• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau nhiều ngày bấm máy liên tục, mv và hình ảnh trang điểm của Hồ Đào đã hoàn thành, bài hát mới cuối cùng cũng có thể được phát hành.

Ba giờ chiều, Hồ Đào đã phát hành bài hát mới của cô đúng giờ, Weibo chính thức của Tầm Thịnh cũng chính thức đăng ảnh ra mắt của cô.

Các fan hâm mộ chưa kịp khen ngợi giai điệu, đã bị thu hút bởi mv và tạo hình xinh đẹp. T

rong ảnh, Hồ Đào nhìn vào máy ảnh với vẻ mặt lạnh nhạt, khí chất lạnh lùng, phong cách gothic cùng đôi mắt phượng quyến rũ, đường nét gương mặt thanh tú, đôi chân thon dài trắng nõn đang bước trên đôi bốt dài. Toàn bộ bức ảnh không chỗ nào mà không hấp dẫn mọi người.

Còn có mv, cũng theo phong cách hắc ám, ở cuối nhà máy bỏ hoang tối tăm, Hồ Đào mặc áo đen giơ nắm đấm lạnh lùng trước một cái máy quay, vẻ mặt lạnh lùng liều lĩnh, tiếp theo là hiệu ứng và âm thanh vỡ vụn. Cuối cùng màn hình chuyển sang màu đen và mv kết thúc.

Phần bình luận bùng nổ.

"A, ah, chị đẹp trai quá, chị ơi giết em đi!

“Cứu mạng, Hồ Đào đẹp quá đi, chị gái lạnh lùng a ô ô ô.”

“Ai nha Hồ Đào quá soái rồi.”

“Hồ Đào sử dụng phong cách gothic cũng quá tuyệt vời đi!!”

Bài hát mới nhận được phản hồi rất tốt, ngày hôm sau đã nhanh chóng lên hotsearch, nhiều người qua đường nhấp vào cũng đặc biệt kinh diễm, đây là bài hát của cô gái nhỏ xinh đẹp nào vậy.         

Những người hâm mộ đã tận dụng cơ hội đó đi quảng bá khắp nơi, chỉ trong vài ngày lượng follow trên Weibo của Hồ Đào cũng nhanh chóng tăng lên đáng kể.   

Lập Tâm nhìn xu hướng tăng không ngừng, hài lòng gật đầu.         

Hồ Đào ngồi ở một bên bấm điện thoại không có biểu cảm gì, Lập Tâm xua tay: "Cô về nghỉ ngơi trước đi, mấy ngày nay làm việc rất chăm chỉ. Hiện tại độ nổi tiếng cũng không tệ, ước chừng sẽ có show tìm đến cửa, đến lúc đó tôi sẽ giúp cô xem xét. "         

" OK. "

 Hồ Đào không có phản đối, đứng dậy đi ra ngoài, Tô Trì cũng đi theo sau.Hồ Đào đi tới cửa công ty, nhìn lại thấy cô gái nhỏ từng bước đi theo mình, cô không nhịn được cười: “Em về nghỉ ngơi đi, hôm nay không có việc gì làm đâu.”

Tô Trì sững sờ cho vài giây: "Ồ."

 ...

Hồ Đào chưa kịp nghỉ ngơi được mấy ngày thì đã bị Lập Tâm gọi đến công ty, nói rằng đã chọn cho cô một chương trình tạp kỹ tên là rap camp. Mục đích chính là mời một số rapper tham gia. Các rapper được lựa chọn thông qua trận chiến và rapper cuối cùng sẽ giành được chiến thắng.

Phần lớn chương trình này lựa chọn một số rapper nghiệp dư vô danh, và với tư cách là một nghệ sĩ đã ra mắt và có một chút lưu lượng truy cập, Hồ Đào sẽ không phù hợp khi tham gia cùng họ, vì vậy ban tổ chức dự định để Hồ Đào chơi trên sàn đấu một cách bất ngờ để thu hút Ratings

“Khi nào thì tôi đi?”

Hồ Đào hỏi Lập Tâm, cô ngồi phịch xuống ghế sô pha.

Lập Tâm liếc cô một cái: “Ngày mai.”

Hồ Đào có chút bất mãn: “Sớm như vậy?”

“Cô muốn nghỉ bao lâu?”

Nghệ sĩ lưu lượng cao không có thời gian rảnh.

Hồ Đào nói thêm: “Được rồi.”

Để ghi hình cho buổi biểu diễn ngày hôm sau, Hồ Đào đã dậy từ sớm.Nghĩ đến việc xuất hiện trước ống kính, cô cẩn thận chuẩn bị nên đi ra ngoài hơi muộn. Nghĩ đến xe của tổ tiết mục vẫn đang đợi mình ở dưới lầu, cô vội vàng bước xuống lầu.

Sau khi nhìn quanh tầng dưới, cô không thấy xe của đoàn làm phim nên đã gọi điện cho Lập Tâm và nhanh chóng được kết nối.

Lập Tâm: “Cô đến công ty trước đi.”

Giọng điệu bên kia hơi nghiêm túc, Hồ Đào cau mày cúp điện thoại, mở ứng dụng bắt đầu gọi xe.

Nhưng do cô gọi xe hơi muộn mà lúc này lưu lượng xe lại cao điểm, nhất thời không bắt được xe.Hồ Đào thở dài, cất điện thoại và đi về phía ga tàu điện ngầm bên cạnh tiểu khu.

Cũng may, tàu điện ngầm đến kịp lúc, Hồ Đào nhìn thời gian nghĩ chắc đến công ty cũng không quá muộn.

Nhưng ngay lúc cánh cửa tàu điện ngầm mở ra, Hồ Đào nhận ra rằng mình đã sai.Cô đã đánh giá thấp tàu điện ngầm trong giờ cao điểm.Giờ phút này, toa tàu chật ních người, nam nữ, già trẻ cạnh nhau, khó tìm được một chỗ đứng.

Hồ Đào do dự một lúc, nghiến răng nghiến lợi chen vào dòng người chen lấn xô đẩy.Đây là lần đầu tiên trong đời cô ngồi trên tàu điện ngầm đông đúc như vậy, phía trước có người phía sau cũng có, Hồ Đào cảm thấy choáng ngợp đến khó thở.

May mắn sau một vài điểm dừng, tàu điện ngầm đã ít người hơn, cuối cùng cô cũng có thể bám trụ để thở.Chờ cô vất vả đi đến trạm ga gần công ty lại nhận được cuộc gọi bất ngờ của Lập Tâm.

 "Hồ Đào, cô không cần ghi hình chương trình nữa. Bây giờ tôi sắp họp khẩn cấp. Nếu cô chưa đến công ty, thì về nghỉ ngơi trước đi. Buổi chiều rảnh tôi sẽ gọi cho cô.”

Tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất vội vàng hiển nhiên rất lo lắng.Nói xong liền cúp điện thoại mà không cho Hồ Đào cơ hội đáp lại, có lẽ thật sự không có thời gian.

Hồ Đào đứng ở dưới lầu trong công ty, tay cầm điện thoại di động màn hình tối đen, nhìn lên tòa nhà văn phòng cao đến mức gần như không thể nhìn thấy đỉnh. Một ngọn lửa không tên đang bùng cháy trong lồng ng.ực cô.Hồ Đào đã đứng trên tàu điện ngầm quá lâu, lúc này chân cô hơi đau, nên cô ngồi xuống mép bồn hoa trước cửa.

Hồ Đào nhìn xuống đất, có vài cánh hoa rơi trên mép bồn hoa, những cánh hoa đã khô héo và mất màu. Càng nghĩ đến đây, cô càng cáu kỉnh, hô hấp dồn dập, không khỏi nhẹ giọng mắng.“Mẹ kiếp, tôi thật sự muốn cho nổ tung cái công ty tan nát này.”

“Muốn cho nổ tung công ty của tôi sao? ”

Giọng nam trầm ổn, tràn ngập ý cười truyền đến từ trên đầu Hồ Đào.Đôi mắt rũ xuống của cô hiện lên một đôi giày da, cánh hoa trên mặt đất thiếu chút nữa bị thổi bay theo.

Hồ Đào chậm rãi ngẩng đầu, một đôi mắt đào hoa bắt gặp tầm mắt của cô, trong mắt mang theo ý cười có phần thản nhiên.

Lúc trước, cô để tóc dài bị đám đông trên tàu điện ngầm làm rối tung, trên đỉnh đầu còn có vài sợi tóc ngỗ ngược vểnh lên, khuôn mặt đỏ bừng, để mặt mộc, không trang điểm, cô còn ngồi ở trước bồn hoa không giữ chút hình tượng mà mắng nhiếc.

Hẳn lúc này cô đang rất chật vật.

Trong trường hợp này, cô đã gặp người mà cô không muốn gặp nhất.Thấy cô không nói gì, Tiết Vọng hơi cúi thấp eo, đút hai tay vào túi áo: “Ai bắt nạt em?”

Nhìn hình ảnh hiện tại của cô, khó có thể không cảm thấy cô bị ai bắt nạt.

Hồ Đào đứng dậy vỗ vỗ quần: “Không ai bắt nạt tôi cả, cám ơn Tiết Tổng quan tâm.”

Tiết Vọng đứng thẳng dậy, nhìn thấy đỉnh đầu cô đã cao ngang vai anh:“Mấy năm không gặp, em đúng là cao lên không ít. "

Không biết có phải do uống sữa nguyên chất mỗi ngày hay không mà trong nửa năm cuối cao trung, chiều cao của Hồ Đào đã tăng lên chóng mặt. Đến lúc cô đi học đại học, đã cao 1,7m.

Hồ Đào nghe vậy bĩu môi, chưa kịp nói gì thì một trợ lý phía sau Tiết Vọng đã tiến tới nhắc anh: "Tiết tổng, cuộc họp sắp bắt đầu, mọi người đang đợi anh trên lầu."

Tiết Vọng hơi nhíu mày, ra hiệu trợ lý đi xuống trước, cụp mắt xuống nhìn Hồ Đào trước mặt, giọng nói trở nên nghiêm túc: “Tôi đi họp ở công ty, em có muốn đi lên với tôi không?"

Mặc dù Hồ Đào không muốn ở lại với anh một chút nào, nhưng cô cũng muốn đi lên hỏi Lập Tâm xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì vậy cô cũng gật đầu đi lên.

Cô đi chậm sau Tiết Vọng vài bước rồi đi sang một bên, Tiết Vọng đi theo sau cùng một nhóm người rất đông có cả vệ sĩ và trợ lý thư ký.

Trợ lý giúp Tiết Vọng ấn vào phòng thang máy dành riêng cho Tổng giám đốc, những người còn lại đi thang máy bình thường lên, Hồ Đào cũng định bước lên theo họ, nhưng bị Tiết Vọng ngăn lại: “Em vào đây.” 

Không dùng giọng điệu thương lượng.Hai người đứng trong phòng thang máy rộng rãi yên tĩnh, im lặng không nói nên lời. Hồ Đào liếc nhìn anh một chút, ngấm ngầm mắng chửi, đã cho anh làm người thừa kế, còn cho anh chơi nghiện cái bộ dạng tổng tài bá đạo nữa chứ.

Đợi cả nhóm đến công ty, Tiết Vọng chỉ thị cho trợ lý Lê Sóc đưa cô đến phòng khách rồi đi họp trước.

Hồ Đào ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, Lê Sóc bưng điểm tâm cùng đồ uống tới.Hồ Đào cảm ơn và hỏi anh ta: “Tôi có thể hỏi khi nào cuộc họp kết thúc không.”

Cô muốn tìm Lập Tâm để có một lời giải thích.Lê Sóc đỡ gọng kính trong suốt: “Sẽ mất khoảng hai giờ.”

Hồ Đào sững sờ, còn rất lâu.Cô nhìn lướt qua những món ăn nhẹ tinh xảo trên bàn, sau khi chạy qua chạy lại cả một buổi sáng, cô cũng không ăn gì thực sự rất đói.

Cô cầm một chiếc bánh macaron lên và ngập ngừng cắn một miếng, vị ngọt lan tỏa trong miệng.Nghĩ còn đợi hơn hai tiếng đồng hồ, Hồ Đào quyết định xem TV để giết thời gian..

Đang ăn vặt, cô bấm điều khiển bật TV lên chưa kịp xem nội dung gì sẽ xem, giọng nói chuẩn và lanh lảnh của phóng viên truyền đến từ TV: "Gần đây, Tiết Vọng chủ tịch tập đoàn Tiết thị, đã từ Vương quốc Anh trở lại Đế Đô. Có tin nói, Tiết Vọng đã chính thức tiếp quản nhà họ Tiết... "

Hồ Đào nhai lại một hồi, cô cũng không nghe kỹ những gì phát thanh viên nói nữa, chỉ thầm thất thần.

Thảo nào cô gặp anh ở dưới nhà, hóa ra anh vừa trở về Trung Quốc.Cô chỉ không ngờ rằng Tầm Thịnh cũng là công ty của anh, cho nên nguồn vốn mạnh mẽ đứng sau Tầm Thịnh trong lời đồn đại chắc chắn là của Tiết thị.

Nếu cô biết sẽ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy, cô không nên đến Đế Đô để ký hợp đồng với công ty này.Hồ Đào lắc đầu, chuyển sang đài mà cô cảm thấy quan tâm và bắt đầu xem các chương trình tạp kỹ.

Không biết qua bao lâu, mí mắt của Hồ Đào bắt đầu nặng trĩu, ngủ gà ngủ gật, cánh cửa phòng chờ đột ngột bị đẩy ra.Tiếng bước chân thanh thúy của giày da từ xa đến gần truyền đến, Hồ Đào đột nhiên tỉnh táo hẳn lên.

Tiết Vọng ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn cách cô không xa, bắt chéo chân.Thấy vậy, Hồ Đào đứng dậy: "Họp xong rồi? Vậy tôi đến gặp giám đốc Lập trước, Tiết tổng hẹn gặp lại."

Tiết Vọng lại kéo cô về chỗ ngồi: "Cô ấy sẽ không chạy, làm sao vậy. Em đang vội cái gì."

Hồ Đào lười nói chuyện với anh.: “Vậy Tiết tổng có chuyện gì muốn tìm tôi vậy?”

Tiết Vọng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi ở dưới lầu của công ty: “Vừa rồi em ngồi bên bồn hoa làm gì vậy?”

“ Ngắm hoa."

"..."

Thấy anh không có chuyện gì nghiêm trọng để nói, Hồ Đào đứng dậy, đi đến phòng làm việc của Lập Tâm.Lập Tâm ngồi trên sô pha, hiển nhiên là đang đợi cô.

Hồ Đào đối mặt với cô ấy ngồi xuống, Lập Tâm chậm rãi nói: "Tôi xin lỗi về tình hình sáng nay, tôi không có ý giở trò với cô, vốn dĩ tôi đã thương lượng xong với ê-kíp chương trình, hợp đồng cũng đã kí. Sáng nay bên đó lại bất ngờ gọi điện nói rằng đã có người thay thế cô nên cô không cần phải đi nữa. Tôi hỏi lý do nhưng bọn họ chỉ nói rằng do chủ đầu tư đưa đến. "

" —Tôi vốn dĩ muốn đợi cô đến công ty bàn bạc trực tiếp, tôi cũng đã đưa ra biện pháp đối phó, nhưng cô còn chưa đến, công ty đột nhiên thông báo Tiết tổng sắp họp nên tôi nghĩ đến việc cho cô về nghỉ ngơi trước.”Hồ Đào cau mày, áp suất không khí hơi thấp.

“Người đó là ai?” Một giọng nói quen thuộc từ cửa vang lên.

Hồ Đào và Lập Tâm sững sờ một lúc, đồng thời nhìn ra cửa. Đã nhìn thấy Tiết Vọng đang đứng thẳng ở cửa văn phòng, một tay đút túi, với vẻ mặt nghiêm túc.Anh tiến vài bước về phía hai người họ: “Người đó là ai, báo danh cho tôi.”

Lập Tâm ngây người đáp: “Hình như tên là Bạch Đề Đề.”

“Lê Sóc tìm xem chủ đầu tư phía sau Bạch Đề Đề đấy là ai? “ Tiết Vọng trầm giọng nói.

Lê Sóc đang đi theo phía sau, nhanh chóng đáp lại: “Vâng.”

“Chuyện này tôi sẽ giải quyết, đừng lo lắng.”

Tiết Vọng như có như không liếc nhìn Hồ Đào, sau đó quay người rời đi mà không nói gì.Sếp đến và đi nhanh chóng, như một cơn gió, khiến người ta không kịp phản ứng.

Lập Tâm bối rối không hiểu tại sao Tiết Vọng lại ở đây và tại sao anh lại can thiệp vào công việc này. Cô ấy không biết nhiều về Tiết Vọng, nhưng biết rằng anh còn trẻ và đầy triển vọng, khi còn là sinh viên đại học ở Anh, anh đã tạo ra một thị trường mới.

Trong vài năm qua, tập đoàn Tiết Thị đã phát triển mạnh mẽ. Anh không chỉ là người lãnh đạo trong nước mà doanh nghiệp mới phát triển ra nước ngoài cũng là một vị trí không gì lay chuyển được.

Tầm Thịnh chỉ là một nhánh nhỏ trong rất nhiều ngành của Tiết thị, tưởng rằng Tiết Vọng nên lo liệu mọi thứ sau khi trở về Trung Quốc, nhưng không nghĩ nơi đầu tiên anh đến sau khi xuống máy bay không phải Tổng công ty Tiết thị mà là Công ty Tầm Thịnh.

Điều này khiến các lãnh đạo cấp cao của Tầm Thịnh cảm thấy bất ngờ và lo lắng, họ cho rằng công ty đang có một vấn đề cần cấp bách, cần chủ tịch đến giải quyết ngay.

Kết quả là không có sự kiện lớn nào được công bố trong toàn bộ cuộc họp.

...

Ở đầu bên kia, Tiết Vọng lên xe đến Tập đoàn Tiết thị ngay khi rời khỏi Tầm Thịnh.

Anh vừa trở về Trung Quốc, trong trụ sở tập đoàn còn rất nhiều việc cần phải lên kế hoạch lại và điều chỉnh, vì vậy vừa đến công ty, anh đã vùi mình vào văn phòng và bắt đầu làm việc.

Cho đến khi trời tối dần, anh liếc nhìn cảnh tượng đèn sáng trưng bên ngoài cửa sổ sát đất, cuối cùng mới đặt tài liệu trên tay xuống.Anh đứng dậy, nắm lấy áo khoác rời khỏi văn phòng.

Thấy anh chuẩn bị rời đi, Lê Sóc chào anh : “Tiết tổng nhà đầu tư đằng sau Bạch Đề Đề mà anh muốn tôi kiểm tra, là của nhà họ Chu.”

Tiết Vọng dừng bước và quay lại: “Rút vốn.”

Lê Sóc dừng lại và do dự nói: " Nhưng Tiết Tổng, dự án hợp tác với phía Chu thị rất quan trọng còn liên quan đến cả một số tiền lớn ..."

"Nếu tôi thậm chí không thể bảo vệ các nghệ sĩ dưới quyền của Tầm Thịnh, liệu có thể bảo vệ tốt Tiết thị sao?” Giọng điệu của Tiết Vọng hơi cao lên, khí chất lạnh lùng, nghiêm túc.

Lê Sóc cúi đầu: “Xin lỗi Tiết tổng, là tôi không suy nghĩ thấu đáo. "

"Làm như tôi nói."

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK