"Đôi tình nhân nhỏ" được huấn luyện xong mặt xám xịt đi ra khỏi văn phòng, vừa vặn gặp phải tiết thứ hai là tiết thể dục.
Vì thế hai người dứt khoát không trở lại lớp, trực tiếp đi xuống dưới lầu.
Hôm nay thời tiết đặc biệt nắng, lúc này là hơn ba giờ chiều, ánh mặt trời đang là thời khắc nóng bỏng nhất.
Hồ Đào vừa bước ra cửa cầu thang đã bị ánh mặt trời chói mắt chiếu đến híp mắt, thu hồi bước chân đang muốn bước ra ngoài.
Hai tay Tiết Vọng đút túi đi theo phía sau lười biếng nhảy xuống mấy bậc thang cuối cùng, đứng ở phía sau cô: "Làm sao vậy?”
"Thật nóng." Hồ Đào nhìn các bạn học trên sân thể dục cách đó không xa đã xếp thành hàng chỉnh tề.
Mí mắt Tiết Vọng giật giật, bám vào bên tai Hồ Đào đề nghị: "Chúng ta trốn học đi, tiểu Hồ Đào.”
Khi Tiết Vọng nói lời này cách lỗ tai Hồ Đào rất gần, Hồ Đào có thể rõ ràng nghe ra ngữ điệu trong lời nói của anh, còn mang theo một tia hưng phấn.
Hơi nóng cũng phả lên vành tai cô, Tiết Vọng quan sát thấy vành tai cô có chút đỏ không dễ phát hiện.
Cũng không biết là bị nóng, hay là thẹn thùng.
Có điều Tiết Vọng luôn cảm thấy từ thẹn thùng này dùng trên người Hồ Đào có chút không thích hợp.
Hồ Đào quay đầu, Tiết Vọng vẫn duy trì tư thế ngang bằng với cô không nhúc nhích, mặt hai người cách nhau rất gần.
Hồ Đào sửng sốt, luôn cảm thấy nói chuyện như vậy sợ không phải muốn hôn lên, nên cô vội vàng kéo dài khoảng cách.
Tiết Vọng từ trong lúc ngắn ngủi kinh ngạc hoàn hồn, anh đứng dậy, ngước đôi mắt nhìn cô, hỏi ý kiến của cô đối với đề nghị này.
"Có thể." Hồ Đào gật đầu.
Vì thế hai người thừa dịp giáo viên thể dục đưa lưng về phía bọn họ, vội vàng chạy đến căng tin bên cạnh tòa nhà giảng dạy.
Hai người ngủ đến chiều cái gì cũng không ăn, lại một đường chạy tới trường học, còn bị một trận phê bình, giờ phút này tâm lực tiều tụy, bụng đói đến không chịu nổi.
Bọn họ đứng ở lối vào căng tin liếc nhau, vô cùng ăn ý đi vào chọn từng thứ một, sau đó lại đến quầy thu ngân gặp mặt.
Sau khi mỗi người tính tiền xong, Tiết Vọng dẫn đầu đi ra, trên tay xách theo một túi đồ ăn.
Hồ Đào chậm sau anh một bước, quẹt xong thẻ cơm, cô lắc lư một túi đồ trên tay không nhanh không chậm đi ra: "Đi đâu giải quyết những thứ này... Trà chiều?”
Hồ Đào cảm giác đã quá muộn để nói cơm trưa, nhưng danh xưng trà chiều này ngược lại rất phù hợp.
Tiết Vọng bị lời này của cô chọc cười, rất tự nhiên tiếp nhận đồ vật trên tay cô, hai tay mỗi người xách túi, tự tin nói: "Đi theo tôi.”
Tiết Vọng dẫn Hồ Đào đến một cái vườn nhỏ không dễ thấy phía sau tòa nhà giảng dạy, bốn phía đều là hoa cỏ do trường đặc biệt làm và không có người ở đó.
Cô ngồi xuống, tiếp nhận sữa mà Tiết Vọng đã cắm ống hút, trêu ghẹo nói: "Cậu ngược lại rất biết tìm chỗ.”
"Tôi cũng là tình cờ phát hiện." Tiết Vọng mở bánh mì anh mua ra, cắn một miếng.
Hai người vô cùng thảnh thơi giải quyết xong trà chiều, thu dọn rác xong, lập tức không có việc gì bắt đầu tán gẫu.
Tiết Vọng nhìn thấy Hồ Đào đang ngồi giơ một chân lên, khóe miệng nhếch lên: Cậu có cảm thấy hiện tại chúng ta rất giống một đôi 'khổ mệnh uyên ương'.”
Đuôi lông mày Hồ Đào nhướng lên, hôm nay đích xác trôi qua có chút gập ghềnh, có điều từ uyên ương này ngược lại có chút không rõ nguyên nhân.
"Thôi đi, tôi nào dám trèo cao với đại thiếu gia cậu."
"Cũng không phải không được." Tiết Vọng nhẹ giọng nói.
Lúc đó chuông tan học vang lên, tiếng chuông vang dội xuyên qua toàn bộ khuôn viên trường, một đám học sinh không kiềm chế được như chim thú ra khỏi lồng, bầu không khí yên tĩnh nhất thời trở nên ồn ào.
Câu trả lời của Tiết Vọng cũng bị bao phủ.
"Cậu nói gì?" Hồ Đào chỉ nhìn thấy anh đang nói chuyện, nhưng lại nghe không rõ lắm.
"Không có gì." Tiết Vọng cười lắc đầu, đứng dậy đi về phía tòa nhà giảng dạy.
Hồ Đào cũng không coi trọng, đem một túi rác rưởi trên bàn ném vào thùng rác cách đó không xa, chính xác rơi vào trong thùng. Cô hài lòng vỗ tay cái độp, rồi cũng cất bước rời đi.
Vào buổi tối, chuông tan học vang lên. Có một số bạn cùng lớp mang theo cặp sách chuẩn bị về nhà, mà Hồ Đào bình thường ở trường ăn cơm xong lại trở về lớp chờ buổi tự học tối, nên không mang theo cặp sách, một thân thoải mái đứng lên định đi ra cửa.
Tiết Vọng nhanh tay lẹ mắt kéo cổ tay cô, cô nghi ngờ cúi đầu, dùng ánh mắt dò hỏi về phía anh.
Tiết Vọng thấy cô dừng lại, liền buông tay ra. Dựa vào góc tường tùy tiện duỗi hai chân dài, một tay dựa vào mép bàn, giọng điệu thoải mái: "Tiểu Hồ Đào, tối nay đừng tự học buổi tối, tôi dẫn cậu đi ăn ngon.”
Hồ Đào cũng dựa vào bàn, hai chân đan chéo, nghiêng người đứng: "Cậu thật sự muốn giống như cô Phương Đồng nói, làm tôi xấu đi.”
Tiết Vọng cười khẽ, ngẩng đầu nhìn cô: "Cho nên cậu có đi không?”
Hồ Đào không trả lời anh, chỉ đi ra cửa, Tiết Vọng thấy cô không đeo cặp sách, cho rằng cô vẫn định đi căng tin ăn, có chút tiếc nuối.
Thấy cô đi đến cửa, dựa vào khung cửa quay đầu lại nhìn anh, cười đến mức cực kỳ càn rỡ: "Giúp tôi cầm cặp sách, tiểu uyên ương.”
Tiết Vọng sửng sốt một lát, luôn cảm giác xưng hô này của cô dùng trên người một người đàn ông to lớn như anh có chút kỳ quái, nhưng cũng không so đo, ai bảo là buổi chiều anh đưa ra danh hiệu này trước đây.
Anh cúi đầu cười cười, cầm lấy cặp xách của anh và Hồ Đào, rồi vác mỗi bên vai một cái.
Lúc Hồ Đào xuống lầu ở khúc quanh, khóe mắt cô thấy Tiết Vọng một người đeo hai cặp sách, vai anh rộng thân dài, lưng đeo hai cái cặp sách xuống lầu cũng không phải thở dốc, ngược lại còn có chút giống siêu mẫu.
Cô dừng ở khúc quanh, chờ Tiết Vọng xuống.
Chân dài Tiết Vọng kia không mấy bước đã đuổi kịp, hỏi: "Sao không đi?”
"Tôi thưởng thức bóng lưng đẹp trai của tiểu uyên ương." Hồ Đào cố ý nhấn mạnh ba chữ tiểu uyên ương.
Tiết Vọng thấy chung quanh đều là học sinh từ trên xuống dưới, ho nhẹ một tiếng: "Trước mặt mọi người, đừng gọi tôi như vậy, có chút mất mặt.”
Hồ Đào lại không cho là đúng: "Mỗi ngày cậu đều gọi tôi là tiểu Hồ Đào cũng không thấy cậu e lệ, cái này tôi gọi là ăn miếng trả miếng.”
Tiết Vọng khinh thường cười một tiếng, cô gái nhỏ này còn thù rất dai nữa.
Đi ra khỏi cổng trường, Hồ Đào liếc mắt một cái ở cổng trường đã nhìn thấy chiếc xe thể thao cực kỳ dễ thấy của Tiết Vọng, vả lại tỷ lệ quay đầu lại cực cao, cơ hồ mỗi học sinh ra khỏi cổng trường đều phải quay đầu nhìn lại, trong mắt lộ ra vẻ tò mò.
Tiết Vọng mở cửa xe ghế phụ, khom lưng vươn tay làm ra dấu xin mời, Hồ Đào nhìn anh một cái: "Cậu còn rất lịnh thiệp." Rồi lập tức cúi đầu ngồi vào.
Tiết Vọng đóng cửa xe lại, chính mình muốn vòng qua đầu kia. Xe thể thao chậm rãi khởi động, khi đi đến đường cao tốc, Tiết Vọng tăng ga, xe giống như bay về phía trước, chỉ có thể nhìn thấy một bóng màu lam.
Mà tiếng nổ vang thật lớn, làm cho người ta càng nhao nhao liếc mắt.
Hồ Đào giơ tay sờ dây an toàn, có chút khẩn trương: "Cậu đừng lái nhanh như vậy.”
"Yên tâm, kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt." Tay Tiết Vọng cầm vô lăng, tự tin đáp lại cô.
"Lại nói rốt cuộc cậu muốn dẫn tôi đi ăn một bữa tiệc lớn ở đâu?" Hồ Đào không quên lời mạnh miệng lúc trước của Tiết Vọng.
"Đến nơi cậu sẽ biết." Tiết Vọng ra vẻ thần bí, ngón tay nhẹ nhàng ấn tay lái.
Không biết lái bao lâu, xe dừng lại trước cửa một khách sạn lộng lẫy.
Bây giờ trời đã gần đêm, khách sạn bật đèn. Tòa nhà cao lớn đến mức không nhìn thấy đầu trong nháy mắt tỏa ra ánh sáng màu vàng khắp nơi. Ngoài ra còn có một đài phun nước ở cửa, với một tác phẩm điêu khắc thiên thần vàng ở giữa.
Hồ Đào phát hiện xe đậu ở cửa đều là xe sang, nói vậy nơi này đều là nơi người không giàu thì quý tới.
Hồ Đào cùng Tiết Vọng xuống xe, người gác cửa nhận lấy chìa khóa xe Tiết Vọng và đi đậu xe.
Hai người đi vào đại sảnh, Hồ Đào phát hiện bên trong càng xa hoa, vả lại cảm giác trong không gian đều tràn ngập một loại hơi thở xa hoa.
Một người đàn ông mặc đồng phục nhìn thấy Tiết Vọng nghênh đón: "Anh Tiết phải không? Làm ơn đi với tôi, anh Xuyên đang chờ anh.”
Tiết Vọng nhàn nhạt gật đầu, người tiếp đãi dẫn bọn họ lên thang máy.
Thang máy là một thang máy thủy tinh dạng hình tròn hoàn toàn trong suốt, Hồ Đào nhìn thấy người tiếp tân nhấn nút lên tầng 67.
Nhìn thấy con số này, cô chợt nhớ tới Triệu Lễ giống như đã nhắc tới khách sạn này với cô.
Lúc ấy là sinh nhật Triệu Lễ, anh ta ồn ào muốn ở khách sạn này. Khách sạn này được đặt tên là Xuyên Vân, là khách sạn nổi tiếng nhất của Tập đoàn Xuyên thị. Vị trí của nó nằm ở vị trí sầm uất nhất của trung tâm thành phố, với các tầng cao có thể nhìn ra cảnh đẹp để thu hút mọi người, và chỉ tiếp nhận khách hàng có danh tính. Là nơi mà xã hội thượng lưu thường xuyên lui tới.
Một gian phòng giá thấp nhất là ba ngàn một đêm, tiệc tùng mở party càng là không ít hơn một triệu.
Nhưng bởi vì quá mức đắt đỏ, vả lại Triệu Lễ cũng chỉ là gia đình phú quý làm chút buôn bán nhỏ, cuối cùng Triệu Lễ vẫn là đi không thành, bởi vậy mỗi ngày đều than thở bên tai cô.
Sau khi hiểu được địa vị của khách sạn này, Hồ Đào cảm giác trong miệng Tiết Vọng "ăn một bữa ngon" là đang trào phúng cô.
Đây đâu phải ăn một bữa ngon, đạp ngựa này là muốn ăn chết cô.
"Đinh" một tiếng, thang máy cuối cùng cũng đến tầng cao nhất, cửa đã chậm rãi mở ra.
Người tiếp đãi dẫn hai người đi thẳng đến cuối hành lang, nhân viên phục vụ ở cửa mở cửa ra.
Phòng tiệc phía sau cửa có nhạc nhẹ nhàng, khách khứa đều cầm rượu sâm banh trên tay, nói chuyện rất vui vẻ.
Tiết Vọng đi vài bước thấy cô không đuổi theo, nên anh đã nắm tay cô dẫn cô xuyên qua mọi người.
Chợt có người gọi Tiết Vọng lại.
Quay đầu nhìn lại, một người đàn ông diện mạo quý phái mặc âu phục bước chân dài, không nhanh không chậm đi tới trước mặt hai người.
Xuyên Lệ đi tới, cười vỗ vai Tiết Vọng: "Đã lâu không gặp." Đồng hồ Richard mille trên cổ tay mơ hồ phát ra ánh sáng mờ nhạt dưới ánh đèn pha lê.
"Xuyên Lệ? Đã lâu rồi chúng ta không gặp, anh cũng chạy tới Ninh Thành khi nào vậy?" Tiết Vọng nhíu mày, trong giọng nói của hai người lộ ra vẻ quen thuộc.
"Không phải là khách sạn cũng mở chi nhánh mới ở Ninh Thành, lão già khẳng định là để cho tôi đến xem."
Hồ Đào sửng sốt, nói như vậy khách sạn Xuyên Vân là doanh nghiệp của nhà anh ta, nghĩ đến anh ta họ Xuyên, vậy anh ta đại khái là của Xuyên thị rồi.
Xuyên lệ là con trai duy nhất của Xuyên gia, cũng là người thừa kế duy nhất của Xuyên thị. Ngành công nghiệp phát triển chính của Tập đoàn là khách sạn, cũng sẽ thực hiện một số ngành công nghiệp phụ. Dưới trướng đều có rất nhiều khách sạn trên toàn quốc, Xuyên Vân bất quá chỉ là một trong số đó.
Anh ta lớn hơn Tiết Vọng hai tuổi, ba Xuyên vẫn chưa cân nhắc cho anh ta học đại học, chủ yếu anh ta cũng không phải là loại đọc sách gì, hồi trung học cũng giống như bọn Tống Phong mỗi ngày đều không đi học. Ba Xuyên đơn giản cũng để anh ta tốt nghiệp trung học rồi trực tiếp bắt đầu công việc kinh doanh của gia đình, phái anh ta đến các nơi trước để làm quen với khảo sát.
Vì thế anh ta đã được phái đến Ninh Thành, ba Xuyên quyết định đem khách sạn mới mở này tạm thời giao cho anh ta quản lý và rèn luyện anh ta.
Bữa tiệc tối nay được tổ chức để chúc mừng tân khai trương và Xuyên Lệ nhậm chức, anh ta biết Tiết Vọng cũng ở Ninh Thành, nên đã gọi anh tới.
Tiết Vọng sợ Hồ Đào đứng ở bên cạnh chờ quá lâu nhàm chán, nên anh tán gẫu vài câu rồi qua loa chấm dứt đối thoại, dẫn Hồ Đào ngồi xuống.
Ánh mắt Xuyên Lệ rơi vào trên bàn tay đang nắm của hai người, nhíu mày.
Giờ phút này bữa tiệc tối cũng đã bắt đầu, tất cả mọi người ngồi vây quanh trước bàn ăn kiểu Châu Âu thật dài. Trên bàn bày nến, hoa tươi và các đồ trang trí tinh tế khác, phục vụ bắt đầu phục vụ đồ ăn.
Mỗi món ăn đều được thực hiện từ bàn tay của đầu bếp Michelin và được bày biện tinh tế. Món ăn cuối cùng là bít tết Wellington càng thêm mê người, lớp vỏ ngoài giòn tan bao bọc thịt bò tươi hồng nộn và phân tầng rõ ràng bên trong, tản mát ra mùi thơm.
Hồ Đào rốt cục hiểu được vì sao mỗi ngày Tiết Vọng đều nhắc tới bít tết Wellington.
Cô hoàn thành bữa ăn của mình một cách vô cảm, dặn dò Tiết Vọng một câu "Tôi đi toilet" rồi rời đi.
Hồ Đào đi vệ sinh xong, đi tới trước bồn rửa tay để rửa tay.
Sau khi rời khỏi nhà vệ sinh, cô cũng không vội vàng trở lại. Mà đi đến cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn được thiết kế để ngắm cảnh ở hành lang.
Nhìn từ cửa sổ xuống dưới, là con đường phồn hoa xe cộ tấp nập cùng những tòa nhà cao tầng san sát thu hết tầm mắt.
"Tại sao lại đứng ở đây một mình?" Một giọng nam xuất hiện sau lưng cô.
Cô quay đầu lại, vốn tưởng là Tiết Vọng, nào ngờ lại nhìn thấy Xuyên Lệ.
Xuyên Lệ đến gần vài bước, tựa vào tường, liếc mắt nhìn cô: "Cô là... Bạn gái của Tiết Vọng?”
Hồ Đào dừng một chút, lại há mồm nói: "Không phải.”
Xuyên Lệ nhớ tới bóng lưng hai người vừa nắm tay nhau, cười cười: "Nói mới nhớ đây hình như là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ấy dẫn nữ sinh đến chơi.”
Hồ Đào có chút kinh ngạc, Tiết Vọng mỗi ngày là bộ dạng hoa hoa công tử, cô có thế nào cũng nhìn không ra Tiết Vọng sẽ không gần nữ sắc.
Nhưng Xuyên Lệ vẫn chưa lừa gạt cô, Tiết gia cùng Xuyên gia là thế gia, quan hệ luôn luôn không tệ, hai người cũng là bạn bè chơi với nhau từ nhỏ. Nhiều năm như vậy bạn gái Xuyên Lệ đã thay đổi không biết bao nhiêu người, lại chưa từng thấy Tiết Vọng nói qua một người. Anh ta luôn trêu chọc Tiết Vọng sinh ra một bộ mặt nam cặn bã lại có một trái tim thuần khiết.
Danh Sách Chương: