• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ăn xong mì hai người đang định rời đi, vừa đi tới cửa đã có người từ trong phòng bếp đi ra: "Phải đi vội vàng như vậy sao?"

Hai người đồng thời quay đầu lại, Tiết Vọng nhìn thấy người tới thân thiết trả lời: "Chú đã về rồi sao."

Tiết Mạnh trả lời: "Vừa mới trở về cách đây không lâu".

Ông chỉ vào Hồ Đào đứng bên cạnh: "Cô gái nhỏ này là ai đây?"

"À quên chưa giới thiệu với chú đây là bạn của cháu, cô ấy tên là Hồ Đào."

Tiết Mạnh gật đầu nhìn Hồ Đào: "Cô bé, món ăn vừa rồi như thế nào?"

"Rất ngon ạ."

Tiết Vọng thấy cô có vẻ thích đồ ăn bên này liền nhiệt tình nói: "Hồ Đào sau này nếu muốn ăn thì có thể đến bất cứ lúc nào, cũng không cần để ý đến tôi, yên tâm chú nhỏ của tôi sẽ không tính tiền đâu."

Sau đó anh lại vỗ vai Tiết Mạnh: "Đúng không chú nhỏ?"

Tiết Mạnh cười ôn nhu: "Đúng, đúng, cái tên tiểu tử này."

“Vậy bọn cháu đi trước, lần sau chúng ta lại cùng nhau nói chuyện!” Tiết Vọng kéo Hồ Đáo nói lời từ biệt.

“Được rồi, hai đứa đi đường cẩn thận.”Tiết Mạnh ở phía sau dặn dò.

Ra cửa hai người cùng nhau đi trên con đường lát đá trước cửa, Hồ Đào cúi đầu nhẹ giọng hỏi: "Cậu và chú nhỏ có quan hệ thật tốt."

"Trù nghệ của chú ấy rất tốt, hồi nhỏ tôi thường đến chỗ chú ấy dùng bữa. Chú cũng mở nhà hàng riêng này nhưng chỉ nhận khách quen thôi."

“Chú ấy không muốn kiếm nhiều tiền sao?’’ Hồ Đào nghiêng đầu nhìn Tiết Vọng.

"Chú ấy không cần mấy thứ này để kiếm tiền, chỉ muốn có một chỗ thanh tịnh thôi."

“Thanh tịnh?” Hồ Đào không hiểu.

“Tổ tiên nhà chúng tôi bao đời nay đều theo nghiệp kinh doanh, nhưng chú tôi thì khác, lâu nay chỉ thích nấu nướng, lặng lẽ cũng không ham làm ăn buôn bán vì thế chú ấy còn cãi lời bố mẹ không ít lần."

“Sau này không chịu nổi nữa nên đến Ninh Thành mở nhà hàng này, chú nói với tôi tên của nó là Đại Ẩn Ẩn.” Tiết Vọng nói xong nhịn không được cười khẽ ra tiếng

Hồ Đào hiểu ra, chả trách ở đây yên ắng đến thế.

“Vậy sau này cậu có định kế thừa công việc kinh doanh của gia đình mình không?” Hồ Đào thực sự không thể hình dung ra hình ảnh Tiết Vọng luôn lưu manh, kiêu ngạo khi trở thành chủ tịch sẽ có bộ dạng như thế nào.

Tiết Vọng trầm mặc một hồi, sau đó nhấc chân đá viên sỏi dưới đất mặt không chút cảm xúc nói: "Đúng vậy."

Hồ Đào luôn cảm thấy rằng khi đưa ra chủ đề này anh dường như có tâm sự.

Không để cô phải suy nghĩ nhiều, Tiết Vọng đã khôi phục lại trạng thái cà lơ phất phơ thường ngày lôi cô ra khỏi sân.

Chiếc Bugatti Veyron màu đen ẩn trong bóng đêm ở ven đường, Tiết Vọng giúp cô mở cửa sau: "Lên xe, tôi đưa cậu về."

Hồ Đào ngồi vào trong xe nhìn Tiết Vọng bên cạnh: "Tối nay cậu có về nhà không?"

Tiết Vọng nghe câu hỏi của cô hơi nhướng mày: "Nếu không muốn tôi trở về cũng không sao."

Lão Trần đang chăm chú lái xe ở hàng ghế trước ngoài mặt rất bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng lại cảm khái: Thiếu gia đã lớn rồi.

Hồ Đào luôn cảm thấy lời thoại có phần mơ hồ: "... Không, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi."

Tiết Vọng không đáp lại, mười phút sau xe đã đến gần nhà thuê của Hồ Đào.

Cô xuống xe, chuẩn bị rời đi thì Tiết Vọng hạ cửa kính xe xuống: "Ngày mai gặp lại, tiểu Hồ Đào."

Hồ Đào xua tay: "Ngày mai gặp lại."

——

Kết thúc tuần học đầu tiên đầy khó khăn sau ngày Quốc khánh, lại có một tin vui khác có thể an ủi đôi chút cho học sinh là tuần này có hai ngày cuối tuần.

Đối với học sinh trung học khốn khổ đó những ngày cuối tuần quý giá, nhưng Ninh Trung lại tàn nhẫn chiếm một ngày thứ bảy lấy mỹ danh là học bù, vì vậy ngày cuối tuần cũng không dễ dàng.

Lý do vì hai ngày cuối tuần này thành phố có một kỳ thi lớn nên trường học được sử dụng làm phòng thi.

Thứ bảy, Hồ Đào ngủ muộn lúc tỉnh dậy đã mười hai giờ.

Hiếm khi Tiết Vọng không đến làm ầm ĩ, cô rất vui vẻ thoải mái. Chuẩn bị sẵn sàng nấu cho bản thân một bữa ăn ngon cho ngày nghỉ cuối tuần tuyệt vời.

Cô lục tung đồ ăn dự trữ trong tủ lạnh. Trước sự ngổn ngang của các nguyên liệu, cô suy nghĩ xem trưa nay nên ăn gì, trong lòng rối bời một lúc, cô quyết định làm món lẩu bộ đội.

Cho nước luộc vào nồi, sau khi nước sôi thì đổ nước lẩu đã chuẩn bị vào, lần lượt tóp mỡ, rau xanh, phô mai, mì gói và các nguyên liệu khác vào.

Cô tựa vào bàn nấu, chờ nguyên liệu nấu xong. Đôi mắt cô nhìn chằm chằm không tập trung vào một điểm nào đó trong không khí, trong căn nhà cho thuê chỉ có chiếc nồi bếp đang sôi ùng ục. 

Thời gian chậm rãi trôi qua, chính giữa bức tường phòng khách có treo một chiếc đồng hồ, kim giây phát ra từng tiếng tích tắc, mỗi tiết tấu đều rất nhịp nhàng.

Cô đột nhiên cảm thấy hôm nay yên tĩnh lạ thường, lại cảm giác có chút hụt hẫng.

Bếp điện kêu bíp nhắc nhở nồi lẩu đã sẵn sàng. Hồ Đào thu lại suy nghĩ, nhấc nắp nồi lên, dưới làn hơi nước bốc lên là một nồi lẩu thơm ngon.

Cô trực tiếp bưng nồi lên bàn, im lặng ngồi ăn. Đồng hồ trên tường vẫn kêu không biết mệt, Hồ Đào nhai vài ngụm rau xanh, cô luôn cảm thấy hôm nay tiếng đồng hồ to lạ thường, khiến cô bực mình.

Cô lại dùng đũa gắp thức ăn trong nồi một cách tuỳ hứng, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu liền đặt đũa xuống.

Hồ Đào nhấc điện thoại lên mở khóa, không có ai gửi tin nhắn cho cô vào lúc này, cô nhấp vào WeChat và nằm trên đầu cuộc trò chuyện với Tiết Vọng.

Lịch sử trò chuyện đã dừng lại từ trưa ngày hôm qua, Tiết Vọng hỏi cô tan học buổi trưa sẽ ăn gì, cô cũng tuỳ tiện trả lời.

Hồ Đào bấm vào chức năng camera của WeChat, chụp ảnh lẩu bộ đội rồi gửi đi.

Người bên kia lập tức trả lời trong vài giây: Cậu đang ăn gì?

Hồ Đào: Lẩu bộ đội.

Tiết Vọng: Tôi còn chưa ăn.

Hồ Đào: Nguyên liệu Hàn Quốc.

Tiết Vọng: Nếu có cơ hội để tôi đưa cậu đến Hàn Quốc ăn những món ăn chính thống.

Hồ Đào: ……

Tiết Vọng hỏi lại: Ăn trực tiếp luôn từ trong nồi?

Hồ Đào: Quá lười rửa bát.

Ở đầu bên kia của điện thoại, Tiết Vọng rên rỉ thấy cô ấy trả lời liền gọi điện video trực tiếp.

Hồ Đào ở đầu này do dự một chút, sau đó cầm lấy một cái cốc trên bàn đặt điện thoại lên trước rồi kết nối với video.

Trên màn hình khuôn mặt Tiết Vọng thình lình xuất hiện, hôm nay anh chải tóc mái trên trán còn đeo một chiếc đinh tán màu đen bên tai phải.

Hồ Đào nhướng mày: "Tiết thiếu gia hôm nay đẹp trai quá, định đi thông đồng với cô nào vậy?"

Tiết Vọng dựa vào sô pha cười cười: "Không có, tôi chỉ thông đồng với cậu thôi."

Hồ Đào không đồng ý: "Đừng có mở miệng mà nói phét."

Tiết Vọng để ý đến nồi lẩu trên bàn của cô: "Lẩu của cậu ăn ngon không?"

"Ngon."

"Tiếc quá tôi không ở Ninh Thành, nếu không thì đã có thể thưởng thức tay nghề của cậu rồi."

“Cậu không ở Ninh Thành sao?” Hồ Đào ngạc nhiên.

“Ừ, tôi đang ở Pháp.” Tiết Vọng thờ ơ đáp lại.

“Chạy một quãng đường rất dài."

Tiết Vọng thay đổi tư thế một tay chống đầu, cả khuôn mặt để sát vào điện thoại: "Cậu không tò mò, tôi sẽ làm gì ở Pháp à?"

Hồ Đào nghe theo lời anh, hỏi: "Cậu đến đấy làm gì?"

"Đến một buổi trình diễn thời trang với một người, ngày mai sẽ quay trở về."

“Tôi không hỏi khi nào cậu về.” Hồ Đào bĩu môi.

Tiết Vọng cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng: "Vậy tại sao cậu lại đột nhiên gửi WeChat cho tôi?"

Chuyến bay đi vào tối hôm qua, vừa đến Pháp anh đã bị một người bạn kéo đi xem show diễn, về đến khách sạn thì nhận được tin nhắn từ cô, anh khá bất ngờ, bình thường cô toàn nhắn tin như người máy, nhưng hôm nay cô lại chủ động chia sẻ bữa trưa với anh.

Khi Hồ Đào bị anh hỏi, cô liền dừng lại. Liếc nhìn đồng hồ trong phòng khách, thật ra chính cô cũng không biết tại sao lại đột nhiên gửi tin nhắn cho Tiết Vọng.

Tiết Vọng cũng không bận tâm chuyện này, anh thúc giục: "Mau ăn đi, nếu không lẩu sẽ lạnh mất."

“Ồ.” Hồ Đào định thần lại, sau đó mới nhớ ra mình vẫn còn nồi lẩu chưa ăn xong.

"Cậu mau nhìn vào máy ảnh đi, để tôi xem cậu ăn."

"?"

Tiết Vọng tặc lưỡi: "Cậu chưa xem người ta phát sóng trực tuyến ăn uống trên mạng sao, cũng làm đi."

“Tôi không muốn.” Hồ Đào tàn nhẫn từ chối.

"Ồi tôi còn chưa ăn đâu, cậu mau ăn để tôi làm dịu cơn khát một chút."

Không biết có phải vì anh tỏ vẻ đáng thương khi nói rằng mình chưa ăn cơm mà Hồ Đào đã âm thầm đồng ý, đây có thể là điều ngu ngốc nhất mà cô từng làm trong đời.

Cô khẽ rút điện thoại để ra xa chỉ tập trung vào đồ ăn rồi cầm đũa lên ăn như không có ai khác.

Tiết Vọng đang ở Pháp xa xôi, ngồi trên ghế sô pha xem video Hồ Đào ngậm mì, cười tươi như số 250 (250=ngu ngốc).

Cắn vài miếng, Hồ Đào không chịu được nữa cầm điện thoại lên: "Không, tôi vẫn không làm được. Bị người ta nhìn chằm chằm khó chịu quá."

Hồ Đào liếc nhìn màn hình Tiết Vọng vẫn không ngừng cười, cô còn tưởng rằng anh đang cười cô: “Cậu cười cái gì vậy?"

"Không có, tôi chỉ nghĩ khi ăn trông cậu thật dễ thương."

Hồ Đào sững sờ, đưa tay gãi gãi má có chút mất tự nhiên nói: "Sao cậu không đi ăn?"

"À ... cậu nhắc tôi mới nhớ lát nữa có bữa tiệc tối, tôi cũng nên chuẩn bị một chút."

"Vậy cậu đi nhanh đi, tôi cúp máy trước."

Hồ Đào giơ tay ra hiệu muốn cúp máy, nhưng lại bị Tiết Vọng ngăn lại: "Này đợi chút, Hồ Đào giúp tôi chọn xem cái nào đẹp hơn."

Tiết Vọng cầm theo điện thoại di động của mình đến phòng thời trang, các nhân viên đã sắp xếp đầy đủ các loại quần áo thời trang cao cấp hàng hiệu, phụ kiện và giày da.

Hồ Đào nheo mắt, thở dài: "Cậu muốn làm khó tôi sao."

"Không có, chỉ cần cậu cảm thấy đẹp là được."

Hồ Đào thản nhiên liếc nhìn: "Bộ màu đen ở giữa không tệ."

Tiết Vọng lấy bộ âu phục ra, trêu trọc "Mắt nhìn của cậu khá tốt đấy."

Chiếc mà Hồ Đào chọn là dòng K50 của Kiton, có giá hơn 30 vạn.

Tiết Vọng một tay cầm áo nói: "Được rồi, tôi không quấy rầy bữa ăn của cậu nữa, tôi đi thay quần áo."

"Được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK