• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Mặc dù Thất Lý Hương đã mở cửa trở lại nhưng việc làm ăn vẫn ế ẩm như cũ.

Hứa Bình Quân liếc nhìn bốn phía, thấy xung quanh không có người, liền ghé tai Vân Ca, nhỏ giọng hỏi: “Việc của muội xong chưa? Xong rồi thì hôm nay chúng ta về sớm một chút.”

Vân Ca kinh ngạc hỏi: “Chẳng phải đại ca đã dặn là huynh ấy sẽ tới đón tỷ muội mình cùng về sao? Không đợi đại ca à?”

Hứa Bình Quân hơi đỏ mặt, thấp giọng nói: “Tỷ muội tới gặp đại phu, tỷ đã chậm một tháng rồi, tỷ nghĩ là… nghĩ là…”

Vân Ca cau mày suy nghĩ một lát. “Có thể là hằng ngày tỷ ăn nhiều đồ lạnh, chắc không có vấn đề gì lớn. Tháng này ăn nhiều đỗ mang tính nóng một chút.”

Hứa Bình Quân khẽ véo mà Vân Ca một cái. “Đúng là ngốc! Tỷ nghĩ là tỷ có rồi.”

Vân Ca vẫn không phản ứng lại, ngơ ngác hỏi: “Tỷ có cái gì?”

Hứa Bình Quân lườm Vân Ca vẻ khinh bỉ, vài phần ngượng ngùng lúc trước sớm đã bị Vân Ca làm cho bực mình bay lên chín tầng mấy. “Có em bé rồi!”

Vân Ca ngẩn ra một lát, đột nhiên ôm lấy Hứa Bình Quân, lại lập tức hoảng sợ buông nàng ta ra, giống như sợ ôm chặt một chút là sẽ làm em bé bị đau.

Vân Ca hết sức thận trọng sờ bụng Hứa Bình Quân, hưng phấn nói: “Lát nữa chắc chắn đại ca sẽ vui chết mất. Muội cho người đi tìm đại ca luôn đây.”

Hứa Bình Quân giữ chặt tay Vân Ca. “Tỷ còn chưa dám khẳng định, cho nên muốn tới gặp đại phu trước, đến lúc khẳng định chính xác rồi mới nói với Bệnh Dĩ. Không chừng là tỷ mừng hụt một trận thì sao?”

Vân Ca gật đầu. “Cũng đúng. Vậy bây giờ tỷ muội mình đi luôn.”

Khi đại phu nói với Hứa Bình Quân đích xác là có tin vui, Hứa Bình Quân và Vân Ca mừng đến nỗi không nói thành lời.

Hứa Bình Quân vốn luôn tiết kiệm lại lần đầu tiên cho thêm đại phu một ít tiền ngoài tiền khám bệnh, còn không ngừng nói: “Cám ơn, cám ơn, cám ơn…”

Cám ơn đến mức vị đại phu trẻ tuổi cũng phải xấu hổ nói với Hứa Bình Quân: “Không cần cám ơn, không cần cám ơn. Cần cám ơn thì nên đi cám ơn phu quân của cô, đây không phải công lao của tôi.”

Một câu nói vội lại là một lời nói bạy, đại phu xấu hổ đỏ bừng mặt, có điều cuối cùng cũng khiến Hứa Bình Quân ngừng nói “cám ơn”.

Vân Ca đấm bàn cười, suýt nữa đổ cả ghế.

Lúc Vân Ca và Hứa Bình Quân ra khỏi y quán thì trời đã nhá nhem tối.

Hai người đều hết sức hưng phấn, Vân Ca cười nói: “Được rồi, từ hôm nay trở đi việc ăn uống của tỷ sẽ do muội toàn quyền phụ trách. Tốt nhất là không nên uống thuốc an thai, vì dù sao thì thuốc nào cũng có ba phần độc. Muội sẽ về xem lại sách thật kĩ rồi bảo Mạnh Giác bắt mạch cho tỷ, nhất định…”

Vân Ca chợt thấy con ngõ này quá mức yên tĩnh, bản năng sinh tồn khiến nàng lập tức nắm tay Hứa Bình Quân chạy đi nhưng đã muộn. Mấy nam nhân che mặt liền nhanh chóng vây quanh hai người.

Vân Ca lo lắng cho Hứa Bình Quân, lập tức nói: “Các ngươi cần bắt ai? Bất kể mục đích của các ngươi là gì, bắt một mình ta là đủ rồi.”

Một người “hừ” lạnh một tiếng. “Bắt cả hai.”

Hứa Bình Quân tóm tay Vân Ca, cả người run lẩy bẩy. “Chồng tôi không có tiền, chỉ là người dân bình thường.”

Vân Ca khẽ nắm tay Hứa Bình Quân. “Bọn ta sẽ ngoan ngoãn đi theo các ngươi, không được làm bọn ta bị thương, nếu không cá chết lưới rách, đường ai nấy đi.”

Tên cầm đầu nhún vai, dường như hết sức kinh ngạc khi thấy mình hoàn thành nhiệm vụ dễ dàng đến thế, vẫy tay với những kẻ còn lại, lệnh cho bọn họ nhét Vân Ca và Hứa Bình Quân và một chiếc xe ngựa che kín mít, cả đám người vội vã rời đi.

Hứa Bình Quân xoa bụng mình, lo lắng hỏi: “Bọn chúng là ai vậy?”

Vân Ca lắc đầu: “Tỷ không có tiền, muội không có tiền, tỷ không có kẻ thù, muội không có kẻ thù, chuyện này chỉ có thể hỏi Mạnh Giác hoặc đại ca. Tỷ không cần lo lắng, bọn chúng không hạ độc thủ tại chỗ mà dẫn tỷ muội mình đi như vậy nghĩa là bọn chúng định dùng chúng ta để đưa ra yêu cầu với Mạnh Giác hoặc đại ca, thế nên tạm thời không cần lo lắng.”

Hứa Bình Quân chán nản gật đầu, tựa vào vai Vân Ca.

Có lẽ bởi vì có em bé nên Hứa Bình Quân trở nên yếu ớt hơn bình thường. Vân Ca đột nhiên cảm thấy nàng có trách nhiệm phải bảo vệ hai người.

Vân Ca đột nhiên sờ thấy con dao găm Mạnh Giác tặng nàng lần trước, bởi con dao găm này được chế tạo hết sức tinh xảo, lại thuận tiện mang theo, dùng để cắt hoa cỏ cây cối rất tốt, cho nên Vân Ca vẫn luôn để trong người.

Vân Ca thấp giọng nói với Hứa Bình Quân. “Giả vờ khóc, không được lớn tiếng quá, cũng không được nhỏ tiếng quá.”

Hứa Bình Quân dù không hiểu nhưng xưa nay biết Vân Ca rất nhiều mưu ma quỷ quỵt nên vẫn giả bộ khóc thút thít.

Vân Ca ngoài miệng làm bộ khuyên bảo nàng ta, bàn tay không nhàn rỗi, lấy dao găm ra, lật tấm thảm trải dưới ván xe ngựa lên, cẩn thận khoét rộng khe hở dọc theo ván gỗ.

Đến lúc khoét được một lỗ nhỏ, Vân Ca liền đưa con dao cho Hứa Bình Quân, ra hiệu cho nàng ta cất đi, lấy mấy chiếc túi ra, mở một chiếc, lấy một ít hạt tiêu. Nàng cẩn thận nắm hạt tiêu trong tay, nắm hạt tiêu từ từ rơi xuống qua lỗ nhỏ. Nhưng xe ngựa còn chưa dừng lại thì đã hết hạt tiêu, Vân Ca chỉ có thể dùng tới tất cả những thứ có thể dùng được trong túi.

Thấy tốc độ của xe ngựa chậm lại, Vân Ca lập tức đậy tấm thảm lại, ôm lấy Hứa Bình Quân, như thể hai người đang ôm nhau khóc.

Vân Ca và Hứa Bình Quân đều bị trùm vải đen kéo xuống xe ngựa.

Đến lúc vải đen được bỏ ra, hai người đã ở trong một gian phòng, mặc dù đơn sơ nhưng chăn đệm đầy đủ, chẳng bao lâu sau còn có người đưa thức ăn tới.

Vân Ca dặn dò Hứa Bình Quân bình tĩnh nghỉ ngơi một đêm, thứ nhất là để chờ Mạnh Giác và Lưu Bệnh Dĩ đến cứu bọn họ, thứ hai, nếu như Mạnh Giác và Lưu Bệnh Dĩ không thể đến kịp thời, hai người cần nghĩ cách chạy trốn thì cũng phải có thể lực tốt.

Hứa Bình Quân nhỏ giọng hỏi: “Biện pháp của muội có hữu hiệu không?”

“Không biết, xem Mạnh Giác và đại ca có để ý hay không, cũng phải hy vọng đêm nay đừng mưa.”

Hứa Bình Quân vốn lo lắng không yên, nhưng thấy Vân Ca ngủ yên ổn, trong lòng cũng bình tĩnh lại, dần chìm vào giấc ngủ. Sau khi Hứa Bình Quân ngủ, Vân Ca lại mở mắt ra, trợn mắt nhìn nóc nhà, cau mày.

Sợ chuyện gì chuyện đó sẽ đến, muốn trời không mưa, Vân Ca đã nghe thấy tiếng gió mạnh dần, chỉ chốc lát sau tiếng mưa rơi xuống mái nhà đã vang lên.

Vân Ca buồn bực nghĩ, chẳng lẽ trời lại thích làm ngược ý mình? Vậy thì, ông trời, xin ông để chúng tôi đều bị bắt lại đi! Nhưng suy nghĩ một lát, nàng lại không dám cầu khẩn nữa. Vạn nhất xin điều tốt không được, xin chuyện xấu lại được thì sao? Tốt nhất vẫn là tự lực cánh sinh, dựa vào chính mình!

Hứa Bình Quân bị tiếng mưa rơi đánh thức, rầu rĩ hỏi: “Vân Ca, chúng ta có thể về nhà an toàn không?”

Vân Ca cười nói: “Có chứ! Mạnh Giác và đại ca chắc chắn đã phát hiện tỷ muội mình mất tích từ lâu, có lẽ đã phát hiện hạt tiêu muội thả xuống, cho dù không thể tìm được đến chỗ chúng ta ngay thì ít nhất cũng có phương hướng để tìm kiếm. Hơn nữa trời mưa cũng có lợi của trời mưa, việc canh giữ sẽ lỏng lẻo, thuận lợi cho chúng ta chạy trốn.”

Ngày hôm sau.

Mưa vẫn rơi không ngớt, người trông coi Vân Ca và Hứa Bình Quân không nói chuyện với họ nhưng vẫn đưa cơm rất đúng giờ.

Vân Ca thấy những người này đều đã trải qua huấn luyện, không phải là người giang hồ bình thường.

Vân Ca không biết rốt cuộc những người này muốn dùng họ để ép Mạnh Giác và đại ca làm cái gì, nhưng bản năng sinh tồn khiến nàng cảm nhận được sát ý trong ánh mắt những người này. Ánh mắt bọn họ nhìn nàng và Hứa Bình Quân giống như con sói nhìn con thỏ đã thần phục dưới chân, sợ rằng bất kể Mạnh Giác và đại ca có làm theo lời bọn họ hay không thì bọn họ cũng sẽ giết nàng và Hứa Bình Quân.

Vân Ca vốn trông chờ Mạnh Giác tới cứu hai người, nhưng lúc này lại biết rõ cần phải tự cứu mình.

Chờ mãi mới đến lúc trời tối, Vân Ca bảo Hứa Bình Quân lui lại vài bước, cẩn thận mở một chiếc túi da hươu.

Một con nhện to bằng nắm tay trẻ con từ trong túi chậm rãi bò ra.

Vân Ca lẳng lặng lui lại, chỉ nhìn con nhện bò không nhanh không chậm qua cửa sổ ra ngoài.

Hứa Bình Quân nhỏ giọng nói: “Con nhện ấy có độc à?”

Vân Ca gật đầu. “Muội mua của thương nhân người Hồ mấy hôm trước, là thuốc độc nhưng cũng là thuốc hay. Loại nhện này gọi là góa phụ đen, thỉnh thoảng lại ăn thịt nhện đực. Con nhện này là do người nuôi, để ngưng tụ độc tính trong cơ thể nó, từ nhỏ thức ăn của nó chính là nhện đực. Buổi chiều lúc người trông coi vào đưa cơm, muội đã rắc bột nghiền từ nhện đực lên người bọn chúng. Lúc này nó đã bị đói hai ngày, chắc chắn sẽ ngửi mùi thức ăn mà đi, chuyện còn lại thì phải xem vận may thế nào.”

Hứa Bình Quân lặng lẽ nằm sấp xuống cạnh cửa, căng thẳng lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Vân Ca dùng dao găm cẩn thận cắt chăn làm áo tơi đi mưa cho Hứa Bình Quân, toàn bộ lớp vải lót bên trong cắt thành từng dải rồi nối và nhau thành một sợi dây dài.

Bởi vì đêm tối trời mưa, ngoài những người canh phòng thỉnh thoảng tuần tra đi qua, những người khác đều ăn uống trong phòng.

Hai người trông coi Vân Ca và Hứa Bình Quân lại phải canh gác ngoài hiên, trong lòng bực bội, căn bản không để ý mối nguy hiểm đang lẳng lặng bò dưới đất.

Đồng thời với việc tiết ra chất độc, góa phụ đen sẽ tiết ra một chất gây tê làm con mồi bị cắn tê liệt.

Một người sốt ruột xoa xoa tay. Người kia thấp giọng nói: “Cố nhịn một chút, tối nay sẽ xử lý bọn chúng. Nói không chừng lát nữa thủ lĩnh sẽ đến cho chúng ta biết.”

Hai người đột nhiên cảm thấy hết sẽ mệt mỏi, một người thật sự không chịu được nữa, nói “Ta ngồi một lát” rồi dự vào cửa ngồi xuống, người còn lại cũng ngồi xuống theo.

Chỉ chốc lát sau hai người đều nhắm mắt lại.

Hứa Bình Quân ra dấu với Vân Ca, Vân Ca gật đầu, trước hết bảo Hứa Bình Quân bôi tỏi lên giày.

“Góa phụ đen rất ghét mùi tỏi. Không biết nó chạy đi đâu rồi, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”

Nghe vậy, Hứa Bình Quân lập tức bôi cả lên tay, lên mặt, lên cổ.

Vân Ca cười, khoác chiếc áo tơi mình làm lên người Hứa Bình Quân.

Hứa Bình Quân biết mình đang mang thai, cũng không khách khí với Vân Ca, chỉ nắm chặt tay nàng.

Vân Ca cầm dao găm cẩn thận khoét thủng cả mảng gỗ trên cửa quanh chiếc khóa xuống.

Vừa mở cửa, hai người canh gác lập tức ngã xuống đất. Hứa Bình Quân hoảng sợ lui lại một bước dài. “Bọn chúng đều chết rồi à?”

“Chưa, chưa, chắc chỉ ngất đi thôi. Hứa tỷ tỷ nhanh lên một chút.” Vân Ca lừa Hứa Bình Quân đi qua chỗ hai xác chết, đưa dao găm cho nàng ta, chỉ một phương hướng đại khái. “Tỷ chạy về phía bên kia, muội sẽ lập tức theo sau.”

“Còn muội?”

“Muội phải ngụy trang nơi này một chút để trì hoãn thời gian, nếu không người tuần tra đi đến đây sẽ biết chúng ta đã chạy trốn.”

Vân Ca cố nén sợ hãi, đóng cửa lại, kéo hai xác chết dứng dựa vào góc giữa hai khuân cửa và tường, nhìn từ xa không có gì khác thường.

Lúc Vân Ca đuổi theo đến chỗ Hứa Bình Quân, sắc mặt nàng trắng xanh, cả người vẫn còn run rẩy.

Hứa Bình Quân hỏi: “Vân Ca, muội làm sao thế? Muội nôn à?”

Vân Ca lắc đầu. “Muội không sao, chúng ta chạy mau, cố gắng chạy xa nơi này trước khi bọn chúng phát hiện.”

Hai người khom lưng ra sức chạy qua vườn cây. Sau khi chạy được một đoạn, quả nhiên nhìn thấy bức tường chỗ chiếc xe ngựa hôm qua dừng lại.

Võ công của Vân Ca dù kém nhưng nhờ có cây gần tường nên vẫn có thể vượt qua, Hứa Bình Quân lại không có chút công phu nào.

“Muội lên trước, tìm chỗ để buộc dây đã.”

Vân Ca vội vã trèo lên cây, mượn sức đàn hồi của cành cây nhảy lên bờ tường, cắm ngập lưỡi dao găm vào tường, buộc chắc sợi dây bằng vải vào chuôi dao. Vân Ca thả sợi dây xuống. “Hứa tỷ tỷ, mau trèo lên.”

Hứa Bình Quân nhìn bức tường cao, lắc đầu. “Tỷ không trèo được.”

Vân Ca sốt ruột nói: “Tỷ tỷ, tỷ có thể trèo được.”

Hứa Bình Quân vẫn lắc đầu. “Không được! Nhỡ đâu ngã thì sao?”

Vân Ca nghĩ một lát, nhảy xuống, ngồi xuống đất. “Hứa tỷ tỷ, tỷ nắm sợi dây, giẫm lên vai muội. Muội từ từ đứng dậy. Lúc muội đứng thẳng người dậy thì đầu tỷ chỉ còn cách đỉnh bức tường hai thân người nữa, tỷ nhất định có thể trèo lên được. Muội ở bên dưới bảo vệ tỷ, tuyệt đối sẽ không để tỷ ngã.”

Hứa Bình Quân vẫn do dự đặt tay lên bụng, Vân Ca nói: “Hứa tỷ tỷ, bọn chúng sẽ giết chúng ta, muội cảm nhận được, cho nên chúng ta nhất định phải trốn.”

Hứa Bình Quân cắn răng, đứng lên vai Vân Ca.

Người làm mẹ rất yếu ớt, nhưng cũng rất dũng cảm.

Vân Ca ở bên dưới căng thẳng nhìn Hứa Bình Quân, nàng thấy Hứa Bình Quân sợ, mới trèo được một nửa đã vùng vẫy không còn sức.

Vân Ca vừa căng thẳng giơ tay vừa không ngừng nói: “Còn một chút nữa là lên đến nơi, còn một chút nữa thôi.”

Bỗng nàng nghe thấy tiếng nói và tiếng bước chân hỗn loạn, Vân Ca không thể quay đầu lại nhìn, cũng không thể trèo lên tường, chỉ nhìn chằm chằm Hứa Bình Quân, không ngừng khuyến khích nàng ta trèo lên đỉnh tường.

Hứa Bình Quân kêu: “Vân Ca, bọn chúng đuổi theo rồi, muội… muội mau lên đi, không cần lo cho tỷ.”

Vân Ca trách mắng: “Hứa Bình Quân, muội cần quái gì lo cho tỷ, ai thích lo cho cái đồ vô dụng như tỷ chứ? Muội chỉ là lo cho đứa bé trong bụng tỷ, tỷ không định trèo, định hại chết đứa bé à? Đại ca sẽ hận tỷ.”

Hứa Bình Quân nghe thấy tiếng người nói, tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần. Nàng ta vừa khóc vừa nghĩ đến con, trong cơ thể lại có một luồng sức mạnh giúp nàng ta trèo được lên trên tường.

Vân Ca lập tức nói: “Kéo dây lên, sau đó tụt xuống bên kia. Việc này dễ lắm, mau đi đi!”

Hứa Bình Quân từ trên cao nhìn xuống, đã thấy một đoàn người cầm binh khí trong tay. Nàng ta khóc lóc: “Còn muội? Muội mau lên đây.”

Vân Ca bĩu môi khinh thường. “Muội đi đường khác. Muội có võ công, không có tỷ kéo chân, muội chạy thoát rất dễ. Tỷ tụt xuống mau, đừng có liên lụy muội nữa!” Nói xong nàng đã bay vút ra ngoài.

Truy binh nghe thấy tiếng động Vân Ca cố ý gây ra trong vườn cây, lập tức kêu lên: “Ở bên kia, ở bên kia.”

Hứa Bình Quân vừa khóc vừa tụt xuống theo sợi dây.

Hai chân vừa đặt xuống đất, nàng ta lập tức lảo đảo ra sức chạy, trong lòng điên cuồng kêu lên: “Bệnh Dĩ, Bệnh Dĩ, Mạnh Giác, Mạnh Giác, các huynh đang ở đâu? Các huynh đang ở đâu?”

Nước mắt trên mặt, nước mưa trên trời, màn đêm như mực, Hứa Bình Quân trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.

Đều bởi vì nàng ta đòi lén đi gặp đại phu, nếu không phải nàng ta đòi đi gặp đại phu thì đã không bị người ta bắt đi, đều là vì nàng ta làm liên lụy, nếu không Vân Ca sớm đã chạy thoát rồi. Tất cả đều là lỗi của nàng ta!

Mưa đầy trời, bốn phía đều tối mịt.

Hứa Bình Quân chỉ biết chạy, nhưng không biết làm thế nào mới có thể chạy ra khỏi bóng tối. Nghĩ đến cảnh ngộ của Vân Ca lúc này, Hứa Bình Quân không kìm được đau buồn trong lòng, ngẩng đầu nhìn trời gào lên: “Bệnh Dĩ, Bệnh Dĩ, chàng đang ở đâu?”

Không ngờ lại nghe thấy: “Bình Quân, Bình Quân, là nàng sao?”

“Là thiếp, là thiếp.” Hứa Bình Quân điên cuồng kêu lên, trong màn mưa nặng hạt, vài bóng người xuất hiện trước mặt nàng ta. Trong nháy mắt nhìn thấy Lưu Bệnh Dĩ, cả người nàng ta rũ xuống.

Lưu Bệnh Dĩ lập tức ôm lấy nàng ta, nàng ta kêu khóc: “Đi cứu Vân Ca, mau đi, nếu không sẽ muộn mất…”

Sắc mặt Mạnh Giác trắng bệch, ném áo tơi trên người cho Lưu Bệnh Dĩ, lập tức biến mất trong màn mưa.

Lưu Bệnh Dĩ nhìn phương hướng Mạnh Giác biến mất, lại nhìn Hứa Bình Quân suy yếu, thân hình định lao đi lập tức khựng lại, lớn tiếng nói với các du hiệp khách lục đục chạy đến: “Bằng hữu của Bệnh Dĩ còn mắc kẹt bên trong, xin các vị huynh đệ phối hợp với Mạnh Giác huynh cứu người trước.”

Có người vừa tung người đi vừa cười nói: “Sau khi cứu người bọn ta sẽ đại khai sát giới, lâu lắm rồi ông đây không nhắm rượu với gan người.”

Lưu Bệnh Dĩ cười to hào phóng: “Đương nhiên! Sao có thể không thỏa thích mà về?” Vừa cúi đầu xuống, giọng nói y đã trở nên dịu dàng: “Ta đưa nàng về nhà trước.”

Hứa Bình Quân lắc đầu: “Thiếp phải đợi đến lúc cứu được Vân Ca mới về. Bọn thiếp cùng nhau đi, đương nhiên phải cùng nhau về.”

Lưu Bệnh Dĩ hỏi: “Nàng còn chịu nổi không?”

Hứa Bình Quân gượng cười: “Chỉ bị dính mưa một chút, chủ yếu là vì thiếp sợ thôi.”

Lưu Bệnh Dĩ không nói nữa, khoác áo tơi của Mạnh Giác lên người Bình Quân, bế Hứa Bình Quân đuổi theo mọi người.

Lưu Bệnh Dĩ che chở cho Hứa Bình Quân đứng ở góc tường quan sát cả cửa viện.

Hứa Bình Quân đột nhiên cảm thấy như mình đang ở trong một thế giới khác.

Có người béo như thùng phi, mặt mũi hiền lành, có người gầy như que củi, hung thần ác sát, có nữ nhân xinh đẹp như hoa, cũng có người đọc sách áo mão chỉnh tề, nhưng người nào cũng thân thủ bất phàm, một chiếc quạt, một chiếc ô, thậm chí khẽ phất dải lụa cũng có thể lập tức làm cho kẻ thù ngã xuống.

Có hai ba người nàng ta cũng biết, nhưng đa số là những khuôn mặt nàng ta chưa gặp bao giờ. Mà kể cả hai ba khuôn mặt quen thuộc đó bây giờ cũng trở nên hết sức xa lạ.

Hứa Bình Quân nhỏ giọng hỏi: “Đây chính là các du hiệp khách giang hồ che giấu hành tung, những hảo hán lục lâm ghét ác như thù vẫn thường nghe người ta nói à?”

“Ờ.”

“Đều là bằng hữu của chàng?”

“Ờ.”

Hứa Bình Quân và Lưu Bệnh Dĩ biết nhau đã lâu, mặc dù tính khí của Lưu Bệnh Dĩ có lúc hơi kỳ dị khó đoán nhưng nàng ta vẫn cho rằng mình hiểu y.

Tuy nhiên bây giờ nàng ta hơi hoang mang, nàng ta thật sự hiểu Lưu Bệnh Dĩ sao?

Khuôn mặt Lưu Bệnh Dĩ vẫn nhiệt tình hào hiệp, nhưng nhiều hơn lại là khí thế bễ nghễ thiên hạ, không chế tính mạng muôn dân. Hứa Bình Quân đột nhiên cảm thấy cho dù là Quảng Lăng Vương đã gặp lần trước, khí thế cũng kém Lưu Bệnh Dĩ rất xa.

Đột nhiên nhìn thấy trường đao trong tay Hà Tiểu Thất chém qua, một cái đầu người bay lên, Hứa Bình Quân không khỏi sợ hãi kêu thất thanh. Nàng ta đột nhiên ý thức được, những người ngã xuống đó không chỉ ngã xuống. Dạ dày nàng ta cuộn lên, thân thể lung lay muốn ngã, may mà Lưu Bệnh Dĩ vẫn ôm eo nàng ta nên mới không ngã xuống.

Lưu Bệnh Dĩ nhẹ nhàng kéo nàng ta úp mặt vào vai mình, dùng nón rộng vành che khuất tất cả mọi thứ bên ngoài. “Không được nhìn, cũng không được nghĩ nhiều. Những người này đều là người xấu, bị trừng phạt là đúng tội.”

Lưu Bệnh Dĩ lại lạnh nhạt nhìn tình cảnh càng lúc càng đẫm máu, thậm chí cũng không có vẻ hứng thú cho lắm, chỉ đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.

Đến lúc nhìn thấy người Mạnh Giác bế trong lòng, y mới thở dài một hơi, tươi cười đưa tay lên miệng huýt một tiếng sáo vang dội, lập tức có rất nhiều tiếng hô trả lời, ngay sau đó chính là một cuộc tàn sát đẫm máu không chừa lại một ai.

Lưu Bệnh Dĩ bế Hứa Bình Quân đứng ở góc tường. “Vân Ca có bị thương không?”

Mạnh Giác lắc đầu, vừa buồn cười vừa ngán ngẩm. “Có chút xây xát nhưng không việc gì. Cô ấy bị chính mình dọa ngất thôi. Cô ấy giết một người, chắc là lần đầu tiên giết người, vốn đã sợ hãi gần chết, nhưng người đó lại chưa chết hẳn, lúc Vân Ca chạy bị hắn tóm chân, cô ấy vừa thấy dáng vẻ như ác quỷ của người nọ liền hôn mê bất tỉnh, may mà Nhị Nguyệt kịp thời tìm được cô ấy, nếu không…”

“Trước kia tôi và cô ấy từng đến nghĩa địa, thấy cô ấy rất bạo gan, không ngờ…” Lưu Bệnh Dĩ lắc đầu bật cười, các tùy tùng phía sau Mạnh Giác cũng cười theo.

Hứa Bình Quân lúc này mới thấy bớt lo, vừa cười vừa khóc trách Vân Ca: “Còn nói mình biết võ công, thì ra cũng chỉ như thế.”

Hứa Bình Quân đang nói, các bằng hữu của Lưu Bệnh Dĩ đã lần lượt đi ra, ôm quyền chào Lưu Bệnh Dĩ rồi cười lớn rời đi.

Hứa Bình Quân không dám nhìn bọn họ, chỉ có thể đưa mắt nhìn về phía Mạnh Giác. May mà những người đi theo Mạnh Giác cũng giống như y, người nào cũng khí độ hơn người, nữ tử thì như tiểu thư con nhà quyền quý, nam tử thì như công tử gia đình thi thư.

Lưu Bệnh Dĩ cười, nhìn tòa nhà không còn một người sống sót. “Sau trận mưa to này sẽ không còn dấu vết gì nữa.”

Mạnh Giác khen Lưu Bệnh Dĩ: “Sảng khoái ân thù, coi vương pháp như không, giết người rồi đi, không lộ danh tiếng, thảo nào Tư Mã Thiên lại dành riêng một loạt truyện về thích khách và du hiệp.”

Xe ngựa đã đến, Nhị Nguyệt vén rèm mời bọn họ lên xe.

Sau khi đã lên xe ngựa, Mạnh Giác cười nói với Hứa Bình Quân: “Để huynh xem mạch cho muội.”

Hứa Bình Quân đỏ mặt. “Mạnh đại ca biết rồi à?”

Mạnh Giác cười, gật đầu. “Đoán được tâm tư của muội, biết muội chắc chắn muốn chính mình tự nói với y, cho nên huynh còn cố ý giấu y giùm muội.”

Lưu Bệnh Dĩ cười hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì bí hiểm thế?”

Hứa Bình Quân cúi đầu đưa tay cho Mạnh Giác, Mạnh Giác bắt mạch xong, cười nói: “Không sao. Mặc dù bị dính mưa, lại kích động một chút, nhưng cơ địa muội vốn khỏe mạnh, về uống vài thang thuốc, an dưỡng một chút là được. Có điều sau này không được để mắc mưa nữa, không phải lần nào cũng may mắn như thế.”

Hứa Bình Quân vẫn chưa hết sợ, gật đầu. “Các huynh làm thế nào tìm được bọn muội?”

Lưu Bệnh Dĩ trả lời: “May mà có hạt tiêu của Vân Ca. Hạt tiêu là đặc sản Tây Vực, bình dân bách tính còn chưa bao giờ nhìn thấy, ngoài Vân Ca, có ai lại ném một loại gia vị quý hiếm như vậy khắp nơi cơ chứ? Mặc dù ta phát hiện hơi muộn nhưng dù sao cũng đã tìm được phương hướng.”

Lúc này Vân Ca mới khoan thai tỉnh dậy, mắt còn chưa mở đã kêu to: “Không được bắt ta, không được bắt ta.”

Hứa Bình Quân vừa định cười nhắc nhở, Mạnh Giác lại ra hiệu cho nàng ta đừng lên tiếng, tóm lấy chân Vân Ca cười hỏi: “Bắt muội như thế này à?”

Cả người Vân Ca run lên, giọng nói cũng run run: “Đừng bắt ta, đừng bắt ta. Ta không muốn giết ngươi, là ngươi muốn giết ta trước, ta không muốn giết ngươi…”

Mạnh Giác vốn muốn trêu Vân Ca một chút, lúc này mới phát hiện Vân Ca thật sự đã rất sợ, không dám trêu đùa nàng nữa, vỗ nhẹ hai má nàng. “Vân Ca, là huynh.”

Vân Ca mở mắt nhìn thấy Mạnh Giác, vẻ sợ hãi dần dần biến mất, ngẩn ra một hồi, đột nhiên đánh y. “Tại sao bây giờ huynh mới đến? Tại sao huynh ngốc như vậy, muội còn tưởng huynh thông minh lắm chứ! Muội đã giết ba người… Ha ha… Muội đã giết ba người… Muội còn chạm vào xác bọn họ, mềm mềm, vẫn còn ấm chứ không lạnh… Rốt cuộc trên đời có ma không? Trước kia muội cho rằng không có, nhưng bây giờ muội rất sợ… Hu hu…”

Vân Ca đánh một hồi, cuối cùng gục vào trong lòng Mạnh Giác, khóc rống lên.

Mạnh Giác khẽ lắc Vân Ca, dỗ dành bên tai nàng: “Huynh biết, không phải lỗi của muội, không trách muội được. Những mạng người này đều tính cho huynh, Diêm Vương sẽ không ghi vào sổ của muội đâu.”

Hứa Bình Quân xấu hổ quay đầu đi, Lưu Bệnh Dĩ vén một góc rèm lên, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau khi khóc vơi hết nỗi sợ hãi vì lần đầu tiên giết người, Vân Ca dần tỉnh táo lại. Đến lúc phát hiện trong xe ngựa còn có người khác, nàng lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt, cấu Mạnh Giác thật mạnh, trợn mắt nhìn y, trách y không nhắc nhở mình.

Mạnh Giác cười xuýt xoa, tóm tay Vân Ca không cho nàng lộn xộn nữa.

Vân Ca cười, liếc Lưu Bệnh Dĩ rồi nhìn Hứa Bình Quân, Hứa Bình Quân cười lắc đầu.

Vân Ca vừa nhìn Lưu Bệnh Dĩ vừa cười rất mờ ám, Lưu Bệnh Dĩ vuốt vuốt lông mày. “Hai người có chuyện gì giấu huynh thế?”

Vân Ca thu lại vẻ cười đùa, truy hỏi: “Muội và Hứa tỷ tỷ rốt cuộc là bị tai bay vạ gió vì người nào trong hai huynh?”

Lưu Bệnh Dĩ tiện tay chỉnh lại đệm dựa hơi lệch sau lưng Hứa Bình Quân, hai tay nắm lại trước ngực, uể oải nằm nghiêng dựa vào bên cạnh Hứa Bình Quân, cười nói: “Không phải việc của huynh. Hỏi Mạnh đại công tử của chúng ta ấy.”

Mạnh Giác trước hết thi lễ nhận lỗi với Hứa Bình Quân, lại thi lễ nhận lỗi với Lưu Bệnh Dĩ. “Yên Vương chó cùng rứt giậu, muốn dùng hai người này để ép tôi giúp hắn ám sát Hoắc Quang.”

Vân Ca không hiểu. “Vậy chẳng phải bắt muội là được à? Tại sao còn phải bắt Hứa tỷ tỷ?”

Mạnh Giác sớm đã đoán được nguyên nhân. Yên Vương từng nhìn thấy y và Hứa Bình Quân ở một chỗ, mà khi đó vì vài phần tư tâm nên y cũng cố ý làm cho Yên Vương hiểu lầm. Không ngờ sau đó Vân Ca lại tự chạy đến trước mặt Yên Vương. Mặc dù Hứa Bình Quân đã lấy người khác, nhưng để đảm bảo không có sơ hở, Yên Vương đã bắt cả Vân Ca lẫn Hứa Bình Quân cho chắc.

Dù trong lòng hiểu rõ, nhưng ngoài miệng Mạnh Giác lại chỉ có thể nói: “Chắc vì hai muội đi cùng nhau, chúng sợ để lộ tin tức nên dứt khoát bắt luôn cả hai người.”

Vân Ca hỏi: “Ám sát Hoắc Quang không bằng ám sát Yên Vương, Yên Vương đã không còn quan trọng gì nữa, Hoắc Quang lại một tay che trời, hai người đã làm thế nào?”

Mạnh Giác và Lưu Bệnh Dĩ nhìn nhau, Mạnh Giác nói: “Sau khi thương lượng với Bệnh Dĩ, huynh trực tiếp đến gặp Hoắc Quang, nói với Hoắc Quang chuyện Yên Vương muốn mượn sức huynh để ám sát ông ta. Huynh phối hợp với Hoắc đại nhân cố gắng làm cho Yên Vương nhanh chóng hết khả năng chống cự, Bệnh Dĩ thì toàn lực tra tìm chỗ bọn muội. Chiều nay nhận được bồ câu đưa thư, Yên Vương đã sợ tội tự sát rồi.”

Mạnh Giác thuật lại cái chết của một phiên vương bằng một giọng điệu hết sức hờ hững.

“Sao?” Vân Ca khiếp sợ. “Yên Vương không giống như một người sẽ tự sát. Ông ta giống một kẻ cho dù mình chết cũng nhất định phải liều mạng xem cá chết hay là lưới rách, kẻ thù chết một là ông ta hòa vốn, kẻ thù chết hai là ông ta lãi một. Huống hồ chẳng phải Hoàng thượng còn không ban cho ông ta cái chết sao? Ông ta tự sát cái gì? Nếu không cam lòng thì cứ toàn lực đánh trả, còn muốn sống tạm bợ qua ngày thì nhận lỗi, sau đó tiếp tục ăn uống thỏa thích.”

Mạnh Giác và Lưu Bệnh Dĩ nhìn nhau, Mạnh Giác cười nói: “Đại quân của Hoàng thượng đã đến dưới thành, đại khái là bởi giấc mơ hoàng đế của Yên Vương tan rã, nhất thời nghĩ quẩn nên tự sát. Vân Ca, muội nghĩ nhiều như vậy làm gì? Ông ta chết hay sống cũng không có liên quan gì tới muội cả.”

Vân Ca “hừ” một tiếng: “Không có liên quan gì? Không có liên quan gì thì tại sao tối nay muội…” Nói đến đây nàng lại khó chịu. Mạnh Giác cầm tay nàng. “Đều đã qua rồi, huynh bảo đảm sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa.”

Vân Ca gượng cười với Mạnh Giác: “Muội không trách huynh.”

Mạnh Giác cười mơ hồ, trong mắt lại có vài phần thương xót. “Huynh trách chính mình.”

Hứa Bình Quân ho vài tiếng: “Tay tôi nổi hết gai ổi lên rồi đây này.”

Vân Ca lập tức đỏ mặt, nhắm mắt lại giả vờ ngủ. “Muội mệt rồi, ngủ một lát đã.”

Mặc dù đã uống thuốc an thần Mạnh Giác sắc nhưng Vân Ca vẫn nhất thời khó mà xóa được ám ảnh của lần đầu tiên giết người, buổi tối thường giật mình vì ác mộng.

Mạnh Giác và Vân Ca đều là người bất chấp thế tục, thấy Vân Ca như vậy, Mạnh Giác dứt khoát đêm nào cũng ở cùng Vân Ca.

Hai người ngủ cách một bức rèm, dù nhất thời không thể giúp Vân Ca thôi gặp ác mộng, nhưng ít ra khi nàng gặp ác mộng cũng có người đánh thức nàng khỏi giấc mơ kinh khủng, đuổi nỗi sợ hãi của nàng đi.

Sau khi biết tin Hứa Bình Quân có thai, Lưu Bệnh Dĩ vừa buồn vừa vui, ngoài mặt lại giấu hết nỗi buồn lo, chỉ toát ra sự vui mừng chờ mong một sinh mạng mới.

Lưu Bệnh Dĩ mua gỗ đóng một cái nôi cho con, còn định làm thêm một con ngựa gỗ nhỏ.

Y không để Hứa Bình Quân vất vả nữa, giành hết mọi công việc trong nhà, nấu cơm có Vân Ca phụ trách, rửa bát, giặt quần áo, gánh nước, ủ rượu đã trở thành việc của y.

Hứa Bình Quân lải nhải: “Người khác mà nhìn thấy một nam nhân như chàng giặt quần áo cho vợ thì sẽ cười chàng đấy.”

Lưu Bệnh Dĩ cười nói: “Có phải đại trượng phu hay không thì liên quan gì đến việc giặt quần áo? Hơn nữa thương vợ thế nào là chuyện của ta, liên quan gì đến người khác?”

Trong lòng Hứa Bình Quân ngọt ngào khó tả, lúc Lưu Bệnh Dĩ làm nôi, nàng ta cũng ở bên cạnh may quần áo cho con.

Ánh nắng xuyên qua tán cây chiếu xuống sân, đẹp đẽ tươi sáng.

Đến lúc mệt, Hứa Bình Quân vừa ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy Lưu Bệnh Dĩ đang cúi người đẽo gỗ, không khỏi có cảm giác hạnh phúc đến giật mình.

Từ nhỏ đến lớn, trong những ngày tháng vùng vẫy trong đau khổ, nàng ta luôn ngóng trông thực hiện được nguyện vọng này, thực hiện ước mơ nọ. Lần đầu tiên nàng ta hả lòng hả dạ hy vọng thời gian có thể dừng lại ở thời khắc này.

Nhẹ tay xoa bụng, nàng ta thầm nói: “Con yêu, con còn chưa sinh ra đã có rất nhiều người thương yêu con, con hạnh phúc hơn mẹ! Bất kể con là con trai hay con gái, cha và mẹ đều sẽ rất thương con. Con sẽ có một cô cô rất thương con, sau này còn sẽ có một thúc thúc rất giỏi nữa.”

***

Sáng sớm Mạnh Giác đã ra ngoài, gần trưa lại quay về bảo Vân Ca đi cùng y ra ngoài thành.

Mạnh Giác không dùng phu xe, tự mình đánh xe chở Vân Ca chạy thẳng ra khỏi thành Trường An.

Vân Ca ngồi bên cạnh y, trên đường không ngừng nói này nói nọ, lúc thì nói chuyện món ăn của nàng, lúc thì nói nàng đọc được câu thơ từ bài nào, lúc thì nói đến người nhà của nàng. Nói đến chuyện vui vẻ, tự nàng lại cười ngặt nghẽo, nói đến chuyện không vui, nàng lại cau mày như có người nợ tiền mình.

Mạnh Giác chỉ yên lặng lắng nghe, nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt không hề thay đổi theo tiếng nói cười của Vân Ca. Nhưng y biết đưa túi nước cho Vân Ca, ra hiệu cho nàng uống nước, cũng biết đội nói rộng vành lên đỉnh đầu nàng khi nắng to, còn biết bỏ tay đang nắm cương ngựa ra nắm cánh tay nàng khi nàng cười nghiêng ngả để giữ nàng không rơi xuống xe.

Đến lúc xe ngựa dừng lại trước một trang viên, Vân Ca mới biết không phải là Mạnh Giác đưa nàng đi du ngoạn.

Trên tấm biển ngoài cổng viết hai chữ “Thanh viên”, mặc dù trang viên được chăm sóc rất tốt, nhưng nhìn mỗi cành cây cọng cỏ, mỗi hành lang cây cột đều thấy nơi này đã được xây dựng từ rất lâu. Vân Ca thấp giọng hỏi: “Đây là nhà ai?”

Mạnh Giác giữ vai Vân Ca, vẻ mặt nghiêm túc. “Vân Ca, còn nhớ Phong thúc thúc lần trước huynh đưa muội đến gặp không?”

Vân Ca gật đầu.

“Đây cũng là gia sản của thúc ấy. Bệnh tình của Phong thúc thúc gần đây chuyển nặng hơn, thuốc thang đã không còn tác dụng, hôm nay sợ là lần cuối cùng gặp thúc ấy. Lát nữa bất kể Phong thúc thúc nói gì với muội, muội đều không được trái ý thúc ấy.”

Vân Ca gật đầu thật mạnh. “Muội hiểu.”

Mạnh Giác cầm tay Vân Ca, dẫn nàng đi vòng vèo theo hành lang, một hồi sau đến trước một ngôi nhà bằng tre.

Mạnh Giác ra hiệu cho Vân Ca chờ ở bên ngoài, còn mình vén rèm đi vào trước. Vào đến buồng trong, y rảo chân đi mấy bước, nửa quỳ xuống trước giường. “Tiểu Giác tạ tội với Phong thúc thúc.”

Có người hầu đến đỡ Lục Phong ngồi dậy, đặt tấm nệm mềm cho ông ta dựa rồi lặng lẽ lùi ra ngoài.

Lục Phong chăm chú nhìn Mạnh Giác hồi lâu mà không nói một câu. Mạnh Giác cũng không nói một lời, chỉ lẳng lặng quỳ.

Lục Phong có vẻ hơi mệt, nhắm mắt lại, thở dài: “Xúi giục Yên Vương mưu phản, làm mâu thuẫn giữa Thượng Quan Kiệt và Hoắc Quang trở nên gay gắt, những kẻ đáng chết đều đã chết, bây giờ Hoắc Quang một mình nắm giữ triều chính, cháu có hài lòng không? Tiểu Giác, dã tâm của cháu lớn thật, thảo nào Cửu gia không chịu giao sản nghiệp ở Tây Vực cho cháu.”

Lục Phong nghe thấy có tiếng mỹ nhân nói chuyện với người hầu bên ngoài: “Cháu dẫn ai tới? Vân Ca à?”

Mạnh Giác trả lời: “Là Vân Ca, sợ thúc ốm không muốn gặp khách nên không dám để cô ấy vào.”

Lục Phong ngắt lời y, cả giận nói: “Không dám? Cháu đừng có giả bộ hồ đồ với ta nữa. Gọi Vân Ca vào đây.”

Vân Ca đi vào, nhìn thấy Mạnh Giác quỳ trước giường, cũng lập tức tiến lên quỳ xuống. Người trên giường mặc dù sắc mặt vàng như nghệ nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, cũng không có mùi ốm đau như bệnh nhân bình thường mà cực kỳ sạch sẽ.

Lục Phong nhìn Vân Ca, khẽ nở nụ cười. “Tiểu nha đầu, cháu và ta không thân chẳng quen, vì sao lại quỳ trước mặt ta?”

Vân Ca đỏ mặt trộm liếc Mạnh Giác, mặc dù cúi đầu nhưng giọng nói lại hết sức thản nhiên: “Thúc thúc là bề trên của Mạnh Giác, Mạnh Giác quỳ lạy thúc thúc, đương nhiên cháu cũng nên quỳ.”

Lưu Phong cười, gật đầu. “Cháu ngoan lắm. Tức là cháu định đi theo Tiểu Giác đúng không?”

Vân Ca lắc đầu. “Không phải.”

Lưu Phong và Mạnh Giác đều ngẩn ra, Mạnh Giác quay đầu nhìn về phía Vân Ca, Vân Ca cười với y, nói với Lục Phong: “Không phải cháu theo huynh ấy, cũng không phải huynh ấy theo cháu, là chúng cháu đi cùng nhau, là chúng cháu cùng đi con đường sau này.”

Lưu Phong bật cười lớn. “Đúng là con gái của Ngọc… và…” Nói được nửa chừng, Lục Phong bật ho kịch liệt, Mạnh Giác vội đấm lưng cho ông ta, lại định bắt mạch cho ông ta. Lục Phong phất tay. “Không cần mất công, vẫn thế thôi mà, nhân lúc còn cười được thì cố cười thêm mấy lần nữa.”

Lục Phong nhìn Mạnh Giác, lại nhìn Vân Ca, lấy một tấm thiết bài đen dưới gối ra đưa cho Vân Ca.

Vân Ca chần chừ một lát rồi đưa tay nhận lấy.

Lục Phong cười, nói với Vân Ca: “Vân Ca, nếu sau này Tiểu Giác bắt nạt cháu, cháu cứ cầm tấm cự tử lệnh này tìm người chấp pháp giúp đỡ.”

Vân Ca nói: “Cự tử lệnh? Hình như cháu từng nhìn thấy ở đâu đó. A, Mặc Tử, học đồ của Mặc gia đều phải nghe theo hiệu lệnh của cự tử.”

Lục Phong nói: “Tuy ta không phải học đồ của Mặc gia nhưng lại hết sức kính ngưỡng Mặc Tử, cho nên tổ chức những người chấp pháp đúng là được xây dựng phỏng theo tổ chức của Mặc gia. Mặc dù người không nhiều nhưng mỗi người đều có thân thủ bất phàm, bình thường đều là những người làm nghề thủ công thông thường, nhưng một khi cự tử hạ lệnh là đều xông pha khói lửa không do dự. Bởi vì lúc làm ăn, thường có thuộc hạ bán rẻ lương tâm vì lợi ích, cho nên mới thiết trí người chấp pháp để giám sát và xử quyết thuộc hạ vi phạm quy củ. Trường An vốn nên bình yên lâu dài lại thường xuyên không được bình yên. Cháu cầm cái này để bảo vệ bình yên cho mình.”

Vân Ca đưa trả cự tử lệnh cho Lục Phong. “Cháu không cần cái này.”

Lục Phong ôn hòa nói: “Vân Ca, đây là tấm lòng của một người bề trên, cháu nhận lấy đi.”

Vân Ca còn định từ chối, lại nhớ tới lời dặn dò lúc trước, những lời này sợ rằng cũng là tâm nguyện cuối cùng của Lục Phong. Dù Vân Ca mới chỉ gặp Lục Phong được hai lần nhưng vì Lục Phong rất thân thiết với nàng, lại là thúc thúc của Mạnh Giác nên nàng đã xem Lục Phong như người bề trên của mình. Lúc này nghe thấy Lục Phong nói như thế, nàng không thể từ chối nữa, chỉ có thể nhận cự tử lệnh. “Cám ơn Phong thúc thúc.”

Lục Phong chăm chú nhìn Vân Ca. “Nhìn thấy cháu và Mạnh Giác cùng nhau, ta rất vui vẻ. Tiếc là Cửu…” Trong mắt Lục Phong như có nước mắt. “Vân Ca, cháu ra ngoài trước, ta còn có chuyện dặn dò Tiểu Giác.”

Vân Ca khấu đầu, đi ra khỏi phòng.

Lục Phong nói với Mạnh Giác: “Sau này tất cả tài sản trong cương vực nhà Hán đều là của cháu, cháu có thể mặc sức sắp xếp.”

Mạnh Giác cúi người dập đầu. “Đa tạ thúc thúc.”

Lục Phong nghiêm mặt nói: “Một là bởi vì cháu họ Mạnh, hai là bởi vì Vân Ca, ba là bởi vì ta và cháu đều là nam nhân, ta cũng đã từng có thời tuổi trẻ. Tiểu Giác…” Lục Phong khẽ khép mắt lại, cân nhắc câu chữ, cuối cùng chỉ đưa tay vỗ nhẹ lên vai y: “Cháu đi theo Cửu gia nhiều năm, ít nhiều cũng chịu vài phần ảnh hưởng. Đã quyết định giao cho cháu, ta cũng không cần nói thêm nhiều nữa.”

Lục Phong nhắm mắt lại: “Cháu về đi! Tiểu Giác, cháu không cần đến thăm ta nữa. Chắc chiều muộn hôm nay ta sẽ rời khỏi Trường An. Ta vẫn luôn nhớ những nơi đã đi qua khi còn bé, muốn lúc nào rảnh rỗi đi thăm thú một phen, nhưng vẫn lần lữa mãi đến bây giờ. Hy vọng ta vẫn còn có thời gian, nhân tiện đi thăm bọn Tiểu Diện, Tiểu Lôi.”

Người hầu đi vào, đỡ Lục Phong nằm xuống.

Mạnh Giác dập đầu lạy ba cái rồi đứng dậy ra khỏi phòng, lúc vén rèm trúc lên, Mạnh Giác nghe thấy tiếng nói khe khẽ vang lên sau lưng: “Không được để lỡ nữa.”

Tay Mạnh Giác dừng lại một khoảng, nhẹ nhàng hạ rèm trúc xuống, đi đến chỗ Vân Ca đang đợi mình ngoài hành lang. “Vân Ca.”

Vân Ca lập tức chạy tới, Mạnh Giác cười, cầm lấy tay nàng.

Tình cảm của họ với Lục Phong không sâu, hơn nữa lúc cáo biệt, tinh thần của Lục Phong cũng còn tốt nên không có quá nhiều thương cảm, nhưng tâm tình của hai người vẫn hết sức buồn bã.

Mạnh Giác nắm tay Vân Ca, không xuống núi mà lại trèo lên núi.

Hai người trèo một mạch lên đỉnh núi, nhìn dãy núi dưới chân, nhìn bầu trời xanh vô biên phía xa, cảm giác nặng nề trong lòng mới tiêu tan vài phần.

Gió trên đỉnh núi rất lớn khiến Vân Ca lắc lư chực ngã. Vân Ca đón gió mà đứng, không khỏi cảm thấy hơi lạnh, đang định nói tìm chỗ nào bớt gió hơn, Mạnh Giác đã kéo nàng vào lòng, xoay người che gió cho nàng, cúi xuống bên tai Vân Ca. “Vừa rồi có người nói nguyện ý lấy ai đó đúng không? Sau này có thể nói với con cái: Năm đó mẹ con đuổi theo cha, kêu khóc đòi lấy cha.”

Vừa rồi Vân Ca nói với Lục Phong rất tự nhiên hào phóng, lúc này chỉ có Mạnh Giác bên cạnh nên nàng xấu hổ chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào, lại bị Mạnh Giác trêu chọc, lập tức hỏa giận giậm giật, vùng vẫy đẩy y ra. “Ai đuổi theo huynh chứ? Những lời vừa rồi chỉ là nói cho Phong thúc thúc vui thôi, không tính.”

Mạnh Giác không lỏng tay ra mà càng ôm chặt hơn. “Được. Những lời vừa rồi đều không tính. Bây giờ nói lại lần nữa, Vân Ca, muội đồng ý lấy huynh chứ?”

Vân Ca lập tức yên lặng, hốt hoảng nhớ lại một đêm của rất nhiều năm trước, có người nói với nàng dưới trời sao: “Ta nhận rồi, Vân Ca, muội cũng nhất định phải nhớ! Thề dưới sao trời, tuyệt không nuốt lời.”

“Vân Ca, muội đồng ý lấy huynh chứ?” Mạnh Giác nâng đầu Vân Ca lên, trong mắt y có vẻ căng thẳng khó có thể nhận thấy.

Những vì sao đêm đó chỉ là giấc mơ tuổi thơ, người trước mặt hôm nay mới là người trong lòng nàng.

Vân Ca cười, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Huynh đến hỏi cha muội ấy. Cha muội nói được là được.”

Mạnh Giác cười trêu chọc: “Ý của muội chính là muội đã đồng ý, đúng không?”

Vân Ca không lên tiếng, Mạnh Giác khẽ nâng cằm Vân Ca lên. Lúc Mạnh Giác hôn lên má Vân Ca, Vân Ca nhắm mắt lại.

Đỉnh núi cao mênh mang, gió núi thổi vù vù.

Không biết là Mạnh Giác vô tình chạm vào trâm gài tóc hay là gió núi làm tung búi tóc, mái tóc Vân Ca tung ra, bay đùa theo gió, khẽ phất vào mặt nàng.

Mạnh Giác lấy tay làm trâm, quấn mái tóc nàng, giúp Vân Ca vấn lại tóc, mà tóc Vân Ca quấn chặt vào tay Mạnh Giác. Mạnh Giác cười, cắn môi Vân Ca, thì thào nói: “Vấn tóc kết đồng tâm.”

Má lạnh, môi lại nóng.

Vân Ca không rõ đây là mơ hay thực, dường như nhìn thấy hoa đỗ quyên đỏ như lửa khắp trên núi lập tức nở rộ từ đỉnh núi lan đến chân núi, sau đó bùng cháy, kêu lách tách trong tiếng gió vi vu.

***

Mấy ngày nay Vân Ca thường vừa làm vừa cười ngu ngơ, thỉnh thoảng trên tay cầm mớ rau lại ngơ ngác xuất thần, hồi lâu không hề nhúc nhích, gương mặt ửng hồng, như vui như ngượng, không biết nghĩ gì.

Hứa Bình Quân mở cửa phòng Vân Ca, nhìn thấy nàng đang bưng một cái chậu, đứng ngẩn ngơ bên cạnh vại nước.

Hứa Bình Quân đi đến bên cạnh Vân Ca, cười trêu: “Có phải muội và Mạnh đại ca đã hứa hẹn trọn đời hay không?”

Vân Ca đỏ mặt cười. “Không nói với tỷ đấy!”

Hứa Bình Quân cười ha ha, cù Vân Ca. “Xem muội có nói hay không?”

Vân Ca vừa cười tránh vừa té nước trong chậu vào Hứa Bình Quân, nhưng đa số đều té trượt.

Hai người đang cười đùa, không ngờ có người từ ngoài sân đi vào. Vân Ca té nước không trúng Hứa Bình Quân mà lại trúng người đi vào.

Vân Ca vừa mới xin lỗi, thấy rõ là Hoắc Thành Quân lại sững sờ, không biết nên nói gì nữa.

Hứa Bình Quân lập tức cảnh giác đến đứng bên cạnh Vân Ca, dáng vẻ như thể cùng về phe Vân Ca chống lại kẻ địch.

Hầu gái của Hoắc Thành Quân ở ngoài cửa thò đầu vào xem, nhìn thấy tiểu thư nhà mình bị té ướt, lập tức mắng chửi Vân Ca: “Ngươi muốn chết à? Tại sao dám té nước vào tiểu thư nhà ta?”

Hoắc Thành Quân lau nước trên mặt, lạnh giọng nói: “Ta lệnh cho ngươi canh ở bên ngoài, ngươi không nhìn bên ngoài mà lại nhìn vào trong sao?”

Hầu gái lập tức rút đầu lại. “Nô tỳ đáng chết!”

Bởi vì người tới là Hoắc Thành Quân, là con gái Hoắc Quang, nên Vân Ca không muốn Hứa Bình Quân dính dáng vào, cười nói với Hứa Bình Quân: “Hứa tỷ tỷ, tỷ về trước đi, muội nói chuyện với Hoắc tiểu thư.”

Hứa Bình Quân do dự một lát rồi chậm rãi ra khỏi nhà.

Vân Ca đưa khăn cho Hoắc Thành Quân, Hoắc Thành Quân không nhận, mặt lạnh như băng nhìn Vân Ca, chỉ có điều vệt nước chưa khô trên mặt trông như nước mắt làm khí thế của nàng ta suy yếu vài phần.

Vân Ca thu khăn lại, cắn cắn môi. “Cô đã cứu tôi một mạng, tôi còn chưa tạ ơn cô.”

Hoắc Thành Quân khẽ mỉm cười, nói: “Chẳng những không tạ ơn mà còn lấy oán báo ân.”

Vân Ca hơi bất đắc dĩ. “Cô tìm tôi có chuyện gì?”

Hoắc Thành Quân nhìn Vân Ca chằm chằm, dường như muốn xem rốt cuộc nàng ta có gì tốt hơn mình.

Nàng ta có dung mạo xinh đẹp, có thân phận tôn quý, còn có một người cha xem nàng ta như hòn ngọc quý trên tay.

Nàng ta vẫn cho rằng cuộc đời của nàng ta chắc chắn sẽ phú quý hạnh phúc, nhưng mấy ngày nay, cái chết thê thảm của tỷ tỷ và Thượng Quan Lan khiến nàng ta bừng tỉnh khỏi cơn mơ.

Là con gái của Hoắc Quang, nàng ta đã loáng thoáng nhìn thấy tương lai của mình. Nhưng nàng ta không cam lòng. Nàng ta biết từ nhỏ mình đã là người phú quý, đã quen với cuộc sống hưởng thụ vinh hoa phú quý, nàng ta không thể từ bỏ dòng họ của mình và hết thảy những gì dòng họ mang lại cho mình. Nhưng nàng ta lại không cam lòng chỉ là một quân cờ phục vụ cho vinh hoa của gia tộc họ Hoắc như tỷ tỷ của nàng ta, hôn nhân chỉ là sự kết hợp vì lợi ích chính trị. Nàng ta vừa muốn có một người có thể tiếp tục làm cho nàng ta sống một đời ăn trên ngồi trước, lại không muốn vứt bỏ những tình cảm trong lòng. Mà Mạnh Giác là người duy nhất có thể mang lại hạnh phúc cho nàng ta, Mạnh Giác có năng lực bảo vệ chính y và nàng ta. Nàng ta tuyệt đối không muốn làm một tỷ tỷ hoạc Thượng Quan Lan thứ hai.

Vân Ca bị Hoắc Thành Quân nhìn đến nổi da gà, hơi lui lại vài bước, gượng cười hỏi: “Hoắc tiểu thư?”

Hoắc Thành Quân hít một hơi thật sâu, cố gắng cười ung dung như thường ngày. “Mạnh Giác là một người có dã tâm rất lớn, thực ra tác phong của huynh ấy còn giống cha ta hơn cả ca ca ta. Đại khái đây cũng là nguyên nhân khiến cha ta rất thích huynh ấy. Trên con đường Mạnh Giác sẽ đi sau này, ngươi hoàn toàn không thể giúp gì được cho huynh ấy. Ngoài nấu ăn còn tàm tạm ra thì ngươi còn có ưu điểm gì? Chỉ biết gây rắc rối để huynh ấy xử lý cục diện phức tạp giúp ngươi? Vân Ca, ngươi nên rời khỏi Trường An.”

Vân Ca cười, làm động tác tiễn khách. “Mời Hoắc tiểu thư về cho. Khi nào tôi đi khi nào tôi đến, không phiền Hoắc tiểu thư bận tâm. Hoàng đế nhà Hán cũng không hạ chỉ nói không cho phép tôi đến Trường An.”

Hoắc Thành Quân cười như đã tính trước. “Bởi vì họ của ta là họ Hoắc, cho nên một khi đã nói ra lời nào, ta đương nhiên có thể làm được. Chỉ hy vọng sau ngày ngươi đừng dây dưa không dứt, để lại vài phần thể diện cho cả hai bên.”

Giọng nói của Lưu Bệnh Dĩ vang lên ngoài cổng, dường như Lưu Bệnh Dĩ muốn đi vào nhưng lại bị hầu gái của Hoắc Thành Quân ngăn lại.

Lưu Bệnh Dĩ cao giọng nói: “Vân Ca?”

Vân Ca lập tức lên tiếng: “Đại ca.”

Hoắc Thành Quân cười, lắc đầu, vài phần khinh miệt. “Hôm nay ta chỉ muốn đến thăm ngươi mà các các ngươi đã căng thẳng như vậy. Nếu ta có hành động gì thật thì các ngươi sẽ thế nào? Ta đi đây.”

Nàng ta lướt qua người Lưu Bệnh Dĩ. Vốn cao ngạo như phượng hoàng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hờ hững của Lưu Bệnh Dĩ, trong lòng nàng ta lại không khỏi run lên, sự ngạo mạn và khinh miệt đều thu lại vài phần. Chính Hoắc Thành Quân cũng không thể hiểu được vì sao mình lại nhiều lần nhượng bộ gã nam nhân quần áo giản dị này.

“Vân Ca?” Lưu Bệnh Dĩ thăm dò.

Nụ cười của Vân Ca vẫn rực rỡ như cũ, hiển nhiên không bị ảnh hưởng bởi Hoắc Thành Quân. “Muội không sao.”

Lưu Bệnh Dĩ yên lòng. “Muội là người không bao giờ tự coi nhẹ bản thân, nếu là Hứa tỷ tỷ của muội thì chắc chắn lúc này đang nghĩ ngợi lung tung rồi.”

Vân Ca làm mặt quỷ, cười hỏi: “Ý đại ca nói là muội mặt dày đúng không? Một con chim trĩ ở trước mặt phượng hoàng mà cũng không biết tự ti, mặc cảm?”

Lưu Bệnh Dĩ cốc lên trán Vân Ca. “Vân Ca, muội chỉ cần nhớ, khi thích một người, nam nhân sẽ không quan tâm đên thân phận, địa vị, quyền thế cũng như của cải của người đó.”

Vân Ca cười gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK