Mặc dù Hồ Đào từ chối Tiết Vọng làm bảo mẫu tận nhà, nhưng anh vẫn đến nhà Hồ Đào để tập nấu ăn khi có thời gian. Ngay cả khi không có thời gian đi, anh cũng sẽ nói với Hồ Đào rằng phải nhớ nấu ăn với những nguyên liệu đã mua, giống như một người bà đau lòng cháu gái vậy.
Giờ nghỉ giữa buổi học, Tống Phong như thường lệ quay lại để trò chuyện với Hồ Đào và Tiết Vọng. Nhưng cậu ta không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Hồ Đào một lúc như thể muốn chọc một cái lỗ trên người cô.
Hồ Đào đang đắm chìm trong câu hỏi đột nhiên cảm thấy một ánh mắt nồng đậm, nên nghi ngờ ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy khuôn mặt to lớn của Tống Phong.
“Có gì không?” Hồ Đào đặt bút xuống và hỏi cậu ta.
Tống Phong sờ sờ cằm, trầm ngâm nói: "Có phải cậu mập lên không?"
Sở dĩ Tống Phong nói như vậy là vì cậu ta chợt phát hiện ra nét baby mập mạp trên gương mặt của cô trông không béo lắm, ngược lại còn dễ thương và bớt lạnh lùng hơn.
Tuy nhiên, xem ra những chỗ khác cũng không có gì thay đổi nên Tống Phong cũng thuận miệng hỏi.
Hồ Đào nghĩ rằng cô sẽ phải cảm ơn Tiết Vọng, bản thân cô cũng không phải là người quan tâm đến cân nặng cho lắm, huống chi cũng không quá béo.
Tiết Vọng chỉ vào bàn học phát ra nhịp điệu: "Mập là tốt, tiểu Hồ Đào gầy quá, nhất định sẽ nuôi thành đại Hồ Đào cao lớn mập mạp."
“Hồ Đào thì có thể lớn thế nào, gọi nó là bàn đào thì đúng hơn.” Tống Phong nói xong liền cười lớn như một con ngỗng lớn cho đến khi nấc cụt.
Hồ Đào liếc nhìn Tống Phong, rồi lại chú tâm vào câu hỏi trong đề.
Kế hoạch nuôi Hồ Đào lớn của Tiết Vọng vẫn đang được thực hiện. Hết sữa nóng lại đến các bữa ăn bổ dưỡng suốt cả ngày còn thường xuyên đặt các món ngon của nhà hàng cao cấp để cho Hồ Đào ăn lót dạ.
Dưới sự hỗ trợ kép của đồ ăn và học tập, trong kỳ kiểm tra lần thứ hai hàng tháng, Hồ Đào đã đạt được hạng 10.
Khi Hồ Đào đứng ở vị trí chính giữa các bạn trong lớp đều không phản ứng gì, nhưng lần này cô lại phóng nhanh về phía trước, trở thành con ngựa đen lớn nhất khiến ai nấy đều cảm thấy khủng hoảng.
Trong phòng làm việc Phương Đồng mệt mỏi đỡ gọng kính, còn chưa kịp nói chuyện thì Hồ Đào đã ghi công: "Thưa cô, lần này em đã đứng top đầu trong kỳ thi như cô đã nói, cô có thể duyệt đơn đăng ký câu lạc bộ cho em được chứ? "
Khi cô nói, đôi mắt sáng lên lại có một chút tinh ranh.
“Cái này… kì thi giữa kì sắp đến rồi, kì thi giữa kì nếu em có thể duy trì điểm số như thế này, cô sẽ duyệt cho em.” Phương Đồng nhàn nhạt nói.
Kỳ thi giữa kỳ của năm cuối cấp khá bất thường, chính là cả Ninh Thành sẽ thống nhất đề thi chung, sẽ không chỉ tính thứ hạng của học sinh ở trường, còn có thể tính thứ hạng ở thành phố, cũng coi như nắm chắc bản thân, vì vậy rất quan trọng. Nhà trường cũng rất coi trọng, việc bố trí phòng thi cho kỳ thi giữa kỳ không ngẫu nhiên như kỳ thi tháng trước, đều được bố trí theo đúng tiêu chuẩn của kỳ thi tuyển sinh đại học.
Hồ Đào không khó chịu khi nghe điều này, cô trả lời một cách nghiêm túc: "Được."
Sau khi Hồ Đào trở lại lớp, phải hứng chịu một làn sóng cầu vồng từ Tống Phong và những người khác, nhưng lần này có thêm một vài người bạn cùng lớp không thường xuyên giao lưu với nhau nữa, ngoài mặt thì khích lệ nhưng trên thực tế là muốn xem Hồ Đào có năng lực gì, nhân tiện học hỏi một chút kinh nghiệm.
Hồ Đào không thích cảnh này, cô cảm thấy rất ồn ào cũng ghét những mối quan hệ quanh co với mọi người.
Tiết Vọng ngồi bên cạnh thấy cô bị một đám người vây quanh, lông mày nhướng lên, trên mặt lộ rõ vẻ không kiên nhẫn.
Anh đoán trước được tâm trạng của cô lúc này, đột ngột đứng lên: "Mọi người thời tiết hôm nay rất nóng, muốn mời mọi người một ly nước lạnh được không?"
"Thật hay giả vậy, có thể ăn kem không?"
“Tất nhiên là có thể, tôi bao.” Tiết Vọng rất hào khí mà vung ví tiền.
Vì vậy một nhóm người hoan hô như chim thú đồng thời giải tán, Tiết Vọng đi ở cuối đám người một tay đút túi, uể oải.
Sự im lặng bên tai Hồ Đào cuối cùng cũng khôi phục lại, cô hít một hơi thật sâu rồi quay sang nhìn chỗ trống bên cạnh, ánh mắt mê man.
Một lúc sau, một nhóm người trở lại lớp trên tay đều cầm theo những chiếc túi lớn.
Hồ Đào đang cúi đầu viết bài, ngửi thấy mùi hương bạc hà quen thuộc đang tiến lại gần ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiết Vọng đang bắt chéo chân dựa vào tường..
Hồ Đào liếc nhìn xung quanh: "Cậu không mua gì à?"
Tiết Vọng nhẹ nhướng mày: "Không có."
“Cậu chờ tôi một chút.” Hồ Đào nói xong liền vội vàng rời đi vị trí của mình.
Vài phút sau, cô vội vàng quay lại và đưa cho anh một chai soda và một cây kem.
Tiết Vọng không cầm ngay lập tức, nhìn cổ tay cô mảnh mai như củ sen hướng cổ tay nhìn lên, hẳn là đang vội. Cô há hốc mồm nhỏ nhắn hai má có chút ửng đỏ càng lộ ra vẻ mập mạp trẻ con, nhìn có chút ngây ngô.
Anh bật cười, một tiếng cười lười biếng tràn ra từ cổ họng từ tính của anh.
Hồ Đào dần dần mất kiên nhẫn ném thẳng cho anh, Tiết Vọng bắt lấy một cách chính xác, thấy giá soda và kem không hề rẻ, anh càng cười to hơn.
Hồ Đào nhìn vào khuôn mặt đang cười của anh, nhưng Tiết Vọng còn cười lớn hơn khi nhìn thấy vẻ mặt như lạc vào sương mù của cô.
Thấy anh không nhịn được cười như chưa uống thuốc Hồ Đào có chút khó chịu, trực tiếp vươn tay che miệng anh: "Đừng cười nữa."
Tiết Vọng đã ngừng cười, nhưng Hồ Đào vẫn có thể nhìn thấy hai đôi mắt đào hoa của anh cong thành vòng cung tuyệt đẹp, đôi mắt biết cười kia như có sức quyến rũ chết người.
Hồ Đào sững sờ một lúc, lúc này Tiết Vọng mới cảm nhận được bàn tay nhỏ bé ấm áp của cô gái trên môi mình, trong cơ thể có một cảm giác không thể giải thích được.
Hầu kết của anh trượt lên xuống, lại nói chậm rãi: "Cậu còn định bịt trong bao lâu?"
Một luồng khí nóng được thở ra trong tay Hồ Đào, cô chợt tỉnh táo lại vội vàng thu tay về, trong lúc hoảng loạn vô tình chạm vào môi Tiết Vọng, một thoáng mềm mại đánh tới.
Chuông reo đúng lúc, cô giáo đã đến. Cả lớp chăm chú lắng nghe chỉnh lại tư thế ngồi, ánh mắt rơi vào bảng đen.
Vì vậy mà cả hai đều không phát hiện ra tai của mình và đối phương đều đồng thời đỏ lên.
Danh Sách Chương: