• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm Tiết Khi An được năm tuổi, đã có thể biết được rất nhiều từ ngữ phong phú so với bạn bè cùng trang lứa.

Cô bé rất tự hào với kĩ năng này của bản thân, bắt được mấy người qua đường đều phải bảo đối phương thưởng thức tài năng đọc, viết của mình.

Đối với chuyện này khiến cho Hồ Đào chỉ biết dở khóc dở cười, con gái nhà mình cũng quá thích mấy lời khen đi.

Cô quay đầu lại nhìn Tiết Vọng nói: “Con gái anh mỗi ngày đều khoe với người ta biết bao nhiêu chữ.”

Tiết Vọng gật đầu: “Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem đó là con gái của ai.”

Hồ Đào: “……”

Hình như trọng điểm bị anh hiểu sai rồi..

Vừa nói, Tiết Khi An mới đi nhà trẻ về trên lưng đeo cặp sách nhỏ chạy tới: “Ba mẹ!”

Tiết Vọng nhìn bóng dáng nhỏ bé của con gái chạy tới, quả thực trái tim đều mềm nhũn rồi: “Con gái của ba sao lại đáng yêu thế chứ.”

Anh ôm cô bé lên, chọc chọc vào khuôn mặt của bạn học nhỏ: “Khi An hôm nay ở nhà trẻ học cái gì nào?”

Tiết Khi An ngẩng đầu lên nghiêm túc suy tư một phen: “Hôm nay con lại học thật nhiều từ mới, còn cho rất nhiều người thưởng thức một lần!”

Tiết Vọng vô cùng phối hợp: “Oa, lợi hại như vậy sao. Không hổ là con gái của ba!”

Tiết Khi An vẻ mặt tự hào, cô bé thích nhất nghe ba ba khen.

Ngay sau đó cô bé lại như là nhớ tới cái gì, hỏi: “Ba, con có đáng yêu không?”

Tiết Vọng gật đầu: “Đáng yêu.”

Nghe được đáp án, Tiết Khi An lại quay đầu hỏi Hồ Đào: “Mẹ con có đáng yêu không?”

Hồ Đào bất đắc dĩ mà trả lời: “Đáng yêu.”

Bởi vì Tiết Vọng quá mức chiều chuộng con gái, không chỉ hay mua cho con bé các loại quần áo giày dép xinh đẹp nhất, còn vô cùng không keo kiệt mà hết lời khen ngợi con gái.

Từ khi sinh ra Tiết Khi An đã nghe rắm cầu vồng của Tiết Vọng lớn lên, bởi vậy hiện tại cô bé dưỡng thành một cái thói quen, chính là mỗi ngày đều phải hỏi ba mẹ là mình có đáng yêu không.

Cho nên dưỡng thành tính cách Tiết Khi An là đứa trẻ tự tin, hào phóng và không sợ hãi.

Hồ Đào cảm thấy đối với con gái nhà mình cũng xem là chuyện tốt, nhưng đối với người xa lạ quá không có tâm phòng bị cũng không tốt lắm.

Vì thế cô cùng Tiết Vọng thay phiên nhau giáo dục bạn học nhỏ Khi An, không cần quá tin tưởng người xa lạ, cũng không thể tùy tiện đi cùng người xa lạ, càng không cần ăn đồ của người lại.

Bạn học nhỏ Khi An gật gật cái đầu nhỏ, được thôi, cô bé sẽ nhớ kỹ, về sau thấy người qua đường cũng sẽ thu liễm một chút.

……

Tới gần năm mới, Tiết Vọng lại vội đến không dừng được, công việc của Tiết Thị ở Anh lại có kế hoạch mới, yêu cầu anh phải tự mình xem xét.

Vì thế anh phải đến Anh công tác một chuyến.

Trước khi đi, khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Tiết Khi An đều nhăn thành một đoàn, giọng nói lo lắng của cô bé: “Ba không cùng Khi An ở nhà ăn tết sao?”

Tiết Vọng ngồi xổm xuống sờ sờ đầu Tiết Khi An: “Ba bảo đảm, trước khi giao thừa nhất định sẽ trở về.”

“Vậy được.” Bạn học nhỏ Tiết Khi An lựa chọn tin tưởng ba của cô bé một lần. 

Tiết Vọng quả nhiên tuân thủ hứa hẹn, trước giờ giao thừa đã trở về.

Anh cầm theo vali, bên trong đều là quà tặng cho Tiết Khi An.

Tiết Khi An vui vẻ đến không chịu được, mỗi lần ba đi công tác trở về đều sẽ cho cô bé thật nhiều đồ vật xinh đẹp, cô bé đặc biệt chờ mong.

Tiết Khi An còn đang ngồi trong valy tìm quà tặng, nhìn đến chiếc váy đỏ nhỏ, đôi mắt quả nho mở to sáng ngời: “Oa, ba mua váy mới cho con!”

Hồ Đào đi tới, Tiết Khi An cầm váy giơ lên trước mặt cô: “Mẹ xem đi ba mua váy mới cho con đó.”

Hồ Đào không nhịn được mà bật cười, cô nhìn về phía Tiết Vọng, hơi mang theo cảm giác bất đắc dĩ nói: “Phòng để quần áo còn rất nhiều đó, anh mua cho con bé một lần cũng chưa mặc qua, tủ quần áo đều sắp đầy rồi anh còn mua.”

Tiết Vọng sờ sờ đầu nhỏ của Tiết Khi An: “Năm mới vui vẻ, Khi An nhà chúng ta cũng phải có váy mới để ăn tết chứ.”

Tiết Vọng lại cong lưng tìm đồ trong vali, móc ra một chiếc áo mới tinh màu đỏ lông dê: “Tiểu Hồ Đào nhà chúng ta cũng có quần áo mới.”

Hồ Đào cười tiếp nhận áo khoác, mỗi lần anh đi công tác trở về đều sẽ không bất công mà chuẩn bị quà cho hai mẹ con một lớn, một nhỏ.

Ngày hôm sau là giao thừa, Tiết Khi An dậy thật sớm, lôi kéo dì bảo mẫu mặc váy mà  Tiết Vọng mới mua cho cô bé.

Cái váy bên trong có thêm nhung, hơn nữa có lớp lót, mùa đông mặc trong nhà cũng sẽ không lạnh.

Tiết Khi An thừa kế nhan sắc hoàn hảo của bố mẹ, vẻ bề ngoài tinh xảo xinh đẹp như búp bê Tây Dương. Mặc một chiếc váy màu đỏ đáng yêu, dì bảo mẫu lại cột cho cô bé hai túm tóc trên đầu.

Một thân tạo hình đặc biệt đáng yêu, rất giống tiểu nữ hài trong tranh Tết đi ra. Bảo mẫu không nhịn được khen ngợi: “Khi An của chúng ta lớn lên xinh đẹp thật giống như ba mẹ.”

Tiết Khi An kiêu ngạo mà ngẩng đầu: “Đương nhiên rồi ạ.”

Tới buổi tối, một nhà ba người ngồi ở một chỗ làm sủi cảo.

Hồ Đào cũng khoác chiếc áo màu đỏ, áo khoác rất vừa người, màu đỏ cũng khiến cô nhìn thật trắng.

Tiết Vọng nhìn một lớn một nhỏ đứng chung một chỗ, trong lòng bỗng dưng cảm thấy thật mềm mại.

Mấy năm nay Hồ Đào đã thu được thành tựu không nhỏ, nhận được không ít giải thưởng danh giá, nổi tiếng ra khỏi vòng, fans cũng càng ngày càng nhiều.

Năm mới cô đã không phải giống nhiều năm trước, chỉ một mình trong căn phòng trọ cũ nát tự mình trải qua.

Hiện giờ cô có người nhà, có bạn bè, cũng thu hoạch được rất nhiều fan yêu thích.

Hồ Đào như vậy nghĩ, cúi đầu thỏa mãn nặn bao sủi cảo. Một bên Tiết Khi An đứng ở trên ghế, bỗng nhiên chỉ vào gương mặt của Hồ Đào cười khanh khách ra tiếng : “Mẹ biến thành một con mèo hoa rồi.”

Hồ Đào sửng sốt, cô nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên điện thoại, thấy trên mặt mình không biết từ lúc nào đã dính một vết bột rồi.

Cô cũng theo Tiết Khi An cười rộ lên, một bên Tiết Vọng vươn ngón tay bôi một chút lên mặt mình, trên mặt cũng nhanh chóng xuất hiện một vết bẩn bột mì.

Anh nhìn về phía Tiết Khi An: “Hiện tại ba cũng là mèo hoa nhỏ.”

Tiết Khi An bĩu cái miệng nhỏ, dùng tay nhúng vào bột mì trên bàn, cũng bôi một chút lên mặt: “Khi An cũng muốn là mèo hoa nhỏ!”

Ba người nhìn bột mì trên mặt nhau, đều không hẹn mà cùng phát ra tiếng cười.

Lúc đó trong phòng khách TV đang phát chương trình xuân vãn, người chủ trì dõng dạc giới thiệu từ trong TV truyền ra.

Ngoài cửa sổ tuy không có pháo hoa sáng, nhưng phòng tiếng cười của ba người lại là lời chúc mừng tốt nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK