Thấy Mạnh Giác rời bàn, đại công tử lập tức kéo Hồng Y bỏ chạy. “Chắc chắn Tiểu Giác nổi giận rồi, ta nên tránh đi là hơn.”
Bốn người tránh bên trái né bên phải, luồn lách tới những nơi vắng vẻ. Vân Ca nói: “Xem có cơ hội nào dứt khoát chuồn ra khỏi phủ đi!”
Đại công tử và Hồng Y liên tục gật đầu, nhưng Hứa Bình Quân thì lại không đồng ý. “Muội chính là đầu bếp mà Hoắc phu nhân triệu tới nấu ăn, bà ta còn chưa cho phép muội cáo lui mà!”
Tâm tình Vân Ca tối nay thực sự không được tốt lắm, nàng lạnh mặt nói: “Kệ xác bà ta!”
Đại công tử cười. “Đúng thế, bà ta là cái thá gì chứ? Mặc xác bà ta! Mau đi theo ta, chúng ta chuồn ra theo cửa ngách phía vườn hoa ở đằng sau.”
Đại công tử biết rõ bố cục của phủ đại tư mã, dẫn ba cô gái chạy qua vườn hoa, vòng qua giả sơn, qua cây cầu cong, như thể đang đi trong vườn nhà mình.
Càng chạy xa, không gian càng tĩnh lặng, cảnh sắc cũng càng lúc càng đẹp, hiển nhiên đã vào đến khu nội viện của Hoắc phủ. Nơi này khác nơi dành cho khách khứa bên ngoài, nếu bị bắt, tội danh tự ý xông vào phủ đại tư mã đại tướng quân không hề nhẹ. Hứa Bình Quân rất căng thẳng sợ hãi, nhưng ba người bên cạnh đều có vẻ ung dung thoải mái, nàng ta cũng chỉ đành lẳng lặng đi theo, thầm khẩn cầu có thể sớm ra khỏi Hoắc phủ.
Đúng lúc họ đang đi trên một cây cầu cong, phía xa xa bỗng dồn dập vang lên tiếng bước chân, võ công của Hồng Y và đại công tử cao nhất nên họ là người đầu tiên nghe thấy, vội tìm một nơi để tránh né, nhưng vì đang ở trên cầu, bốn phía trống trải, lại ở chỗ cao nên có muốn tránh cũng không được.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, ngay cả Hứa Bình Quân cũng đã nghe thấy, nàng ta căng thẳng kéo tay áo Hồng Y hỏi: “Làm thế nào đây? Làm thế nào đây?”
Vân Ca và đại công tử liếc nhau, tâm tư hai người đều giống nhau, gật đầu ngầm hiểu, một người kéo Hứa Bình Quân, một người kéo Hồng Y, nhanh chóng bám thành cầu nhẹ nhàng thả người xuống hồ, giấu mình dưới gầm cầu.
Vừa trốn xong đã nghe thấy có hai người đi lên cầu. Kế đó, giọng nói cực kỳ tức giận của Hoắc Quang vang lên: “Đồ hỗn xược! Niệm tình ngươi vốn lanh lời, bình thường những việc làm của ngươi cũng coi như không thấy, nhưng hôm nay ngươi lại không có mắt mũi gì hết!”
“Lão gia, nô tài đáng chết! Nhưng thật sự không thể trách nô tài được, có nằm mơ cũng không ngờ…”
“Ngươi hãy phái người đi sắp xếp khắp nơi cho chu đáo, rồi đến thưa với phu nhân một tiếng, gặp cả đại thiếu gia, nhị thiếu gia…”
“Vâng. Có điều Hoàng thượng nói ngoài đại nhân, không ai được…”
Tiếp đó là tiếng bước chân vội vã, chỉ chốc lát người đã đi xa.
Bốn người đám Vân Ca nín thở, chẳng dám nhúc nhích, đến tận lúc tiếng bước chân hoàn toàn biến mất mới dám mở miệng thở gấp.
Bốn người nhìn nhau cười khổ, dù đã là mùa xuân nhưng nước hồ vẫn lạnh, bốn người đều ướt đẫm nửa người, cảm giác không hề dễ chịu chút nào.
Vân Ca kéo Hứa Bình Quân, vừa định bò lên bờ thì lại nghe thấy tiếng bước chân, bốn người đành phải lùi về phía dưới gầm cầu.
Có một người chạy nhanh qua cầu, dường như đang đi báo tin gì đó.
Chờ tiếng bước chân đi xa, bốn người lại chuẩn bị lên bờ, nhưng vừa bám vào thành cầu, còn chưa kịp nhảy lên đã lại nghe thấy tiếng người nói khe khẽ.
Lần này bốn người hành động rất ăn ý, đồng loạt lùi xuống dưới vòm cầu.
Đại công tử ngẩng mặt lên nhìn gầm cầu, vẻ oán thán trời xanh.
Dường như sợ đại công tử bị lạnh, không hề e ngại Vân Ca và Hứa Bình Quân, Hồng Y liền vòng tay ôm chặt đại công tử. Hành động ấy vốn rất suồng sã nhưng khi Hồng Y làm lại rất ngây thơ, toát ra vẻ chân tình, không hề gợn cảm giác gì lạ.
Bốn người chờ tiếng bước chân biến mất để nhanh chóng quay về nhà thay quần áo, nào ngờ tiếng bước chân lại dừng ngay trên đỉnh cây cầu.
Đại công tử đã không còn sức lực để trợn mắt nữa, vô lực gục đầu vào vai Hồng Y.
Hứa Bình Quân lạnh đến run rẩy, nhưng vẫn phải gắng sức chịu đựng. Vân Ca lấy một miếng gừng mang theo người ra đưa cho Hứa Bình Quân, ra hiệu cho nàng ta nhai, chính mình cũng cho một miếng gừng vào miệng, lẳng lặng nhai.
Vốn nghĩ chờ đợi một hồi là người bên trên sẽ đi khỏi, nhưng người trên cầu dường như rất an nhàn thoải mái, đứng yên ngắm cảnh, hồi lâu không nói câu gì.
Rất lâu sau mới nghe thấy giọng nói cung kính của Hoắc Quang: “Dường như Hoàng thượng rất thích bóng đêm. Nghe nói lúc ở trong cung, Hoàng thượng cũng thường một mình ra đứng ngoài hiên để thưởng thức cảnh đêm.”
Đại công tử lập tức thẳng người lên, vẻ mặt thiếu nghiêm túc thường ngày biến mất, lộ vẻ trịnh trọng hiếm thấy.
Vân Ca và Hứa Bình Quân cũng kinh hãi, đều dừng nhai gừng, dỏng tai lên nghe.
Chỉ có Hồng Y mặc dù vẻ mặt đại biến, đầy lo âu, nhưng vẫn một lòng quan tâm đến sự an nguy của đại công tử.
Không cao không thấp, không nhanh không chậm, giọng nói như gió tan ngọc nứt, dù gần ngay bên cạnh nhưng lại lạnh nhạt như cách xa muôn dặm, ngàn trùng vang lên: “Chỉ là thích ngắm trăng sao. Trẫm nghe nói khanh đang mở tiệc, trong cung hơi buồn tẻ nên đến chỗ khanh giải sầu, hy vọng không làm phiền khanh.”
“Thần không dám.”
Hoắc Quang đúng là một người rất giỏi nhẫn nhịn, nếu những người khác ở bên cạnh Hoàng thượng, sau một lâu không thấy Hoàng thượng nói gì, chỉ e sẽ phải suy nghĩ miên man, phán đoán tâm tư của Hoàng thượng, càng nghĩ càng rối, cuối cùng khó tránh khỏi tâm hoảng ý loạn. Ông ta thì chỉ đứng yên lặng, cũng nhìn về phía vầng trăng treo trên mặt hồ.
Thấy thân thể Hứa Bình Quân không ngừng run lên, cắn chặt răng để không phát ra tiếng, Vân Ca vội khẽ kéo tay áo Hứa Bình Quân, ra hiệu cho nàng ta ăn gừng, còn mình thì tò mò nhìn bóng dáng cao ráo bên thành cầu in xuống mặt nước.
Có lẽ Hoắc Quang không dám đứng ngang hàng với Hoàng đế mà đang đứng lui lại phía sau, cho nên mặt hồ chỉ in bóng một mình Hoàng đế. Ống tay áo rộng khẽ phất phơ trong gió, bóng in trên mặt hồ cũng lay động không ngừng.
Vốn là người không liên quan đến mình, vậy mà không hiểu vì sao, trong lòng Vân Ca lại rung động vô cớ, nghĩ đến cảnh đêm khuya Hoàng đế đứng cô độc bên hiên đài, chỉ cảm thấy dù Hoàng đế có sự uy nghiêm khi một mình ngắm cảnh, nhưng xung quanh trời nước một màu, gió đêm lạnh lẽo, vầng trăng lẻ bóng, chẳng phải thê lương vô hạn sao?
“Hoàng thượng có muốn vào dự tiệc một lát không? Thần đã sai người an trí chỗ ngồi kín đáo, sẽ không có ai nhận ra Hoàng thượng.”
“Khanh mời những ai?”
“Thượng Quan Kiệt, Tang Hoằng Dương, Đỗ Diên Niên…”
Ông ta còn chưa kể hết tên những vị khách quan trọng, một giọng nói nghe có vẻ rất cởi mở đã vang tới: “Hoắc hiền đệ, hiền đệ là chủ nhân nơi này, tại sao lại bỏ bọn ta lại, chạy đến đây tiêu dao một mình… A… Hoàng… Hoàng thượng, thần không biết Hoàng thượng ở đây, vô lễ mạo phạm…” Thượng Quan Kiệt tỏ vẻ sợ hãi, vội vàng bước tới rồi quỳ xuống thỉnh tội.
Tang Hoằng Dương đi sau mấy bước, là một lão già đã hơn bảy mươi tuổi, râu tóc bạc trắng, cũng định quỳ xuống thỉnh tội.
Lưu Phất Lăng ra hiệu cho thái giám bên cạnh bước tới dìu Tang Hoằng Dương lên. “Miễn lễ. Trẫm mặc thường phục đi xem xét một chút, các khanh không cần giữ lễ tiết.”
Đại công tử cười lắc đầu. Chắc chắn trong lòng lão già Hoắc Quang bây giờ đang rất giận dữ, ông ta và Lưu Phất Lăng đứng ngắm cảnh trên cầu, Thượng Quan Kiệt và Tang Hoằng Dương lại có thể nhanh chóng tìm đến, trong phủ của ông ta đích xác có nội gián, cần chỉnh đốn lại cho tử tế.
Hồng Y làm động tác cắt cổ, cảnh cáo đại công tử không được phát ra âm thanh.
Hành động của Hồng Y không có bất cứ tác dụng gì đối với đại công tử, nhưng lại khiến Hứa Bình Quân hoảng sợ nhìn Vân Ca.
Vân Ca cười khổ lắc đầu, hôm nay sao may mắn đến vậy? Đứng trên đầu lúc này chính là đương kim Hoàng đế Đại Hán và ba đại quyền thần, vận thế của cả thiên hạ đều cũng một nhịp thở với họ. Người bình thường muốn đến gần bất cứ một người nào trong số họ chỉ sợ đều khó như lên trời, còn bốn người các nàng lại có thể tiếp xúc với những người cao không với tới được này ở một cự ly gần như thế, rốt cuộc là may mắn hay xui xẻo đây?
Cuộc đối thoại của bốn người trên cầu khiến đại công tử chú ý, dù ngoài mặt vẫn cười thờ ơ nhưng ánh mắt lại dần dần trở nên chăm chú.
Lưu Phất Lang là một con tiểu hồ ly thông minh cơ trí, nhưng lên ngôi khi còn quá non nớt, không có thế lực của chính mình, toàn bộ việc triều chính đều rơi vào tay các đại thần ủy thác.
Tang Hoằng Dương là trọng thần của tiên hoàng, kế thừa phong cách làm việc của Hán Vũ Đế Lưu Triệt, đại diện cho phái pháp gia cứng rắn, là một con sư tử già, mặc dù không còn hùng phong như năm đó nhưng vẫn có sức uy hiếp trong triều.
Thượng Quan Kiệt là sói, tham lam tàn nhẫn, dựa vào quân công mà được phong hầu, trong quân đa số là thế lực của ông ta. Vũ lâm doanh được tiên hoàng đích thân thành lập, từng một thời danh chấn Tấy Vực và Hung Nô cùng với danh tướng Hoắc Phiêu Diêu[1], hiện giờ cũng hoàn toàn bị khống chế trong tay gia tộc Thượng Quan, do Xa kỵ tướng quân Thượng Quan An quản hạt.
[1] Tức danh tướng Hoắc Khứ Bệnh
Hoắc Quang là hổ, dù ít tuổi hơn Tang Hoằng Dương và Thượng Quan Kiệt nhưng lại khổ tâm gây dựng nhiều năm, có môn đồ đông đảo trong triều đình, dần có xu hướng sóng sau đè sóng trước.
Hoắc Quang và Thượng Quan Kiệt là thông gia, một người là ông ngoại, một người là ông nội của đương kim Hoàng hậu Thượng Quan Tiểu Muội, nhưng quan hệ hai người lại như gần như xa.
Ba người Hoắc Quang, Thượng Quan Kiệt và Tang Hoằng Dương giờ đây đều vừa phải dựa vào nhau để đề phòng Hoàng thượng diệt trừ bọn họ, đồng thời từng người lại muốn mượn sức Hoàng thượng, tìm cơ hội diệt trừ hai người còn lại, một mình nắm hết chuyện triều chính.
Còn điều Hoàng thượng hy vọng nhất đương nhiên là ba người họ đấu đá đến mức cùng bị hủy diệt, sau đó cảm thán một tiếng, bao nhiêu năm như vậy, cuối cũng trẫm có thể ngủ một giấc yên ổn.
Đúng là loạn, loạn, loạn…
Đại công tử càng nghĩ càng buồn cười, vẻ mặt không khác gì xem kịch, dường như hoàn toàn quên mất rằng cơn sóng gió của bốn người trên cầu có thể cuốn hắn vào bất cứ lúc nào, một khi ứng đối không ổn thì rất có thể tan xương nát thịt.
Trên cầu so đấu tâm cơ, dưới cầu không ngừng run rẩy.
Hai tay Vân Ca nắm chặt miếng gừng, cắn một miếng, lại thầm mắng một tiếng: “Tên Hoàng đé thối tha!”
Nàng thật sự hy vọng một ngày nào đó có thể ném gã Hoàng đế thối tha này xuống ngâm trong nước tuyết tan đầu mùa xuân. Nghe nói trong hoàng cung có rất nhiều người đẹp, sao y không ở trong đó mà đánh đàn ngâm thơ, ngắm hoa phẩm rượu với đám người đẹp mà lại chạy đến đây hóng gió lạnh với mấy lão già, làm hại các nàng không được yên ổn?
Tiếng người nói trên cầu lúc có lúc không, giữa những câu chuyện phong hoa tuyết nguyệt thỉnh thoảng lại xen vào một câu liên quan đến việc triều chính, nhưng chỉ nhắc đến là dừng, hiển nhiên trong một giờ nửa khắc vẫn chưa có ý định ra về.
Hứa Bình Quân đã lạnh tím môi, Vân Ca thấy nếu còn tiếp tục ngâm nước lạnh thì chỉ e Hứa Bình Quân sẽ sinh bệnh, mà chính nàng cũng đã chịu đựng đến cực hạn.
Vân Ca làm dấu hỏi mọi người có thể bơi được không. Hứa Bình Quân áy náy lắc đầu, tỏ ý mình không biết bơi lội. Hồng Y cũng lắc đầu, trừ phi có thể lặn một hơi dưới nước ra rất xa, nếu không tiếng bốn người bơi trong đêm tối chắc chắn sẽ quá lớn, kinh động đến những người trên cầu.
Vân Ca đành từ bỏ ý định đó, nghĩ một hồi bèn chỉ chính mình, rồi chỉ chỉ lên cầu, lại vừa nhìn Hồng Y và đại công tử vừa chỉ Hứa Bình Quân, ra hiệu mình sẽ nghĩ cách dẫn những người trên cầu đi, còn hắn và Hồng Y hãy giúp Hứa Bình Quân chạy trốn.
Hồng Y lập tức lắc đầu, chỉ chính mình, lại chỉ đại công tử, ý là mình sẽ đánh lạc hướng, còn Vân Ca bảo vệ đại công tử chạy trốn.
Vân Ca liếc đại công tử, nàng bảo vệ hắn ư? Hồng Y đúng là không biết phân biệt mạnh yếu. Nàng lắc đầu, nhất quyết đòi tự mình đi.
Đại công tử cười, mấp máy môi nói: “Chúng ta chơi đoán số, ai thua thì người ấy đi.” Dáng vẻ bừng bừng hào hứng.
Mặc kệ khi nào và ở đâu, gặp người nào và chuyện gì, đối với người này dường như tất cả chỉ là một trò chơi.
Đoán cái đầu huynh ấy! Vân Ca trợn mắt nhìn đại công tử, cúi xuống nhặt mấy hòn đá dưới trụ cầu, hỏi đại công tử muốn chạy ra phủ thì theo hướng nào rồi xoa xoa tay, hít sâu một hơi, nhớ lại kinh nghiệm ném đá nhảy khi còn bé, hạ người sát mặt nước ném hòn đá về phía ngược lại, còn mình thì lập tức hít sâu một hơi, lặn xuống đáy hồ, lao về phía xa xa.
Tảng đá bay sát mặt nước ra thật xa, tõm, tõm, tõm, tõm, tõm, nhảy đủ năm lần trên mặt hồ rồi mới chìm xuống, tạo thành tiếng động rất lớn trong bóng đêm yên ắng.
Vu An lập tức nhảy tới chặn trước mặt Hoàng thượng, cùng một thái giám khác hộ tống Hoàng thượng nhanh chóng đi xuống cầu, tránh khói những chỗ cao để không trở thành mục tiêu rõ ràng, rồi vội vã tìm nơi có thể ẩn thân.
Hoắc Quang quát lớn một tiếng: “Kẻ nào?”
Có tùy tùng cao giọng gọi thị vệ dẫn người đến xem xét, bốn phía quanh hồ lập tức huyên náo, đèn đuốc sáng trưng.
Tang Hoằng Dương và Thượng Quan Kiệt ngẩn ra một lát rồi đồng loạt nhìn Hoắc Quang, ánh mắt sáng rực.
Mặt Thượng Quan Kiệt chợt lộ vẻ lo sợ, vừa cao giọng kêu “người đâu” vừa đi theo sau lưng Lưu Phất Lăng, điệu bộ như thể có mất mạng cũng phải bảo vệ Hoàng thượng.
Trong đêm đen, bóng người lộn xộn khắp nơi, hành tung của Lưu Phất Lăng đã không còn thấy rõ. Lúc này vì tiếng kêu của Thượng Quan Kiệt nên mọi người đều biết phía này có người cần bảo vệ.
Tang Hoằng Dương đã lớn tuổi, đi lại khó khăn, dường như còn mơ hồ đi nhầm phương hướng, cũng run giọng kêu to: “Người đâu, người đâu!”
Tiếng kêu của ông ta và Thượng Quan Kiệt khiến đám thị vệ vừa chạy tới không biết Hoàng thượng rốt cuộc ở đâu, mình cần phải bảo vệ bên nào.
Mắt Lưu Phất Lăng và Hoắc Quang đều có tia sáng lóe lên rồi biến mất, nhìn bóng lưng lảo đảo của Tang Hoằng Dương như đang suy nghĩ gì đó.
Vân Ca lại ném đá hết bên này đến bên kia, gây ra động tĩnh cực lớn, cố gắng thu hút tất cả sự chú ý về phía mình. Thị vệ không ngừng hô hoán, từ bốn phương tám hướng chạy tới bám theo nàng. Tình cảnh nhất thời rất hỗn loạn nhưng càng hỗn loạn thì đám người Hứa Bình Quân càng có cơ hội trốn an toàn.
Lúc này Vân Ca đã ở giữa hồ, chỉ cần nhìn là thấy ngay. Nàng lại không cố ý che giấu hành tung, chẳng mấy chốc đã có thị vệ phát hiện, nhảy xuống nước bơi đuổi theo nàng.
Hoắc Quang lạnh lùng phân phó: “Nhất định phải bắt sống.”
Vân Ca không có tâm tư suy nghĩ nếu nàng bị bắt hậu quả sẽ như thế nào, nàng chỉ ra sức rẽ nước, dẫn đám thị vệ chơi trốn tìm trong hồ.
Mặt hồ hẹp dần, từ rộng rãi biến thành uốn lượn quanh co. Hai bên lạch nước chảy vào hồ, một bên là hành lang xây tường lửng, một bên trồng ngân hạnh đang nở rộ hoa, đúng là phong cảnh “Hoa hạnh mười dặm khuất nhà tranh, suối trong chín khúc uốn lượn quanh”.
Mặt hồ hẹp dần có ưu điểm là truy binh phía sau chỉ có thể đến gần nàng từ một hướng, Vân Ca bơi lội rất giỏi, mặc dù lúc này thể lực đã đuối nhưng đám truy binh nhất thời khó mà đuổi kịp, nhưng cũng có điểm bất lợi là đám truy binh bên bờ đã có thể tiếp cận nàng. May mà có mệnh lệnh bắt sống của Hoắc Quang nên các thị vệ đều nương tay, chỉ cần Vân Ca vẫn ở dưới nước là bọn chúng sẽ không làm gì được nàng.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng nên lập tức hồi cung.” Vu An đề nghị.
Không ngờ Lưu Phất Lăng chẳng những không nghe lời y mà còn đi về phía thích khách chạy trốn.
Thượng Quan Kiệt đã phát hiện tình hình có gì đó không ổn, đang cau mày suy tư nghi hoặc, Vu An còn muốn nói tiếp, Lưu Phất Lăng đã lạnh nhạt hỏi: “Thượng Quan Kiệt, khanh có cho rằng đó là thích khách không?”
Thượng Quan Kiệt suy nghĩ cẩn thận một lát. “Trước khi có lời khai thì thần không dám khẳng định. Bây giờ còn có không ít điểm đáng ngờ, chuyện Hoàng thượng đến phủ tư mã có bao nhiêu người biết?”
Vu An nói: “Chỉ có Hoàng thượng và nô tài, ngay cả các thái giám và thị vệ đi theo cũng không hề biết Hoàng thượng sẽ đến phủ đệ của Hoắc đại nhân.”
Thượng Quan Kiệt cau mày. “Như thế mục tiêu của thích khách có lẽ không phải Hoàng thượng, vậy thì là ai?” Ánh mắt ông ta chậm rãi lướt qua mặt Hoắc Quang và Tang Hoằng Dương, rồi lại lén nhìn về phía Hoàng thượng.
Chuyện xảy ra trong phủ đệ của mình, trước khi thẩm vấn, Hoắc Quang không dám nói một câu, chỉ im lặng đi tới.
Tang Hoằng Dương phải có người dìu mới đi lại được, vừa thở hổn hển đuổi theo Hoàng thượng vừa nói đứt quãng: “Nếu… muốn chạy trốn thì nên trốn về phía đông, phía đó hồ nước thông với bên ngoài. Còn hướng này… nếu như… lão thần…không nhớ lầm thì là đường chết. Nếu…là…là thích khách thì không thể đến hành thích khi không thông thuộc địa hình trong phủ được.”
Hoắc Quang cảm kích nhìn Tang Hoằng Dương, Tang Hoằng Dương thổi râu, không để ý đến Hoắc Quang.
Lưu Phất Lăng đứng cách hàng ngân hạnh nhìn về phía lạch nước. Sau những cánh hao rơi, dưới ánh đèn lờ mờ, chỉ thấy một bóng người mờ nhạt lúc nổi lúc chìm, lúc trái lúc phải dưới nước, một đám thị vệ trẻ khỏe theo sát phía sau không rời. Bóng người nọ lại như bóng nhạn, như rồng bơi, rẽ sóng mà đi, gạt nước mà đùa, những người bơi theo phía sau nhìn hết sức thảm hại, còn thích khách thì vẫn nhởn nhơ.
Hoắc Quang thấy dáng vẻ chật vật của thị vệ phủ mình, sắc mặt có vẻ khó xử. “Trong thành Trường An rất hiếm có người thủy tính tốt như vậy, có thể phân cao thấp với giáo đầu dạy binh sĩ Vũ lâm doanh chiến đấu dưới nước rồi.”
Sắc mặt Thượng Quan Kiệt lập tức thay đổi, hừ lạnh một tiếng, vừa định mở miệng, Lưu Phất Lăng đã lạnh nhạt nói: “Cần gì đoán nhiều. Sau khi bắt được tra hỏi là biết.”
Mọi người vội vã vâng dạ, đều yên lặng không nói nữa.
Dòng suối càng lúc càng hẹp, trên đỉnh đầu đã là hành lang nhô ra. Vân Ca đoán cuối lạch nước này có thể là một cái ao dẫn nước vào viện hoặc là lạch nước này chỉ gấp khúc vòng quanh dưới hành lang, xem ra đã không còn chỗ chạy trốn.
Cách đó không xa có tiếng nha đầu nói chuyện, hình như đang chất vẫn thị vệ vì sao xông vào nơi đây.
Vân Ca đang cân nhắc xem nên mạo hiểm lên bờ ở chỗ nào, không biết bố cục khu viện này ra sao, là nơi ở của người nào trong Hoắc phủ, một bàn tay bỗng nhiên thò xuống từ hành lang, nắm được cánh tay nàng, định kéo nàng lên bờ.
Vân Ca vừa định xoay tay đập vào đầu người nọ thì nhìn rõ người này, lập tức nương theo sức kéo, lật người lên hành lang.
Gió lạnh thổi qua, Vân Ca cảm thấy thân thể lạnh đến tê liệt nhưng vẫn còn tri giác, ngay cả xương cốt cũng lạnh buốt, cả người nhũn ra nằm bệt xuống đất.
Mạnh Giác lạnh mặt ôm lấy Vân Ca, thị nữ bên cạnh lập tức dùng khăn lau nền hành lang lát gỗ, lau khô vệt nước Vân Ca để lại lúc leo lên. Một thị nữ khác thấp giọng nói: “Mạnh công tử, mau đi theo nô tỳ.”
Mạnh Giác cúi xuống bên tai Vân Ca, hỏi: “Hồng Y đâu?”
Răng Vân Ca va vào nhau lập cập, cố gắng bật ra mấy chữ qua kẽ răng: “Trốn… trốn rồi.”
“Có người nào nhìn thấy đại công tử không?”
“Không có…”
Vẻ mặt Mạnh Giác dịu đi vài phần. “Bọn muội toàn là những kẻ to gan làm loạn, coi phủ tư mã là cái gì không biết nữa?”
Nhìn thấy mặt Vân Ca trắng bệch, y thở dài, không nỡ nói gì nữa, chỉ lấy khăn lau người cho nàng.
Có tiếng nói vang lên ngoài sân: “Thành Quân, mở cửa!”
“Phụ thân, nữ nhi uống hơi nhiều rượu, đang định đi nghỉ sớm. Tiệc rượu đã kết thức chưa? Sao lại ầm ĩ như vậy?”
Hoắc Quang nhìn về phía Lưu Phất Lăng dò hỏi. “Để thần lệnh tiểu nữ ra tiếp giá.”
Lưu Phất Lăng nói: “Trẫm mặc thường phục ra ngoài cung, không muốn ngày mai ồn ào cả triều đều biết. Khanh cứ coi như trẫm không có ở đây, tất cả do khanh xử lý.”
“Thành Quân, có tên trộm xông vào trong phủ, có người nhìn thấy hắn chạy đến chỗ con. Con hãy triệu tập hết thị nữ của con ra đây.” Hoắc Quang do dự một lát, nghĩ bụng dù sao đây cũng là khuê phòng của con gái, liền hạ lệnh cho con trai là Hoắc Vũ: “Vũ Nhi, ngươi dẫn người đi tra xét từng phòng.”
Hoắc Thành Quân làm nũng kêu lên: “Phụ thân, không được! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao phụ thân… Tại sao phụ thân có thể để bọn nam nhân thối tha đó vào lật tung phòng nữ nhi cơ chứ?”
Hoắc Quang vốn cưng chiêu Thành Quân, mặc dù sắc mặt nghiêm khắc nhưng giọng nói vẫn hòa hoãn: “Thành Quân, nghe lời ta đi. Nếu con không thích ở trong căn phòng người khác đã động vào thì ta xây cho con tòa viện khác là được.”
Hoắc Thành Quân ra chiều ảo não, thở dài nặng nề. “Tiểu Thanh, ngươi đi theo bên cạnh ca ca, trông chừng những kẻ đó, không cho bọn chúng lật tung đồ của ta.”
Vân Ca căng thẳng nhìn Mạnh Giác, Mạnh Giác vừa lau tóc giúp nàng vừa nghiêm mặt nói: “Lần sau trước khi làm gì phải nghĩ đến hậu quả đã.”
Nghe thấy tiếng bước chân, Mạnh Giác vội thấp giọng nói với Vân Ca: “Muội tên Mạnh Vân Ca, là muội muội của huynh.”
Vân Ca sững sờ một lát, nhìn thấy Hoắc Thành Quân vén mành bước vào mới hiểu ra.
Hoắc Thành Quân dù nhíu mày nhưng lại không có vẻ căng thẳng, chỉ mỉm cười nhìn bọn họ. “Mạnh Giác, muội muội của huynh nghịch thật đấy, lần trước giết hai con hãn huyết bảo mã của muội, lần này lại gây ra sự kiện thích khách trong phủ đại tư mã, có khi lần sau còn vào hẳn trong hoàng cung mà quậy tung lên chưa biết chừng.”
Vân Ca trợn mắt nhìn Mạnh Giác, cách xưng hô đã đổi từ Mạnh công tử thành Mạnh Giác rồi sao?
Hoắc Thành Quân cười nói: “Đã gặp ngươi ba, bốn lần rồi nhưng vẫn chưa có cơ hội hỏi ngươi tên là gì.”
Vân Ca cắn môi, vẫn nhìn Mạnh Giác trân trân, không nói câu nào. Mạnh Giác đành trả lời giúp nàng: “Nó họ Mạnh, tên Vân Ca, thích nhất là gây sự và quấy rối.”
Hoắc Thành Quân nhìn gương mặt trắng bệch và thân hình co ro vì lạnh của Vân Ca, nghĩ bụng người như vậy sao có thể là thích khách? Bởi vì yêu ai yêu cả đường đi nên lúc này nàng ta càng thương hại Vân Ca, những điểm vô lễ đáng ghét của Vân Ca trong mắt nàng ta trước kia bây giờ đều trở thành hoạt bát, đáng yêu. “Đừng sợ, phụ thân thương ta nhất, không có việc gì đâu.”
Tìm hết cả khu viện, vẫn không thấy bóng người.
Hoắc Quang trầm tư không nói, Tang Hoằng Dương hỏi: “Khu viện nào gần nơi này? Hành lang dẫn đến nơi nào? Đã tìm kiếm kĩ càng trong rừng hoa hạnh chưa? Gọi đám thị vệ đuổi gần nhất vừa rồi tới hỏi xem để mất bóng dáng thích khách đó ở đâu?”
Các thị vệ nhất thời cũng không rõ, bởi vì trên bờ dưới nước đều có người, chuyện này lại vô cùng trọng đại, không ai dám khẳng định, ngược lại càng hỏi càng loạn.
Hoắc Quang vừa định hạ lệnh tìm lại trong rừng hoa hạnh lần nữa, Thượng Quan Kiệt đã chỉ gian phòng ở giữa. “Đã tìm trong gian kia chưa?”
Sắc mặt Hoắc Quang sầm xuống. “Đó là phòng của tiểu nữ, lúc này tiểu nữ đang ở trong phòng. Không biết ý Thượng Quan đại nhân là gì?”
Thượng Quan Kiệt liên tục xin lỗi: “Lão phu chỉ thuận miệng hỏi thế, quên mất đó là phòng của nha đầu Thành Quân.”
Của phòng kêu cạch một tiếng, bị mở rộng ra. Hoắc Thành Quân khoác hờ một chiếc áo choàng, búi tóc rõ ràng là vừa buộc vội, đứng dựa người vào một bên cửa, giọng nói giòn tan: “Tang bá bá, Thượng Quan bá bá, điệt nữ không biết các bá bá cũng đến, đúng là thất lễ. Phòng điệt nữ đơn sơ, nếu Thượng Quan bá bá không chê thì mời bá bá vào ngồi một lát.” Vừa nói, nàng ta vừa nghiêng người mời.
Vân Ca và Mạnh Giác đang dán sát vào nhau nấp sau cánh cửa, Vân Ca nhìn ra qua khe cửa, thấy trong những bóng đen phía sau Thượng Quan Kiệt và Tang Hoằng Dương có một bóng người cao ráo, xung quanh có rất nhiều người bảo vệ nhưng vẫn có cảm giác người này như tách biệt hẳn với mọi người. Chiếc áo bào màu đen hòa làm một với bóng đêm, khuôn mặt cũng nhìn không rõ. Nàng vẫn tưởng một người vừa gặp phải thích khách thì dù thế nào cũng sẽ hơi bối rối và căng thẳng, nhưng bóng người đó vẫn bình tĩnh ung dung, thậm chí có thể nói lạnh nhạt, chỉ lẳng lặng đứng ở đó như xem một vở kịch người khác diễn.
Vân Ca nghĩ người này là Hoàng thượng của triều đình nhà Hán, còn nàng thì trở thành thích khách hành thích Hoàng thượng, lúc này mới bắt đầu thấy hơi sợ, chỉ cần bọn họ vào phòng là sẽ lập tức phát hiện ra nàng, hai tay nàng càng nắm chặt vì căng thẳng. Mạnh Giác cầm tay nàng, nhẹ nhàng mở từng ngón tay ra, nắm bàn tay nàng trong tay mình, bàn tay Mạnh Giác ấm áp rắn rỏi, cái lạnh trên người Vân Ca cũng bớt đi vài phần.
Mạnh Giác ghé sát tai nàng, nhỏ giọng nói nửa châm chọc nửa an ủi: “Chuyện đã đến nước này thì có gì phải sợ nữa? Cùng lắm binh đến tướng cản, nước đến đất ngăn. Nếu như bị phát hiện, tất cả cứ để huynh xử lý. Nhưng muội phải nhớ, dù thế nào cũng không thể nói về đại công tử và Hồng Y, nếu không sẽ chỉ họa càng thêm họa.”
Thân thể nàng kề sát thân thể y, lúc này môi y lại gần như hôn vào tai nàng. Vân Ca thấy cả người tê dại, mềm nhũn tựa vào người y, trong lòng càng lúc càng bực bội, khẽ nhấc chân, lẳng lặng giẫm lên mu bàn chân y thật mạnh. “Ai cần huynh giả tình giả ý?”
Mạnh Giác xuýt xoa một hơi, nhưng cả người không dám cử động. “Muội điên à?”
Vân Ca không dừng lại mà còn vận sức lay mạnh lên bàn chân Mạnh Giác, như thể không hề để ý tới tình hình bên ngoài.
Mặc dù Vân Ca có xuất thân bất phàm nhưng lại không hề có tính tiểu thư, huống hồ họ còn đang ở trong tình cảnh nguy hiểm như thế này. Lần đầu tiên Mạnh Giác thấy Vân Ca ngang ngược, liều lĩnh, không nói đạo lý như vậy nên nhất thời không hiểu. Sau khi tỉnh ngộ, trong lòng Mạnh Giác đột nhiên rung động, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt nhưng nét cười dần hiện ra trong mắt, cảm giác đau đớn dưới chân lại trở nên ngọt như đường, hương thơm trong lòng thoang thoảng, không kìm được nghiêng người xuống hôn lên má Vân Ca.
Cả người Vân Ca run lên, sức mạnh dưới chân lập tức thu lại. Mạnh Giác cũng ngẩn ngơ, cảm thấy vui sướng vô cớ, giống như khi còn bé được cha khen ngợi, như khi được mặc áo mới mẹ may, như khi nghe đệ đệ nói với người khác bằng giọng cực kỳ sùng bái và kiêu ngạo: “Ca ca ta đấy…”
Cảm giác thỏa mãn và vui vẻ thuần túy như vậy quá mức xa lạ, Mạnh Giác gần như không còn biết mình đang ở nơi nào. Chợt nghe thấy giọng nói của Thượng Quan Kiệt ngoài phòng, như sấm sét nửa đêm phá tan một giấc mơ đẹp, sự mơ màng biến mất, hai mắt y lập tức lộ vẻ tỉnh táo trở lại.
Phòng chia làm hai nửa trong ngoài, ngăn cách bằng một tấm rèm thưa.
Tấm rèm vốn buông xuống, lúc này vì của bị mở rộng, gió bên ngoài lùa vào nên bay phất phơ, gần như có thể thấy hết bên trong. Bàn trang điểm, hộp trang điểm, giường thêu hoa, còn có váy áo nữ nhân chưa kịp thu gấp, cảnh tượng điển hình của khuê phòng nhi nữ.
Thượng Quan Kiệt đỏ mặt, cười nói: “Không cần, không cần. Lão phu hồ đồ, không biết là khuê phòng của nha đầu Thành Quân. Thành Quân, nếu cháu thấy không khỏe thì mau đi nghỉ đi.”
Hoắc Quang nói với vẻ như cười như không: “Thượng Quan đại nhân vẫn nên đi vào tìm kiếm cẩn thận, tránh hiểu lầm tiểu nữ chứa chấp kẻ gian.”
Thượng Quan Kiệt cười khó xử, Tang Hoằng Dương vuốt râu, cười tủm tỉm xem trò hay.
Lưu Phất Lăng lạnh nhạt nói: “Đã khẳng định nơi này không có thì nơi khác không cần tìm nữa. Mất nhiều thời gian như vậy, sợ rằng tên trộm đã tranh thủ lúc lộn xộn mà trốn mất rồi.”
Không chờ mọi người trả lời, Lưu Phất Lăng đã xoay người đi.
Hoắc Quang, Tang Hoằng Dương, Thượng Quang Kiệt vội đi theo phía sau đưa tiễn.
Hoắc Quang cung kính nói: “Hoàng thượng, thần nhất định sẽ tra xét rõ ràng chuyện hôm nay.”
Lưu Phất Lăng không tỏ thái độ gì. “Khanh không cần tiễn xa. Động tĩnh ở đây không nhỏ, chắc đã quấy nhiễu khách khứa dự tiệc ở phía trước, khanh trở về đãi khách đi!”
Hoắc Thành Quân đứng ở cửa, nhìn thấy mọi người đi xa mới phát hiện toàn thân mình đã ướt đầm mồ hôi lạnh, bắp chân cũng đang run lên. Nàng ta dặn dò đám thị nữ khóa kĩ cổng viện rồi lui xuống nghỉ ngơi.
Sau khi vào nhà, nhìn thấy Vân Ca cúi gằm mặt xuống, hai má đỏ bừng, Hoắc Thành Quân liền nhìn về phía Mạnh Giác với vẻ thắc mắc.
Mạnh Giác cười mơ hồ, thản nhiên nói với Hoắc Thành Quân: “Nó chưa bao giờ trải qua chuyện thế này nên rất hoảng sợ, cứ để nó sợ cũng tốt, sau này đỡ động thổ trên đầu thái tuế[2].”
[2] Nghĩa là mạo phạm đến người có quyền thế lớn
Hoắc Thành Quân cười, liếc Mạnh Giác. “Đừng nói là nàng ta, cả muội cũng sợ lắm chứ. Thượng Quan bá bá chưa chắc đã vào xem, huynh lại nhất quyết bắt muội phải mạo hiểm như vậy. Chuyện hôm nay huynh định cám ơn muội như thế nào đây?”
Mạnh Giác cười thi lễ. “Đại ơn khó tạ bằng lời, chỉ có thể sau này báo đáp. Bây giờ chắc chắn khắp nơi trong phủ tư mã đều được canh gác chu đáo, làm phiền muội tìm một bộ váy áo sạch sẽ cho Vân Ca thay, bọn huynh lén ra sảnh tiệc phía trước, đàng hoàng cáo từ rời phủ.”
Nghe thấy Mạnh Giác nói “Đại ơn khó tạ bằng lời, chỉ có thể sau này báo đáp”, hai gò má Hoắc Thành Quân liền ửng đỏ, không dám nhìn Mạnh Giác nữa, vội xoay người đi tìm bộ váy áo vừa người cho Vân Ca.
Thân thể Vân Ca lúc lạnh lúc nóng, nhưng ngoài mặt phải làm bộ điềm nhiên như không, tươi cười đi tìm mấy đầu bếp mình dẫn đến rồi tới gặp quản sự xin phép ra về.
Ra khỏi Hoắc phủ, gắng gượng đi một đoạn đường, nhìn thấy Mạnh Giác đang đứng cạnh xe ngựa đợi nàng, dây thần kinh căng thẳng của Vân Ca lập tức buông lỏng, hai mắt vẫn trợn trong nhìn Mạnh Giác, cả người đã ngã lăn ra đất không một tiếng động.
Lúc Vân Ca tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau. Hứa Bình Quân và Hồng Y ngồi bên giường, hai mắt đều đỏ hoe.
Thấy nàng mở mắt, Hứa Bình Quân lập tức mở miệng mắng: “Nha đầu chết tiệt, lại còn cậy tài cậy giỏi, đang đến ngày mà còn dám ngâm dưới nước lạnh lâu như vậy. Sau này có bệnh tật gì thì cũng đừng có trách bọn tỷ.”
Hồng Y vội xua tay với Hứa Bình Quân rồi không ngừng ra dấu cảm ơn Vân Ca.
Hứa Bình Quân còn muốn mắng tiếp, Mạnh Giác đã bưng thuốc đi vào. Hứa Bình Quân vội đứng lên lùi ra ngoài. “Muội uống thuốc trước đã!”
Hồng Y co người sau lưng Hứa Bình Quân, hy vọng Mạnh Giác không nhìn thấy nàng ta, định lén chuồn ra khỏi phòng.
“Hồng Y, muội đến nói với y, nếu như y còn không rời khỏi Trường An thì dù sao cũng sẽ chết, chẳng thà huynh sai người tới giết quách y cho xong chuyện, tránh để y bị người khác phát hiện rồi liên lụy đến mọi người.”
Dáng vẻ Hồng Y giống như tất cả đều là lỗi của nàng ta, nước mắt dâng lên mi, muốn xin lỗi nhưng lại không dám.
Vừa thấy nước mắt của Hồng Y, Mạnh Giác đành nuốt lại những lời trách cứ, giọng nói trở nên dịu dàng: “Huynh bị gã kia làm cho tức điên nên nói hơi quá lời. Muội đi trông chừng y đi, không được để y chạy lung tung nữa.”
Hồng Y lập tức nở nụ cười, gật đầu lia lịa, vui vẻ chạy ra khỏi phòng.
Mạnh Giác nhìn theo bóng lưng Hồng Y, khẽ thở dài, rồi xoay người ngồi xuống bên cạnh Vân Ca, đặt tay lên cổ tay Vân Ca định bắt mạch. Vân Ca đỏ mặt. “Huynh còn hiểu y thuật à?”
Nếu Mạnh Giác hiểu y thuật thì đương nhiên sẽ biết vì sao nàng ngất xỉu.
Mạnh Giác nhớ tới nghĩa phụ, trong mắt lộ vẻ ấm áp. “Nghĩa phụ là một người cực kỳ thông thái, đáng tiếc huynh không dành tâm tư cho những việc này nên mười phần chỉ học được ba, bốn phần. Mấy ngày này muội phải nghỉ ngơi cho tốt, không được chạm vào nước lạnh, đồ ăn lạnh, những thứ có tính hàn cũng đều phải kiêng, lê, đậu xanh, bí đao, trà kim ngân đều không được ăn uống.”
Vân Ca đỏ mặt gật đầu, Mạnh Giác đỡ nàng dậy, bón thuốc cho nàng. Vân Ca cụp mắt xuống, không dám nhìn y.
“Vân Ca, lần sau nếu không được khỏe thì phải nói với huynh, không được cố gắng gượng làm gì, nhỡ đâu để lại mầm bệnh thì sẽ ảnh hưởng cả đời.”
Vân Ca ậm ừ vâng lời, cúi gằm mặt đến mức không thể thấp hơn được nữa.
Mạnh Giác bón thuốc cho Vân Ca xong, cười nói: “Hôm nay đúng là ngoan thật, so với đêm qua thì tưởng như hai người khác nhau.”
Vân Ca nghe vậy, đang ngượng ngùng bỗng nhiên tức giận, trợn mắt nhìn Mạnh Giác. “Muội tên Vân Ca, sau này huynh còn dám đổi tên cho muội bừa bãi thì sẽ biết tay muội!”
Mạnh Giác chỉ khẽ mỉm cười nhìn nàng.
Lưu Bệnh Dĩ đứng ngoài cửa sổ, nhìn thấy hai người trong nhà, bàn chân đang định bước vào lập tức khựng lại. Y lẳng lặng nhìn Mạnh Giác, lại nghĩ đến chính mình, bên môi nở nụ cười tự giễu rồi xoay người rời đi.
Nhưng mới đi được vài bước, Lưu Bệnh Dĩ bỗng dừng lại, suy nghĩ một lát rồi lại quay về, vén rèm lên, đứng dựa vào cửa, uể oải cười nói: “Vân Ca, lần sau còn muốn làm thích khách nữa thì nhớ phải chọn hôm nào thời tiết ấm áp, nếu không còn chưa hành thích được ai thì chính mình đã lăn ra ốm rồi.”
Vân Ca vô thức co người cách xa Mạnh Giác, cười nói: “Đại ca, huynh thấy muội có giống thích khách không?”
Mạnh Giác cười lạnh nhạt, cúi đầu phủi bụi trên tay áo.
Hứa Bình Quân đang nói chuyện với Hồng Y và đại công tử nhưng mắt vẫn để ý đến phòng bên kia, lúc này trong lòng đắng chát, cũng không cười được nữa. Ngơ ngác đứng một hồi, ánh mắt từ hoang mang trở nên kiên định, nàng ta quay đầu tươi cười với Hồng Y và đại công tử rồi xoay người vội vã rời đi. “Muội đi mua ít đồ tươi, tối nay nên ăn mừng chúng ta gặp đại nạn nhưng không chết.”
Hồng Y nhìn bóng lưng Hứa Bình Quân với vẻ thắc mắc, sao nói đi là đi luôn thế? Mua thức ăn cũng cần gì phải vội như vậy?
Đại công tử ngồi trên bậu cửa, hai chân bắt chéo, chỉ cười cười nhìn sang phòng bên kia.