Thượng Quan Tiểu Muội dáng người nhỏ nhắn, hoàn toàn đối lập với không gian rộng lớn tượng trưng cho sự uy nghiêm phượng nghi của Hoàng hậu trong Tiêu Phòng điện.
Thị nữ Chanh Nhi mới tới nhìn hồi lâu, chỉ thấy Hoàng hậu loay hoay với lọ hoa mai. Trong mắt thị, Hoàng hậu chỉ là một đứa trẻ cố ăn mặc cho thật già dặn, ngồi co lại một góc giường, hết sức đáng thương. Chanh Nhi cười, nói: “Nương nương muốn cắm thế nào, cứ nói với nô tỳ, nô tỳ cắm giúp nương nương. Những chuyện vụn vặt này để nô tỳ làm, không nên làm hao phí thời gian của nương nương.”
Xung quanh đang rất yên tĩnh chợt vang lên tiếng người cười nói, không khỏi khiến mọi người cảm thấy không quen, tất cả đều quay đầu nhìn về phía Chanh Nhi.
Chanh Nhi không biết mình làm sai điều gì, sợ hãi quỳ xuống.
Nghe thấy lời Chanh Nhi nói, Thượng Quan Tiểu Muội dừng tay, nhẹ nhàng đặt hoa xuống. Từ khi nàng ta lên sáu, thời gian chính là dùng để hao phí, không dùng để hao phí thì nàng ta còn có thể làm gì với thời gian của mình?
Nàng ta không thể dễ dàng bước vào thế giới bên ngoài của Tiêu Phòng điện, trong mắt tất cả các hoạn quan, cung nữ, nàng ta không phải là hoàng hậu đứng đầu hậu cung mà là đại diện cho thế lực kiềm chế Hoàng thượng. Còn trong Tiêu Phòng điện, Tiểu Muội mỉm cười nhìn một lượt các cung nữ xung quanh, trong số này chắc có khoảng một nửa là tai mắt của ngoại tổ phụ, nửa còn lại có lẽ có tai mắt của Hoàng thượng, của các bề tôi khác trong triều đình, còn không biết Chanh Nhi là người của ai. Tiểu Muội nhìn Chanh Nhi đang quỳ dưới đất, cười nói: “Ngươi đã học cắm hoa à? Bản cung đang bực đây, ngươi tới cắm cùng bản cung đi!”
Thấy Tiểu Muội cười vui vẻ, Chanh Nhi mới hết lo sợ, dập đầu rồi đi tới quỳ xuống bên cạnh Tiểu Muội, giúp Tiểu Muội chọn hoa.
Thượng Quan Tiểu Muội vừa bàn bạc với Chanh Nhi cắm hoa thế nào vừa trò chuyện bâng quơ: “Ngươi vào cung bao lâu rồi?”
“Sắp ba năm rồi ạ, từ khi vào cung, nô tỳ vẫn ở Chiêu Dương điện.”
Thượng Quan Tiểu Muội suy tư trong lòng, vì Hoàng thượng không sắc phong phi tần, sáu cung đông tây đều bỏ trống, trong Chiêu Dương điện không hề có nữ chủ nhân. Chanh Nhi làm ba năm liền trong một cung điện trống không, có lẽ gia đình cũng không quyền không thế, nhưng vì sao đột nhiên lại đến Tiêu Phòng điện? Tiểu Muội kinh ngạc nói: “Trong Chiêu Dương điện bây giờ gần như không có người ở, một ngôi điện bỏ không còn cần người trông nom sao? Vậy chẳng phải ngươi rất nhàn hạ sao?”
Chanh Nhi bật cười, đúng là một nương nương, quý nhân không biết những chuyện tầm thường. Trong hoàng cung này, kể cả những cung điện không có người ở vẫn phải có người quét dọn, bảo vệ. Bằng không, ngày nào đó Hoàng thượng hoặc nương nương tự nhiên hứng lên muốn đi xem, chẳng lẽ lại để Hoàng thượng và nương nương nhìn thấy một cung điện toàn là bụi bặm?
“Bẩm nương nương, mặc dù không có người ở nhưng vẫn phải trông nom cẩn thận, công việc nô tỳ phải làm mỗi ngày cũng rất nhiều. Phải quét dọn cung điện, lau chùi đồ dùng, còn phải trông nom hoa cỏ trong ngoài điện. Nương nương trước kia ở trong Chiêu Dương điện để lại không ít thơ họa của danh nhân, bút lông nghiên mực, nhạc cụ đàn sáo, mấy thứ này đều không thể qua loa, cần thường xuyên xem xét, bảo vệ cẩn thận.”
Nghe Chanh Nhi nói vậy, Tiểu Muội chợt nhớ tới câu: Người đã đi, vật vẫn còn. Không biết Chiêu Dương điện này đã khóa chặt tuổi thanh xuân của nữ nhân nào. Trong lòng xúc động, Tiểu Muội quay ra hỏi một nữ quan đã lớn tuổi: “Vị nương nương nào của tiên hoàng ở trong Chiêu Dương điện vậy?”
Nữ quan trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi lắc đầu. “Bẩm nương nương, nô tỳ không biết, từ khi nô tỳ vào cung, hình như Chiêu Dương điện vẫn bỏ không. Nếu nương nương muốn biết, có lẽ nên tìm một cung nữ già đã nghỉ việc để hỏi hoặc có thể sai người đi tra sổ sách ghi chép cuộc sống của bốn mươi năm về trước.”
Tiểu Muội lắc đầu, mặc dù rất tò mò với chuyện Chiêu Dương điện bị bỏ không hơn bốn mươi năm nhưng cũng không muốn tốn công tốn sức vì một chuyện xa xưa như thế.
Chanh Nhi nhỏ giọng nói: “Nô tỳ biết.”
Tiểu Muội cười, đẩy Chanh Nhi một cái, trách móc rất trẻ con: “Biết thì nói mau, làm bản cung tò mò muốn chết.”
Trừ Tiêu phòng điện, Chiêu Dương điện là cung điện tốt nhất trong số các cung điện còn lại của hậu cung, dù không tráng lệ bằng Tiêu Phòng điện nhưng lại yên tĩnh, thanh nhã hơn. Một cung điện quan trọng như thế mà lại bị bỏ trống từ thời tiên hoàng, hậu cung của tiên hoàng có ba ngàn mỹ nhân, đây là điều rất lạ lùng, cho nên các cung nữ xung quanh đều thấy hứng thú, dỏng tai lắng nghe.
Chanh Nhi nói: “Lý phu nhân đã từng ở đó.”
Mọi người nghe thấy vậy, lập tức vỡ lẽ, sau đó lại nghĩ mình đúng là ngốc thật. Có thể khiến Chiêu Dương điện bị bỏ không lâu như vậy, ngoài Lý phu nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành như lời đồn đoán thì còn có thể là ai được chứ? Một cung nữ già đứng bên cũng cảm thán, khe khẽ thở dài. “Đáng thương hồng nhan bạc mệnh.”
Thượng Quan Tiểu Muội chăm chú nhìn hoa mai trong tay, nở nụ cười ngọt ngào.
Đáng thương sao? Nàng ta không hề cảm thấy Lý phu nhân đáng thương. Nếu như một nữ nhân khi còn sống được sủng ái hết mực, sau khi chết lại có thể khiến đế vương bỏ không cả tòa Chiêu dương điện thì cũng coi như cuộc đời này đã thực sự sống không uổng phí. Chỉ cần được sống thực sự thì không có gì gọi là đáng thương cả. Những người chưa bao giờ được sống mới thực sự đáng thương. Thượng Quan Tiểu Muội cười, hỏi Chanh Nhi: “Đây là chuyện của vài chục năm về trước, sao ngươi lại biết? Ngươi còn biết chuyện thú vị gì nữa, nói hết cho bản cung nghe.”
Chanh Nhi cười xấu hổ: “Nô tỳ ngày ngày quét dọn Chiêu Dương điện, còn phải thường xuyên mang thư họa ra ngoài phơi. Thỉnh thoảng nô tỳ nhìn thấy một vài chữ tiên hoàng và Lý phu nhân lưu lại, bởi vì cũng nhận được một vài mặt chữ, cho nên mới đoán đó là Lý phu nhân.”
Trong cung có rất ít nữ nhân biết chữ, Tiểu Muội hết sức bất ngờ. “Ngươi còn biết chữ nữa à?”
Chanh Nhi gật đầu: “Phụ thân nô tỳ là một thầy đồ dạy học, học đường ở ngay trong nhà, nô tỳ vừa làm việc nhà vừa nghe, vì vậy cũng nhận ra được vài mặt chữ.”
“Vậy vì sao ngươi lại không làm việc ở Chiêu Dương điện nữa?” Tiểu Muội vừa nói vừa cắm một cành mai vào trong lọ, dáng vẻ ung dung, nhẹ nhàng.
“Thời gian trước Vân cô nương đến Chiêu Dương điện chơi, nhìn thấy hoa cỏ và cách bố trí trong Chiêu Dương điện, có hỏi ai đã chăm sóc hoa cỏ, bày biện đồ đạc. Nô tỳ sợ chết khiếp, vì đôi lúc bạo gan, nô tỳ đã tự ý di chuyển một số đồ đạc. Không ngờ Vân cô nương là người rất hiểu về hoa, rất thích hoa nô tỳ trồng. Vân cô nương và nô tỳ nói chuyện cả một buổi chiều, sau đó Vân cô nương hỏi nô tỳ có muốn đến Tiêu Phòng điện chăm sóc một cây hoa quý hay không. Nô tỳ nghĩ cả buổi tối, hôm sau mới nói với Vân cô nương là nô tỳ muốn đi, thế là Vu tổng quản sai nô tỳ đến đây.”
Thượng Quan Tiểu Muội lỡ tay, không cẩn thận đè vào một cành mai, cánh hoa rơi lả tả. Chanh Nhi vội đỡ cánh hoa cho nàng ta. “Để nô tỳ làm cho!”
Ngoài điện có tiếng ồn ào, một cung nữ vội vàng đi vào thông báo, còn chưa kịp nói thì Vân Ca đã bước nhanh vào. “Tiểu Muội, hôm nay là tết ông Táo, chúng ta nên chúc mừng một chút. Muội đi chơi với tỷ, mấy ngày nay tỷ đã làm một thứ rất vui, chắc chắn là muội sẽ thích.”
Các cung nữ trong điện đã khiếp sợ đến mức không biết nên phản ứng thế nào, vẻ mặt Mạt Trà sau lưng Vân Ca rất bất đắc dĩ, lẳng lặng quỳ xuống thi lễ với Tiểu Muội.
Thượng Quan Tiểu Muội sửa lại váy áo một chút, cười duyên đứng lên. “Được! Vân tỷ làm đồ chơi gì vậy? Nếu không vui thì Vân tỷ phải nấu cho muội ăn đấy.”
Vân Ca tiện tay chỉ mấy cung nữ. “Làm phiền mấy cô mấy tỷ tìm một ít y phục dày cho Tiểu Muội, càng dày càng tốt, nhưng phải thoải mái, dễ cử động. Chanh Nhi, ngươi cũng đi cùng bọn ta, nhớ mặc ấm một chút.”
Xưng hô loạn, lễ nghi loạn, nhưng cô gái này lại rất thản nhiên, mấy cung nữ cũng không rõ mình còn ở trong cung điện của Hoàng hậu nữa không, đầu óc lơ mơ đi tìm y phục. Chanh Nhi muốn mang một chiếc lò sưởi cầm tay cho Hoàng hậu, Vân Ca không cho Chanh Nhi mang, cười nói: “Mang cái đó đi thì Tiểu Muội còn chơi thế nào được? Huống hồ mùa đông thì phải lạnh chứ, không lạnh đâu phải mùa đông?”
Vân Ca kéo Tiểu Muội ra khỏi Tiêu Phòng điện, hai cung nữ lớn tuổi vội vã đi theo. Dù trong lòng vô cùng chán ghét những đôi mắt luôn nhìn mình chằm chằm này nhưng ngoài mặt Tiểu Muội vẫn cười ngọt ngào. Vân Ca lại không chịu, giậm chân, cau mày, hết sức không vui. “Có Chanh Nhi là đủ rồi, các ngươi còn sợ ta mang Tiểu Muội đi bán hay sao? Hơn nữa…” Vân Ca cười hì hì nhìn hai cung nữ. “Đây là trò chơi của trẻ con bọn ta, có hai bà cô bên cạnh, bọn ta cũng không dám chơi nữa. Ngày tết ngày nhất, để bọn ta chơi cho thoải mái!”
Vân Ca lúc thì cứng, lúc thì mềm, lúc thì bực bội, lúc thì nhẹ nhàng, tuy chỉ là một cung nữ nhưng khí độ và phong thái còn hơn cả Hoàng hậu Tiểu Muội, khiến hai cung nữ không biết làm thế nào, còn đang ngây người thì Vân Ca đã kéo Tiểu Muội nghênh ngang mà đi.
***
Đầu thời Hán, Tiêu Hà xây Trường Lạc cung và Vị Ương cung, mỗi phía mở ba cửa, dưới thành có hào uốn quanh. Sau đó Hán Vũ đế xây Kiến Chương cung cũng đào nhiều ao hồ để huấn luyện vũ lâm doanh, cho nên ba tòa cung điện của nhà Hán đều nhiều hồ nhiều ao. Con sông đào nằm chếch phía trước tiền điện của Vị Ương cung được gọi là sông Thương, rộng hơn mười trượng, năm đó Tiêu Hà huy động vạn dân đào sông, thông với sông Vị, cuối cùng hợp lưu với Hoàng Hà, hùng vĩ vô cùng. Mùa hè có thể ngắm sóng nước trên sông, mùa đông khi mặt sông đóng băng lại có thể ngắm sự vắng lặng của trời đất. Nhưng trên mặt sông Thương hôm nay lại không hề có vẻ vắng lặng.
Trên mặt sông, một thứ làm bằng băng, cao sáu, bảy tầng lầu, như một con rồng uốn lượn đứng sừng sững dưới ánh mặt trời. Chỗ cao nhất giống như đầu rồng, rồi thấp dần, có đoạn dốc đứng, có đoạn hơi vồng lên, xen kẽ nhau, lượn vòng xuống đến mặt băng. Con rồng phản xạ ánh bạc lấp lánh dưới nắng, vô cùng hoa mỹ.
Vân Ca hỏi với giọng rất đắc ý: “Thế nào? Tỷ vẽ hình rồi bảo Vu An tìm người đục băng đắp thành đấy.”
Thượng Quan Tiểu Muội ngơ ngác nhìn con rồng bằng băng trên mặt sông, đẹp thì rất đẹp nhưng đắp cái này làm gì? Chẳng lẽ chỉ để nhìn?
Tên thái giám bên cạnh đã mang thang tới bắc lên đầu rồng. Vân Ca bảo Tiểu Muội lên trước, nàng đỡ bên dưới.
Tiểu Muội run rẩy trèo lên trên đầu rồng. Mặt băng vốn đã rất trơn, bây giờ lại ở trên chỗ rất cao, Tiểu Muội sợ hãi tóm chặt tay Vân Ca. Dưới ánh mặt trời, mặt băng phẳng lì phản xạ ánh sáng chói mắt khiến Tiểu Muội hơi chóng mặt.
Tiểu Muội đột nhiên nghĩ, con rồng này là Vân Ca đắp, cũng chính Vân Ca đòi trèo lên, nếu Vân Ca trượt chân ngã xuống thì chắc chắn không thể là lỗi của mình. Một tay Tiểu Muội vô thức nắm chặt lan can, bàn tay nắm tay Vân Ca lại bắt đầu buông lỏng, đổi kéo thành đẩy. Lúc này Vân Ca đang ở phía sau Tiểu Muội, một chân vừa giẫm lên đầu rồng, chân kia vẫn còn đứng trên thang.
Một bóng dáng đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt Tiểu Muội. Người này khoác áo bằng da chồn đen, đang đi từ xa về phía này. Trên mặt băng trắng xóa, vệt đen này nhìn hết sức gai mắt.
Hình như chàng nhìn thấy Vân Ca đang leo lên đài cao, bỗng dưng chạy thật nhanh, Vu An ở phía sau chàng hoảng sợ vội chạy lên phía trước bảo vệ, chỉ sợ chàng sẽ trượt chân ngã vì mặt băng quá trơn. Tay Tiểu Muội run rẩy, chỉ cần người con gái này biến mất, nàng ta và Hoàng thượng sẽ trở lại như trước đây. Không có nữ nhân khác, Hoàng thượng sớm muộn sẽ để ý đến nàng ta… Chỉ cần Vân Ca biến mất…
Tiểu Muội âm thầm dùng sức đẩy Vân Ca ra ngoài…
“Vân Ca, cẩn thận một chút!” Lưu Phất Lăng ngẩng đầu kêu lên.
Tiểu Muội run rẩy, chân tay lập tức luống cuống. Nàng ta đột nhiên rụt tay lại.
“Á!”
Bỗng nhiên không còn được kéo lên nữa, Vân Ca loạng choạng ngã về phía sau. Trong lúc sống chết, Tiểu Muội lại đột nhiên cầm cổ tay Vân Ca, dùng sức kéo nàng về.
Vân Ca vội mượn lực nhảy lên trên đầu rồng. Những người bên dưới chỉ thấy thân thể Vân Ca lảo đảo, không ai phát hiện ra sự thay đổi liên quan đến ranh giới sống chết này, chỉ người trong cuộc mới có thể nhận ra được. Vân Ca bình tĩnh nhìn Tiểu Muội. Tiểu Muội như một con mèo đột nhiên gặp cường địch, sống lưng căng lên, toàn thân dồn sức, hai mắt trợn tròn, nhìn Vân Ca đầy cảnh giác, dường như chuẩn bị lao tới bất cứ lúc nào nhưng thực ra trong lòng lại không hề có sức mạnh. Không ngờ Vân Ca chỉ thoáng nhìn nàng ta rồi đột nhiên vỗ ngực, thở ra một hơi, cười nói: “Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật! Tiểu Muội, cảm ơn muội.”
Toàn bộ sức mạnh của Tiểu Muội lập tức biến mất, nàng ta vội rút tay về, cả người khẽ run lên.
Vân Ca vội đỡ nàng ta ngồi xuống. “Đừng sợ, hai bên đều có lan can, chỉ cần cẩn thận một chút là sẽ không ngã được.”
Lưu Phất Lăng ngẩng đầu, yên lặng nhìn hai người.
Vân Ca cười, vẫy tay với chàng, bỗng nhiên cúi xuống đẩy Tiểu Muội ra ngoài.
Tiểu Muội hoảng sợ kêu lên, trượt xuống theo thân rồng rất nhanh. Tiếng kêu kinh hoàng của nàng ta và tiếng cười giòn tan của Vân Ca vang vọng trên sông.
Thân rồng lõm vào giữa, nhìn có vẻ nguy hiểm nhưng thật ra lại rất an toàn, cả người trượt xuống theo khe lõm, không lo bị ngã ra ngoài.
Tiểu Muội đang sợ hãi lại không thể suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ vừa nhắm mắt vừa không ngừng hét lên.
Tiếng gió vù vù bên tai, mắt nhắm chặt, thân thể như đang rơi xuống, rơi xuống mãi. Giống như cả đời này, nàng ta không có người thân, không có một ai thật sự quan tâm đến nàng ta, nàng ta chỉ có thể một mình rơi xuống bóng đêm, hơn nữa trong khi rơi xuống lại không thể lên tiếng. Chẳng những không thể lên tiếng mà còn phải ung dung, cho dù biết kết cục sau khi rơi xuống là bi thương vô hạn, nàng ta vẫn phải cười vui vẻ, cười lặng lẽ. Nhưng ít nhất lần rơi này nàng ta có thể kêu, nàng ta có thể phát tiết tất cả sự sợ hãi, kinh hoàng, ngỡ ngàng, bất lực của mình. Tiểu Muội liều mạng hét lên, cảm thấy cả đời này nàng ta chưa bao giờ hét to như vậy, dường như phát tiết hết sự kìm nén nhiều năm trong Tiêu Phòng điện. Tiểu Muội đã trượt xuống cuối đuôi rồng, trượt xuống mặt băng, nhưng nàng ta vẫn nhắm mắt, hai tay nắm chặt, ngẩng đầu lên trời, nước mắt đầy mặt, không ngừng hét vang. Chanh Nhi và Mạt Trà ngơ ngác nhìn nàng ta, nhìn Thượng Quan Tiểu Muội như một đứa bé, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Vân Ca cười khanh khách trượt từ trên đầu rồng xuống, trượt tới đâu, tiếng cười vang lên tới đó. Trong tiếng cười, nàng cũng trượt xuống đuôi rồng, lao vào người Tiểu Muội vẫn đang ngồi hét trên mặt băng. Vân Ca cười lớn, ôm lấy Tiểu Muội, hai người lăn tiếp một đoạn. Trên mặt băng, hai người đều mặc áo da, giống như hai con gấu con đang lăn tròn.
Tiểu Muội mở mắt, hoang mang nhìn Vân Ca. Ta vẫn chưa chết sao?
Vân Ca cười rất vui vẻ, đưa tay gãi mũi Tiểu Muội. “Xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi! Không ngờ lại khiến muội sợ đến bật khóc như vậy! Ha ha ha…”
Vân Ca nằm trên mặt băng, ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Thượng Quan Tiểu Muội ngơ ngác nhìn Vân Ca, cả tâm trí lẫn trong lòng đều trống rỗng, hoang mang không biết làm thế nào, lại cảm thấy thoải mái chưa từng có. Dường như trong tiếng hết ấy, nàng ta đã tạm thời vứt bỏ tất cả, vứt bỏ thân phận, gia thế của nàng ta, vứt bỏ những lời dạy bảo của phụ thân, gia gia, ngoại tổ phụ. Bây giờ nàng ta chỉ là một cô bé bị Vân Ca bắt nạt và trêu chọc. Nước mắt Tiểu Muội không kìm được chảy ròng ròng.
Vân Ca không dám cười nữa, vội dùng tay áo của mình lau nước mắt cho Tiểu Muội. “Đừng khóc, đừng khóc. Tỷ sai rồi, tỷ không nên trêu muội, tỷ tự phạt mình, tối sẽ nấu cho muội ăn, muội muốn ăn gì cũng được.”
Nàng vừa nói vừa vẫy tay, gọi Lưu Phất Lăng đến: “Hoàng thượng đến an ủi Tiểu Muội một chút, nước mắt của muội ấy sắp cuốn trôi miếu long vương rồi.”
Lưu Phất Lăng không để ý đến Vân Ca, chỉ đứng xa xa, lẳng lặng nhìn hai người.
Vu An định tiến lên giảng hòa, Lưu Phất Lăng khẽ giơ tay, Vu An lại lùi về chỗ cũ.
Thượng Quan Tiểu Muội khóc hu hu, nước mắt nước mũi lau hết vào tay áo Vân Ca. Vân Ca vẫn cẩn thận dỗ dành, một hồi lâu sau Tiểu Muội mới ngừng khóc, cúi đầu, dường như hết sức xấu hổ.
Vân Ca ngán ngẩm trợn mắt nhìn Lưu Phất Lăng, gọi Chanh Nhi tới chỉnh lại nghi dung cho Tiểu Muội.
Phú Dụ nhanh trí sớm đã phân phó tiểu thái giám đi lấy áo da, lúc này đã mang đến nơi, vội bưng tới giao cho Mạt Trà, thay chiếc áo đã bẩn cho Vân Ca. Vân Ca đi tới bên cạnh Lưu Phất Lăng, cười hỏi: “Huynh có muốn chơi không? Chơi vui lắm.”
Lưu Phất Lăng nhìn nàng, lại nhìn con rồng trên mặt băng, không nói gì. Vân Ca ghé vào tai chàng, nói nhỏ: “Muội biết, thực ra huynh cũng rất muốn biết cảm giác thế nào, nhưng đường đường là thiên tử một nước, sao có thể chơi những trò chơi trẻ con này được? Trước mặt nhiều hoạn quan cung nữ như vậy, làm sao có thể để mất uy nghi? Buổi tối chúng ta gọi Tiểu Muội cùng lén đến chơi.”
Lưu Phất Lăng không trả lời Vân Ca, chỉ hỏi: “Đây là trò muội đã chơi khi còn bé à?”
Vân Ca gật đầu. “Nghe cha muội nói mùa đông ở đông bắc cực kỳ lạnh, lạnh đến mức có thể đông rụng tai người. Đến mùa đông, trẻ con ở đó thích ngồi lên ki hót rác trượt từ trên dốc băng xuống. Sau khi nghe muội cũng đòi chơi, một năm nọ, nhân dịp sinh nhật muội, cha đã làm cái này cho muội. Khi đó muội nghĩ, tiếc là huynh…”
Lưu Phất Lăng mỉm cười. “Bây giờ chơi cũng được mà.”
Vân Ca hết sức mừng rỡ. “Huynh đồng ý buổi tối đến chơi với muội và Tiểu Muội à?”
Lưu Phất Lăng không tỏ thái độ, Vân Ca coi như chàng đã đồng ý.
Thượng Quan Tiểu Muội cúi đầu, xấu hổ đi tới thi lễ với Lưu Phất Lăng. “Thần thiếp trước là thất nghi, sau là thất lễ, xin Hoàng thượng thứ tội.”
Lưu Phất Lăng cho nàng ta đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Tính tình lưu lộ không phải sai lầm, có tội gì mà thứ?”
Lưu Phất Lăng lại dặn dò Vân Ca: “Đừng chơi trên băng quá lâu, cẩn thận không lại ho.”
Nói xong chàng dẫn Vu An đi, Vân Ca không gọi lại được, tức giận đến mức không ngừng giậm chân.
Sau khi Lưu Phất Lăng đến, toàn bộ thái giám và cung nữ xung quanh đều đứng thẳng tắp như những thân cây trụi lá, hết sức quy củ. Lưu Phất Lăng vừa đi, tất cả lại như cây khô gặp trời xuân, náo nhiệt hẳn lên, háo hức nhìn con rồng băng, muốn lên chơi một lần.
Vân Ca cười, nói: “Mọi người đều có thể chơi được.”
Mạt Trà lập tức đi đầu, chạy tới chỗ chiếc thang. “Nô tỳ chơi trước.”
Chanh Nhi hơi sợ nhưng lại không kìm nổi tò mò, cứ do dự không biết làm sao. Cuối cùng được Mạt Trà khích lệ, Chanh Nhi cũng trượt một lần.
Thượng Quan Tiểu Muội đứng bên cạnh Vân Ca, nhìn mọi người hò hét ầm ĩ. Khi trượt xuống, có người hét lên sợ hãi, có người cười to, dường như đều quên mất thân phận của mình, quên nơi này là hoàng cung, đều để mặc bản tính của mình được bộc lộ. Rất lâu sau, Tiểu Muội mới nói với Vân Ca: “Muội cũng muốn chơi lần nữa.”
Vân Ca quay sang cười với nàng ta, gật đầu.
Thấy Hoàng hậu tới, mọi người đều lập tức tránh ra. Tiểu Muội chậm rãi leo lên đầu rồng, ngồi yên lặng một lát, đột nhiên buông tay nắm lan can, để mặc cơ thể mình trượt xuống.
Lần này nàng ta mở to hai mắt, bình tĩnh nhìn người mình trượt xuống mà không thể khống chế, khi thì nhanh, khi thì ngoặt, khi thì chậm, bình tĩnh nhìn mặt sông càng lúc càng gần. Sau đó nàng ta bình tĩnh nhìn Vân Ca.
Không có tiếng hét, cũng không có tiếng cười, chỉ có nụ cười yên lặng mà vui vẻ.
Vân Ca ngơ ngác nhìn Tiểu Muội.
***
Chăm chú nhìn thái giám đang treo đèn lồng ngoài điện, Tiểu Muội mới thật sự ý thức được một năm nữa lại sắp qua.
Nàng ta lệnh cho thị nữ mang hộp trang điểm đến.
Hộp trang điểm được sơn hình hai con uyên ương gác chéo cổ với nhau, phần cổ có thể chuyển động, trên lưng có hai cái nắp, một vẽ hình đánh chuông gõ khánh, một vẽ hình đánh trống múa hát, đều tả cảnh hôn khánh của hoàng thất. Tiểu Muội chọn một bông hoa lụa đỏ thắm trong hộp cài lên đầu, xoay một vòng trước gương, cười hì hì, nói: “Buổi tối ăn hơi nhiều, bản cung muốn ra ngoài đi dạo một chút.”
Một cung nữ già bên cạnh vội nói: “Để nô tỳ đưa nương nương ra ngoài.”
Tiểu Muội gật đầu thờ ơ, hai cung nữ già hầu hạ Tiểu Muội ra khỏi Tiêu Phòng điện.
Tiểu Muội vừa đi vừa chơi, hết sức tùy hứng. Hai cung nữ thấy tâm tình nàng ta rất tốt, liền cười, rụt rè hỏi: “Ngày hôm nay nương nương và cung nữ ở Tuyên Thất điện đó đã làm gì vậy?”
Tiểu Muội cười duyên, trả lời: “Bọn ta chơi một trò chơi rất thú vị, người có thể rơi từ trên cao xuống mà lại không ngã, rất kích thích.”
Tiểu Muội thì thầm với hai cung nữ, miêu tả tỉ mỉ trò chơi đó như thế nào. Vừa nói chuyện, Tiểu Muội vừa như vô tình dẫn hai cung nữ đi tới bờ sông Thương.
Trăng sáng vằng vặc, ánh trăng chiếu khắp mặt sông. Một con rồng uốn lượn nằm trên sông, trong suốt, lấp lánh dưới ánh trăng tựa như ảo mộng, khiến người ta tưởng như mình đang ở trên cung trăng.
Trăng bạc như một con thuyền nghiêng nghiêng treo trên khung trời.
Có hai người đang ngồi trên đầu rồng. Từ góc nhìn của Tiểu Muội, có cảm giác như cả hai đang ngồi trên mặt trăng. Vành trăng khuyết như con thuyền chở hai người bơi trên bầu trời, bên cạnh có rồng ngọc bảo vệ. Hai cung nữ đi theo phía sau Tiểu Muội bị cảnh tượng huyền ảo trước mắt làm cho chấn động, đều đứng sững người, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Trên đầu rồng có trải da hổ, Vân Ca ngồi dựa vào thành lan can, hai chân buông xuống, hơi ngẩng đầu nhìn trời.
Lưu Phất Lăng ngồi chếch phía sau nàng, tay cầm một nậm rượu trắng, uống một ngụm rồi đưa cho Vân Ca, Vân Ca uống một ngụm rồi lại đưa trả Lưu Phất Lăng.
Không lời nào có thể diễn tả sự ăn ý và ung dung, tự tại của hai người.
Vân Ca vốn định gọi Tiểu Muội cùng đến, nhưng Lưu Phất Lăng không nói gì, kéo thẳng nàng đến sông Thương. Những tính toán của Vân Ca không thực hiện được, vốn cũng rất ấm ức, nhưng thấy cảnh đẹp, sự ấm ức trong lòng lập tức tan biến. Vân Ca nhỏ giọng nói: “Chúng ta giống như thần tiên vậy.” Nàng chỉ ánh đèn thấp thoáng phía cung điện xa xa. “Chỗ đó là nhân gian hồng trần, chuyện ở đó chẳng liên quan gì tới chúng ta.”
Lưu Phất Lăng nhìn ánh đèn ở phía tay Vân Ca chỉ. “Đêm nay, chuyện ở đó chẳng liên quan gì tới chúng ta.”
Vân Ca cười. “Lăng ca ca, muội nhìn thấy huynh có mang tiêu đến, huynh thổi cho muội nghe một khúc đi! Tiếc là muội không hợp tấu với huynh được, nhưng huynh thổi tiêu rất hay, nói không chừng chúng ta có thể gọi rồng tới thật.”
Truyền thuyết thời Xuân Thu, Lộng Ngọc công chúa, con gái Tần Mục công yêu một nam nhân tên là Tiêu Sử. Hai người cưới nhau, hết sức ân ái. Tiêu Sử giỏi thổi tiêu, hai vợ chồng hợp tấu, lại đưa long phượng tới, thành tiên mà đi. Vân Ca vô tình ví bọn họ như phu thê Tiêu Sử, Lộng Ngọc. Trong mắt Lưu Phất Lăng ánh lên nét cười, lấy tiêu ra, đưa lên môi thổi cho Lộng Ngọc của chàng nghe.
“Có người con gái cùng ngồi trên xe
Gương mặt xinh tươi như hoa mới nở
Hoạt bát như chim non nhảy nhót
Trên người đeo ngọc bội long lanh
Dung mạo nàng chẳng kém Mạnh Khương
Nét đẹp thanh cao mà duyên dáng
Có người con gái cùng ngồi trên xe
Gương mặt xinh tươi như hoa mới nở
Hoạt bát như chim nhảy nhót
Trên người đeo ngọc bội lanh canh
Dung mạo nàng chẳng kém Mạnh Khương
Phẩm đức cao sang ta ghi nhớ.”
Đây là bài Người con gái cùng xe thuộc phần Trịnh phong trong quyển Quốc phong của Kinh Thi, là lời của một vị quý công tử khen ngợi phẩm đức và dung mạo của ý trung nhân. Trong mắt người này, hết thảy những gì thuộc về ý trung nhân đều tốt nhất, bất kể sau này có gặp một nữ nhân xinh đẹp thế nào, y cũng vĩnh viễn không quên phẩm đức và dung mạo của ý trung nhân. Lưu Phất Lăng mượn bài này để thổ lộ tình ý ngay trước mặt nàng.
Vân Ca nghe mà vừa xấu hổ vừa tức giận. Dù tức giận nhưng lại không biết nên phát tiết thế nào, dù sao thì người ta cũng chỉ thổi tiêu của người ta, một chữ cũng không nói, tâm tư của nàng đều là tự nàng suy nghĩ miên man mới có. Vân Ca không dám nhìn Lưu Phất Lăng, quay người nhìn xuống bên dưới, lại thấy ánh trăng chiếu xuống màn sương lung linh như lá trúc ướt sương, như hoa sen hé nở, tươi đẹp lại vô hạn mênh mang.
Thượng Quan Tiểu Muội nghe thấy khúc nhạc, nụ cười trên môi không thể giữ được nữa. May mà hai cung nữ đứng phía sau, không dám đứng ngang hàng với nàng ta nên nàng ta có thể đối mặt với trời đêm, để mặc nụ cười vốn đã giả dối kia tan biến. Một khúc chưa hết, Tiểu Muội đột nhiên quay người đi về. “Hoàng thượng ở trên kia, không được làm mất nhã hứng của Hoàng thượng, về thôi!”
Hai cung nữ vội vã ngước nhìn bóng hai người trên đài cao. Dù nghe không hiểu khúc nhạc, nhưng một người có thể khiến Hoàng thượng cùng đi chơi giữa đêm khuya, lại thổi tiêu vì người đó, riêng chuyện này đã quá đủ để nghĩ đến nhiều điều. Bước chân Tiểu Muội vội vã, gần như là chạy, nàng ta không muốn nghe thấy câu cuối cùng: “Dung mạo nàng chẳng kém Mạnh Khương, phẩm đức cao sang ta ghi nhớ” đó. Chỉ cần không nghe thấy, có lẽ nàng ta có thể giữ lại một chút hy vọng xa vời.
Phẩm đức cao sang ta ghi nhớ? Ghi nhớ… Thật sự cả đời sẽ không quên sao?
Lưu Phất Lăng thổi xong khúc nhạc, lại lẳng lặng nhìn Vân Ca. Vân Ca ngẩng đầu nhìn, im lặng nhìn trăng.
“Vân Ca, không được gán ghép lung tung nữa, chỉ làm huynh và Tiểu Muội càng thêm phiền phức mà thôi. Huynh…”
Lưu Phất Lăng đưa tiêu lên môi, chỉ thổi một câu: “Dung mạo nàng chẳng kém Mạnh Khương, phẩm đức cao sang ta ghi nhớ.”
Cả người Vân Ca khẽ run lên. Nàng cố tình tạo cơ hội để Lưu Phất Lăng và Tiểu Muội ở bên nhau, muốn để Tiểu Muội thoát khỏi lớp vỏ bọc của mình, bày tỏ nội tâm với Lưu Phất Lăng. Bọn họ vốn là phu thê, nếu hai bên có tình, chung sống hòa hợp, một năm sau nàng sẽ có thể ra đi mà không còn cảm thấy áy náy. Nhưng không ngờ chàng đã nhìn thấu tâm tư nàng, lúc sáng quay lưng đi thẳng, ban tối lại nhất quyết không cho nàng đi gọi Tiểu Muội. Phẩm đức cao sang ta ghi nhớ ư?
Vân Ca sợ hãi, nhưng lại có một cảm giác tê dại lạ lùng, khó hiểu dâng trào trong lồng ngực.
Phủ đệ của Hoắc Quang.
Tuy chỉ là tết ông Táo nhưng Hoắc phủ cũng trang hoàng hết sức rực rỡ, có điều chủ nhân của Hoắc phủ lại không hề đắm chìm trong bầu không khí tết nhất.
Hoắc Quang ngồi ở vị trí chủ vị, Hoắc Vũ và Hoắc Sơn ngồi bên trái phía dưới, Hoắc Vân và hai người mặc trang phục cấm quân ngồi bên phải phía dưới. Bọn họ nhìn như ngang vai vế với Hoắc Vũ, Hoắc Sơn và Hoắc Vân, nhưng tư thế của hai người không thoải mái như Hoắc Sơn, Hoắc Vân mà tỏ ra thận trọng hơn rất nhiều. Hai người này là Đặng Quảng Hán và Phạm Minh Hữu, con rể của Hoắc Quang. Đặng Quảng Hán là Vệ úy Trường Lạc cung, Phạm Minh Hữu là Vệ úy Vị Ương cung, hai người cùng nắm giữ toàn bộ cấm quân hoàng cung.
Phạm Minh Hữu bẩm với Hoắc Quang: “Cha, thái giám và cung nữ trong Tuyên Thất điện đều do Vu An nắm trong tay, mấy lần con định sắp đặt người vào thì hoặc là bị Vu An tìm lý do đuổi đi nơi khác, hoặc là bị hắn bới móc lỗi lầm mà đuổi thẳng ra khỏi cung. Ngày nào còn Vu An, ngày đó người của chúng ta sẽ rất khó vào được Tuyên Thất điện.”
Hoắc Vân nhíu mày, nói: “Người này lại cực khó động vào. Vu An là tổng quản cung đình được tiên đế đích thân chỉ định, lại được Hoàng thượng tin tưởng. Nhiều năm như vậy, tiền tài, quyền thế mê hoặc, Vu An vẫn không hề dao động. Con còn nghĩ, xưa nay Hoàng đế vẫn thường đa nghi, định mượn tay Hoàng thượng trừ bỏ hắn, hoặc ít nhất làm cho Hoàng thượng xa lánh hắn. Nhưng ly gián, chia rẽ, chúng ta đã sắp dùng hết một lượt ba mươi sáu kế rồi, sự tín nhiệm của Hoàng thượng đối với Vu An vẫn không hề giảm bớt. Hai người này đúng là như tay chân không thể tách rời.”
Hoắc Quang yên lặng không nói, Hoắc Sơn cau mày gật đầu.
Hoắc Vũ tính tình ngạo mạn, rất ít khi coi ai ra gì, vẻ mặt rất không vui nhưng chẳng ngờ lại không lên tiếng. Những thích khách lần trước đến cả hài cốt cũng không còn, hắn tổn thất không ít hảo thủ, vậy mà vẫn không tra rõ võ công của Vu An rốt cuộc cao hay thấp. Đối với một hoạn quan như Vu An, vốn hắn vẫn khách sáo ngoài mặt nhưng trong lòng lại hết sức xem thường, nhưng sau lần ám sát hụt đó, hắn đã thật sự kiêng nể Vu An.
Đặng Quảng Hán nói: “Tuyên Thất điện cũng không quá lớn, cho dù không có người hầu hạ sát bên cạnh, nhưng bất cứ động tĩnh gì chúng ta cũng có thể biết được.”
Hiện nay cũng chỉ có thể như thế, Hoắc Quang gật đầu, nhìn về phía Phạm Minh Hữu. “Gần đây có chuyện gì đặc biệt không?”
Phạm Minh Hữu dè dặt đáp: “Hình như tối hôm qua Hoàng thượng ở lại chỗ cung nữ mới tới đó.”
Hoắc Vũ nghẹn lời, hỏi: “Cái gì mà hình như? Có chính là có, không có chính là không có! Rốt cuộc Hoàng thượng có… có… ngủ… với nó hay không?” Hoắc Quang nhìn Hoắc Vũ, Hoắc Vũ ấp úng đổi một chữ đã sắp nói ra thành miệng thành chữ ngủ.
Phạm Minh Hữu vội nói: “Theo thị vệ quan sát, Hoàng thượng đã ngủ lại chỗ cung nữ đó.”
Hoắc Quang cười mơ hồ. “Đây là chuyện tốt, Hoàng thượng vẫn chưa có con nối dõi, có thêm nữ nhân được nhận ơn mưa móc là chuyện may mắn của Đại Hán ta.”
Mọi người trong phòng không dám nói nữa, chỉ biết ngồi yên lặng.
Hoắc Quang cười, nhìn bọn họ. “Còn có chuyện gì không? Không có chuyện gì thì về đi.”
Phạm Minh Hữu cẩn thận nói: “Trước khi con rời cung, cung nữ ở Tiêu Phòng điện chuyển lời cho con, nói có một cung nữ tên là Chanh Nhi mới đến hầu hạ Hoàng hậu nương nương.”
Hoắc Vân nói: “Việc này chúng ta biết rồi, là người của Hoàng thượng.”
Phạm Minh Hữu nói: “Đích xác là người của Tổng quản Vu An sắp xếp, nhưng nghe nói là chủ ý của cung nữ họ Vân ở Tuyên Thất điện đó, lấy danh nghĩa sai Chanh Nhi đến Tiêu Phòng điện chăm sóc hoa cỏ gì đó.”
Hoắc Vũ giận quá hóa cười. “Con nha đầu họ Vân này mặt mũi thế nào mà lại khiến Hoàng thượng không gần nữ sắc của chúng ta mê mệt như vậy? Lúc này vẫn chưa phải phi tần, nếu để nó làm phi tần, không lẽ đến cả chuyện triều chính cũng phải nghe lời nó?”
Phạm Minh Hữu cúi đầu, nói: “Bọn cung nữ còn nói tối hôm nay Hoàng Thượng cũng đi cùng cung nữ đó, hết thổi tiêu lại uống rượu, hết sức thân mật.”
Hoắc Quang phất phất tay. “Được rồi, ta biết rồi, các ngươi đều ra ngoài đi!”
Nhìn con trai, cháu trai, con rể đều cung kính rời khỏi phòng, Hoắc Quang thả lỏng thân thể, đứng dậy chậm rãi đi lại trong nhà.
Sáng sớm hôm qua ông ta vừa đi gặp Vân Ca, buổi tối Hoàng thượng đã ngủ lại chỗ Vân Ca. Đây là Hoàng thượng cố tình cho ông ta xem hay sao? Cảnh cáo ông ta đừng hòng can thiệp vào chuyện của Hoàng thượng? Xem ra Hoàng thượng đã quyết tâm không để đại hoàng tử có chút quan hệ nào với nhà họ Hoắc.
Thánh hiền đã dạy, trưởng ấu có thứ tự. Từ trước thời Tần đến nay, ngôi vị hoàng đế chính là do con trưởng kế thừa. Nếu muốn phá vỡ quy chế để đoạt ngôi thì cũng không phải không thể nhưng sẽ có rất nhiều phiền phức.
Bước chân Hoắc Quang dừng lại trước một thanh đao cong treo trên tường. Không phải kiểu cách rèn của người Hán mà là đao dùng trên ngựa của dân tộc du mục Tây Vực. Tất cả đồ đạc trong thư phòng của Hoắc Quang đều hết sức truyền thống, thanh đao cong này đúng là một vật khác thường.
Hoắc Quang chăm chú nhìn thanh đao một lát, “keng” một tiếng, đột nhiên rút đao ra. Đao sắc như nước, hơi lạnh giá buốt. Thân đao phản xạ hình ảnh của một nam nhân hai bên tóc mai đã hoa râm, có vài phần xa lạ. Dường như mới hôm qua, thanh đao này còn gác lên cổ ông ta, người nọ giận dữ trợn mắt nhìn. “Ta phải giết ngươi.” Ông ta cười tươi, cụp mắt nhìn lưỡi đao lạnh lẽo phản chiếu hình ảnh một thiếu niên mày kiếm mắt sáng, nụ cười tươi rói. Hoắc Quang cười lạnh với nam nhân trên lưỡi đao. Bây giờ ông ta đã quên mất cách cười tươi rồi.
Năm đại ca qua đời, ông ta chưa đến mười sáu tuổi. Đột nhiên, thế giới của ông ta sụp xuống. Lúc đi, đại ca chói chang như nắng gắt. Ông ta luôn cho rằng mình sẽ chờ đến lúc đại ca trở lại Trường An, ông ta sẽ đứng dưới thành Trường An, kiêu ngạo nhìn đại ca oai hùng trên ngựa. Ông ta sẽ cao giọng hô: “Phiêu Kỵ Tướng quân” như tất cả mọi người. Có lẽ ông ta còn kéo cả những người bên cạnh, nói với bọn họ rằng người trên ngựa là đại ca của ông ta. Nhưng ai mà ngờ mặt trời lại rơi xuống?
Đại ca và Vệ Kháng cùng rời khỏi Trường An đến biên cương lãnh binh, nhưng chỉ có Vệ Kháng trở lại Trường An.
Ông ta đến cổng thành, chỉ nghênh đón được thi thể đã thối rữa của đại ca, và cả tin dữ đại tẩu đã dùng đao tự sát, thi thể không còn nguyên vẹn.
Cuối cùng không còn bất cứ người nào có thể tranh giành hào quang với họ Vệ nữa. Còn ông ta thì trở thành một đứa cô nhi trong thành Trường An.
Đại ca tuổi trẻ tài cao, đại ca lạnh lùng ngạo mạn, đại ca gây vô số thù hằn trong triều đình. Dưới quầng sáng chói mắt như mặt trời của đại ca, không một ai dám hành động thiếu suy nghĩ nhưng khi đại ca vừa đi, tất cả mọi người đều rục rịch, ông ta trở thành đối tượng thù hận của mọi người. Ông ta đã hưởng thụ những vinh quang mà dòng họ Hoắc của đại ca mang đến, cũng có nghĩa ông ta phải đối mặt với tất cả mọi ánh đao bóng kiếm.
Từ một thiếu niên phải vùng vẫy sinh tồn trong hoàn cảnh khó khăn đến một kẻ dưới một người, trên vạn người ngày hôm nay, thậm chí một người ở trên đó cũng không dám làm gì ông ta, ông ta đã phải từ bỏ bao nhiêu, đã mất những gì? Ngay cả ông ta cũng không muốn biết.
Vân Ca?
Gương mặt tươi cười dịu dàng của Vân Ca hiện ra trong ánh sáng của ngọn nến. Hoắc Quang bỗng nhiên vẫy đao, ngọn nến lập tức tắt phụt.
Trong nhà tối om, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, làm người ta sững sờ nhận ra ánh trăng đêm nay thật đẹp.
Mảnh trăng khuyết ngang lưng trời như thanh đao trong tay ông ta.
“Cạch” một tiếng, đao cong đã vào vỏ.
Nếu trong người hoàng tử không chảy dòng máu của nhà họ Hoắc thì Hoàng thượng cũng đừng hòng có được hoàng tử!
Nếu nữ nhân nhà họ Hoắc trong hậu cung không được sủng ái thì những nữ nhân khác cũng đừng hòng sống sót!