• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Mạnh Giác đưa mắt nhìn bóng dáng Quảng Lăng Vương hoàn toàn biến mất trong rừng cây rồi mới đi tới chỗ Vân Ca, nhìn như ung dung nhưng trong nháy mắt đã ngồi xuống trước mặt nàng. “Bị thương ở đâu?”

Vân Ca phớt lờ y, chỉ nói với Lưu Hạ: “Vương gia, Phú Dụ đã ngất xỉu rồi, dân nữ bị chó cắn vào chân, xin Vương gia sai người đưa dân nữ và Phú Dụ về nơi ở của công chúa.”

Lưu Hạ cười nhìn Mạnh Giác, phân phó hạ nhân chuẩn bị cáng tre đưa mấy người Vân Ca về.

Hoắc Thành Quân không tiện làm bộ không biết thân phận của Lưu Hạ nữa, chỉ có thể cố ý làm ra vẻ kinh ngạc, vội vàng thi lễ. “Lần đầu tiên gặp Vương gia, Thành Quân mắt kém, xin Vương gia thứ tội.”

Lưu Hạ cười, phất tay áo. “Dù sao cũng có câu không biết không có tội, ngươi đã nói là ngươi không biết thì ta còn có thể nói gì được? Càng là thánh hiền càng cảm thấy học thức của mình không đủ, càng biết rõ mới càng dám nói không biết.”

Hoắc Thành Quân giận dữ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười. “Lời dạy của Vương gia thâm ảo quá, Thành Quân nghe không hiểu.”

Mạnh Giác muốn xem xét thương thế cho Vân Ca, Vân Ca vũng vẫy không chịu để y chạm vào người, nhưng sức lực lại kém y rất nhiều, căn bản không lay chuyển được.

Mạnh Giác cầm một cánh tay Vân Ca xem xét thương thế cho nàng, tay kia của Vân Ca không ngừng đánh Mạnh Giác. “Không cần huynh xem cho muội, không cần huynh xem cho…”

Mạnh Giác thấy nàng chỉ bị cắn một nhát vào bắp chân, mặc dù máu chảy nhiều nhưng không bị thương đến gân cốt, sự lo lắng cũng vơi bớt, liền cầm lấy băng gạc tùy tùng của Lưu Hạ mang tới cầm máu cho Vân Ca.

Hoắc Thành Quân cười nói: “Vân Ca, mặc dù tỷ cũng thường giận dỗi ca ca muội, nhưng so với muội thì vẫn còn kém xa. Vừa rồi ca ca muội ở trên đỉnh núi nhìn thấy muội bị hai con chó ngao tấn công, huynh ấy tái cả mặt, đánh ngựa chạy thẳng xuống dưới chân núi. Tại sao muội còn làm mình làm mẩy nữa?”

Sau khi xuất hiện, cử chỉ của Mạnh Giác vẫn hết sức ung dung, hoàn toàn không nhìn ra sự sốt ruột. Lúc này được Hoắc Thành Quân nhắc nhở, Vân Ca mới để ý thấy mão của Mạnh Giác hơi lệch, trên tay áo còn vương không ít vụn cỏ, cũng đoán được lúc đó hẳn là y đã lao thẳng xuống dưới mà không phân biệt có phải đường mòn hay không.

Cảm giác trong lòng nàng rất khó tả, nếu vô tình thì đừng đến trêu chọc nàng, nàng cũng không cần sự quan tâm như xa như gần của y.

“Ca ca của muội quang minh lỗi lạc, chưa bao giờ huynh ấy nhếch nhác như thế này, có mà huynh ấy…” Thấy đôi mắt đen láy của Mạnh Giác chỉ chăm chú nhìn mình như không hề định ngăn cản nàng nói tiếp, Vân Ca thấy trong lòng đau xót. Nếu như người ta chỉ coi nàng như muội muội thì nàng cần gì phải nói thêm nữa? Nuốt lại những lời sắp ra khỏi miệng, nàng gắng sức gạt tay Mạnh Giác ra, bám vào tay đòn chiếc cáng, cố gắng ngồi lên trên, nhắm mắt lại, không chịu mở miệng nữa, cũng không chịu mở mắt ra.

Mạnh Giác lại xem vết thương cho Hứa Bình Quân, thấy cũng không có trở ngại gì liền dìu Hứa Bình Quân ngồi xuống bên cạnh Vân Ca, dặn dò những người khiêng cáng: “Khiêng cẩn thận một chút, đừng để xóc quá.”

Lưu Hạ vốn vẫn bừng bừng hào hứng chờ xem cuộc đại chiến giữa hai tình địch Hoắc Thành Quân và Vân Ca, xem Tiểu Giác hòa giải cuộc chiến này thế nào, không ngờ Vân Ca đã hoàn toàn đặt thân ngoài chuyện, hắn chán nản lắc đầu, xoay người lên ngựa. “Không thú vị gì cả. Đi săn thôi, đi săn nào!” Nói xong hắn chạy còn nhanh hơn lời nói, cả đám người nhanh chóng biến mất trong rừng.

Hứa Bình Quân nhỏ giọng nói: “Vân Ca, Mạnh đại ca nói như vậy cũng có nguyên nhân. Nếu một lời nói dối có thể cứu tính mạng một người thì muội có nói không? Một khi muội bị bắt, rất có thế sẽ dính dáng đến đại công tử, nói muội là thích khách có lẽ còn hơi gượng ép, tỷ muội mình cũng đã được nghe không ít, động cái là cả nhà chết hết.”

Vân Ca mở mắt ra, hơi quay đầu lại nhìn về phía sau.

Lúc này đã đi rất xa, không biết vì sao Mạnh Giác và Hoắc Thành Quân vẫn đứng ở chỗ cũ. Vân Ca thấy trong lòng đắng chát, đang định quay lại, bỗng nhìn thấy dường như Hoắc Thành Quân định vung tay bạt tai Mạnh Giác, Mạnh Giác túm cổ tay nàng ta, Hoắc Thành Quân vũng vẫy rút ra, vội vã nhảy lên ngựa, đánh ngựa chạy như điên. Mạnh Giác không đuổi theo nàng ta mà vẫn đứng ở chỗ cũ.

Vân Ca không hiểu, ngơ ngác nhìn Mạnh Giác. Tại sao y lại có thể chọc giận Hoắc Thành Quân? Tại sao không đuổi theo Hoắc Thành Quân? Nàng đang ngẩn người, Mạnh Giác đột nhiên xoay lại nhìn về phía Vân Ca.

Cách sơn đạo khúc khuỷu quanh co, Vân Ca vẫn cảm thấy trong lòng run lên, lập tức quay đầu về, không dám nhìn tiếp.

Lúc về đến nơi ở, công chúa đã bị kinh động. Mặc dù Phú Dụ không bị nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh, công chúa chỉ có thể gọi Vân Ca và Bình Quân lên hỏi.

Vì bắp chân Vân ca bị chó cắn, khó có thể quỳ xuống, công chúa dứt khoát lệnh cho nàng và Hứa Bình Quân đều ngồi trả lời.

Vân Ca kể lại sơ qua tình hình, nói với công chúa nàng và Hứa Bình Quân không cẩn thận lao vào Quảng Lăng Vương, Quảng Lăng Vương thả chó cắn các nàng, nhấn mạnh sự trung thành của Phú Dụ đối với công chúa, hắn liều chết cứu giúp thế nào, cuối cũng nói qua loa việc Xương Ấp Vương bắt gặp trong lúc nguy nan, sau đó Xương Ấp Vương cứu các nàng.

Công chúa nghe xong trầm ngâm một hồi hỏi: “Vương huynh có biết các ngươi là người trong phủ bản cung không?”

Vân Ca đang suy nghĩ làm thế nào tránh né vấn đề này, đợi Phú Dụ tỉnh lại sẽ quyết định trả lời sau, Hứa Bình Quân đã mở miệng: “Dân nữ nghe thấy Phú Dụ cầu khẩn Quảng Lăng Vương, nói bọn dân nữ là khách của công chúa, để Quảng Lăng Vương cho chó ăn thịt Phú Dụ, buông tha cho bọn dân nữ. Có điều khi đó có tiếng chó sủa, bọn dân nữ cũng kêu khóc, dân nữ không biết Quảng Lăng Vương có nghe thấy không.”

Công chúa cười lạnh, gật đầu mấy cái, hồi lâu sau mới lại hỏi: “Sau khi Xương Ấp Vương cứu các ngươi, phản ứng của Vương huynh thế nào? Bọn họ đã nói những gì?”

Vân Ca lập tức tranh nói trước Hứa Bình Quân: “Bọn dân nữ chưa hề trải qua tình cảnh như thế, khi đó cho rằng đã chết chắc, hồn phách sớm đã hoảng sợ mà tan hết, được người ta đưa về thế nào cũng chỉ nhớ mang máng, cho nên không biết Quảng Lăng Vương và Xương Ấp Vương nói những gì.”

Công chúa nghĩ đến thương thế của Phú Dụ, lại nhìn thấy vết máu đầy người Vân ca và Hứa Bình Quân, khẽ thở dài: “Làm khó các ngươi rồi. Các ngươi cố gắng dưỡng thương cho tốt, chuyên tâm nấu ăn, có ấm ức gì bản cũng sẽ bồi thường cho các ngươi.”

Nói xong, công chúa lại nói với tổng quản bên cạnh: “Lệnh cho thái y chăm sóc Phú Dụ tử tế, ngươi nói với hắn, hiếm có người trung thành như hắn, bảo hắn yên tâm dưỡng thương, sau khi bình phục, bản cung sẽ có an bài thật tốt cho hắn.”

***

Sau khi xem qua thương thế cho Vân Ca và Hứa Bình Quân, thái y liền kê đơn thuốc, dặn dò hai người hoạt động ít, tĩnh dưỡng nhiều.

Sau khi sắc thuốc uống xong thì trời đã tối.

Vân Ca nằm trên giường, ngẩn người nhìn nóc nhà chằm chằm.

Hứa Bình Quân nhỏ giọng hỏi: “Muội cho rằng tỷ không nên nói với công chúa câu đó à?”

“Không phải. Muội đang bực vì khi còn bé không chịu học võ cho tốt, nếu cha muội, mẹ muội, ca ca muội, Tuyết tỷ tỷ, Lục Lạc, Tiểu Đào, Tiểu Khiêm mà biết muội không đánh được hai con chó thì hoặc là bọn họ sẽ tức giận đến ngất xỉu, hoặc là sẽ cười nhạo muội cả đời. Hứa tỷ tỷ, việc này tỷ muội mình phải giữ bí mật, sau này nếu gặp người trong nhà muội, tỷ nhất định không được nhắc tới.”

Hứa Bình Quân đang định chê Vân ca lúc này rồi mà còn lo đến vấn đề thể diện, nhưng nghĩ đến Lưu Bệnh Dĩ lại lập tức hiểu ra việc cười nhạo là không đúng. “Vân Ca, quyết định thế nhé. Đây là bí mật của tỷ muội mình, muội cũng nhất định không được nhắc tới trước mặt Bệnh Dĩ.”

“Vâng.”

“Vân Ca, bây giờ tỷ hơi hối hận vì lời nói vừa rồi. Có điều khi đó tỷ thực sự rất giận. Chúng ta đã cố gắng tránh né chỗ bọn họ đi săn, chỉ vì một con hươu mà vị Vương gia kia muốn lấy mạng ba người. Bọn họ quá mưc coi thường mạng người. Những người đọc sách đó còn nói cái gì mà “yêu dân như con”, tất cả đều là nhảm nhí. Nếu như Hoàng đế cũng là người như vậy thì tỷ cũng không muốn nhìn thấy nữa, nhìn thấy rồi lại chỉ thêm tức giận.”

“Lời đã nói ra rồi thì cũng không cần suy nghĩ thêm nhiều nữa.” Vân Ca cười, làm mặt quỷ với Hứa Bình Quân, trêu chọc. “Yêu dân như con cũng không phải là nhảm nhí, Hoàng thượng yêu dân đích xác cũng như yêu con, đều là thuận thì sống, nghịch thì chết. Yêu dân như con, thực ra lời này không phải nói Hoàng đế yêu dân đến mức nào, chẳng qua là người nghe cứ cố tình suy diễn như vậy thôi.”

Hứa Bình Quân nghĩ đến việc Hán Vũ Đế giết chết cả nhà Vệ Thái tử chỉ vì nghi ngờ, yêu con như vậy thì sợ rằng không có mấy người dân muốn Hoàng thượng yêu dân như con. Nàng ta buồn cười nói: “Vân ca, muội chỉ được cái xuyên tạc. Nếu để Hoàng đế biết muội cắt nghĩa yêu dân như con là như vậy thì chắc chắn cũng sẽ yêu muội như con.”

Nói xong, Hứa Bình Quân mới cảm thấy mình hơi quá lời, liền thở dài. “Giờ đây tỷ cũng bị muội làm hư hết rồi, ngay cả Hoàng thượng mà cũng dám trêu chọc.”

Vân Ca cười không để ý. “Tỷ tỷ, lúc nghĩ đến việc từng cãi nhau với Vương gia Đại Hán, cảm giác của tỷ thế nào?”

Hứa Bình Quân nhớ đến Lưu Hạ, cười khì một tiếng. “Cảm giác không tồi. Có điều sau khi biết hắn là vương gia, tỷ cảm thấy hình như hắn cũng rất uy nghiêm, làm một vương gia hung ác khác tức giận đến mức mặt hết xanh lại tái nhưng cũng chỉ có thể trợn mắt. Tại sao trước kia tỷ không thấy thế nhỉ?”

Hai người đều bật cười to, nhưng lại động đến vết thương nên lập tức cùng xuýt xoa đau đớn.

Nói chuyện một hồi, tác dụng an thần của thuốc được phát huy, hai người dần chìm vào giấc ngủ.

***

Một tỳ nữ bóp vai cho Lưu Hạ, một tỳ nữ đấm chân cho hắn, còn có hai tỳ nữ đứng quạt, Hồng y thì bóc nho cho hắn ăn.

Đang vô cùng thoải mái, Tứ Nguyệt ngoài rèm vẫy tay, ngoài Hồng Y, những người khác đều lập tức lui ra ngoài. Lưu Hạ tức giận mắng: “Tiểu Giác chết tiệt, không để cho ai được thoải mái bao giờ.”

Mạnh Giác từ ngoài rèm nhẹ nhàng đi vào. “Hôm nay huynh rất muốn đánh nhau đúng không? Cứ khiêu khích Quảng Lăng Vương mãi.”

Lưu Hạ bật cười. “Nghe nói con chó còn lại của vương thúc đột nhiên mắc bệnh lạ, thấy người là cắn, suýt nữa cắn vương thúc bị thương. Vương thúc nổi giận, tự mình động thủ giết chết chó yêu. Con chó đáng thương, cảm giác bị chủ nhân giết chết chắc không dễ chịu chút nào. Lần sau đầu thai phải học cách nhìn người, áo bào của Mạnh công tử chúng ta mà cũng dám cắn hay sao? Hoắc Thành Quân cũng thật đáng thương, một khắc sau đã bị người bên cạnh dùng làm mồi, còn phải cảm kích người ta đã bảo vệ nữa.”

Mạnh Giác không hề để tâm, ngồi xuống đối diện với Lưu Hạ.

Lưu Hạ nói với Hồng Y: “Hồng Y, sau này phải nhớ, có đi lại cũng phải cách xa con hồ ly của chúng ta một chút.”

Hồng Y chỉ cười ngọt ngào.

Mạnh Giác nói với Hồng Y: “Hồng Y, thuốc trị liệu ngoại thương trong cung ban cho còn không?”

Hồng Y gật đầu.

“Muội và Tứ Nguyệt đi đón Vân Ca với Hứa Bình Quân đến đây. Chắc chắn Vân Ca sẽ không chịu, với tính tình của cô ấy thì muội cũng không khuyên được, bảo Tứ Nguyệt dùng một chút trầm hương.”

Hồng Y lại gật đầu, lau sạch tay, lập tức vén rèm ra ngoài.

Lưu Hạ ho mấy tiếng, bày ra vẻ mặt bàn công chuyện, nói nghiêm túc: “Tiểu Giác, hôm nay ngươi làm hai việc không khôn ngoan. Ta xem đi xem lại thì thấy hình như đều có chút liên quan đến Vân Ca cô nương, nhưng nghĩ đến Mạnh công tử của chúng ta, nhất quán vẫn lạnh từ trong lòng ra đến ngoài mặt, ta cũng không dám khẳng định máu chảy trong người ngươi rốt cuộc có nóng hay không, cho nên cảm thấy chắc chắn là ta đã đoán nhầm. Hai việc sai lầm này của Mạnh công tử chắc chắn là có nguyên do khác, có điều ta quá ngu dốt nên mới không hiểu được mà thôi. Không biết Mạnh công tử có chịu chỉ điểm để bản vương đỡ phải nghi hoặc nữa hay không?”

Mạnh Giác yên lặng không nói, cầm chén rượu bên tay Lưu Hạ, ngẩng đầu uống cạn, alij lập tức rót cho mình một chén nữa.

Lưu Hạ cười hì hì nhìn Mạnh Giác, Mạnh Giác vẫn không để ý đến hắn, chỉ im lặng uống rượu.

Lưu Hạ ghé tới trước mặt Mạnh Giác. “Chắc bản thân ngươi cũng đã phát hiện từ lâu, nếu không cũng chả lúc gần lúc xa với Vân Ca như thế. Một người như Vân Ca, chính nàng ta không động tâm thì cho dù ngươi có là ai cũng không thể ép nàng ta lấy ngươi được. Rõ ràng ngươi đã sắp thành công mà lại đi đẩy nàng ta ra. Ôi! Đáng thương! Vốn chỉ là muốn làm cho một tiểu cô nương động tình, không ngờ chính mình lại loạn hết tâm tư. Có phải ngươi sợ không? Sợ tâm tình của chính mình sẽ bị nàng ta làm cho ảnh hưởng? Thậm chí còn hoàn toàn không muốn nhìn thấy Vân Ca, cho nên mới càng tỏ ra lãnh đạm với nàng ta, lúc thì đi dạo ngoại ô với Thượng Quan Lan, lúc thì chàng chàng thiếp thiếp với Hoắc Thành Quân? Nhưng lúc nhìn thấy tính mạng của Vân Ca bị đe dọa, Mạnh công tử của chúng ta đột nhiên phát giác tim mình đập mạnh, đập thình thịch không khống chế được. Lo lắng? Sợ hãi? Hay căng thẳng?”

Mạnh Giác vung chưởng đánh thẳng về phía cổ họng Lưu Hạ, Lưu Hạ lập tức lui lại.

“Cách tôi xa một chút, không được đắc ý quên hình, nếu không thì không cần chờ đến lúc Quảng Lăng Vương đánh huynh đâu.”

Từ trước đến nay, mỗi lần giao đấu với Mạnh Giác, Lưu Hạ đều luôn ở thế hạ phong, đây là lần đầu tiên hắn chiếm thế thượng phong nên hắn vui mừng khôn xiết, vỗ tay cười to.

Cười một hồi, tiếng cười đột nhiên dừng lại, Lưu Hạ ngơ ngác nhìn ra bên ngoài đến thất thần, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Ta rất muốn tìm người đánh nhau, vốn muốn đánh một trận long trời lở đất với Quảng Lăng Vương, vậy mà ngươi lại chạy ra chen ngang.”

Vẻ mặt Mạnh Giác buồn bã, một hơi uống cạn rượu trong chén.

Lưu Hạ nói: “Tên Quảng Lăng Vương kia là kẻ vừa chọc một cái nhảy dựng lên ngay, hôm nay lại có thể nhẫn nhịn được, xem ra Yên Vương đã quyết ý tạo phản rồi. Quảng Lăng Vương muốn chờ sau khi Yên Vương lên ngôi mới quay lại giải quyết ta.”

Mạnh Giác cười lạnh. “Dã tâm mưu phản của Yên Vương đã có từ lâu, chỉ có điều nước Yên, đất phong của hắn không hề trù phú, tài lực không đủ, năm đó Thượng Quan Kiệt và Hoắc Quang lại đồng tâm hiệp lực, hắn cũng không có cơ hội nào để lợi dụng. Giờ đây ba quyền thần đấu đá, không có tâm lực để ý đến chuyện khác, bè phái trong triều mọc lên như nấm, hơn nữa có một người muốn làm vương gia khác họ đến phát điên như tôi đổ tiền cho hắn mua sắt thép, rèn binh khí, nếu hắn không phản thì đã không phải người nhà họ Lưu các huynh.”

“Lão tam, ta không quan tâm ngươi đối phó với Thượng Quan Kiệt như thế nào, ta chỉ cần mạng Yên Vương, giam cầm hay giáng thành thứ dân cũng không được.”

Mạnh Giác mìm cười. “Giờ này sang năm, hắn đã ở trước điện Diêm Vương.”

Lưu Hạ vẫn nhìn ra cửa sổ, vẻ mặt lạnh lùng. “Hôm nay là ngày giỗ nhị đệ, nếu ngươi muốn đánh ta thì cứ ra tay, bỏ lỡ cơ hội hôm nay thì ta sẽ trả đòn, công phu nửa vời của ngươi còn chưa đánh lại được ta đâu.”

Mạnh Giác lẳng lặng ngồi, lại rót cho mình một chén rượu, đưa lên uống cạn.

Nhìn thấy Hồng Y ngoài rèm thò đầu vào, y không nói một câu, đứng dậy đi luôn.

Lưu Hạ cầm lấy bầu rượu, dốc thẳng vào miệng.

***

Vân Ca cảm giác có người nhẹ nhàng chạm vào vết thương của nàng, lập tức mở mắt ra, nhìn thấy Mạnh Giác đang ngồi bên giường, đang băng bó vết thương cho nàng. Vân Ca lập tức ngồi dậy định đi. “Mạnh Giác, huynh nghe không hiểu tiếng người à? Muội đã nói rồi, huynh không cần khám bệnh cho muội. Từ nay về sau, huynh đừng đến làm phiền muội nữa.”

“Huynh đã nói với Hoắc Thành Quân rằng muội không phải muội muội của huynh, sau này huynh sẽ không đến gặp riêng nàng ta nữa.”

Động tác của Vân Ca dưng lại. “Chính là vì chuyện này mà nàng ta định bạt tai huynh?”

Mạnh Giác cười nhìn Vân Ca. “Muội cũng nhìn thấy à? Nàng ta không đánh trúng, huynh không thích người khác chạm vào mình. Có điều hôm nay muội lại đánh huynh không ít.”

Vân Ca cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Khi đó muội bị thương, rất yếu, đánh trúng cũng không đau.”

“Nằm xuống đi, huynh còn đang bôi thuốc.”

Vân Ca do dự một lát rồi nằm xuống. “Muội đang ở đâu? Hứa tỷ tỷ đâu?”

“Đây là chỗ ở của Tiểu Hạ, cũng chính là đại công tử. Hôm nay muội đã gặp huynh ấy. Hồng Y đang bôi thuốc cho Bình Quân, răng chó ngao rất sắc, thuốc thái y bôi cho bọn muội tuy có thể liền vết thương nhưng chắc chắn sẽ để lại sẹo. Thuốc huynh đang bôi cho muội là bí dược chuyên trị ngoại thương trong cung, sẽ không để lại sẹo.”

Để tiện bôi thuốc, cả bắp chân Vân Ca đều lộ ra. Lúc Mạnh Giác bôi thuốc, một tay cầm cổ chân Vân Ca, ngón áp út tay kia nhẹ nhàng xoa trên miệng vết thương.

Vân Ca vừa tự nói với mình y là thầy thuốc còn mình là bệnh nhân nên cũng không có gì, vừa nóng bừng mặt, mắt căn bản không dám nhìn Mạnh Giác, chỉ nhìn chằm chằm lên đỉnh màn.

“Không phải huynh đã nói với muội là không được nấu ăn cho công chúa nữa sao?” Mặc dù Mạnh Giác lên tiếng trách cứ nhưng giọng nói lại chất đầy lo lắng.

“Người ta là công chúa, lời của công chúa muội không thể không nghe. Mặc dù công chúa cũng coi như là một người hòa nhã nhưng ai biết làm trái ý công chúa thì sẽ có phiền phức gì? Hơn nữa Hứa tỷ tỷ muốn đến chơi, cho nên bọn muội đã đến.”

“Tại sao muội không tới tìm huynh?”

Vân Ca yên lặng một lát, lí nhí nói: “Hôm đó chẳng phải huynh quay người đi luôn sao? Sau đó cũng không gặp lại huynh. Ai biết huynh ở chỗ tỷ tỷ, muội muội nào?”

Mạnh Giác băng bó vết thương cho Vân Ca kĩ càng, rồi chỉnh lại y phục, ngồi bên cạnh nàng.

Hai người đều không nói, trong yên lặng lại có một sự bình tĩnh ấm áp hiếm thấy.

“Vân Ca.”

“Dạ.”

“Muội không phải muội muội của huynh.”

“Dạ.”

“Huynh cho rằng mình không loạn luân thích muội muội của mình.”

Đây là lần đầu tiên Mạnh Giác tỏ tình gần như trực tiếp, không còn mây khói mờ mịt, như gần như xa giống như trước kia.

Mặt Vân ca đỏ bừng, khóe miệng lại không nhịn được cong lên. Một hồi lâu sau, nàng mới nhỏ giọng hỏi: “Lần này huynh đến với ai? Công chúa? Yên Vương? Hay là…?” Giọng Vân ca càng lúc càng nhỏ.

Giọng Mạnh Giác rất thản nhiên: “Huynh đến cùng Hoắc Quang, không phải Hoắc Thành Quân.”

Vân Ca cười quay đầu đi. “Muội quan tâm làm gì!”

“Vết thương còn đau không?”

“Bôi thuốc lạnh buốt, không đau nữa.”

Mạnh Giác cười, vuốt tóc Vân Ca. “Vân Ca, nếu lần này công chúa lệnh cho muội nấu ăn thì không cần làm tốt quá, chỉ cần không mắc sai lầm là được.”

Vân Ca gật đầu. “Vâng. Có phải công chúa lại muốn bắt muội nấu ăn cho Hoàng thượng phải không? Lần trước Hoàng thượng có thích món ăn muội làm không? Hoàng thượng nói gì? Nếu Hoàng thượng thích món ăn muội làm thì Hứa tỷ tỷ không cần lo Hoàng thượng là người giống như Quảng Lăng Vương nữa.”

Mạnh Giác không trả lời câu hỏi của Vân Ca, chỉ chau mày, cười nhạt, nhỏ giọng nhắc lại một lần: “Quảng Lăng Vương.”

Vân Ca lập tức cầm cánh tay Mạnh Giác, căng thẳng nhìn y.

Mạnh Giác cười. “Huynh không phải người điên như Tiểu Hạ, huynh cũng không có cả dòng họ để dựa dẫm. Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, ngủ đi!”

“Muội không ngủ được, chắc là vì vừa ngủ một lúc, bây giờ thấy rất tỉnh táo. Vài ngày tới cũng không thể đi lại khắp nơi nữa, có rất nhiều thời gian để ngủ. Huynh có buồn ngủ không? Nếu huynh không buồn ngủ thì nói chuyện với muội được không?”

Mạnh Giác thoáng nhìn Vân Ca, đỡ Vân Ca ngồi dậy, quay lưng về phía nàng. “Bám chắc vào!”

Vân Ca ngẩn ra một lát rồi ngoan ngoan bám lên lưng Mạnh Giác.

Mạnh Giác cõng nàng ra khỏi phòng, đi dưới ánh trăng dọc theo khe núi.

Một vầng trăng tròn chiếu sáng cả ngọn núi, tiếng dế kêu rả rích, thỉnh thoảng có đom đóm bay qua bên người bọn họ.

Một sườn núi thoai thoải phủ kín cỏ xanh, nhìn từ dưới lên trên, những giọt sương đọng trên lá cây sáng long lanh dưới ánh trăng, ánh sáng lấp lánh, dường như cả dòng sông Ngân đã đổ vào khe núi.

Cùng với bước chân Mạnh Giác, Vân Ca cũng như đi giữa sông Ngân.

Vân Ca không dám phát ra tiếng động nào, chỉ sợ làm kinh động khung cảnh đẹp đẽ này.

Không biết đi dưới chân núi bao lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng nước ào ào. Vân Ca thấy trong lòng ấm áp dào dạt, ban ngày bị chó cắn một miếng, suýt mất mạng mà cũng không nhìn thấy thác nước, buổi tối lại có một người cùng nàng đi xem.

Khi thác nước đổ dốc xuất hiện trước mặt Vân Ca, nàng không nhịn được kêu khẽ lên một tiếng, bước chân Mạnh Giác cũng dừng lại.

Lúc này bầu trời thăm thẳm, một vầng trăng tròn trêu cao trên khung trời, đỉnh núi mờ xanh như ẩn như hiện, một dòng nước trẳng xóa đổ từ trên cao xuống rồi vỡ vụn trên nền đá, ngàn vạn đóa hoa nước trắng như tuyêt bắn lên tung tóe.

Trên vô số đóa hoa nước, một chiếc cầu vồng trăng nối liền hai khe núi, mông lung như lụa mỏng, dường như những dải màu đỏ vàng cam lục lam chàm tím còn nhẹ nhàng đung đưa theo gió.

Mạnh Giác đặt Vân Ca xuống, hai người đứng trước thác nước, yên lặng nhìn chiếc cầu vồng trăng khó gặp.

Mạnh Giác xưa nay vẫn luôn chín chắn đột nhiên làm một việc rất trẻ con, y nhặt ba nhánh cây khô lên cầm trong tay thay hương, đứng vái trước chiếc cầu vồng trăng.

Vân Ca nhỏ giọng hỏi: “Huynh đang tế bái thân nhân à?”

“Huynh đã từng thấy cầu vồng đẹp hơn thế này, trong cầu vồng có cung điện lầu các, đình đài nhà cửa.”

Có loại cầu vồng như vậy sao? Vân Ca suy nghĩ một lát. “Huynh nhìn thấy ảo ảnh ở sa mạc à? Trong truyền thuyết của các bộ tộc trên sa mạc, có một con yêu quái gọi là Thận, chuyên phun hơi nước tạo thành cảnh đẹp. Nếu như những người đói khát đi đến ảo cảnh đẹp đẽ đó thì chắc chắn sẽ chỉ có đường chết.”

“Khi đó huynh còn chưa gặp nghĩa phụ, không biết đó là ảo cảnh nguy hiểm.”

Vân Ca nghĩ đến tình cảnh nguy hiểm của Mạnh Giác khi đó, thầm kinh hãi.

Mạnh Giác lại chuyển giọng: “Vân Ca, huynh rất thích Trường An, bởi Trường An hùng tráng, bao dung, rộng rãi, người Hung Nô như Kim Nhật Đê cũng có thể làm đại thần phụ chính. Huynh vẫn nghĩ vì sao mọi người đều thích gọi nhà Hán là Đại Hán, thì ra không phải cương vực của nhà Hán rộng lớn, mà là bởi tính dung nạp rất mạnh của nó.”

Vân Ca ngơ ngác gât đầu, tại sao đang nói ảo ảnh lại đột nhiên chuyển đến Trường An?

“Khi còn bé, huynh từng có thời gian dài phiêu bạt ở khu vực Hồ Hán hỗn tạp. Không giống Trường An, xung đột Hồ Hán ở đó rất quyết liệt. Vì tướng mạo của mình nên huynh luôn bị người khác kỳ thị, người Hồ cho rằng huynh là người Hán bọn họ ghét, người Hán lại cho rằng huynh là người Hồ bọn họ ghét. Để có thêm vài phần cơ hội sống, đám du côn vô lại sẽ liên kết thành các bang phái hỗ trợ lẫn nhau, nhưng huynh lại chỉ có thể độc lai độc vãng, đến tận lúc gặp được nhị ca.

“Huynh ấy là người Hán à?”

Mạnh Giác gật đầu. “Để sống sót, huynh và nhị ca dùng hết các thủ đoạn trộm cướp lừa gạt. Lần đầu tiên gặp nhau, huynh và huynh ấy đánh nhau một trận quyết liệt để tranh giành một cái bánh cứng như đá. Cuối cùng huynh ấy thắng, huynh thua. Vốn huynh ấy có thể cầm bánh đi, nhưng huynh ấy đột nhiên quay lại chia cho huynh một nửa. Khi đó đã ba ngày huynh không có gì ăn, nhờ có nửa miếng bánh đó mà huynh mới lại có sức ra ngoài trộm cắp tiếp. Nhị ca vẫn cho rằng Hoàng đế nhà Hán là một hoàng đế xấu, muốn tống cổ ông ta đi để chính mình làm hoàng đế, để những người đói bụng đều có cơm ăn. Mà khi ấy huynh cũng rất hận Trường An, bọn huynh càng nói càng hợp nhau, có một lần sau khi hai người bị đánh gần chết, bọn huynh đã kết nghĩa huynh đệ.”

Nhìn nhất cử nhất động, quần áo phục sức của Mạnh Giác hôm nay, Vân Ca hoàn toàn không thể tưởng tượng được người trong câu chuyện lại chính là y. Giọng Mạnh Giác bình thản đến mức giống như đang kể một chuyện không liên quan gì đến mình, Vân ca nghe lại hết sức xót xa.

“Có một lần bọn huynh lạc đường trong sa mạc, nhìn thấy chiếc cầu vồng đẹp chưa từng thấy. Khi đó bởi vì mất nước nên huynh không còn chút sức lực nào, nhị ca không nỡ uống nước trong túi nước của huynh ấy, gắng sức giữ lại cho huynh. Huynh ấy nói người mất nước trong sa mạc nhất định phải uống nước muối mới có thể sống sót, nhưng khi đó bọn huynh tìm đâu ra nước muối? Huynh ấy căn bản không nên lãng phí nước và công sức vì huynh, nhưng huynh ấy vẫn cõng huynh. Huynh còn nhớ huynh ấy vừa đi vừa nói với huynh, đừng ngủ, đừng ngủ, đệ nhìn phía trước kìa, đẹp thật, chúng ta sắp đến nơi rồi.”

Mạnh Giác cười, nhìn cầu vồng trăng, dường như đã chìm vào ký ức khi đó, vẻ mặt hết sức nhu hòa.

Trong tuyệt cảnh, được một người chăm sóc, bất chấp tính mạng, không rời không bỏ, đó là một chuyện may mắn và hạnh phúc.

Bởi vì cho dù tuyệt vọng cũng cảm thấy ấm áp.

Vân Ca vừa lo lắng cho tình cảnh hai đứa trẻ khi đó lại vừa vui vẻ thay Mạnh Giác. “Các huynh làm thế nào đi ra khỏi sa mạc?”

“May mà gặp được nghĩa phụ mà hai thằng nhóc suýt bị Thận bắt hồn bọn huynh mới được sống sót. Huynh đi theo nghĩa phụ học đọc học viết, học đủ loại tài nghệ. Nhị ca lại chỉ ở lại nửa năm, học một chút võ công kỹ xảo rồi ra đi. Huynh ấy muốn về Đại Hán tìm muội muội thất lạc.”

“Sau đó thế nào? Nhị ca của huynh ấy.”

Mạnh Giác chăm chú nhìn cầu vồng trăng, một lúc lâu sau mới nói: “Sau đó, đến lúc huynh tìm được huynh ấy thì huynh ấy đã chết rồi.”

Vân Ca lặng lẽ hành lễ với cầu vồng.

Lúc đứng lên, vì một chân bị đau nên nàng hơi mất thăng bằng, Mạnh Giác liền đỡ lấy cánh tay nàng.

Đối với Vân Ca, Mạnh Giác vẫn tưởng gần mà lại xa.

Có lúc, cho dù y ngồi bên nàng, nàng cũng cảm thấy y cách mình rất xa.

Đêm nay, Mạnh Giác hoàn mỹ không tì vết, phong tư xuất chúng đó đã biến mất, cũng là lần đầu tiên Vân Ca cảm thấy Mạnh Giác đang thật sự đứng bên cạnh mình.

“Huynh gọi huynh ấy là nhị ca, vậy là huynh còn có một đại ca nữa à?”

Mạnh Giác không trả lời ngay, dường như đang trầm ngân suy nghĩ, một hồi lâu sau, nét cười mới rạng ngời trong đôi mắt. “Đúng. Chính là tên điên Tiểu Hạ đó. Hắn và nhị ca là huynh đệ kết nghĩa, cũng coi như là huynh trưởng của huynh.”

Cầu vồng trăng cong cong trước mặt họ cũng như một cây cầu, đầu bên này là hiện tại, đầu bên kia là hạnh phúc. Chỉ cần họ chịu bước lên đó, chịu đi theo phương hướng cầu vồng chỉ dẫn là có thể đi tới hạnh phúc ở bờ bên kia.

Mà lúc này đôi mắt đen láy của Mạnh Giác đang chăm chú nhìn nàng.

Vân Ca biết Mạnh Giác đã đi bước đầu tiên.

Vân Ca cầm tay Mạnh Giác, ngón tay Mạnh Giác lạnh buốt, nhưng tay Vân Ca rất ấm áp.

Mạnh Giác chậm rãi xoay tay cầm tay Vân Ca.

Cùng với sự chuyển động của mặt trăng, cầu vồng biến mất, Mạnh Giác lại cõng Vân Ca lên. “Còn muốn đi đâu xem nữa?”

“Ờ… Đi đâu cũng được. Chỉ muốn cứ thế này, đi mãi, đi mãi, đi mãi…” Vân Ca không biết Mạnh Giác có hiểu nàng nói đi tiếp là có ý gì không nhưng nàng vẫn không nhịn được, mỉm cười nói đi nói lại.

Vốn là một ngày rất xui xẻo, nhưng vì một người mà đã thay đổi hoàn toàn.

Tâm tình Vân Ca tựa như cầu vồng đêm trăng, tỏa ra bảy màu chói lọi.

Nghe thấy Mạnh Giác cười nói: “Bài hát rất hay. Chỗ này cách hành cung rất xa, có thể hát to hơn một chút”, Vân Ca mới nhận ra mình đang khe khẽ hát.

Không ngờ lại là bài này. Tim nàng đập mạnh, Mạnh Giác nhỏ giọng cười hỏi: “Sao thế? Không muốn hát cho huynh nghe à?”

Vân Ca cười, lắc đầu, tiếp tục hát khẽ.

Lần đầu tiên Mạnh Giác được nghe Vân Ca hát, không ngờ chất giọng của nàng lại đẹp thế, trong trẻo êm tai, du dương trầm bổng, như tiếng ca vang lên từ những đám mây trắng.

Tiếng hát không lớn lắm, nhưng trong đêm yên tĩnh, theo làn gió ấm áp, tiếng hát của nàng vẫn bay đi rất xa.

Bay qua bãi cỏ, vượt qua khe núi, bay qua rừng cây, bay tới sơn đạo…

***

“Bầu trời đêm nặng nề hạ thấp

Triệu vì sao lấp lánh đi theo

Côn trùng vỗ cánh bay cao

Chàng đang nhớ đến người nao hỡi chàng?

Những vì sao trên trời rơi lệ

Muôn đóa hoa dưới đất héo tàn

Gió lạnh thổi suốt canh thâu

Có chàng là mọi nỗi sầu tiêu tan

Côn trùng bay cũng như hoa ngủ

Phải có đôi có cặp mới vui

Đêm tối đến có gì e ngại

Chả ngại khi đau xót trong lòng

Không sợ mêt chẳng sợ đau

Cũng ngại gì đông tây nam bắc…”

Lưu Phất Lăng trên xe ngựa đột nhiên vén rèm, Vu An lập tức ra lệnh dừng xe, khom lưng yên lặng nghe phân phó.

Lưu Phất Lăng lắng tai nghe một lát, cố nén kích động hỏi Vu An: “Ngươi nghe thấy không?”

Vu An nghi hoặc hỏi lại: “Nghe thấy cái gì? Hình như là tiếng hát.”

Lưu Phất Lăng nhảy xuống xe ngựa, rời khỏi sơn đạo, chạy băng qua cỏ dại đá núi đuổi theo tiếng hát.

Vu An hoảng sợ lập tức đuổi theo. “Hoàng thượng, Hoàng thượng, Hoàng thượng muốn tìm thứ gì, nô tài sẽ sai người lập tức đi tìm. Hoàng thượng nên đến hành cung trước đã.”

Hình như Lưu Phất Lăng hoàn toàn không nghe thấy Vu An nói, chỉ ngưng thần nghe tiếng ca một lát rồi lại rảo bước đuổi theo.

Vu An và các thái giám khác chỉ có thể vừa nghe vừa chạy sau lưng Lưu Phất Lăng.

Tiếng ca trong gió như có như không, rất khó phân biệt, nhỏ đến mức tiếng bước chân cũng át mất được. Nhưng đối với Lưu Phất Lăng, đây chính là làn điệu quen thuộc nhất trong lòng, bất kể tiếng ca nhỏ đến mức nào, chỉ cần nàng còn hát là chàng có thể nghe thấy.

Đuổi theo tiếng ca theo đường gần nhất, rất nhiều đoạn hoàn toàn không có đường. Rừng cây rậm rạp, bụi cây gai cào rách áo bào của Lưu Phất Lăng.

Vu An định sai người cầm đao mở đường, lại bị Lưu Phất Lăng ngại ồn ào quá ngăn cản.

Lúc nhìn thấy ngay cả cánh tay Hoàng thượng cũng xuất hiện vết máu, Vu An cuống lên, hoảng sợ gần chết. “Hoàng thượng, Hoàng thượng…”

“Im mồm.” Lưu Phất Lăng vừa lắng nghe tiếng ca vừa chạy về phía trước, hoàn toàn không để ý đến những chuyện đang xảy ra trên người mình.

Vu An căm hận, thầm nguyền rủa người hát, hình như ông trời nghe thấy lời nguyền rủa của y, tiếng ca đột nhiên biến mất.

Lưu Phất Lăng đứng yên tại chỗ, không thể tin được, cố gắng lắng nghe, lại không có chút âm thanh nào nữa. Chàng vội vã chạy về phía trước, hy vọng có thể bắt được tiếng ca trong gió nhưng vẫn không có tiếng động nào.

“Các ngươi đều nghe thật kĩ xem.” Lưu Phất Lăng sốt ruột ra lệnh.

Vu An và các thái giám khác chăm chú lắng nghe một hồi, lắc đầu như trống bỏi tỏ ý mình không nghe thấy gì cả.

Lưu Phất Lăng cố chạy lên chỗ cao, muốn thấy rõ bốn phía, nhưng xung quanh chỉ có bóng đêm vô biên vô hạn, yên tĩnh đến dịu dàng, yên tĩnh đến tàn nhẫn.

Lưu Phất Lăng ngơ ngác nhìn núi non nhấp nhô liên miên xung quanh.

Vân Ca, muội đang trốn ở một trong những ngọn núi này sao? Gần như thế, lại xa đến vậy.

“Ai biết người hát ở hướng nào?”

Một thái giám khi còn bé nhà ở vùng núi, cẩn thận suy nghĩ một lát rồi bẩm: “Mặc dù gió thổi từ đông về nam, nhưng người hát có khả năng đi về phía nam, cũng có khả năng đi về phía đông, còn có tiếng vọng từ khe núi quấy nhiễu, rất khó để xác định chính xác ạ.”

“Ngươi dẫn người đi theo hướng ngươi đoán xem xét một chút.”

Làm xong việc có thể làm duy nhất trong lúc này, Lưu Phất Lăng buồn bã đứng tại chỗ, thất thần ngẩng mặt nhìn lên trời.

Trăng bạc vô thanh, gió mát vô hình.

Trời đất mệnh mông, chỉ có mình chàng đứng trên đỉnh núi.

Trăng tròn có thể giúp người đoàn tụ không? Chính Hằng Nga cũng chỉ múa lượn một mình, còn có thể bận tâm đến buồn vui tan hợp của nhân gian sao?

Lưu Phất Lăng đứng yên, những người khác cũng không dám cử động.

Vu An gọi hai tiếng thăm dò, nhưng thấy Lưu Phất Lăng không có bất cứ phản ứng nào, y cũng không dám lên tiếng nữa.

Rất lâu sau, Lưu Phất Lăng lặng lẽ đi về.

Bóng dáng chàng trong đêm trăng, dù ngay thẳng kiên nghị, lại gầy yếu đơn côi.

Vu An đi theo sau lưng Lưu Phất Lăng, đột nhiên tự tát mạnh vào mặt mình, chạy vội tới nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, cho dù khe núi khuếch âm thì người hát cũng đang ở phụ cận núi Cam Tuyền. Có thể sai người điều binh phong tỏa toàn bộ những đỉnh núi phụ cận, không cho bất kỳ ai ra vào, sau đó tra hỏi từng người, nhất định có thể tìm ra.”

Lưu Phất Lăng liếc nhìn Vu An, chân vẫn tiếp tục đi về phía trước mà không hề dừng lại.

Vu An lại lập tức tự tát một cái. “Nô tài hồ đồ.”

Nếu như làm to chuyện như vậy mà là nói với người khác là chỉ để tìm một người ca hát trong đêm thì ba vị vương gia kia có thể tin được không? Hoắc Quang, Thượng Quan Kiệt, Tang Hoằng Dương có thể tin được không? Chỉ sợ người hát còn chưa tìm được, các phiên vương đang rục rịch muốn ngóc đầu dậy cũng đã bị ép tạo phản rồi.

Lưu Phất Lăng nói: “Ngươi sai người bí mật đi thăm dò, tra hỏi tất cả những nữ nhân trong Cam Tuyền cung, lục soát tất cả các hộ gia đình gần đó nữa.”

Lưu Phất Lăng ngồi trong xe ngựa, vẫn ngưng thần lắng nghe bên ngoài.

Không có tiếng ca. Không có gì cả! Chỉ có tiếng bánh xe ngựa đè lên sơn đạo.

Vân Ca, là muội sao?

Nếu như là muội, vì sao đã gần Trường An như vậy lại không đến tìm huynh?

Nếu như không phải muội, vì sao huynh lại thấy quen thuộc như vậy?

Vân Ca, vì sao đêm nay tiếng ca của muội lại cất lên?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK