• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiết Vọng về đến nhà đem túi xách cùng áo khoác vứt xuống rồi nằm thẳng trên giường.

Anh ngửi một cái và ngửi thấy một mùi thơm rất dễ chịu. Giương mắt nhìn thấy áo khoác bị ném trên giường, bò qua vùi đầu vào đó, hít sâu một hơi.

Trầm mặc một lúc lâu, anh đột nhiên ngẩng đầu, luôn cảm giác mình lại giống như một tên bi.ến thái.

Nhưng lại bắt đầu tò mò Hồ Đào dùng nước giặt nào mà thơm như vậy.

Anh sờ sờ trong túi áo khoác, rút điện thoại ra mở WeChat.

Tiết Vọng: Cậu sử dụng nước giặt thương hiệu nào?

Bên kia phỏng chừng đang bận, nửa ngày không trả lời. Tiết Vọng bỏ lại di động xuống lầu ăn cơm trưa, lúc trở về mới thấy Hồ Đào trả lời.

Tiểu Hồ Đào:?

Tiết Vọng: Mau nói cho tôi biết.

Tiểu Hồ Đào: Zumaron.

Tiết Vọng: Zumaron ra nước giặt khi nào, tại sao tôi không biết?

Hồ Đào ở bên kia màn hình kìm lòng không được cười ra tiếng, Tiết Vọng này thật sự là tên ngốc tiền nhiều lại dễ lừa gạt.

Cô mỉm cười và ấn tin nhắn gửi qua: chỉ đùa một chút, lam nguyệt lượng.

Tiết Vọng cầm điện thoại di động đi ra khỏi phòng, ở đầu cầu thang dựa vào lan can hướng dưới lầu hô: "Dì!”

Giọng nói kia lớn đến nỗi cả tòa biệt thự phảng phất đều tràn ngập tiếng vọng của anh, kêu đến nuốt chửng sơn hà.

Dì rửa chén ở trong phòng bếp nghe tư thế này cho rằng xảy ra chuyện gì, buông tay cầm bát xuống còn chưa kịp lau sạch sẽ đã chạy ra ngoài.

"Làm sao vậy, làm sao vậy?” Dì ngẩng đầu nhìn Tiết Vọng trên lầu.

"Sau này nước giặt đều đổi thành lam nguyệt lượng.”

Dì sửng sốt: "Tôi còn tưởng có chuyện gì chứ, chỉ có cái này, được rồi, tôi biết rồi.”

Tiết Vịnh ngồi trên sô pha xem TV nhíu nhíu mày: "Chút chuyện như thế rống cái gì, giống kiểu gì.”

Tiết Vọng mắt điếc tai ngơ, đóng cửa phòng lại.

Anh lại gửi cho Hồ Đào một loạt tin nhắn, một lúc lâu sau không có động tĩnh, anh cũng không bất ngờ. Ngón tay dừng lại ở giao diện trò chuyện, chờ một lúc.

Thấy còn chưa đáp lại, anh nhìn chằm chằm avatar đen trắng của Hồ Đào, rảnh rỗi không có việc gì ấn vào, muốn nhìn vào vòng tròn bạn bè của cô.

Mặc dù anh biết cô sẽ không đăng nó, nhưng không biết tại sao anh rất muốn xem. Trước đó anh cũng có mấy lần không hiểu sao lại nhìn mặt bạn bè trống rỗng của Hồ Đào ngây người, chờ phản ứng lại lại cảm thấy mình thật kỳ quái.

Nhưng mà lần này ngược lại ngoài dự liệu của Tiết Vọng, khi anh ấn vào, phát hiện vòng tròn bạn bè của cô không chỉ có một dòng nữa, mà đã được làm mới một nội dung mới.

Nhìn kỹ hơn là một bài hát được chia sẻ, được gọi là Sunnny, cách đây vài phút trước. Tiết Vọng ấn vào, nhảy đến trong app âm nhạc, giai điệu đột ngột vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh.

Bìa của bài hát là một tầng hầm tối tăm, có một cửa sổ trên cao, một tia nắng xuyên qua cửa sổ và một đường ánh sáng thẳng xuyên qua tầng hầm, mang lại một chút ánh sáng cho tầng hầm ảm đạm.

Khúc dạo đầu bài hát nhẹ nhàng, mấy chục giây sau cuối cùng ca sĩ cũng mở miệng, giọng nữ từ tính hạ giọng phối hợp với nhịp trống, vô cùng dễ nghe.

Tiết Vọng nghĩ Hồ Đào này không hổ là người làm âm nhạc, rất biết cách thưởng thức.

Nhưng anh càng nghe càng cảm thấy giọng hát này sao lại quen tai như vậy, giống như đã từng quen biết.

Anh chậm rãi chuyển ánh mắt đến tên ca sĩ, hai chữ Hồ Đào lừng lẫy đập vào mắt.

Anh trợn to hai mắt, rốt cuộc không kiềm chế được tâm tình tò mò, trực tiếp gọi điện thoại tới.

Sau khi điện thoại được kết nối, Tiết Vọng đi thẳng đến vấn đề: "Bài hát trong vòng tròn bạn bè của cậu là do cậu hát sao?”

"Ừ." Hồ Đào lười biếng nằm trên ghế máy tính trước bàn hòa âm, chân đạp đạp đất, chiếc ghế quay nửa vòng dọc theo bánh xe bên dưới.

Chờ cho đến khi chiếc ghế dừng lại, cô nói thêm: "Chính xác mà nói, tôi đã viết nó.”

"Mẹ kiếp, trâu bò à tiểu Hồ Đào." Tiết Vọng nhịn không được chửi thề.

"Chậc, có thể có chút văn hóa hay không.”

"Bài hát này của cậu hoàn toàn dựa vào mình cậu làm, không tìm bất kỳ công ty nào?”

Hồ Đào lại chậc một tiếng: "Cậu xem thường tôi?”

"Không có không có, chị, chị lớn, tôi nào dám.”

Em bé Tiết Vọng tò mò lại quấn lấy Hồ Đào hỏi bảy tám câu hỏi quanh bài hát này, trải qua nhiều ngày rốt cục Hồ Đào cũng hoàn thành tác phẩm mới nên khó có được tâm tình tốt, cô vô cùng kiên nhẫn giải đáp nghi hoặc của anh.

Sau khi hỏi đáp xong, Tiết Vọng đưa ra một kết luận: Tiểu Hồ Đào này thật sự là thâm tàng bất lộ.

Sau buổi tự học tối, Tiết Vọng về đến nhà, lại mở bài hát này lặp đi lặp lại rất nhiều lần, tâm tình vẫn là thật lâu không cách nào bình phục.

Anh thật sự không cách nào nghĩ tới Hồ Đào mỗi ngày nhìn như không làm gì ở phòng thu âm, trông còn cà lơ phất phơ hơn so với anh lại là một nhạc sĩ thật sự.

Hơn nữa anh vừa mới xem tư liệu ca sĩ Hồ Đào một chút, fan hình như còn không ít.

Ôi rống, trâu bò lại ở bên cạnh mình.

Anh bỗng nhiên cảm thấy Hồ Đào rất thần bí.

Ở đầu kia, trong một quán bar nằm ở góc đường, một nhóm người ngồi ở sô pha cách quầy bar không xa, Hồ Đào đang ngồi ở giữa.

Nhìn kỹ sẽ phát hiện, ngồi xung quanh Hồ Đào đều là rapper có chút danh tiếng trong giới rap, ăn mặc khác nhau cũng vô cùng model và đặc biệt hút mắt.

"Nào chúc mừng Hồ Đào của chúng ta lại phát hành ca khúc mới!" Tống Phong ngồi bên cạnh Hồ Đào giơ ly rượu lên, mọi người thấy thế cũng nhao nhao nâng chén lên, Hồ Đào lười biếng nhấc mí mắt, cô cũng ngại mọi người mất hứng, nên giơ nước trái cây trước mặt mình lên.

Mọi người hoan hô đụng chén, Hồ Đào nhấp hai ngụm nước trái cây tượng trưng, mặt lộ ra vẻ sầu khổ.

Tại sao thứ này lại ngọt ngào như vậy.

Tống Phong thấy thế quan tâm hỏi: "Làm sao vậy Hồ Đào, không quen uống nước trái cây sao? Cậu có muốn uống rượu không.”

Triệu Lễ cười nhạo ra tiếng: "Tống Phong, cậu cũng đừng quên, người là học sinh giỏi, không được uống rượu.”

Hầu hết các rapper này chơi quen thuộc với Hồ Đào phần lớn đều bỏ học, cho dù trường học không buộc thôi học bọn họ thì cũng rất ít đi, tâm tư toàn bộ đều đặt vào âm nhạc.

Chỉ có Hồ Đào trong veo này, mỗi ngày đều kiên trì đi học, tuy rằng đại đa số thời gian đều ngủ, nhưng cũng so với đại bộ phận người ở đây tốt hơn nhiều.

Vả lại Hồ Đào cực kỳ chán ghét cảm giác khó chịu nóng bỏng của rượu vào cổ họng, mỗi lần cùng bọn họ đi ra ngoài đều là gọi một ly nước trái cây.

Tống Phong vỗ vỗ đầu anh ta: "Đúng vậy, cậu vừa nói như vậy tôi lại nhớ tới lần đầu tiên Hồ Đào gặp chúng ta, tôi thiếu chút nữa đã chết vì cười.”

Nói đến lần đầu tiên gặp mặt, Hồ Đào vốn chỉ phát bài hát trên mạng, thời gian dài cũng thu hoạch được chút danh tiếng.

Lúc ấy Triệu Lễ cũng thường xuyên đăng tải đoạn rap trên mạng nhưng lại có rất ít fan, bất ngờ trong phần mềm âm nhạc quẹt được Hồ Đào cùng thành phố.

Anh ta lại nhìn số lượng fan của Hồ Đào và dứt khoát gửi tin nhắn riêng.

"Đại thần, vì sao cùng là rapper, số lượng fan của cậu lại nhiều như vậy?!”

Hồ Đào làm sao có thể xem tin nhắn riêng gì, mấy tháng sau phát bài hát mới mở ra hậu trường một lần, lúc này mới nhìn thấy tin nhắn riêng của Triệu Lễ.

"Tôi đã mua nó." Hồ Đào trả lời.

Cách nhiều tháng Triệu Lễ thấy câu trả lời này có chút trợn tròn mắt, anh ta đương nhiên không tin nhiều fan như vậy đều mua. Hơn nữa cơ chế nền tảng rất nghiêm ngặt, sẽ không cho phép mua.

Nhưng anh ta vẫn vô cùng ngạc nhiên, có loại kinh hỉ và cảm động cuối cùng cũng được thần tượng nhìn thấy. Mặc dù vào thời điểm đó Hồ Đào không phải là thần tượng của mình.

Triệu Lễ lập tức đem Hồ Đào xếp vào hàng ngũ bạn bè. Hồ Đào không chịu nổi sự nhiệt tình của anh ta, nên đã thêm anh ta vào wechat, thỉnh thoảng trả lời anh ta vài chữ.

Có một lần Triệu Lễ thân thiết mời cô đi dự tiệc trong giới của bọn họ, Hồ Đào vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại nói không chừng có thể quen biết một ít nhạc sĩ, có lẽ giúp ích cho các bài hát của cô nên đã đồng ý.

Tống Phong rất ấn tượng với lần gặp đầu tiên với Hồ Đào. Lúc ấy cô đứng bên cạnh Triệu Lễ, thấp bé nho nhỏ, thoạt nhìn rất đáng yêu.

Vừa đến cô lại đòi một ly nước trái cây, lúc ấy thiếu chút nữa Tống Phong đã cho rằng Triệu Lễ bắt cóc tiểu học sinh.

"Triệu Lễ, sao cậu lại có một người bạn gà tiểu học vậy?" Tống Phong miệng nói cuồng ngôn, không đợi Triệu Lễ phản bác đã bị một chiêu nhãn đao kia của Hồ Đào dọa tới mức không dám nói.

Cậu ta bình tĩnh lại tâm trạng của mình, bày ra một biểu hiện tự coi mình là rất tốt bụng sẽ không làm trẻ em sợ hãi, dịu dàng hỏi: "Cô bé, năm nay em bao nhiêu tuổi ~"

Triệu Lễ nhìn không nổi, đi ra giải thích: "Tống Phong cậu có phải là bị đục thủy tinh thể không, người cũng giống như cậu là rapper, thậm chí fan còn nhiều hơn cậu.”

Vẻ mặt Tống Phong không tin, chỉ chỉ Hồ Đào: "Chỉ có cô bé này thôi sao?”

Triệu Lễ lườm cậu ta một cái: "Không tin cậu thử tìm kiếm xem.”

Tống Phong tìm kiếm xong phát hiện Triệu Lễ không có lừa cậu ta, nhất thời thay đổi thái độ 360 độ, chân chó giơ chén rượu lên: "Em gái, phi, chị, sau này chị chính là chị đại của tôi, vừa rồi tôi có mắt không biết Thái Sơn, rượu này tôi chịu phạt, tùy ý chị.”

Tống Phong uống một ngụm rượu, lại ngồi thẳng: "À đúng, chị không thể uống rượu đúng không, không có việc gì, nước trái cây cứ tùy tiện uống, không đủ để tôi mời chị.” 

Lúc này Hồ Đào mới ý thức được mình không nên đến bữa tiệc này, âm nhạc không tìm được trợ giúp, ngược lại quen biết một đám người thiểu năng trí tuệ.

Sau đó một thời gian dài, qua lại nhiều cũng dần quen thuộc.

Hồ Đào nhớ tới lúc ấy hai người này ngốc nghếch lên tiếng, hai chân phân công công việc, lần lượt giẫm lên giày của Tống Phong và Triệu Lễ.

Hai người đau đớn, ôm chân kêu to.

Triệu Lễ yêu quý vỗ tro trên giày của anh ta: "Hồ Đào sao cậu lại thích giẫm lên giày người ta, giày thể thao này của tôi mới mua rất quý giá đó!”

Hồ Đào nghe thấy Triệu Lễ k.êu r.ên, không khỏi hồi tưởng lại lúc trước ở hành lang giẫm lên giày thể thao của Tiết Vọng, lời anh nói cũng gần giống như vậy.

Trong đầu cô hiện ra bộ dáng buồn cười của Tiết Vọng ôm chân, nhe răng trợn mắt còn bị bạn học trong lớp nhìn chăm chú, không khỏi cười khẽ ra tiếng.

Tống Phong nghe thấy tiếng cười, xác nhận là Hồ Đào phát ra, vẻ mặt kinh ngạc: "Đào, cậu đây là yêu đương rồi sao?”

Hồ Đào lại nhấc chân lên làm bộ muốn giẫm qua, bị Tống Phong phản xạ tránh ra.

"Đừng rắm.” Hồ Đào phủ nhận.

"Vậy sao cậu lại cười, thật đáng sợ.”

Chủ yếu là phong cách Hồ Đào, đột nhiên cười ra tiếng quả thực có chút quái dị.

Triệu Lễ lại trêu chọc: "Vừa rồi không phải tôi đã nói rồi sao, Hồ Đào của chúng ta chính là học sinh ngoan ngoãn, làm sao có thể yêu sớm đây?”

"Được rồi được rồi, hai người đừng bắt nạt Hồ Đào nữa.” Tiêu Lâm Thất đột nhiên mở miệng.

Tiêu Lâm Thất xem như là một người đứng đắn khó có được trong đám người bọn họ, mặc dù là phú nhị đại, bình thường lại rất khiêm tốn, tính tình cũng tốt kinh người.

Tống Phong cùng Triệu Lễ luôn thích ỷ vào điểm ấy của anh ta để trêu đùa anh ta, ví dụ như hiện tại.

"Không phải tôi nói lão Thất, sao cậu lại che chở Hồ Đào đây, không phải là cậu —— coi trọng Hồ Đào chứ!” Tống Phong không có ý tốt nói.

Triệu Lễ ở một bên thêm mắm dặm muối: "Chính là nói, các người không phát hiện ánh mắt lão Thất mỗi lần nhìn Hồ Đào, ai da, ôn nhu đến mức có thể hòa tan được.”

Tai Tiêu Lâm Thất đỏ bừng, nói chuyện đều lắp bắp: "Các người nói bậy cái gì vậy!”

"Được rồi đừng nói lung tung nữa, đổi đồ uống cho tôi, nước trái cây này khó uống chết." Hồ Đào trầm mặc hồi lâu rốt cục lên tiếng.

"Đào, cậu nếm thử ly cocktail mới ra này, không có độ nào, nhưng rất ngon.” Tống Phong đẩy ly cocktail chưa động trên bàn về phía Hồ Đào.

Hồ Đào cẩn thận nhìn một chút, tông màu hồng nhạt chuyển màu dưới ánh đèn mờ ảo rất đẹp mắt, cô nuốt cổ họng khô khốc, có chút động tâm.

Cô thử thăm dò nhấp một ngụm nhỏ, hương vị coi như không tệ.

Theo thời gian trôi qua, nhóm người trên sô pha nhàn rỗi nhàm chán bắt đầu chơi trò chơi xúc xắc, người thua sẽ bị phạt ba chén rượu.

Hồ Đào cảm thấy không thú vị, cũng không xen vào, chỉ ngồi một bên nghe mọi người bảy miệng tám lưỡi, không chút để ý từng ngụm từng ngụm uống cocktail.

Đợi đến khi kết thúc trận đấu cuối cùng, phần lớn đều say đến không chịu nổi.

Tống Phong lảo đảo đi về phía cửa, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vỗ đầu một cái.

"Đúng rồi, Hồ Đào đâu.”

Vừa quay đầu lại phát hiện Hồ Đào đã ngã xuống sô pha ngủ không nhúc nhích.

"Mẹ kiếp, nhóc con này uống cocktail thế nào cũng có thể say.” Triệu Lễ đứng ở một bên chửi bới.

Tống Phong híp mắt không quá tỉnh táo chỉ chỉ Triệu Lễ: “Lễ tử, cậu đưa Hồ Đào trở về, tôi không chịu nổi.”

"Mẹ kiếp, mẹ nó cậu cho rằng tửu lượng của tôi rất tốt sao?" Triệu Lễ nhìn Tống Phong trước mắt sắp thành ba ảo ảnh.

Tiêu Lâm Thất không khác gì Hồ Đào, không thích mùi rượu, một hồi tụ hội cũng không uống nhiều, cho nên hiện tại rất tỉnh táo.

Anh ta nhìn không nổi, dặn dò người coi như tỉnh táo đưa hai tên này trở về, còn anh ta định tự mình đưa Hồ Đào trở về.

Nhưng anh ta còn chưa tới gần đã nhìn thấy bên cạnh Hồ Đào có thêm một nam sinh chưa từng thấy qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK