Thấy bài lên men càng lúc càng nhanh, đúng lúc mọi người còn tưởng rằng bài đăng này sẽ lao lên đầu bảng thì nó đột nhiên biến mất một cách kỳ lạ.
Không những không tìm được bài đăng đó mà tất cả những ai chửi bới đều bị cấm tài khoản. Một số người không cam lòng cố gắng tải bức ảnh lên lần nữa, nhưng nó đã bị xóa sau vài giây khi được đăng lên.
Vì vậy, bức ảnh này và thậm chí cả tin đồn đều đã biến mất, như thể nó chưa từng tồn tại.
Buổi tối tự học, sau khi Hồ Đào biết được sự tình, trong lòng mơ hồ có đoán được mọi chuyện.
Hết giờ tự học buổi tối, cô hỏi Tiết Vọng ở bên cạnh: "Cậu là người cho xóa bài đăng kia?"
Tiết Vọng tức giận gật đầu.
Hồ Đào đóng lại cặp sách khoắc lên vai: "Cám ơn."
Mặc dù cô không quan tâm đến những lời bàn tán này, nhưng ảnh hưởng của nó vẫn luôn rất xấu, sẽ tốt hơn nếu các bài viết đó biến mất.
...
Sáng hôm sau, Tiết Vọng lại là người đầu tiên không đến lớp học nữa, cũng không có gửi hoa, hiển nhiên là vì bài đăng kia.
Trước khi Tiết Vọng bước vào lớp, anh vẫn đang nghĩ rằng mình sẽ không làm lành với Hồ Đào, nếu còn tiếp tục theo đuổi cô, họ của anh sẽ không phải là chữ Tiết này nữa!
Vì thế khi vào lớp, anh cố tình bày ra một bộ mặt lạnh lùng khó chịu, xung quanh áp suất quanh anh cực kì thấp.
Anh cúi đầu nghịch điện thoại, cố ý không để ý đến ai đó.
Vân Hàm quay đầu lại nói chuyện phiếm với Hồ Đào, Tiết Vọng không lộ mặt, vẫn cúi đầu nghịch điện thoại di động. Nhưng thật ra, anh vẫn lặng lẽ vểnh tai nghe lén đoạn nói chuyện giữa hai người.
Vừa ngậm một cây kẹo mút, Vân Hàm chỉ vào cốc nước trong suốt trên bàn Hồ Đào: "Hồ Đào, cậu đang ngâm cái gì vậy?"
Chất lỏng trong cốc có màu hồng cùng với một lớp cánh hoa nổi trên. Là một tín đồ thích màu hồng, ngay lập tức Vân Hàm đã bị thu hút sự chú ý.
“Đó là trà hoa hồng.” Hồ Đào trả lời.
Vân Hàm kêu lên một tiếng "ồ" còn hỏi cô về cách pha trà hoa hồng.
Tiết Vọng không nghe nữa, trong lòng lại có chút mừng rỡ, xem ra Hồ Đào vẫn còn quan tâm đến anh bằng không sao lại cố ý pha trà bằng hoa hồng mà anh tặng cơ chứ.
Ở nơi không có ai nhìn thấy, khóe miệng anh khẽ cong lên.
Buổi trưa khi Tiết Vọng trở về nhà, anh trịnh trọng tuyên bố với Tiết Vịnh đang ngồi xem TV trên ghế sofa.
Tiết Vịnh liếc nhìn anh, cho rằng anh hẳn là có điều gì đó muốn nói.
Tiết Vọng hắng giọng: "Từ giờ con sẽ không mang họ Tiết nữa."
Tiết Vịnh làm sao có thể ngồi yên khi nghe anh nói như vậy, ông còn tiện tay cầm bình trên bàn lên định đập vào đầu cho anh một trận.
Mao Chi nhanh chóng đi tới để ngăn Tiết Vịnh: "Chao ôi, Lão Tiết ông đang làm gì vậy hả ?."
Tiết Vọng còn đang thầm cảm động quả nhiên mẹ vẫn còn rất yêu anh, đây chính là sự cao cả của tình mẫu tử.
Một giây tiếp theo, Mao Chi cầm lấy chiếc bình trong tay, nói tiếp: "Chiếc bình này rất đắt. Làm vỡ thì tiếc lắm."
Tiết Vọng: "..."
Sau một hồi rối loạn, Tiết Vọng quay trở lại phòng. Anh ngồi trên giường, lật xem sổ thông tin gọi điện cho Xuyên Lệ.
Không mất nhiều thời gian để kết nối: "Xin chào?"
Tiết Vọng mất tự nhiên nói: "Xuyên Lệ, cậu có thể dạy tôi cách tán gái không?"
Sau vài giây im lặng ở đầu bên kia điện thoại, Xuyên Lệ trầm giọng nói: "Cậu đang theo đuổi Hồ Đào sao?"
Xuyên Lệ vẫn nhớ tới Hồ Đào, từ lâu anh ta đã cảm thấy Tiết Vọng có chút gì đó không đúng.
Tiết Vọng nghẹn ngào: "Đừng nói thẳng như vậy."
“Cậu đã hỏi tôi như vậy, tại sao không để cho tôi nói?” Xuyên Lệ có chút không nói nên lời.
"Làm gì thì làm, mau mau tìm cách dạy tôi."
Xuyên Lệ có kinh nghiệm tình trường phong phú, thay đổi n người bạn gái có đủ loại các thể loại nên Tiết Vọng nghĩ anh ta chắc hắn hiểu rõ.
Xuyên Lệ giọng điệu thoải mái: "Nhưng tôi không cần theo đuổi, vẫn sẽ có bạn gái."
"..."
Tiết Vọng có chút nghi ngờ cuộc sống: "Cậu đã từng theo đuổi ai chưa?"
“Ai có thể để cho tôi theo đuổi chứ?” Với cái danh người thừa kế tập đoàn Xuyên thị, đã đủ để mạ vàng cho Xuyên Lệ rồi, rất đông người còn muốn bám theo anh ta, thậm chí còn thấy cả đời này sẽ không bao giờ chủ động theo đuổi ai.
Tiết Vọng nghiêm túc nghi ngờ anh ta chắc chắn chỉ là khoe khoang, liền cúp điện thoại.
Có vẻ như mọi chuyện phải để anh tự mình đi tìm hiểu rồi.
Vì vậy, Tiết Vọng bắt đầu đến trường sớm nhất mỗi ngày, tặng cho cô tất cả các loại hoa theo một cách khác nhau.
Hồ Đào không hiểu sao anh dừng lại một ngày rồi lại nổi gió, cô cho rằng anh là người duy nhất có thể khiến lớp học trông giống như phòng ấm trồng hoa.
Sau đó, Hồ Đào nói với anh điều này quá lỗ liễu, cô không thích thì Tiết Vọng mới dừng lại.
Lúc gần tối sau khi tan học, câu lạc bộ hip-hop tiếp tục luyện tập các bài hát trong phòng tập. Sau buổi văn nghệ câu lạc bộ không còn hoạt động nào nữa, gần đây có khá nhiều kỳ thi thử cấp ba nên sinh hoạt câu lạc bộ rút ngắn chỉ còn 2 lần / tuần.
Hôm nay là ngày đầu tiên trong tuần này bọn họ đã lâu không luyện tập lâu, năm cuối của cấp ba vẫn phải tập trung cho bài vở ở trường. Gần hết thời gian Hồ Đào cho mọi người ra về.
Ngay sau khi các thành viên rời đi, Tiết Vọng mang theo thứ gì đó ở phía sau. Có bốn người quen là Hồ Đào, Tiêu Lâm Thất, Tống Phong cùng Triệu Lễ trong phòng tập, Tiết Vọng có mang đến một số bánh kem nhỏ và cả trà trái cây.
Tống Phong sáng lạn đưa tay định đoạt lấy thứ đó, nhưng Tiết Vọng tránh được móng vuốt của cậu ta, đẩy về phía Hồ Đào: “Cái này là đặc biệt chuẩn bị cho Hồ Đào.” Anh nhấn mạnh chữ “đặc biệt” rất lớn.
Tống Phong ngẩn người: "Còn của bọn tôi?"
Tiết Vọng ghét bỏ nhét cho cậu một túi bánh nhỏ: "Đây, của cậu."
Tống Phong liếc nhìn chiếc bánh cupcake nhỏ bé trong tay, sau đó lại nhìn lướt qua chiếc bánh của Hồ Đào được trang trí tinh xảo và độc đáo trên tay, trong mắt lộ ra vẻ oán hận.
May mắn là lương tâm của Tiết Vọng vẫn còn đưa cho cậu ta một suất trà trái cây.
Hồ Đào không thể chịu được sự thèm khát trong ánh mắt của Tống Phong, vì vậy cô miễn cưỡng cầm một chiếc bánh của mình và đưa cho Tống Phong.
Tống Phong lại khịt mũi tự kiêu: "Tôi cũng không hiếm lạ gì miếng bánh của cậu.”
Nhưng thân thể lại rất thành thật mà đưa tay ra nhận bánh, vừa định cắn một miếng liền nhìn thấy trên lớp kem vẽ một con mèo kitty hoạt hình tinh xảo.
Không hiểu sao anh lại nhớ đến một cô bé rất thích mèo kitty.
Anh lại ngậm miệng, đưa lại chiếc bánh, cố ý quay mặt đi chỗ khác với cô: "Cho tôi một cái khác."
"?"
Hồ Đào bối rối đổi cho cậu ta bằng một hình con gấu, Tống Phong cắn một miếng hài lòng.
Tuyệt vời, những món có kem rất ngon.
Triệu Lễ cũng cảm thấy chiếc bánh của họ không có kem thật sự rất nghẹn rất khó chịu: "Anh Tiết, sao lại có thể phân biệt đối xử với bọn tôi như vậy? Tại sao chỉ có mình Hồ Đào mới có kem."
"Bởi vì tôi thích Hồ Đào."
Khi Tiết Vọng nói lời này, đôi mắt đào hoa của anh hơi nheo lại, lười biếng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, tựa hồ đang nói chuyện hôm nay mình ăn gì vậy.
Tiết Vọng nhìn trời một lúc liền thu lại tầm mắt, liếc nhìn mọi người có mặt, thấy vẻ mặt mọi người đờ đẫn không ai nói lời nào, liền nói thêm: "Hiện tại tôi đang theo đuổi cô ấy."
Biểu cảm của mọi người chuyển từ đờ đẫn sang hóa đá.
Không biết đã qua bao lâu, mọi người đều vô cùng ăn ý mà cúi đầu im lặng ăn bánh kem, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có Tiêu Lâm Thất là chăm chú nhìn Tiết Vọng chằm chằm, chiếc bánh trong tay không hề động đậy.
“Chết tiệt, thật không nhịn được, hóa ra mấy lời đồn bát quái kia lại là thật.” Triệu Lễ uống một ngụm trà hoa quả, nuốt miếng bánh trong miệng.
“Chuyện bát quái gì?” Tống Phong nghiêng đầu hỏi anh ta.
Triệu Lễ mở miệng, dường như đang suy nghĩ về mấy lời định nói: "Thiếu gia nhà họ Tiết vì tình yêu mà từ bỏ tài sản hàng trăm triệu, một mình đến Ninh Thành chỉ để theo đuổi tình yêu?"
"..."
"Hồ Đào phớt lờ lời đe dọa của Tiết đại thiếu gia, không màng tất cả cùng Tiết Vọng bỏ trốn?"
"..."
"Tiết Vọng và Hồ Đào đã yêu nhau nhiều năm rồi, còn là thanh mai trúc mã với nhau?"
"..."
Tiết Vọng mí mắt nhảy lên: "Cậu đi đâu nghe được những lời này vậy?"
Ngay cả Tống Phong cũng không thể ngồi yên: "Đúng vậy, không phải ngày đầu tiên chúng ta gặp hai người này, những lời đồn đại phiến diện như vậy mà cậu cũng tin?"
Triệu Lễ thấy vậy cũng có chút bối rối, ngượng ngùng sờ sờ mũi: "Bởi vì là Tư Tư nói cho tôi..."
“Khó trách cậu sẽ tin người như vậy.” Tống Phong vẻ mặt hiểu rõ..
Triệu Lễ: "..."
Tuy nhiên, việc Tiết Vọng thích Hồ Đào và đang theo đuổi cô khiến những người còn lại hơi sốc. Dù gì thì cũng đã quen biết nhau lâu như vậy, chơi với nhau cũng rất tốt chưa một lần cãi vã.
Tin tức này quá đột ngột làm trong nội bộ khiến có chút hụt hẫng, không biết nên đi theo ai.
Nhưng hãy để hai người tự giải quyết việc của mình, nhóm F5 Ninh Thành vẫn là nên ăn thì ăn, nên chơi thì chơi như bình thường.
Sau khi mọi người đạt được thỏa thuận, lại tiếp tục ăn uống và trò chuyện mà không có bất kỳ vấn đề nào.
Danh Sách Chương: