“Một khi đã như vậy” Tiết Vọng khom lưng xuống như là nhớ tới cái gì, sau khi nhận được câu trả lời chính xác.
Hồ Đào nhìn khuôn mặt ngày càng dính sát vào mình, bối rối nuốt nước bọt: “Cái gì?”
“Anh sắp làm một chuyện mà nhiều năm nay vẫn chưa có cơ hội.”
Đó chính là hôn môi với tiểu Hồ Đào của anh.
Tiết Vọng vòng tay qua đầu Hồ Đào, đem cô kéo lại gần, sau đó phủ môi mình lên.
Hồ Đào cảm nhận được hơi ấm trong miệng, bỗng nhiên cảm giác nhiệt độ không khí trong phòng tăng lên thật cao.
Anh vừa nghiêm túc mà thành kính hôn môi.
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Hồ Đào đều cảm giác được có chút thiếu oxy, Tiết Vọng mới buông cô ra.
Hồ Đào hai má hồng hồng, ánh mắt mơ hồ, nhưng trên mặt lại vẫn giả vờ không thèm để ý.
Tiết Vọng tâm tình rất tốt mà dựa vào bên cạnh cô, quay đầu nhìn gương mặt ửng đỏ của cô hỏi: “Muốn ăn khuya nữa không?”
“Không ăn.”
Đã như vậy nào còn có tâm tư ăn ăn khuya cái gì chứ.
“Vậy thì……”
“Anh đừng nói chuyện, để em chậm lại đã.” Hồ Đào có chút buồn bực.
Tiết Vọng nghe tiếng của cô thì ngừng nói, nhưng ý cười trên mặt lại không giảm.
Hồ Đào nhà anh thật là dễ dàng thẹn thùng nhé.
Qua một lát, anh nghĩ tâm tình của cô đã ổn định, liền lớn tiếng hỏi: “Vậy anh đưa em về nhà nghỉ ngơi nhé?”
Đối phương không có trả lời, anh hồ nghi mà nghiêng đầu nhìn qua, liền thấy bạn gái của anh mới vừa rồi còn ở thẹn thùng, giờ phút này đã gục xuống ngủ rồi.
Tiết Vọng bất đắc dĩ, xem ra cô là thật sự mệt nhọc.
Vì thế anh đứng dậy hai tay bế cô lên, vì sợ đánh thức cô, động tác lần này càng hết sức nhẹ.
Anh đem Hồ Đào đặt đến trên giường lớn trong phòng nghỉ, đắp chăn cẩn thận cho cô.
……
Trời vừa sáng, Hồ Đào chật vật ngồi dậy khỏi giường.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời có chút mãnh liệt, chiếu đến khiến cô cảm thấy chói mắt, cô hơi hơi nheo mắt lại.
Tiết Vọng vừa thắt cà vạt tiến vào, thấy thế kéo bức màn: “Xin lỗi, tối hôm qua anh quên kéo lên.”
Hồ Đào ở trong căn phòng xa lạ một lúc mới thích ứng được, thì ra hôm qua cô ngủ quên ở đây mất rồi.
Tiết Vọng thấy cô còn đang ngẩn người, lên tiếng nhắc nhở: “Lê Sóc đã đem bữa sáng đưa tới, đang đặt ở bên ngoài, em muốn ăn chứ?”
Hồ Đào gật đầu, đứng dậy sửa sang lại một chút quần áo tóc tai, mới đi ra ngoài.
Trước ghế sô pha tinh xảo có đặt sandwich cùng sữa bò, Hồ Đào ngồi qua yên lặng gặm sandwich.
Tiết Vọng ngồi ở đối diện cô, cầm tờ báo trên bàn xem đến nghiêm túc, thỉnh thoảng lại bỏ uống một ngụm sữa trên bàn..
Hồ Đào ăn xong mới nhìn thời gian, nghĩ đến hôm nay cô còn có lịch quay, cũng may Tầm Thịnh cách Tiết thị không xa.
Tiết Vọng nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô: “Để Lê Sóc lái xe đưa em đi?”
Hồ Đào lắc đầu: “Em tự lái xe tới.”
Anh không nói thêm cái gì, chỉ gọi điện thoại phân phó Lê Sóc mang cô đi xuống.
Hồ Đào đẩy cửa văn phòng đang muốn rời đi, phía sau truyền đến âm thanh mang theo ý cười của người đàn ông: “Lần sau gặp, bạn gái.”
Động tác mở cửa của Hồ Đào dừng lại vài giây ngay sau đó sắc mặt có chút mất tự nhiên đi ra ngoài.
Lê Sóc đưa cô vào thang máy đi xuống lầu, Hồ Đào hơi có chút không được tự nhiên. Cô ở văn phòng Tổng giám đốc một đêm mới ra ngoài, hơn nữa tối hôm qua không thay quần áo liền trực tiếp ở phòng nghỉ ngủ một đêm, giờ phút này trên người quần áo có hơi nhăn.
Cô cảm giác tuy rằng Lê Sóc cái gì cũng chưa nói, nhưng trong ánh mắt lộ rõ ra: Không cần phải nói, tôi cũng đã hiểu hết.
——
Hồ Đào kết thúc một ngày công tác, đang ở trong nhà viết ca khúc mới thì chuông cửa vang lên.
Để thuận tiện cho việc viết nhạc, cô tùy ý búi tóc thành một cục trên đầu. Đứng dậy đi mở cửa, tiện tay cầm cây bút bi cài lên tóc.
Tiết Vọng vừa cửa liền thấy trên tóc cô cắm một cây bút, không khỏi buồn cười nói: “Em đang muốn làm tạo hình gì vậy?.”
Hồ Đào không lắm để ý: “Em đang viết bài mới.”
Tiết Vọng giơ lên đồ ăn khuya đã đóng gói cẩn thận trên tay: “Vừa lúc, anh đến bổ sung năng lượng cho em đây.”
Hai người giải quyết xong ăn khuya, Hồ Đào lại tiếp tục ngồi xếp bằng ở trên thảm viết nhạc, Tiết Vọng cũng ngồi ở trên sô pha nhìn cô.
Hồ Đào lưu loát viết ra rất nhiều ý tưởng ca từ mới, viết xong tâm tình rất tốt mà duỗi người, ngẩng đầu liền đụng phải tầm mắt nóng bỏng của Tiết Vọng.
Cô đi qua đi nép người tiến vào vòng tay của Tiết Vọng, Tiết Vọng thuận lợi ôm cô vào trong ngực.
Cô ngẩng đầu, hai tay ôm lấy cô Tiết Vọng, mi mắt cong cong mà nhìn anh.
Anh cũng cười theo: “Xem ra tâm tình của em thật tốt.”
“Đúng vậy, bởi vì ca khúc mới đột nhiên có rất nhiều linh cảm.”
Tiết Vọng nhướng mày: “Thật sao?”
“Trước đó vẫn luôn cạn kiệt ý tưởng, đêm nay bỗng nhiên như được đả thông tư tưởng vậy đó.”
Tiết Vọng có vẻ hứng thú: “Vì cái gì?”
Hồ Đào suy tư một chút, ngay sau đó nghiêm túc trả lời: “Không biết, có thể là bởi vì có anh ở đây đi.”
Tiết Vọng chống cằm lên đỉnh đầu cô, thấp giọng cười một tiếng.
Hai người ôm nhau ngồi trên so pha cùng nhau xem một bộ phim điện ảnh.
Lúc bộ phim kết thúc, thời gian cũng không còn sớm nữa, Tiết Vọng phải đi.
Hồ Đào tiễn anh ra cửa, dặn dò anh trên đường đi cẩn thận, nhưng mà anh vẫn bất động đứng ở cửa.
Hồ Đào khó hiểu mà nhìn nhìn bốn phía: “Anh còn quên cái gì chưa lấy sao.”
Tiết Vọng chỉ chỉ miệng mình: “Nụ hôn tạm biệt.”
Hồ Đào ngẩn ra, do dự một lúc rồi kiễng chân có chút vụng về mà hôn anh.
Cánh môi chạm nhau, Tiết Vọng cúi đầu kéo dài nụ hơn.
Hai người ở cửa triền miên một hồi mới tạm thời dừng lại.
……
Hồ Đào sắp ra mắt bài hát mới nên mấy ngày này luôn bận bận rộn ngâm mình cả ngày trong phòng thu.
Chạng vạng, Hồ Đào rời khỏi phòng thu âm.
Tiêu Lâm Thất chú ý tới thân ảnh của cô, trên tay cầm đường nhuận họng đang muốn đi qua, lại nhìn thấy Tiết Vọng đang ở đó, cầm lấy túi trong tay cô, lại đưa cho cô một cái bình giữ nhiệt.
Hồ Đào tiếp nhận bình giữ ấm uống mấy ngụm ngay sau đó tán thưởng gật đầu, trong miệng nói cái gì đó.
Lúc sau hai người mười ngón tay đan chặt vào nhau dắt tay rời đi.
Tiêu Lâm Thất đứng tại chỗ đứng hồi lâu, ngay sau đó cúi đầu nhìn đường nhuận họng trong tay, căng khóe miệng.
Trong xe, cái miệng nhỏ của Hồ Đào đang uống đường phèn tuyết lê Tiết Vọng mang cho cô.
Anh mới vừa nói đây là chính tay anh ở nhà hầm, cô còn có chút kinh ngạc. Uống lên phát hiện hương vị thật sự rất tốt, hương vị ngọt thanh nhuận ướt làm ấm cổ họng khô khốc cả buổi của cô.
Tiết Vọng thấy cô uống vui vẻ, trong lòng dâng lên vài phần cảm giác thành tựu.
Anh duỗi tay lau vệt nước trên khóe miệng cô: “Em thích uống ngày mai anh sẽ mang nữa.”
Hồ Đào lại uống thêm một ngụm: “Được.”
“Cơm chiều muốn ăn cái gì?” Tiết Vọng hỏi.
Hồ Đào nghiêm túc suy nghĩ một lát, ngay sau đó con ngươi sáng lên: “Muốn ăn đồ ăn anh làm.”
Tiết Vọng ngậm ý cười, mang theo vài phần sủng nịch mở miệng: “Được thôi.”
Xe ngừng ở trước căn biệt thự của Tiết Vọng, hai người xuống xe, Tiết Vọng đứng ở cửa đang muốn nhập mật mã, Hồ Đào đi trước anh lưu loát nhập một hàng số, cửa tích lên một cái rồi mở ra.
Tiết Vọng xoa xoa đầu cô: “Em còn nhớ rất rõ mật khẩu nhà của anh đấy.”
Hồ Đào hừ nhẹ một tiếng: “Chính anh nói, em không phải người ngoài mà.”
Tiết Vọng môi mỏng khẽ mở: “Đúng vậy, em không phải người ngoài, em chính là nữ chủ nhân.”
Danh Sách Chương: