• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Sau khi từ Ly Sơn về thành Trường An, Hứa Bình Quân đi thẳng đến Hoắc phủ.

Nhìn thấy Hoàng hậu nương nương đột nhiên giá lâm, người của Hoắc phủ lập tức hỗn loạn. Không chờ bọn chúng thông truyền, Hứa Bình Quân đã xông vào chỗ ở của Hoắc Quang. Hoắc Quang vẫn nằm trên giường dưỡng bệnh, khi nhìn thấy Hứa Bình Quân, ông ta định dậy quỳ đón. Hứa Bình Quân đi vài bước tới bên giường của ông ta, ngăn không cho ông ta dậy. Một nha đầu bên cạnh vội vã mang một chiếc ghế đến mời Hoàng hậu ngồi.

“Hoắc đại nhân có nghe nói chuyện Mạnh Giác đại nhân không?”

Hoắc Quang nhìn nha đầu trong phòng, bọn họ đều lui ra ngoài.

Hoắc Quang than thở: “Đã nghe nói, trời xanh đố kỵ anh tài, thật là làm người ta đau xót.”

“Vân Ca một mình xông vào núi sâu tìm Mạnh đại nhân rồi.”

Lúc này Hoắc Quang mới thật sự lộ vẻ xúc động. “Cái gì? Tuyết lớn như vậy mà vào núi một mình? Nó chán sống rồi à?”

“Đây là lời Vân Ca nhờ bản cung chuyển tới, bản cung đã chuyển xong.” Nói xong, Hứa Bình Quân lập tức đứng dậy, rời khỏi Hoắc phủ.

Hoắc Quang tựa vào thành giường, nhắm mắt trầm tư. Một lúc lâu sau, ông ta khẽ thở dài, sai người gọi Hoắc Vũ, Hoắc Sơn và Hoắc Vân tới gặp ông ta.

“Vũ Nhi, ba người các ngươi cùng đến dâng sớ lên Hoàng thượng, nói: Đột nhiên nghe tin dữ của con rể, lại không rõ tung tích của con gái, gia phụ đau xót, bệnh tình nặng thêm. Thân là con cháu, phải tận hiếu đạo. Để gia phụ yên lòng, đặc tấu xin Hoàng thượng ân chuẩn cho chúng thần vào núi tìm tiểu muội. Nếu Hoàng thượng từ chối, các ngươi cứ quỳ đợi Hoàng thượng đồng ý.”

Hoắc Vân nói, vẻ không bằng lòng lắm: “Trước nhượng bộ Mạnh Giác là bởi vì không muốn hắn hoàn toàn đứng về phe Hoàng thượng. Nhưng vì còn trẻ nên Hoàng thượng đã làm loạn thế trận, bắt đầu tự hủy trường thành. Đây chính là chuyện chúng ta mong mà không được! Chúng ta cứ đứng ngoài cuộc làm ngư ông đắc lợi chẳng phải tốt hơn sao?”

Hoắc Sơn cũng rất không cam lòng. “Con nha đầu Vân Ca lấy trộm lệnh bài của cháu, cháu còn chưa tính sổ với nó! Còn phải quỳ vì nó nữa à? Cháu không đi! Nó lại không phải người nhà họ Hoắc.”

“Ngươi…” Hoắc Quang ho lên, Hoắc Vũ vội đến vuốt ngực cho cha. “Cha yên tâm đi! Con trai và các đệ đệ sẽ lập tức vào cung cầu kiến Hoàng thượng. Cha cứ yên tâm dưỡng bệnh, chuyện của Vân Ca không cần lo lắng. Ba đứa bọn con cùng đi, Hoàng thượng không dám không đồng ý.”

Hoắc Quang gật đầu, đám ba người Hoắc Vũ đang định ra cửa thì giọng nói của Hoắc Thành Quân vang lên ngoài cửa: “Không cho đi!”

Ả đi tới quỳ xuống bên giường Hoắc Quang. Hoắc Quang vội né tránh. “Thành Quân, giờ đây sao con có thể quỳ trước mặt ta được?”

Nói xong, Hoắc Quang lại nói với Hoắc Vũ: “Mau đỡ muội muội của các ngươi lên.”

Hoắc Thành Quân quỳ không chịu đứng dậy. “Vân Ca và con, cha chỉ có thể chọn một. Nếu cha cứu nó, từ nay trở đi cứ coi như chưa từng sinh ra đứa con gái bất hiếu này.”

Giọng ả vang vọng, những người trong phòng đều sửng sốt.

Hoắc Quang tức giận, bắt đầu ho dữ dội. Hoắc Vũ cuống lên, quát: “Thành Quân!”

Hoắc Thành Quân lại vẫn quỳ không nhúc nhích.

Hoắc Quang vuốt ngực. “Bọn chúng không biết thân phận của Vân Ca, nhưng con thì biết. Con không xem tình thân máu mủ ra gì à?”

“Vân Ca nó có xem con ra gì không? Biết rõ Hứa Bình Quân và con không thể cùng tồn tại, nó lại suốt ngày bảo vệ Hứa Bình Quân. Biết rõ ngôi vị thái tử có quan hệ trọng đại đối với nhà chúng ta, nó lại không ngừng bảo vệ Lưu Thích. Biết rõ Hoàng thượng là phu quân của con, nó lại vẫn tằng tịu với Hoàng thượng. Biết rõ Lưu Hạ có thù oán với nhà chúng ta, nó lại lấy trộm lệnh bài thả người… Lần này nó dám lấy trộm lệnh bài cứu người, lần sau nó còn có thể làm những gì? Cha không cần khuyên nữa, ý con đã quyết, từ nay về sau nhà họ Hoắc có nó không có con, có con thì không có nó!”

Hoắc Quang nhìn con gái chằm chằm, trong mắt có ánh sáng lạnh lẽo khiếp người. Ba người Hoắc Vũ hoảng sợ quỳ xuống đất, không dám ngẩng đầu lên, Hoắc Thành Quân lại ngẩng đầu nhìn Hoắc Quang không hề nhượng bộ.

Sau một lúc lâu, Hoắc Quang cười, gật đầu với Hoắc Thành Quân. “Cha già rồi, mà các ngươi cũng đã lớn rồi.”

Ông ta xoay người, nằm quay mặt vào tường. “Các ngươi đều ra ngoài đi!”

Giọng nói bỗng như già đi cả chục tuổi.

Hoắc Thành Quân khấu đầu. “Cảm ơn cha, con gái về cung đây!”

Sau khi đi ra khỏi phòng, Hoắc Sơn cười, hỏi Hoắc Thành Quân: “Vân Ca rốt cuộc là ai? Không phải là con riêng của thúc thúc ở bên ngoài đấy chứ?”

Hoắc Thành Quân mỉm cười. “Huynh đoán tài thật đấy! Mặc kệ nó là ai, tóm lại từ hôm nay trở đi, nó không còn chút quan hệ gì với chúng ta nữa.”

Hoắc Sơn gật đầu, liên tục khen hay.

Hoắc Vũ lạnh mặt nói: “Nương nương, thần chỉ đưa đến nơi này, xin phép cáo lui.”

Hoắc Thành Quân tủi thân gọi: “Đại ca, Vân Ca đã kết oán với chúng ta từ lâu, không phải huynh không biết điều này. Chẳng lẽ huynh cũng giúp đỡ nó à?”

“Sự sống chết của Vân Ca huynh không quan tâm, nhưng cha đang ốm nằm liệt giường, thân là con, sao muội lại nói những lời quá đáng như vậy!”

Hoắc Vũ sải bước rời đi. Sắc mặt Hoắc Thành Quân hết xanh lại đỏ, đột nhiên ả quay đầu chạy nhanh ra khỏi Hoắc phủ.

Mới ra khỏi Hoắc phủ đã có người đón, ả vừa lên xe ngựa vừa hỏi: “Hoàng thượng biết Vân Ca xông vào núi không?”

“Vừa mới biết.”

Hoắc Thành Quân cứng người, nín thở hỏi: “Hoàng thượng có phản ứng gì?”

“Hoàng thượng tỏ ra vô cùng thương tiếc, cảm thán phu thê Mạnh đại nhân nặng tình với nhau, còn ra lệnh tăng thêm binh lực, hy vọng kịp thời cứu được Mạnh phu nhân.”

Hoắc Thành Quân thở phào một hơi dài, cả người nhẹ nhàng, ngồi vào xe ngựa, khoan khoái bật cười. Xem ra lần này Lưu Tuân đã nổi giận thật sự, sát tâm kiên định, Vân Ca cũng chết chắc rồi.

Sau khi hồi cung, Hứa Bình Quân lập tức sai người chuẩn bị nước thơm tắm rửa, gọi cung nữ già khéo tay nhất trong cung đến giúp nàng ta chải búi tóc thật đẹp, lại sai các cung nữ mang hết váy áo ra, chọn bộ đẹp nhất. Sau khi trang điểm, tất cả cung nữ đều tấm tắc khen Hoàng hậu xinh đẹp.

Nhìn con người xa lạ trong gương, Hứa Bình Quân cũng không ngờ mình lại đẹp đẽ, xinh tươi như vậy. Người đó là phu quân của nàng ta, nàng ta cho rằng người đó tự nhiên sẽ giúp nàng ta khi hoạn nạn. Nàng ta chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình cũng trở thành người phải dùng sắc đẹp để nhờ vả người khác.

Bóng dáng mảnh dẻ đi qua gió tuyết đầy trời, tà váy tung bay rực rỡ đến mê đắm.

Lưu Tuân vừa ngẩng lên, cảm thấy trời đất trắng toát đột nhiên đỏ rực như khi mặt trời lặn, tươi sáng diễm lệ làm người ta không thể dời mắt, nhưng trong lòng lại chợt cảm thấy một nỗi đau xót khó hiểu. Lưu Tuân chưa kịp nghĩ thêm, một thân thể mềm mại đã rúc vào trong lòng y như sợ lạnh. “Hoàng thượng có bị kinh động không?”

Trên người nàng ta vẫn vương mùi thơm mát sau khi tắm, Lưu Tuân không khỏi vùi đầu vào cổ nàng ta hít thật sâu, khiến nàng ta phải tránh né vì nhột. Vì bị ốm, Lưu Tuân đã kiêng chuyện phòng the nhiều ngày, lúc này y chợt động tình, đột nhiên ôm lấy nàng ta đi vào nội điện.

Gió xuân tràn đầy trong màn gấm, nước mắt ướt đẫm gối uyên ương.

Y nhiệt tình như lửa, nhẹ nhàng thương yêu. Nàng ta ngoan ngoãn hầu hạ, dịu dàng chiều ý.

Mây mưa đã tản, phong lưu vẫn còn.

Nàng ta dịu dàng rủ rỉ trong lòng y, những chuyện thú vị trước kia khiến tiếng cười của y vang lên không dứt. Tiếng cười thể hiện sự vui vẻ của y.

Khi hai chữ Vân Ca bắt đầu xuất hiện trong chuyện cũ, y vẫn cười, nhưng tiếng cười đã trở thành thủ đoạn để che giấu tâm tình.

Hứa Bình Quân rưng rưng năn nhỉ: “Hoàng thượng phái người chắc sẽ thỏa đáng, nhưng thần thiếp thật sự lo lắng cho Vân Ca, xin Hoàng thượng phái Tuyển Bất Nghi đại nhân phụ trách việc này.”

Lưu Tuân chăm chú nhìn nàng ta, bật cười đứng dậy mặc y phục, chuẩn bị rời đi. Hứa Bình Quân nắm lấy áo y, loạng choạng quỳ xuống dưới chân y. “Hoàng thượng, thần thiếp xin Hoàng thượng! Thần thiếp xin Hoàng thượng! Xin Hoàng thượng nể tình trước đây, phái Tuyển Bất Nghi đi tìm!”

Nhìn vẻ xinh đẹp lạ lẫm của nàng ta, lửa giận Lưu Tuân vẫn kìm nén đột nhiên bùng nổ. Chuyện gì cũng không thể có lần thứ hai! Vân Ca đã lừa y một lần, ngay cả nàng ta cũng dám lừa gạt y!

“Nàng cầu xin cho Vân Ca hay cho Mạnh Giác?”

“Thần thiếp… thần thiếp cầu xin cho cả hai người.”

Lưu Tuân đưa chân hất văng tay Hứa Bình Quân ra, cười nhạo: “Mạnh Giác và muội đúng là bằng hữu tốt.”

Hứa Bình Quân không hiểu, trong lòng lại đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo. Nàng ta bò vài bước, lại túm áo bào của Lưu Tuân. “Mạnh Giác và thần thiếp là hảo bằng hữu, từ khi quen Hoàng thượng, Mạnh Giác vẫn coi Hoàng thượng là bằng hữu. Tất cả những gì Mạnh Giác làm cho Hổ Nhi, Hoàng thượng cũng đều nhìn thấy. Xin Hoàng thượng khai ân!”

Lưu Tuân cười lạnh. “Trẫm nhìn thấy rất nhiều chuyện, ngươi không cần lo trẫm hồ đồ! Ngươi cho rằng trẫm không biết chuyện Mạnh Giác đâm sau lưng sao? Hắn hại trẫm vào đại lao, suýt lấy tính mạng trẫm, còn giả khuôn giả dạng thi ân với trẫm. Còn nữa, vị hôn phu Âu Hầu của ngươi chết thế nào? Ngươi có cần trẫm truyền người khám nghiệm tử thi đến nghiệm xác trước mặt ngươi không?”

Nàng ta ngẩng đầu nhìn Lưu Tuân, trong ánh mắt lạnh lùng của y, sắc mặt nàng ta dần dần tái nhợt. “Hắn… hắn… hắn… bị thần thiếp khắc chết.”

Lưu Tuân bật cười lớn. “Đúng là hắn cũng được xem như bị ngươi khắc chết. Hắn không nên mơ tưởng hão huyền lấy ngươi, nếu không cũng sẽ không trúng độc chết bất đắc kỳ tử.”

Thân thể Hứa Bình Quân run lên, tóm chặt áo bào y như giữ khúc gỗ cuối cùng lúc đuối nước. “Hắn… hắn trúng độc mà chết?”

Lưu Tuân mỉm cười. “Việc này ngươi biết rõ ràng hơn ai hết. Chẳng phải ngươi không muốn lấy hắn sao? Còn phải hỏi trẫm nữa à?”

Tay nàng ta tuột từ áo bào của Lưu Tuân xuống, cả người ngày càng run lên dữ dội rồi co quắp lại.

Trong mắt Lưu Tuân chất chứa oán hận. “Trẫm vẫn cho rằng ngươi lương thiện, thẳng thắn, bất kể ngươi không tốt thế nào, chỉ cần có điều đó là đáng để trẫm kính trọng và bảo vệ. Nhưng ngươi… ngươi hạ độc giết vị hôn phu, sau đó lại lập mưu ép hôn.” Y cúi người xuống xách nàng ta lên. “Vì sao Trương Hạ đột nhiên phải đến cầu thân cho trẫm? Trẫm cho rằng là nhân duyên trời định, không ngờ lại là ngươi cố tình vạch kế! Ngươi coi trẫm là người thế nào? Có thể để mặc ngươi thao túng trong tay hay sao? Chuyện của Lưu Hạ ngươi có tham dự hay không? Mặc dù trẫm biết chuyện trước đó của ngươi nhưng nghĩ lại thì dù sao ngươi cũng đối với trẫm…” Ngực Lưu Tuân phập phồng, tay càng bóp chặt, dường như muốn bóp gãy cánh tay Hứa Bình Quân. “Trẫm cũng không tính toán với ngươi! Nhưng ngươi dám… ngươi lại thật sự giúp Mạnh Giác, vì Mạnh Giác mà bán đứng cả trẫm!”

Hứa Bình Quân khóc không thành tiếng, cả người mềm rũ xuống.

Lưu Tuân ném nàng ta ra, nàng ta ngã xuống đất, không hề có sức sống như một đoạn cây khô. Lưu Tuân phất tay áo, xoay người ra ngoài cửa điện. Thất Hỷ vội vã chào đón: “Hoàng thượng đến…”

“Bãi giá Chiêu Dương điện!”

“Vâng!”

Chỉ chốc lát sau, Tuyên Thất điện đã như không còn người nào khác. Trong đại điện rộng lớn, sâu thẳm chỉ có một nữ nhân nằm sấp trên nền đất lạnh như băng, thỉnh thoảng có tiếng khóc đau khổ vang lên.

Hà Tiểu Thất nhẹ nhàng đi tới cửa đại điện, nhìn nữ nhân bên trong, hai mắt đã ươn ướt.

Hắn đi tới, quỳ xuống bên người Hứa Bình Quân, đắp một chiếc áo choàng lên người nàng ta, dìu nàng ta đứng lên. “Hứa tỷ, đừng khóc nữa. Hoàng thượng đã đi rồi, nước mắt của tỷ chỉ làm chính mình tổn thương.”

Hứa Bình Quân lắc đầu nhìn hắn, nước mắt vẫn rơi. “Bây giờ ngươi có thể nói với ta vì sao ngươi phải làm hoạn quan chưa?”

Hà Tiểu Thất không nhịn được, nước mắt cũng lăn xuống. Hắn dùng tay áo lau đi. “Hắc Tử và các huynh đệ đều chết rồi, nếu đệ không làm hoạn quan thì sớm muộn cũng… Đến nơi này, không có thê tử, tính mạng nằm trong tay Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng không sợ đệ có thể làm ra chuyện gì nữa.”

Hứa Bình Quân há hốc miệng, trong mắt đều là sự hoảng sợ và không thể tin được.

“Hoàng thượng là Hoàng thượng, Hoàng thượng họ Lưu tên Tuân, không phải đại ca của bọn đệ, cũng không phải là Bệnh Dĩ mà tỷ biết.”

Vẻ không thể tin được trong mắt Hứa Bình Quân dần biến thành tin tưởng và cam chịu số phận. Nàng ta đờ đẫn đứng lên, đi tới trước gương rồi ngồi xuống, chậm rãi chải búi tóc, chậm rãi thu xếp váy áo.

“Tiểu Thất, Hoắc Quang có sai người đến cầu kiến Hoàng thượng không?”

“Không ạ!”

Trong mắt nàng ta có sự tuyệt vọng rõ ràng, nhìn chính mình trong gương, đột nhiên nàng ta phá lên cười.

“Tiểu Thất, ngươi biết không? Vân Ca rất tốt với ta, muội ấy lúc nào cũng nhường nhịn ta, che chở cho ta. Thực ra muội ấy cũng từng có ý với Bệnh Dĩ, nhưng vì ta, muội ấy đã nhượng bộ. Lúc bọn ta bị Yên Vương bắt được, muội ấy để ta trốn trước, để bảo vệ ta, muội ấy không tiếc dùng tính mạng của chính mình để dẫn sát thủ đi. Nhưng ta lại không hề tốt với muội ấy, ta biết rõ tâm tư của muội ấy với Bệnh Dĩ, lại cố ý tỏ vẻ không biết. Lúc muội ấy đau lòng vì Mạnh Giác, là lúc cần có người bên cạnh nhất, vì một chút tư tâm, ta lại để muội ấy một mình rời khỏi Trường An, ngay cả một người tiễn đưa cũng không có.”

Hà Tiểu Thất khuyên nhủ: “Chỉ cần là người, ai mà không có tư tâm? Vân Ca cũng chưa chắc đã không có tư tâm với tỷ.”

“Ta biết các ngươi đều cho rằng muội ấy và Lưu Tuân đang vụng trộm.” Hứa Bình Quân mỉm cười. “Nhưng ta biết muội ấy sẽ không làm thế. Trên đời này, có lẽ ta không tin phu quân của mình, nhưng ta lại tin muội ấy.”

Hà Tiểu Thất kinh ngạc, ngây ngốc nhìn Hứa Bình Quân.

“Từ khi muội ấy quen biết ta, mỗi lần có nguy hiểm, muội ấy luôn nghĩ đến ta đầu tiên. Mỗi lần ta gặp cơn nguy khốn, cũng là muội ấy đã đưa tay tương trợ. Mặc dù muội ấy gọi ta là tỷ tỷ nhưng thực ra muội ấy mới giống tỷ tỷ, vẫn luôn chăm sóc ta. Lần này cuối cùng ta cũng có dáng vẻ của một tỷ tỷ rồi. Tiểu Thất, ta có thể nhờ ngươi một việc không?”

“Cố nhân ngày xưa đều đã đi hết, chỉ còn lại tỷ muội chúng ta. Tỷ nói đi!”

Hứa Bình Quân nhỏ giọng dặn dò xong xuôi, Hà Tiểu Thất khiếp sợ hỏi: “Tỷ có chắc chắn không?”

“Ta chắc chắn!”

“Được!”

Thấy hắn đã đồng ý, Hứa Bình Quân liền đi ra ngoài điện.

Nhìn hướng đi của nàng ta, Hà Tiểu Thất vội đuổi theo, hỏi: “Nương nương không về Tiêu Phòng điện à?”

“Ta đến Chiêu Dương điện. Hết thảy đều trông cậy vào ngươi.”

Hứa Bình Quân đi tới bên ngoài Chiêu Dương điện, quỳ xuống trước cửa điện. Trong điện lập tức vang lên tiếng ồn ào. Hoắc Thành Quân và Lưu Tuân đã ngủ, nghe thấy động tĩnh, ả không vui, hỏi: “Chuyện gì thế?”

Hạ ma ma hầu hạ ả đứng ngoài màn hồi bẩm: “Hoàng hậu nương nương quỳ trên tuyết ngoài cửa điện.”

Hoắc Thành Quân kêu một tiếng, từ trong lòng Lưu Tuân ngồi dậy. “Mau chuẩn bị trang phục, bản cung đi…”

Lưu Tuân lại kéo ả vào lòng. “Lúc ngủ phải ngủ. Có người thích quỳ thì để người ta quỳ là được.”

Nghe thấy những gì Lưu Tuân nói, trong lòng mọi người đều đã hiểu được vấn đề, tất cả đều yên tĩnh trở lại. Người trực đêm cứ trực đêm, người được ngủ cứ ngủ.

Hoắc Thành Quân cười dịu dàng, nói như thể ghen tị: “Thần thiếp chỉ sợ Hoàng thượng giận thì giận mà thương vẫn thương thôi.”

Lưu Tuân cười, ôm eo ả. “Khanh biết rõ trong lòng trẫm chỉ có khanh, còn ghen tuông như thế làm gì? Một khúc Chiết yêu để trẫm phải khom lưng vì nàng!”

Hoắc Thành Quân nhắm mắt lại, tựa vào vai Lưu Tuân, nhỏ giọng cười duyên. Không biết tại sao tâm tư ả lại bay ra ngoài. Tuyết lạnh rừng lạnh, vách núi vực sâu, cảm thấy ngỡ ngàng, y ra đi như vậy thật sao?

Ngoài mặt dường như không để ý nhưng trong lồng ngực lại ngập tràn lửa giận. Thơm mềm ấm áp, dịu dàng rủ rỉ trong lòng chỉ khiến trái tim y càng thêm trống vắng.

Bông tuyết vẫn rơi xào xạc.

Dưới mái hiên ngoài Chiêu Dương điện treo một dãy đèn lồng, ánh sáng chiếu lên bông tuyết đang bay múa, tỏa ánh sáng long lanh trên nền đêm tối. Nhìn bông tuyết trong ánh sáng giống như những hạt lưu ly, từ ngoài nhìn vào như những hạt lưu ly so le bồng bềnh giữa không trung theo độ nhấp nhô cao thấp của mái hiên.

Hứa Bình Quân ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Chiêu Dương điện, trong mắt không khỏi lóe sáng lệ quang. Giờ y đã không còn là người cùng thưởng thức với nàng ta nữa thì dù có là cảnh sắc tú lệ cũng có ý nghĩa gì?

Chuyện cũ trước kia hiện lên thành từng mảnh ký ức rời rạc, nàng ta chỉ cảm thấy trời đất rộng lớn nhưng mình đã không còn nơi nương náu. Cái chết của Âu Hầu, nàng ta có thể trách Mạnh Giác giết hay sao? Sự trùng hợp như vậy, nàng ta lại tin tưởng đơn giản là mình cao số. Sâu trong đáy lòng không phải không rõ, nàng ta chỉ không chịu đối mặt với sự tối tăm dưới đáy lòng thôi. Đột nhiên nhớ tới lời của gã thầy bói Trương lúc đoán mệnh cho nàng ta: Trời đất tạo hoá, mọi chuyện đều có tiền duyên. Nàng ta cảm thấy ý tứ sâu xa, sau khi suy ngẫm, chợt thấy như có một dòng nước dội lên đầu, trong lòng đã hoàn toàn sáng tỏ.

Nếu không phải là đêm khuya, nếu không phải đang có tuyết, nếu không phải vừa lúc đang quỳ ở đây, nàng ta làm sao có thể nhìn thấy một cảnh tượng đẹp đẽ như vậy?

Nếu không phải năm đó mình gượng ép vốc nước thì làm gì có chuyện phải quỳ dưới tuyết hôm nay? Những khổ sở nàng ta gặp phải hôm nay đâu có là gì so với tội nghiệt hại chết Âu Hầu? Khi nghĩ mọi cách để lấy được Lưu Bệnh Dĩ, nàng ta cũng đã gieo xuống kết quả của ngày hôm nay.

Đời người được mất xem như ngẫu nhiên, thực ra đều là chính mình một tay tạo thành. Thay vì tự trừng phạt mình vì nguyên nhân của hôm qua, không bằng tu hành cho kết quả của ngày mai.

Hứa Bình Quân cười khẽ, tháo cây trâm trên đầu xuống, dùng trâm làm bút, dùng tuyết làm lụa, vẽ lại cảnh đèn đêm trước điện phủ tuyết mà mình nhìn thấy. Nàng ta vừa vẽ vừa trầm ngâm suy nghĩ, phải làm một bài thơ thế nào mới có thể xứng với cảnh tượng như mộng như ảo này.

Sáng sớm hôm sau, lúc dậy vào triều, Lưu Tuân vốn cho rằng sẽ nhìn thấy một người với vẻ mặt đau thương, thống khổ, khẩn cầu y hồi tâm chuyển ý, không ngờ nữ nhân trước mặt vẫn thờ ơ, bình tĩnh, lúc nhìn thấy y chỉ dập đầu thật sâu. Tư thế của nàng ta hèn mọn khiêm cung, nhưng y cảm thấy nàng ta vẫn lạnh lẽo, thanh tịnh giống như tuyết rơi trên bờ vai nàng ta.

Cảm thấy trong lòng khó chịu, y mỉm cười, vội vã bước đi, để mặc nàng ta tiếp tục quỳ.

Không lâu sau khi y rời khỏi, Lưu Thích khoác một chiếc áo choàng lông chồn đen chạy tới đứng trước mặt mẹ, giúp mẹ phủ tuyết trên người và trên đầu. Nước mắt đảo quanh trong viền mắt nhưng Lưu Thích vẫn cắn môi không khóc.

“Mẹ có lạnh không?”

Hứa Bình Quân mỉm cười lắc đầu.

“Cô có thể tìm thầy về không? Nhất định có thể, đúng không?”

Hứa Bình Quân nghĩ một lát, nói: “Mẹ rất muốn nói với con là có thể, nhưng con đã sắp thành người lớn rồi, mẹ không muốn lừa con. Mẹ không biết.”

Lưu Thích đứng im lặng một lát trước mặt nàng ta. “Mẹ, con đi đây.”

“Ờ.”

Lưu Thích chạy vào Chiêu Dương điện. Nhìn thấy cậu ta, Hoắc Thành Quân lập tức sai người cởi áo cho cậu ta, lấy lò sưởi tay, rót trà, lấy bánh trái, sai khiến một đám cung nữ xoay quanh Lưu Thích.

“Tại sao điện hạ đột nhiên lại rảnh rỗi vậy?” Ánh mắt Hoắc Thành Quân ẩn chứa sự nghi ngờ.

Lưu Thích lắc cánh tay Hoắc Thành Quân. “Nương nương, nương nương vẫn rất thương Hổ Nhi, Hổ Nhi xin nương nương cứu mẫu hậu. Mẫu hậu còn quỳ nữa sẽ mắc bệnh.”

Hoắc Thành Quân cười thư thái, vừa bóc quýt cho cậu ăn vừa nói: “Phụ hoàng con đang giận dữ, sau khi hết giận chúng ta sẽ đến nói mấy câu, chắc chắn phụ hoàng con sẽ tha thứ cho Hoàng hậu nương nương.”

Sau khi nuốt múi quýt trong miệng, Lưu Thích lo lắng hỏi: “Thật không?”

“Đương nhiên!”

Cậu ta yên lòng, vẻ mặt cũng tươi tắn hơn, tiện tay cầm bánh ngọt trong đĩa ăn. Hoắc Thành Quân bưng một bát sữa nóng cho cậu ta. “Ăn từ từ! Buổi sáng không ăn sáng à?”

Lưu Thích gật đầu. “Vừa dậy đã nghe nói mẫu hậu quỳ trên tuyết, con lập tức chạy tới xem.”

Hoắc Thành Quân cười, hỏi: “Tại sao mẫu hậu con chịu để con đến tìm ta?”

“Mẫu hậu… mẫu hậu…” Lưu Thích cúi đầu, ấp a ấp úng không nói nên lời. Một hồi lâu sau mới nói: “Nhi thần tự tìm đến, nhi thần biết phụ hoàng sủng ái nương nương, nương nương nói chắc phụ hoàng sẽ nghe.”

Nhìn thấy dáng vẻ của cậu, Hoắc Thành Quân đột nhiên thở dài. “Nếu sau này con của ta có một nửa sự hiếu thảo của con thì ta cũng hả lòng hả dạ rồi.”

Lưu Thích lập tức nói: “Có chứ, đệ đệ nhất định sẽ hiếu thảo.”

Người già đều nói lời của trẻ con thường đúng, Hoắc Thành Quân cười vui vẻ. “Điện hạ cho rằng ta sẽ có con trai?”

“Đúng vậy.” Lưu Thích gật đầu vẻ rất chắc chắn.

Hoắc Thành Quân lại cho cậu ăn một múi quýt. “Sau khi phụ hoàng con tan triều, ta sẽ đến cầu xin cho mẫu hậu của con.”

Sau khi thi lễ tạ ơn Hoắc Thành Quân, Lưu Thích vui vẻ ra về.

***

Trên triều đình, mấy đại thần bẩm tấu tình hình kinh tế dân sinh với Lưu Tuân. Lưu Tuân càng nghe càng giận. “Cái gì mà lương giá tăng cao? Chẳng phải năm nay được mùa sao? Một cân than phải một trăm tiền? Đó là than hay là vàng?”

Đại thần run lẩy bẩy, chỉ biết gật đầu. “Vâng, vâng! Hoàng thượng nói chí phải! Thành Trường An không cần nói gia đình bình thường, kể cả nhà thần cũng không dám dùng than thoải mái. Để tiết kiệm than, trong nhà thần đã cho bếp nhỏ nghỉ hết, chỉ còn lại bếp lớn.”

Lưu Tuân tức giận đến mức rất muốn quát ông ta cút đi, nhưng y cố nén giận, lệnh cho đại thần lui ra. “Tuyển Bất Nghi, khanh nói xem là chuyện gì?”

“Năm nay được mùa, cho dù mấy ngày nay đại tuyết gây họa, vận chuyển không tiện khiến giá cả tăng cao nhưng cũng không thể nào tăng mạnh như thế được. Theo thần quan sát, ngoài lương thực, than củi, còn có dược liệu và lụa đều tăng giá mạnh, chỉ có điều những thứ này không thấy rõ trong thời gian ngắn mà thôi.”

Lưu Tuân gật đầu, người không bị ốm sẽ không quan tâm đến giá thuốc, cũng không có người nào ngày ngày đi may quần áo mới.

“Mấy thứ này ảnh hưởng lẫn nhau, nếu cứ tiếp tục tăng giá thì chỉ e sẽ khiến người dân hoang mang, dân chúng sẽ tranh nhau mua tích trữ. Một khi xảy ra hiện tượng tranh mua, vật giá sẽ bị đẩy lên cao hơn, cục diện cuối cùng chính là người không cần lương thực và than củi lại có đầy trong kho, mà người thật sự cần dùng lại không mua nổi. Theo dự tính của ti Thiên giám, mùa đông năm nay sẽ lạnh, nếu không đủ lương thực và than củi thì sẽ có người chết cóng và chết đói.”

Lưu Tuân cảm thấy đầu đau như muốn nứt. “Những chuyện khanh nói trẫm đều biết cả, những chuyện khanh chưa nói trẫm cũng biết. Nếu nhiều người chết cóng và chết đói, dân gian sẽ có oán hận, trách trẫm ngu ngốc vô năng. Trẫm muốn biết vì sao đang yên ổn mà vật giá lại tăng mạnh như vậy?”

“Lương thực vốn đầy đủ, thần đoán hẳn là có người đang khống chế giá lương thực hòng kiếm lời từ việc này.”

Tiếng ồn ào vang lên như ong vỡ tổ trong đại điện.

Đỗ Diên Niên phản bác: “Thương nhân đầu cơ nâng giá vì lợi ích, chuyện này không phải chưa từng xảy ra. Nhưng lần này là lương thực trong cả cương vực Đại Hán đều tăng, còn cả than củi, dược liệu, lụa là… Thương nhân nào có năng lực lớn như vậy?”

Điền Quảng Minh cười khẩy, nói: “Tuyển đại nhân cho rằng chúng ta không nghĩ tới việc này sao? Chúng ta đã suy nghĩ tỉ mỉ nên mới không nói lời hồ đồ, nói những lời ra vẻ kinh người như vậy. Chẳng lẽ thương nhân toàn Đại Hán đều liên hợp lại? Thế thì năm đó Tần Thuỷ Hoàng thống nhất sáu nước còn cần gì đến quân đội?”

Lưu Tuân quát: “Câm miệng hết. Tuyển Bất Nghi, khanh nói tiếp đi.”

“Thần nghĩ cũng không cần tất cả các thương nhân liên hợp lại. Con người đều có tâm lý bầy đàn, như việc tranh mua, không phải người tranh mua cần thật, chỉ có điều thấy người khác mua nên người ta cũng đi mua. Điều này cũng đúng với các thương nhân, chỉ cần một, hai nhà buôn lớn bắt đầu ôm hàng nâng giá, để theo đuổi lợi ích, tự nhiên các thương nhân tỉnh táo cũng giữ hàng trong tay, xem tình hình rồi tính tiếp. Các thương nhân nhỏ thì thấy nhà buôn lớn làm thế nên cũng cứ làm theo.”

“Nếu trẫm hạ lệnh mở kho lương cứu trợ thiên tai thì có kìm được giá cả xuống không?”

“Vậy phải xem Hoàng thượng có bao nhiêu lương thực cứu trợ, còn những nhà buôn lớn đó có bao nhiêu tài sản. Nếu họ có thể gom hết lương thực cứu trợ thiên tai của Hoàng thượng thì chỉ e chính lệnh của Hoàng thượng sẽ vô dụng, ngược lại sẽ dẫn phát những nguy cơ tiềm tàng.”

Lưu Tuân gật đầu. Tuyển Bất Nghi đã nói đến vấn đề y do dự. Biên cương không yên, nếu lương thảo thiếu thốn thì nguy cơ càng lớn hơn. Trong lúc hết cách xoay sở, đột nhiên một số ý nghĩ vụn vặt lại hiện lên trong đầu Lưu Tuân. Y từng sai người theo dõi Mạnh Giác một thời gian rất dài, những chuyện mật thám hồi báo thường là: “Mạnh Giác lại đi dạo phố, vào xem các cửa tiệm”, “Không mua gì cả”, “Chỉ hỏi giá tiền”, “Tán gẫu với người bán hàng, người mua hàng”… Y vẫn cho rằng Mạnh Giác ra vẻ an nhàn, lúc này lại ngộ ra tầm quan trọng của “cửa tiệm”, “giá cả” và “mua bán”…

Mạnh Giác!

Thấy sắc mặt Hoàng thượng đột nhiên thay đổi, ánh mắt sắc bén, đám triều thần đều sợ hãi quỳ rạp xuống đất. Bầu không khí trong đại điện lập tức yên lặng như tờ.

Mọi người thấp thỏm lo âu, không ai dám thở mạnh. Lúc này tiếng ồn ào lại vang lên ở bên ngoài.

“Hoàng thượng, Hoàng thượng, nô tài cần gặp Hoàng thượng.”

Hoạn quan đòi kiến giá, các thị vệ lại ngăn cản không cho phép đi qua.

Lưu Tuân giận dữ. “Kéo ra, lột trần quật roi!”

Các thị vệ lập tức kéo Phú Dụ đi, Phú Dụ vùng vẫy kêu to: “Hoàng thượng, Thái tử điện hạ đột nhiên hôn mê… Hoàng thượng…”

Lưu Tuân nhảy dựng lên, vài bước đã lao ra ngoài đại điện. “Ngươi nói cái gì?”

Phú Dụ vừa lăn vừa bò đến phía trước Lưu Tuân, khóc lóc: “Hoàng thượng, Thái tử điện hạ đột nhiên hôn mê, gọi thế nào cũng không tỉnh lại…”

Không chờ hắn nói xong, Lưu Tuân đã sải bước chạy tới Tiêu Phòng điện.

Thất Hỷ vội vàng nói: “Truyền Lý thái y, Ngô thái y lập tức vào cung!”

Thái phó vừa đi, Thái tử đã bệnh? Các đại thần trong đại điện ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám nói gì, đều nín thở, cúi đầu lặng lẽ lui ra ngoài.

Trong Tiêu Phòng điện, các hoạn quan, cung nữ quỳ khắp mặt đất.

Lưu Thích yên tĩnh nằm trên giường, sắc mặt xanh tái, tay co quắp lại.

Lưu Tuân đau xót, lớn tiếng hỏi: “Từ hôm qua tới giờ, những ai chăm sóc Thái tử?”

Hai cung nữ và hai hoạn quan từ trong đám người bò ra, cả người run rẩy như rũ xuống đất, răng đánh vào nhau lập cập, không nói nên lời.

Hai thái y rảo bước chạy vào, Lưu Tuân không có thời gian thẩm vấn nữa, vội vã tránh ra.

Thái y xem mạch, lại dùng kim bạc xem huyệt vị. Hai người ngầm trao đổi ánh mắt, nhất trí ý kiến. Một người run run bẩm tấu: “Chắc là ăn thứ không nên ăn.”

Hứa Bình Quân được hai hoạn quan dìu chạy tới, nhìn thấy dáng vẻ con trai, lại nghe thấy lời thái y, cả người ngã xuống đất. Một thái y lại vội vã đến xem tình hình của Hoàng hậu.

Sắc mặt Lưu Tuân trở lại như lúc bình thường, hỏi bằng giọng rất bình tĩnh: “Bệnh của Thái tử có thể chữa khỏi không?”

Thái y quỳ dưới đất, vừa đủ nhìn thấy hai tay Lưu Tuân. Hai tay Lưu Tuân vẫn đang run, thân thể thái y cũng run theo. “Thần… thần sẽ cố gắng!”

Lưu Tuân mỉm cười, nói: “Tốt nhất là ngươi nên cố gắng!”

Thái y bò đến bên cạnh Lưu Thích, xem mạch lần nữa, tay lại run lẩy bẩy, không ngừng thở phì phò.

Thái y đang khám cho Hoàng hậu nhỏ giọng nói: “Trương thái y có kinh nghiệm chữa các chứng độc khó giải.”

Lúc Lưu Phất Lăng tại vị, Trương thái y là người đứng đầu Thái y viện. Sau khi Lưu Tuân lên ngôi có vẻ không thích Trương thái y nên giáng cấp liên tục, giờ đây dù Trương thái y vẫn còn ở Thái y viện nhưng chỉ là một người phụ trách mài dược liệu.

Lưu Tuân lập tức nói: “Truyền Trương thái y vào.”

Chỉ chốc lát sau Trương thái y đã chạy tới, sau khi xem xét bệnh tình, Trương thái y suy nghĩ một lát, hỏi: “Có canh đậu xanh không?”

Một hoạn quan vội trả lời: “Có! Có!”

“Lập tức đi khiêng một nồi to đến, mở miệng điện hạ ra, đổ canh đậu xanh vào, càng nhiều càng tốt.”

Một đám người không biết nên làm gì chợt có việc để làm, mỗi người một vị trí bắt đầu lu bù vì công việc.

Lưu Tuân có chút yên lòng, khẩu khí lại yếu ớt hơn: “Bệnh có thể trị được không?”

Trương Thái y cung kính nói: “May mà Thái tử điện hạ ăn không nhiều, lại phát hiện kịp thời, bệnh tình chưa chuyển biến xấu. Trước hết cho uống canh đậu xanh, lại cho uống thêm thuốc, tĩnh dưỡng một thời gian thì có thể khỏi hẳn.”

Cả người Lưu Tuân vẫn căng cứng đột nhiên được thả lỏng, dựa vào lưng ghế giống như mất hoàn toàn sức lực. Một lát, y lại đứng lên dặn dò Thất Hỷ: “Áp giải tất cả những người trong Tiêu Phòng điện và ngự trù đến hình phòng, trẫm đích thân xét hỏi.”

Thẩm vấn một ngày, lần lượt lấy khẩu cung, dùng cả đại hình vẫn không phát hiện bất cứ điểm đáng ngờ nào.

Lưu Tuân cười lạnh. “Bọn chúng đều vô tội, lẽ nào là Thái tử tự uống thuốc độc?”

Thất Hỷ đang chuẩn bị sử dụng cực hình, Phú Dụ đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Buổi sáng hôm nay sau khi Thái tử điện hạ dậy, nô tài định hầu hạ Thái tử dùng bữa, đột nhiên điện hạ nghe nói Hoàng hậu nương nương quỳ ngoài Chiêu Dương điện, lập tức đòi đến đó. Đương nhiên nô tài không dám để điện hạ đi, không ngờ điện hạ đuổi hết chúng nô tài ra. Khi chúng nô tài quay lại thì đã không thấy bóng dáng điện hạ. Chúng nô tài lập tức chia nhau đi tìm, nhìn thấy điện hạ từ Chiêu Dương điện đi ra, hình như trên tay còn cầm múi quýt…”

Phú Dụ nói, giọng nói ngày càng thấp, dần dần không còn nghe thấy gì nữa.

Lưu Tuân ngồi không hề nhúc nhích, chỉ có sắc mặt ngày càng tái xanh. Sau một lúc lâu, y hỏi: “Chuyện này ngoài ngươi còn có ai biết?”

Phú Dụ lắc đầu. “Chỉ nô tài biết.”

Lưu Tuân lẳng lặng ngồi một lát, sau đó đứng lên đi ra ngoài, không nói một câu nào.

***

Vì các cung nữ và hoạn quan đều bị giam giữ, trong Tiêu Phòng điện cực kỳ vắng vẻ.

Có lẽ là sợ quấy nhiễu giấc ngủ của con trai, Hứa Bình Quân chỉ thắp một ngọn đèn. Trong ánh đèn mờ tối, nàng ta ngồi bên giường, vừa thêu hoa vừa trông con trai.

Lưu Tuân đứng ngoài cửa sổ, ngơ ngác nhìn rất lâu, cảm thấy lòng đột nhiên yên bình sau một ngày rối ren.

Y cất bước đi vào viện. “Tỉnh rồi à?”

Hứa Bình Quân lập tức quỳ xuống, cung kính nói: “Còn chưa ạ, có điều Trương thái y nói độc đã giải, có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.”

Lưu Tuân đột nhiên bực tức vô cớ, lạnh giọng nói: “Ngươi làm mẹ thật là chu đáo!”

Sắc mặt tái nhợt, Hứa Bình Quân không ngừng dập đầu. “Thần thiếp tội đáng chết vạn lần.”

Lưu Tuân cảm thấy chán ghét, trách mắng: “Ra ngoài!”

Hứa Bình Quân vội khom người lui ra ngoài đại điện.

Lưu Tuân ngồi bên cạnh con trai, nhẹ nhàng vuốt ve mặt thằng bé, nhỏ giọng nói: “Con định doạ cha sợ chết à? Đợi lúc con tỉnh lại, không đánh con một trận thì con không nhớ bài học này. Lần sau còn dám ăn linh tinh là phải treo lên đánh đòn.”

Lưu Thích vừa tỉnh lại, mơ mơ màng màng nghe thấy phụ hoàng nói phải “treo lên đánh đòn”, cậu sợ đến mức suýt bật khóc. “Phụ hoàng, nhi thần… nhi thần… biết lỗi…”

Lưu Tuân véo má cậu, hỏi: “Thằng nhóc này, tại sao không ăn sáng đàng hoàng mà lại chạy đến Chiêu Dương điện?”

“Nhi thần… nhi thần xin nương nương cầu xin cho mẫu hậu.”

“Con không đến cầu xin cha mà lại chạy đến cầu xin nương nương?”

“Nhi thần… nhi thần… Bọn họ đều nói phụ hoàng sủng ái nương nương nhất.”

Lưu Tuân cười giận. “Bọn chúng nói gì con cũng tin?”

“Nhưng… nhi thần thấy phụ hoàng không ngủ ở Tuyên Thất điện thì lại đến Chiêu Dương điện, nhất định phụ hoàng thường nhớ nương nương.”

Lưu Tuân muốn giải thích, lại không biết nên nói như thế nào, cuối cùng chỉ biết cười khổ: “Sau này có ngày con làm Hoàng thượng, có lẽ con sẽ hiểu được. Có điều con chắc sẽ không có nhiều phiền muộn như vậy, bởi vì cha sẽ thanh trì hết những người như vậy giúp con.”

Lưu Thích khẽ “vâng” một tiếng như hiểu như không.

Lưu Tuân không nỡ đi, hỏi Lưu Thích chuyện này chuyện nọ. Bài học làm thế nào, ngày thường ăn những gì, có thích những người bên cạnh không, có ai không tốt với cậu không. Lưu Thích trả lời nhát gừng. Không biết tại sao lại nói đến Trương Lương nhân, Lưu Thích thắc mắc vì sao dạo này không nhìn thấy Trương Lương nhân. Trương nương nương tính tình hoạt bát, nhưng dạo này vẫn ở trong điện không đi ra, Công Tôn nương nương có quan hệ rất tốt với Trương Lương nhân tại sao cũng không đến chơi với Trương Lương nhân nữa?

Lưu Tuân kinh ngạc. “Tại sao con biết Công Tôn Trưởng sử có quan hệ thân mật với Trương Lương nhân?”

Lưu Thích cười kể lại chuyện lần trước ở ngự hoa viên, sắc mặt Lưu Tuân dần dần âm trầm.

“Hoắc Tiệp dư đến bao lâu thì Trương Lương nhân và Công Tôn Trưởng sử đến?”

Lưu Thích suy nghĩ một lát. “Một lát, nhi thần vừa nói với nương nương mấy câu thì Trương nương nương và Công Tôn nương nương đã đến.”

“Nhi thần nghe Công Tôn nương nương nói trong bụng nương nương có một tiểu muội, cảm thấy rất vui nên chỉ xem nương nương ăn. Sau đó, lúc nhi thần chuẩn bị ăn thì thầy đột nhiên chạy đến mắng cho nhi thần một trận rồi dẫn nhi thần đi ngay. Chắc nương nương thấy thầy tức giận nên không tiện giữ nhi thần lại ăn nữa mà để nhi thần đi. Sau đó thầy phạt nhi thần chép sách, cảnh cáo nhi thần không được ăn vặt, còn nói quân tử phải tránh xa nữ nhân, dặn nhi thần không được đến chơi với các nương nương nữa, phải đọc nhiều sách, thường xuyên đến bên cạnh phụ hoàng học tập.”

Tâm tình trong mắt Lưu Tuân phức tạp, sắc mặt ngày càng âm trầm.

Lưu Thích cúi đầu, sợ hãi nói: “Thầy rất nghiêm khắc, bình thường nhi thần không muốn gặp thầy nhưng không có thầy, nhi thần lại luôn cảm thấy trong lòng không yên. Chuyện gì cũng không có người quyết định cho nhi thần. Buổi sáng hôm nay nhìn thấy mẫu hậu như vậy, nhi thần sốt ruột không có cách nào mới đến cầu nương nương. Lần sau nhi thần không dám nữa. Phụ hoàng, vẫn chưa tìm được thầy sao? Phụ hoàng sai nhiều người hơn nữa đi tìm được không?”

Lưu Tuân đứng lên định đi. “Con nghỉ ngơi đi, bài học mấy ngày nay có thể tạm thời để đó.”

“Vâng, đa tạ phụ hoàng.”

Lưu Tuân cúi xuống cho tay Lưu Thích vào trong chăn, tỉ mỉ cài góc chăn, sờ sờ trán cậu rồi xoay người định đi.

“Cha…” Lưu Thích đột nhiên gọi.

Lưu Tuân quay lại. “Sao thế?”

Lưu Thích ngẩn người nhìn y, một lát sau nói: “Cha, bên ngoài tối, tuyết lại trơn, cha đi cẩn thận một chút.”

Sự tối tăm trong mắt Lưu Tuân lập tức nhạt đi, y cười, nói: “Biết rồi. Con cho rằng cha là con à? Ngủ đi! Ngày mai cha lại đến thăm con.”

Lúc Lưu Tuân ra cửa điện, ánh mắt nhìn quanh, thấy một bóng người co ro ở chỗ khuất, như đợi y rời khỏi thì mới dám vào. Y lạnh giọng nói: “Sau này giám sát chặt chẽ một chút, nếu còn để xảy ra sai lầm nữa, trẫm sẽ giáng tội ngươi đầu tiên.”

Bóng người quỳ xuống đất.

Y phất tay áo, đi ra ngoài cửa điện.

Thấy y đã đi xa, Hứa Bình Quân mới đứng lên, khóa kĩ cửa điện rồi đi vào trong.

Nhìn thấy mẹ, Lưu Thích trở mình định ngồi dậy, nhưng cả người mềm nhũn, ngã xuống. Hứa Bình Quân vội ôm lấy cậu. “Đừng lộn xộn, độc vừa mới được hút sạch, người còn không có sức.”

Lưu Thích kéo tay áo mẹ, Hứa Bình Quân cởi giầy tất, trèo lên giường.

Lưu Thích dựa vào lòng mẹ, nhỏ giọng hỏi: “Phụ hoàng sẽ tha cho thầy và cô chứ?”

“Chắc là có. Phụ hoàng nhất thời giận dữ mới muốn giết thầy con. Tình hình bây giờ nhắc nhở phụ hoàng, ngày nào Hoắc Quang chưa buông tay nắm quyền, ngày đó phụ hoàng còn phải nhờ đến thầy con rất nhiều. Chuyện phụ hoàng có thể làm không phải là tức giận mà là ẩn nhẫn.”

Cuối cùng Lưu Thích cũng yên lòng, thì thào nói: “Hy vọng thầy sẽ tha thứ cho con.”

“Hổ Nhi, vì sao con lại nói như vậy? Vì cứu thầy và cô, con đã dũng cảm uống thuốc độc. Lúc dặn Tiểu Thất thúc đi tìm thuốc độc, mẹ còn lo lắng con sẽ sợ không dám uống, không ngờ con dũng cảm như vậy. Thầy sẽ chỉ cảm ơn con, sao lại trách con được?”

Trong mắt Lưu Thích có nước mắt. “Phụ hoàng nói là săn hổ, con… con thấy bọn họ không săn hổ, có một đám người áo đen bao vây tấn công thầy. Con nên ngăn bọn họ lại, nhưng con lại sợ quá trốn đi mất. Lúc thầy ngã xuống cũng nhìn thấy con, vẻ mặt thầy rất đau buồn, chắc chắn thầy rất thất vọng. Con là đứa nhát gan, nhìn thầy bị người ta sát hại trước mặt mình, buổi tối con nằm mơ, thấy thầy đang tức giận…”

Hứa Bình Quân ôm chặt cậu ta, vỗ lưng cậu. “Không đâu, không đâu. Thầy con là một người rất biết thông cảm cho sự khó xử của người khác. Trước kia mẹ cũng đã làm chuyện có lỗi với thầy con, nhưng thầy con không giận mẹ chút nào. Lần này thầy con cũng nhất định không giận con. Không phải Hổ Nhi nhát gan, Hổ Nhi rất dũng cảm, Hổ Nhi của mẹ thông minh, tốt bụng lại dũng cảm.”

Nàng ta nói nhẹ nhàng, muốn thổi bay tro bụi trong lòng con trai, lại xót xa nhận ra mình không thổi được gì, tất cả những gì cậu ta nhìn thấy và trải qua sẽ vĩnh viễn được khắc sâu trong lòng.

“Con không dũng cảm, cô mới dũng cảm. Mẹ, cô có biết cô cứu đại công tử thì cha sẽ rất tức giận, rất tức giận không?”

“Đương nhiên cô biết.”

“Nhưng cô không sợ chút nào, cô vẫn đi cứu đại công tử!”

“Đúng! Nếu có một ngày mẹ hoặc con gặp nạn, cô của con cũng sẽ tới cứu mẹ con mình mà không sợ gì hết.”

Khuôn mặt Lưu Thích toát ra thần thái khác thường, giống như một người lạc đường trong đại tuyết giữa tối tăm lạnh lẽo đột nhiên nhìn thấy ánh lửa. “Thì ra những gì trong sách không phải là giả. Mẹ, con vẫn cho rằng tất cả những gì trong sách đều là giả, con không tin chút nào. Con căm hận tất cả sách vở và tất cả mọi người, nhân từ lương thiện gì đó đều là giả hết. Buồn cười nhất là một đám người không tin thiện lương lại ngày ngày hy vọng con tin tưởng. Bây giờ con biết rồi, lời các vị tiền bối nói không phải là nói dối, chỉ có điều họ cũng đang cố gắng tìm, đồng thời cố gắng thuyết phục người đời đi tìm.”

Hứa Bình Quân nghe mà kinh hãi. Đằng sau vẻ ung dung của Lưu Thích lại ẩn giấu nhiều sự thất vọng và ngỡ ngàng như vậy. Những điều hằng ngày chứng kiến và những gì học được trong sách hoàn toàn khác nhau, cậu lạc đường trong thất vọng, còn ít tuổi đã không biết mình nên tin tưởng điều gì, lại có thể tin tưởng điều gì. Một cuộc đời không có lòng tin, thậm chí nàng ta còn không dám nghĩ tiếp.

Sự thất vọng và ngỡ ngàng đọng lại trong lòng Lưu Thích tản đi, dường như cả người đều thoải mái, sự mệt mỏi tràn đến. Cậu nhắm mắt, mơ màng nói: “Cô gặp nguy hiểm, mẹ cũng đi cứu cô mà không sợ gì hết, thậm chí không sợ mất phụ hoàng. Cô rất dũng cảm, thầy rất dũng cảm, mẹ rất dũng cảm, Hổ Nhi cũng rất dũng cảm…”

Khóe môi mang nét cười vui vẻ, cậu dần dần chìm vào cõi mộng.

Nhìn thấy nụ cười của Lưu Thích, Hứa Bình Quân nhẹ nhàng thơm lên má cậu, cũng mỉm cười.

Hổ Nhi, không phải mẹ không sợ mất phụ hoàng của con, mà là người mẹ thích đó đã biến mất rồi. Bao giờ con lớn hơn một chút nữa, mẹ sẽ kể cho con nghe Bệnh Dĩ mà mẹ biết là người thế nào, sẽ kể cho con nghe những việc ngu ngốc mẹ đã làm, còn kể lại những chuyện thân mật, vui vẻ giữa mẹ, Bệnh Dĩ, Vân Ca, Mạnh Giác và đại công tử. Trên đời này, thời gian có thể thay đổi nhiều chuyện nhưng luôn có một số người và một số chuyện, chỉ cần con tin tưởng thì sẽ vĩnh viễn không thay đổi…

***

Lưu Tuân vừa đi ra khỏi Tiêu Phòng điện, Thất Hỷ đã lập tức chào đón: “Hoàng thượng, về Tuyên Thất điện ạ?”

Ánh mắt âm trầm, gương mặt Lưu Tuân lại xuất hiện nụ cười. “Chiêu Dương điện.”

Đi được một lát, y dặn dò: “Truyền ý chỉ của trẫm, ban tặng Trương Lương nhân một đôi ngọc như ý, lệnh, buổi tối ngày mai chuẩn bị nghênh giá.”

“Vâng. Hoàng thượng, hoạn quan và cung nữ bị giam giữ xử lý thế nào? Dù sao Tiêu Phòng điện cũng phải có người hầu hạ.”

“Mấy người nghe thấy thái y chẩn đoán đều giết, còn lại thả ra. Phú Dụ…”

Thất Hỷ cẩn thận nghe lệnh xử lý Phú Dụ, cân nhắc hoạn quan nào có thể đảm nhiệm chức vụ tổng quản Tiêu Phòng điện, nhưng đợi một hồi lâu vẫn không nghe thấy Lưu Tuân nói tiếp.

“… Cũng thả ra.”

“Vâng.” Thất Hỷ rất bất ngờ, lại không dám hỏi, chỉ có thể chôn chặt thắc mắc dưới đáy lòng, thầm nhắc nhở mình sau này phải khách sáo với Phú Dụ hơn nữa.

Nghe thấy cung nữ vấn an Lưu Tuân, Hoắc Thành Quân có kinh ngạc, cũng có vui mừng. “Sao Hoàng thượng lại đến đây?”

Lưu Tuân cau mày. “Ngươi không muốn trẫm đến thì trẫm đến điện khác an giấc, bãi giá…”

Hoắc Thành Quân vội kéo Lưu Tuân lại, nũng nịu. “Không phải thần thiếp có ý đó. Nghe nói Thái tử điện hạ bị ốm, thần thiếp nghĩ Hoàng thượng sẽ không đến. Đương nhiên thần thiếp mong Hoàng thượng có thể ngày ngày…” Hoắc Thành Quân nói, mặt đỏ bừng.

Lưu Tuân ôm Hoắc Thành Quân vào lòng, cười dịu dàng.

Hoắc Thành Quân vừa quan sát thần sắc của y vừa cẩn thận thăm dò: “Nghe nói Hoàng thượng đã giam cầm hết cung nữ và hoạn quan ở Tiêu Phòng điện, chẳng lẽ bệnh của Thái tử…”

Khuôn mặt Lưu Tuân lộ vẻ mệt mỏi, thở dài. “Bệnh tình không có vấn đề gì. Trẫm chỉ tức giận vì chuyện một đám người như vậy lại không chăm sóc được một đứa bé, cho nên mới giận giữ giam hết lại, còn giết mấy người. Sau khi chuyện đã qua lại cảm thấy mình giận cá chém thớt nên hơi khó chịu…”

Hoắc Thành Quân vừa ghen ghét vừa thư thái. “Hoàng thượng quá yêu điện hạ nên mới sốt ruột. Huống hồ chỉ là mấy nô tài mà thôi, Hoàng thượng cũng không cần quá để tâm. Cho bọn chúng một sự cảnh cáo cũng tốt.”

Lưu Tuân cười, nói: “Trẫm còn chưa ăn, đi truyền lệnh, làm những món trẫm thích ăn.”

Một cung nữ bên cạnh vội đi truyền lệnh, đương nhiên không thể thiếu món canh chim trĩ Hoàng thượng thích.

Như một phu quân chu đáo nhất thiên hạ, Lưu Tuân tự tay gắp thức ăn cho Hoắc Thành Quân, tự tay múc canh cho ả, còn sợ ả bị bỏng nên tự mình nếm một ngụm trước. Hoắc Thành Quân cũng như một thê tử dịu dàng nhất thiên hạ, rửa tay cho y, gắp thức ăn cho y, mỉm cười hạnh phúc với y.

Trong màn tràn ngập hương xuân, quân vương lại không cảm thấy đêm xuân ngắn ngủi.

Trời còn chưa sáng, y đã dậy chuẩn bị lên triều. Hoắc Thành Quân mơ mơ màng màng hỏi: “Giờ nào rồi?”

Giọng Lưu Tuân nghe cực kỳ tỉnh táo trong bóng đêm: “Nàng ngủ một lát nữa đi. Năm nay trời lạnh sớm, tuyết rơi không ngừng, e rằng sẽ có không ít người chết cóng. Trẫm phải chuẩn bị từ sớm xem có cách nào để giảm bớt số người chết không.”

Hoắc Thành Quân nghe thấy không có gì vui, lật người ngủ tiếp.

Lưu Tuân ra khỏi Chiêu Dương điện mà không hề lưu luyến, vừa đi vừa phân phó. “Truyền Tuyển Bất Nghi, Trương An Thế, Trương Hạ, Đỗ Diên Niên tới gặp trẫm trước.”

Nhìn thấy bọn họ, câu đầu tiên của Lưu Tuân chính là: “Các vị khanh gia có đối sách nào không?”

Mọi người đều yên lặng. Đỗ Diên Niên nhỏ giọng nói: “Trên đường vào triều, thần đã nhìn thấy có người chết cóng. Xem tình hình này, nếu tuyết rơi lần nữa sẽ có nạn dân lục tục đến Trường An.”

Lưu Tuân căm hận nói: “Mạnh Giác!”

Mọi người còn tưởng y hận Mạnh Giác bất ngờ chết nên không có người phò trợ y, tất cả cùng quỳ xuống. “Chúng thần vô năng.”

Lưu Tuân hỏi: “Bệnh của Hoắc đại nhân đỡ chưa? Ông ta có đối sách gì không?”

Tuyển Bất Nghi trả lời: “Buổi tối hôm qua thần vừa đến thăm Hoắc đại nhân. Hoắc đại nhân còn nằm trên giường, nói không thể vào triều. Thần nhắc tới việc này, hỏi Hoắc đại nhân đối sách, Hoắc đại nhân nói Hoàng thượng tuổi trẻ tài cao, chắc chắn sẽ giải quyết việc này thích đáng, dặn thần không cần lo lắng.”

Lưu Tuân nhắm mắt lại, bình tĩnh một lát, bắt đầu hạ chỉ: “Mở một kho thóc, bắt đầu phát cháo cứu tế, sáng chiều hai lần. Viện này giao cho Đỗ ái khanh. Nhớ, nhất định phải là cháo nóng, cắm đũa không đổ! Nếu để trẫm phát hiện có người lừa gạt trẫm, trẫm sẽ hỏi tội khanh trước tiên.”

Đỗ Diên Niên khấu đầu. “Thần tuân chỉ!”

Trương Hạ xung phong: “Hoàng thượng, thần cũng đi phụ giúp Đỗ đại nhân. Ít nhất có thêm một đôi mắt nhìn, những người muốn trục lợi cũng ít có cơ hội.”

Lưu Tuân vui mừng, đáp ứng thỉnh cầu của Trương Hạ. Trương Hạ và Đỗ Diên Niên một hào phóng một tinh tế, chắc sẽ có thể phối hợp tốt.

“Trương tướng quân, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày khanh đến thăm Hoắc đại nhân một lần, cần phải truyền đạt sự lo lắng và nhớ mong của trẫm đối với Hoắc đại nhân, trông mong Hoắc đại nhân có thể sớm bình phục, nhanh chóng vào triều.”

Trương An Thế đành phải quỳ xuống tiếp chỉ, nhận công việc tế nhị này. Sau khi Hoắc Quang không vào triều, rất nhiều quan lại triều đình không giả câm thì phản bác, nghị sự thường xuyên biến thành cãi lộn, thường là nghị sự cả ngày mà không tìm ra được đề nghị nào hữu hiệu. Việc phổ biến chính lệnh càng không cần nhắc tới, dù Hoàng thượng có suy nghĩ, dự định lớn đến mấy nhưng nếu không có người chấp hành thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Sau khi Trường An Thế, Trương Hạ và Đỗ Diên Niên cáo lui, Lưu Tuân dặn dò Tuyển Bất Nghi: “Khanh dẫn người đi tìm cứu Mạnh Thái phó và phu nhân, cố gắng dẫn theo nhiều người. Chỉ cần có một chút cơ hội sống sót là phải cứu họ về.”

Chuyện có vẻ khác thường, nhưng xưa nay Tuyển Bất Nghi không bao giờ nghi ngờ lệnh vua, chỉ cung kính nói: “Thần nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK