“Xin hỏi Lưu gia Lưu Bệnh Dĩ có nhà không?”
Nghe thấy tiếng của người đến, sợi dây vẫn căng như dây đàn trong lòng Lưu Bệnh Dĩ từ lúc Lưu Phất Lăng đến lập tức đứt tung, chuyện gì nên đến cuối cùng cũng đến.
Y vội đặt bát đũa xuống, đi ra sân đón: “Tôi đây.”
Thất Hỷ cười thi lễ, Lưu Bệnh Dĩ vội đáp lễ, cười nói: “Một kẻ như thảo dân, không dám nhận đại lễ của công công.”
Thất Hỷ cười, nói: “Tâm tư Lưu gia nhạy bén quá. Ta phụng mệnh tổng quản tới đón Lưu gia vào cung, xe ngựa đã chờ ở bên ngoài.”
Nghe thấy hai chữ vào cung, chiếc bát trên tay Hứa Bình Quân rơi xuống đất, choang một tiếng vỡ tan.
Lưu Bệnh Dĩ xoay người nói với Hứa Bình Quân: “Ta đi một lúc rồi về, nước trong vại sắp hết rồi, nàng dùng tiết kiệm một chút, đừng đi lấy nước, sau khi về ta sẽ đi.”
Hứa Bình Quân đi theo ra cửa, nước mắt đảo quanh trong viền mắt, chỉ vì cố nén nên mới không rơi xuống.
Lưu Bệnh Dĩ nhìn nàng ta một cái, cười áy náy rồi theo Thất Hỷ lên xe ngựa.
Hứa Bình Quân vịn tay vào khung cửa, khóc không thành tiếng, trong lòng đau đớn, lo sợ y có đi mà không có về.
Dường như cảm nhận được sự đau lòng của mẹ, đứa con trai trong nhà cũng cất tiếng khóc, người thì bé mà tiếng khóc lại rất to. Hứa Bình Quân nghe thấy tiếng con khóc, bỗng nhiên bừng tỉnh. Nàng ta không thể chờ mọi chuyện xảy ra mà không làm gì được.
Vào nhà cõng con lên lưng, Hứa Bình Quân vội vã chạy đi tìm Mạnh Giác. Đây là người duy nhất nàng ta có thể cầu cứu.
Xe ngựa chở Lưu Bệnh Dĩ đi tới khu vực cấm trước cửa cung, Thất Hỷ vén rèm, mời Lưu Bệnh Dĩ xuống xe đi bộ.
Lưu Bệnh Dĩ xuống xe, ngẩng đầu nhìn Vị Ương cung uy nghiêm, trong lòng vừa có cảm giác xúc động muốn khóc vừa có cảm giác muốn bật cười thật to.
Sau mười mấy năm lang bạt, y lại đứng trước tòa cung điện này với một thân phận hèn mọn khác.
Thất Hỷ rất bình thản đứng đợi bên cạnh một lát rồi mới nhắc nhở Lưu Bệnh Dĩ đi theo mình.
Tường, hành lang, trụ vàng, lan can ngọc…
Mỗi thứ đều vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Rất nhiều thứ đều đã từng xuất hiện trong cơn ác mộng lúc nửa đêm của y, hôm nay dường như trời cho y một cơ hội nghiệm chứng, chứng minh những giấc mơ vỡ vụn của y thật sự tồn tại chứ không phải ảo tưởng của y.
Thường ngày, nếu có quan lại lần đầu tiên vào cung, hoạn quan đều sẽ vừa đi vừa chủ động giới thiệu các đại điện trên đường và các quy củ cần lưu tâm, một là để nhắc nhở đối phương không được phạm sai lầm, hai là trong quá trình nói chuyện cũng chủ động tỏ ý tốt để lại một giao tình về sau.
Hôm nay Thất Hỷ lại rất yên lặng, những lúc đi qua một đại điện chỉ nhỏ giọng nói tên điện, những lúc khác đều yên tĩnh đi ở phía trước.
Lúc sắp đến Ôn Thất điện, bước chân Thất Hỷ chậm lại. “Sắp đến Ôn Thất điện rồi, vào mùa đông Hoàng thượng thường tiếp kiến đại thần, xử lý triều sự ở nơi đó.”
Lưu Bệnh Dĩ có vài phần thiện cảm với Thất Hỷ, vội nói: “Đa tạ công công nhắc nhở.”
***
Vị Ương cung, Tiêu Phòng điện.
Hoắc Quang đến đây yết kiến Hoàng hậu. Ông ta đang hành đại lễ vái lạy Thượng Quan Tiểu Muội.
Mặc dù cảm thấy hết sức kỳ cục nhưng Thượng Quan Tiểu Muội biết rõ bản tính của Hoắc Quang vốn như vậy. Không biết ở nhà như thế nào nhưng trước mặt người khác luôn giữ lễ số.
Tiểu Muội là quân, ông ta là thần. Cho nên Tiểu Muội chỉ có thể ngồi chỉnh tề như có kim đâm, chờ Hoắc Quang hành lễ xong mới vội vã ban lệnh ngồi.
Sau khi Hoắc Quang an tọa, Tiểu Muội nhìn lướt qua hai bên, các thái giám, cung nữ đều biết điều lui ra ngoài.
Tiểu Muội nhẹ nhàng hỏi: “Gần đây ông vẫn khỏe chứ, bà ngoại, bá bá và các cậu, các dì thế nào rồi? Đã lâu rồi dì không vào cung, cháu rất nhớ dì, nếu dì rảnh thì ông bảo dì thỉnh thoảng vào chơi với cháu.”
Hoắc Quang cười, hạ thấp người nói: “Đa tạ Hoàng hậu nương nương đã hỏi thăm, mọi người trong nhà thần đều tốt. Hoàng hậu nương nương vẫn ổn cả chứ?”
Tiểu Muội cúi đầu.
Đầu tiên là Tuyên Thất điện có thêm một nữ nhân, ngay sau đó Hoắc phủ lại bị người ta dâng tấu vạch tội, trong thời điểm này, câu hỏi của Hoắc Quang không dễ trả lời. Ngoại tổ phụ muốn nàng ta trả lời là ổn hay không ổn?
Thay vì trả lời sai, chẳng thà không trả lời, để ngoại tổ phụ tự quyết định đáp án.
Thấy Tiểu Muội không nói gì, chỉ cúi đầu nghịch chiếc vòng ngọc trên người, Hoắc Quang khẽ thở dài. “Hoàng hậu nương nương tuổi còn nhỏ đã vào cung, bên cạnh không có bề trên nào chăm sóc, thần luôn không yên lòng. Nhưng có một số việc thật sự không nên để thần bận tâm.”
“Ông là ngoại tổ phụ của cháu, nếu ngoại tổ phụ cũng mặc kệ cháu thì trong cung này còn ai để cháu dựa vào.” Tiểu Muội ngẩng đầu, trên gương mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ sốt ruột và đau lòng.
Hoắc Quang do dự một lát, đổi cách xưng hô: “Tiểu Muội, cháu và Hoàng thượng… Hoàng thượng đã… nghỉ lại chỗ cháu chưa?”
Tiểu Muội lại cúi đầu nghịch chiếc vòng ngọc trên người, thờ ơ nói: “Hoàng đế đại ca thỉnh thoảng có đến thăm cháu, có điều huynh ấy có chỗ ở của huynh ấy, chỗ này của cháu cũng không đẹp bằng Tuyên Thất điện, cho nên Hoàng đế đại ca chưa ở lại chỗ cháu bao giờ.”
Hoắc Quang vừa sốt ruột lại vừa buồn cười. “Tại sao vẫn cứ trẻ con như thế? Các nhũ mẫu già trong cung chưa nói với cháu à? Hoàng thượng vốn nên ở nơi này của cháu.”
Tiểu Muội cong môi. “Các bà ấy nói nhưng cháu không thích nghe. Giường cháu ngủ một mình là vừa rồi, ngủ hai người thì chật quá. Hơn nữa, Hoàng thượng luôn lạnh lùng, như…” Tiểu Muội liếc nhìn xung quanh, thấy không có người mới nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng như tảng đá, cháu không thích huynh ấy.”
Hoắc Quang đứng dậy đi tới bên cạnh Tiểu Muội, vẻ mặt hết sức nghiêm túc. “Tiểu Muội, sau này không được nói như thế nữa.”
Tiểu Muội cắn môi, tủi thân gật gật đầu.
“Tiểu Muội, bất kể trong lòng cháu nghĩ thế nào, Hoàng thượng vẫn là Hoàng thượng, cháu nhất định phải tôn trọng Hoàng thượng, lấy lòng Hoàng thượng, cố gắng làm cho Hoàng thượng thích cháu. Hoàng thượng tốt với cháu thì cháu ở trong cung mới vui vẻ.”
Tiểu Muội không nói, hồi lâu sau mới gật đầu.
Hoắc Quang hỏi: “Cháu đã gặp nữ nhân mà Hoàng thượng mới đưa về cung chưa?”
Tiểu Muội nói khẽ: “Là một tỷ tỷ rất tốt với cháu, nấu ăn cho cháu, còn chơi với cháu nữa.”
Hoắc Quang gần như bất lực. “Cháu…”
Từ xưa tới nay, hậu cung tranh đấu tàn khốc không thua gì chiến trường, bất kể là nương nương nào, chỉ cần gia tộc có thể giúp đỡ được thì nhất định sẽ không để nữ nhân khác dễ dàng được sủng ái. Huống hồ Tiểu Muội còn là người đứng đầu lục cung, họ Hoắc lại quyền nghiêng thiên hạ. Bây giờ thì hay rồi, có một Hoàng hậu không hiểu thế sự, mãi không lớn, hậu cung đời này nhất định sẽ khác hẳn các đời trước.
Tiểu Muội sợ hãi nhìn Hoắc Quang, trong mắt toàn là nước mắt tủi thân.
Tiểu Muội không hề giống phụ mẫu của nàng ta, nhưng lúc này khuôn mặt ấm ức lại rất giống Hoắc Liên Nhi. Hoắc Quang nhớ mỗi lúc có chuyện gì không vui, Hoắc Liên Nhi cũng không nói một câu như vậy, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt. Cảm thấy xót xa, cơn giận của ông ta nhanh chóng tan biến.
Tiểu Muội sáu tuổi đã vào cung, tuy có cung nữ lớn tuổi chăm sóc nhưng dù sao cũng là nô tài, rất nhiều chuyện không biết dạy, cũng không dám dạy Tiểu Muội. Huống hồ có một số việc chính Hoắc Quang đã dặn dò không cho Tiểu Muội biết, cũng không muốn Tiểu Muội hiểu.
Tiểu Muội lại không có bạn cùng tuổi, một mình ở trong cung điện này, ngơ ngẩn chờ thời gian trôi qua, căn bản không có cơ hội hiểu được đạo lý đối nhân xử thế.
Hoắc Quang chăm chú nhìn Tiểu Muội, chỉ có sự chán nản sâu đậm, nghĩ lại, Tiểu Muội mãi không lớn cũng có cái lợi riêng, nếu Tiểu Muội đúng là một hoàng hậu tâm tư phức tạp, thủ đoạn tàn nhẫn thì ông ta dám yên tâm để Tiểu Muội sống không?
Hoắc Quang không dám trả lời câu hỏi của chính mình, cho nên lúc này ông lại cảm thấy hơi vui mừng vì sự hồ đồ của Tiểu Muội.
Hoắc Quang khẽ vuốt tóc Tiểu Muội, điềm đạm nói: “Đừng thương tâm, ông không trách cháu đâu. Sau này cũng không cần bận tâm về việc này, ông sẽ chăm sóc cháu thật tốt, cháu chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của ông là được.”
Tiểu Muội cười, nắm tay áo Hoắc Quang, gật đầu thật mạnh.
Hoắc Quang rời khỏi Tiêu Phòng cung, nơi ở của Tiểu Muội.
Suy nghĩ một lát, Hoắc Quang giống như vô tình chọn một đường xa hơn, vòng qua sông Thương đi đến Ôn Thất điện.
Trên mặt băng sông Thương, ba người Vân Ca, Mạt Trà và Phú Dụ đang chỉ huy một đám thái giám làm gì đó, cảnh tượng sôi sục ngất trời.
Vân Ca đeo bao tay thêu hoa, vừa suy tư vừa vụng về vẽ tranh.
Hai người Mạt Trà và Phú Dụ bên cạnh vừa xem Vân Ca vẽ vừa nói liến thoắng, ta một câu, ngươi một câu, có lúc không thống nhất được còn ầm ĩ vài câu.
Mặc dù trời đông giá rét, vạn vật tiêu điều, nhưng khi nhìn thấy mấy người này lại cảm thấy khung cảnh vô cùng náo nhiệt, bừng bừng sinh cơ.
Trong Tiêu Phòng cung, mặc dù trên án có trồng hoa được chăm chút cẩn thận, bốn bức tường có dây leo xanh mướt buông xuống, trong lò phượng đốt hương ngọc hoàng, nhưng những cung nữ vẻ mặt nghiêm túc, những thái giám lặng thầm, Hoàng hậu yên tĩnh ngồi trên phượng sàng tự chơi với mình, cảnh tượng ấy làm người ta cảm thấy như đi vào nhà băng.
Hoắc Quang đứng bên cạnh một lát mới có người phát hiện ra ông ta, tất cả mọi người lập tức nín thở đứng lên thi lễ vấn an Hoắc Quang.
Nhìn thấy Hoắc Quang, Vân Ca thầm giật mình, lại không có vẻ bất an, đón nhận ánh mắt Hoắc Quang, cười tiến lên thi lễ.
Hoắc Quang cười, nói: “Lần đầu tiên gặp ngươi đã cảm thấy ngươi không tầm thường, lão phu đúng là không nhìn lầm.”
Vân Ca chỉ mỉm cười, không trả lời.
Hoắc Quang chăm chú nhìn Vân Ca, trong lòng hoang mang. Từ khi có sự xuất hiện của Vân Ca trong Tuyên Thất điện, ông ta đã sai người điều tra kĩ về nàng, nhưng cô gái này giống như đột nhiên từ trên trời rơi xuống, xuất thân không rõ, lai lịch không rõ, không có người nhà, đột nhiên xuất hiện trong thành Trường An. Hơn nữa từ ngày Vân Ca xuất hiện, dường như nàng đã có mối quan hệ không thể cắt lìa với Hoắc phủ.
Đầu tiên là Lưu Bệnh Dĩ, một người khiến ông ta không thể tiếp tục giả bộ không biết. Ngay sau đó lại là Mạnh Giác, không ngờ con gái Thành Quân của ông ta lại phải tranh giành Mạnh Giác với một con nha đầu nấu ăn. Một Mạnh Giác đã làm cho Hoắc phủ lao đao vất vả, xôi hỏng bỏng không mà vẫn không làm gì được y. Chỉ thoáng cái, Vân Ca lại xuất hiện bên cạnh Lưu Phất Lăng. Mặc dù không biết Hoàng thượng mang nàng vào cung là vì thật sự coi trọng nàng hay chỉ là một hành động để biểu đạt thái độ đối với họ Hoắc, dùng nàng để thăm dò phản ứng của họ Hoắc, nhưng bất kể nàng có phải một quân cờ hay không thì họ Hoắc cũng không thể nào dung thứ chuyện một nữ nhân ngoại tộc sinh ra hoàng tử trước. Mâu thuẫn giữa cô gái này và họ Hoắc là không thể tránh khỏi.
Hoắc Quang chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy hoang đường, họ Hoắc nhân tài đông đúc, quyền nghiêng trong ngoài triều là vậy mà lại phải tranh đấu với một con nha đầu đơn độc?
Có lẽ, nếu xem cuộc chiến này là sự đấu đá sức mạnh giữa ông ta và Hoàng thượng, ông ta sẽ cảm thấy bớt hoang đường hơn.
Thấy Hoắc Quang nhìn mình chằm chằm, Vân Ca cười hì hì, gọi một tiếng: “Hoắc đại nhân?”
Hoắc Quang vội định thần, thu lại tất cả mọi tâm tư, tươi cười cáo từ Vân Ca.
Hoắc Quang vừa quay người đi, Vân Ca đã tiếp tục trò vui như thể không có chuyện gì xảy ra.
Thấy Hoắc Quang đã đi xa, Phú Dụ liền tiến đến bên cạnh Vân Ca, lắp bắp định nói gì đó, lại do dự không thốt nên lời.
Vân Ca cười, gõ vào đầu Phú Dụ. “Đừng có suy nghĩ vòng vo nữa, ngươi có nghĩ cũng không thắng được, chẳng thà không thèm nghĩ nữa. Tập trung làm xong cái này giúp ta mới là chuyện ngươi nên làm.”
Phú Dụ cười, gãi đầu, “vâng” một tiếng, tinh thần lại hết sức tập trung, biết rằng sau này không thể để xảy ra bất cứ sai lầm nào.
Vị Ương cung, Ôn Thất điện.
Lưu Bệnh Dĩ cúi đầu, thu hai tay vào trong áo, nhẹ nhàng đi theo Thất Hỷ vào đại điện.
Đại điện vừa rộng vừa sâu, Lưu Phất Lăng ngồi trên ngai cao, uy nghiêm vô hạn.
Lưu Bệnh Dĩ thi lễ với Lưu Phất Lăng: “Vạn tuế!”
“Đứng lên đi!”
Lưu Phất Lăng nhìn Lưu Bệnh Dĩ một lát, hỏi: “Cả đời này, cho đến nay, chuyện vui vẻ nhất của ngươi là gì? Chuyện ngươi muốn làm nhất là gì?”
Lưu Bệnh Dĩ ngây người. Trên đường đi, y đã nghĩ đến vô số câu Lưu Phất Lăng có thể hỏi y, tự nhận là đã suy nghĩ hết sức kín kẽ, nhưng toàn bộ đều không giống những gì Lưu Phất Lăng hỏi.
Lưu Bệnh Dĩ im lặng. Lưu Phất Lăng cũng không sốt ruột, chỉ cúi đầu xem tấu chương, để mặc Lưu Bệnh Dĩ đứng đó suy nghĩ.
Sau một hồi, Lưu Bệnh Dĩ trả lời: “Cả đời này, đến bây giờ thảo dân còn chưa có chuyện gì gọi là vui vẻ nhất. Có lẽ sinh con trai miễn cưỡng được coi là một chuyện, nhưng khi đó thảo dân hoàn toàn không rõ là mình vui nhiều hơn hay buồn nhiều hơn.”
Nghe vậy, Lưu Phất Lăng liền ngẩng đầu nhìn Lưu Bệnh Dĩ.
Lưu Bệnh Dĩ cười khổ. “Việc thảo dân muốn làm nhất là làm quan. Từ nhỏ đến lớn vẫn lang bạt, mặc áo bách gia, ăn cơm bách gia mà lớn lên, biết rõ một vị quan tốt có thể tạo phúc cho một phương, một vị quan xấu cũng có thể hủy diệt cuộc sống của hàng trăm hàng ngàn người. Thấy không ít tham quan ác lại, thảo dân tức giận, chỉ hận không thể giết chết bọn chúng, nhưng làm như vậy không phải là chính đạo. Việc làm của du hiệp có thể trừng trị ác quan, lại không thể cứu được trăm họ. Chỉ có làm quan, giúp Hoàng thượng lập pháp điển, chọn người hiền lương mới có thể tạo phúc cho trăm họ.”
Lưu Phất Lăng hỏi: “Nghe nói tất cả mọi du hiệp khách trong thành Trường An đều tôn trọng gọi ngươi một tiếng đại ca. Xưa nay du hiệp dựa vào võ công mà phạm điều cấm, ngươi đã từng làm việc gì phạm vào điều cấm chưa?”
Lưu Bệnh Dĩ cúi đầu, nói: “Đã làm.”
Lưu Phất Lăng không tỏ thái độ, chỉ nói: “Ngươi rất can đảm, không hổ là người đứng đầu du hiệp. Nếu vừa rồi ngươi nói những lời như không màng danh lợi, định rõ chí hướng, khoáng đạt nhàn tản gì đó, trẫm sẽ ban cho ngươi vàng bạc và lệnh ngươi lập tức rời khỏi Trường An, cả đời không được bước vào phạm vi tám trăm dặm quanh thành Trường An, để ngươi từ đây yên tâm đi làm nhàn vân dã hạc.”
Lưu Bệnh Dĩ khom người thi lễ. “Thảo dân là một người sa sút đến mức phải đá gà đua chó mà sống, đêm về lại còn đọc Sử ký. Nếu nói mình không có chí lớn thì há chẳng phải là khi quân?”
Lưu Phất Lăng vừa định nói tiếp thì thái giám ngoài điện đã bẩm: “Hoàng thượng, Hoắc đại nhân đang trên đường tới Ôn Thất điện, sắp đến nơi rồi ạ.”
Lưu Bệnh Dĩ vội xin lui ra, Lưu Phất Lăng nghĩ một lát, thấp giọng dặn dò Vu An vài câu. Vu An bước tới mời Lưu Bệnh Dĩ đi theo y.
Chỉ chốc lát sau, Hoắc Quang đã thỉnh cầu yết kiến.
Lưu Phất Lăng tuyên ông ta vào.
Hoắc Quang cung kính hành lễ quân thần, sau đó bắt đầu trình bày về vấn đề mà thời gian trước Lưu Phất Lăng lệnh cho ông ta và mấy trọng thần triều đình suy nghĩ tỉ mỉ.
Từ cuối thời Hán Vũ đế, tình trạng thế gia thôn tính thổ địa ngày càng nghiêm trọng, trăm họ mất đất đai bị ép biến thành lưu dân không nhà không cửa. Cùng với việc thuế má quan phủ giảm bớt, hiện tượng này đã dần chuyển hướng tích cực nhưng vẫn chưa trị được tận gốc.
Nếu không nghĩ cách quản lý việc đất đai bị thôn tính, đây sẽ là mầm họa của nhà Hán. Vạn nhất trong tình hình đặc biệt, quốc gia cần nâng cao thuế má khẩn cấp thì có khả năng sẽ gây ra dân biến. Nhưng nếu cưỡng chế các thế gia lại có thể dẫn tới địa phương không yên, sĩ tộc mâu thuẫn nội bộ.
Hoắc Quang kết hợp với tình hình biên ải hiện thời, đưa ra hai hành động là khuyến khích lưu dân khai khẩn vùng biên và giúp đỡ lưu dân hồi hương, đồng thời gia tăng quản chế đối với việc mua bán đất đai, nghiêm khắc tấn công hiện tượng ép dân bán đất, lại cho phép một số khu vực đất đai bị lũng đoạn nghiêm trọng có thể dùng đất đổi lấy cơ hội làm quan, dần thu hồi đất đai về cho quốc gia.
Dùng chính sách nhu hòa áp chế thế gia, đưa ra biện pháp giải quyết vấn đề lưu dân, phương pháp xoa dịu mâu thuẫn. Suy nghĩ của Hoắc Quang có thể nói là bao quát trên dưới, hết sức chu đáo. Lưu Phất Lăng vừa nghe vừa gật đầu. “Hoắc ái khanh, đề nghị của khanh rất tốt. Giờ đây triều đình ta giống như một người bệnh nặng đã đỡ nhưng bệnh vặt lại rất nhiều, chỉ có thể điều trị từ từ. Chuyện này giao cho khanh và Điền Thiên Thu làm. Có điều phải nhớ, các chức quan dùng để đổi lấy ruộng đất tuyệt đối không thể là chức vụ thực tế.”
Hoắc Quang cười, trả lời: “Hoàng thượng yên tâm, vai trò duy nhất của những chức quan đó chính là làm cho người làm quan có thể khoe khoang khắp nơi.”
Lưu Phất Lăng nghĩ một lát, lại nói: “Trong lòng trẫm còn có một lựa chọn, có thể giúp ái khanh thực hiện được việc này.”
Điền Thiên Thu là Thừa tướng bị giật dây, mọi việc đều nghe theo Hoắc Quang, cho nên Hoắc Quang luôn luôn hài lòng với Điền Thiên Thu. Nhưng lúc này vẫn còn một người khác mà Hoàng thượng nhắc đến sao?
Hoắc Quang bật cười ha hả. “Hoàng thượng, việc này cũng không dễ làm, mặc dù là vỗ về nhưng lúc cần cứng rắn cũng tuyệt đối không thể mềm tay, như thế mới có thể đạt được hiệu quả giết một dọa trăm. Các thế gia đại gia ở địa phương thường có quan hệ mật thiết với quan lại và sĩ tộc trong triều đình, người bình thường chỉ sợ…”
Lưu Phất Lăng lạnh nhạt nói: “Người này tên hiện giờ là Lưu Bệnh Dĩ, chắc Đại tư mã cũng biết.”
Thần sắc trong mắt Hoắc Quang thay đổi liên tục nhưng ngoài mặt chỉ hơi sững lại rồi dập đầu tiếp chỉ: “Thần tuân chỉ. Có điều không biết Hoàng thượng muốn cho Lưu Bệnh Dĩ chức quan gì?”
“Khanh cứ xem tình hình mà làm. Trước hết để cho hắn giữ một chức vụ nhỏ, nhưng công việc phải thực tế.”
Hoắc Quang đáp: “Vâng.”
Hoắc Quang vốn định nói xong việc này sẽ nhắc nhở Hoàng thượng quy củ của cung đình về thời điểm Hoàng thượng viên phòng với Hoàng hậu, nhưng tâm tư Hoắc Quang lại bị việc làm kinh người của Lưu Phất Lăng xáo trộn triệt để, đã không còn để ý tới chuyện của hậu cung nữa, trước hết phải về xem lại chuyện Lưu Bệnh Dĩ là thế nào. “Nếu Hoàng thượng không có chuyện khác dặn dò, thần xin về chuẩn bị bắt tay làm việc này.”
Lưu Phất Lăng gật đầu, cho phép Hoắc Quang cáo lui.
Hoắc Quang vừa đi, Lưu Bệnh Dĩ từ phía sau rèm đã đi ra, không nói một lời, lập tức quỳ xuống trước mặt Lưu Phất Lăng. “Thần khấu tạ long ân của Hoàng thượng.”
Lưu Phất Lăng nhìn Vu An, Vu An vội mang một chiếc ghế tới cho Lưu Bệnh Dĩ ngồi.
“Bệnh Dĩ, vừa rồi Đại tư mã đã trình bày rất rõ ràng về chuyện này, nhưng chấp hành thế nào thì vẫn còn rất nhiều khó khăn. Việc này liên quan đến sự an ổn của xã tắc, ngươi nhất định phải hoàn thành thật tốt. Trẫm giao việc này cho ngươi.”
Lưu Phất Lăng nói hết sức trịnh trọng. Lưu Bệnh Dĩ không chần chừ đáp: “Hoàng thượng yên tâm, thần nhất định sẽ cố hết sức.”
Nghe Thất Hỷ nói Hoắc Quang đã đi, người nghị sự với Lưu Phất Lăng lúc này là Lưu Bệnh Dĩ, hai mắt Vân Ca lập tức trợn tròn xoe. Nàng rón rén đi tới cửa sổ nhìn trộm vào trong, thấy Lưu Bệnh Dĩ quần áo chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm túc ngồi bên dưới, rất có dáng vẻ của triều thần.
Vu An khẽ ho một tiếng nhắc nhở Lưu Phất Lăng, Lưu Phất Lăng nhìn về phía cửa sổ, thấy một cái đầu lấp ló, ngay sau đó là một tiếng kêu khe khẽ, không biết là nàng vội vội vàng vàng va phải thứ gì. Lưu Phất Lăng vội nói: “Muốn nghe thì vào đi!”
Vân Ca xoa đầu gối, khập khiễng đi vào. Do ở ngoài trời quá lâu, hai má nàng đỏ ửng vì lạnh, người lại mặc áo ấm dày cộp, nhìn trông rất vui mắt.
Lưu Phất Lăng gọi nàng tới: “Không có người ngoài, lại đây ngồi để huynh xem muội bị đau ở đâu.”
Vân Ca cười với Lưu Bệnh Dĩ, ngồi xuống bên cạnh ngai rồng của Lưu Phất Lăng, đưa tay để Lưu Phất Lăng giúp nàng tháo bao tay ra trước. “Va vào cây cột ngoài cửa sổ, không sao đâu. Huynh mời đại ca tới làm gì? Muội nghe thấy các huynh nói mua quan bán quan gì đó, huynh đường đường là một hoàng đế, không nghèo đến mức phải bán quan kiếm tiền đấy chứ? Thế thì làm hoàng đế làm gì? Không bằng cùng muội đi bán đồ ăn còn hơn.”
Lưu Phất Lăng cau mày, tiện tay dùng bao tay của Vân Ca đánh nhẹ lên đầu nàng. “Quốc khố của triều đình ta không phải mới nghèo một, hai năm, từ trước khi huynh lên ngôi vẫn nghèo đến bây giờ. Giờ tuy đã chuyển biến tốt nhưng thuế má nhân dân nộp còn phải dùng vào việc quan trọng hơn. Còn huynh làm hoàng đế, tưởng như giàu nhất thiên hạ nhưng thực ra lại không có gì cả, cũng chỉ có chức quan để mà bán thôi.”
Lưu Bệnh Dĩ cười, nói: “Thương nhân muốn bán giá tốt thì hoặc là hàng phải đặc biệt, hoặc là phải lũng đoạn được. Món hàng chức quan này khắp thiên hạ chỉ có Hoàng thượng mới có, cũng chỉ có Hoàng thượng có thể bán, làm ăn buôn một lãi mười, không làm thì thật sự có lỗi với vàng bạc trong túi các phú hào đó.”
Lưu Phất Lăng cũng để lộ nụ cười. “Lúc phụ hoàng tại vị, để kiếm quân phí cũng từng bán chức quan, lợi hại, được mất, ngươi nhất định phải khống chế tốt.”
Lưu Bệnh Dĩ đáp: “Thần sẽ hết sức cẩn thận.”
Vân Ca nghe thấy chữ “thần” liền hỏi Lưu Phất Lăng: “Huynh đã ban cho đại ca một chức quan à?”
Lưu Phất Lăng khẽ gật đầu.
Vân Ca cười thi lễ với Lưu Bệnh Dĩ: “Chúc mừng đại ca.”
Lưu Bệnh Dĩ vừa định nói, Thất Hỷ bên ngoài đã bẩm tấu: “Gián nghị đại phu Mạnh Giác thỉnh cầu yết kiến.”
Vân Ca vừa nghe xong lập tức đứng lên. “Muội về Tuyên Thất điện đây.”
Lưu Phất Lăng không ngăn nàng, chỉ dùng ánh mắt tiễn nàng, nhìn nàng đi dọc theo hành lang bên ngoài điện, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.
Mạnh Giác vừa đi theo thái giám vào cửa điện, ánh mắt cũng nhìn sang bên điện, chỉ thấy một đoạn vạt váy thoáng qua sau cây cột ngoài hành lang rồi biến mất. Mạnh Giác ngơ ngác nhìn theo hướng nàng rời đi. Lúc quay lại, ánh mắt y và Lưu Phất Lăng giao nhau. Một người ý cười nhàn nhạt, một người mặt không biểu cảm.
Mạnh Giác khẽ mỉm cười, cụp mắt cúi đầu, cung kính đi đến đại điện.
Dáng vẻ y cúi đầu như thân trúc hơi cong vì tuyết lớn, dù nhún nhường nhưng lại không hèn mọn. Cúi người chỉ là để rũ tuyết trên người, không phải vì sợ hãi trước gió tuyết.
***
Lúc Lưu Phất Lăng xử lý xong mọi việc rồi trở về Tuyên Thất điện thì Vân Ca đã ngủ. Chàng chỉnh lại chăn cho Vân Ca rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường.
Trong lòng không yên, thực ra Vân Ca vẫn chưa ngủ. Nàng hé mắt ra, hỏi: “Sao hôm nay huynh làm việc khuya vậy? Có mệt không?”
“Lúc này huynh không cảm thấy mệt, thậm chí còn có chút cảm giác vui vẻ.”
Hiếm khi nghe thấy Lưu Phất Lăng nói vui vẻ, Vân Ca vội ngồi dậy. “Vì sao lại vui vẻ?”
Lưu Phất Lăng hỏi: “Muội còn nhớ đứa trẻ tên là Nguyệt Sinh đó không?”
Nhớ tới chuyện cũ, Vân Ca vừa xót vừa vui. “Nhớ, cậu ấy ăn một lèo hết rất nhiều bánh. Khi đó, muội vốn dẫn cậu ấy về nhà, nhưng thấy tính khí cậu ấy bướng bỉnh như vậy nên không dám nói. Cũng không biết bây giờ cậu ấy đã tìm được tiểu muội chưa.”
Lưu Phất Lăng nói: “Buổi tối hôm đó cậu ta nói, để nộp thuế má, cha mẹ cậu ta đã bán tiểu muội. Bởi không còn đất đai, cha mẹ cậu ta đều chết hết. Tất cả những việc này đều là lỗi của Hoàng đế, cậu ta hận Hoàng đế. Triệu tướng quân không muốn cậu ta nói những lời như vậy, nhưng đây là lòng dân, là tiếng nói của hàng ngàn hàng vạn nhân dân, là âm thanh không ai có thể ngăn cản được. Nhân dân đang hận Hoàng đế.”
Vân Ca kinh hãi. Lưu Phất Lăng tuổi còn nhỏ đã mang nặng nỗi day dứt về cái chết của mẫu thân, lại còn gánh chịu cả hận thù của thiên hạ. Thảo nào đêm đêm chàng không thể ngủ yên. Nàng cầm lấy tay của Lưu Phất Lăng. “Lăng ca ca, những việc này không phải lỗi của huynh…”
Lưu Phất Lăng không để ý đến lần đầu tiên chủ động thân mật của Vân Ca, chàng chỉ nắm lại tay Vân Ca. “Nhiều năm như vậy, huynh vẫn nhớ cậu ta, vẫn nhớ lời cậu ta nói. Cho tới bây giờ, mặc dù những gì huynh làm còn chưa đủ, nhưng thuế má đã thật sự giảm bớt, sẽ không còn cha mẹ phải bán con để nộp thuế nữa. Chỉ cần việc cải cách hôm nay có thể phổ biến thuận lợi, huynh tin rằng ba, bốn năm sau sẽ không có người dân nào biến thành lưu dân vì không còn đất đai, sẽ không còn những đứa bé như Nguyệt Sinh nữa. Nếu có thể gặp lại cậu ta, huynh sẽ nói với cậu ta huynh chính là hoàng đế Đại Hán, huynh đã làm hết sức.”
Vân Ca nghe mà sửng sốt. Trong lòng nàng, vương quyền luôn gắn liền với nhiều bi thương, ít vui vẻ, nhiều tàn nhẫn, ít nhân thiện, nhưng những lời này của Lưu Phất Lăng đã phá vỡ suy nghĩ trước giờ của nàng.
Những việc Lưu Phất Lăng làm đã mang lại niềm vui cho bao nhiêu người? Đao kiếm của vương quyền lại có thể dùng làm việc thiện như thế nào?
Vân Ca buộc tóc, mấy lọn tóc mai buông xuống không khiến nàng trở nên lôi thôi mà còn tăng thêm vài phần phong tình.
Ánh đèn lưu chuyển, phác họa rất rõ vẻ mặt Vân Ca, ngỡ ngàng, hoang mang, vui mừng, suy tư.
Trái tim Lưu Phất Lăng đột nhiên loạn nhịp, lúc này mới phát hiện mình đang cầm tay Vân Ca. Trong lòng rung động, Lưu Phất Lăng gọi khẽ: “Vân Ca.”
Trong giọng nói trầm thấp của chàng ẩn chứa một thứ cảm xúc khác lạ, trái tim Vân Ca cũng loạn nhịp, nàng vội vã rút tay ra, khoác áo ngoài vào định xuống giường. “Huynh ăn cơm chưa? Muội đi làm mấy món cho huynh ăn.”
Không dám phá vỡ sự ấm áp giản dị giữa hai người, không muốn làm Vân Ca sợ chạy mất, Lưu Phất Lăng vội che giấu kĩ tâm tình trong lòng, giữ tay áo nàng lại. “Trong lúc nghị sự ta đã ăn một ít bánh trái. Muộn rồi, muội đừng vất vả nữa. Bây giờ huynh không ngủ được, muội nói chuyện với huynh nhé.”
Vân Ca cười. “Vậy bảo Mạt Trà mang thứ gì đó đến, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. Muội muốn làm chuyện này từ lâu rồi, nhưng mẹ muội không bao giờ cho muội ăn uống trên giường.”
Vân Ca mang tất cả các loại gối đệm có thể tìm được lên trên giường, xếp lại để Lưu Phất Lăng cảm thấy dễ chịu khi dựa vào, sau đó chính nàng cũng tựa người ở bên cạnh.
Giữa hai người là một chiếc đĩa lớn, trên đĩa có đủ các loại đồ ăn vặt, Vân Ca lại buông màn xuống. Tách biệt với thế giới bên ngoài, trong màn là một khoảng trời đất riêng biệt.
Vân Ca lấy một miếng bánh đưa cho Lưu Phất Lăng rồi mình cũng ăn một miếng, mím môi cười. “Cha muội chưa bao giờ quản những việc vặt vãnh trong phủ, mẹ muội nhớ tới thì quản, nếu không nhớ thì cũng mặc kệ. Dù sao thì trong mắt cha mẹ muội cũng chỉ có nhau, không lưu tâm đến những chuyện vụn vặt này. Nha đầu nhà muội cũng không được mấy người, tính khí lại kiêu hết sức, cũng cổ quái hết sức. Muội cứ đi theo sau gọi tỷ tỷ, vậy mà nhiều lúc còn không có ai quan tâm đến muội.”
“Thế còn các ca ca của muội?”
Vân Ca vỗ trán, vẻ mặt đau khổ. “Huynh đã nghe muội kể nhiều chuyện mà còn hỏi một câu ngốc nghếch như thế? Nhị ca căn bản rất ít ở nhà, Tam ca thì xưa nay muội nói mười câu, huynh ấy trả lời một câu là muội đã cảm động đến rơi nước mắt rồi. Cho nên đêm nào ngủ không yên, muội lại thường…” Vân Ca cúi đầu chọn bánh. “Thường nhớ đến huynh.”
Vân Ca lấy một miếng bánh, lại không ăn mà đè tay lên, miếng bánh vỡ vụn. “Khi đó muội nghĩ, chúng ta có thể trốn trên một chiếc giường thật rộng, vừa ăn vừa nói chuyện.”
Khi còn nhỏ, kỳ thực Vân Ca cũng là một cô bé cô đơn. Vì cha mẹ nàng thường xuyên di chuyển, nàng rất ít khi ở một nơi nào đó đủ dài, nên không có cơ hội quen biết bạn bè cùng tuổi. Cha mẹ nàng hoàn toàn không giống những cặp cha mẹ bình thường khác, các ca ca của nàng cũng không được như ca ca của người khác. Cha mẹ nhà người ta nuôi con, sống cuộc sống bình dị với gạo thịt mắm muối, nhưng cha mẹ nàng lại dẫn nàng đi xem thế giới của họ. Trong thế giới đó, nàng là người ngoài, là khách qua đường, thế giới đó chỉ thuộc về cha mẹ nàng. Các ca ca cũng có thế giới riêng của họ, thậm chí nàng còn không biết cánh cửa vào thế giới của họ ở đâu. Thời gian và sự quan tâm mà cha mẹ và các ca ca có thể chia cho nàng đều rất có hạn, hầu như mọi lúc nàng chỉ có một thân một mình.
Lưu Phất Lăng vẫn cho rằng Vân Ca có cha mẹ và ca ca, cả ngày đều có người chơi cùng. Lần đầu tiên chàng hiểu ra, ẩn sau bề ngoài vui vẻ của Vân Ca lại là nỗi cô đơn, cô đơn khiến chàng thương xót.
Ngón tay chàng nhẹ nhàng cuốn một lọn tóc của Vân Ca, chàng mỉm cười, nói: “Huynh cũng nghĩ như vậy. Có lúc nằm trên giường, huynh nghĩ đến việc xây một ngôi nhà có mái bằng lưu ly.”
“Nằm trên giường có thể nhìn thấy sao trời. Nếu không có sao, có thể thấy vành trăng non cong cong. Nếu là ngày mưa, có thể nhìn thấy hạt mưa rơi xuống mặt mình.” Vân Ca mỉm cười. “Có điều muội lại muốn dùng pha lê. Muội còn hỏi tam huynh, có tấm pha lê nào lớn như vậy hay không, tam huynh bảo muội mau đi ngủ rồi từ từ mà tìm kiếm trong mơ.”
Lưu Phất Lăng cũng mỉm cười. “E rằng không thể tìm được tấm pha lê nào lớn như vậy, có điều lưu ly thì có thể nấu từng miếng nhỏ rồi gắn lại. Đại khái có thể to bằng chiếc giường bây giờ chúng ta đang nằm. Một năm nọ, huynh đã gọi một người thợ chuyên làm lưu ly đến hỏi về việc này.”
Vân Ca vội nói: “Nhà để muội thiết kế, muội biết vẽ sơ đồ…”
Lưu Phất Lăng nói: “Huynh cũng biết vẽ…”
Vân Ca cau mày cong miệng, Lưu Phất Lăng cười. “Có điều huynh lớn hơn muội nên phải nhường nhịn muội một chút.”
Hai người nhìn nhau cười như hai đứa trẻ, vui vẻ vì một bí mật riêng nho nhỏ của mình.
Trong giờ khắc này, chàng đã gạt bỏ những bể dâu nặng nề, nàng cũng không cần cảm thấy khó xử. Chàng và nàng chỉ là hai kẻ vẫn chưa hết trẻ con, vẫn dùng ánh mắt đơn giản để nhìn thế giới, có thể cười, có thể cảm động vì những thứ đẹp đẽ đơn giản, là một thiếu niên và một thiếu nữ ngây thơ, tin tưởng những điều tốt đẹp.
Nhiều ngày vất vả, bây giờ cả thể xác và tinh thần đều buông lỏng, hai người nói chuyện một hồi, Lưu Phất Lăng dần thiếp đi.
Vân Ca vẫn thủ thỉ một hồi mới phát hiện Lưu Phất Lăng đã ngủ. Nàng nhẹ nhàng đứng dậy đắp chăn cho chàng, nhìn thấy nét cười vẫn vương trên môi chàng, nàng cũng mỉm cười theo. Nhưng lúc nhìn thấy hình thêu rồng trên tay áo chàng, biết rằng chỉ có phượng mới có thể cùng bay với rồng, nụ cười của nàng bỗng dưng nhạt dần, trong lòng lại thấy đau đớn, xót xa.
Vân Ca nằm trên gối, nghĩ đến Lưu Phất Lăng, nghĩ đến Thượng Quan Tiểu Muội, lật qua lật lại không ngủ được. Hai người họ một là hoàng thượng, một là hoàng hậu, thực ra rất xứng đôi. Hai người đều rất cô đơn, hai người đều trưởng thành sớm, hai người đều mang một lớp vỏ cho người ngoài xem. Nếu trong cung đình ngươi lừa gạt ta, tràn đầy âm mưu quỷ kế này, hai phu thê long phượng bọn họ có thể đồng tâm hòa thuận thì có lẽ Lăng ca ca sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.
***
Lưu Phất Lăng cũng không biết tối qua mình đã ngủ lúc nào, chỉ nhớ trong lúc mơ mơ màng màng, Vân Ca còn đang nói liên miên gì đó, chàng đã thiếp đi. Gối và đệm lộn xộn khắp nơi trên giường, chàng ngủ ngang giường, vì giường không rộng lắm nên chỉ có thể nằm co người lại.
Với thói quen xoay ngang xoay dọc của Vân Ca khi ngủ, đĩa bánh đêm qua e là đã tan nát rồi. Chàng đưa tay sờ, quả nhiên tất cả bánh trái đã không còn hình dạng ban đầu. Có lẽ đây chính là nguyên nhân chính khiến mẹ Vân Ca không cho nàng ăn trên giường.
May mà chàng và nàng mỗi người đắp một chăn nên chàng mới không bị liên lụy.
Từ năm lên tám, giấc ngủ của chàng đã không sâu, bất cứ âm thanh nào cho dù là nhỏ nhất cũng khiến chàng bừng tỉnh. Hơn nữa chàng lại hay mất ngủ, cho nên lúc chàng ngủ, bốn phía nhất định phải tuyệt đối yên tĩnh và sạch sẽ, cũng không cho bất kỳ ai ở trong phòng.
Nhưng tối qua, trong hoàn cảnh “khắc nghiệt” như vậy, trong tiếng rầm rì của Vân Ca, không ngờ chàng lại ngủ bình yên, hơn nữa còn ngủ rất say, thậm chí chàng cũng không biết Vân Ca rời giường từ lúc nào.
Vu An bưng nước vào, hầu hạ Lưu Phất Lăng rửa mặt.
Mạt Trà đang hầu hạ Vân Ca ăn sáng, Vân Ca vừa ăn vừa nói với Lưu Phất Lăng: “Hôm nay tết ông Táo, muội gọi người đến sông Thương chơi. Lát nữa huynh đến đó tìm muội nhé!”
Lưu Phất Lăng gật đầu đồng ý, dường như Vân Ca sợ chàng lỗi hẹn, dặn dò thêm hai lần nữa rồi mới vội vã ra ngoài.
Lưu Phất Lăng thoáng nhìn Mạt Trà, Mạt Trà lập tức đặt bát đĩa trên tay xuống, đuổi theo Vân Ca.