Sau khi chương trình được phát sóng, ratings thậm chí còn tăng gấp đôi so với những gì đạo diễn mong muốn.
Không chỉ có fan CP, còn có không ít người qua đường cũng bị cuộc sống hằng ngày của “Trốn học cp” làm cho ngọt sâu răng.
Kì này tiết mục làm vô cùng xuất sắc: —— ô ô ô này thật hâm mộ sao lại có cái biệt thự lớn như thế chứ.
—— Tiết tổng thì ra lại là người hiền huệ ôn nhu như vậy sao, tôi còn tưởng rằng tổng tài nào cũng đều là bất cận nhân tình.
——Lầu trên suy nghĩ cái gì vậy! Người ta là chỉ đối với bạn gái mới ôn nhu thôi! Chủ thớt không nhìn thấy khi anh ngồi cùng với tổ tiết mục đều là xụ mặt sao!
—— a a a Hồ Đào nhà ta cho dù có ngủ cũng đều đẹp như vậy, khuôn mặt không trang điểm cũng rất xinh đẹp!!
—— cứu mạng chồng Hồ Đào nhà tôi lại mềm mại dễ thương như thể, không thể không nói này hai người quá xứng đôi.
—— a a a fan CP cũng quá đỉnh đi! Đều khiến tôi bị trốn học cp, ngọt chết người!
—— tôi thật sự bị đánh ngất rồi, chính chủ phát đường quá ngọt!!
Sau khi tập này được phát ra, Hồ Đào cùng Tiết Vọng ngồi ở trước TV trước xem một lần.
Đến khi nhìn đến đoạn Tiết Vọng kêu cô rời giường, Trên mặt Hồ Đào có chút xấu hổ, vỗ vỗ Tiết Vọng: “Anh biết rõ tổ tiết mục đến sớm như vậy còn không kêu em dậy, em cũng muốn giữ hình tượng!”
Tiết Vọng nắm lấy cô kéo lại: “Anh đã sớm gọi em, căn bản là em không chịu tỉnh.”
Hồ Đào hừ nhẹ một tiếng: “Mặc kệ, chính là anh sai.”
“Được được được là anh sai, Tiểu Hồ Đào có thể hay không tha thứ cho anh.” Tiết Vọng nhéo tay ngón tay cô, hôn lên môi cô.
Trên mặt Hồ Đào nóng lên: “Tha thứ cho anh tha thứ.”
“Đúng rồi, ngày mai em có rảnh không?” Tiết Vọng hỏi.
Hồ Đào nghiêng đầu nhìn anh: “Ngày mai? Có rảnh, làm sao vậy.”
Tiết Vọng xoa xoa đỉnh đầu cô: “Mang em đi tới một nơi.”
……
Ngày hôm sau, sau khi Hồ Đào tan tầm vừa đi từ Tầm Thịnh ra liền ở dưới lầu công y thấy Tiết Vọng.
Ánh mắt cô sáng lên, cong khóe miệng đi qua bên kia.
Tiết Vọng thấy cô đi lại đây, giúp cô mở cửa xe: “Lên xe đi, Tiểu Hồ Đào.”
Hồ Đào lên xe tò mò hỏi anh: “Anh muốn mang em đi nơi nào?”
Ngày hôm qua cô hỏi anh, anh cũng không chịu nói, làm cho cô đến giờ phút này phá lệ tò mò.
“Tới rồi em sẽ biết.” Tiết Vọng giữ bí mật.
Đợi sau khi xe dừng lại sau, Hồ Đào liếc mắt một cái đã nhìn thấy tòa nhà cao không thấy đỉnh.
Đây là trung tâm kiến trúc cao nhất ở Đế Đô —— tháp Thế Mậu.
Hồ Đào ngẩn người: “Này……”
Tiết Vọng cười mà không nói, dắt tay cô đi vào.
Thang máy một tầng lại một tầng đi lên càng cao, Hồ Đào nhìn tầng lầu đang từ từ nhảy lên, trong lòng không khỏi bồi hồi.
Lúc thang máy lên tới tầng cao nhất, cửa mở ra Tiết Vọng nắm cô đi ra ngoài.
Trước hết lọt vào trong tầm mắt là cánh hoa hồng rải đầy trên đất, theo quỹ đạo cánh hoa đi phía trước đi, cho đến điểm cuối cùng là một địa điểm được sắp xếp sẵn.
Trên mặt đất có những ngọn nến cùng với hoa tươi, còn có chữ viết mẫu hình dạng đèn trụ, ghép lại với nhau, nội dung đó là: “marry me”
Trừ cái này ra, trên tường còn treo một tường ảnh chụp, mặt trên dán đầy hình ảnh lớn lớn bé bé, nhìn kỹ, ảnh chụp đều là Hồ Đào, có cái là nhân lúc cô không chú ý mà chụp lén, có cái là ảnh thường ngày chụp cho cô, có cái là chụp ảnh chung của hai người.
Hồ Đào nhìn cảnh tượng rực rỡ này, thật lâu không thể phục hồi tinh thần lại.
Tiết Vọng dẫn cô đứng ở giữa, hai người giẫm lên cánh hoa hồng rồi đứng đối diện nhau.
Cô thấy người đàn ông trước mặt chậm rãi từ túi áo tây trang móc ra một hộp nhẫn hộp, quỳ một gối xuống trước mặt cô, tiếp đó mở cái ra hộp, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.
Xung quanh được bao phủ pha lê, ngoài cửa sổ những ngọn đèn chiếu vào. Trong căn phòng tối tăm dưới ánh nến, khuôn mặt người đàn ông trở nên thật ôn nhu.
Đôi mắt đào hoa đựng đầy thâm tình của Tiết Vọng lấp lánh, cô nghe thấy thanh âm dễ nghe của người đàn ông: “Hồ Đào, em có nguyện ý gả cho anh không?”
Anh ở điểm cao nhất Đế Đô, cầu hôn cô.
Thanh âm Hồ Đào không còn lạnh lùng như trước, cô nghẹn ngào mở miệng: “Em nguyện ý.”
Tiết Vọng nghe vậy nhẹ nhàng cười, đem hộp nhẫn lấy ra rồi đeo lên ngón áp út của cô.
Ngay sau đó hai người ôm nhau, ở nơi cao nhất của Đế Đô triền miên hôn sâu.
——
Hôn lễ của hai người được chọn tổ chức vào một ngày nắng đẹp.
Hồ Đào mời Tống Phong, Vân Hàm, Triệu Lễ cùng Tiêu Lâm Thất, còn có Cố Tây Ảnh, và Lập Tâm mọi người nữa.
Triệu Lễ chú ý tới Tống Phong cùng Vân Hàm hai người đang nắm tay nhau, cười trêu ghẹo nói: “Nha nha nha, hôm nay Hồ Đào kết hôn, hai ngươi ở đây ân ái cái gì?”
Tống Phong thở dài một tiếng, chỉ về phía Quan Tư Tư bên cạnh anh ta: “Chắc là cậu với tôi không giống nhau?”
Triệu Lễ nghe vậy bàn tay to ôm chầm qua vai Quan Tư Tư: “Chưa nói không thể mang người nhà đi?”
Quan Tư Tư nghe vậy đỏ hồng mặt: “Anh nói bừa cái gì đó.”
Tống Phong đồng tình mà nhìn Tiêu Lâm Thất đứng đó một mình: “Lão Thất, cậu phải nỗ lực hơn rồi!”
Tiêu Lâm Thất cười cười: “Sẽ.”
Một phòng nghỉ ở đầu bên kia, Tiết Vịnh nhìn Tiết Vọng một thân mặc trang phục chú rể, tức giận mà hừ một tiếng: “Tiểu tử thối, kết hôn là chuyện lớn như vậy, cũng không cùng chúng ta nói một tiếng?”
Mao Chi ở bên cạnh hoà giải: “Được rồi, hôm nay là ngày đại hỷ của con, đừng nói lung tung.”
Tiết Vịnh nghiêng đầu, lại không nhịn xuống liếc mắt nhìn Tiết Vọng một cái, ngữ khí hơi mềm một chút: “Đối xử với con gái nhà người ta tốt một chút, nếu là dám cô phụ con bé, xem ta đây có giáo huấn một trận không.”
Tiết Vọng không nhịn được mà bật cười: “Ba, con biết rồi.”
Xuyên Lệ được Tiết Vọng mời làm phụ rể, anh ta vỗ vỗ vai Tiết Vọng: “Hôm nay rất đẹp trai.”
Tiết Vọng trả lời: “Tôi biết.”
Xuyên Lệ hừ một tiếng, thật đúng là một chút cũng không khiêm tốn.
Quên đi, xem như hôm nay cậu ta cưới vợ, không so đo nữa.
Hôn lễ chính thức bắt đầu, ánh đèn tối sầm xuống dưới, giữa sân không hề có người nói chuyện, phía dưới một mảnh an tĩnh.
Tiết Vọng đứng ở trên đài cao chờ Hồ Đào, trong lòng bàn tay không biết từ khi nào đã có rất nhiều mồ hôi.
Cùng với khúc nhạc trong hôn lễ vang lên, cô dâu chậm rãi tiến vào.
Hồ Đào mặc một bộ váy cưới màu trắng, váy cưới được đính tỉ mỉ từng viên kim cương vụn, ở dưới ánh đèn chiếu xuống lấp lánh sáng lên.
Làn da Hồ Đào trắng nõn như phát sáng, hôm nay cô còn trang điểm tỉ mỉ, mặt mày mang ý cười, thật giống như tiên nữ hạ phàm.
Cô kéo váy dài chậm rãi đi về phía anh.
Hai người trao nhẫn trước lời tuyên hôn của người chủ trì.
Ngay lập tức hai người cúi đầu hôn nhau dưới sự cổ vũ của đông đảo khán giả.
Để không khí trong khán đài không trầm xuống, người chủ trì lại tiếp theo nói: “Váy cưới xinh đẹp của cô dâu chúng ta mặc hôm nay chính là có giá trị xa xỉ, đây là chú rể tìm người chuyên môn định chế từng đường kim mũi chỉ đều là thủ công, kỳ hạn của thiết kế này dài đến nửa năm ……”
Hồ Đào nghe vậy tươi cười, nhỏ giọng hỏi Tiết Vọng đứng đối diện: “Cho nên anh từ nửa năm trước đã bắt đầu lên kế hoạch cho chuyện này rồi?”
Tiết Vọng bắt gặp ánh mắt của cô, mỉm cười trả lời: “Từ lần đầu tiên hẹn hò với em anh đã muốn cưới em về nhà rồi.”
Hồ Đào cố ý hỏi: “Lần đầu tiên? Cái nào lần đầu tiên? Là lần đầu tiên thời cao trung sao?”
Tiết Vọng môi mỏng cong lên, nhẹ nhàng trả lời: “Đúng vậy.”
Theo sau hai người nhìn nhau cười.
Cô từng cho rằng ở trên đời này, không ai có thể nhìn thấu ngụy trang của mình. Cô từng đóng cửa trong căn phòng kín, mặc kệ bản thân lẻ loi một mình.
Nhưng sau này, năm cô 18 tuổi gặp được người thiếu niên đó, bây giờ anh lại mỉm cười nói cưới cô.
Thì ra thật sự sẽ có một người như vậy, có thể nhìn xuyên thấu qua vỏ bọc mạnh mẽ nhìn ra sự nhát gan, bất an của mình, người đó cũng sẽ kiên định mà nói với mình, em là món quà tốt đẹp nhất trên thế gian.
————
Hoàn chính văn.
Danh Sách Chương: