Sáng hôm sau Tiết Vọng lại đến tìm Hồ Đào, lần này anh cũng không có đập cửa nữa mà ngoan ngoãn ấn vài cái lên hông cửa mới..
Hồ Đào nghe thấy âm thanh chuông cửa còn có chút không thích ứng kịp, mở cửa cho anh đi vào, vừa vào cửa Tiết Vọng đã đi thẳng đến phòng bếp.
Hồ Đào khó hiểu: “Cậu muốn làm gì?”
“Giám sát xem cậu có dùng bình hâm sữa của tôi không.”
Quả nhiên, Tiết Vọng nhìn thấy cái bình vẫn còn trong hộp giấy chưa mở ra.
Tiết Vọng bắt đầu hưng sư vấn tội: “Hoá ra ngày hôm qua cậu nói dùng rồi là gạt tôi?”
“…… Tôi làm gì có thời gian rảnh đi hâm sữa bò.” Buổi sáng đều phải đến trường học, đôi khi cơm sáng còn không kịp ăn, càng đừng nói làm nóng sữa bò.
“Cũng may là tôi hiểu tính cậu, hôm nay bổn thiếu gia đã cố tình làm giúp cậu hâm sữa nóng.”
Tuy rằng Tiết Vọng mười ngón không dính nước, nhưng chỉ hâm sữa bò loại kĩ năng này anh vẫn làm được.
Hâm nóng xong, anh lấy hộp sữa ra lắc lắc bọt nước, dùng tay cầm xác định sẽ không quá phỏng tay mới đưa cho cô.
Trên đường đi học lạnh giá, Hồ Đào cầm hộp sữa ấm trên tay thỉnh thoảng lại uống thượng một ngụm. Toàn thân đều ấm áp lên.
Từ đó về sau, mỗi buổi sáng Tiết Vọng đều đến hâm sữa nóng cho cô, rồi lại cùng nhau đến trường.
——
“Mà này, gần đây tôi không có thấy cậu đến phòng thu âm?” Một ngày nào đó bình thường đi học trên đường, Tiết Vọng hỏi cô.
Xác thực đã lâu rồi cô không đi tới đó, gần đây cô vẫn chỉ luôn ở trong nhà.
Hồ Đào hút một ngụm sữa bò, trả lời anh: “Không có cảm hứng.”
“Hả?”
“Gần đây tôi không có linh cảm.” Hồ Đào bình thản ung dung.
Có đôi khi sẽ chẳng còn manh mối gì về cô sau khi phát hành bài mới. Để không phải luôn đắm chìm trong trạng thái mờ mịt này, thời điểm này cô đều sẽ lựa chọn không đi phòng thu âm, nghỉ ngơi một thời gian, chờ điều chỉnh tốt trạng thái sau đó, lại mang theo cảm hứng mới trở lại phòng thu âm.
Chờ cô giải thích xong, Tiết Vọng hiểu rõ gật gật đầu, không hỏi lại cái gì.
……
Giữa tháng một kì thi cuối cùng đã đến, thi xong liền trực tiếp được nghỉ đông.
Buổi chiều ngày hôm sau thi, chủ nhiệm gọi mọi người trở lại để giao bài tập về nhà vào dịp nghỉ đông.
Học sinh trong lớp đều chìm trong niềm vui của ngày lễ, trong khi những người khác đang tán gẫu thì Tống Phong lại bắt đầu mất bình tĩnh.
Lần này không cần cậu ta hỏi, Tiết Vọng đã dẫn đầu mở miệng: “Nghỉ đông tôi muốn cùng ba mẹ trở về, không ở Ninh Thành.”
Không đợi Tống Phong nói gì, Hồ Đào đã có chút kinh ngạc trước mở miệng: “Cậu không ở Ninh Thành ăn tết sao?” Cô còn tưởng rằng sở dĩ anh về Ninh Thành đi học chính là bởi vì anh là người Ninh Thành, hiện tại xem ra cũng không phải.
Tống Phong cũng có chút tò mò: “Vậy cậu phải về chỗ nào a?”
Tiết Vọng trầm ngâm không nói, dường như không muốn trả lời câu hỏi này, nhưng nhìn thấy Hồ Đạo và Tống Phong đều nhìn mình chằm chằm, bất lực giải thích: "Đế Đô."
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của những người khác. Ninh Thành và Đế Đô, hai nơi này xếp liền nhau, cũng không ở cùng một phía, một là thành phố nhỏ tuyến mười tám ở phía nam, một nơi lại là đại đô thị ngập tràn trong vàng son.
“Cậu là người Đế Đô sao?” Tống Phong hỏi.
Tiết Vọng gật đầu, trong mắt hiện lên một tia thâm trầm khó lường.
Hồ Đào nhịn không được suy nghĩ ở trong lòng, tuy rằng bình thường Tiết Vọng tác phong cũng thực xa hoa lãng phí, nhưng so với đám người phú nhị đại Tống Phong thì không giống lắm, cô chưa từng tìm hiểu sâu về bối cảnh nhà anh. Nhưng vào lúc này, khi cô biết anh đến từ Đế Đô, cô cảm thấy có gì đó không ổn, anh đến từ Đế Đô, tại sao lại đến cái nơi nhỏ bé cách nhau mấy nghìn km này?
Nhưng thấy Tiết Vọng không muốn nói đến chủ đề này nữa, Hồ Đào cũng không hỏi thêm, cô cũng chỉ là có chút buồn bực nhưng không có ảnh hưởng gì cả.
Giao xong bài tập, chủ nhiệm lớp liền cho học sinh về nhà.
Trên đường về, Tống Phong hỏi Vân Hàm rằng có muốn đi chơi với họ trong kỳ nghỉ đông không. Không gian ồn ào, để nghe rõ Vân Hàm ghé sát vào tai cậu ta đáp: "Kỳ nghỉ đông mình phải về Tây Tạng ăn Tết với ba mẹ. Không thể đi chơi với các bạn được xin lỗi!"
Tống Phong cảm thấy mùi thơm vào hơi ấm ở bên tai, sững sờ một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại: “Không sao.”
Tống Phong thu dọn đồ đạc, tùy tiện khoác cặp sách lên vai, lấy điện thoại di động trong túi ra nhắn tin.
Sau khi biết Tiết Vọng không thể đi, cậu ta đã thông báo cho Triệu Lễ, Triệu Lễ cũng nhanh hóng trả lời lại: OK, vậy bốn chúng ta?
Tống Phong vừa đi xuống cầu thang vừa nhắn: Được
Sau đó Tống Phong nhìn thấy ô chat phía trên liên tục hiển thị bên kia đang gõ, một lúc lâu không thấy tin nhắn, Tống Phong đang băn khoăn không biết anh ta định nói gì thì cuối cùng Triệu Lễ đã ra một tin nhắn mới: Câụ có thể? ... gọi cả Quan Tư Tư không?
Tống Phong tìm kiếm tên người này trong đầu một hồi, phát hiện không có ấn tượng gì, liền hỏi anh ta: Ai? tôi có biết không?
Triệu Lễ: Cùng khối với cậu, cậu chuyển trường lâu như vậy mà còn không có quen thuộc sao?
Tống Phong: Làm sao tôi có thể quen biết hết được với tất cả mọi người? Ồ, tôi nhớ ra rồi là cô gái đã trò chuyện vui vẻ với cậu ở đại hội thể thao trước đây?
Triệu Lễ: Cậu hỏi cậu ấy xem cậu ấy có đến không.
Tống Phong cảm giác không đúng, hình như cậu ta ngửi thấy mùi hoa đào nở rộ.
Tống Phong: Ô ô ô, Lễ Tử xuân tâm manh động?
Triệu Lễ thấy nói mãi vẫn chưa đi tới vấn đề chính, không muốn cùng cậu ta lắm chuyện nữa liền nhấn tắt luôn khung chat.
Cậu ta vừa định gửi tin nhắn nhưng nghĩ đến tốc độ trả lời tin nhắn của Hồ Đào liền chuyển sang gọi điện.
Lúc đó Hồ Đào đang cùng Tiết Vọng đi ra ngoài cổng trường, di động trong túi của cô vang lên.
Cô ra hiệu cho Tiết Vọng chờ một chút, hai người dừng lại bước chân đứng ở tại chỗ.
Hồ Đào trả lời điện thoại, Triệu Lễ cũng không nói những lời có dư thừa, vô nghĩa, trực tiếp nói rõ mục tiêu chính, Hồ Đào không giống Tống Phong ham đi chơi như vậy.
“Tôi đã ra cửa rồi, cũng không biết gì lắm về Quan Tư Tư……” Hồ Đào còn chưa dứt lời, thì thấy cách đó không xa Quan Tư Tư cùng Tần Y đang nắm tay nhau đi về phía này.
Thật đúng là trùng hợp, Hồ Đào qua loa đáp ứng Triệu Lễ một tiếng, rồi cắt đứt điện thoại.
Quan Tư Tư và Tần Y đang đi tới phía của Hồ Đào và Tiết Vọng, Hồ Đào đang gọi điện thoại còn Tiết Vọng lại cứ thế chăm chú nhìn người đối diện, kết quả được một lúc liền thấy Hồ Đào đi về hướng các cô.???
Đây là đại khái CP bị chính chủ bắt được, làm sao bây giờ làm sao bây giờ đừng làm cô sợ.
Hồ Đào đứng trước mắt cô ấy một chút, chần chừ hỏi: “Cậu là Quan Tư Tư nhỉ?”
Quan Tư Tư nuốt nuốt nước miếng, gật đầu. Xong đời!! Có phải bị chính chủ bắt được, ô ô ô sớm biết như thế đã không đi hóng chuyện rồi.
Ngay khi trái tim của Quan Tư Tư đang quay cuồng, Hồ Đào đột nhiên hỏi cô ấy: "Kỳ nghỉ đông này cậu có rảnh không?"
"Cái gì?"
Hồ Đào giải thích mọi chuyện cho cô ấy, còn Quan Tư Tư đáp lại một cách mơ hồ.
Trước khi cô ấy có thể hỏi thêm câu nào, Hồ Đào đã quay lưng bước đi. Quan Tư Tư thoáng thấy Tiết Vọng đang đứng ở đó không xa đợi Hồ Đào, ồ, hóa ra là sợ người bên kia vội vàng.
Hôm nay là một ngày khác.
Hồ Đào đi trở về chỗ Tiết Vọng bên cạnh: “Đi thôi.”
Tiết Vọng cũng không hỏi cô vừa muốn làm gì, chỉ cùng cô sóng vai đi trên vỉa hè.
Hai người đều không có nói chuyện, không khí có chút trầm lắng. Cuối cùng vẫn là Tiết Vọng đánh vỡ : “Cậu giống như có điều gì đó không vui.”
Hồ Đào nghe tiếng ngẩng nhìn anh: “Không.”
Tiết Vọng không nói gì, hai người lại bắt đầu im lặng. Lại đi rồi một đoạn đường ngắn, Hồ Đào chợt không có đầu mối hỏi anh: “Cậu chừng nào thì trở về?”
Tiết Vọng sửng sốt một chút liền phản ứng lại: “Ngày mai.”
Hồ Đào nhấp nhấp miệng, lại không nói chuyện nữa. Cô đá những viên sỏi trên đường, càng đá càng dùng sức, làm như muốn đem nghẹn cảm xúc đều phát t.iết tại đây.
Tiết Vọng thấy hành động của cô, mặt mang ý cười hỏi cô: “Không muốn tôi đi?”
Hồ Đào ngừng đá: “Đừng tự luyến.”
Tiết Vọng nhẹ nhàng vỗ đầu cô: “Năm sau tôi sẽ trở về mà.”
Hồ Đào bạnh quai hàm: “Tôi cũng không có hỏi khi nào cậu trở về.”
Tiết Vọng không nhịn được mà bật cười, chờ đến khi đứng dưới lầu nhà trọ của Hồ Đào anh nhìn cô đi lên phòng mới quay người rời đi.
Hồ Đào ăn cơm tối xong liền thất thần mà ngồi trên sô pha, trong TV đang chiếu một gameshow khôi hài nhưng tâm hồn cô thì không biết lưu lạc đến chỗ nào.
Chờ đến lúc đứng ở ngoài cửa biệt thự lớn, cô mới hậu tri hậu giác ý thức được chính mình rốt cuộc đang làm gì.
Rõ ràng chỉ là qua năm anh sẽ về thế mà cô vì cái gì muốn làm đến giống sinh ly tử biệt như vậy?
Vào đời mười mấy năm, cô làm gì cũng chỉ có một mình mang trong mình lòng tự trọng rất lớn. Nhưng giờ phút này, cô chán ghét chính mình hiện tại, chán ghét cái cảm xúc vô cớ không kiểm soát được của chính mình.
Không được, Hồ Đào cô như vậy là không được. Cô âm thầm nói với chính mình.
Vì thế cô hạ quyết tâm về nhà, nhưng chưa kịp cất bước cửa lớn đã được mở ra.
Tiết Vọng nhìn thấy Hồ Đào đứng lặng ngoài cửa, rõ ràng cũng ngẩn ra: “Hồ Đào?”
Không để anh hỏi thêm Hồ Đào liền đảo khách thành chủ nói: “Cậu đi đâu vậy.”
Tiết Vọng bất đắc dĩ mà giải thích: “Tôi muốn đi cửa hàng tiện lợi mua chút đồ.” Anh ở trong phòng thu dọn hành lý định ngày mai mang về Đế Đô lại phát hiện thiếu một ít vật dụng hàng ngày, tính toán đi cửa hàng tiện lợi mua thêm.
Hồ Đào không có gì phản ứng: “Ồ.”
Cô vươn tay đưa một cái túi giấy đưa cho anh: “Quà Tết, đêm giao thừa tôi muốn tặng cho cậu, nhưng cậu phải về Đế Đô tôi liền đưa cho cậu trước.”
Khi nói lời này cô còn cố ý nghiêm nghị, tỏ ra không quan tâm, cứ như việc tặng quà này cho anh cũng thản nhiên như việc xuống lầu vứt rác.
Tiết Vọng tiếp nhận túi giấy vừa muốn mở ra đã bị Hồ Đào ngăn lại: “Đợi lúc trở về cậu hãy xem.”
Tiết Vọng không có biện pháp, chỉ đành gật đầu.
Sau khi Hồ Đào rời đi, Tiết Vọng trở lại trong phòng ngủ, mùa đông phòng sàn nhà đều trải thảm lông dê thật dày, trên đất còn hành lý vẫn chưa thu dọn xong.
Anh ngồi xếp bằng trên tấm thảm cách vali không xa, mở túi giấy lấy đồ ra. Đó là một mặt dây chuyền hình người tuyết nhỏ, bên dưới có treo một chuỗi chuông.
Dưới đáy túi còn có một tấm thẻ, Tiết Vọng thiếu chút nữa không phát hiện, nét chữ trên đó bay như phượng hoàng, nội dung chỉ vỏn vẹn ba chữ: Treo lên cửa! Dấu chấm than ở cuối được vẽ rất lớn, lại còn được tô đậm một cách có chủ ý, điều này thể hiện tâm trạng của người viết.
Ánh mắt Tiết Vọng rơi vào dấu chấm than cường điệu kia, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Một lúc sau Tiết Vọng đứng dậy bước lên ghế, cẩn thận treo mặt dây chuyền hình người tuyết nhỏ ở cửa phòng, động tác đóng mở thông thường sẽ khiến chuông leng keng, thanh thuý, như thể luôn luôn nhắc nhở chủ nhân của căn phòng về sự tồn tại của mình.
Danh Sách Chương: