• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Thành.

Hồ Đào xuống máy bay trời đã gần tối, chiếc xe đặt trước đang đứng đợi ở gần cổng.

Lên xe, cô có chút mệt mỏi nhắm mắt lạ, lúc sau mới chậm rãi mở mắt ra.

Cô nhìn phong cảnh ngoài của sổ, đã một năm qua đi, Ninh Thành vẫn mang bộ dạng quen thuộc đó, lại có phần xa lạ.

Dường như có thêm nhiều tòa nhà cao tầng mới.

Hồ Đào thu hồi tầm mắt, đầu dựa vào ghế, tai nghe vẫn phát danh sách nhạc bao năm không thay đổi, suy nghĩ dần trở nên mơ hồ.

Cho đến khi xe dừng lại trước một tiểu khu cũ nát, Hồ Đào mới chậm rãi thu hồi suy nghĩ.

Cô cầm hành lý đứng trước tiểu khu, những công trình kiến trúc đã hằn lên dấu vết của thời gian.

Đây đúng là căn phòng và tiểu khu mà Hồ Đào thuê trước đây.

Hồ Đào đối với một thứ gì đó có một loại cố chấp nhất định, cô nhớ tình bạn cũ, rất nhiều đồ vật đều không thích đổi. Tựa như năm đó bên người rất nhiều bạn học đều lựa chọn đi tới thành phố lớn phát triển, chỉ có cô vẫn cố chấp ở lại căn phòng cho thuê cũ này ngày ngày thu âm bài hát.

Cho dù hiện tại chỉ trở về ăn tết, cô cũng vẫn là lựa chọn nơi này.

Hồ Đào ở cửa đứng một lát, sau đó cất bước đẩy cánh cửa sắt rỉ sét loang lổ, phát ra kẽo kẹt.

Khu chung cư cũ không có thang máy, Hồ Đào mang theo hành lý đi lên lầu.

Cô thở phì phò đứng ở trước cửa, móc ra chìa khóa mở cửa.

Vào cửa, Hồ Đào đánh giá một chút bốn phía. Đã lâu nơi này không có người ở nên có rất nhiều tro bụi, không gian vô cùng an tĩnh.

Cô đi tìm dụng cụ vệ sinh, lau dọn lại toàn bộ nhà ở.

Quét tước xong xuôi, Hồ Đào đem đồ đạc sắp xếp thỏa đáng. Đợi đến khi cô làm xong, bóng đêm ngoài kia đã phủ kín.

Hồ Đào thở dài một hơi, nằm nhoài trên trên sô pha nghỉ ngơi một lát.

Một lát sau, thể lực tiêu hao lúc trước đã dần hồi phục được một chút, cô đứng dậy đi vào phòng bếp kiếm một chút đồ ăn.

Lúc trước dọn đến đế đô bởi vì lộ trình khá xa, cô không mang quá nhiều đồ vật, trên cơ bản đều là đến chỗ ở mới mua, cho nên trong phòng này đồ dùng vẫn còn đó, làm cơm cũng rất nhanh chóng.

Hồ Đào thật sự là mệt mỏi, qua loa ứng phó rồi lên giường đi nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, Hồ Đào tỉnh dậy thật sớm.

Cô rời giường nhìn mắt di động, có mấy tin nhắn mới, cô mở lại từ cái đầu tiên rồi lướt qua lịch trình.

Còn vài ngày nữa là đến giao thừa.

Cô không có gì kế hoạch, vẫn là quyết định giống như những năm trước ở trong căn nhà nhỏ, nấu vài món ăn sau đó bật TV lên cho có không khí, ăn xong nhìn pháo hoa một lúc rồi đi ngủ.

Cô có cảm thấy cô đơn sao? Kỳ thật Hồ Đào không có gì cảm giác, giống như một thói quen. Cô cũng đã ở một mình nhiều năm như vậy, dù sao cũng không có vấn đề gì.

Hồ Đào lười biếng chỉ nằm cả ngày ở trong nhà, cho đến đêm giao thừa, cô mới nhớ tới nên đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn làm cơm tất niên.

Cô tùy tiện khoắc một chiếc áo ra cửa, đây là lần đầu tiên cô ra ngoài trong mấy ngày qua.

Hồ Đào không mua nhiều nguyên liệu nấu ăn, rốt cuộc cũng chỉ có một mình ăn.

Mua đủ đồ vật, cô thản nhiên cầm túi đồ đi về phía tiểu khu.

Đi đến chỗ cầu thang trong tòa nhà, Hồ Đào chợt dừng bước chân.

Đã nhiều ngày không xuất hiện ở trước mặt cô, cái người đàn ông này vẫn là trước sau như một vẫn là một thân tây trang giày da, vừa vặn với dáng người cao gầy thon dài của anh.

Người đàn ông đứng ở cạnh bờ tường, nhìn cô một lúc.

 “Sao anh lại ở đây.” Hồ Đào mở miệng trước.

“Tới tìm em đó.” Tiết Vọng trầm ngâm trả lời.

Tin tức Hồ Đào trở về Ninh Thành cũng không có nói cho mấy người biết, cô cũng không biết anh làm sao biết cô trở về Ninh Thị.

Hồ Đào bĩu môi: “Anh không ở bên cạnh ba mẹ ăn tết sao.”

Hôm nay chính là đêm giao thừa.

“Sau khi đi ra ngoài làm việc anh ít khi trở về ăn Tết.”

Tiết Vọng đi tới phía cô một bước, nói tiếp: “Năm nay là năm đầu tiên anh trở về Trung Quốc, em có thể hay không...đừng từ chối anh?”

Mắt Hồ Đào giật giật, nhưng không có lên tiếng trả lời anh.

Tiết Vọng duỗi tay cầm túi trên tay cô: “Đi thôi.”

Hồ Đào nhìn bóng dáng anh, im lặng không lên tiếng mà đi theo phía sau anh lên lầu.

Sau khi hai người vào nhà, Tiết Vọng cầm theo đồ ăn đặt vào phòng bếp, Hồ Đào ở ngoài phòng khách nhìn bóng lưng anh cúi đầu sửa sang lại nguyên liệu nấu ăn, cuối cùng cô vẫn không biết nên nói gì.

Tiết Vọng làm một bàn lớn đồ ăn vô cùng phong phú, mang theo hơi nóng, rất có không khí của bữa cơm tất niên.

Kỹ năng nấu ăn của anh vẫn như lúc trước ở biệt thự đều rất ngon, hai người cơm nước Tiết Vọng chủ động cầm chén đũa đi rửa.

Hồ Đào liền ngồi ở trước bàn ăn phát ngốc, đồng tử vô định mà nhìn cửa sổ sát ngoài kia.

Lại là một năm mới.

Hồ Đào nhớ lại mới vừa rồi ở dưới lầu khi anh nói đây là năm đầu tiên anh trở về Trung Quốc, ngay sau đó cô lại không ngừng bắt đầu tưởng tượng anh ở lại London đón năm mới, cũng lẻ loi một mình trong nhà vượt qua.

Cô lại tự động kết hợp đến tình cảnh ăn Tết của bản thân.

Đây có được tính là, tiệc đón năm mới của hai người cô đơn với nhau không?

Trong phòng khách TV vẫn đang bật, người chủ trì đang nhiệt tình nói những lời chúng mừng may mắn.

Hồ Đào nhướng mi, xoay người lại, nhìn bóng dáng đang cúi đầu bận rộn trong phòng bếp, cô cất  tiếng gọi anh: “Tiết Vọng.”

“Ơi?”

“Chúc mừng năm mới.”

Tiết Vọng nghe vậy động tác rửa chén cũng dừng lại một lúc, lúc đó trên bầu trời bắt đầu bắn pháo hoa, ở từng trận pháo hoa nổ vang trời, anh cong lên khóe miệng, nhẹ giọng đáp lại cô: “Chúc mừng năm mới.”

Qua rạng sáng 12 giờ, Hồ Đào theo đồng hồ sinh học, nhịn không được ngáp một cái.

Cô xoa khóe mắt đi vào hướng phòng ngủ, trước khi đi chỉ vào sô pha trong phòng khách: “Anh ngủ ở đây đi.”

Tiết Vọng nhìn cô đóng cửa phòng ngủ lại, nhẹ giọng Uk một tiếng.

Sáng hôm sau Hồ Đào rời giường, phát hiện trong phòng khách đã không thấy bóng dáng Tiết Vọng đâu.

Trên bàn cơm có một phần bữa sáng cùng một tờ giấy ghi chú, mặt trên viết: Công ty tạm thời có việc gấp, anh phải chạy về Đế Đô một chuyến, xin lỗi.

Hồ Đào rũ mắt nhìn tờ giấy ghi chú, cong cong khóe miệng.

Xem ra tổng tài cũng không dễ làm như vậy.

Hồ Đào ăn xong bữa sáng, nhận được một cuộc điện thoại.

Cô nhìn số điện thoại xa lạ kia, có chút buồn bực mà tiếp điện thoại.

“Hồ Đào à, là mẹ.”

Hồ Đào đầy mặt ngạc nhiên, âm thanh đầu kia một lúc chưa nói tiếp trong điện thoại truyền ra: “Chúng ta có chuyện muốn cùng con thương lượng một chút, con có thể hay không…… Trở về một chuyến?”

……

Hồ Đào đứng ở cửa, yên lặng vài giây, mới giơ tay ấn chuông cửa.

Cô vẫn quyết định tới, tới cái nơi mà mình đã rời đi quá nhiều năm, đối với cô không biết có phải là nhà hay không?

Tiếng bước chân dần đến gần, cửa bị mở ra, phía sau cửa người phụ nữ trung niên thấy cô tới, liền nhiệt tình mà lôi kéo cô vào trong.

Vương Y lôi kéo cô ngồi xuống sô pha, đang muốn nói chuyện, Hồ Chi Minh từ bên ngoài đã trở lại.

Vương Y thấy thế lập tức tiến lên: “Ai da Chi Minh con như thế nào bây giờ mới trở về, bên ngoài đang có tuyết, con cẩn thận bị lạnh.”

Hồ Chi Minh không kiên nhẫn mà nhíu nhíu mày: “Con không lạnh.”

Vương Y vẫn rất tha thiết: “Chắc là đã đói bụng rồi, cơm cũng đã chuẩn bị xong, hôm nay vẫn là Tết Nguyên đán, mẹ cố ý kêu ba con làm thật nhiều món con thích ăn.”

Hồ Chi Minh tùy tiện đáp lại, rồi đi về hướng phòng ngủ, lúc đi qua phòng khách, anh ta nhìn thấy Hồ Đào, hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, ngay sau đó anh ta lạnh lùng quay đi.

Hồ Chí bưng món ăn cuối cùng từ phòng bếp ra: “Ăn cơm thôi.”

Vương Y gọi Hồ Chi Minh ra ăn cơm, ngay sau đó gọi Hồ Đào trên so pha: “Hồ đào, con cũng ở lại đây ăn nha.”

Hồ Đào đi tới ngồi vào bàn ăn trước, Vương Y nhiệt tình mà gắp cho Hồ Chi Minh rất nhiều đồ ăn.

Hồ Đào cầm lấy chiếc đũa lại buông xuống, không có gì biểu tình mà nhìn Vương Y: “Có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi.”

Vương Y nghe vậy có chút xấu hổ mà cười cười, ngay sau đó nói: “Là như thế này, Chi Minh nó có bạn gái, hai người cũng là đến tuổi kết hôn đi, cho nên mẹ và ba con định mua cho nó một căn hộ để kết hôn, nhưng hai chúng ta thiếu một chút, phát hiện không đủ, liền muốn hỏi con có thể hay không cho chúng ta một chút.”

Hồ Đào nhướng mi: “Bao nhiêu?”

Vương Y thấy có hy vọng, trên mặt tươi cười càng tăng lên: “Hai mươi vạn.”

“……”

Hồ Đào không nói chuyện, Vương Y lại tiếp theo nối liền không dứt: “Mẹ nghe nói con hiện tại cũng tính là minh tinh đi? Hẳn là kiếm được không ít tiền, hai mươi vạn đối với con mà nói chắc chắn là số tiền nhỏ. Huống hồ dù sao cũng là chị của Chi Minh, cũng nên cho nó một ít tiền.

Hồ Đào cười cười, trong mắt lại trở nên vô cùng lạnh lẽo: “Không cho.”

Vương Y tươi cười có chút cứng lại rồi: “Hồ đào, Chi Minh là em con……”

Hồ Đào lạnh nhạt nói: “Chính nó còn không biết tự kiếm tiền sao.”

“Em trai con hiện tại nó không có việc làm, cho nên chúng ta mới……”

Hồ Đào cười nhạo một tiếng: “Tôi cũng không ngốc, không muốn coi tiền như cỏ rác.”

Vương Y nghe vậy trên mặt tươi cười rốt cuộc không giữ được nữa, bà ta vỗ vỗ cái bàn: “Hồ Đào cô nói chuyện như vậy với mẹ cô sao, em trai cô muốn mua phòng cưới bảo cô bỏ ra chút ít thì có làm sao, cô như thế nào lại ích kỉ như vậy, tôi thật là phí công nuôi dưỡng cô!”

Hồ Đào đứng lên: “Tôi ích kỷ? Nhiều năm như vậy tôi rời nhà ở bên ngoài cũng không thấy mấy người tới quan tâm tôi một chút, hiện tại phải dùng tiền liền nghĩ đến tôi? Hồ Chi Minh nhiều năm như vậy chỉ biết đánh nhau cùng với bọn lưu manh, tôi bởi vì nó mà thêm biết bao phiền toái mấy người biết không? Các người còn không có mặt mũi đến bắt tôi cho nó hai mươi vạn?”

Hồ Đào rất ít khi thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, nhưng giờ phút này rốt cuộc cơn phẫn nộ trong lòng bạo phát. Nếu Vương Y muốn xé rách da mặt, cô cũng dứt khoát không cần phải nhẫn nhịn nữa.

Từ lúc vào nhà đến bây giờ cô vẫn luôn giống như một người ngoài, ai có thể nghĩ đến  kỳ thật cô cũng là người trong cái nhà này cơ chứ?

Hồ Chi Minh nghe vậy sắc mặt cũng không tốt, Vương Y tức muốn hộc máu bắt đầu chỉ trích cô.

Hồ Đào nhắm mắt, cô lười đến mức không muốn lại cùng những người này biện luận, đi thẳng ra cửa.

Cửa lớn bùm một tiếng đóng lại, tiếng chửi rủa chói tai ồn ào cùng gương mặt vặn vẹo đều bị ngăn cách ở phía sau cửa.

Hồ Đào vô lực đi xuống lầu thang, bước từng bước về căn phòng cho thuê.

Trong những ngày Tết đường phố thập phần quạnh quẽ, trên đường cửa hàng đều đóng chặt, phần lớn mọi người lúc này đều ở nhà cùng nhau ăn tết.

Những tiếng ồn ào, náo nhiệt của gia đình trên lầu bên đường theo cửa sổ truyền đến bên tai Hồ Đào, cô tự giễu cười, một trận gió lạnh thổi qua, cô cứ thế đi về phía trước.

Không biết đi rồi bao lâu, cô cũng đi tới dưới lầu của tiểu khu.

Sau đó cô nhìn thấy Tiết Vọng.

Tựa như ngày hôm qua, anh đứng ở dưới lầu chờ cô.

Hồ Đào đi qua hỏi anh: “Anh không phải tới công ty sao?”

Tiết Vọng trầm giọng nói: “Đúng vậy, mới vừa chạy tới đây.”

Hồ Đào một khắc kia nhìn thấy anh, đột nhiên liền cảm thấy, biểu tình vân đạm phong khinh kia của mình tràn ngập sự giả dối.

Cô chịu đựng không nổi.

Cô vươn đôi tay ôm cổ Tiết Vọng, cơ hồ cả cơ thể đều dựa vào trên người Tiết Vọng.

Mệt mỏi quá, cảm giác toàn thân sức lực đều bị rút cạn.

Tiết Vọng ngạc nhiên chớp mắt một cái, ngay sau đó duỗi tay vỗ vỗ vào lưng Hồ Đào.

Hồ Đào tựa đầu lên vai Tiết Vọng, thanh âm rầu rĩ của cô vang lên: “Tiết Vọng, em mệt mỏi quá.”

Tiết Vọng xoa xoa tóc cô, ngữ khí ôn nhu: “Có anh ở đây.”

Hồ Đào cứ như vậy dựa vào anh không biết qua bao lâu, lâu đến mức Tiết Vọng cảm thấy thân mình có chút căng cứng.

Tiết Vọng dắt tay cô, giống như vồ về em bé dịu dàng nói: “Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta đi vào trong phòng có chịu không?”

Hồ Đào trầm mặc không lên tiếng chỉ gật đầu, Tiết Vọng nắm tay cô đi vào trong phòng.

Vừa vào cửa, Tiết Vọng bật máy sưởi, nhiệt độ không khí trong phòng tăng trở lại, thân mình hai người đều thả lỏng chút.

Hồ Đào ngồi ở trên sô pha, hai tay ôm ôm gối, đôi mắt nhìn chằm chằm giữa không trung.

Tiết Vọng đi qua đi ngồi vào bên cạnh cô, ôn nhu hỏi: “Có thể nói cho anh biết có chuyện gì sao?”

“Mẹ em bắt phải mua cho Hồ Chi Minh một căn hộ 200 vạn, em không cho, bà ta liền trở mặt.”

Tiết Vọng nghe được cái tên Hồ Chi Minh, ánh mắt tối sầm lại: “Em làm rất đúng, không cần để ý tới bọn họ.”

Hồ Đào bỗng dưng lại nghĩ tới mới vừa rồi Vương Y chỉ trích cô sắc mặt cay nghiệt đến thế nào, mặt khác nói cô cũng chưa bao giờ để ý, liền nói một câu “Cô nhiều năm như vậy tính tình vẫn là khó chịu đến thế.” Cứ quanh quẩn trong đầu cô.

Cô nhớ tới lúc trước diễn bộ web drama kia, nữ chính cùng tính tình của cô rất giống nhau, kịch bản cũng có rất nhiều lời thoại làm cho cô rõ ràng.

“Nhăn nhó như vậy thể hiện cho ai xem?.”

“Làm như ai cũng thiếu tiền cô ta không bằng.”

“Khó trách không ai ở bên cạnh, độc lai độc vãng.”

Hồ Đào gục mắt xuống, bỗng nhiên thình lình hỏi anh: “Tiết Vọng, có phải tính tình của em rất kém cỏi hay không.”

Tiết Vọng lắc lắc đầu: “Anh không cảm thấy như vậy.”

Hồ Đào ngẩng đầu nhìn anh: “Vì cái gì?”

Tiết Vọng đem cô kéo vào trong ngực mình, thanh âm trầm thấp lại nhu hòa: “Bọn họ chê em mẫn cảm, chê em suy nghĩ nhiều. Anh lại đau lòng cho em, đau lòng những chuyện em trải qua làm cho em trở nên lạnh nhạt, làm em biến thành một người nhát gan.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK