Lúc Hồ Đào tỉnh lại đã là ngày hôm sau.
Cô bối rối mà ngồi ở trên giường nhớ lại ngày hôm qua cảm xúc không ổn định, nhất thời đã tâm sự rất nhiều chuyện với Tiết Vọng, cuối cùng mệt mỏi trực tiếp nằm trong ngực Tiết Vọng ngủ thiếp đi.
Hẳn là Tiết Vọng đã ôm cô đến trên giường.
Hồ Đào than nhẹ một tiếng, dẫm lên dép lê đi ra khỏi phòng ngủ.
Tiết Vọng đang ở trong bếp làm bữa sáng, cô nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Tiết Vọng đột nhiên lại cảm thấy có chút xấu hổ.
Không bao lâu, Tiết Vọng bưng hai bát mì đến trên bàn ăn, rồi gọi Hồ Đào lại ăn.
Đợi Hồ Đào ngồi xuống, Tiết Vọng đem bát mì có trứng ở trên đẩy đến trước mặt cô.
Hồ Đào nhìn cái trứng chiên rồi mở miệng: “Anh không ăn trứng chiên sao?”
Tiết Vọng dừng một chút: “Tủ lạnh chỉ còn một quả trứng gà.”
“……”
Hồ Đào yên lặng ăn mì, tự giác mà trở lại trên sô pha xem TV.
Tiết Vọng rửa xong bát đi ra, ngó thấy thân ảnh trên sô pha, đi đến trước mặt cô.
Tiết Vọng đứng thẳng tắp ở đó, Hồ Đào chỉ có thể cố sức mà ngửa đầu nhìn anh: “Làm sao vậy?”
Tiết Vọng nhét một tay vào túi, nhướng mày: “Cho anh công đạo.”
Hồ Đào có chút chột dạ: “Cái gì công đạo?”
Tiết Vọng thấy cô giả ngu, cúi lưng đến ngang tầm mắt cô, nhìn vẻ mặt bối rối của cô, anh cong cong khóe miệng: “Ngày hôm qua em ôm anh, em phải có trách nhiệm với anh.”
“……”
Hồ Đào nghẹn một hồi, ngay sau đó mạnh miệng nói: “Sau lại không phải anh ôm em, em còn chưa có đòi công đạo gì đó đâu……”
Cô càng nói càng nhịn cười, Tiết Vọng thấy thế cũng cười theo.
“Được, vậy anh cho em công đạo, để anh làm bạn trai em thế nào?”
Hồ Đào ánh mắt hơi hơi chợt lóe: “Chẳng ra gì.”
“Anh đẹp trai lắm tiền như vậy, làm bạn trai em cũng không có gì mất mặt đúng không?.” Tiết Vọng vô cùng chân thành nói.
Hồ Đào nhẹ giọng thở dài, biểu tình nghiêm túc lên: “Tiết Vọng, chúng ta chung quy không phải ở cùng một cái thế giới.”
Trải qua ngày hôm qua bị Vương Y nháo một trận, cô càng thêm rõ ràng mà cảm nhận được khoảng cách của hai người.
Tiết Vọng có bối cảnh to lớn như thế, cùng với cô quả thực là cách biệt một trời một vực.
Tiết Vọng lại không cho là đúng, anh vẫn duy trì hành động khom lưng chiếm hữu, một tay chống sau lưng sô pha của Hồ Đào, kéo khoảng cách với cô gần lại vài phần nói: “Vậy để anh đi vào thế giới của em.”
Hồ Đào ngẩn ra một lát, ngay sau đó rũ mắt: “Em là nói nghiêm túc.”
“Anh cũng rất nghiêm túc.” Tiết Vọng thay đổi cái tư thế, tiếp theo nói:
“Anh biết năm đó anh rời đi làm cho em không dám tin tưởng anh lần nữa, nhưng hiện tại anh đã có cũng đủ năng lực bảo đảm anh và tương lai của em, không ai có thể kiểm soát sự lựa chọn của anh nữa, bằng không em cảm thấy anh vì cái gì mà nhất quyết lại đến tìm em?”
“Cho nên Hồ Đào à, lại tin tưởng anh một lần, có thể chứ?” Tiết Vọng thật cẩn thận mà mở miệng.
Hồ Đào mím môi, vẫn là do dự trả lời: “Xin lỗi, em khả năng…… Rất khó lại tin tưởng người khác.”
Tiết Vọng đối với câu trả lời này cũng đã dự kiến được, nhưng trên mặt không khỏi vẫn là có chút mất mát.
Có điều anh rất nhanh đã thu lại cảm xúc, đứng dậy: “Được, anh mang em ra cửa giải sầu nhé.”
Hồ Đào nghiêng đầu có chút nghi hoặc: “Đi đâu vậy?”
Tiết Vọng thần bí cười: “Em đoán xem.”
……
Hồ Đào đứng ở cửa lớn công viên giải trí, nghiêng đầu mặt không cảm xúc mà nhìn Tiết Vọng: “Em đã tới đây một lần năm lớp 3 tiểu học.”
Tiết Vọng búng tay một cái: “Kia vừa lúc, hôm nay mang em ôn lại một chút kỉ niệm thơ ấu.”
“……”
Anh giống như không hiểu được câu nói của cô.
Có điều nếu đã tới, hai người vẫn mua vé vào cửa công viên.
Năm mới công viên giải trí vô cùng náo nhiệt, nơi nơi đều là đôi tình nhân ngọt ngào hay đứa trẻ vui vẻ cười đùa, khắp nơi trang trí đến thật rực rỡ.
Tiết Vọng bị cái tàu lượn siêu tốc bên kia hấp dẫn: “Chúng ta chơi cái kia đi.”
Hồ Đào không có gì ý kiến, hai người đi đến trước tàu lượn xếp hàng.
Hôm nay lượng người lớn, hai người phải chờ một lúc lâu mới đến lượt.
Ngồi trên ghế dựa, Hồ Đào có chút hoài nghi mà nhìn về người đang vùi đầu thắt đai an toàn Tiết Vọng: “Anh thật sự không thành vấn đề sao?”
Tiết Vọng cột kỹ đai an toàn ngẩng đầu: “Anh có thể có vấn đề gì.”
Vài phút sau, máy móc được khởi động.
Theo chỗ ngồi bay lên, hai người cách mặt đất khoảng cách càng ngày càng xa. Tiết Vọng biểu tình có chút cứng đờ, nhưng cũng chưa nói cái gì.
Đợi ghế dựa chậm rãi lên tới đỉnh cao nhất sau, liền bất ngờ mà bắt đầu lao xuống dưới.
Một cảm giác không trọng lượng đánh úp tới, sắc mặt Tiết Vọng xanh mét, nhưng vẫn cố im lặng chống đỡ.
Thẳng đến khi tàu lượn bắt đầu lặp lại trên dưới lên xuống, Tiết Vọng nhịn không được bắt được một bên cánh tay của Hồ Đào, lực trên tay có chút lớn.
Hồ Đào bị đau, cau mày nhìn về phía Tiết Vọng, lại bắt gặp biểu tình cứng đơ, không huyết sắc, rối bời trong gió của anh.
Chờ hai người từ tàu lượn đi xuống, Tiết Vọng vẫn còn đờ đẫn, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.
Hồ Đào sờ sờ chỗ hồng hồng đoạn cánh tay bị anh nắm: “Anh không sao chứ?”
Tiết Vọng lòng tự trọng của người đàn ông vẫn còn lớn lắm, vẫn mạnh miệng nói: “Anh rất tốt.”
“Anh xác định?”
Tiết Vọng ho nhẹ một tiếng, lôi kéo Hồ Đào hướng đến phố ăn vặt bên cạnh: “Anh đói bụng rồi, chúng ta đi ăn một chút gì đi.”
Hồ Đào bị anh lôi kéo tới phố ăn vặt, hai người đi dạo một vòng.
Bốn phía có rất nhiều quầy hàng ăn vặt, âm thanh tuần hoàn mời gọi cực kỳ tẩy não.
“Trà sữa trân châu, chính tông Đài Loan trân châu trà sữa……”
Tiết Vọng nghe được sửng sốt, ngay sau đó lôi kéo Hồ Đào đi qua đi, nói với ông chủ: “Cho tôi hai ly trà sữa trân châu.”
Ông chủ gật đầu nói: “Được được.”
Hồ Đào sửng sốt: “Anh không phải không thích uống trà sữa sao?”
“…… Anh khát.”
Không bao lâu trà sữa đã làm xong, Tiết Vọng cầm túi, đem một ly đưa cho Hồ Đào, sau đó cũng chọc vào ly của mình uống một ngụm.
Hai người vừa uống vừa tiếp tục đi dạo, tuy rằng Tiết Vọng vẫn không quen hương vị này, nhưng vẫn cau mày uống tiếp.
Có một bé gái quấn lấy ba mẹ ăn vạ đòi ăn hồ lô ngào đường trước quầy hàng không chịu đi, cô bé ôm cánh tay mẹ làm nũng: “Mẹ con muốn cái này nhỏ nhỏ thôi không được sao.”
“Không được, con đang bị sâu răng, không thể ăn quá nhiều ngọt.”
Tiết Vọng nghe vậy chỉ chỉ quầy hàng hồ lô ngào đường: “Muốn ăn sao?”
Không đợi Hồ Đào trả lời, Tiết Vọng đã đi qua mua một xâu trở về, nhét vào trong tay cô.
Cô bé ở bên cạnh nhìn sang với ánh mắt hâm mộ.
Hồ Đào: “……”
Cô khẽ li.ếm vị đường bên ngoài, vị ngọt đánh úp tới, cũng được đó.
Hồ Đào thuận thế cắn một miếng quả sơn tra, tinh tế nhấm nuốt lên. Tiết Vọng nhìn cô ăn ngon miệng, cong cong khóe miệng, nhắc nhở nói: “Cẩn thận bị sâu răng.”
“……”
Lúc hai người dạo xong phố ăn vặt, sớm đã đem mấy loại đồ ăn vặt bên đường thử một lần.
Đại bộ phận đều là Tiết Vọng bị hấp dẫn nên mua trở về ương ngạnh nhét vào tay Hồ Đào, cuối cùng cô ăn không hết đều bị Tiết Vọng tiêu diệt hết.
Hai người từ phố ăn vặt đi ra đều căng đến no bụng, cơm trưa cũng bị bỏ qua.
Tiết Vọng trải qua buổi sáng không quá tốt đẹp trên tàu lượn siêu tốc, sau đó đối với công viên giải trí liền tự giác cách xa, Hồ Đào cũng không có gì hứng thú.
Công viên giải trí bên kia có một cái hồ, hai người nhân tiện đi đến bên hồ đi đi dạo tiêu thực.
Mùa đông ven hồ vẫn là rất lạnh, ngoài hai người ở đây cũng chẳng có ai.
Hai người đi dọc theo bên hồ chậm rì rì, Tiết Vọng thở ra hơi nóng, bỗng nhiên nói: “Anh có thể tiếp tục theo đuổi em sao?”
Hồ đào giật mình một chút, ngay sau đó “Uk” một tiếng.
“Có điều ——” một trận gió lạnh đánh úp lại, Hồ Đào kéo áo khoác trên người: “Nhưng anh đừng đưa những món hàng xa xỉ đó nữa.”
Tiết Vọng khẽ cau mày: “Nhưng anh vẫn muốn chứng minh bản thân……”
Hồ Đào thở dài, dừng lại bước chân, hai người mặt đối mặt đứng. Đôi môi đỏ khẽ mở: “Tiết Vọng, cái em muốn không phải hàng xa xỉ mà là tình yêu.”
Danh Sách Chương: