Đại công tử nghe nói, mặc kệ Hứa Bình Quân có mời hay không, hắn nhất quyết đòi đến bằng được.
Sườn núi ngoài thành Trường An.
Mặt trời vừa khuất núi, sao vẫn còn chưa mọc. Mảnh vải dầu mọi ngày Thất Lý Hương dùng để trùm đồ đạc linh tinh lúc này đã được giặt sạch sẽ, Hứa Bình Quân trải rộng tấm vải dầu trên cỏ, lần lượt lấy đồ ăn đã chuẩn bị từ sớm trong giỏ ra.
Bát đều là bát sành nâu, mặc dù Hứa Bình Quân cười thản nhiên nhưng trong giọng nói vẫn mang vẻ ngượng ngùng: “Bởi vì trong nhà… trong nhà thật sự không có nơi thích hợp, cho nên tôi đã nghe lời Vân Ca mang ra bên ngoài ăn. Đều là những món thường gặp nhất của nhà nông, tay nghề của tôi cũng không tốt, mong hai vị đừng chê.”
Mạnh Giác ngồi xuống tấm vải dầu, tươi cười giúp Hứa Bình Quân bày bát đĩa. “Lấy trời đất làm phòng, lấy sao làm đèn. Ngồi bên chén đĩa thưởng trời cao gió mát, cây cỏ thơm hương, sao lại nói là đừng chê chứ? Ăn uống để biết tấm lòng chủ nhân, tình nghĩa mới là gia vị tốt nhất của đồ ăn. “Thiên lý tống nga mao, lễ khinh tình nghĩa trọng”, Hứa cô nương cần gì phải để ý đến những chuyện không đáng nhắc đến này?”
Đại công tử vốn còn có vài phần do dự đối với miếng vải dầu đen sì chưa từng thấy bao giờ dưới chân, nhưng thấy Mạnh Giác bình thường vẫn yêu sạch sẽ có thái độ như vậy, trong lòng hắn thầm tự trách, lập tức ngồi xuống.
Người người đều nói hắn ngang ngược, thực ra Mạnh Giác mới là kẻ ngang ngược thật sự. Sự ngang ngược, điên khùng của hắn lộ rõ ra bên ngoài, còn sự điên khùng, ngang ngược của Mạnh Giác lại ẩn sau vẻ ngoài nho nhã, điềm đạm.
Nhìn thấy Mạnh Giác quả thật thích thú sự bày biện đơn sơ mà chu đáo, lời nói cũng không phải là khách sáo, cảm giác bối rối, bất an trong lòng Hứa Bình Quân biến mất. Nàng ta cười, mở nắp một chiếc giỏ khác. “Món ăn tôi làm mặc dù không ngon lắm nhưng rượu của tôi bảo đảm sẽ khiến hai vị hài lòng.”
Đại công tử học Mạnh Giác giúp Hứa Bình Quân bày bát đũa, cười hỏi: “Bệnh Dĩ huynh đâu? Cả nha đầu họ Vân nữa? Không phải nàng ta đi trước chúng ta sao? Tại sao vẫn còn chưa tới? Chẳng lẽ lại lạc đường? Thế thì đúng là khéo thật.”
Vừa nói, hắn vừa liếc nhìn Mạnh Giác.
Hứa Bình Quân cười, lắc đầu. “Không biết, tôi bận nấu ăn nên không để ý đến họ. Chỉ thấy Vân Ca thầm thì với Bệnh Dĩ một hồi rồi hai người đi ra ngoài. Bệnh Dĩ còn hiểu rõ địa hình quanh thành Trường An hơn cả nhà mình, ở đâu có cây gì, trên cây đó có chim gì huynh ấy đều biết, không thể lạc đường được.”
“A…” Đại công tử cười hì hì, kéo dài giọng, cười nhìn Mạnh Giác. “Hai người họ đi cùng nhau, vậy chắc chắn không phải là lạc đường.”
Dường như không nghe thấy bọn họ nói chuyện, làm xong những việc cần làm, Mạnh Giác chỉ lẳng lặng ngồi yên, khoé miệng mang nụ cười mơ hồ, nhìn những ngôi sao bắt đầu mọc lên phía chân trời.
Dưới sườn núi, có hai người vừa cười vừa nói, sánh vai đi đến.
Hứa Bình Quân cười, vẫy vẫy tay với họ.
Vân Ca nhảy chân sáo, gọi một tiếng: “Hứa tỷ tỷ!” Giọng nói ngập tràn niềm vui.
“Xin lỗi, chúng tôi tới muộn.” Vân Ca hết sức thận trọng đặt chiếc túi trên tay sang bên cạnh, đi đến gần Hứa Bình Quân, vừa dùng tay bới thức ăn trong đĩa vừa kêu: “Đói quá!”
Hứa Bình Quân cầm đũa gõ vào tay Vân Ca, Vân Ca vội rụt tay lại.
Hứa Bình Quân nhét đôi đũa vào trong tay Vân Ca. “Hai người đi đâu thế? Nhìn lại quần áo đầu tóc xem, dính đầy vụn cỏ với lá cây, quần áo cũng nhăn nhúm như vậy? Chỉ đi từ nhà đến đây mà không khác gì băng rừng vượt núi cả.”
Vân Ca cúi đầu nhìn chính mình, không trả lời câu hỏi mà chỉ cười, le lưỡi với Hứa Bình Quân.
Lưu Bệnh Dĩ nửa ngồi nửa nằm xuống tấm vải dầu, tiện tay rót cho mình một chén rượu, y cười nhìn Vân Ca, không nói gì. Đại công tử lại đảo mắt, nhìn váy áo Vân Ca, nhìn quần áo Lưu Bệnh Dĩ, cười rất có thâm ý, hết sức ám muội.
Vân Ca đang bận ăn, không có tâm tư trả lời Hứa Bình Quân, chợt liếc thấy đại công tử đang cười, nàng bèn ngẩn ra một lát, sắc mặt lập tức ửng hồng, may là trong đêm tối nên nhìn không rõ, rồi hung ác trợn mắt nhìn đại công tử. “Tối nay huynh còn muốn ăn cơm yên ổn hay không?”
Đại công tử vừa định cười nhạo, chợt nhớ tới thủ đoạn của Vân Ca nên lại vuốt bụng, lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
Ánh mắt Lưu Bệnh Dĩ uể oải quét qua mặt đại công tử, bắt gặp ánh mắt Mạnh Giác.
Trong nháy mắt, hai người đều khẽ mỉm cười điềm nhiên như không rồi chuyển ánh mắt đi.
Vân Ca gặp một miếng trên cái đĩa trước mặt Mạnh Giác, vừa nhai một chút đã nhăn mặt, gắng gượng nuốt xuống, vội vàng uống nước. “Đắng quá!”
Hứa Bình Quân vội thử một miếng, lập tức cau mày xin lỗi: “Chắc là mẹ tỷ bận quá, quên giúp tỷ ngâm rau đắng.” Vừa nói, nàng ta vừa cúi đầu bỏ lại đĩa rau đắng vào trong giỏ, gương mặt lộ rõ vẻ buồn bã.
Rau đắng là loài rau dại thường gặp nhất trên núi, trước khi ăn phải ngâm nước cả ngày, thay nước nhiều lần, sau đó luộc chín rồi mới trộn, ăn vào vừa mát vừa xen lẫn vị đắng, rất ngon miệng.
Vì đây là món rau cần có trên bàn của mọi nhà nông, nữ nhi nhà nghèo bốn, năm tuổi đã biết nhặt rau đắng giúp cha mẹ, làm sao mẹ nàng có thể quên được? E là vì bà biết nàng ta làm cho Lưu Bệnh Dĩ và bạn bè của y ăn nên mới cố ý làm thế.
Vân Ca ngẩn người nhìn nửa đĩa rau đắng còn thừa trong giỏ, chợt chỉ Mạnh Giác, vẻ mặt kinh ngạc. “Huynh… huynh…”
Đại công tử vội vàng nói: “Khẩu vị của hắn tương đối đậm, hắn…”
Mạnh Giác cười nhẹ như mây gió. “Khẩu vị của tôi đậm từ nhỏ.”
Vậy tại sao huynh không cảm thấy những món hằng ngày tôi nấu cho huynh quá nhạt? Trong lòng Vân Ca nghi hoặc, vẫn còn muốn hỏi tiếp.
Đại công tử lắc lắc nậm rượu, lớn tiếng cười nói: “Ngày mai từ biệt, sợ rằng phải một thời gian mới gặp lại, tối nay ngại gì mà không mặc sức say một trận? Hứa cô nương, rượu của cô nương đúng là rượu ngon, không biết tên gọi là gì?”
“Không có tên gì, rượu của tôi đều bán cho Thất Lý Hương, người bên ngoài thuận miệng gọi là rượu của Thất Lý Hương.”
Vân Ca ngậm một ngụm rượu, lẳng lặng phẩm một hồi: “Hứa tỷ tỷ, chi bằng gọi là Trúc Diệp Thanh đi! Rượu này nếu chú ý chọn nguyên liệu hơn thì làm rượu cống cũng được.”
Đại công tử vỗ tay cười. “Tên hay, hương rượu tinh khiết thanh nhã, tựa như quân tử ôn nhuận, xứng với tên Trúc Diệp Thanh, quân tử trong rượu, rượu của quân tử, hay lắm!”
Hứa Bình Quân cười, nói: “Tôi không được học hành, mọi người đều là người có chữ nghĩa, mọi người nói hay thì tốt quá.”
Tuy là cơm rau dưa nhưng năm người vừa ăn vừa nói chuyện trên trời dưới đất, dùng tiếng cười đưa cơm cũng thấy rất ngon miệng.
Mấy người đều đã hơi chếnh choáng, lại vốn không phải người chịu gò bó, tư thế đều trở nên tùy tiện.
Đại công tử nằm ngửa trên tấm vải dầu thưởng thức bầu trời đầy sao. Mạnh Giác dựa vào gốc cây to sau lưng, trên tay cầm nậm rượu, cười cười nhìn Vân Ca và Hứa Bình Quân đấu cỏ uống rượu. Bởi vì tấm vải dầu đã bị đại công tử chiếm mất hơn nửa, Lưu Bệnh Dĩ dứt khoát nghiêng người nằm trên bãi cỏ, một tay chống đầu, trước mặt đặt một bát rượu lớn, lúc muốn uống thì cúi đầu xuống uống một ngụm to, lúc này cũng đang mỉm cười nhìn Vân Ca và Hứa Bình Quân.
Hai người Vân Ca và Hứa Bình Quân vừa bới tìm cỏ dưới ánh sao vừa đấu cỏ uống rượu.
Không phải lối đấu văn thịnh hành trong các văn nhân nhã khách, dùng câu đối và thi phú để báo tên hoa tên cỏ, người báo được nhiều thì thắng, mà là lối đấu võ của nhà nông, hai người móc cọng cỏ vào nhau rồi kéo về phía mình, cỏ của người nào bị đứt thì người đó thua, người thua đương nhiên phải uống một chén rượu.
Khả năng tìm cỏ dại cỏ khoẻ của Vân Ca kém Hứa Bình Quân đâu chỉ mười vạn tám ngàn dặm, mười cọng cỏ thì thua tám cọng, đã uống nhiều hơn Hứa Bình Quân hơn nửa nậm rượu.
Vân Ca càng thua càng cuống, không ngừng cúi người lần mò trên bãi cỏ, miệng thì “Ông trời phù hộ”, lúc thì “Thần hoa nương nương phù hộ”, sau đó ngay cả “Thần tài phù hộ” cũng lôi ra, ồn ào khiến thần tiên lớn nhỏ đều bị kinh động một lượt.
Hứa Bình Quân ngồi ngay ngắn trên tấm vải dầu, cười không ngớt. “Vân Ca, muội uống một bữa mà thần tiên bốn phương đều không được yên ổn, thảo nào muội cứ thua suốt, bởi vì các thần tiên đều mong muội mau say gục để họ sớm được nghỉ ngơi.”
Lưu Bệnh Dĩ bới đám cỏ bên cạnh một hồi, nhổ một cây cỏ lên. “Vân Ca, dùng cái này thử xem.”
Vân Ca kêu lên một tiếng vui mừng, chạy tới lấy cỏ. Hứa Bình Quân lập tức kêu to, nhảy dựng lên. “Không được, như thế là chơi xấu.”
Thấy Hứa Bình Quân định giật cây cỏ từ trong tay Lưu Bệnh Dĩ, Vân Ca cuống đến mức kêu to: “Ném cho muội, ném cho muội.”
Lưu Bệnh Dĩ dùng ngón tay búng cọng cỏ về phía Vân Ca. Cọng cỏ bay qua bên cạnh Hứa Bình Quân, Vân Ca vừa định đưa tay bắt lấy, đột nhiên một cành cây bay tới đánh văng cọng cỏ qua bên cạnh.
Hứa Bình Quân cười, nói với Mạnh Giác vừa ném cành cây giúp đỡ: “Đa tạ.”
Mạnh Giác cười, ra hiệu cho Hứa Bình Quân mau đuổi theo cọng cỏ. Vân Ca chỉ kịp vội vã trợn mắt nhìn Mạnh Giác rồi vội vàng lao người chạy theo.
Đại công tử đang nằm mơ màng, nhìn thấy một cọng cỏ bay qua trên đầu, liền tiện tay bắt lấy.
Vân Ca lao đến bên người hắn, nắm cánh tay hắn. “Cho tôi.”
Hứa Bình Quân cũng đã chạy tới phía bên kia của hắn, nắm cánh tay khác của hắn. “Cho tôi.”
Dưới trời sao, hai gương mặt ngọc gần ngay trước mắt, người cười người giận, phong tư khác nhau. Bởi vì đều ở độ tuổi như hoa nên cũng đều nở rộ như hoa. Đại công tử hết nhìn người này lại nhìn người kia, nhất thời say mê vô hạn, giọng nói trầm trầm lộ vẻ mê hoặc: “Mỹ nhân, các nàng cần gì ta cũng cho.”
Vân Ca và Hứa Bình Quân đồng loạt lườm hắn khinh thường, cùng đưa tay giật cọng cỏ trong tay hắn.
Đại công tử chưa hết mơ màng cũng gia tăng sức mạnh, cọng cỏ bị kéo đứt thành ba đoạn.
Vân Ca và Hứa Bình Quân thấy mỗi người cầm một đoạn cỏ trong tay, ngẩn ra một lát rồi nhìn nhau bật cười.
Vân Ca quay đầu nhìn về phía Mạnh Giác, nghiến răng thở hổn hển. “Hừ! Giúp Hứa tỷ tỷ bắt nạt tôi, làm tôi vất vả đi tìm hồi lâu… Hừ!”
Hứa Bình Quân cười, ôm vai Vân Ca. “Không phải Bệnh Dĩ đã giúp muội sao? Mới uống nhiều hơn vài chén rượu đã thua đỏ cả mắt rồi? Có biết xấu hổ không?”
Vân Ca vặn người lại. “Ai thua đỏ cả mắt? Người ta đâu có đỏ mắt! Cùng lắm… cùng lắm chỉ sốt ruột một chút thôi.”
Mấy người đều cười rộ, Vân Ca nhìn trộm Mạnh Giác, thấy Mạnh Giác đang cười nhìn nàng, nghĩ ngày mai sẽ phải đi, nàng chợt thấy trong lòng hơi trống vắng, hàm răng nghiến chặt lập tức buông lỏng.
Dọn dẹp chén đĩa xong, Vân Ca mời mấy người ngồi lại thành vòng tròn, cầm lấy chiếc túi đặt bên cạnh lúc vừa tới đây. Mọi người đều chăm chú nhìn chiếc túi trong tay Vân Ca, không rõ nàng định làm gì.
Bình Quân tính tình hấp tấp, vội vàng hỏi: “Cái gì thế?”
Vân Ca cười, chậm rãi mở túi. Ánh sáng lấp lánh phát ra từ miệng túi như thể trong đó có chứa một vầng trăng nho nhỏ. Chỉ chốc lát sau, có ánh sáng từ trong túi bay ra. Từng điểm sáng, từng quầng sáng, như những ngôi sao nhỏ tản mát chốn hồng trần. Sao trời từ trong túi bay ra càng lúc càng nhiều, thân thể mấy người đều bao phủ trong ánh sáng lấp lánh, như tắm mình trong dòng sông Ngân rực rỡ.
Trên trời đầy sao, dưới đất đầy sao, đẹp đẽ như một thế giới trong mơ.
Vân Ca đưa tay bắt một con đom đóm. Ánh sáng đom đóm loé lên từng đợt, nụ cười của nàng cũng lúc tỏ lúc mờ. Đám đom đóm cầm những chiếc đèn lồng nhỏ xíu bay lượn đầy trời, nàng cũng sáng lấp lánh như một thiên tinh.
Nàng ghé môi đến hôn con đom đóm trong tay. “Đom đóm là sứ giả của sao trên trời, nếu chúng ta nói với chúng tâm nguyện và mong ước của mình, chúng sẽ mang những điều ước đó lên cho người ở trên các vì sao, họ sẽ giúp chúng ta thực hiện ước mong.”
Hứa Bình Quân ngơ ngác nhìn đom đóm một hồi, nhắm mắt lại trước tiên, thành kính cầu nguyện.
Lưu Bệnh Dĩ ngẩng đầu nhìn lên không trung, cũng nhắm mắt lại.
Đại công tử cười, lắc đầu, chậm rãi nhắm mắt. “Ta không tin có người nào có thể giúp ta thực hiện nguyện vọng của ta, có điều… cầu nguyện cũng không phải chuyện gì xấu.”
Lúc nói chuyện, Vân Ca vẫn nhìn Mạnh Giác, hai mắt trong veo. Trong mắt Mạnh Giác cũng lấp lánh lân quang, nhưng y chỉ mỉm cười nhìn Vân Ca, không có ý định cầu nguyện.
Trong ánh sáng bay múa đầy trời, hai người chăm chú nhìn nhau. Vân Ca kiên định nhìn y, ánh sáng trong mát nàng như đom đóm trong đêm tối, dù yếu nhưng ấm áp. Cuối cùng Mạnh Giác cũng khép hai mắt lại, Vân Ca giữ nguyên nụ cười, cũng nhắm mắt.
Tuy nhiên, sau nháy mắt, Mạnh Giác lại mở mắt ra, lạnh nhạt nhìn đám thiên tinh bay lượn quanh người.
Lưu Bệnh Dĩ mở mắt ra đúng lúc nhìn thấy ngón tay Mạnh Giác búng khẽ, con đom đóm vừa đậu vào cánh tay y bị bắn văng ra. Ánh sáng đom đóm lập tức tắt lụi, con thiên tinh vừa mất đi sinh mạng rơi xuống bãi cỏ không một tiếng động.
Mạnh Giác ngước mắt nhìn về phía Lưu Bệnh Dĩ. Lưu Bệnh Dĩ cười cởi mở, như thể vừa mới mở mắt, không hề nhìn thấy cảnh tượng đó. “Mạnh huynh cầu nguyện gì thế?”
Mạnh Giác cười nhạt, không trả lời.
Đại công tử hết nhìn Lưu Bệnh Dĩ lại nhìn Mạnh Giác, nhún vai tỏ ý không có gì thú vị, rồi cười hi hi nhìn về phía Hứa Bình Quân và Vân Ca.
Hứa Bình Quân mở mắt nhìn về phía Vân Ca. “Muội cầu nguyện gì vậy?”
“Hứa tỷ tỷ cầu nguyện điều gì?”
Hai má Hứa Bình Quân đỏ lên. “Không phải nguyện vọng gì lớn.”
Mặt Vân Ca cũng lộ ráng đỏ. “Muội cũng không có nguyện vọng gì lớn”.
Đại công tử đảo mắt một vòng, đột nhiên nói: “Chi bằng chúng ta hãy ghi lại hết ước nguyện của chúng ta hôm nay rồi phong kín lại. Nếu như sau này hữu duyên thì cùng nhau đến xem ước vọng hôm nay cầu nguyên có linh nghiệm hay không. Người không thực hiện được nguyện vọng sẽ phải mời mọi người ăn cơm.”
Vân Ca cười nhạo. “Nên bắt người nào có nguyện vọng được thực hiện mời mọi người ăn cơm chứ! Tại sao huynh toàn làm chuyện ngược đời thế?”
Đại công tử vỗ vỗ túi tiền của mình. “Có qua không lại sao toại lòng nhau? Dù sao cũng nên đến phiên ta mời mọi người!”
Lưu Bệnh Dĩ và Mạnh Giác khẽ mỉm cười, không nói gì.
Vân Ca và Hứa Bình Quân suy nghĩ một lát, cảm thấy hết sức thú vị, đều cười gật đầu.
Hứa Bình Quân vừa gật đầu xong lại nói với vẻ hơi ngượng ngùng: “Tôi không biết viết chữ.”
Đại công tử nói: “Chuyện này rất đơn giản, cô chọn một người viết giúp cô là được.”
Hứa Bình Quân nhìn quanh một vòng, đỏ mặt kéo Vân Ca sang bên cạnh. Hứa Bình Quân nói nhỏ với Vân Ca, vẻ mặt ngượng ngùng. Vân Ca tuy cười, nhưng nụ cười lại mang theo vị đắng chát.
Mỗi người lấy một miếng vải thô, sau đó từng người viết tâm nguyện của mình vào miếng vải rồi gấp lại. Đại công tử thu vải của mọi người, xếp cùng nhau, giao cho Hứa Bình Quân, nói với vẻ rất thành thật: “Việc tiếp theo tôi không biết làm.”
Hứa Bình Quân lấy một mảnh vải dầu không thấm nước quấn mấy miếng vải thô lại thật kín. Vân Ca chạy đến bên cạnh gốc cây to Mạnh Giác dựa vào lúc trước, cẩn thận khoét lỗ trên thân cây, loay hoay một hồi lâu vẫn chưa làm xong. Mạnh Giác tiện tay đưa cho nàng một con dao găm xinh xắn. “Dùng cái này xem!”
Chỉ khoét vài cái đã xong một lỗ vừa nhỏ vừa sâu, Vân Ca cười khen: “Dao tốt thật!”
Mạnh Giác chăm chú nhìn con dao, lạnh nhạt nói: “Cô thích thì tặng cho cô. Thứ xinh xắn như vậy vốn là để cho nữ nhân dùng, tôi giữ lại cũng không có tác dụng gì.”
Đại công tử nghe vậy, vẻ mặt khẽ động, thoáng liếc nhìn Mạnh Giác.
Vân Ca xem xét một lát, quả thật con dao này rất tốt, chế tạo tinh xảo, thuận tiện mang theo, rất hợp để dùng cắt vỏ cây chém dây leo, thu thập các loài thực vật nàng cần, lập tức cười, cất con dao vào trong lòng. “Đa tạ.”
Hứa Bình Quân cẩn thận nhét miếng vải dầu đã cuộn thành một hình trụ vào trong lỗ, lại dùng những mảnh gỗ vừa khoét ra đậy kín lại. lúc này nhìn từ bên ngoài, cái lỗ chỉ giống như một vết sứt trên thân cây, sau một thời gian, cùng với sự sinh trưởng của cây, sẽ chỉ còn lại một vết sẹo, người không biết nhìn vào sẽ không phát hiện có bất cứ điều gì khác thường.
Vân Ca nhìn đại công tử với vẻ cảnh cáo, dùng dao găm vẽ một ký hiệu trên lỗ. nếu có người muốn xem trộm thì chắc chắn sẽ làm hỏng ký hiệu của nàng. Mạnh Giác và Lưu Bệnh Dĩ cũng mỉm cười nhìn về phía đại công tử, đại công tử nhìn Vân Ca với vẻ chán nản. Không phải hắn hết việc muốn xem nguyện vọng có thực hiện được hay không, hắn chỉ muốn biết nguyên nhân làm cho hai cô gái đỏ mặt là gì, nhất định chuyện này rất thú vị.
Hứa Bình Quân không hiểu gì hết, nhìn Mạnh Giác và Lưu Bệnh Dĩ rồi lại nhìn đại công tử, không rõ tại sao đại công tử đang vui vẻ lập tức trở nên ủ dột như vậy, sau đó lại nghi hoặc nhìn về phía Vân Ca, Vân Ca cười lắc đầu, ra hiệu cho Hứa Bình Quân không cần để ý tới gã khùng kia.
Bất kể lúc tụ tập vui vẻ thế nào, đến cuối cùng vẫn phải chia ly. Đêm đã rất khuya, mọi người đều biết rõ đã đến thời khắc cáo biệt. Hứa Bình Quân cười, nói: “Lần sau cùng nhau đến xem tâm nguyện, hy vọng không có ai phải mời mọi người ăn cơm, thà rằng mọi người đều bị đói còn hơn.”
Vân Ca gật đầu, cười với vẻ hơi đắng chát. Mạnh Giác và Lưu Bệnh Dĩ chỉ cười, không nói gì. Đại công tử thì cười tít mắt, nói: “Có ta thì không có khả năng đói bụng được.”
Hứa Bình Quân và Vân Ca đều không hiểu, một người phong lưu tự tại như thế có nguyện vọng gì mà không thực hiện nổi? Đại công tử cười thi lễ với Hứa Bình Quân. “Ta là một người lười biếng, không đủ kiên nhẫn để nói dối cho người khác vui. Hoặc là không nói, nếu nói thì chắc chắn là nói thật. Tối nay là bữa cơm ta ăn yên tâm nhất, vui vẻ nhất từ lúc chào đời tới nay, cảm ơn cô.”
Hứa Bình Quân xấu hổ bật cười.
Đom đóm bay xung quanh họ đã chậm rãi tản đi, Vân Ca hơi ngẩng đầu nhìn đàn đom đóm càng bay càng cao, đưa mắt nhìn chúng bay qua đỉnh đầu nàng, bay qua bụi cỏ, bay về phương xa, bay về phía tâm nguyện nàng đã quyết định từ bỏ…
***
Mặc dù đài Thần Minh là công trình xây dựng cao nhất trong Thượng Lâm Uyển, nhưng bởi vì cung điện liên miên, đứng trên đài đưa mắt nhìn ra xa vẫn không thể nhìn được đến hết tầm mắt.
Bóng của vô số bức tường hoàng cung trùng trùng điệp điệp càng khiến đêm đen trở nên sâu thẳm. Ban ngày nhờ có màu sắc và trang trí, hoàng thành xem ra lung linh sặc sỡ, trang trí nghiêm hoa mỹ. Nhưng trong đêm tối, không còn vẻ ngoài rực rỡ, hoàng thành này chẳng qua chỉ là một loạt các bức tường, mỗi một góc tường dường như đều lộ ra tử khí nặng nề.
May mà còn có không trung, nơi những bức tường không thể che khuất.
Lưu Phất Lăng đứng dựa vào lan can, im lặng chăm chú nhìn bầu trời phía tây. Khoé môi mím chặt, bóng dáng cô độc, lạnh lùng cương nghị.
Đêm nay trời lại đầy sao giống như đêm đó. Mấy con đom đóm không biết từ đâu bay tới, nhẹ nhàng bay múa vòng quanh chàng.
Ánh mắt chàng dõi theo những con đom đóm, bàn tay chậm rãi xoè ra. Một con đom đóm đậu xuống tay chàng, sau nháy mắt lại nhẹ nhàng bay đi. Chàng đưa mắt nhìn con đom đóm chậm rãi bay đi xa, khoé môi lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
“Ngay cả côn trùng cũng biết Hoàng thượng là thánh quân nhân quân, không cần bắt mà tự đáp xuống.” Hoạn quan Vu An vừa nhẹ nhàng đi lên đài Thần Minh, nhìn thấy cảnh này liền cất tiếng vấn an.
Lưu Phất Lăng không lên tiếng, Vu An lập tức quỳ xuống. “Nô tài đáng chết, nô tài lại lắm miệng rồi. Nhưng mà, Hoàng thượng, cho dù đáng chết thì nô tài vẫn phải nhiều lời. Trời đã khuya, đêm cũng lạnh dần, ngày mai còn phải lên triều, Hoàng thượng nên đi nghỉ thôi.”
“Chuyện đại xá thiên hạ, trong cung thảo luận thế nào?” Ánh mắt Lưu Phất Lăng vẫn nhìn theo phương hướng đom đóm biến mất, thân hình không mảy may cử động.
Vu An biết rõ phía sau không có người nhưng vẫn nghiêng tai lắng nghe động tĩnh xung quanh một lát rồi mới bò về phía trước vài bước, tuy nhiên vẫn dừng lại cách Hoàng đế ngoài ba bước. “Nô tài nghe nói Phiêu Kỵ tướng quân Thượng Quan An có oán trách, nói làm gì có chuyện năm nào cũng đại xá thiên hạ. Từ năm Thuỷ Nguyên thứ tư, Hoàng thượng một mình ra khỏi cung một chuyến, sau đó cứ đến đầu mùa hạ lại đại xá thiên hạ, làm cho chính lệnh khó có thể được phổ biến. Còn nói phụ thân mình Thượng Quan Kiệt năm đó không nên nhất thời mềm lòng đồng ý cho Hoàng thượng một mình xuất cung khiến sau khi về cung Hoàng thượng cứ cảm thấy hình phạt quá nặng, trăm họ quá khổ, còn luôn thương nghị chuyện cải cách với Hoắc Quang.”
Vu An thầm giễu cợt trong lòng, nhất thời mềm lòng đồng ý cho Hoàng thượng xuất cung ư? Chẳng qua là năm đó mấy người bọn họ âm thầm đấu đá, Hoàng thượng lợi dụng cuộc đấu đá này nên mới tự tìm được cơ hội mà thôi.
Năm đó mọi chuyện Thượng Quan Kiệt đều thuận theo Hoàng thượng, dung túng cho tất cả các hành vi không hợp quy củ của người, một mặt là muốn làm Hoàng thượng thân cận với ông ta hơn so với ba vị đại thần uỷ thác còn lại, mặt khác là muốn Hoàng thượng sống buông thả, trở thành một kẻ vô dụng, chỉ biết hưởng lạc. Trong sự chiều chuộng vô hạn của Thượng Quan Kiệt đối với Hoàng thượng có ẩn giấu những nước cờ tiếp theo, đáng tiếc ông ta lại tính sai về người.
“Hoàng thượng, mặc dù có quan lại oán giận, nhưng nô tài nghe nói các vị hiền lương mới tiến cử trong triều rất ca tụng việc làm của Hoàng thượng, nói người phạm tội đa số là dân lành, cũng vì không còn cách nào để kiếm kế sinh nhai nên mới phạm pháp, mặc dù hình phạt đã được giảm nhẹ nhưng vẫn còn tương đối nặng.”
Ánh mắt Lưu Phất Lăng lại nhìn lên bầu trời phía tây, yên lặng không nói gì. Vu An chăm chú nhìn bóng lưng Lưu Phất Lăng, trong lòng bồn chồn thấp thỏm. Y càng ngày càng không hiểu những suy nghĩ đăm chiêu của Hoàng thượng. Dường như Hoàng thượng đã là một người không có hỷ nộ, không có chuyện gì có thể làm cho người cười, cũng không có chuyện gì có thể làm cho người giận, vĩnh viễn chỉ là vẻ mặt bình tĩnh đến gần như lãnh đạm.
Mười tuổi y đã hầu hạ Lưu Phất Lăng, khi đó Hoàng thượng mới bốn tuổi, Câu Dặc phu nhân, mẫu hậu của Hoàng thượng vẫn còn sống, đang được tiên đế sủng ái.
Mặc dù lúc ấy Hoàng thượng là một đứa trẻ thông minh đến mức làm cho quan lại cả triều đình khiếp sợ, nhưng cũng nghịch ngợm đến mức khiến cho tất cả mọi người phải đau đầu.
Từ khi nào cậu bé đó đã biến thành dáng vẻ như bây giờ? Yên lặng, lạnh lùng, thậm chí không cho phép bất kỳ ai tới gần, ngay cả Hoàng hậu trẻ con nhà Thượng Quan kia cũng phải đứng cách một đoạn nói chuyện với Hoàng thượng.
Bởi vì tiên hoàng đã ép Câu Dặc phu nhân phải chết vì Hoàng thượng?
Bởi vì Yên Vương, Quảng Lăng Vương vẫn nhìn chằm chằm ngôi vị hoàng đế?
Bởi vì ba đại quyền thần nắm giữ triều chính, vương quyền phân tán, Hoàng thượng phải tỉnh táo ứng đối, cẩn thận từng bước?
Bởi vì trăm họ khốn khổ, bởi vì bốn di không yên…
Vu An cắt đứt những suy nghĩ miên man trong đầu. Bất kể y có thể nghiền ngẫm những tâm tư của Hoàng thượng hay không, điều duy nhất y cần làm là trung thành. Mà việc phải làm duy nhất lúc này là khuyên Hoàng thượng nghỉ ngơi: “Hoàng thượng…”
Lưu Phất Lăng thu ánh mắt, xoay người rời đi.
Vu An lập tức ngừng nói, lẳng lặng đi theo Lưu Phất Lăng.
Bóng đêm yên lặng, chỉ có tiếng y bào soàn soạt khe khẽ.
Lúc sắp đến Vị Ương cung, Lưu Phất Lăng đột nhiên mơ hồ hỏi: “Đã tra hỏi chưa?”
Vu An ngập ngừng một lát rồi mới trả lời hết sức thận trọng: “Nô tài không dám quên, cứ cách mấy ngày lại phái thủ hạ đi hỏi thăm, nhưng không có người nào cầm dây tóc tìm công tử họ Triệu hoặc họ Lưu.”
Vẫn như trước kia, Hoàng thượng không nói bất cứ lời nào, chỉ im lặng.
Vu An đoán người Hoàng thượng chờ đợi có lẽ chính là người Hoàng thượng từng tìm kiếm. Mấy năm trước, lúc tướng quân Triệu Phá Nô cáo lão hồi hương, Hoàng thượng đích thân đưa ông ta ra thành, có thể nói là hoàng ân cuồn cuộn, Triệu Phá Nô cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng đối với câu hỏi của Hoàng thượng, từ đầu đến cuối câu trả lời của tướng quân Triệu Phá Nô là: “Thần không biết.”
Mặc dù Vu An hoàn toàn không nhìn ra Hoàng thượng vui sướng hay là thất vọng với đáp án này, nhưng trong lòng y đã lờ mờ đoán được tầm quan trọng của người đó đối với Hoàng thượng, cho nên mỗi lần trả lời Hoàng thượng là y đều toát mồ hôi lạnh.
Mấy cung nữ trực đêm quá buồn tẻ đang cầm quạt đuổi bắt đom đóm, không dám lên tiếng ồn ào, nhưng cũng không nén được sự hoạt bát tuổi xuân, lặng lẽ đuổi theo chúng.
Bóng đêm như nước, đom đóm lượn quanh, tay áo tung bay. Đêm tối tĩnh lặng ngập tràn những động tác tươi vui của thiếu nữ, đẹp như tranh vẽ.
Lưu Phất Lăng từ ngoài điện bước vào vẫn tiếp tục đi, coi như không nhìn thấy. Mấy cung nữ đang chơi đùa không ngờ Hoàng thượng còn chưa nghỉ ngơi, hơn nữa đêm khuya lại từ điện bên vào, lập tức hoảng sợ quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu.
Vẻ mặt Lưu Phất Lăng không có chút thay đổi nào, bước chân vẫn đều đều, không dừng lại.
Dưới ánh sáng lờ mờ nhấp nháy của đom đóm, bóng lưng Hoàng thượng nhạt nhoà không rõ, chỉ chốc lát đã hoàn toàn lẫn vào trong cung điện dưới bóng đêm âm trầm, chỉ còn ánh sáng đom đóm vẫn nhấp nháy bay múa trước điện, lúc sáng lúc tắt, tô điểm trời đêm mát lạnh.
***
Ba người Vân Ca, Lưu Bệnh Dĩ và Hứa Bình Quân dậy thật sớm tiễn Mạnh Giác và đại công tử lên đường.
Mạnh Giác dắt ngựa, sánh vai cùng nhóm ba người của Vân Ca. Đại công tử nửa nằm nửa ngồi bên trong xe ngựa, một nữ tử áo đỏ đang bóc trái cây bón cho hắn.
Tuy là chia ly, nhưng vì họ đều là những người trẻ tuổi, tương lai còn có vô số cơ hội trùng phùng, cho nên thương cảm rất nhạt nhoà. Trong ánh nắng mai, tiếng cười thoải mái vẫn vang lên không ngừng.
Tiếng vó ngựa dồn dập cất lên sau lưng, mọi người đều tránh sang bên lề nhường đường cho chiếc xe ngựa đang phóng tới gần.
Không ngờ chiếc xe ngựa chạy lên trước mặt bọn họ lại đột nhiên dừng lại. Một gã sai vặt nhìn nho nhã từ trên xe ngựa nhảy xuống, ánh mắt lướt qua mặt mấy người bọn họ rồi dừng lại trên gương mặt Mạnh Giác.
Ánh mắt vốn đang đăm chiêu soi mói, đến lúc thấy rõ Mạnh Giác, trong mắt lại lộ vẻ tán thưởng. “Xin hỏi, có phải người là công tử Mạnh Giác không?”
Mạnh Giác hơi cúi người: “Chính là tại hạ.”
Gã sai vặt bước tới đưa cho Mạnh Giác một túi đồ. “Đây là quà tiễn biệt của tiểu… của công tử nhà ta. Công tử nhà ta nói những món ăn vặt này là để Mạnh công tử ăn tạm trên đường, có gì mong Mạnh Giác công tử thông cảm.”
Mạnh Giác nhìn túi đồ, thấy hình thêu ở góc túi, ánh sáng chợt loé lên trong mắt, cười nói với gã sai vặt: “Đa tạ công tử nhà huynh đã có lòng.”
“Chúc Mạnh công tử thuận buồm xuôi gió.” Gã sai vặt lại quan sát Mạnh Giác một lượt nữa rồi xoay người nhảy lên xe ngựa, chiếc xe chạy nhanh trở lại thành Trường An.
Mạnh Giác tiện tay đưa túi đồ cho đại công tử. Đại công tử mở túi ra nhìn thoáng qua, chép miệng cười phá lên, vừa định nói gì đó, liếc thấy Vân Ca lập tức nuốt những lời sắp ra khỏi miệng vào bụng.
Đưa người ngàn dặm cũng đến lúc phải từ biệt.
Đại công tử tuỳ ý đưa tay ra ngoài xe vẫy vẫy, thò đầu ra nói: “Đưa đến đây được rồi. Đa tạ ba vị đã tiễn ta, cũng đa tạ sự khoản đãi của ba vị. Hy vọng sau này ta còn có cơ hội quang minh chính đại chiêu đãi ba vị trong thành Trường An.
Vân Ca và Hứa Bình Quân đồng loạt nhếch miệng: “Ai đến tiễn huynh? Ai muốn chiêu đãi huynh? Là huynh mặt dày thì có!”
Từ nhỏ đến lớn đại công tử luôn là khách quý đối với tất cả nữ nhân, lần đầu tiên gặp phải nữ nhân không những không nể mặt mà còn liên tiếp khinh bỉ hắn, hơn nữa một lúc còn gặp liền những hai người, hắn thở dài, tỏ vẻ bị đả kích rất nặng nề, rụt vào trong xe. “Các người đều bị vẻ ngoài của Mạnh Giác lừa rồi, một khi tiểu tử này chơi xấu thì ta có thúc ngựa cũng không đuổi kịp ấy chứ.”
Hứa Bình Quân lại khinh thường cười nhạo một tiếng.
Mạnh Giác cười, chắp tay thi lễ với Lưu Bệnh Dĩ và Hứa Bình Quân. “Đa tạ thịnh tình của hai vị. Đến Trường An một chuyến, có thể làm quen được với hai vị, Mạnh Giác hết sức hân hạnh. Từ biệt tại đây, mọi người phải bảo trọng, lần sau tôi đến Trường An lại tụ tập sau.”
Vân Ca chỉ mũi mình, bất mãn hỏi: “Còn tôi? Tại sao huynh chỉ tạm biệt hai người họ?”
Mạnh Giác cười, nhìn nàng một cái, chậm rãi nói: “Món nợ giữa chúng ta phải từ từ mà tính.”
Vân Ca vội liếc Lưu Bệnh Dĩ và Hứa Bình Quân, nắm tay áo Mạnh Giác, kéo Mạnh Giác sang bên cạnh, thấp giọng nói: “Rốt cuộc là tôi nợ huynh bao nhiêu tiền, tôi không nhớ rõ, huynh tạm thời nhớ giúp tôi, tôi nhất định sẽ làm việc cần mẫn hơn, nghĩ thêm mấy cách kiếm tiền nữa. Mấy hôm nay tôi đang suy nghĩ việc cùng ủ rượu với Hứa tỷ tỷ, nếu kết hợp bí quyết của tỷ ấy với bí quyết của tôi, có lẽ rượu của bọn tôi sẽ rất được hoan nghênh. Thường thúc nói thúc ấy phụ trách bán rượu, bọn tôi phụ trách ủ rượu, số tiền kiếm được bọn tôi hưởng bốn phần, thúc ấy hưởng sáu phần, lúc này tôi và Hứa tỷ tỷ đều thiếu tiền, sau này tôi sẽ…”
“Vân Ca.” Mạnh Giác ngắt lời lải nhải của Vân Ca.
“Gì thế?” Vân Ca ngẩng đầu nhìn Mạnh Giác, Mạnh Giác lại không nói gì, chỉ im lặng chăm chú nhìn nàng.
Vân Ca cảm thấy ánh mắt y giống như một tấm lưới rộng vô biên vô hạn chụp xuống, càng thu càng chặt, nàng bị nhốt trong đó, làm thế nào cũng không thoát ra được.
Chợt thấy mặt nóng lên, tim đập nhanh hơn, nàng vội vã buông tay áo Mạnh Giác ra, muốn lui lại. Mạnh Giác lại giữ vai nàng, trước khi Vân Ca kịp phản ứng đã đặt một nụ hôn lên trán nàng. “Muội sẽ nhớ huynh chứ?”
Vân Ca còn chưa hiểu rõ Mạnh Giác nói gì, Mạnh Giác đã lên lưng ngựa, chắp tay chào Lưu Bệnh Dĩ và Hứa Bình Quân rồi thúc ngựa chạy đi.
Vân Ca đã biến thành tượng đá, đứng ngơ ngác giữa giao lộ.
Mạnh Giác đã biến mất trong tầm nhìn từ rất lâu, nàng mới ngơ ngác đưa tay khẽ sờ chỗ Mạnh Giác đã hôn, rồi lập tức rụt tay lại như phải bỏng.
Hứa Bình Quân bị hành động lớn mật của Mạnh Giác làm chấn động, ngẩn người hồi lâu mới thì thào nói: “Muội vẫn băn khoăn vì sao Mạnh đại ca nho nhã, điềm đạm như thế mà lại là bạn tốt của một kẻ phóng đãng, sỗ sàng như đại công tử, bây giờ muội đã hiểu được rồi.”
Khoé miệng Lưu Bệnh Dĩ vẫn treo nụ cười không quan tâm, trong đôi mắt đen láy hình như có đủ mọi cung bậc cảm xúc, nhưng hình như lại cũng không có gì cả.
Lúc Vân Ca gặp ánh mắt y, nàng đột nhiên không dám nhìn y, lập tức cúi đầu, vội vã bước đi.
Hứa Bình Quân cười, nói với Lưu Bệnh Dĩ: “Vân Ca xấu hổ rồi.”
Lưu Bệnh Dĩ chăm chú nhìn bóng lưng Vân Ca, không nói tiếng nào.
Hứa Bình Quân quay lại nhìn Lưu Bệnh Dĩ, lại nhìn Vân Ca, chợt cảm thấy bất an mà không hiểu nguyên do vì sao.
Lưu Bệnh Dĩ quay lại cười với Hứa Bình Quân. “Làm sao thế?”
Hứa Bình Quân lập tức thư thái. “Không có gì. Đúng rồi, Vân Ca nói với muội là cần cải tiến rượu của muội một chút, sau đó dùng tên Trúc Diệp Thanh để bán trong thành Trường An…”
Xe ngựa đã chạy rất xa, đại công tử chỉ vào Mạnh Giác, cuối cùng thoải mái bật cười lớn. “Lão tam, ngươi đúng là… quá vụng về! Gảy đàn dưới ánh trăng, khó khăn lắm mới gọi được con nhà người ta ra, kết quả chưa nói được hai câu, chính mình đã chạy trối chết, ngay cả đàn cũng quên mang về. Mất tới mấy tháng, đến hôm nay mới bá đạo hôn được một cái, lại còn hôn ngay trước mặt Lưu Bệnh Dĩ. Người cần gì phải để ý đến tên Lưu Bệnh Dĩ như vậy? Bên cạnh hắn còn có Hứa Bình Quân mà!”
Nữ tử áo đỏ viết chữ trên lòng bàn tay đại công tử, đại công tử bật cười ha ha nhìn Mạnh Giác. “Hứa Bình Quân đã định chuyện trăm năm với người khác, thì ra không phải người của Lưu Bệnh Dĩ? Ôi! Đáng thương! Đáng thương!”
Tuy ngoài miệng hắn nói đáng thương nhưng trên mặt lại không có vẻ thương cảm. Cũng không biết hắn thấy ai đáng thương, Hứa Bình Quân hay là Mạnh Giác?
Mạnh Giác thoáng nhìn đại công tử, đại công tử gắng gượng thu lại ý cười.
Yên lặng một lát, đại công tử lại cười, nói: “Mạnh hồ ly, rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì thế? Cái túi đồ này là thế nào? Người ngươi muốn quyến rũ lại không quyến rũ được, làm sao mà lại chọc vào con gái của Hoắc Quang vậy?”
Đại công tử tuỳ ý lấy một miếng bánh trong túi ra cho vào miệng, tiện tay ném một miếng cho Mạnh Giác. “Đầu bếp của Hoắc phủ tay nghề không tồi, Tiểu Giác, ngươi nếm thử tấm lòng của con gái nhà người ta xem sao.”
Mạnh Giác thúc ngựa mà đi, hoàn toàn không thèm đón bắt, để mặc miếng bánh rơi xuống đất, bị vó ngựa đập trúng vỡ tan.
Đại công tử ném chiếc túi vào trong góc xe ngựa, cười hỏi: “Gã Lưu Bệnh Dĩ kia rốt cuộc là ai? Ba, bốn năm nay ta không gặp Hoàng thượng, buổi tối hôm đó vừa mới nhìn thấy hắn, tại sao ta lại cảm thấy hắn có nét giống Hoàng thượng nhỉ?” Đại công tử chợt vỗ đầu gối. “Nói sai rồi! Phải nói là Lưu Bệnh Dĩ và Hoàng thượng đều giống lão già Lưu Triệt chết tiệt đó mới đúng. Chẳng lẽ là con rơi của tên hỗn xược nào trong nhà họ Lưu bọn ta ở dân gian?”
Mạnh Giác lạnh nhạt nói: “Là một con cá lọt lưới.”
Đại công tử ngưng thần suy nghĩ một hồi, sắc mặt nặng nề thêm vài phần. “Vệ hoàng tôn? Lão tam, ngươi có khẳng định không? Năm đó người muốn giết hắn trải khắp trong ngoài triều.”
Mạnh Giác mỉm cười. “Tôi sợ có lầm lẫn nên khi Hứa Bình Quân bán miếng ngọc bội cho hiệu cầm đồ, tôi đã đích thân kiểm tra.”
Đại công tử thở dài một hơi. “Vậy thì không sai được. Sau khi Tần Thuỷ Hoàng thống nhất sáu nước đã lệnh cho thợ khéo tạc thiên hạ chí bảo là ngọc Hoà thị thành quốc tỷ, phần còn thừa thì làm thành ngọc bội, chỉ có hoàng thượng và thái tử mới có thể có, muốn làm giả cũng không nổi.”
Đại công tử ngơ ngẩn một hồi, tự nói với mình: “Đôi mắt hắn và đôi mắt của lão già chết tiệt đó đúng là giống nhau như đúc, Hoàng thượng cũng chỉ giống được bảy, tám phần. Trong số bao nhiêu con cháu của lão già lại chỉ có Hoàng thượng và Lưu Bệnh Dĩ là giống lão ta. Sau này nếu bọn họ có thể gặp nhau rồi tính toán nợ cũ thì há không phải rất thú vị sao? Ngôi vị hoàng đế đó hình như vốn nên là của Lưu Bệnh Dĩ mà.”
Mạnh Giác cười nhẹ, không nói gì.
Đại công tử chăm chú nhìn Mạnh Giác, nói như thể đang suy nghĩ xa xăm: “Tiểu Giác, nói cho cùng thì giờ đây ngươi có thể nắm được bao nhiêu tiền bạc ở Trường An? Xem ra đã vượt xa ước tính của ta. Bây giờ quốc khố nhà Hán đã trống rỗng, ngươi cũng được coi là giàu ngang một nước rồi. Chỉ có điều mấy vị thúc thúc của ngươi có thể giao hết tài sản cho ngươi để gọi gió hô mưa hay không? Hình như nghĩa phụ của ngươi không yên tâm về ngươi, ngay cả tài sản ở Tây Vực, ông ta cũng không chịu…”
Mạnh Giác đột nhiêu quay đầu lại nhìn đại công tử.
Đại công tử lập tức im miệng.
Mạnh Giác nhìn đại công tử một lát rồi quay đầu đi, mơ hồ nói: “Sau này không được bình luận về nghĩa phụ tôi.”
Đại công tử chợt lộ vẻ mệt mỏi, kêu to một tiếng: “Đi vững một chút, ta muốn đánh một giấc.”
Nói xong hắn lập tức nằm xuống. Nữ tử áo đỏ vội lấy một chiếc chăn ra đắp lên người cho hắn.