Sáng sớm hôm sau, Hồ Đào tắt đồng hồ báo thức, đứng dậy xuống giường rửa mặt.
Khi cô thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị đi ra ngoài, xe taxi đặt trên app đã đợi sẵn ở tầng dưới.
Hiện tại đang là giờ cao điểm, đường có chút tắc cũng may là Hồ Đào ra ngoài sớm, đến cổng công ty là vừa lúc.
Ngày hôm qua sau khi kí hợp đồng, Lập Tâm đã đưa cho cô một thẻ id. Hồ Đào lấy thẻ ra quẹt vào thang máy rồi lên lầu.
Hồ Đào đi tới cửa phòng làm việc, liếc thấy tấm biển "Phòng giám đốc" treo trên cửa, cong ngón tay gõ nhẹ vào cửa.
“Vào đi.”
Một giọng nữ bình tĩnh vang lên sau cánh cửa.
Hồ Đào đẩy cửa bước vào, Lập Tâm đang ở bên bàn làm việc vùi đầu nhìn đống báo cáo trên bàn.Hồ Đào ngồi xuống ghế sô pha gần đấy, Lập Tâm cũng không ngẩng đầu mà nói chuyện với cô: "Hôm qua sau khi cô trở về, tôi đã xem qua một ít tư liệu. Chất lượng bài hát của cô những năm gần đây rất tốt, lưu lượng cũng không nhỏ. Cô không cần phải lo lắng quá nhiều về việc debut của mình.”
“ —Nhưng sau khi cô debut, tôi có thể sẽ sắp xếp cho cô tham gia một số show và chương trình tạp kỹ để tăng độ nổi tiếng. Cô thấy sao?” Lập Tâm cũng có thể hiểu nhìn được một phần tính cách của cô qua tư liệu. Bảo cô lên chương trình tạp kĩ lộ mặt chắc sẽ không nguyện ý.
Qủa nhiên Hồ Đào khẽ cau mày: “Rapper cũng cần tham gia chương trình sao?”
Lập Tâm ngẩng đầu lên khỏi đống báo cáo, ánh mắt chăm chú nhìn cô: “Nếu đã ký hợp đồng nên công ty cũng cần phải có lãi, chỉ ra mắt một vài tác phẩm căn bản không đủ."
Lúc Hồ Đào đồng ý đến công ty này, cô cũng đã dự đoán được một mặt sẽ có thêm nhiều cơ hội làm việc, mặt khác mọi tự do hoạt động sẽ bị hạn chế.Hồ Đào gật đầu, chấp nhận thỏa hiệp.
Lập Tâm tiếp tục nói: "Muốn xuất đạo, trong thời gian ngắn cô phải nhanh chóng tuyên truyền cho ca khúc mới."
Mặc dù Hồ Đào đã có rất nhiều người hâm mộ, nhưng càng có nhiều người biết về màn ra mắt của cô thì càng tốt.Hồ Đào cũng ý định này: “Tôi đang viết.”
Sau đó Lập Tâm đã thảo luận một số lịch trình với cô.
Sau khi trở về, Weibo chính thức của Tầm Thịnh đã chính thức quan tuyên tag@Hồ Đào để thông báo về việc debut của cô.
Người hâm mộ đều rất ngạc nhiên, không ngờ Hồ Đào debut mà không nói một tiếng, chị đại quả nhiên là người im lặng mà làm được đại sự.Chuyện đề này đã được lên Hotsearch trong một thời gian ngắn, nhưng cũng không xem là vấn đền lớn.
Trong vòng vài ngày, Hồ Đào đã viết bài hát mới, sau khi cô và Lập Tâm thống nhất với nhau, họ bắt đầu lên kế hoạch cho một bài hát mới.
Phòng thu âm của Tầm Thịnh rất lớn, trang thiết bị cũng là loại tiên tiến nhất, những người chỉnh âm và soạn nhạc cũng thuộc loại hàng đầu ở Trung Quốc.Nhưng Hồ Đào vẫn luôn tự mình soạn lời và nhạc nên cô vừa bận thu âm bài hát và phải trao đổi thông tin chi tiết với người chỉnh.
Cô yêu cầu rất nghiêm khắc, đã tốt còn muốn tốt hơn. Mỗi ngày đều ngâm mình trong phòng ghi âm phải thảo luận với người điều chỉnh trong một thời gian dài. Hơn nữa với sự không hài lòng của bản thân và liên tục thu âm các bài hát.
Một ngày nọ khi Hồ Đào rời khỏi phòng ghi âm trời đã tối đen, mấy ngày nay làm việc rất vất vả, hiện tại giọng của cô có hơi khàn. Khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi, trùng hợp bị Tiêu Lâm Thất thấy.
“Hồ Đào.”
Một giọng nam nhẹ nhàng gọi cô, nghe có người gọi Hồ Đào liền liếc mắt nhìn lên, Tiêu Lâm Thất đã đứng sừng sững trước mặt cô.
Hồ Đào muốn mở miệng, liền cảm thấy cổ họng đau đớn, nhướng mày.
Tiêu Lâm Thất nhận thấy vẻ mặt của cô, anh ta bước lên phía trước: “Cổ họng của cậu khó chịu sao?”
Hồ Đào gật đầu.
“Chờ tôi một chút.” Tiêu Lâm Thất nói xong liền xoay người bước nhanh đi, Hồ Đào đã đứng ở đó đợi anh ta một lúc, cũng không để Hồ Đào đợi lâu, một lúc sau quay lại cầm theo một chiếc túi.
Tiêu Lâm Thất đưa chiếc túi cho Hồ Đào, cô cầm lấy, mở ra xem có gì trong túi, đó là một chai đường phèn tuyết lê và một hộp kẹo ngậm.Tiêu Lâm Thất chỉ vào những thứ trong túi: “Những thứ này sẽ giúp giọng của cậu tốt hơn.”
Hồ Đào khó khăn nói: “Cảm ơn.”
Giọng cô yếu ớt và khàn khàn.
Tiêu Lâm Thất không khỏi nhíu mày sau khi nghe giọng cô: “Nếu đã bị đau họng, cũng đừng miễn cưỡng bắt bản thân phải nói chuyện, đã ăn cơm chưa?”
Hồ Đào lắc đầu.“Gần đây có một quán ăn rất ngon, đưa cậu đến đó nhé?”
Hồ Đào vốn đã đói nên đồng ý.
Tiêu Lâm Thất đưa cô đến một nhà hàng kiểu gia đình rất bình thường, cửa hàng không lớn nhưng trang trí rất sạch sẽ và ấm áp.Tiêu Lâm Thất đã không gọi bất kỳ món ăn cay nào vì cổ họng của cô đang đau, hầu hết đều là món ăn thanh đạm.
Trong bữa ăn, hầu hết là Tiêu Lâm Thất nói chuyện, Hồ Đào cố gắng lắng nghe vì cổ họng cô thực sự rất đau.Sau khi ăn xong, Tiêu Lâm Thất chở cô về nhà.
Đến khi Hồ Đào vào phòng, cô nằm xuống ghế sô pha và thở dài một hơi.Sau đó nghĩ ra cái gì, nhặt điện thoại lên, nhấp vào WeChat và gửi tin nhắn cho Tiêu Lâm Thất: 'Cảm ơn cậu, lần sau tôi sẽ mời cậu ăn cơm.'
Đầu dây bên kia nhanh chóng đáp lại: 'Không sao, chú ý thân thể là quan trọng nhất.Hồ Đào không trả lời, cô bỏ điện thoại và nằm xuống.'
...
Ngày hôm sau, vì có kẹo ngậm họng và đường phèn tuyết lê của Tiêu Lâm Thất mà cổ họng của cô đã cải thiện rất nhiều, cô đã quay lại phòng thu để thu âm bài hát.
Cô rút kinh nghiệm từ ngày hôm qua và kịp thời ngăn chặn tổn hại của mình nên chiều nay kết thúc buổi ghi hình rồi cô nhanh chóng về nhà sớm.
Bước xuống đại sảnh trong công ty, cô nhớ ra điều gì đó, đứng ở ven đường chờ xe, cúi đầu mở WeChat.
Hồ Đào: "Cậu mua cái viên kẹo ngậm cổ họng ở đâu vậy? Có vẻ dùng khá ổn."
Tiêu Lâm Thất: "Tôi mua nó ở hiệu thuốc bên công ty, cậu có cần tôi mua thêm cho cậu không?"
Hồ Đào: "Không sao đâu, tình cờ tôi đang ở dưới công ty nên ghé qua mua vài hộp."
Tiêu Lâm Thất: "Được"
Hồ Đào đặt điện thoại xuống, liếc nhìn xung quanh, thấy xe taxi đặt online vẫn chưa tới, cô bước nhanh đến hiệu thuốc bên cạnh mua vài hộp viên ngậm. Thuận tiện sau này lúc tan tầm có thể ngậm một viên.
——Bài hát của Hồ Đào cuối cùng cũng gần hoàn thành, chỉ còn lại một số công việc sửa chữa. Cô cảm thấy thoải mái đi đến văn phòng của Lập Tâm.
Vừa bước vào cửa, đã phát hiện không chỉ có một mình Lập Tâm, mà còn có một cô gái khác.
Lập Tâm giới thiệu với cô: “Đây là trợ lý mới của cô, Tô Trì.”
Tô Trì nghe lời liền đứng dậy, trên mặt đeo chiếc kính gọng đen: “Xin chào, tôi tên là Tô Trì, xin chỉ giáo nhiều hơn. "
Tô Trì là sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, tính tình ít nói, dè dặt, khi nói chuyện với cô thì thấp giọng như muỗi kêu.
May mắn thay, thính giác của Hồ Đào tốt, vì vậy cô gật đầu và đáp: “Hồ Đào.”
Lập Tâm bảo hai người bọn họ ngồi xuống, sau đó nói với Hồ Đào: “Bài hát mới của cô sẽ được phát hành sớm, mấy ngày tới cô phải đi tạo hình, chụp ảnh và quay MV."
Mí mắt Hồ Đào giật giật, chỉ ghi âm bài hát thôi cũng đã khiến cô hao mòn thể lực rồi, cô còn chưa tưởng tượng được rằng điều đó vẫn sẽ tiếp tục xảy ra như bây giờ.Nhưng cô không có chỗ để bác bỏ, sau khi nói với Lập Tâm vài lời cô liền rời đi.Sáng hôm sau, xe của công ty đã đợi cô ở dưới lầu.
Lên xe, cô thấy Tô Trì đang ngồi ở bên cạnh, vừa thấy cô đứng dậy, cô ấy liền âm thầm đưa cho cô một chai nước và một hộp bánh mì.
Hồ Đào tiếp nhận và cảm ơn cô ấy, cô không có thời gian để ăn sáng. Vì vậy, cô bắt đầu nhai bánh mì sandwich, sau khi cắn vài miếng liền thấy nó rất ngon, rau dưa trong đó đều tươi, không giống như những loại bánh bán bên ngoài.
Cô quay đầu lại nhìn Tô Trì: “Em làm sao?”
Thấy cô đột nhiên lên tiếng, Tô Trì căng thẳng thừa nhận: “Vâng.”
“Rất ngon.” Hồ Đào cắn thêm một miếng sandwich.Ánh mắt Tô Trì hơi sáng lên, khẽ liếc nhìn Hồ Đào, trong lòng thầm cảm thấy có chút vui mừng.
Sau khi đến địa điểm quay, Hồ Đào bắt đầu trang điểm và thay quần áo.
Chuyên gia trang điểm vừa thở dài vừa trang điểm cho cô: "Hồ Đào, lớp nền của em rất tốt. Không trang điểm trông em cũng rất đẹp."
Sau khi trang điểm và thay quần áo, Tô Trì đã yên lặng chờ đợi một lúc không thể không cảm thán: "Hồ Đào, chị đẹp quá”.
Hồ Đào mặc một chiếc váy tối màu theo phong cách gothic với nhiều bông hồng đen trên váy. Độ dài váy khác nhau, ren sau váy được thả xuống, làm nổi bật vẻ mảnh mai và thân hình thon dài của cô.
Dưới chân cô là một đôi giày cao gót màu đen, có ren, và mái tóc của cô cũng được tạo kiểu tinh tế, với phụ kiện tóc hoa hồng đen buộc trên đầu.
Chuyên gia trang điểm đã trang điểm cho cô theo phong cách Gothic, kéo dài đuôi mắt, đôi mắt vừa quyến rũ lại gợi cảm, thậm chí cả lớp son môi đen gây sốc cũng trông thật độc đáo trên khuôn miệng của cô.
Toàn bộ diện mạo là một bông hồng đêm tối theo phong cách gothic, điều này cũng lặp lại phong cách của bài hát mới của cô.
Sau khi cô bước ra từ phòng thay đồ, nhiều nhân viên không khỏi xuýt xoa: “Người mới đó thật xinh đẹp.”
“Oa, bộ dạng phóng túng lại có thể xinh đẹp như vậy, chị ấy đẹp chết tôi”
“Một mỹ nữ lại có thể soái như vậy. QAQ”
Hồ Đào được dẫn đến trước trường quay. Tiêu Lâm Thất đang cúi đầu điều chỉnh máy quay. Nghe nói có người tới, ngẩng đầu lên, nhìn thấy người nào đó, không khỏi sửng sốt lại.
Một tia kinh ngạc hiện lên trong mắt anh ta: “Hồ Đào, người quay hôm nay là cậu sao.”
Hồ Đào không ngờ người chụp lại là Tiêu Lâm Thất: “Thật trùng hợp.”
Tiêu Lâm Thất cười: “Nhìn cậu thật đẹp.”
“Cảm ơn.”
Hai người không nói nhiều lời vô nghĩa, chính thức tập trung vào quay phim.
Buổi sáng chụp ảnh xong rồi tạo hình, buổi chiều lại quay một phần MV, chờ sau khi kết thúc cô lại là cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt chết.