• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng Tiết Vọng đã vội vàng trở về Đế Đô.

Lúc anh trở lại biệt thự ở Đế Đô thì đã là buổi trưa, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

Tiết Vịnh bất mãn trừng mắt nhìn anh: "Tết Nguyên Đán không ở nhà, lại chạy lung tung đi đâu?"

Mao Chi đang tự mình lăn bột trong bếp: "Được rồi, lão Tiết, đêm nay là giao thừa hôm nay đừng nói mấy lời không hay. Tiết Vọng qua giúp mẹ làm sủi cảo.”

Tiết Vọng cười cười đi vào bếp giúp mẹ.

Đêm giao thừa của Hồ Đào vẫn như năm ngoái, nhìn tin nhắn sôi nổi trong nhóm chúc Tết nhau, rồi dậy nấu thêm vài món thịnh soạn.

Sau khi hoàn thành, cô chụp một bức ảnh và gửi cho Tiết Vọng cùng với dòng chữ: Bữa tối đêm giao thừa.

Bên kia nhất thời không có trả lời, Hồ Đào dựa vào bàn ăn, thầm nghĩ có lẽ bây giờ anh đang cùng ba mẹ ăn tối giao thừa.

Cô cong cong khóe miệng, ngồi xuống ăn cơm.

Ăn xong, cô thu dọn đồ ăn thừa rồi đứng dậy xem pháo hoa ngoài ban công.

Pháo hoa vẫn sáng rực rỡ như những năm trước, cô bị cảnh tượng xinh đẹp mê hoặc, điện thoại rung lên cụp mắt xuống nhìn là video do Tiết Vọng gửi.

Cô bấm mở ra, trong video hiện lên những ngón tay mảnh khảnh của Tiết Vọng gập vào nhau sau đó di chuyển lên trên cho đến một điểm nào đó trên không, các ngón tay và lòng bàn tay cũng xòe ra. Giọng nói từ tính của anh cũng xuất hiện bên ngoài màn hình: "Đùng đùng . "

"—Năm trước, em đã cho anh xem pháo hoa ở Ninh Thành. Năm nay, anh lại cho em xem một món quà. Nhưng đáng tiếc Đế Đô không cho phép đốt pháo, cho nên anh chỉ có thể dùng hình thức chắp vá này, mau xem đi. "

Hai mắt Hồ Đào nóng lên, cô tắt video và gõ từng chữ: Cảm ơn anh, pháo hoa rất đẹp.

Người bên kia trả lời: Xem như là em đang khen bàn tay của anh đẹp như thế nào đi.

——

Tết Âm Lịch qua đi không tới mấy ngày cao tam liền phải khai giảng, nhưng do tuyết năm nay dày hơn nhiều so với các năm trước nên nhiều đoạn đường bị phong toả. Tính đến việc đảm bảo an toàn cho việc đi lại của học sinh, nhà trường quyết định lùi thời gian khai giảng.

Đây đương nhiên là một tin vui đối với những học sinh trung học, trong nhóm cũng đang diễn ra cuộc trò chuyện sôi nổi.

Tống Phong: Quá tuyệt vời, tôi còn lo lắng không thể hoàn thành bài tập về nhà, làm ơn cho tuyết cứ rơi mãi vậy đi.

Triệu Lễ: Tống Phong, cậu lại đang nói nhảm gì vậy, cậu cứ vui vẻ đi.

Tống Phong: Cắt, tôi đại diện cho học sinh năm cuối cấp ba khinh thường cậu.

Hồ Đào cúi xuống xem tin nhắn, thấy tất cả đều là tán gẫu không đáng kể nên tắt điện thoại đặt lên bàn vùi đầu vào viết bài tập.

Ngay khi cô đang tập trung, một tiếng chuông điện thoại không đúng lúc vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh, Hồ Đào nhướng mày, nhấc máy nghe điện thoại người gọi là Tiết Vọng.

Lông mày cô có chút thả lỏng ra, trả lời điện thoại: "Alo."

Đầu bên kia im lặng vài giây mới chậm rãi lên tiếng, không chút phập phồng: "Hồ Đào, em có ở nhà không?"

Hồ Đào nhìn xuống bài tập rồi thản nhiên đáp: "Ở nhà, có chuyện gì vậy?"

"Anh đã về Ninh Thành."

Hồ Đào có chút kinh ngạc: "Hai ngày nay tuyết rơi rất nhiều, sao anh lại trở về vào lúc này? Rất không an toàn."

“Anh đến nhà em được không?” Bên kia đột nhiên hỏi.

“Có thể.” Hồ Đào đáp đơn giản, nhưng trong lòng lại cảm thấy hơi kỳ quái.

"Đợi gặp nhau rồi chúng ta lại tiếp tục nói chuyện."

"Được."

Sau khi Hồ Đào cúp điện thoại, cô không còn tâm trí nào viết tiếp câu hỏi nữa, đi dép lê vào phòng khách, bước lên tấm thảm trắng rồi đứng thẳng người ở đó, đồng tử mất tập trung.

Linh tính mách bảo cô cuộc điện thoại của Tiết Vọng có gì đó không ổn, tuy rằng anh không nói gì, nhưng trước giờ mỗi lúc đến nhà cô, anh cũng chưa bao giờ chào hỏi trước.

Có lẽ là do cô nghĩ quá nhiều.

Hồ Đào nhẹ nhàng thở dài, chỉ mới vừa ngồi xuống sô pha, chuông cửa đã vang lên.

Cô lại đứng dậy đi tới mở cửa, vừa mở cửa ra đã thấy Tiết Vọng đứng đó.

Hồ Đào dẫn anh vào rồi cho anh rót một cốc nước nóng, Tiết Vọng đi vào cũng không ngồi xuống luôn, hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác màu xám, thân hình mảnh mai đứng thẳng.

Hồ Đào đi đến trước mặt anh, đưa tay nhẹ nhàng vỗ những bông tuyết trên vai anh xuống, những bông tuyết đó rất nhỏ đến nỗi nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.

Hai người đứng đối mặt với nhau, đôi môi mỏng của Tiết Vọng khẽ mở ra: "Hồ Đào, anh phải đi."

Giọng nói của người thanh niên lúc này đặc biệt khàn khàn, tất cả sự uể oải đều hiện lên trên mặt, khuôn mặt tuấn tú lúc này đặc biệt căng thẳng.

Mặt Hồ Đào không biểu cảm mà ngẩng đầu nhìn anh: "Anh đi đâu vậy?"

Bên kia khó khăn nói: "Anh."

Hồ Đào giữ im lặng, tiếp theo Tiết Vọng mở miệng giải thích: “Tiết thị muốn ở Anh quốc khai thác thị trường quốc tế, anh cũng phải đi Anh quốc du học.”

Vị thế của Tiết Thị tại Trung Quốc là không thể lay chuyển, nhưng Tiết Vịnh lại có đầy tham vọng và có kế hoạch vươn ra nước ngoài, nếu thành công Tiết Thị chắc chắn sẽ còn vươn cao hơn nữa.

Tiết Vịnh đưa ra lựa chọn đầu tiên là Vương quốc Anh, Tiết Vọng sắp trở thành người thừa kế của tập đoàn, ông cảm thấy đây là thời điểm thích hợp để anh tiếp xúc với sự vụ ở công ty. Do đó để cho Tiết Vọng phụ trách công việc ở Anh, thuận tiện để anh du học luôn.

Hồi nhỏ Tiết Vọng có mấy năm ở biệt thự cũ tại Đế Đô đọc sách, thời gian còn lại hầu như đều ở Anh, nơi đây đối với anh đã quá đỗi quen thuộc giao nhiệm vụ phụ trách công ty bên này cho anh là quá thích hợp.

Sau khi biết tin, anh cũng đã nghĩ đến việc từ chối. Nhưng dự án này quá mức quan trọng, với tư cách là người thừa kế, anh có quá nhiều trách nhiệm mà bản thân phải đảm nhận.

Anh cũng không có chỗ để phản bác, bây giờ anh không đủ trưởng thành, không đủ mạnh mẽ và không thể cố gắng hết sức để bảo vệ người mình yêu. Anh nghĩ, khi đó anh có thể hoàn toàn tiếp quản và quản lý mọi thứ của Tiết thị rồi sẽ có đủ tự do và lựa chọn, để quay lại bảo vệ cho tiểu Hồ Đào của mình.

Vì vậy anh quyết định đến đây nói lời tạm biệt với cô. 

Sau khi Hồ Đào nghe xong, cô không nói một tiếng nào, phản ứng của cô dường như không khác gì mọi khi cho lắm, sự ra đi của anh dường như không gây ra bất kỳ dao động nào trong lòng cô cả.

Nhưng Tiết Vọng nhìn thấy cơ thể cô đang run rẩy dữ dội.

Giọng nói lạnh lùng của Hồ Đào nghẹn ngào tràn ra: “Anh đã sớm biết sẽ có ngày này xảy ra phải không.”

Bên kia im lặng, im lặng đến mức cô cảm thấy bị châm chọc.

Thật ra cô đã có manh mối từ rất lâu, mọi người đều cho rằng anh có thể giống như Tống Phong và Triệu Lễ, làm một phú nhị đại giàu có làm ăn kinh doanh lớn hơn bọn họ một chút.

Nhưng cách sống và cách nói của anh không hòa hợp với thành phố nhỏ bé này.

Cô đã từng nghi ngờ tại sao anh lại từ Đế Đô phồn hoa đến Ninh Thành nhỏ bé này, nhưng bây giờ cô mới hiểu rằng Ninh Thành chỉ là điểm đến ngắn hạn cho chuyến trở về từ Anh của anh mà thôi.

Bây giờ đã đến lúc, anh nên quay trở lại, anh vốn là một người như thế một thiên chi kiều tử sống trong xa hoa giàu có, cao cao tại thượng mà cô không thể nào với tới.

Một thành phố nhỏ như Ninh Thành không phải là nhà của anh, cũng không phải của cô.

Cô nên sớm nghĩ về điều này, nhưng cô đã không làm như vậy. Quá mệt mỏi, lòng người quá phức tạp cô không thể hiểu hết được, cô ghét cái cảm xúc đó.

Lúc này, Hồ Đào đột nhiên cảm thấy toàn bộ sức lực trong người đều bị lấy đi, hôm nay cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi, cô thật sự rất mệt mỏi.

Cô quay đi không còn đối mặt với anh nữa, chỉ chỉ về phía cửa: "Anh đi đi."

Tiết Vọng nhìn chằm chằm vào sườn mặt của cô không di chuyển. Nhìn thấy anh vẫn chưa rời đi, Hồ Đào lạnh lùng ngước mắt lên nhìn về phía anh, đôi mắt hoa đào quyến rũ bình thường của thiếu niên trở nên sâu thẳm, dường như cô không thể nhìn thấy anh qua đôi mắt đó một lần nữa.

Hồ Đào cụp mắt không ngừng nhìn anh, lại lạnh giọng nói: "Đi nhanh đi."

Trái tim Tiết Vọng nhất thời như bị nhói lên, giọng nói run rẩy khó nhận ra: "Anh không đi."

“Tiết Vọng, có phải anh cảm thấy chơi đùa với tôi rất vui không?” Cô không kìm được cảm xúc nữa, quay lại và nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt đẹp đỏ hoe.

Cô cắn chặt môi, cô nghĩ mình có thể xử lý tốt cảm xúc của bản thân để bình tĩnh đối mặt với tất cả. Nhưng cô cảm thấy mình đã sai, cho dù lừa dối được người khác thì cô cũng không thể lừa dối chính mình.

Hồ Đào ghét cái cảm giác mất khống chế cảm xúc của bản thân.

"Lẽ ra anh đã biết thân phận của mình từ lâu, cũng biết tương lai của mình sẽ đi về đâu, vậy tại sao anh lại đến quấy rầy tôi, rồi đến khi tôi thu hết can đảm bước ra ngoài thì anh lại đột ngột rời đi bỏ lại tôi." Hồ Đào không đơn giản mà mất kìm chế cảm xúc nữa mà ném ra lời oán hận trong lòng.

Không quan trọng, chỉ có lần này thôi, sau này cô lại là một Hồ Đào có tự tôn có cốt khí.

Tiết Vọng nghe lời cô nói mà lòng như dao cắt, anh cảm thấy bản thân mình quá tội lỗi, tự trách và cả đau lòng nữa.

Anh muốn tiến lên vuốt khóe mắt cho cô, nhưng đối phương lại nhạy cảm lùi lại một bước, nhìn anh một cái cuối cùng yếu ớt, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta cứ như thế đi."

Nói xong, Hồ Đào quay trở lại phòng, cánh cửa đóng lại, ngăn cách âm thanh bị bóp nghẹt.

Những lời này tuy nói ra nhẹ nhàng, nhưng dường như có cả ngàn cân đè nặng trong lòng cô.

Anh đứng bất động trong phòng khách nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ, không biết sau bao lâu cuối cùng cũng rời đi.

Khi Hồ Đào nghe thấy tiếng đóng cửa, thân thể căng thẳng dường như được giải tỏa, ngã quỵ xuống giường.

Giọt lệ trào ra từ khóe mắt, nhưng cô không đưa tay ra lau đi, như thể cô chưa từng khóc.

Nhưng những vết ướt trên gối đã chứng minh tất cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK