• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ thi kéo dài ba ngày, buổi chiều ngày thi cuối cùng, Tống Phong đã cầm tờ giấy cùng với mấy người kiểm tra đáp án bài thi môn tiếng Anh.

Cậu ta hơi ủ rũ: "Hình như mình làm sai nhiều lắm."

Vân Hàm an ủi: "Không sao, người khác còn chưa chắn sẽ đúng."

Tống Phong vẫn rất bực bội: “Nhưng mình đối chiếu đáp án với lớp trưởng mà.” Lớp trưởng luôn rất giỏi tiếng Anh, có nhiều lần còn được xếp hạng nhất môn tiếng Anh.

“Bạn học nhỏ Tống Phong, sao cậu không có kinh nghiệm chút gì vậy, tra đáp án ngay sau khi kiểm tra là điều tối kỵ!” Có người vỗ vai Tống Phong, cậu ta cảm thấy giọng nói có chút quen tai. Quả nhiên khi quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Lễ.

Tống Phong hiển nhiên không ngờ anh ta lại ở đây: "Sao cậu lại tới đây, cậu không đi thi mà."

Triệu Lễ ghé vào tai cậu ta nói với âm lượng mà chỉ hai người có thể nghe thấy "Quan Tư Tư."

Tống Phong nháy mắt đã hiểu ra mọi chuyện, nhìn anh ta với ánh mắt thông cảm.

Tiêu Lâm Thất cũng đến cùng với Triệu Lễ nhưng anh ta đến căng tin mua chai nước nên đã đến muộn.

Khi Tiêu Lâm Thất nhìn thấy Tống Phong và Vân Hàm đứng đó, liền hỏi: "Triệu Lễ đâu?"

Tống Phong theo bản năng mở miệng:"Cậu ấy đang theo đuổi ..."

Cậu ta vội nuốt xuống mấy câu định nói kế tiếp, kịp thời im lặng.

Tiêu Lâm Thất: "Cậu ấy theo đuổi cái gì?"

Ánh mắt Tống Phong mơ hồ, đang suy nghĩ không biết giải thích thế nào thì liếc thấy Hồ Đào và Tiết Vọng đang đi cạnh nhau cách hành lang không xa.

Cậu ta nhanh chóng chuyển đề tài: "Hai người đến rồi, bài kiểm tra thế nào rồi?"

Hai người nghe thấy âm thanh liền đi về phía bên này, Hồ Đào nhẹ nhàng đáp: "Không sao."

Tiết Vọng nhận ra ngay khi Hồ Đào vừa xuất hiện, ánh mắt của Tiêu Lâm Thất vẫn luôn vô tình hay cố ý mà dán chặt lên người cô.

Giây tiếp theo, Tiết Vọng vòng tay qua vai ôm Hồ Đào: "Hồ Đào nhà tôi chắc chắn phải hoàn thành tốt bài kiểm tra rồi."

Tống Phong tặc lưỡi: "Hai người đừng thể hiện tình cảm trước mặt tôi có được không?"

Vân Hàm bí mật mím môi cười.

Mắt Tiêu Lâm Thất tối sầm lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình.

Trên hành lang người đến, người đi tất cả đều là những học sinh mới thi xong. Hồ Đào có chút khó chịu, lo lắng sẽ có giáo viên nào đó vô tình nhìn thấy nên lặng lẽ kéo tay Tiết Vọng ra.

Tiết Vọng trong lòng chùng xuống, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như không hề thay đổi.

Mấy người đang bàn bạc sắp xếp lịch trình cho kỳ nghỉ đông, năm nay không có hoạt động gì, dù sao cũng đã là năm cuối cao trung, kỳ nghỉ đông chỉ có mấy ngày, bài tập thậm chí còn không đủ thời gian làm.

Bài tập còn làm không xong thì lấy đâu ra thời gian để đi chơi

Tống Phong cảm thấy vô vị, thở dài.

Ngay lập tức, mọi người chia tay nhau, ai về nhà nấy.

Dọc theo đường đi, Tiết Vọng không nói nhiều, Hồ Đào cảm thấy có gì đó kỳ quái, nhưng cô không biết nên nói như thế nào.

Sau khi đến lầu dưới nhà Hồ Đào, cuối cùng Tiết Vọng cũng lên tiếng, giọng nói có chút khàn khàn: "Hồ Đào, trước mặt Tiêu Lâm Thất anh không thể ôm em sao?"

Hồ Đào rõ ràng không biết rằng anh lại đang không vui vì điều này: "Em chỉ nghĩ rằng trong trường có rất nhiều người đi qua đi lại, chỉ sợ sẽ bị mọi người để ý."

Tiết Vọng gật đầu, nhìn thẳng vào cô ánh mắt tối sầm lại: "Không hiểu sao hẹn hò công khai lại cứ như yêu đương vụng trộm thế.”

Hồ Đào khẽ cau mày: "Tiết Vọng, tại sao mỗi lần nhắc đến Tiểu Lâm Thất anh đều nhạy cảm, cậu ấy chỉ là một người bạn bình thường, không hiểu sao anh lại cứ có ác cảm với cậu ấy như thế."

Mặt Tiết Vọng sa sầm: "Em còn nói thay cậu ta? Em không thấy được cậu ta thích em sao?"

Hồ Đào giật mình: "Em không biết cậu ấy có thích em hay không, nhưng bản thân em cũng có bao giờ chủ động thân thiết với cậu ấy hay không?"

Tiết Vọng rũ mắt xuống: "Nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu ta nhìn em như vậy, anh đều cảm thấy khó chịu."

Hồ Đào nhẹ nhàng thở dài, nhưng cảm thấy cứ mãi tranh cãi như thế này sẽ không có kết quả: "Tiết Vọng, chúng ta hãy yên lặng bình tĩnh lại."

Cô quay lên lầu không nhìn lại.

Tiết Vọng sững sờ tại chỗ, lòng bàn tay to nắm chặt thành nắm đấm, sau đó mới yếu ớt bỏ ra.

Sau vài lần lặp lại, anh chợt cảm thấy bàn tay mình hơi mát lạnh.

Nhìn lên bầu trời không biết tuyết đã rơi từ bao giờ.

Tuyết rơi.

Tiết Vọng cứ thế từng bước đi trong tuyết, vừa về đến nhà Mao Chi đã hỏi, trách móc nói: "Tại sao con lại đội tuyết về nhà, Lão Trần đâu?"

Nói xong duỗi tay giúp anh phủi hết tuyết trên người, Tiết Vọng mặt không cảm xúc đáp: "Con không cho chú ấy tới."

Mao Chi không hỏi thêm câu nào, thấy thân thể đã sạch sẽ, quay người lại dặn dò dì: "Dì, đã dọn xong hành lý chưa?"

Dì lau tay, đáp: "Tất cả đều để trong cốp xe."

Tiết Vịnh nhìn đồng hồ đeo tay: "Gần đến giờ rồi, chuẩn bị đi thôi."

Mao Chi và Tiết Vịnh đi phía trước, Tiết Vọng ở phía sau vài bước, xe dừng cách đó không xa, Tiết Vọng dừng lại nhìn lại căn biệt thự to lớn.

Thấy anh dừng lại, Mao Chi giật giật ống tay áo của anh: "Con làm gì vậy, đi thôi."

Tiết Vọng nghe xong liền quay mặt đi chỗ khác lên xe.

...

Kỳ nghỉ đông bắt đầu, nhưng Hồ Đào và Tiết Vọng lại rơi vào tình trạng chiến tranh lạnh.

Không ai trong hai người gửi tin nhắn cho người kia, như đang đặt cược xem ai sẽ cúi đầu trước.

Tuyết rơi dày đặc bên ngoài cửa sổ không hề giảm bớt mà ngược lại càng ngày càng dữ dội hơn từng ngày.

Hồ Đào nép mình trong căn phòng bật lò sưởi ấm, nhìn xuống WeChat đã im ắng mấy ngày rồi thở dài.

Cô nhìn màu tuyết trắng bên ngoài cửa sổ sát đất qua tấm kính trong suốt, đứng dậy đi đến huyền quan, nhặt chiếc áo khoác treo bên cửa rồi đi xuống lầu.

Vừa đi ra ngoài, gió lạnh gào thét đã xâm chiếm toàn thân, hơi nóng vừa rồi ở trong nhà hoàn toàn tiêu tán.

Hồ Đào tìm thấy một không gian trống có nhiều tuyết, đắp lên một người tuyết nhỏ, cô nhặt đá và cành cây gãy trên mặt đất, ghép chúng vào khuôn mặt của người tuyết để làm mắt và mũi.

Đến lúc làm xong, Hồ Đào mới mỉm cười hài lòng.

Một tay cầm người tuyết, một tay cầm điện thoại, chụp ảnh người tuyết nhỏ trên tay.

Cô ngồi xổm trong tuyết, mở hộp thoại đã lâu không chuyển động, gửi bức ảnh.

Tiết Vọng ở Đế Đô bên kia cũng không ổn, cứ vài giây lại nhấc điện thoại di động lên xem tin nhắn kể cả khi đang ăn cơm, Mao Chi cũng không khỏi khiển trách mấy lần.

Lúc Tiết Vọng nhìn thấy thông báo tin nhắn mới từ Hồ Đào, anh đã nhấp vào gần như ngay lập tức.

Bên kia gửi một bức ảnh, anh bấm mở ra có một người tuyết nhỏ xinh xắn đang đứng trên tay ai đó.

Tiết Vọng nhận thấy cô đang nắm lấy bàn tay cong keo của người tuyết, những ngón tay mềm mại của cô đã đỏ lên vì tuyết lạnh.

Ngoài ra còn có một tin nhắn văn bản được gửi đến ngay sau bức ảnh: người tuyết nhỏ nói rằng nó nhớ bạn.

Tiết Vọng không khỏi mềm lòng, những tranh chấp và ghen tuông trước đây hoàn toàn tiêu tan.

Anh nhanh chóng gọi video qua, chỉ sau vài giây Hồ Đào đã bắt máy.

Trên màn hình, cô gái mặc áo khoác đứng dưới tuyết trắng, mái tóc dài và hàng mi cong được điểm vài bông tuyết, gò má có chút ửng đỏ vì lạnh.

Cô giơ người tuyết nhỏ lên trước máy ảnh, cô có vẻ thấy buồn cười nên còn tự cười một mình.

Trong video, cô gái có đôi mắt sáng và hàm răng trắng, môi đỏ nhếch lên, ôm một người tuyết nhỏ, giống như một tuyết tinh linh thông minh lanh lợi.

Lúc này Tiết Vọng không kìm được nhịp tim, muốn mua vé máy bay bay về Ninh Thành tìm cô, sau đó mở rộng vòng tay ôm lấy cô, muốn đút tay cô vào túi, muốn dùng áo khoác bao bọc lấy cô, giúp cô sưởi ấm đêm đông giá buốt.

Trái tim anh bị làm cho mềm mại đến rối tinh rối mù, làm sao lại có thể thô lỗ với tiểu Hồ Đào đáng yêu như vậy được, còn vẫn luôn không để ý tới cô nữa chứ?

Đôi môi mỏng của Tiết Vọng khẽ hé mở: "Giúp tôi nói với người tuyết nhỏ rằng tôi cũng nhớ cô ấy."

"Vẫn nghĩ do cô ấy chưa gửi tin nhắn."

Mặt Tiết Vọng tối sầm lại: "Thực xin lỗi."

Hồ Đào đến gần người tuyết, giả vờ cẩn thận lắng nghe, sau đó trịnh trọng gật đầu: "Tiểu Tuyết nói miễn cưỡng tha thứ cho người nào đó."

Tiết Vọng ngây ngốc cười: "Tốt rồi."

Hồ Đào thở ra hơi nóng: "Lạnh quá, em phải lên lầu."

“Thật ra thì… anh muốn nói rằng anh không nên tức giận với em. Sau khi trở về anh đã cảm thấy thật hối hận, nhưng không biết phải nói thế nào.” Tiết Vọng nghiêm túc nói. 

“Không sao, cứ nói đi.” Hồ Đào vừa quay video vừa đi lên lầu. Máy quay hơi rung. Cô đang ngẩng đầu lên trên video hiện lên đường viền hàm góc cạnh của cô.

Hai người đã nói chuyện video rất lâu, như thể muốn nói hết tất cả những gì chưa nói trong những ngày qua.

Mãi đến khi Mao Chi tới giục anh xuống nhà ăn cơm, Tiết Vọng mới miễn cưỡng cúp điện thoại.

Mấy ngày tiếp theo, hai người đều gọi điện video mỗi ngày, cộng thêm cả tin nhắn trên WeChat.

Đêm trước giao thừa, Hồ Đào không có việc gì làm đang ngồi trên ghế sô pha xem TV, cảm thấy nhàm chán nên gọi điện video cho Tiết Vọng.

Video được bật lên, ánh sáng trên màn hình hơi mờ, khuôn mặt của Tiết Vọng bị khuất đi nên cô không thể nhìn rõ anh.

Cô liếc nhìn xung quanh anh: "Anh đang trên xe à?"

"Ừm."

"Anh muốn đi đâu sao?"

"Em đoán xem."

Hồ Đào cong môi: "Em không đoán."

Cô cũng không quá quan tâm đến vấn đề này nên câu được câu không mà cùng anh nói chuyện khác.

Sau khi Tiết Vọng xuống xe, anh nói với Hồ Đào "Anh tới rồi."

Hồ Đào tưởng anh muốn cúp máy: "Vậy thì anh cúp máy đi."

Tiết Vọng nhướng mày: "Anh không cúp máy, em đi xuống lầu đi."

Hồ Đào sững sờ, Tiết Vọng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô hiện trên màn hình, cụp mắt xuống cười khúc khích: "Anh đang ở dưới lầu nhà em."

Hồ Đào hoang mang rối loạn chạy tới ban công, nhìn thấy anh đang đứng cạnh chiếc xe ở dưới lầu.

Hồ Đào cúp video vội chạy xuống lầu, đi đến trước mặt anh, Tiết Vọng làm theo những gì anh đã nghĩ trước đó, mở áo khoác ra ôm cô vào lòng và quấn chặt lấy cô.

Cô ló đầu ra trong vòng tay anh: "Sao anh về đột ngột vậy?"

Tiết Vọng chống cằm lên đ.ỉnh đầu mềm mại của cô, xoa xoa, ôn nhu nói: "Anh rất muốn nhìn thấy em, cho nên mới trở về."

Hồ Đào mặt mũi tràn đầy lo lắng: "Ngày mai là giao thừa, anh không cùng ba mẹ ăn Tết sao?"

"Sáng mai anh sẽ quay về."

Hồ Đào đưa tay ôm ngực anh: "Như vậy anh sẽ mệt lắm."

Tiết Vọng trầm mặc nhìn cô: "Anh không mệt, anh chỉ muốn ở bên tiểu Hồ Đào thôi."

“Bên ngoài lạnh quá, lên xe nói chuyện đi.” Tiết Vọng không đành lòng đứng đây nhìn cô chịu lạnh.

Hồ Đào gật đầu, hai người ngồi vào ghế sau của xe Maybach, trên xe không có tài xế.

Máy sưởi trong xe đã được bật hết, hai người vừa ôm ấp nhau vừa trò chuyện.

Nói chuyện hồi lâu, cổ họng Hồ Đào có chút khô khốc, cô liếm môi: "Có nước không?"

Tiết Vọng gật đầu: "Có, trong xe có một tủ đồ uống."

Hồ Đào cảm thấy mới lạ, nhìn Tiết Vọng mở tủ đồ uống ra bên trong đó có rất nhiều đồ uống rực rỡ.

Anh hỏi cô: "Em muốn uống gì?"

Hồ Đào chỉ vào một chai nước ép đào: "Cái này."

"Được."

Tiết Vọng lấy chai nước ra, định đưa cho Hồ Đào thì thoáng thấy bên cạnh tủ đồ uống có một tủ khác: "Đây là cái gì?"

"Tủ lạnh ô tô."

"Em có thể xem qua một chút được không?"

"Có thể."

Hồ Đào tự mình đi tới mở cửa tủ lạnh, Tiết Vọng nhìn tủ lạnh đột nhiên nhớ tới cái gì, mí mắt giật giật.

Hồ Đào đã mở cửa tủ lạnh, cô nghĩ trong đó phải có một ít đồ uống lạnh hoặc thứ gì đó, nhưng điều cô không ngờ là chỉ có một người tuyết nhỏ với chiếc khăn quàng cổ màu đỏ thô ráp trên cổ.

Cô kinh ngạc nhìn lại, chỉ vào người tuyết và hỏi Tiết Vọng: "Đây không phải là người tuyết mà em đã đắp cho anh vào mùa đông năm ngoái sao?"

Tiết Vọng ho nhẹ một tiếng: "Đúng vậy."

Hồ Đào chết điếng, hóa ra lúc đó anh đã bí mật đem người tuyết đi cất vào tủ lạnh.

Cô lại cảm thấy chiếc khăn trông có chút quen thuộc liền nhìn kỹ hơn: "Đây không phải là mảnh vải em đan trong đại hội thể thao sao?"

Anh cũng cười lúc đó là giẻ rách thì phải bỏ đi, cô thắc mắc lấy giẻ lau làm gì mà hóa ra lại làm khăn cho người tuyết.

Hồ Đào chọc chọc Tiết Vọng: "Không ngờ anh còn khá lãng mạn."

Tiết Vọng bị nhìn có chút mất tự nhiên nên cố ý không nhìn cô, mím môi: "Chính là, đồ của em, anh tiện tay muốn cất đi một chút."

Hồ Đào nhíu mày cười: "Có phải thật sự là tuỳ tiện hay không?"

Tất cả đều để trong tủ lạnh ô tô, có thể tuỳ tiện được sao.

Tiết Vọng đóng cửa tủ lạnh, nhét vào tay cô ly nước đào: "Không khát sao, vậy bớt nói một chút đi."

Hồ Đào khịt mũi cầm đồ uống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK