Tiết Vọng bật chế độ ân cần quan tâm.
Khi Hồ Đào mệt mỏi vì viết quá nhiều chữ, anh sẽ đưa cho cô một máy mát xa tay, có thể giúp thư giãn các cơ của bàn tay.
Sau khi Hồ Đào kết thúc buổi học thể dục, anh sẽ đưa cho cô một chiếc khăn và nước uống. Có những lúc thời tiết nóng, anh sẽ mua cho cô đồ uống lạnh và kem, nhân tiện nói với cô: "Đừng ăn nhiều, nếu không khi đến kỳ kinh nguyệt bụng sẽ rất đau."
Nói đến kinh nguyệt do thể chất của Hồ Đào rất tốt nên không bị đau bụng kinh. Nhưng Tiết Vọng vẫn chuẩn bị nước đường nâu và thuốc giảm đau để đề phòng.
Mặc dù đã gần sang đông nhưng ở Ninh Thành gần đây trời vẫn rất nóng. Một số người không chịu đựng được nhiệt trong lớp, đặc biệt là học sinh thể thao, sẽ luôn bật quạt một lúc.
Tuy chỉ bật một lúc đợi đỡ nóng sẽ tắt đi. Nhưng Tiết Vọng vẫn sẽ cau mày cởi áo, khoác lên người Hồ Đào.
Hồ Đào muốn nói rằng cô không lạnh, thậm chí cô còn cảm thấy hơi nóng trong tấm chăn như vậy.
Nhưng ngửi thấy mùi hương bạc hà quen thuộc lại nuốt hết những lời muốn nói vào trong lòng.
Mỗi khi cúi đầu chăm chú làm bài tập, cô luôn cảm thấy thần kinh căng thẳng của mình được giải tỏa rất nhiều.
Tiết Vọng đã nhanh chóng nhận ra cô dường như luôn thích mùi hương bạc hà trên cơ thể anh, thậm chí mùi hương đó có thể khiến cô cảm thấy thư thái.
Do đó, trước khi đến trường Tiết Vọng đã cầm chai nước hoa Zu Malone trên bàn dùng sức mà xịt vào người.
Mao Chi đến giục anh xuống lầu, vừa vào cửa đã bị mùi nước hoa nồng nặc ho một tiếng.
Mao Chi nhéo nhéo mũi: "Con đang làm thí nghiệm hóa học ở đây à?"
Tiết Vọng vỗ về bụi trên quần áo, vừa lòng mà nhìn bản thân từ đầu tới chân: "Mẹ, mẹ không hiểu đâu."
Mao Chi cảm thấy với cái mùi nước hoa nồng nặc này sẽ chẳng ai mà hiểu được cảm xúc của anh.
Quả nhiên khi Tiết Vọng đến trường, Hồ Đào đã cau chặt mày.
Lúc đầu cô nghĩ là do lớp học kín gió, nhưng sau khi mở cửa sổ ra, cô vẫn cảm thấy có thứ gì đó đang thổi vào mũi.
Ngay cả Tống Phong cũng ngửi được, liền hắt xì vài cái: "Chết tiệt, nước hoa dế chũi cái kiểu gì mà xịt nồng như vậy, đầu tôi sắp nổ tung luôn rồi."
Tiết Vọng, chính là con dế: "..."
Hồ Đào nghe thấy hai từ mấu chốt là nước hoa, cô dường như hiểu ra điều gì đó, quay lại nhìn Tiết Vọng với ánh mắt bối rối và không rõ: "Là cậu xịt sao?"
Tiết Vọng ho nhẹ một tiếng, ánh mắt có chút mơ hồ: "Tôi nghĩ cậu thích cái mùi này.."
Hồ Đào dùng ngón tay chỉ vào cuốn sách tiếng Trung trên bàn: "Có một chữ gọi là phản tác dụng."
Ngay sau đó Tiết Vọng đã cởi áo khoác nhét vào cặp sách, mặc dù mùi hương vẫn còn nhưng may mắn là không quá nồng.
Ban đầu anh định bảo Tiết Vịnh đầu tư một số vốn vào trụ sở của Zu Malone, nhưng bây giờ có vẻ như không cần thiết rồi.
——
Tiết Vọng thấy gần đây Hồ Đào trong lớp có hơi lơ đễnh, khi viết câu hỏi thường cầm bút thất thần, có khi cả tiếng đồng hồ mới viết được một câu.
Ngay cả anh cũng cảm thấy có gì đó không ổn, anh cong ngón trỏ gõ vào đầu cô: "Sao gần đây cậu lại mất tập trung như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Sau đó con ngươi mất tiêu cự của Hồ Đào mới tỉnh lại, cô lắc đầu: "Không có chuyện gì."
Sau buổi tối tự học, Tiết Vọng đưa Hồ Đào về nhà mới rời đi.
Hồ Đào mất ngủ đến tận khuya, bực bội mặc áo khoác vào cửa hàng tiện lợi mua vài thứ.
Sau khi mua đồ đang đi trên đường về, Hồ Đào lơ đễnh xách chiếc túi đi vào con hẻm. Đi được vài bước, cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn, tiếng bước chân không phải chỉ có một mình.
Trước khi cô có thể nhìn lại xem có ai ở đó không, đã bị người đàn ông đằng sau đẩy vào tường một cách ác ý. Hồ Đào cảm thấy cả lưng đều trở nên đau rát.
Cô cau mày nhìn người đàn ông đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang trước mặt, nhưng cô vẫn nhận ra thân phận của cậu ta: "Hồ Chi Minh cậu muốn làm gì?"
(edit: xin nhắc lại là Hồ Chi Minh, Hồ Chi Minh, Hồ Chi Minh. Điều quan trọng phải nói 3 lần.)
Hồ Chi Minh cởi khẩu trang xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô bây giờ ăn ngon mặc sướng có còn nhớ đến tôi đã bị cô tống vào ngục không."
Vẻ mặt Hồ Đào lãnh đạm, chỉ phun ra ba chữ: "Cậu xứng đáng."
Người bên kia nổi gân xanh như bị giẫm phải đuôi, vừa giơ tay định tát thì cổ tay đã bị Hồ Đào giữ chặt.
Hồ Chi Minh thoát khỏi tay cô và chế nhạo: "Hồ Đào mày không nghĩ rằng hôm nay tao đến tay không đấy chứ?"
Nói xong cậu ta từ đâu rút ra một cây gậy lao thẳng về phía cô.
Hồ Đào nhất thời không phản ứng kịp, bị đánh mạnh vào vai.
Cô đã từng học judo, mặc dù chỉ thuần thục một vài chiêu nhưng cô vẫn có thể đối phó với một tên xã hội đen như Hồ Chi Minh. Nhưng bây giờ cậu ta có vũ khí trên người rất dễ xúc động, Hồ Đào đã vô tình bị đánh trúng vài lần.
Nhìn thấy một cú đánh nữa đập vào mặt, cô định trực tiếp dùng tay cầm nó nhưng từ xa vang lên một tiếng hét: "Hồ Đào!"
Một tiếng hét như vậy đã làm sự chú ý của Hồ Chi Minh bị phân tán, Tiết Vọng cũng nhân cơ hội lao và giật lấy cây gậy từ tay Hồ Chi Minh.
Tiết Vọng không cầm gậy đánh lại, anh ném cây gậy xuống đất với một cú huých. Ngay lập tức ấn Hồ Chi Minh xuống dưới đất, một đấm lại thêm một đấm liên tục nện trên người Hồ Chi Minh.
Không chỉ Tiết Vọng, Tống Phong và những người khác đều vội vàng đến muộn một bước. Mấy người bước đi vội vã vừa chạy vừa hét tên Hồ Đào sợ cô xảy ra chuyện.
Trong ngõ hẹp này, bên tai Hồ Đào là tiếng kêu lo lắng của mọi người, trước mặt là Tiết Vọng lúc này đang trong trạng thái điên cuồng.
Cô đã sống hơn mười mấy năm, luôn thích đối xử với người khác sắc bén như nhím thậm chí cũng đối xử với chính mình. Cô đã quen với việc khép mình lại một mình vì luôn cảm thấy bản thân chỉ nên một mình thôi.
Nhưng vào lúc này, cô đột nhiên cảm thấy không phải như vậy.
Thật tuyệt khi được gặp những người bạn này.
Nghĩ như vậy, Hồ Đào cuối cùng cũng thả lỏng được dây thần kinh căng thẳng của mình ngã thẳng xuống.
“Hồ Đào!!” Trước khi bất tỉnh, cô mơ hồ nhìn thấy đôi mắt hoa đào vô cùng xinh đẹp của Tiết Vọng tràn đầy hoảng sợ.
...
Trong bệnh viện Ninh Thành, một nhóm người ngồi ở hành lang bên ngoài với bầu không khí nặng nề.
Tống Phong nắm chặt tay: "Chết tiệt, Hồ Chi Minh cái tên khốn kiếp này, còn cầm gậy muốn đánh chết cả chị gái của mình."
Tiêu Lâm Thất vừa trả lời một cuộc gọi xong, đặt điện thoại xuống, nhẹ nhàng thở dài: "Đồn cảnh sát nói rằng Hồ Chi Minh đã bị giam giữ, nhưng cậu ta đang kêu ca đòi khám nghiệm thương tích, nói muốn kiện Hồ Đào và Tiết Vọng về tội cố ý gây thương tích.”
Triệu Lễ không khỏi đứng lên: "Chết tiệt, cậu ta còn có mặt mũi nào nói người khác cố ý làm tổn thương mình? Sao có thể xấu hổ như vậy? Hồ Đào là con gái, cậu ta còn nhẫn tâm đánh vào người cô ấy."
Tiết Vọng vừa mới từ phòng bệnh đi ra, anh mới cùng bác sĩ tìm hiểu xong sự tình. Thấy anh đi ra những người còn lại liền đứng lên hỏi han tình hình.
Lúc này trên mặt Tiết Vọng không còn vẻ lười biếng thường ngày, vẻ mặt ảm đạm: "Bác sĩ nói chỉ bị chấn thương ngoài da một chút, ngất xỉu là do thể lực không đủ."
Mọi người nghe thấy vấn đề không lớn, họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiết Vọng tiếp tục nói: "Tôi đã cử người đi điều tra. Trước đây Hồ Chi Minh thường xuyên ăn trộm ở các quán cà phê Internet. Một thời gian trước, vì liên quan đến số tiền lớn nên cậu ta đã bị đưa đến đồn cảnh sát. Hồ Chi Minh bắt Hồ Đào phải đưa tiền và đến nhà ga để bỏ trốn, nhưng cô ấy đã không đi. Hồ Chi Minh ở tù một thời gian, nhưng vì chưa đủ tuổi thành niên nên đã được tha. Cậu ta luôn nghĩ rằng chính Hồ Đào đã tống cậu ta vào tù, nên mấy ngày gần đây đã theo dõi muốn bắt người.”
Sau khi Tống Phong nghe vậy, nắm tay càng siết chặt hơn: "Đã sớm nghe nói em trai của Hồ Đào không phải người tốt, quả nhiên vẫn không buông tha cho cô ấy."
Khi Hồ Đào tỉnh dậy, Tống Phong tình cờ ở bên cạnh. Cậu ta rất vui khi thấy Hồ Đào tỉnh dậy, hỏi cô có muốn uống nước không, có muốn cậu ta cắt một quả táo cho cô ăn không và còn muốn đứng dậy đi gọi y tá.
Nhưng đều bị Hồ Đào ngăn lại: "Tôi không sao, cậu đừng lo lắng."
Tống Phong cuối cùng cũng ổn định lại, chỉ sau vài phút cậu ta đã ríu rít nói đủ thứ chuyện với cô, thuận miệng còn mắng Hồ Chi Minh một trận.
Hồ Đào không phản ứng gì sau khi nghe điều này, chỉ hỏi nhẹ: "Tiết Vọng đâu?"
"Cậu ấy chắc là đang ở đồn cảnh sát."
"Đồn cảnh sát? Cậu ấy cũng bị bắt đi sao?" Hồ Đào nhớ lại lúc đó anh đánh Hồ Chi Minh rất điên cuồng, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ lo lắng.
"Tiết Vọng là người nào cơ chứ? Sao có thể bị bắt được."
"Vậy tại sao cậu ấy lại đến đồn cảnh sát?"
"Đi tìm công lý cho cậu, cậu không biết lúc cậu hôn mê sắc mặt Tiết Vọng đã tối sầm như thế nào đâu, tôi không biết cậu ấy gọi điện thoại cho ai mà nói muốn 'đặc biệt chăm sóc' cho tên Hồ Chi Minh kia. Tôi đoán Hồ Chi Minh ở trong tù sẽ không có cơ hội sống yên ổn đâu.” Tống Phong nghĩ đến điều này, giọng điệu của cậu ta tràn đầy vẻ khinh bỉ.
"Hơn nữa tôi nói cho cậu biết, sự nghiêm túc của Tiết Vọng thật sự rất khác so với thường ngày. Khi tôi vừa nói chuyện với cậu ấy, tôi còn cảm thấy hơi khẩn trương. Lúc cậu hôn mê, cậu ấy đã vô cùng lo lắng vừa chạy vừa ôm cậu đến bệnh viện, tôi cũng không biết làm sao cậu ấy lại sắp xếp được một phòng VIP cho cậu.
Hồ Đào nghe Tống Phong nói xong, quang cảnh trong ngõ vừa rồi lại hiện ra trước mắt.
Danh Sách Chương: