Nhưng nàng đã sai.
Sau khi bãi triều, ngày nào Lưu Phất Lăng cũng đến Tiêu Phòng điện đầu tiên. Chàng sẽ cầm tay Tiểu Muội cùng dạo ngự hoa viên, cũng sẽ hái hoa thơm tặng giai nhân. Tiểu Muội bây giờ và lúc mới quen biết Vân Ca dường như là hai người khác biệt, vẻ ngây thơ biến mất, sắc đẹp hiển lộ.
Vân Ca lại ngày một tiều tụy, gầy mòn trong yên lặng, cũng trong yên lặng, nàng chờ trái tim mình hoàn toàn hóa trong tro bụi.
Thỉnh thoảng, vào lúc sáng sớm, vào lúc tối muộn, ngoài sân, bên tường, nàng đều chờ Lưu Phất Lăng, nhìn chàng rời đi và quay lại.
Nàng dùng sự yên lặng để bảo toàn một chút danh dự cuối cùng của mình, nhưng ánh mắt nhìn chàng lại đã bán đứng hết thảy những tâm sự của nàng. Nếu Lưu Phất Lăng muốn nhìn, chắc chắn chàng sẽ hiểu được. Lúc nhìn thấy nàng, chàng sẽ dừng bước một lát, nhưng tất cả những gì họ đã có với nhau trong quá khứ cũng chỉ đủ để chàng dừng lại một lát.
Chàng yên lặng đi qua bên cạnh nàng rồi rời xa. Để mặc nàng vỡ vụn, điêu linh trong gió.
Ttong Tuyên Thất điện treo đèn lồng đỏ, thảm trải sàn và các đồ trang trí trên tường có rất nhiều hình vẽ long phượng cùng bay. Không ai chịu nói với Vân Ca chuyện gì sắp xảy ra.
“Phú Dụ, ngươi đi hỏi thăm một chút, trong cung sắp có chuyện vui gì sao?”
“Hoàng thượng sẽ làm lễ viên phòng với Hoàng hậu.” Sau khi đi hỏi thăm về, Phú Dụ nói nhỏ như muỗi kêu.
Vân Ca cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều nhói đau, yên lặng gập người xuống, không hề nhúc nhích, bên môi dường như còn có nụ cười, trán lại dần lấm tấm mồ hôi lạnh. Buổi tối Lưu Phất Lăng về, rửa mặt xong, vừa định lên giường lại nhìn thấy một người ngồi giữa những lớp rèm sa, hai cánh tay ôm đầu gối, cả người co quắp. Chàng chăm chú nhìn bóng người màu lục như ẩn như hiện giữa rèm sa, đứng sững như trời trồng.
“Lăng ca ca, huynh còn ý định từ bỏ ngôi báu nữa không?” Tiếng nàng rất nhỏ, mang theo sự khẩn cầu cuối cùng.
Lưu Phất Lăng khó khăn nói: “Vị trí này có những gian khổ mà mọi người không biết, nhưng cũng có tất cả những thứ mà mọi người đều biết. Huynh không yên tâm truyền lại ngôi vị hoàng đế cho Lưu Hạ hoặc Lưu Tuân, huynh muốn truyền cho con trai mình.”
“Huynh muốn Tiểu Muội trở thành hoàng hậu thật sự của huynh?”
Sau một hồi lâu yên lặng, Lưu Phất Lăng nói mấy chữ qua kẽ răng: “Đúng! Ít nhất bây giờ là như vậy.”
“Còn muội?” Vân Ca ngẩng lên.
Khuôn mặt khuất sau tấm rèm sa thấp thoáng không rõ, nhưng ánh mắt đau xót, buồn giận vẫn đâm thẳng vào trái tim Lưu Phất Lăng.
Bàn tay Lưu Phất Lăng nắm chặt trong tay áo. “Huynh sẽ tốt với muội, chiều chuộng muội cả đời. Hiện nay, trừ vị trí hoàng hậu không thể cho muội, những thứ khác muội muốn gì huynh cũng có thể cho muội.”
Vân Ca đột nhiên gạt rèm sa, cả người không thể khống chế khẽ run lên. “Lăng ca ca, rốt cuộc là muội sai hay huynh sai? Sớm biết có ngày hôm nay, khi đó cần gì phải làm vậy?”
“Huynh sai, muội cũng sai. Huynh sai vì đã đi bao nhiêu đường vòng, đến lúc cần từ bỏ mới biết thì ra mình quá ngây thơ. Muội sai vì cho tới bây giờ vẫn không chịu thỏa hiệp. Thế sự trêu ngươi, trên đời này đâu có gì thập toàn thập mỹ? Vì sao không chịu trưởng thành? Vì sao không thể lùi một bước?”
Vân Ca nhìn Lưu Phất Lăng chằm chằm, không thể tin được những gì chàng nói. Nhưng thấy sự thản nhiên trên mặt chàng, vẻ kinh ngạc của nàng từ từ biến mất. Cuối cùng, tất cả các biểu cảm thương, đau, giận, hờn trong mắt đều bị nàng chôn giấu thật sâu, chỉ còn lại một khoảng tối không hề có sinh khí. Nàng chậm rãi đứng lên, chân trần, bước ra phía cửa. Tà váy xanh lục lướt nhẹ, hai bàn chân tuyết trắng như ẩn như hiện.
Ngực Lưu Phất Lăng đau đớn cuồn cuộn như dời sông lấp biển, đột nhiên chàng nhắm mắt lại.
Sắp ra đến cửa điện, Vân Ca đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay người lại, lạnh lùng nói: “Hoàng thượng, lời hứa khi xưa đã chết, xin Hoàng thượng trả lại giày thêu cho dân nữ.”
Lưu Phất Lăng khẽ run lên, một lát sau mới đưa tay vào ngực áo, chậm rãi lấy chiếc giày thêu ngọc trai ra. Lưu Phất Lăng còn chưa đưa ra, Vân Ca đã giật lấy lướt ra ngoài điện.
Tay Lưu Phất Lăng vẫn giơ lên trước mặt, bàn tay vẫn như đang cầm thứ gì đó, nhưng trong tay lại trống không.
Vân Ca cảm thấy nàng hoàn toàn không nhận ra chính mình nữa.
Cha mẹ và các ca ca của nàng đều là những người hết sức cao ngạo. Nàng vẫn luôn cho rằng mình sẽ như Trác Văn Quân, “biết chàng có hai lòng, thiếp tới đây đoạn tuyệt”; “đàn đứt dây tơ, gương tình đã vỡ, cuồn cuộn nước trôi, xa người mãi mãi”. Nhưng, thì ra nàng hoàn toàn không thể quyết đoán được như vậy. Có lẽ bởi người này là Lăng ca ca của nàng, có lẽ bởi nàng đã không thể khống chế tình cảm của mình, bất kể mắt nàng nhìn thấy bao nhiêu, bất kể tai nàng nghe thấy bao nhiêu, trái tim nàng vẫn không chịu tin tưởng. Vì một chút ánh sáng xa vời trong đáy lòng, nàng đã vứt bỏ kiêu ngạo, gạt bỏ tự tôn, đứng trước mặt Thượng Quan Tiểu Muội.
Váy như nước sông, tóc như mây bồng, dáng người mảnh mai, phong tình hiển lộ.
Lần đầu tiên Vân Ca phát hiện, Tiểu Muội dù dáng người nhỏ nhắn nhưng lại hết sức yêu kiều.
Tiểu Muội có một sự vui sướng không thể nào khống chế, quay một vòng trước mặt Vân Ca. “Vân tỷ, đẹp không? Váy này mới may, Hoàng thượng nói muội không hợp mặc những bộ cung tranh cồng kềnh phức tạp nên đã giúp muội chọn kiểu váy áo này.”
Vân Ca chưa bao giờ thấy Tiểu Muội tươi sáng, kiều diễm, vui vẻ như vậy. Trước kia Tiểu Muội như một vũng nước đọng dưới bóng tối của mái hiên, bây giờ lại như đóa hoa tươi nở hân hoan trên đầu cành. Vân Ca tự nhủ, còn phải hỏi nữa sao? Đáp án đã quá rõ ràng. Nên mỉm cười quay đi, ít nhất còn có thể giữ lại một chút tự tôn. Nhưng trái tim lại không chịu sự khống chế của nàng.
“Tiểu Muội, Hoàng thượng thích muội thật sao?”
Sắc mặt Tiểu Muội đột nhiên sầm xuống, nhìn Vân Ca với ánh mắt sắc lạnh. Nhưng chỉ một thoáng sau, vẻ không vui lại biến mất, Tiểu Muội mỉm cười, nói: “Vân tỷ, muội biết trong lòng Hoàng thượng, dù thế nào muội cũng vẫn kém tỷ. Có điều từ nhỏ muội đã được dạy bảo phải chung sống hòa thuận với tỷ muội trong hậu cung. Chỉ cần Vân tỷ tốt với muội, muội cũng sẽ tốt với Vân tỷ, muội sẽ không để Hoàng thượng phải khó xử. Vân tỷ không cần lo lắng cho những chuyện sau này.” Ý là, nếu Vân Ca dám vượt qua giới hạn thì Tiểu Muội cũng sẽ không khách khí.
Vân Ca không để ý, tiếp tục hỏi: “Tiểu Muội, Hoàng thượng có tốt với muội không?”
Tiểu Muội tuy cảm thấy có chút tức giận nhưng nhiều hơn vẫn là ngượng ngùng và vui sướng, giống như các thiếu nữ mười bốn tuổi mới biết yêu khác. Ngón tay cuốn chùm tơ đeo bên hông, Tiểu Muội cúi đầu, chỉ cười, rất lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng tốt với Vân tỷ hơn. Vân tỷ, tỷ đang nghĩ gì thế? Lẽ nào tỷ còn sợ muội cướp mất Hoàng thượng?”
Vân Ca mỉm cười. “Không, Hoàng thượng vốn chính là của muội. Tỷ đã sai.”
Đúng thế, chẳng phải lúc đầu nàng đã muốn giúp chàng và Tiểu Muội đến với nhau hay sao? Nhưng tại sao trong lòng lại đau như vậy?
“Muội không nghĩ đến việc tranh hết sủng ái trong hậu cung, Hoàng thượng là của tỷ muội mình, cũng là vua của vạn dân thiên hạ. Có điều bây giờ Hoàng thượng vẫn chưa tiện sắc phong cho tỷ, sau khi muội và Hoàng thượng làm lễ viên phòng, chắc chắn Hoàng thượng sẽ nhanh chóng sắc phong cho tỷ. Muội cũng sẽ giúp đỡ tỷ, tỷ không cần sợ bị Hoắc Quang ngăn cản.” Tiểu Muội thẹn thùng, cầm mấy món trang sức cho Vân Ca xem. “Vân tỷ, tỷ xem giúp muội, tối nay muội nên đeo trang sức gì?”
“Trong lòng huynh ấy có muội, bất kể muội đeo trang sức gì cũng đều đẹp cả.”
Vân Ca thi lễ với Tiểu Muội rồi xoay người rời đi.
***
Nàng ngồi một mình bên cạnh hồ Lâm, lặng lẽ nhìn hoa sen trải dài tít tắp. Ti thiên giám nói hôm nay là ngày đại cát của Lưu Phất Lăng và Thượng Quan Tiểu Muội, lại không phải ngày đại cát của nàng! Vân Ca đưa tay ngắt một chiếc lá sen, xé thành từng sợi nhỏ, chậm rãi cho vào miệng nhai. Lá sen đê quang vốn nên thơm ngát nhưng lúc này lại chỉ toàn vị đắng chát. Cùng đi? Cùng đi! Lời nói hôm đó vẫn còn bên tai. Có điều chàng đã quên lời nói ấy, chàng phải dắt tay một người khác cùng đi. Nhưng thuyền của nàng quá nhỏ, không chở được ba người. Vân Ca lớn tiếng hỏi lá sen, hoa sen trong hồ: “Các người cũng nghe thấy lời huynh ấy nói hôm đó đúng không? Đúng không?”
Hoa sen không trả lời, ánh trăng lạnh lẽo thê lương.
Tính toán thời gian, giờ lành đã đến. Vân Ca định tiện tay ném những sợi lá sen chưa ăn hết, trong lòng đau xót, lại thu tay về, cẩn thận cất lá sen vào trong túi. Đứng dậy đi đến Tuyên Thất điện và Tiêu Phòng điện, nàng phải thấy rõ hết thảy. Hẹn ước mười năm đã thành tro tàn, nàng phải dội tắt hết những đốm lửa còn chưa tắt hẳn trong đống tro này.
Những cây nến long phượng to bằng cánh tay cắm đầy cung điện, bức tranh long phượng cùng bay thêu bằng lông công bảy màu buông xuống trước điện. Cán vàng làm tơ, tạc ngọc tô điểm, đèn cung đình thêu chữ hỷ màu đỏ chói treo dọc từ Tuyên Thất điện đến Tiêu Phòng điện, đường đi trải thảm đỏ rực như lửa, trên cao là đèn lồng đỏ thẫm, khắp nơi đều chỉ toàn màu đỏ. Thoáng nhìn, cảm thấy rất tầm thường, nhìn kĩ, lại cảm thấy chỉ có tầm thường đến cực hạn mới có thể tạo thành không khí vui mừng rợp trời ngợp đất như vậy.
Lễ quan hô to: “Giờ lành đến.”
Đàn trống cùng vang, tiếng ca chấn động.
“Đào tơ mơn mởn xinh tươi
Hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong
Hôm nay nàng bước theo chồng
Nên bề gia thất ấm nồng thuận vui.”
Lưu Phất Lăng hông thắt dây đỏ, người mặc hồng bào, từ Tuyên Thất điện chậm rãi bước ra, dọc theo thảm đỏ đến Tiêu Phòng điện.
Đột nhiên bước chân chàng dừng lại. Chỉ thấy một tà váy màu lục khẽ bay theo gió trên phượng các cách đó không xa. Một điểm màu lục giữa bạt ngàn sắc đỏ như đâm vào mắt mọi người. Nàng ở trong tối, chàng ở ngoài sáng. Chàng không thấy rõ nàng, mà nhất cử nhất động của chàng lại bị nàng thu hết vào mắt.
Hoàng thượng đứng yên không động, lễ quan sốt ruột, lại không dám lên tiếng thúc giục, chỉ có thể khẽ đưa tay lên, tiếng đàn trống càng thêm vang dội.
Trong tiếng trống thúc giục, Lưu Phất Lăng tươi cười, từng bước đi đến Tiêu Phòng điện.
Một đoạn thảm đỏ, như đi một đời. Nhưng có chậm đến đâu thì cuối cùng vẫn đi tới trước Tiêu Phòng điện. Cửa điện chậm rãi mở ra, Thượng Quan Tiểu Muội đội mũ phượng, khăn quàng vai đỏ thẫm, ngồi ngay ngắn thên giường phượng. Nhũ mẫu rải hàng đống rơm kê, trấu cám, hạt dưa, hạch đào, lạc, hạt dẻ xuống trước mặt Tiểu Muội, đồng thời cao giọng ngâm nga lời chúc phúc. Lưu Phất Lăng bước trên những loại quả tượng trưng cho con đàn cháu đống, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Muội.
Lễ quan nâng rượu hợp cẩn, Lưu Phất Lăng và Thượng Quan Tiểu Muội, đầu chạm đầu, tay lồng tay, nâng chén cùng uống.
Rượu trong chén chưa hết, tà váy lục sắc trên phượng các đột nhiên tung bay rồi biến mất trong gió.
Chén rượu trong tay Lưu Phất Lăng run lên, rượu chưa uống cạn bắn vào tay áo Tiểu Muội.
Thượng Quan Tiểu Muội cũng hơi chấn động, lại ung dung uống hết rượu của mình.
Vân Ca bước từng bước chậm rãi. Phía sau nàng, cửa điện màu son của Tiêu Phòng điện chậm rãi khép lại. Phía trước nàng chỉ có đêm đen như mực, chỉ có tiền đồ đằng đẵng không thấy chút ánh sáng.
Màu đỏ, lễ mừng, tiếng trống đều biến mất, chỉ có sự tối tăm yên tĩnh bao phủ người nàng. Rời khỏi Vị Ương cung, đứng trên cầu, Vân Ca dừng bước. Phía trước là con đường rời khỏi Trường An. Phía sau là hoàng cung Đại Hán uy nghiêm. Vân Ca đột nhiên dùng sức xé rách chiếc giày thêu vẫn nắm chặt trong tay, viên ngọc trai đính trên giày lặng yên rơi xuống nước.
Vân Ca nhìn mỗi tay cầm một nửa chiếc giày thêu, đưa tay ra, nghiêng bàn tay. Hai nửa giày thêu trượt từ lòng bàn tay xuống, trôi theo dòng nước.
Vân Ca không quay lại nữa, đi thẳng ra ngoài thành Trường An.
Mới ra khỏi thành chưa lâu, Mạnh Giác đã giắt ngựa đi đến. “Vân Ca.”
Vân Ca lạnh lùng nhìn y một cái rồi đi qua bên cạnh y.
Mạnh Giác dắt ngựa, yên lặng đi bên cạnh Vân Ca. Sau khi đi rất lâu, Vân Ca chăm chú nhìn sâu vào bóng đêm, cuối cùng mở miệng hỏi: “Huynh tới đây làm cái gì?”
“Tiễn muội một đoạn đường.”
Vân Ca không nói gì nữa.
Đoản đình rồi lại trường đình[1], Mạnh Giác đưa một đoạn rồi lại một đoạn. Đã ra khỏi thành Trường An rất xa, y vẫn không định quay về.
[1] Nơi nghỉ chân cách thành năm dặm thì gọi là đoản đình, cách thành mười dặm gọi là trường đình.
Vân Ca nói: “Huynh về đi! Đường về nhà, tôi không lạc được.”
Mạnh Giác không nói, vẫn đi cùng Vân Ca.
Vân Ca thở dài, chỉ con đường dẫn thẳng đến chân trời trước mặt. “Huynh vẫn định đi cùng tôi à?”, lại chỉ thành Trường An phía sau. “Huynh bỏ được nơi đó sao?”
Mạnh Giác yên lặng một lát rồi dừng bước. “Gặp tam ca của muội, muội thay huynh vấn an huynh ấy.”
Vân Ca kinh ngạc. “Huynh biết tam ca tôi?” Suy nghĩ một lát, nàng lại “hừ” lạnh một tiếng. “Muốn chặt cây thì phải có dao sắc. Việc chuẩn bị trước khi bắt tay vào làm của huynh đúng là chu đáo. Chỉ sợ huynh còn hiểu rõ chuyện nhà tôi hơn cả tôi. Tôi đang không hiểu vì sao cha mẹ tôi lại rời khỏi Đại Hán, có phải huynh cũng biết không? Nói cho tôi nghe một chút.”
“Đúng là huynh đã hỏi thăm rồi, nhưng không có đầu mối. Lưu Triệt tàn nhẫn hiếu sát, thời loạn Vệ Thái tử, thành Trường An chết mấy chục ngàn người, những người biết chuyện xưa đã không còn nhiều. Mấy người biết nội tình còn sót lại cũng đều đã quy ẩn, không có manh mối nào để tìm hiểu.”
Vân Ca lạnh lùng châm biếm: “Thì ra cũng có việc Mạnh công tử không làm được.”
Mạnh Giác cười đắng chát. “Vân Ca, trên đời này không phải tất cả mọi người đều có thể lớn lên trong bình yên và sung túc như muội. Mỗi bước huynh đi, nếu không cẩn thận thì kết quả không phải là đi nhầm đường mà sẽ là không ngóc đầu dậy được. Cũng không phải tất cả mọi chuyện đều có thể đánh giá bằng đúng và sai, có rất nhiều người đi lại giữa đúng và sai, chẳng hạn như huynh đối với Hoắc Thành Quân, Lưu Phất Lăng đối với Thượng Quan Tiểu Muội, huynh va Lưu Phất Lăng chỉ có thể lựa chọn hiện thực trước.”
Vân Ca đột nhiên gõ vào đầu mình. “Tôi và huynh quen biết tại thành Trường An, cũng chia tay tại thành Trường An. Sau này huynh là huynh, tôi là tôi, tôi còn dây dưa chuyện này với huynh làm gì?”
Mạnh Giác mỉm cười, chăm chú nhìn Vân Ca. “Vân Ca, trong thành Trường An, tất cả những gì huynh cố gắng đều không phải vì quen biết mà là vì gặp lại. Dây dưa đã bắt đầu từ rất nhiều năm trước, còn kết thúc?” Ngữ khí của Mạnh Giác vừa dịu dàng lại vừa kiên quyết: “Vĩnh viễn không.”
Vân Ca kinh ngạc. “Còn gặp lại sao?”
Mạnh Giác đưa dây cương trong tay cho Vân Ca. “Về nhà nghỉ ngơi cho tốt, huynh cho muội một thời gian để dưỡng thương. Chờ huynh qua giai đoạn bận rộn này, xây dựng một tòa phủ đệ to lớn, huynh sẽ đến đón muội.”
“Mạnh Giác, huynh nói rõ đi, có phải huynh lại có âm mưu gì không?”
Mạnh Giác mơ hồ nói: “Huynh mới phát hiện thì ra người quân tử hoàn mỹ trong mơ cũng chỉ là phàm phu tục tử như huynh, bây giờ muội sẽ không có tâm tình nghe một câu chuyện dài như vậy. Để sau này huynh sẽ nói rõ từng chi tiết với muội, muội không nghe cũng không được.”
Những đau đớn bị nàng cố ý quên đi lập tức lan khắp toàn thân, Vân Ca phải nín thở mới có thể đứng vững được. Nàng cầm cương ngựa, mệt mỏi nói: “Huynh ấy không giống huynh. Mạnh Giác, tôi sẽ không gặp lại huynh đâu. Cám ơn huynh!”
Mạnh Giác cười nhạt. “Chỉ là muội cho rằng hắn khác huynh, chứ hắn không khác gì huynh cả.”
Toàn bộ sức mạnh của Vân Ca đã dùng để kìm nén sự đau xót trong lòng, không còn sức để nói chuyện nữa. Nàng nắm yên ngựa, xoay người nhảy lên, thúc ngựa chạy đi như một mũi tên.
Mạnh Giác chăm chú nhìn bóng người áo xanh trên lưng ngựa, nàng không hề quay lại lấy một lần. Trong đầu hiện lên hình ảnh từ rất nhiều năm về trước, một nữ tử váy áo xanh lục dù vội vã đuổi theo ca ca nhưng vẫn không quên quay lại nhìn y, ân cần dặn dò.
Ngồi trên lưng ngựa, những giọt nước mắt mà Vân Ca vẫn kìm nén lập tức tuôn trào. Thì ra gặp nhau giữa đại mạc lại chỉ là để giờ khắc này đoạn tuyệt với nhau. Vì sao nàng không nghe lời cha mẹ? Vì sao nàng phải đến Trường An?
Nếu như không đến Trường An, tất cả đều sẽ vĩnh viễn dừng lại khi gặp nhau giữa trời sao, Lăng ca ca sẽ vĩnh viễn sống trong lòng nàng. Ngoài miệng nàng cố chấp nói với Mạnh Giác rằng: “Huynh ấy không giống huynh”, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, Lưu Phất Lăng không có gì khác Mạnh Giác, chỉ có điều nàng chưa có dũng khí để lật vết thương của mình ra mà nhìn ngắm.
Mỗi một con đường, mỗi một khu rừng đều rất quen thuộc. Lưu Phất Lăng đã nhiều lần dẫn nàng đi qua con đường ngoài thành Trường An. Nhìn lại Ly Sơn, cảnh tượng trên Ly Sơn lại hiện lên trước mắt. Càng không muốn nghĩ lại càng nghĩ nhiều hơn. Vân Ca đột nhiên ghìm cương ngựa, ngực nàng nhấp nhô kịch liệt, suy nghĩ xoay chuyển liên hồi. Đột nhiên nàng quay đầu ngựa, phi nhanh về thành Trường An.
Không! Lăng ca ca không giống Mạnh Giác!
Mây mù trong lòng tan hết, rất nhiều điểm đáng ngờ lập tức hiện lên trước mắt nàng. Hôm đó ở Ly Sơn, nàng muốn lén lút ra đi, không ngờ Lăng ca ca lại đã chờ sẵn bên ngoài. Nhưng lúc này, từ đầu đến cuối, Lăng ca ca không hề giữ nàng lại. Khi Hoắc Thành Quân múa, Lăng ca ca cố ý sai người về Tuyên Thất điện lấy tiêu, sau đó lại thương lượng với nàng cách ứng phó với Hoắc Quang, nhưng lần này Lăng ca ca lại không thương lượng với nàng một câu. Trừ phi Lăng ca ca đã vô tình với nàng, nhưng không thể, điểm này ngay cả Lăng ca ca cũng không dám phủ nhận. Quan trọng nhất là, Lăng ca ca tuyệt đối không giống Mạnh Giác, Lưu Bệnh Dĩ hay Lưu Hạ.
Vân Ca hối hận muốn cho chính mình một cái bạt tai, tại sao nàng lại tin lời Lăng ca ca nói?
Nghe thấy tiếng vó ngựa lộc cộc phía sau, Mạnh Giác cho rằng là người qua đường nên tránh sang bên lề nhường đường. Thấy Vân Ca chạy như bay qua bên người y, y kinh ngạc gọi: “Vân Ca?”
Vân Ca không chạy chậm lại, chỉ quay đầu kêu lên: “Huynh ấy không giống các huynh, tôi là đứa ngu ngốc nhất thiên hạ.”
Phi nhanh đến cổng hoàng cung, nàng đang nghĩ xem làm thế nào mới vào được. Nơi quỷ quái này, đúng là ra đã khó mà vào còn khó hơn!
Hai thái giám không biết từ đâu chạy ra, kinh ngạc nói: “Không phải cô nương đã đi rồi sao?”
Vân Ca nói: “Ta lại về rồi. Các ngươi đang thất vọng hay là vui vẻ đấy? Mau nghĩ cách dẫn ta vào cung, nếu không ta sẽ lột da Vu An.”
Hai thái giám vội dẫn Vân Ca vào cung, nhỏ giọng nói với nàng: “Vân cô nương, chúng nô tài đã bẩm báo với Vu tổng quản, nói cô nương đã rời khỏi Trường An. Bây giờ cô nương đột nhiên quay về, nếu Vu tổng quản trách mắng chúng nô tài…”
“Ta sẽ nói với Vu An, hắn nên nghĩ đến an nguy của chính hắn trước, sẽ không có thời gian làm gì các ngươi đâu.”
Đèn lồng đỏ vẫn treo cao, bầu không khí vui mừng vẫn còn nguyên như cũ, nhưng trong điện lại tối om. Nhìn thấy Vân Ca, Vu An lập tức trợn ngược mắt, vẻ mặt rất kỳ dị, không biết là vui hay buồn.
Vân Ca hung ác trừng mắt nhìn y, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao Vu đại Tổng quản không hầu hạ trong Tiêu Phòng điện?”
Vu An vẫn rất mạnh miệng: “Hoàng thượng ban sủng hậu phi, không cần phải ở lại hầu hạ.”
Vân Ca “hừ” lạnh. “Sau này ta sẽ tìm ngươi tính sổ sau.”
Nói xong nàng đang định đi về phía tẩm cung, lại bị Vu An giữ lại. Vân Ca trợn mắt nhìn Vu An, trong mắt có lửa, còn muốn cản ta sao? Đừng tưởng ta không có cách nào trị ngươi!
“Hoàng thượng không ở tẩm cung.” Vu An chỉ tay xuống điện Vân Ca ở. Hai mắt Vân Ca chợt ươn ướt. Trong bóng tối, một người yên tĩnh nằm trên giường của nàng, gối đầu lên gối của nàng, trên tay còn cầm chiếc quạt tròn mà nàng thường dùng.
Hiển nhiên chàng không ngủ, Vân Ca mở cửa rất khẽ nhưng vẫn làm chàng kinh động.
“Ra ngoài!” Chàng đã mất giọng, nói rất uể oải.
Tiếng bước chân vẫn đi tới bên giường, Lưu Phất Lăng cau mày nhìn người đi vào, chiếc quạt tròn trong tay rơi xuống đất.
Vân Ca ngồi xuống bên giường, nhặt chiếc quạt lên quạt cho chàng. “Không ôm người đẹp trong Tiêu Phòng điện mà lại đến đây cầm quạt chơi à?”
“Muội… muội không nên quay lại.”
“Lần này huynh có cầm kiếm đâm muội, moi tim muội ra, chém thành từng mảnh, muội cũng sẽ không đi, huynh không cần dùng bất cứ mánh khóe nào nữa.”
Lưu Phất Lăng không thể lên tiếng, sau một lúc lâu mới đưa bàn tay run nhè nhẹ lên vuốt má Vân Ca.
Vân Ca quay sang cắn mạnh vào tay Lưu Phất Lăng, nước mắt nàng rơi xuống mu bàn tay chàng. Lưu Phất Lăng không hề nhúc nhích, để mặc cho Vân Ca phát tiết sự bất mãn trong lòng.
Vân Ca cảm thấy có vị ngọt tanh, vội nhả ra. Trên mu bàn tay Lưu Phất Lăng đã có một hàng dấu răng san sát. Vân Ca lại thấy thương, vội dùng tay xoa xoa. “Huynh không biết kêu đau à?”
Lưu Phất Lăng hỏi ngược lại: “Muội còn đau không?”
Vân Ca lắc đầu, lại gật đầu, co người dựa vào cánh tay Lưu Phất Lăng như một con mèo con. “Mấy ngày nay thấy muội đau buồn, huynh có thấy thương muội không?”
Lưu Phất Lăng dùng ngón tay cuốn tóc Vân Ca. “Huynh đã đổi trái tim với muội từ lâu rồi.”
Vân Ca không nhịn được đấm chàng vài cái. “Huynh cũng đau, mà vẫn nhẫn tâm như vậy?”
Lưu Phất Lăng khẽ thở dài.
“Lăng ca ca, rốt cuộc huynh có chuyện gì giấu muội, sao nhất định muốn đuổi muội đi? Dù sao bây giờ muội cũng đã quyết tâm rồi, dù thế nào muội cũng không đi, huynh có giấu cũng giấu không nổi, nói với muội đi!”
Tay Lưu Phất Lăng đang vô thức cuốn tóc Vân Ca, nghe Vân Ca nói vậy, chàng đột nhiên run lên, muốn rụt tay lại. Không ngờ tóc Vân Ca lại quấn chặt ngón tay chàng, không rút lại được, không những thế còn làm Vân Ca đau. Vân Ca tức giận tóm lấy tay chàng, dùng tóc mình quấn chặt năm đầu ngón tay chàng. “Rút tay đi! Rút lại đi! Muội với huynh liều mạng vỡ đầu chảy máu, xem ai cố chấp hơn?”
Lưu Phất Lăng nhìn bàn tay đen bóng tóc của nàng. Quấn quýt bên nhau như vậy từng là mong mỏi của chàng, chỉ vài sợi cũng đã khiến chàng vui sướng, nhưng bây giờ mỗi sợi tóc đều trở thành nỗi đau thấu xương đối với chàng.
Vân Ca áp đầu vào bàn tay chàng, mềm giọng cầu khẩn: “Lăng ca ca, huynh nói với muội đi! Trên đời không có chuyện gì không giải quyết được. Huynh thông minh như vậy, chúng ta nhất định sẽ luôn có biện pháp giải quyết. Lăng ca ca, Lăng ca ca…”
Nàng nhắc đi nhắc lại, mặc dù rất khẽ nhưng lại rất cố chấp, nếu chàng không nói thật, chỉ sợ nàng sẽ nhắc đi nhắc lại mãi.
Lưu Phất Lăng nhắm mắt lại, rất lâu sau mới mơ hồ nói: “Huynh bị bệnh.”
Vân Ca ngơ ngác, một lúc sau mới hiểu những gì Lưu Phất Lăng nói, cảm thấy trong lòng có một hơi mà không thể thở ra được, trước mắt tối sầm, dường như cả trời đất đều đang quay cuồng. Không cần hỏi bệnh tình của chàng có nghiêm trọng hay không, cũng không cần hỏi thái y nói thế nào, tất cả những gì diễn ra trong thời gian gần đây đủ để nói với nàng đáp án.
Trên đời không có chuyện gì không giải quyết được?
Dường như Vân Ca nhìn thấy nước lũ từ bốn phương tám hướng tràn tới, nhưng lại không có chút sức mạnh nào để phản kháng, chỉ có thể trơ mắt chờ mình bị nhấn chìm.
Nàng nhẹ nhàng nhích lại gần bên cạnh Lưu Phất Lăng, lại gần hơn nữa, đến tận khi sát vào người chàng. Nàng đưa tay ôm chặt lấy chàng, dán tai vào ngực chàng, nghe tiếng tim chàng đập.
Cơ thể Lưu Phất Lăng cứng đờ, không cách nào phản ứng. Cả người Vân Ca run lên khe khẽ. Cuối cùng Lưu Phất Lăng cũng đưa tay ôm lấy Vân Ca, càng lúc càng chặt, dùng hết sức mạnh toàn thân, dường như chỉ cần cả hai ôm chặt lấy nhau là sẽ có thể bên nhau mãi mãi, đến tận lúc răng long đầu bạc. Cùng với tiếng tim đập của Lưu Phất Lăng, nước mắt Vân Ca lặng lẽ rơi xuống. Vành trăng lạnh cong cong ngoài cửa sổ tỏa ánh sáng xuống Tuyên Thất điện. Bậc thềm ngọc thạch trắng mênh mông như phủ một lớp sương mù.
***
Phủ Dương Vũ hầu.
Mạnh Giác bắt tay sau lưng đứng bên cửa sổ, chăm chú nhìn mảnh trăng khuyết cong như lưỡi câu ngoài cửa sổ. Ánh trăng chiếu xuống mái ngói lưu ly, phát ra ánh sáng lạnh như sương như ngọc. Từ sau khi vào phòng, y vẫn đứng bên cửa sổ như vậy, không nói một câu, sắc mặt hết sức bình tĩnh, vô hỷ vô nộ.
Lưu Tuân và Lưu Hạ chỉ biết y có tâm sự, lại hoàn toàn không có tinh lực quan tâm xem y đang nghĩ gì.
Từ đầu năm nay, Hoàng thượng đã bắt đầu vắt kiệt sức hai người bọn họ, bất kể việc lớn việc nhỏ, hết thảy đều hỏi bọn họ nghĩ thế nào, thậm chí còn nói thẳng một câu: “Việc này giao cho ái khanh làm.”
Dạo này Hoàng thượng lại có rất nhiều hành động lớn, nhiệm miễn quan lại, điều động tướng quân, đều là những chức vụ quan trọng hoặc tế nhị, mỗi lần đều phải đấu trí đấu dũng với Hoắc Quang.
Mặc dù hai người bọn họ thông minh tuyệt đỉnh, vẫn chú ý đến việc triều chính nhưng chú ý là một chuyện, bắt tay vào làm lại là một chuyện khác. Khi bắt tay làm mới phát hiện ra mối gian nan. Nhiều lúc cho dù ý tưởng rất tốt, nhưng khi thực hiện lại có cảm giác bất lực, bởi ý tưởng là của một người, nhưng khi thực hành thì không thể chỉ dựa vào sức một người, phải dựa vào sự phối hợp của quan lại lớn nhỏ, các chức vụ khác nhau. May mà có Mạnh Giác giúp đỡ. Ba người, Lưu Bệnh Dĩ và Mạnh Giác ngoài sáng, Lưu Hạ trong tối, hai bên phối hợp với nhau, cuối cũng cũng ứng phó được với các nguy cơ lớn nhỏ.
Mạnh Giác đứng đó rất lâu nhưng vẫn không có tâm tư để nghe Lưu Tuân và Lưu Hạ nói chuyện nên dứt khoát cáo từ: “Nếu không có việc gì, tôi đi trước một bước.”
Lưu Hạ vội nói: “Ta cùng đi với ngươi.”
Lưu Tuân cười, nói với Lưu Hạ: “Sư điệt xin phép không tiễn vương thúc.”
Lưu Hạ kéo Mạnh Giác lên xe ngựa. Mạnh Giác hỏi: “Huynh định đi đâu? Lạc Ngọc phường hay là Thiên Hương phường? Cả hai đều không tiện đường.”
Lưu Hạ thở dài, lại lắc đầu. “Lão tam, sáng sớm hôm nay Hoàng thượng có giao cho ta một nhiệm vụ.”
“Có thể khiến huynh phải thở dài thế này, xem ra nhiệm vụ đó không dễ dàng gì.”
“Hoàng thượng nói, Thừa tướng Điền Thiên Thu luôn ngoan ngoãn nghe lời Hoắc Quang. Hoàng thượng rất bất mãn với Điền Thiên Thu, muốn ta nghĩ cách.”
Mạnh Giác cười nhạt. “Chức thừa tướng đứng đầu quan văn, mặc dù từ thời tiên đế, đại tư mã dần lấn át thừa tướng, nhưng trong việc phát hành và chấp hành chính lệnh của triều đình, thừa tướng vẫn vô cùng quan trọng. Điền Thiên Thu là nguyên lão hai triều, không dễ ứng phó, huynh cứ tiếp tục lo nghĩ đi.”
“Nếu Điền Thiên Thu mà dễ ứng phó thì Hoàng thượng đã làm từ lâu rồi. Ta cho rằng Hoàng thượng không vắt kiệt sức ta thì sẽ không chịu bỏ qua đây mà.” Lưu Hạ thở dài. “Hoàng thượng còn không cho ta bàn bạc việc này với bất kỳ ai, nếu không ba người chúng ta cùng bàn bạc một chút, có lẽ sẽ tìm ra được biện pháp.”
“Huynh nói với Lưu Tuân chưa?”
“Hoàng thượng không cho, đương nhiên ta không dám.” Lưu Hạ trả lời rất nghiêm túc, dường như quên cả chuyện Hoàng thượng cũng không cho hắn nói với Mạnh Giác.
Mạnh Giác mỉm cười, nói: “Hôm nay hình như Lưu Tuân cũng có tâm sự.”
Lưu Hạ nhìn Mạnh Giác cười, cảm thấy gai ốc dần nổi lên trên cánh tay. “Hoàng thượng muốn gì đây? Ngươi cho rằng Hoàng thượng sẽ cho Lưu Tuân làm gì?”
Mạnh Giác chán nản nói: “Ngay cả người họ Lưu như huynh cũng không đoán ra được thì sao tôi biết được? Tôi chỉ cảm thấy, từ đầu năm nay, mỗi hành động của Hoàng thượng đều giống như đang đặt quân sắp xếp thế cờ, nhưng tôi lại không nhìn ra được thế cờ của Hoàng thượng như thế nào.”
Lưu Hạ vừa suy nghĩ vừa lắc đầu. “Không chỉ mình ngươi không nhìn rõ mà Hoắc Quang chắc chắn cũng thế. Cho nên bây giờ ông ta chỉ có thể phòng thủ, cẩn thận quan sát hành động của Hoàng thượng. Không chỉ trên triều đình mà trong hậu cung cũng rất rắc rối. Trước kia Hoàng thượng không chịu cùng Hoàng hậu viên phòng, sau đó Vân Ca xuất hiện, bây giờ lại đột nhiên ân ái với Hoàng hậu. A! Đúng rồi, quên hỏi ngươi, ngươi định bao giờ về Tây Vực cầu thân? Ta phải đi cùng cho vui…”
Mạnh Giác lạnh nhạt nói: “Vân Ca vẫn ở trong cung.”
“Cái gì?” Đại công tử ngẩn ra một lát rồi thì thào: “Ta thật không sao hiểu nổi. Ngươi và Hoắc Thành Quân mới liếc ngang liếc dọc, ôm ấp mấy cái, Vân Ca đã đoạn tuyệt mà đi. Lưu Phất Lăng và Thượng Quan Tiểu Muội đã long phượng cùng bay rồi, sao Vân Ca vẫn còn ở lại trong cung làm gì?”
Mạnh Giác nhìn ra ngoài xe ngựa. “Tôi và Vân Ca không chỉ vì chuyện của Hoắc Thành Quân mà tan vỡ. Huynh giải quyết việc của huynh cho xong đi, việc của tôi tự tôi sẽ xử lý.”
Lưu Hạ lại sa sút tinh thần. “Chuyện của Điền Thiên Thu, ngươi có cách nào nhanh nhất, ổn thỏa nhất không?”
Mạnh Giác nói hời hợt như mây mờ gió nhẹ: “Người đã chết đương nhiên sẽ không còn làm thừa tướng được nữa.”
Không phải Lưu Hạ không hiểu thủ đoạn hành sự của Mạnh Giác, nhưng nghe thấy những lời này, mặt Lưu Hạ vẫn biến sắc. “Thừa tướng là người đứng đầu bá quan. Cho dù cay nghiệt như tiên đế cũng không thể dễ dàng giết thừa tướng, cũng phải trải qua tam ti hội thẩm.”
Xe ngựa đã về đến phủ. Mạnh Giác vén rèm xuống xe. “Tôi chỉ đưa ra ý kiến, còn làm thế nào là việc của huynh.”
Phu xe lại vội vàng đánh xe đến Lạc Ngọc phường. Lưu Hạ nằm trên xe ngựa, nhắm mắt suy ngẫm. Từng câu, từng từ Lưu Phất Lăng dặn dò lần lượt hiện lên trong đầu.
“Việc này hết sức quan trọng, khanh phải dùng toàn lực để giải quyết. Sau khi xong việc, khanh muốn gì trẫm cũng cho.”
“Không cần xin đến chỉ thị của trẫm, cũng không cần bẩm tấu, tất thảy tùy cơ ứng biến, trẫm chỉ muốn nhìn thấy kết quả cuối cùng trong thời gian ngắn nhất.”
“Trẫm chỉ cần kết quả, không quan tâm đến quá trình.”
Cảm giác của quyền lực, người nào đã nếm thử thì đều không thể quên được. Mấy ngày nay mặc dù cũng tốn công tốn sức nhưng lại hưng phấn, kích động và thoải mái vô cùng, vì tài hoa rốt cuộc cũng được thi triển. Cuộc sống của hắn không còn chỉ xoay quanh việc chơi đùa và đi săn, đối thủ của hắn cũng không còn là những con thú hoang trong núi mà là người thông minh nhất Đại Hán. Là người có quyền lực, hắn hưởng thụ sự hưng phấn mà ánh đao bóng kiếm mang đến cho hắn. Đối mặt với sự ngấp nghé của bốn di, mặc dù hắn không thể đích thân dẫn quân ra sa trường, nhưng hắn có thể sử dụng kế sách hóa giải nguy cơ, bảo vệ cương vực Đại Hán. Bàn tay hắn đưa ra, có thể nắm giữ vận mệnh của người khác. Quyết định của hắn ảnh hưởng đến muôn dân, ảnh hưởng đến sự hưng vong của thiên hạ.
Vương pháp rõ ràng, quan lại công minh, biên thùy yên ổn, bách tính bình an, tất cả đều dần được chính tay hắn thực hiện. Đây mới là sự hấp dẫn của quyền lực.
Có lẽ có những người thích quyền lực là bởi phú quý tôn vinh, nhưng đối với hắn, quyền lực chẳng liên quan gì tới phú quý tôn vinh, nó chỉ là công cụ để nam nhân thực hiện ước mơ và chí hướng của mình. Theo đuổi quyền lực chỉ là thủ đoạn để theo đuổi một cuộc sống tràn ngập vui sướng.
Lưu Hạ mở mắt ra, cao giọng gọi tùy tùng ngoài xe ngựa vào, dặn dò: “Ngươi đi điều tra rõ ràng tất cả mọi người thân quyến của Điền Thiên Thu, tra rõ dạo này bọn họ làm những gì, đặc biệt là mấy thằng con trai của ông ta, ngay cả chuyện mỗi bữa bọn chúng ăn gì, ta cũng phải biết.”
Tùy tùng “vâng” một tiếng, nhảy xuống xe ngựa, vội vã đi ngay.
***
Vân Ca và Lưu Phất Lăng lặng lẽ ôm nhau, chẳng ai ngủ được. Trước kia Vân Ca từng nghe chuyện “một đêm tóc bạc”, nàng vẫn cho rằng đó chỉ là các văn nhân khoa trương, giờ nàng mới hiểu, thì ra người ta thực sự có thể già nua chỉ sau một đêm. Nghe thấy tiếng trống canh bên ngoài, Lưu Phất Lăng nói: “Huynh phải dậy rồi. Muội ngủ thêm một lát đi.”
Vân Ca ngồi dậy, nói nhỏ: “Để muội giúp huynh mặc đồ, rửa mặt.”
Lưu Phất Lăng yên lặng một lát rồi khẽ gật đầu.
Vân Ca vội vã vấn tóc, cầm chiếc hoàng bào trong tay Vu An, giúp Lưu Phất Lăng mặc áo. Vì thiết kế của hoàng bào khác hẳn áo bào bình thường nên có những chỗ Vân Ca không biết thắt, Lưu Phất Lăng đành tự tay động thủ. Mất một hồi lâu, Vân Ca mới giúp Lưu Phất Lăng mặc quần áo chỉnh tề.
Vân Ca lui lại vài bước, quan sát một hồi rồi gật đầu hài lòng. “Vu An, ngươi thấy sao?”
Vu An cười, nói: “Cô nương làm rất tốt, Hoàng thượng nhìn có vẻ uy nghi hơn.”
Lưu Phất Lăng cười, trách: “Nhanh đi chuẩn bị đồ rửa mặt.”
Bình thường Lưu Phất Lăng đều tự rửa mặt, súc miệng, không hề bắt thái giám, cung nữ hầu hạ. Hôm nay là lần đầu tiên có người hầu hạ, người hầu hạ lại là một người không biết hầu hạ.
Cuối cùng khi rửa mặt, súc miệng xong thì áo bào vừa mặc lại bị ướt, hơn nữa chỗ bị ướt còn hơi tế nhị. Vân Ca nhìn chỗ ướt trên người Lưu Phất Lăng, chẳng những không cảm thấy áy náy mà còn bật cười ha hả. “Huynh cứ thế vào triều đi! Nhất định sẽ khiến mọi người suy nghĩ miên man.”
Vu An vội mang một bộ long bào khác ra thay cho Lưu Phất Lăng, Vân Ca còn không ngừng quấy rối. “Không được thay, đó là muội mặc cho huynh mà.”
Lưu Phất Lăng không để ý tới nàng, vội cởi áo bào ra. Thấy phản đối không có hiệu quả, Vân Ca lại ồn ào: “Để muội giúp huynh mặc.”
Nàng giữ hoàng bào, nhất định đòi giúp Lưu Phất Lăng. Lưu Phất Lăng cầm tay Vân Ca, ngán ngẩm nói: “Vân đại tiểu thư, tiểu thư nghỉ ngơi một lát đi, tự tại hạ làm được. Tất cả các đại thần còn đang chờ. Sau khi lên triều về, tại hạ sẽ cởi ra cho tiểu thư mặc lại, được không?”
Vân Ca lắc đầu, phụng phịu, nói nửa vui đùa nửa nghiêm túc: “Không được, trong lòng huynh chỉ có xã tắc Đại Hán à? Còn muội thì sao?”
“Huynh… Vân Ca, muội biết là không phải thế mà. Có một số việc là trách nhiệm của huynh, huynh phải làm.”
Vân Ca tiến đến trước mặt Lưu Phất Lăng, chỉ lên hai má mình.
Lưu Phất Lăng đứng yên.
“Vậy muội chỉ có thể nghiêm túc giúp huynh thay đồ.” Vân Ca cầm lấy long bào.
Lưu Phất Lăng nhanh chóng đặt một nụ hôn lên má Vân Ca. Vu An và Mạt Trà đều cúi đầu nhìn mũi chân mình. Vân Ca hơi đỏ mặt nhưng lại cười tít mắt nhìn Lưu Phất Lăng chằm chằm.
Nàng đột nhiên hỏi: “Lăng ca ca, vì sao huynh lại đỏ mặt?”
Vu An và Mạt Trà suýt lảo đảo ngã xuống đất. Mạt Trà lén nhìn Hoàng thượng, muốn biết Hoàng thượng luôn luôn lạnh nhạt, tỉnh táo lúc đỏ mặt sẽ như thế nào?
Sau khi thay áo xong, Lưu Phất Lăng cốc mạnh lên đầu Vân Ca, không nói một lời đã bước ra ngoài.
Vân Ca xoa đầu, kêu lên: “Có người thẹn quá hóa giận kìa.”
Vu An đi sau lưng Lưu Phất Lăng, thấy bước chân Hoàng thượng rõ ràng nhẹ nhàng hơn mấy ngày trước, y liền hé nụ cười đầu tiên trong mấy ngày nay, ngay sau đó lại lẳng lặng thở dài một hơi.
Nhìn bóng dáng Lưu Phất Lăng biến mất ngoài điện, nét cười trên gương mặt Vân Ca cũng biến mất. Nàng sai Mạt Trà: “Đi gọi Thất Hỷ tới đây.”
Thất Hỷ đi vào, thi lễ vấn an. Mạt Trà lập tức lùi ra, đứng canh ngoài cửa.
Vân Ca hỏi Thất Hỷ: “Ta không có cơ hội hỏi riêng Vu An, ngươi biết được bao nhiêu? Có thể nói được bao nhiêu?”
Thất Hỷ trả lời: “Nô tài không rõ lắm. Có điều nô tài đã truyền gọi Trương thái y, một lát nữa ông ấy sẽ đến. Sư phụ nói sau khi phân phó công việc ở tiền điện ổn thỏa, sư phụ cũng sẽ về ngay.”
Chỉ chốc lát sau, Vu An đã về tới. Chờ thêm một lúc, Trương thái y cũng đến. Vân Ca mời Trương thái y ngồi: “Thái y, tôi có vấn đề cần thỉnh giáo.”
Trương thái y biết tính nết Vân Ca, không khách khí với nàng, ngồi xuống. “Cô nương không cần khách khí, có gì xin cứ hỏi.”
“Bệnh của Hoàng thượng rốt cuộc thế nào? Xin thái y nói thật, không cần e dè.”
Sắc mặt Trương thái y vừa nặng nề, vừa xấu hổ. “Cho đến nay, thần cũng không biết rốt cuộc đó là bệnh gì.”
“Trương thái y có thể nói nguyên nhân cụ thể không?” Dưới vẻ ngoài bình tĩnh của Vân Ca là một nỗi đau thương vô hạn. Thực ra nàng đã sớm đoán được, nếu không phải bệnh tình nghiêm trọng thì sao Lăng ca ca lại để nàng đi? Nhưng lúc này chính tai nàng nghe thấy, lòng nàng vẫn đau như cắt.
“Có thể nói chứng bệnh của Hoàng thượng là do tinh thần u uất dẫn đến nội thương, gan tì không hoạt động tốt, tạng phủ mất cân đối âm dương khí huyết, dẫn đến tâm khiếu bế trở. Ngoại chứng thì có biểu hiện tức ngực, đau sườn, khi nghiêm trọng thì tủy hải bất túc, não chuyển ù tai, đau tim khó nhịn, tứ chi co giật.”
Vì bệnh của Mạnh Giác nên Vân Ca từng xem một số sách y học, hiểu được cách dùng từ của thầy thuốc cho nên cũng cơ bản hiểu được lời của Trương thái y nói.
Nghĩ đến việc Lăng ca ca tám tuổi đã lên ngôi, tiên hoàng sợ Câu Qua phu nhân làm thái hậu lộng quyền, nên cùng lúc với việc truyền ngôi cho Lăng ca ca, tiên hoàng cũng ép Câu Qua phu nhân phải chết. Ngai rồng trên Kim Loan điện được đánh đổi bằng máu tươi của mẫu thân. Nhà Hán tiên hoàng để lại, quốc khố trống rỗng, dân loạn liên miên, bốn di nhòm ngó, Lăng ca ca còn phải ngày ngày sống trong sự uy hiếp của quyền thần. Từ lúc tám tuổi đến bây giờ, chàng đã phải trải qua những ngày như thế nào?
Vân Ca dằn sự xót xa trong lòng xuống. “Tâm tình u uất, tâm khiếu bế trở mặc dù nghiêm trọng nhưng không phải là không thể trị. Hoàng thượng đang độ trẻ khỏe, chỉ cần sau này tâm tình thoải mái, khí huyết lưu thông, lại dùng thuốc thang và châm cứu là có thể từ từ khỏe lại.”
Trương thái y hơi bất ngờ. “Cô nương nói không sai. Thể chất của Hoàng thượng vốn cực tốt, lại còn rất trẻ, dù có bị ốm, chỉ cần điều trị cho tốt là sẽ có thể bình phục. Nhưng điều làm thần hoang mang chính là ở chỗ này. Căn cứ vào triệu chứng của Hoàng thượng, thần vốn chẩn đoán là chứng hung tí, dùng châm pháp gia phụ truyền lại, phong thủ tam dương, khải bế khai khiếu, sơ kinh hoạt lạc, nhưng…” Trương thái y lắc đầu nghi hoặc. “Triệu chứng của Hoàng thượng không hề biến chuyển tốt, ngược lại còn đau đớn hơn. Thần đã làm nghề y hàng chục năm mà chưa bao giờ nghe, chưa bao giờ thấy hiện tượng kỳ lạ như vậy, giở khắp các điển tịch cũng không hề thấy.”
Vân Ca hỏi: “Hoàng thượng sẽ ngày càng đau đớn hơn à?”
Trương thái y do dự. “Căn cứ vào những dấu hiệu hiện nay thì cơn đau đang từ từ tăng thêm, khi mọi đau đớn hội tụ đến tâm mạch, lúc phát bệnh sẽ đau tim không chịu được, khi nghiêm trọng hơn còn xuất hiện triệu chứng hôn mê, mà một khi hôn mê, có khả năng… có khả năng… sẽ không tỉnh lại được.”
Nước mắt nhạt nhòa, Vân Ca ngơ ngác nhìn Trương thái y.
Vu An nói với Trương thái y: “Nô tài lệnh cho Phú Dụ đưa thái y ra ngoài cung, nếu có người hỏi thái y đến Tuyên Thất điện làm gì, thái y cứ nói là xem bệnh cũ cho Vân Ca cô nương, mong thái y chịu khó một chút.”
Trương thái y nói: “Tổng quản yên tâm, tại hạ biết chuyện này có quan hệ trọng đại, tuyệt đối không dám để lộ một chút phong thanh nào. Có điều, nếu có thể tìm thêm một vài thái y nữa cùng hội chẩn bệnh tình của Hoàng thượng thì có thể đưa ra kết luận sớm hơn, cũng có thể tìm ra cách điều trị chính xác.”
Vu An gật đầu. “Nô tài hiểu, việc này còn phải chờ Hoàng thượng định đoạt.”
Trương thái y biết mình không hiểu rõ chuyện trên triều đình, chỉ có thể nói đến đây rồi xin phép cáo lui. Thấy vẻ mặt đau buồn của Vân Ca, Vu An không khỏi thầm than một tiếng: “Vân cô nương, nô tài còn phải về tiền điện hầu hạ, cô nương có gì dặn dò không?”
Vân Ca nghĩ một lát rồi nói: “Nếu không tiện triệu tập thái y trong cung, có thể nghĩ cách tìm một số đại phu y thuật cao siêu trong dân gian trước hay không?”
Vu An lập tức trả lời: “Nô tài đã sai người đi hỏi thăm rồi.”
Vân Ca yên lặng gật đầu.
Vu An thi lễ cáo lui: “Nô tài đến tiền điện đây. Sau khi bãi triều còn phải hầu hạ Hoàng thượng.”
Thường ngày, sau khi tan triều, Lưu Phất Lăng đều đến Thanh Lương điện phê duyệt tấu chương, xử lý công việc. Hôm nay vừa bãi triều, Lưu Phất Lăng đã trở lại Tuyên Thất điện. “Vu An, chuyển hết tấu chương và công văn ở Thanh Lương điện đến Tuyên Thất điện, từ hôm nay trở đi, ngoài vào triều và tiếp kiến đại thần, tất cả những công việc khác đều xử lý ở Tuyên Thất điện.”
Vu An vâng dạ.
Nhìn thấy Lưu Phất Lăng, Vân Ca hết sức vui mừng. “Hôm nay sao huynh về sớm thế?”
Nhìn thấy một đám thái giám vừa khiêng vừa vác thẻ tre, cuộn giấy đến Tuyên Thất điện, Vân Ca hiểu ra, trong lòng ngập tràn nỗi chua xót.
Lưu Phất Lăng mỉm cười, nói: “Sau này huynh sẽ luôn về sớm như vậy.”
Sắp xếp mọi thứ xong, Vu An và các thái giám khác lặng lẽ lui ra.
Lưu Phất Lăng dắt Vân Ca đến cùng ngồi trước bàn, đưa cho nàng một quyển sách. “Muội ngoan ngoãn đọc sách đi.” Rồi chàng mở tấu chương ra. “Huynh nghiêm túc làm việc.”
Vân Ca nhìn quyển sách trên tay, sách viết về thói quen ăn uống và phương thức nấu ăn của người Hung Nô. Lưu Phất Lăng biết nàng lập chí phải học theo Tư Mã Thiên, viết một quyển sách về các món ăn nên đã sai người đi khắp nơi thu thập, sắp xếp các cách thức nấu ăn, phân loại theo khu vực rồi ghi lại thành sách. Dù bắt nguồn từ mục đích cá nhân nhưng hoạt động này lại vô tình thúc đẩy sự trao đổi qua lại giữa Đại Hán và bốn di. Rất nhiều cách làm đồ ăn của người Hán dần truyền tới bốn di, khiến bốn di vừa ngưỡng mộ vừa thân thiết với Đại Hán, từ đó trăm họ cũng sẵn lòng tiếp nhận nền văn hóa Trung Nguyên.
Vân Ca lật sách, tuy không đọc được chữ nào nhưng nàng thích cảm giác hai người ở bên nhau như vậy. Nàng lén nhìn Lưu Phất Lăng, chàng đang chăm chú viết gì đó. Vân Ca đưa mắt nhìn cuốn sách trên tay mình, chỉ chốc lát sau, mắt nàng lại không chịu sự khống chế, liếc sang bên cạnh.
Lưu Phất Lăng viết càng lúc càng chậm, cuối cùng dừng lại hẳn, chàng cầm bút thở dài. “Vân Ca, muội nhìn gì đấy?”
“Nhìn huynh.” Vân Ca nói thẳng thừng.
Lưu Phất Lăng không ngẩng lên, đưa tay sang đẩy đầu Vân Ca quay về. “Đọc sách đi!”
Một lát sau, Vân Ca lại quay đầu sang. Chàng lại đưa tay đẩy về. Lát sau nữa, Vân Ca lại quay sang, chàng chán nản đặt bút xuống, nhìn nàng, nói: “Vân Ca, muội còn gây rối nữa là huynh sẽ đuổi muội ra ngoài đấy.”
Vân Ca bất mãn: “Muội có gây rối đâu? Muội ngồi rất yên tĩnh, không nói một câu nào, cũng không ngọ nguậy. Chính huynh mới là người đẩy đầu muội, chính huynh mới gây rối.”
Lưu Phất Lăng cầm một bản tấu chương đưa cho Vân Ca. “Đọc tấu chương giúp huynh đi.”
Vân Ca nhắc nhở: “Huynh còn chưa phê xong bản tấu chương đó mà?”
“Nhất tâm có thể nhị dụng, đọc đi!”
Vân Ca chậm rãi đọc từng chữ: “Kinh Thi viết: Quỳnh quỳnh tại cứu, ngôn Thành vương tang tất tư mộ, ý khí vị năng bình dã. Cái sở dĩ tựu văn, vũ chi nghiệp, sùng đại hóa chi bản dã. Thần lại nghe Khổng Tử dạy: Phi thất chi tế, sinh dân chi thủy, vạn phúc chi nguyên. Hôn nhân chi lễ chính, nhiên hậu phẩm vật toại nhi thiên mệnh toàn[2].”
[2] Tác giả trích một số đoạn trong Hán Thư.
“Vân Ca, có thể đọc nhanh hơn một chút, huynh nghe được mà.” Lưu Phất Lăng vừa viết vừa nói.
Vân Ca đọc to với tốc độ đọc sách hằng ngày: “Khổng Tử luận Kinh Thi, lấy Quan Thư làm khởi đầu, đó là đứng đầu kỷ cương, khởi đầu vương giáo. Từ đời trước tới nay, ba đời Hạ, Thương, Chu hưng phế, toàn bộ đều không ngoài điều này. Mong bệ hạ nhìn rõ dấu hiệu thịnh suy, đặt nền móng, tích dương đức, giới thanh sắc, gần nghiêm kính, xa kỹ năng. Thần xem lục kinh, thánh nhân có thể hiểu ý trời đất, nhìn thấu thiện ác, phân rõ cát hung, thông đạo làm người, không đi ngược lại bản tính. Theo Luận ngữ, Hiếu kinh, cử chỉ nói năng của thánh nhân phải phù hợp với bản ý. Thần lại nghe bản thân thánh vương, động tĩnh chu toàn, phụng thiên thừa thân, lâm triều hưởng thần, vật hữu tiết văn, dĩ chương nhân luân. Cái khâm dực chi lật, sự thiên chi dung dã; ôn cung kính tốn, thừa thân chi lễ dã; chính cung nghiêm khác, lâm chúng chi nghi dã; gia huệ hòa thuyết, hưởng hạ chi nhan dã. Cử thác động tác, vật tuân kỳ nghi, cố hình vi nhân nghĩa, động vi pháp tắc. Kim chính nguyệt sơ, hạnh lộ tẩm, lâm triều hạ, trí tửu dĩ hưởng vạn phương[3]. Truyện viết: Quân tử thận trọng khởi đầu. Mong bệ hạ lưu ý động tĩnh, khiến chúng thần được thấy thịnh đức rạng ngời, dựng tốt căn cơ, đó là may mắn của thiên hạ!”
[3] Một đoạn khác trong Hán Thư.
Phần đề tên là “Phủ doãn phủ Kinh Triệu: Tuyển Bất Nghi”.
Tuy nói không để ý lắm nhưng trong lòng Vân Ca vẫn hơi thất vọng, trong mắt những đại thần này, nàng lại là “yêu phi”, làm loạn thánh quân, có sắc không đức.
Lưu Phất Lăng phê xong bản tấu trên tay, cầm bản tấu trong tay Vân Ca, liếc nhìn người viết, đưa bút đề ẩu ba chữ “Trẫm kinh nạp” rồi ném tấu chương sang một bên.
Thấy Vân Ca ngẩn người nhìn bản tấu, Lưu Phất Lăng nói: “Không phải Tuyển Bất Nghi đang nói muội.”
Vân Ca mỉm cười. “Yêu phi thì yêu phi! Trong thiên hạ chỉ có người đẹp mới có thể làm yêu phi, cũng chỉ có nữ nhân mê hoặc vương quân thần hồn điên đảo mới xứng làm yêu phi. Nếu muội có cả hai điều này thì có gì là không tốt?”
Lưu Phất Lăng nói: “Để không đắc tội với Hoắc Quang, trong bản tấu này, Tuyển Bất Nghi bề ngoài khuyên huynh không nên sa vào nữ sắc bên người, thực ra lại âm thầm khuyên huynh nên vì giang sơn xã tắc, xa lánh Hoàng hậu mang dòng máu họ Hoắc.”
Lúc này Vân Ca mới thật sự thư thái, cười nói: “Hoàng đế và các đại thần nói chuyện đều như đánh đố, đúng là đau đầu.”
Lưu Phất Lăng lại cầm hai bản tấu lên, đưa một bản cho Vân Ca, một bản tự xem. Chàng nhất tâm nhị dụng, chỉ mất thời gian bằng một nửa trước kia, toàn bộ tấu chương đã được phê xong.
Sắc trời đã tối, Lưu Phất Lăng nhìn bên ngoài, chậm rãi nói: “Vân Ca, huynh muốn thương lượng với muội một việc.”
Vân Ca mím môi. “Huynh đi đi.”
Lưu Phất Lăng hơi áy náy, cầm tay Vân Ca. “Huynh sẽ cố gắng về sớm một chút.”
Vân Ca dựa vào lòng chàng. “Không sao, đã là diễn trò thì phải diễn cho người ta tin là thật, nếu không thì chỉ phí công. Thường xuyên mưa móc mà không lần nào ngủ lại thì cũng khó nói.”
Trong thời gian này, Lăng ca ca của nàng tuyệt đối không nên hao tâm tốn sức để đối phó với Hoắc Quang nữa.
Lưu Phất Lăng lẳng lặng ôm Vân Ca, rất lâu sau mới buông nàng ra, đứng dậy sai Vu An chuẩn bị xe ngựa đến Tiêu Phòng điện. Phú Dụ và Mạt Trà nghe thấy vậy đều nhìn trộm Vân Ca, chỉ thấy Vân Ca cúi đầu, không nhìn rõ nét mặt.