• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiều hôm sau, đoàn phim sẽ quay cảnh nam nữ chính chơi tennis.Để đảm bảo tiến độ quay diễn ra suôn sẻ, đạo diễn đã chủ ý chọn một sân tennis tương đối riêng với cơ sở vật chất khá tốt.

Máy quay đã được thiết lập sẵn, Hồ Đào và diễn viên sẽ đóng vai nam chính gần như sẵn sàng, vì vậy việc quay phim chính thức bắt đầu.

Cảnh này chủ yếu nói về nam nữ chính không ưa nhau vì nhiều chuyện trước đây, một lần nữa nam chính cùng bạn đến sân tennis chơi, họ gặp nữ chính tình cờ đến đây tìm bạn.

Nhân vật nam chính cố tình gây khó dễ cho cô, không cho cô đi, khăng khăng quyết định thắng thua với cô bằng tennis và chỉ để cô đi sau khi chiến thắng.

Lúc đầu nữ chính không muốn để ý đến anh ta, nhưng cô cũng muốn trút bỏ sự khó chịu đã tích tụ đối với anh mấy ngày nay nên đã đồng ý.

Cả hai đấu với nhau trên sân tennis, không hề tỏ ra yếu thế trước đối phương. Nhân vật nữ chính kiêu ngạo, mỗi lần giao bóng đều mạnh mẽ, như muốn qua phát bóng đánh lên tên đàn ông chết tiệt kia.Nam chính điềm đạm, bình tĩnh nhưng lại có thể dễ dàng đánh trả mỗi khi nữ chính tung một quả bóng cực kỳ khó.

Hai người dường như thể lực đồng đều, trong một lúc cũng không phân thắng bại. Sân thi đấu yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có âm thanh thanh túy từ cây vợt đập mạnh vào quả bóng.Mặt trời trưa nay rất khắc nghiệt, cảnh này nữ chính cần phải thi đấu rất nghiêm túc, cường độ tập luyện rất cao.

Đạo diễn lo lắng mọi người sẽ bị say nắng nên quay được nửa chặng đường, ông đã thông báo tạm dừng, để mọi người nghỉ ngơi một lúc rồi mới tiếp tục.Hồ Đào bước ra khỏi sân, Tô Trì đưa nước khoáng đến cho cô với vẻ mặt lo lắng.

Hồ Đào uống từng ngụm từng ngụm, cả người cô đổ đầy mồ hôi ngay sau khi tập thể dục, cảm giác nhớp nháp dưới cái nắng như thiêu đốt rất khó chịu.

Vì vậy, cô quay đầu lại hỏi Tô Trì: “Em có mang theo khăn tắm không?”

Tô Trì nghe vậy nhíu mày: “Vốn dĩ mang theo, vừa mới bị nhân viên công tác mượn đi rồi.”

Hồ Đào vặn nắp chai nước khoáng, đưa chai nước cho Tô Trì: “Vậy thì chị đi tìm người lấy cái mới.”

Lúc này Tô Trì cảm thấy rất có lỗi, cảm thấy mình làm trợ lý mà chưa tròn trách nhiệm: 

“Hồ Đào, chị ngồi nghỉ ngơi đi, em đi lấy cho chị.”

“Không sao, trùng hợp đi vệ sinh.”

 Lúc này Tô Trì mới thỏa hiệp. Sân tennis có một nơi đặc biệt để cung cấp khăn tắm, sau khi Hồ Đào tìm thấy, cô lấy một cái mới và bước đến bồn rửa mặt.Sau khi làm ướt khăn, cô cẩn thận lau mồ hôi trên người mình trước gương, tiếp đó lau sạch bằng khăn lạnh, cô lập tức cảm thấy cảm giác oi bức trên người tan đi rất nhiều. 

Sau khi Hồ Đào lau mồ hôi, cô quàng khăn vào cổ quay về.

Xuyên Lệ mời Tiết Vọng và một vài người bạn khác hôm nay cùng chơi tennis, sau khi cảm thấy mệt mỏi liền đứng dậy đi nghỉ ngơi.

Anh ta đang ngồi ở khu nghỉ ngơi bên cạnh uống nước, vừa ngẩng đầu đã thoáng thấy một bóng người mảnh khảnh quen thuộc. Xuyên Lệ đặt chai nước khoáng xuống, thị lực căng lên.

Bóng dáng đó chính là Hồ Đào, rõ ràng là vừa rồi cô tình cờ đi ngang qua đây, không có nhìn qua, mà là đi về phía trước. 

Nhìn thấy cô bước đi, Xuyên Lệ đứng dậy đi về phía sân tennis.

Tiết Vọng đang chơi, thì bị Xuyên Lệ vỗ vào lưng anh.Tiết Vọng quay đầu lại, quả bóng anh định đánh liền rơi xuống đất.Người bạn bên cạnh hét lên: "Anh đang làm gì vậy, Xuyên Lệ? Muốn quấy nhiễu không cho bọn tôi chơi đúng không?’

Xuyên Lệ phớt lờ anh ta và nói nhỏ với Tiết Vọng  "Tôi nhìn thấy Hồ Đào."

Tiết Vọng cầm tay vợt một lúc, sau đó anh dúi thẳng cây vợt vào tay Xuyên Lệ và bước ra ngoài.

“Này, Tiết Vọng sao đang đánh lại bỏ đi?” Người bạn hét lên.

Xuyên Lệ nhìn xuống cây vợt trong tay và cười thích thú: “Cậu ta đi theo bạn gái.”

Ở phía bên kia, khi Tiết Vọng tìm thấy sân vận động nơi Hồ Đào đang quay, cô đã bắt đầu đánh bóng.

Tiết Vọng đứng ở một góc không ai để ý và im lặng quan sát cô.Hồ Đào mặc một chiếc áo thể thao bó sát, một chiếc váy tennis ngắn và một đôi giày thể thao màu trắng.

Cổ tay mảnh mai của cô đang cầm vợt, chăm chú chờ đợi quả giao bóng của đối thủ.Khi bóng bay đến, cô nhảy nhẹ lên vung vợt  đánh thật mạnh, quả bóng tennis bay lên một đường parabol hoàn hảo lên không trung.

Đôi chân thon thả, trắng nõn của cô không ngừng di chuyển trên sân khi chiếc váy ngắn nhẹ nhàng nhảy múa, và mái tóc đuôi ngựa buộc của cô cũng đang uốn éo theo chuyển động.

 Đôi lông mày xinh đẹp của Hồ Đào hơi nhíu lại, biểu hiện của cô rất nghiêm túc.

...

Vào lúc Hồ Đào hoàn thành  toàn bộ cảnh quay, cô gần như không thể đứng vững.

Tô Trì vội vàng đỡ cô ngồi vào bóng râm mát.         

Thấy vậy, Tiết Vọng rời đi một lúc, một lúc sau mới quay lại, chậm rãi đi về phía Hồ Đào.Hồ Đào cảm thấy có một cái bóng che đầu mình, vì vậy cô ngước đầu nhìn lên.

Tiết Vọng bắt gặp ánh mắt của cô, đưa trà sữa trong tay cho cô: “Trà sữa trân châu, đá.”

Hồ Đào thật không có cốt khí mà cầm lấy ly trà sữa: “Cảm ơn.”

Sau đó cô chọc ống hút, uống từng ngụm.Đôi má ửng đỏ của cô hơi phồng lên, mái tóc đuôi ngựa xõa ra, một vài sợi tóc dính ướt đẫm trên cổ. 

Vẻ ngoài quyến rũ và dễ thương này đã hoàn toàn lọt vào mắt xanh của Tiết Vọng.Mắt anh tối sầm lại, Hồ Đào đã lấy lại được chút sức sau khi uống hết nửa cốc trà sữa: “Anh cũng đến đây chơi tennis à?”

Mắt Tiết Vọng trở nên nghiêm túc hơn khi nghe thấy lời cô nói, anh đáp lại: “Là Xuyên Lệ mời tới.”

Lúc này, Hồ Đào mới để ý thấy hôm nay anh không mặc vest mà mặc một bộ quần áo thể thao màu xám bình thường, tóc cũng không chải nhiều lười biếng để xỏa trước trán.

Nhìn như vậy lại bớt đi vẻ trưởng thành và ổn định thường ngày tăng thêm mấy phần khí chất tươi mát của thiếu niên.

Không hiểu vì sao, cô chợt nhớ đến Tiết Vọng thời trung học.Lúc đó, anh luôn trông như một đứa trẻ to xác trịch thượng, bất cần như thể không có gì có thể gây ra sóng gió cho anh.Nhưng đôi khi anh lại ham chơi, như một đứa trẻ ngây ngô, luôn bày trò trước mặt cô.

Mà bộ dáng của đại thiếu gia không kiềm chế được chỉ thể hiện ra trước mặt một mình cô, là ký ức trân quý độc nhất vô nhị mà cô luôn âm thầm giấu diếm.

Bây giờ anh đã trở thành tổng tài nổi tiếng trên thương trường, là người thừa kế duy nhất của Tiết Thị, anh cũng đã kiềm chế được bản tính trẻ con từ lâu rồi và trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, trưởng thành.

“Có chuyện gì vậy?” Thấy cô đã lâu không lên tiếng Tiết Vọng nói.Hồ Đào định thần lại, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì đâu.” 

Có lẽ hôm nay cô bị ánh mặt trời làm cho hoa mắt chóng mặt, nên mới chợt nhớ ra chuyện này.

Hồ Đào dập tắt suy nghĩ, đứng dậy, thuận miệng nói với Tô Trì bên cạnh: “Đi thôi, kết thúc rồi.”

Tô Trì cũng có chút lo lắng: “Chị không nghỉ ngơi một lát sao?”

“Chị đã khôi phục thể lực rồi, không sao đâu.”T

ô Trì cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.Tiết Vọng đưa Tô Trì và Hồ Đào về nhà.Tô Trì về trước Hồ Đào, sau khi cô ấy xuống xe, trên xe chỉ còn lại Hồ Đào và Tiết Vọng.

Tiết Vọng lái xe, khóe mắt liếc nhìn Hồ Đào qua kính chiếu hậu: “Đói bụng không?”

Hồ Đào đang ngồi ở ghế sau nghỉ ngơi lấy hơi dưỡng sức, nghe thấy liền ngẩng đầu nói: “Rất đói.”

“Ăn ở đâu, Ngọc Tụy phường?”

Nội tâm cô không nói muốn đi ăn tối với anh, nhưng lại cố ý nói: “Tiết tổng, không biết có ý gì mới không?”

Anh chỉ có thể làm ba việc bây giờ: Anh đưa cô đi ăn, anh mời cô đi ăn tối, đến Ngọc Tụy phường ăn tối.

Tiết Vọng do dự một lúc: “Xin lỗi, vậy em muốn ăn gì?”

Hồ Đào nhất thời không biết ăn gì, thản nhiên nói đùa: “Tôi muốn ăn gì thì anh làm à.”

Đôi mắt Tiết Vọng lóe lên vài lần, và cuối cùng anh nói: “Được rồi.”

Hồ Đào: “…” 

Cô chỉ muốn cố tình gây khó dễ cho bên kia, nhưng không ngờ anh lại đồng ý.Bên trong xe im phăng phắc một hồi, hiển nhiên có người tăng tốc độ lên rất nhiều, anh đã lái xe đến gần một khu biệt thự.

Đây là khu vực trung tâm nhất của Đế Đô, giá nhà trong khu biệt thự ở đây là những con số cao ngất trời.

Sau khi chiếc xe từ từ lái vào cánh cửa đang mở, đi thêm vài phút sau nó đã đến trước nhà Tiết Vọng.Hồ Đào đi theo Tiết Vọng vào nhà, biệt thự rất lớn, nhưng đáng ngạc nhiên là không có ai ở cả.

Hồ Đào hơi ngạc nhiên: “Anh sống một mình à?”

“Đúng vậy.”

“… Một mình anh sống trong một ngôi nhà lớn như vậy, không nghĩ là hơi xa hoa sao?”

Hồ Đào buột miệng.Cô nói xong liền hối hận, Tiết Vọng là ai cơ chứ, ước chừng tất cả bất động sản đứng tên anh còn không nhớ hết ấy chứ, biệt thự ở khu vực này là cái gì?

Tiết Vọng nghe xong liền quay đầu lại nhìn cô, giọng điệu hơi cao lên: “Em vào đây sống sẽ không xa hoa nữa.”

Hồ Đào: “...”

Hồ Đào biết mình chỉ nói bừa vậy thôi, nhưng Tiết Vọng không nói thêm gì nữa, xoay người đi dép lê vào bếp.

Hồ Đào đứng một mình trong phòng khách rộng lớn, xoa xoa thái dương.Cô thực sự đến nhà của Tiết Vọng và yêu cầu anh nấu ăn cho mình.Thật lố bịch.

Hồ Đào bối rối ngồi xuống ghế sofa. Để giết thời gian, cô mở nhóm người hâm mộ Weibo của mình và bắt đầu tương tác với người hâm mộ.

Mọi người đều rất thích thú khi thấy Hồ Đào hiếm khi xuất hiện trong nhóm, và cuộc trò chuyện nhóm vui vẻ đến khí thế ngất trời.Hồ Đào cũng mỉm cười trả lời fan một cái, đang nghiêm túc trò chuyện, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó rung động không thôi.

Cô nghe thấy động tĩnh nhìn qua và phát hiện ra là một chiếc điện thoại di động.Tám phần là do Tiết Vọng đặt điện thoại lên bàn trà bận nấu ăn, và anh cũng không quan tâm đến.

Đúng lúc này, điện thoại của anh rung liên hồi, cô không muốn dò xét chuyện riêng tư của người khác nhưng lại vô tình nhìn thấy trên màn hình hiển thị lời nhắc tin nhắn, chính xác là nội dung của nhóm fan Weibo của cô.

Hồ Đào choáng váng, cô đang chần chừ gửi vài tin nhắn cho nhóm fan thì đồng thời điện thoại trên bàn rung lên.

WTF Tiết Vọng thực sự nằm trong nhóm người hâm mộ của cô?Ngay khi cô còn đang kinh ngạc, Tiết Vọng đã đi tới, nói: “Ăn tối thôi.”

Hồ Đào mở miệng định nói, nhưng lại nuốt xuống, cuối cùng im lặng đứng dậy đi theo anh vào bàn ăn.Tiết Vọng giúp cô kéo ghế ngồi xuống, trên bàn có một vài món ăn bình dân nấu tại nhà nhưng đủ màu sắc và hương vị, nhìn rất ngon miệng. 

Sự chú ý của Hồ Đào đột nhiên chuyển sang trên bàn đồ ăn ngon này, cô cắn đũa nói: "Không ngờ anh nấu ăn rất giỏi." 

Tiết Vọng đưa cơm đến trước mặt cô: “Trước kia tôi đã từng học, em quên rồi sao?”

Hồ Đào sững sờ một lúc.Đúng vậy, cô gần như quên rằng khi đó anh đã cố gắng học nấu ăn vì cô.

Hồ Đào giả vờ không quan tâm và đổi chủ đề: “Món cá chua ngọt này rất ngon.”

Tay nghề của Tiết Vọng rất tốt, Hồ Đào ăn vô cùng hứng khởi. Sau khi cả hai ăn xong, Tiết Vọng cất bộ đồ ăn đi chuẩn bị vào bếp, thấy Hồ Đào vẫn ngồi đó, anh hỏi: “Sao vậy?”

 

“Tôi giúp cậu rửa bát.”

“Trong nhà bếp có máy rửa bát”

" ... "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK