"Tôi đi đây, tiểu Hồ Đào, sao cậu lại ở đây?" Tiết Vọng đứng ở bên sô pha hai tay đút túi.
Tối nay anh được bạn bè mời đến đây chơi, vừa tan trường chưa được mấy bước đã nhìn thấy thân hình đặc biệt quen thuộc cách đó không xa.
Vốn tưởng rằng mình nhìn lầm, đến gần nhìn thấy phát hiện thật đúng là Hồ Đào.
Tiết Vọng thấy Hồ Đào không có trả lời, nửa khom người cẩn thận nhìn, mới phát hiện Hồ Đào đã ngủ, vả lại trên mặt còn nhiễm ửng đỏ không bình thường.
Anh nhìn chung quanh thấy xung quanh không có ai, bạn bè của cô cũng thật không đáng tin cậy, để một cô gái ở chỗ này.
"Ôi, bổn thiếu gia liền hạ mình đưa cậu về nhà là được rồi." Tiết Vọng đỡ Hồ Đào đứng dậy.
Tiêu Lâm Thất thấy thế bước nhanh đi tới ngăn trước mặt Tiết Vọng: "Tôi là bạn của Hồ Đào, tôi đưa cậu ấy trở về là được.”
"Hai chúng tôi thuận đường." Tiết Vọng nhìn Tiêu Lâm Thất đột nhiên xuất hiện, anh luôn có cảm giác anh ta giống như không quá tin tưởng mình cho lắm.
Vì thế anh để chứng minh mình nói thật, nên đã lắc lắc Hồ Đào.
Hồ Đào đang ngủ bị lắc đến đầu mơ màng, bất mãn ngước mắt lên: “Làm gì vậy.” Giọng nói mang theo âm cuối có chút dính dính, có cảm giác làm nũng.
Tiết Vọng sửng sốt, anh luôn cảm giác Hồ Đào say rượu không bình thường lắm.
"Tiểu Hồ Đào, tôi là ai?" Anh lại lắc lắc Hồ Đào.
Hồ Đào nửa mở mắt nhìn người trước mắt, chỉ cảm thấy cực kỳ quen mắt, nhưng lại nhìn không rõ lắm.
Nhưng khi cô ngửi thấy mùi nước hoa Zumaron vừa dễ ngửi vừa quen thuộc trên người Tiết Vọng lập tức xác định đáp án, chậm rãi nở một nụ cười, trả lời chính xác: "Phải... Tiết tổng!”
Tiết Vọng đối với xưng hô này của cô có chút không rõ nguyên nhân, ngay cả ánh mắt Tiêu Lâm Thất nhìn anh cũng rất phức tạp.
Hồ Đào bỗng nhiên giật mình đứng thẳng tắp, đứng trước mặt Tiết Vọng, giang hai tay che chở Tiết Vọng, nhìn Tiêu Lâm Thất tựa như kẻ địch nguy hiểm, giọng điệu nghiêm túc: "Không được tới gần Tiết tổng chúng tôi.”
Tiết Vọng: "..."
Tiêu Lâm Thất: "..."
Cô còn cố ý quay đầu lại cho Tiết Vọng một ánh mắt chắc chắn: "Yên tâm Tiết tổng, tôi sẽ bảo vệ anh thật tốt.”
Hóa ra cô đang coi mình là vệ sĩ.
Tiết Vọng ấn huyệt thái dương, vì để cho cô không mất mặt nữa, vội vàng lôi kéo cô đi ra ngoài.
Tiêu Lâm Thất phỏng chừng cũng là lần đầu tiên thấy hình tượng như này của Hồ Đào, sắc mặt biến ảo khó lường, cũng không ngăn cản hai người bọn họ nữa.
Lảo đảo đến bãi đỗ xe, sau đó, Tiết Vọng đưa tay muốn giúp Hồ Đào mở cửa phụ của xe ra, Hồ Đào lại ngăn anh lại: "Tiết tổng, loại chuyện mở cửa xe như này nên để cho tôi.”
Nói xong cô liền tự mình đi kéo tay nắm xe, kéo nửa ngày cũng không kéo ra, còn có tư thế muốn dỡ tay nắm xe xuống.
Mí mắt Tiết Vọng giật giật, anh vội vàng mở cửa xe nhét cô vào. Tự mình ngồi lên ghế lái, nghiêng người giúp Hồ Đào thắt dây an toàn.
Hồ Đào ngửi thấy hơi thở bạc hà mát lạnh tới gần, thuận thế cọ cọ cổ Tiết Vọng: "Tiết tổng, anh thật thơm.”
Tiết Vọng: "..."
Gáy thiếu niên căng thẳng, tai đỏ bừng.
Anh dời đầu không an phận của Hồ Đào ra, ngồi thẳng dậy khởi động xe.
Trời đã về đêm, chiếc xe thể thao màu xanh lam tuyệt đẹp đang phóng nhanh trên những con đường rộng lớn.
Tiết Vọng cũng không biết phòng đi thuê của cô ở nơi nào, nên anh đã lái xe đến phòng thu âm.
Sau khi đến nơi, Tiết Vọng đỡ Hồ Đào thần trí không rõ đến phòng thu âm, ném cô lên ghế sa lon, vỗ vỗ tay, như trút được gánh nặng.
Anh nhớ lại một chút biểu diễn vừa rồi của Hồ Đào, nhéo nhéo mi tâm, ngồi xuống bên cạnh Hồ Đào.
Đang lúc anh suy nghĩ lung tung, đột nhiên một trận trời đất quay cuồng, anh bị Hồ Đào đè ở dưới thân.
Hồ Đào nằm sấp trên cổ anh, an tâm cọ cọ, tiếp theo liền thỏa mãn tiến vào mộng đẹp.
Tiết Vọng nhìn Hồ Đào trên người mình hít thở vững vàng, anh chỉ cảm thấy đau đầu.
Lúc này anh muốn cử động cũng không cử động được.
Loay hoay trong đầu một hồi, anh vẫn quyết định không đẩy cô ra, vì tiểu tổ tông này mà tỉnh lại bắt đầu diễn vai vệ sĩ.
Hồ Đào chỉ cảm thấy giấc ngủ này của mình rất ngon.
Cô thản nhiên mở mắt ra, trước mắt là đường cong rõ ràng dưới cằm, tầm mắt lại di chuyển lên trên, một khuôn mặt quen thuộc phóng đại trước mắt.
Hồ Đào kinh hãi ngồi dậy, tay ấn vào bụng Tiết Vọng, Tiết Vọng đang ngủ ngược lại hít một hơi khí lạnh, mở mắt khàn giọng kêu: "Tiểu Hồ Đào, mới sáng sớm cậu đã mưu sát tôi.”
Hồ Đào không có tâm tư đùa giỡn với anh: "Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?”
Tiết Vọng bị cô làm cho như vậy cũng không còn buồn ngủ nữa, anh thảnh thơi nằm trên sô pha vểnh chân lên, tay đặt ở dưới đầu, cảnh tượng tối hôm qua rõ ràng ở trước mắt.
"Sao không gọi tôi là Tiết tổng, tiểu Hồ Đào?"
Hồ Đào dựa vào ký ức mơ hồ duy nhất hồi tưởng lại một chút hành động của mình, xoa xoa huyệt thái dương, cô chỉ hận tửu lượng của mình quá kém.
"Cậu lại gọi một tiếng nghe thử đi, tôi nhớ dư vị đó rồi." Tiết Vọng nhíu mày, cười đến không còn hình dạng chính mình.
"Câm miệng lại." Hồ Đào không muốn nhớ lại chuyện tối qua.
"Hình như cậu rất muốn làm vệ sĩ của tôi, đã như vậy tôi sẽ thỏa mãn cậu, một tháng cho cậu bao nhiêu tiền là thích hợp?" Tiết Vọng cố ý trêu chọc cô.
"Tối hôm qua người kia không phải là tôi." Vẻ mặt của Hồ Đào đã chết lặng.
Tiết Vọng khẽ cười: "Vậy đó là ai, hồ tiêu sao?”
“......”
Giờ phút này cô quẫn bách đến mức có chút xấu hổ, vì để cho mình bình tĩnh trong chốc lát, nên cô đã đuổi Tiết Vọng chạy việc vặt đi mua bữa sáng.
Một lát sau Tiết Vọng đã xách túi lớn túi nhỏ trở về, trong miệng còn ngậm một chai sữa chua.
"Hôm nay sao không ăn bánh bao chiên, đổi bánh bao rồi hả?" Tiết Vọng đem túi bốc hơi nóng đặt ở trước mặt Hồ Đào.
"Đổi khẩu vị." Hồ Đào lấy ra một chai sữa, đâm ống hút vào, từ miệng ống hút nhấp từng ngụm nhỏ để uống.
"Cậu không nói tôi còn tưởng rằng cậu muốn ăn bánh bao chiên cùng dưa chuột đến chết." Tiết Vọng chọn ra một cái bánh bao thịt nhét vào miệng.
"Phốc."
"Có điều đó cũng là một thói quen tốt." Tiết Vọng nuốt bánh bao trong miệng, mới nói tiếp: "Có vẻ như cậu một lòng.”
Hồ Đào cong khóe miệng, ngược lại cảm thấy anh nói có đạo lý.
Giải quyết xong bữa sáng theo thường lệ bọn họ mang theo cặp sách đi học, đêm hôm trước còn ầm ầm say rượu lái xe thể thao, ngày hôm sau lại phải mặc đồng phục học sinh ngoan ngoãn đi học, quả thật là có chút huyền huyễn.
——
Sau một ngày học, Hồ Đào đi đến gần phòng thu thì thấy một đám người đứng dưới ánh đèn đường.
Cô theo bản năng cho rằng là người Hồ Chi Minh tìm tới, bước chân dừng lại.
Tống Phong lấy ra một điếu thuốc, còn chưa châm lên, đã nhìn thấy Hồ Đào cách đó không xa, cô gái buộc tóc đuôi ngựa lỏng lẻo, mặc đồng phục màu xanh trắng, hai tay kéo dây đeo túi xách.
Tống Phong chỉ cảm thấy kỳ diệu, rốt cuộc vì sao mình lại quen biết loại người này.
Cậu ta nhìn bộ dạng học sinh ngoan ngoãn này của Hồ Đào, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng không tiếp tục hút thuốc nữa, nhét điếu thuốc chưa châm vào trong hộp thuốc lá.
Tống Phong thầm mắng một tiếng mình bị bệnh, đi lên phía trước chào hỏi Hồ Đào: "Ôi, quả đào của chúng ta tan học rồi.”
Triệu Lễ ở một bên nhìn luôn cảm giác Tống Phong giống như gia trưởng.
Hồ Đào nhướng mày: "Có việc gì sao?”
"Không phải tối hôm qua cậu uống say sao, hôm nay cố ý tới quan tâm cậu, xem cậu có việc gì hay không."
“...... Không sao đâu." Cô lại bị ép phải nhớ lại những gì cô đã làm đêm qua.
Thật sự là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì.
Tống Phong nhớ tới liền cảm thấy buồn cười: "Lần đầu tiên tôi thấy có người uống cocktail lại có thể say đến bất tỉnh nhân sự đây.”
Hồ Đào trừng mắt nhìn cậu ta một cái: "Nhìn tôi không có việc gì là có thể đi rồi." Nói xong cô đi về phía trước.
"Đừng nha, cũng tới đây rồi, ăn khuya đi, tôi mời khách." Tống Phong ngăn cản Hồ Đào.
"Được." Hồ Đào cũng không trở về, trực tiếp đi theo đoàn người xuất phát.
"Cậu cứ như vậy mà đi à?" Tống Phong nhìn cặp sách trên vai Hồ Đào.
"Không được sao?"
"Cũng không phải không được..."
Hồ Đào ngại phiền phức, cởi cặp sách ra ném vào trong ngực Tống Phong: "Cầm giúp tôi.”
Triệu Lễ nhìn bộ dáng Tống Phong ôm cặp sách, càng cảm thấy cậu ta giống như phụ huynh.
Đến quán ăn, Hồ Đào ở trước tủ đông chuyên tâm chọn xiên nướng, chờ chọn xong giao cho chủ quán, khi trở về cô phát hiện trước bàn lớn như vậy chỉ còn lại một mình Tiêu Lâm Thất.
"Mấy người bọn họ đâu." Hồ Đào nhìn xung quanh.
"Bọn họ qua quán bên cạnh mua kem rồi."
"Ồ." Hồ Đào kéo ghế ra ngồi xuống.
Tiêu Lâm Thất do dự một chút, thần sắc có chút phức tạp mở miệng hỏi: "Tối hôm qua. Người con trai đưa cậu về nhà có phải là bạn cậu không?”
Hồ Đào nhớ lại một chút, phát hiện người anh ta đang nói là Tiết Vọng, gật gật đầu: "Ừ, làm sao vậy?”
"Không có... Hình như cậu có quan hệ rất tốt với cậu ta.”
Hồ Đào cảm giác mình đã bị lăng trì nhiều lần, đều sắp chết lặng.
Cũng may đoàn người Tống Phong mang theo kem trở về, Triệu Lễ đem một chén kem đầy đủ toping đặt ở trước mặt Hồ Đào.
"Nào, quả đào, cho cậu một chén."
"Cám ơn."
Tống Phong lại quay về phía chủ quán xin một thùng bia, có bài học tối hôm qua, anh ta cũng không dám cho Hồ Đào nửa giọt rượu nữa, nên đã gọi cho cô một chai nước cam.
Chủ quán là một bác gái cần cù nhiệt tình, thấy Hồ Đào mặc đồng phục học sinh, giữa một đám người miệng đầy lời th.ô tụ.c có vẻ cực kỳ bất hòa, tự động tưởng tượng bọn Tống Phong Triệu Lễ trở thành người xấu.
Vì thế thừa dịp Hồ Đào đến lấy xiên nướng, bà ấy đã nắm tay cô nhỏ giọng dặn dò: "Cháu gái, cháu nên ít chơi cùng đám người kia nha, thoạt nhìn không giống người tốt, sẽ làm hư cháu đó.”
Hồ Đào nhịn cười dịu dàng gật đầu: "Được, cảm ơn dì.”
Chờ cô bưng một đĩa xiên nướng trở về, tay Tống Phong cầm bài poker vẻ mặt tràn đầy sầu khổ: "Mẹ kiếp, tôi lại thua, đây đã là lần thứ ba rồi!”
Hồ Đào buông xiên nướng trên tay xuống, nói năng hùng hồn: "Tống Phong, cậu đừng nói tục, sẽ làm hư tôi mất.”
Tống Phong ngẩng đầu lên khỏi ván bài poker: "?”
Danh Sách Chương: