù hợp với cậu, có muốn suy nghĩ một chút hay không?”
Hồ Đào hiếm khi không để cho anh đi, rất hứng thú trả lời: “Có cách nào để hòa hợp?”
"Đến lúc đó người ta sẽ nói: 'Wow, Hồ Đào tìm được một người bạn trai tuyệt vời như vậy, thật lợi hại.” Tiết Vọng miêu tả rất sinh động.
Hồ Đào không để ý lắm: "Vậy tôi còn cảm thấy người khác nên nói 'Oa, Tiết tiểu thiếu gia tìm được một cô bạn gái xinh đẹp như vậy, thật hâm mộ.”
Cô nói xong không thấy Tiết Vọng đáp lại, phát hiện anh đang bình tĩnh nhìn mình, con ngươi đen nhánh ẩn giấu trong bóng đêm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hồ Đào đang buồn bực không biết anh lại nghĩ gì, thì đột nhiên Tiết Vọng nở nụ cười, không chớp mắt nhìn chằm chằm Hồ Đào, khẳng định nói: "Ừ, cậu rất xinh đẹp.”
Hồ Đào vừa định nói chuyện, lại cảm thấy khóe mắt truyền đến một chút hơi lạnh, cô nghi hoặc nhìn qua.
Tiết Vọng đang lấy tay v.uốt ve đuôi mắt cô: "Ai bắt nạt cậu?”
"Hả?" Hồ Đào chớp chớp mắt không rõ nguyên nhân.
"Sao hốc mắt lại đỏ bừng?"
Lúc này Hồ Đào mới hiểu được anh đang nói cái gì, đại khái là cô vừa mới bị sặc nước nho nên chảy nước mắt, sau khi khô làm cho ánh mắt giống như mới khóc.
Hồ Đào giải thích là bị sặc nước trái cây, Tiết Vọng dùng ngón trỏ chỉ vào trán cô: "Uống nước trái cây mà cũng có thể bị sặc, ngốc.”
Hồ Đào sờ sờ trán, cô luôn cảm giác đêm nay anh rất lạ.
"Tiết Vọng, có phải cậu uống say rồi hay không?"
"Có thể là như vậy." Tiết Vọng thản nhiên nói.
Kỳ thật, một giọt rượu anh cũng không có uống.
Rượu không say mà lòng người tự say.
Nói xong anh đã xoay người đi về phía cầu thang: "Về phòng đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Hồ Đào nhớ tới vừa rồi khi anh vu.ốt ve đuôi mắt mình đầu ngón tay kia truyền đến cảm giác lạnh lẽo, chắc là ở bên ngoài bị gió thổi trúng, liền gật đầu, theo anh trở về phòng.
Tiêu Lâm Thất thấy hai người này cùng nhau trở về, im lặng uống một ngụm bia, thật là khổ.
Thẳng đến nửa đêm sau, trạng thái như gà huyết của đám Tống Phong mới dần dần bình phục lại.
Hồ Đào thấy tất cả bọn họ đều ngã xuống sô pha trong phòng khách, thậm chí có người còn ngủ trực tiếp trên mặt đất, vừa quay đầu lại cô phát hiện ngay cả Tiêu Lâm Thất, người duy nhất thường có thể tỉnh táo, cũng đang nằm sấp trên bàn ăn không nhúc nhích.
Cô giật giật khóe miệng, nghĩ đêm nay không thể để bọn họ trở về.
Cô bước qua một đống người say rượu đang ngủ bất tỉnh, tìm một góc trống trên thảm, ngồi xếp bằng trên đó.
Cô đang suy nghĩ sáng mai thức dậy phải mắng Tống Phong một trận, chợt có người chọc vào cánh tay cô một cái.
Hồ Đào quay đầu nhìn, là Tiết Vọng cũng ngồi xếp bằng bên cạnh cô.
"Tôi tưởng cậu cũng say rồi." Hồ Đào nói.
Tiết Vọng khụy gối, dựa đầu vào đầu gối, nghiêng đầu nhìn về phía Hồ Đào: "Tôi không thích uống rượu.”
"Vậy chúng ta cùng lý tưởng tưởng đấy." Hồ Đào cũng học cách dựa đầu vào đầu gối.
"Nhìn ra được, cả đêm cậu đều uống nước nho chua chua đó."
Hồ Đào nhìn vào chai nước trái cây đã trống rỗng trên bàn: "Tôi cảm thấy rất ngon.”
Tiết Vọng nghĩ khẩu vị tổ tông này thật kỳ lạ, đầu tiên là dưa chuột sau là nước nho này.
"Có điều tôi cho rằng con cháu nhà giàu có như các người, uống rượu gì đó hẳn là am hiểu nhất mới đúng chứ." Hồ Đào nhịn không được bắt đầu tưởng tượng Tiết Vọng bình thường không có hình dạng trở thành tổng giám đốc xã giao.
"Sao cậu cứ nói tôi cho rằng, Tiểu Hồ Đào, tôi ở ngay trước mặt cậu, cậu phải tự mình đi tìm hiểu tôi mới đúng." Tiết Vọng đột nhiên đến gần, Hồ Đào vừa ngẩng đầu liền thấy một khuôn mặt tuấn tú, làm cô bị dọa cho hoảng sợ.
Cô làm dịu tinh thần của mình và hỏi: "Làm thế nào để hiểu rõ?"
"Ừm... Làm thế nào để hiểu rõ sao?” Tiết Vọng vừa nói lời này vừa cười, cười đến lộ ra một hàm răng trắng to, mắt hoa đào cũng híp lại.
Hồ Đào cảm khái gã Tiết Vọng này có bộ dạng thật mị hoặc chúng sinh, nhưng vừa nghĩ đến bộ dáng đức hạnh bình thường của anh, đã cảm thấy quả nhiên loại phú nhị đại này đều là không có da.
Cô phát hiện câu trả lời này của Tiết Vọng có chút hấp dẫn, liền đá xéo: "Cậu nói cái gì thế?”
Tiết Vọng trực tiếp cầm cổ chân cô đang đá tới: "Cậu nghĩ cái gì, tôi nói là chúng ta nên hiểu rõ đối phương từ nội tâm.”
Hồ Đào giật giật chân, nhưng không thoát ra được, cô luôn cảm giác tư thế hiện tại rất kỳ lạ, thật đúng là có chút muốn "xâm nhập trao đổi".
Mẹ kiếp, trong đầu cô đang chứa đựng cái gì thế.
Hồ Đào nhịn không được thầm mắng mình xấu xa, Tiết Vọng thấy thần sắc cô biến hóa khó lường, cũng cười buông tay ra.
"Sao còn không ngủ?" Tiết Vọng lại lên tiếng.
Hồ Đào nghĩ rằng mình đã nhảy ra chủ đề này hơi nhanh chóng, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Không thể ngủ."
Thật ra từ khi làm nhạc, cô thường xuyên duy trì thói làm việc và nghỉ ngơi ngày đêm đảo lộn, thời gian dài, cho dù buổi tối không có việc gì cũng luôn không ngủ được.
Bình thường lúc này cô đều ngồi trên ban công, đeo tai nghe, trong điện thoại di động đặt một số bài hát yêu thích, cùng gió đêm ngắm cảnh đêm.
Rất tự tại.
Sau khi Hồ Đào nói xong chuyện bình thường cô mất ngủ sẽ làm như vậy, thì đã thấy Tiết Vọng đứng dậy.
Cô ngẩng đầu lên: "Có chuyện gì vậy?"
"Ngồi ngắm cảnh đêm đi." Tiết Vọng nhướng mày.
Hồ Đào cũng không từ chối, cô đứng dậy đi theo anh vượt qua đám người đi về phía ban công bên cạnh phòng khách.
Tiết Vọng kéo cửa sổ sát đất ra, một trận gió nhẹ chui vào.
Hồ Đào cùng anh dùng chân trần giẫm lên gạch ban công, Tiết Vọng quay đầu lại đóng cửa sổ sát đất, anh còn cố ý khóa lại.
"Khóa cửa làm gì?" Hồ Đào buồn bực.
"Thế giới hai người, không được có người khác đến quấy rầy." Tiết Vọng dựa vào cửa thủy tinh, lạnh lùng nói.
Hồ Đào nghĩ nơi này ngoại trừ hai người bọn họ còn có người tỉnh sao, có điều cô cũng không phản bác lại, chỉ cười cười.
Hai người giống như lúc ở trong phòng khách, cùng nhau ngồi xếp bằng, Hồ Đào sờ vào túi áo len, vừa vặn có đem theo tai nghe.
Cô lấy ra dây tai nghe có chút lộn xộn, quay đầu hỏi Tiết Vọng: "Nghe không?”
"Of course" Tiết Vọng đột nhiên thốt lên một câu tiếng Anh.
Anh nói tiếng Anh không có cà lơ phất phơ như trong tưởng tượng, ngược lại còn có giọng Luân Đôn, rất dễ nghe.
"Giọng của cậu hình như rất tốt." Hồ Đào vừa tháo dây tai nghe vừa nói.
"Trước đây sống ở Luân Đôn." Tiết Vọng thản nhiên nói.
Hồ Đào cảm khái không hổ là con nhà giàu, "chậc chậc" hai tiếng, lại đem dây tai nghe cởi ra c.ắm vào lỗ điện thoại di động của cô.
Tiết Vọng cầm lấy đầu tai nghe nhét vào lỗ tai, trong tai Hồ Đào nhét một đầu khác.
Cô mở danh sách bài hát của mình và ấn một bài hát.
Tiết Vọng liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động, tên bài hát là: summer '17
Trong tai nghe có những bài hát với giai điệu đơn giản, cả hai đều không nói gì. Gió đêm thổi tới, khiến người ta rất thoải mái.
Bên ngoài lan can ban công là bóng đêm mênh mông, bầu trời đêm nay chỉ có vài ngôi sao rải rác trong đó, mèo hoang ẩn núp trong bụi cây ở tiểu khu phát ra tiếng kêu yếu ớt.
Toàn bộ thế giới đều đã ngủ say, đó là niềm vui tỉnh táo duy nhất của chúng tôi.
Giọng nam trầm thấp đang hát trong tai nghe:
“Spent most my nights,
You by my side,
I felt that rush.”
Phần yên tĩnh này tiếp tục cho đến khi khúc nhạc đã kết thúc, Tiết Vọng lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người: "Ừm, loại cảnh tượng này rất khiến cho người ta tự tại.”
"—— sau này buổi tối không ngủ được nhớ phải gọi cho tôi."
"—— tiểu gia tôi cùng cậu đi hóng gió một chút."
Hồ Đào cười khẽ: "Cắt, ai muốn cậu đi cùng.”
Danh Sách Chương: