• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Do trời có tuyết nên xe phải mất một lúc mới đến được nhà Hồ Đào.

Tiết Vọng không tắt máy xe, nhìn thẳng về phía trước: "Đến nơi rồi."

Hồ Đào bước xuống xe cầm theo một hộp trà lớn mà Xuyên Lệ đưa cho, bước vào nhà mà không quay lại nhìn.

Tiết Vọng nhìn bóng lưng cô đi xa.

Cái gì! ! Hồ Đào chết tiệt không nhận ra rằng anh đang tức giận sao? ! Cô đi mà không hề ngoảnh lại cũng không thèm nói lời từ biệt với anh. Tiết Vọng gào thét trong lòng.

Tiết Vọng mới nhận ra anh vẫn còn giận cô cho nên nửa chặng đường nên anh đã không nói chuyện với cô. Mà Hồ Đào là một người không nói nhiều, vì vậy chiếc xe rơi vào một sự im lặng kỳ lạ.

Tiết Vọng tức giận, đạp ga, xe phóng đi chỉ để lại một luồng gió.

Hồ Đào bước đến cửa và thu mình lại một chút, theo bản năng vô thức nhìn lại thấy Tiết Vọng đã rời đi.

Mãi một lúc sau cô mới nhận ra theo lẽ thường Tiết Vọng sẽ ở nhà cô một lát, vậy mà hôm nay anh lại đi không nói một lời?

Chợt nhớ lại lúc chiều anh đã hỏi về mối quan hệ của cô với Tiểu Lâm Thất, nhưng giây phút sau cô không thể hiểu được anh đang tức giận vì điều gì nên cũng không nghĩ nữa.

Qua một đêm, Tiết Vọng không tìm Hồ Đào, cũng không gửi cho cô một tin nhắn.

Sáng hôm sau, Hồ Đào thức dậy theo thói quen liếc nhìn WeChat, khi nhìn thấy không có tin nhắn nào, cô cũng chỉ nghỉ anh có việc đột xuất cần làm giống như lần đến Pháp.

Cho đến buổi tối, Hồ Đào ngồi trên ghế sô pha xem TV sau bữa tối, nhưng tâm trí của cô lại không ở trên chương trình TV.

Cô liếc nhìn WeChat, tự hỏi sao hôm nay Tiết Vọng lại im lặng như vậy.

Cô nép vào góc sô pha, đầu gối lên đầu gối, ngơ ngác nhìn vào lịch sử trò chuyện tin nhắn trên WeChat.

Hồ Đào không biết đã phát ngốc bao lâu, cuối cùng do dự gọi điện cho Tiết Vọng

Qua vài giây liền có người bắt máy.

Người nào đó ở đầu dây bên kia đã đợi máy cả ngày, cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi như ý muốn.

Tiết Vọng thiếu chút nữa nhảy dựng lên từ trên giường, nhưng lại nhanh chóng giả bộ bình tĩnh, trầm giọng hỏi: "Alo, là ai vậy?"

"Là tôi Hồ Đào."

"Có chuyện gì vậy?"

Hồ Đào liếc nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, dừng lại rồi nói: "Ra ngoài ngắm tuyết không?"

"Được."

Sau khi Tiết Vọng cúp điện thoại, anh hoan hô một tiếng vui vẻ lật tung tủ lấy quần áo lên.

Hồ Đào cúp điện thoại, khẽ thở dài không biết tại sao mình lại rủ anh đi ra ngoài ngắm tuyết.

Có lẽ do cảnh tuyết rơi thật đẹp.

Hai mươi phút sau, điện thoại của Hồ Đào rung lên, Tiết Vọng gửi tới một tin nhắn: Tôi đến nơi rồi đây.

Hồ Đào khoác một chiếc áo khoác trắng đi xuống lầu, xuống dưới cô đã nhìn thấy Tiết Vọng cách đó không xa.

Hôm nay anh vẫn lái chiếc Maybach, chiếc xe màu đen với các đường viền màu bạc đặc biệt dễ thấy, bên ngoài còn phủ lên một lớp tuyết mỏng.

Tiết Vọng dựa vào xe, hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen cùng với chiếc áo cổ lọ màu trắng, bên dưới mặc chiếc quần jean sẫm màu.

Tiết Vọng nhìn thấy Hồ Đào đang đứng ở lối vào cầu thang, hai người nhìn nhau, Hồ Đào tiến lên đi về phía anh.

Khi bước tới gần, Tiết Vọng giả bộ dửng dưng: "Đi xem tuyết ở đâu."

Hồ Đào nói nhỏ: "Chỉ đi dạo quanh khu phố thôi."

"Được."

Vào một đêm tuyết rơi cuối đông có rất ít người đi bộ trên đường phố, có lẽ họ là những người duy nhất đi dạo trong một ngày tuyết rơi.

Hai người cùng nhau giẫm lên tuyết trên mặt đất, để lại những hàng dấu chân.

Không ai lên tiếng trước, chỉ có tiếng tuyết tan.

Hồ Đào bị đánh bại trước, cô dừng lại và phủi những bông tuyết trên tóc anh: "Giận sao?"

“Không có.” Tiết Vọng vẫn ngoan cố.

Hồ Đào khẽ thở dài, cô đột nhiên đi đến bên đường ngồi xổm xuống, như đang cầm cái gì đó trong tay.

Tiết Vọng muốn bước tới xem nhưng nhớ ra mình còn đang hờn dỗi nên vẫn đứng đó, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Hồ Đào cách đó không xa.

Năm, bốn, ba,..Hồ Đào đã sẵn sàng. Cô tiến về phía anh.

Khi cô đến gần hơn, anh nhìn thấy một người tuyết nhỏ.

Hồ Đào đỡ người tuyết lên cho anh xem: "Tôi làm cho cậu đó, như thế nào?"

Tiết Vọng liếc mắt nhìn người tuyết, sau đó cố ý chuyển tầm mắt đi nơi khác: "Bổn thiếu gia không có xấu như vậy."

Hồ Đào làm theo lời anh: "Người tuyết này còn không đẹp trai, tài năng bằng một phần mười của Tiết đại thiếu gia."

Tiết Vọng không nhịn được cười: "Này."

"Được rồi, đại thiếu gia không tức giận thì mau nhận lấy người tuyết của tôi đi."

Tiết Vọng cầm lấy người tuyết nhỏ do cô dựng lên với vẻ mặt "Tôi miễn cưỡng tha thứ cho cậu", rồi dường như anh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: "Chờ tôi." 

Nói xong, anh liền chạy mất một lúc mới quay lại nhưng người tuyết trên tay đã không còn nữa.

Hồ Đào khó hiểu: "Cậu ném người tuyết của tôi đi rồi?"

Tiết Vọng lắc đầu: "Không có."

"Vậy nó đâu?"

Tiết Vọng sờ mũi: "Tôi sẽ không nói cho cậu biết."

Hồ Đào thỏa hiệp: "... Được.

Đúng là một cậu bé kiêu ngạo.

Hai người quay trở lại con đường cũ, tay để sát nhau nhiều lúc không biết cố tình hay vô ý mà chạm vào.

Tiết Vọng đi được một đoạn, như thu hết can đảm anh nắm lấy tay phải của Hồ Đào bỏ vào túi áo khoác.

Hồ Đào ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh né tránh không dám nhìn cô trực tiếp: "Đừng có mà hiểu lầm, vừa rồi thấy cậu cố ý đắp người tuyết cho bổn thiếu gia này, tay hơi lạnh nên tôi mới miễn cưỡng ban cho cậu chút ấm áp."

Hồ Đào chỉ muốn nói có lẽ túi áo bông của cô ấm hơn, nhưng nhìn xuống mới phát hiện áo không có túi.

“Vậy thì cảm ơn Tiết thiếu gia.” Hồ Đào cười nhẹ.

Chẳng qua tay của Tiết Vọng ở trong túi áo vẫn chưa từng buông ra.

Hai người không nhanh không chậm mà đi tới dưới lầu nhà Hồ Đào, đèn đường mờ nhạt thân ảnh của hai người trên nền tuyết.

Tiết Vọng liếc mắt nhìn chiếc xe bên cạnh: "Vậy tôi về trước, bây giờ cậu cũng mau lên lầu đi, trời lạnh lắm."

Hồ Đào gật đầu tạm biệt anh.

Sau khi Hồ Đào đi lên, Tiết Vọng cũng không rời đi ngay. Anh mở cửa hàng ghế sau, cúi xuống mở tủ lạnh ô tô, trong đó không có đồ uống chỉ có một người tuyết nhỏ bé.

Hồ Đào vừa về nhà mông còn chưa chạm tới ghế sô pha đã nhận được cuộc gọi video của Triệu Lễ.

Như bình thường cô chắc là sẽ cúp máy, nhưng không hiểu sao hôm nay tâm trạng đang tốt nên cô đã nhận lấy.

Khi Triệu Lễ nhìn thấy cô liền giật mình chiếc mặt nạ đang đeo gần như rơi ra: "Mẹ kiếp, thật sự là cậu nhận điện thoại của tôi à?"

Hồ Đào liếc nhìn màn hình điện thoại: "Cậu cũng thật tỉ mỉ."

Trên màn hình là khuôn mặt bự của Triệu Lễ đang đắp mặt nạ, Triệu Lễ vỗ trán cười nói: "Gần đây tôi bị mọc mụn, cần phải chăm sóc một chút."

“Tìm tôi có chuyện gì vậy?” Hồ Đào đi thẳng vào vấn đề.

"Ồ đúng rồi, trường học của cậu không phải sắp tổ chức đại hội thể thao sao?"

"Đúng."

Đại hội thể thao ở Ninh Trung thường diễn ra vào giữa tháng 12. Hai ngày trước Phương Đồng cũng đã thông báo với cả lớp về đại hội thể thao sẽ được tổ chức vào tuần sau.

Triệu Lễ lên tinh thần: "Chờ đến đại hội thể thao tôi có thể đến đó xem náo nhiệt không?"

Hồ Đào nghi ngờ: "Cậu đến đây làm gì?"

"Không phải tất cả các cậu đều đi học sao. Ở nhà một mình chán quá, tôi chỉ muốn trải nghiệm khung cảnh trường học xem có vị mỹ nữ nào không thôi mà." Câu nói cuối cùng mới là mục đích thực sự.

“Nhưng tại sao cậu lại gọi cho tôi?” Cô cũng không phải hiệu trưởng.

"Cậu đã gặp cô gái xinh đẹp nào ở Ninh Trung chưa, giới thiệu cho tôi."

“Không, tránh ra.” Hồ Đào nói xong liền cúp điện thoại.

Triệu Lễ liếc nhìn màn hình đen xì thầm than “người phụ nữ tàn nhẫn”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK