Sau buổi biểu diễn văn nghệ, Hồ Đào trở nên vô cùng nổi tiếng trong trường.
Sau khi tan học, Quan Tư Tư cùng Tần Y nắm tay từ căng tin trở về thì nhìn thấy có mấy cô gái đang đứng ở hành lang bên ngoài phòng học, nhìn trộm qua cửa sổ.
Quan Tư Tư từ trước đến nay vẫn luôn là người thẳng thắn và bộc trực thế nên cô ấy không chút do dự bước đến gần và hỏi: "Các bạn, mọi người đang tìm ai vậy?"
Mấy cô gái nghe tiếng liền quay lại nhìn, trong đó có một người nói: "Bọn em là học sinh lớp mười, muốn đến đây để gặp chị Hồ Đào”
“Hồ Đào?” Quan Tư Tư thắc mắc.
"Bọn em chỉ muốn xem chị Hồ Đào trông như thế nào thôi, không có ý gì khác."
Các em học sinh năm nhất cấp 3 vừa bước vào trường không lâu, mọi thứ trong khuôn viên trường đều cảm thấy mới mẻ, lòng hiếu kì lại rất lớn, chỗ nào có gió thổi cỏ lay một chút cũng háo hức muốn tham gia náo nhiệt.
Quan Tư Tư cũng đã hiểu đại khái chỉ vào góc phòng học cuối cùng cho bọn họ rồi cùng Tần Y trở lại lớp.
"Tại sao chị Hồ Đào lại ngồi ở trong cái góc như vậy, chị ấy không phải là người đứng thứ mười trong thành phố sao?"
"Có khả năng học bá đều ngồi ở vị trí tương đối thấp."
"Chị ấy thật xinh đẹp, không phải loại mỹ nữ yếu đuối mà mang một chút anh khí, menly, làm sao bây giờ? Tôi muốn cong luôn rồi."
"Chị ơi, em có thể ovo"
"Chị gái đẹp trai của tôi."
Trong hành lang một đám nữ sinh trung học tụ tập để thể hiện hành động hoa si của mình còn ở trung tâm của chủ đề là Hồ Đào lại không biết gì cả.
Hồ Đào nhìn xuống bó hoa hồng vì kích thước quá lớn mà phải đặt cả xuống đất: "Cậu đang nghiêm túc sao?"
Tiết Vọng theo tầm mắt của cô liếc nhìn hoa hồng, sau đó lại nhìn về phía cô lần nữa: "Đương nhiên."
Sáng nay khi Hồ Đào đến lớp, cô thấy có người còn đến sớm hơn mình, điều khiến cô kinh ngạc hơn cả là người đó chính là Tiết Vọng và còn sốc hơn nữa là trên ghế của cô đang đặt một bó hoa hồng thật lớn.
Cô thầm cảm thấy may mắn khi bây giờ chỉ có hai người bọn họ ở trong lớp, nếu không với bó hoa này thì thật sự sẽ quá lộ liễu.
Cô cảm thấy bản thân bị chấn động quá mạnh nên quyết định lấy bài tập ra làm để tê liệt cái cảm xúc khó tả ấy.
Đến giờ tan học, cô lại nhìn lại những bông hoa đó một lúc cảm giác vẫn còn hết sức kì diệu.
Loại phương thức sống chung giữa hai người chỉ qua một đêm đột ngột thay đổi quá nhanh. Cô cho rằng Tiết Vọng chỉ thuận miệng mới nói như thế, không ngờ anh lại làm thật.
Tiết Vọng thấy không còn tiết học nữa nên đứng dậy đi vệ sinh.
Hồ Đào ngồi tại chỗ, có chút thất thần. Một nam sinh đi ngang qua vô tình đụng phải những bó hoa hồng trên mặt đất làm bó hoa đổ xuống.
Nam sinh thấy thế vội vàng ngồi xổm xuống đỡ bó hoa lên: "Tôi xin lỗi."
Hò Đào lắc đầu: "Không sao."
Nam sinh chỉ vào đóa hoa hồng: "Mấy đóa hoa này đẹp quá, cậu định tặng nó cho ai sao?"
Đương nhiên Hồ Đào không thể nói rõ là bạn cùng bàn Tiết Vọng vì muốn theo đuổi tôi nên tặng hoa được, cho nên cô cũng thuận nước đẩy thuyền theo lời cậu ta: "Đúng vậy."
Chàng trai kia cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, nghĩ là sinh nhật bạn của cô hay gì đó, lại xin lỗi rồi rời đi.
Khi Hồ Đào vừa cúi đầu xuống liền nhìn thấy có một tấm thẻ rơi ra khỏi bó hoa, chờ nam sinh kia đi qua cô mới nhặt thẻ dưới chân mình lên. Nhìn kỹ hơn, trong tấm thiệp có nội dung: Ngày đầu tiên theo đuổi tiểu Hồ Đào.
Nét chữ hoa mỹ, nét thanh đậm, font chữ viết khổ lớn, hận không thể lấp đầy toàn bộ tấm thiệp.
Cô có thể tưởng tượng được vẻ mặt của ai đó khi họ viết câu này.
Lúc đi vệ sinh trở về Tiết Vọng nhìn thấy Hồ Đào đang nhìn xuống tấm thẻ trên hoa anh tặng. Khóe miệng anh câu lên, đi tới bên cạnh cô: "Thế nào có đủ chân thành không?"
Hồ Đào đặt thẻ xuống, bây giờ cô ấy đang ngồi còn Tiết Vọng lại đang đứng. Cô ngẩng đầu, có chút cố gắng nhìn anh: "Tiết Vọng cậu không cần phải làm thế này, tôi thật sự không quen chút nào, tôi nghĩ chúng ta chỉ nên làm bạn tốt là được rồi..."
“Không, bổn thiếu gia đây đã xác định chuyện gì thì nhất định sẽ làm được.” Tiết Vọng lớn tiếng cắt ngang lời cô, như thể không cho cô có chỗ để phản bác.
...
Ngày hôm sau, một bài đăng trên Tieba của Ninh Trung đột nhiên trở nên phổ biến.
Tiêu đề là: Nhìn nhanh! Học sinh lạnh lùng, quyến rũ đứng thứ mười thành phố đã được đội trưởng đội bóng rổ tặng hoa để thể hiện tình yêu!
Tiêu đề này đã thu hút sự quan tâm của rất nhiều người, cũng có rất nhiều người còn muốn tìm hiểu đến cùng.
Click vào là một bức ảnh lớn, trong hình là một chàng trai đang ngồi xổm trước mặt một cô gái, trên tay cầm một bó hoa hồng to rực rỡ.
Cô gái là Hồ Đào còn chàng trai là Lâm Nhiên, là học sinh thể thao trong lớp của Hồ Đào và cũng là đội trưởng đội bóng rổ của trường, có cơ bắp cuồn cuộn, yêu thể thao, tính tình ngay thẳng cũng có rất người hâm mộ. Mỗi khi đi chơi bóng rổ còn có các cô gái nhỏ đi xem.
Ảnh rõ ràng là được chụp trộm, lại còn cửa kính nên hơi mờ. Tuy nhiên, điện thoại di động của nhiếp ảnh gia có độ phân giải rất tốt, sau khi phóng to khuôn mặt của hai người vô cùng rõ ràng, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra đó là ai.
Hồ Đào gần đây đang rất được chú ý trong trường, Lâm Nhiên cũng được rất nhiều người biết đến. Khi hai nhân vật có tầm ảnh hưởng đến với nhau, phản ứng chính là xảy ra một vụ nổ chấn động.
Bình luận bên dưới cũng phân hóa, một bên là ship cp, một bên là mắng chửi, một số mắng Hồ Đào, một số lại mắng Lâm Nhiên, nội dung đều cho là hai bên không xứng với đối phương, hơn nữa không biết từ chỗ nào nghe được mấy chuyện cũ năm xưa, thêm mắm thêm muối một chút liền có thể danh chính ngôn thuận hắc một đợt.
Đương sự trực tiếp liên quan tới việc này là Hồ Đào lại không để ý lắm, thậm chí cô còn không biết về chuyện xảy ra. Cho đến khi Tống Phong tức giận cầm điện thoại đi tìm cô, cho cô xem bài đăng còn nhân tiện đáp trả một đống bình luận của mấy người bình luận không tốt trên mạng giúp cô thì Hồ Đào mới rõ mọi chuyện.
Hồ Đào đoán là ngày hôm qua Lâm Nhiên vô tình đạp đổ bó hoa của cô lúc cậu ấy cúi xuống nhặt trả lại hoa cho cô, nhưng lại vô tình bị camera chụp được làm cho người ta nhìn vào còn tưởng Lâm Nhiên cố tình cầm hoa đến để tỏ tình với cô.
Nhưng có người còn tức giận hơn cả nhân vật chính trong bức ảnh chính là Tiết Vọng.
Khi Tiết Vọng mở bài đăng ra tới lần thứ chín mươi sáu, anh không khỏi nghiến răng tức giận.
Anh vỗ mạnh điện thoại trên bàn một cái "bốp": "Tại sao chứ, đây rõ ràng là hoa tôi mua sao lại trở thành Lâm cái gì đó tặng hoa cho tiểu Hồ Đào cơ chứ."
“Tại sao đang êm đẹp cậu lại tặng hoa cho Hồ Đào, lại còn hoa hồng?” Tống Phong không khỏi thắc mắc.
Tiết Vọng trừng mắt nhìn cậu ta: "Đây là trọng điểm của câu chuyện hay sao? Rõ ràng là bổn thiếu gia đây bỏ tiền ra may váy cưới cho người khác."
Đấy đều là những đóa hoa hồng xinh đẹp được vận chuyển bằng đường hàng không đến đây đó.
Tống Phong tức giận đến mức quên mất không để ý đến vấn đề này, ngược lại quay sang bắt đầu an ủi: "Tiết tổng đừng nóng giận, anh xem tâm lý của quả Đào nhà chúng ta tốt như thế nào rồi, chuyện xảy ra vẫn có thể ngồi đó yên lặng học tập."
Người đang cúi đầu viết bài tập Ngũ tam vô tình bị liên lụy – Hồ Đào: "?"
Tiết Vọng đầu đầy hắc tuyến, trên mặt vẫn còn lộ ra vẻ tức giận.
Nhưng mà Lâm Nhiên lại tình cờ đứng trước họng súng.
Tranh thủ lúc sau giờ học, cậu ấy đến tìm Hồ Đào, trên mặt có chút áy náy : "Xin lỗi Hồ Đào đã gây rắc rối cho cậu. Không ngờ chuyện này lại bị chụp lại, rồi bị phát tán ra như thế ... "
Hồ Đào cảm thấy không có vấn đề: "Không có việc gì."
“Có chuyện, là chuyện lớn!” Tiết Vọng hung hăng xen vào.
Lâm Nhiên: "?"
“Tôi mới là người mua hoa đó cho Hồ Đào!” Tiết Vọng mặt tối sầm giải thích.
Lâm Nhiên: "??"
Cậu ấy nhớ rõ hôm qua Hồ Đào đã nói là cô muốn tặng nó cho người nào đó mà. Vậy rốt cuộc là ai đã mua cho ai? ?
Thấy tình hình không ổn, mí mắt của Hồ Đào không khỏi nhảy giật lên liền qua loa loa lấy lệ nói không sao.
Sau khi Lâm Nhiên rời đi, Tống Phong muốn mở miệng muốn hỏi tiếp câu hỏi vừa rồi.
Nhưng nhìn trái nhìn phải thấy áp lực của hai người này quá thấp, vì vậy hậm hực nuốt hết nghi vấn trở về.
Danh Sách Chương: