• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Vốn là một người thông minh, chịu khó, bây giờ lại gặp được một sư phụ cao minh nên sau thời gian nửa năm, y thuật của Vân Ca đã hơn hẳn những người làm nghề y bình thường. Càng hiểu biết nhiều về y lý, những nghi hoặc trong lòng Vân Ca ngày càng nhiều. Nàng đã lật hết mọi quyển sách nhưng lại không có cuốn nào có thể cho nàng đáp án. Vốn Mạnh Giác là lựa chọn tốt nhất để giải đáp những nghi hoặc, nhưng nàng không muốn hỏi y, vì thế chỉ có thể đi tìm một người khác.

Vân Ca cho rằng chỉ cần đến Thái y viện là có thể tìm được Trương thái y, lại không ngờ Trương thái y đã rời khỏi nơi đó. Thì ra Hoàng thượng vẫn để mặc Trương thái y ở trong một xó dù đã trọng thưởng hậu hĩnh cho ông ta sau khi cứu tính mạng Thái tử. Y thuật của Trương thái y vì vậy vẫn không có đất dụng võ, ban đầu Trương thái y cũng không cam lòng, sau đó cũng đã ngộ ra, cuối cùng đến gặp Lưu Tuân xin từ chức rồi rời khỏi Thái y viện.

Được một thái y có giao hảo với Trương thái y chỉ đường, Vân Ca vừa đi vừa hỏi thăm tìm đến nhà mới của Trương thái y.

Mấy gian nhà cỏ cũ, trên chiếu ngoài cửa đầy người đang ngồi chờ khám bệnh. Trương thái y đang ngồi trong nhà cỏ xem bệnh cho bệnh nhân, hai đệ tử đứng bên cạnh ông ta. Trương thái y vừa chẩn đoán bệnh tình vừa giải thích cho học trò những cơ sở của chẩn đoán đó.

Vân Ca đứng ngoài cửa, nhìn những bệnh nhân mặt mũi nhăn nhó lần lượt đi vào, lại lần lượt ra về với vẻ nhẹ nhõm, thoải mái. Buổi sáng lúc vừa nghe nói Trương thái y từ quan, trong lòng nàng vốn rất bất bình nhưng bây giờ nghe tiếng cảm ơn của bệnh nhân, nhìn ánh mắt cảm kích của họ, tất cả mọi bất bình đều tan biến.

Một đệ tử đi tới, hỏi: “Cô nương đến khám bệnh à?”

“Không phải…”

“Vân cô nương?” Trương thái y nghe tiếng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vân Ca liền kêu một tiếng kinh ngạc rồi lập tức đứng lên. “Vân… Mạnh phu nhân tại sao lại ở đây?”

Vân Ca cười, nói: “Tôi vốn muốn đến hỏi ông vì sao ông lại ở đây, có phải có người làm khó dễ ông không, nhưng sau khi đứng ở đây một lát, đột nhiên tôi cảm thấy không muốn hỏi gì nữa. Tôi đang nghĩ cho dù là có người ép Trương tiên sinh từ quan thì e là Trương tiên sinh còn cảm kích người đó.”

Trương tiên sinh cười to, tiếng cười bộc lộ sự cởi mở, vui vẻ chưa hề xuất hiện trước đây. Ông ta dặn dò đệ tử vài câu rồi nói với Vân Ca: “Nhà cỏ đơn sơ không nên chiêu đãi khách quý. May mà đồng ruộng cảnh sắc tươi đẹp, cô nương đi cùng lão phu ra ngoài đồng một lát vậy!”

Hai người đi ra khỏi nhà cỏ, tản bộ dọc theo bờ ruộng. Dưới bầu trời xanh ngắt, đồng ruộng hoặc vàng óng hoặc xanh mướt, rực rỡ đủ màu. Nông dân đang cúi đầu bận rộn trên ruộng nhìn thấy Trương tiên sinh đều gác việc trong tay lại chào hỏi ông ta. Vân Ca nhìn thấy sự tôn kính qua những hành động đơn giản của họ, thứ này các vị thái y không bao giờ nhận được.

“Trương tiên sinh, bây giờ tôi cũng đang học y, ông đoán xem sư phụ của tôi là ai?”

Trương tiên sinh cười, nói: “Câu này của Mạnh phu nhân không khó trả lời. Y thuật của Mạnh đại nhân có thể nói là có một không hai trong thiên hạ, đương nhiên phu nhân sẽ không cần người ngoài nữa.”

Vân Ca cười, lắc đầu. “Sai rồi! Y chỉ là sư huynh của tôi chứ không phải sư phụ. Còn nữa, Trương tiên sinh đừng gọi tôi là Mạnh phu nhân nữa. Gọi là Vân Ca hoặc Vân cô nương đều được.”

Trương tiên sinh ngẩn ra. “Thì ra là thay sư phụ truyền nghề! Đây là chuyện vui của Vân cô nương, cũng là chuyện vui của Mạnh cửu công tử, càng là chuyện vui của người bệnh trong thiên hạ!”

Lúc nhắc đến Mạnh cửu công tử, Trương tiên sinh còn đưa tay lên vái về phía xa, thái độ hết sức cung kính.

Vân Ca ngượng ngùng. “Trương tiên sinh quá khen. Tôi chỉ có thể cố hết sức để không phụ danh tiếng của sư phụ.”

Trương tiên sinh vuốt râu cười. Mạnh Giác dù thông minh tuyệt đỉnh nhưng lại không phải người thích hợp để học y. Có lẽ Vân Ca mới là người thật sự có thể kế thừa y bát của Mạnh cửu công tử.

“Có điều mục đích học y của tôi không bình thường, hy vọng sư phụ có thể tha thứ cho tôi. Tôi học không phải để hành nghề y cứu người, mà là…” Vân Ca đứng lại nhìn Trương tiên sinh. “Mà là để tìm kiếm đáp án. Nội chứng của Hoàng thượng là tinh thần u uất, dẫn đến nội thương, gan tì không hoạt động tốt, tạng phủ mất cân đối âm dương khí huyết, dẫn đến tâm khiếu bế trở. Ngoại chứng thì có biểu hiện tức ngực, đau sườn, khi nghiêm trọng thì tủy hải bất túc, não chuyển ù tai, đau tim khó nhịn, tứ chi co giật.” Vân Ca nhắc lại lời Trương tiên sinh đã nói năm ấy chính xác đến từng chữ.

Trương tiên sinh yên lặng không nói gì.

“Các vị đều nói là hung tí, nhưng hung tí là chứng hiểm lại chưa hề có trường hợp nào phát bệnh khi còn trẻ. Tôi muốn biết một việc mà ngay cả một người mới học y như tôi cũng cảm thấy nghi ngờ, Trương tiên sinh lại chưa bao giờ nghi ngờ hay sao? Hôm nay tôi đứng ở đây chỉ muốn nghe lời nói thật.”

Trương tiên sinh khẽ thở dài. “Nghi ngờ và thắc mắc đều đã từng có, nghi vấn của tôi không chỉ có những chuyện này.”

“Xin kính cẩn lắng nghe.”

“Thứ nhất, đúng như cô nương nói, trừ khi sinh ra vốn đã yếu ớt, nếu không hung tí tuy là chứng hiểm nhưng lại rất ít phát bệnh khi còn trẻ khỏe. Hoàng thượng từ nhỏ thân thể đã khỏe mạnh, năm đó lại đang tuổi thanh niên, cho dù tinh thần u uất, mệt mỏi tích tụ thì cũng không thể mắc chứng hung tí ở độ tuổi đó. Thứ hai, theo quan sát của tôi, trong tình hình khi đó thì hoàn toàn không có khả năng phát bệnh. Từ khi Vân cô nương vào cung, tâm tình của Hoàng thượng rất tốt, sắc mặt hồng hào, cho dù có bệnh cũng sẽ giảm bớt, không có lý gì đột nhiên phát bệnh. Thứ ba, trong Tố vấn chí chân yếu đại luận có viết: Hàn khí nhiễm vào, thủy sẽ thắng thế, hỏa nhiệt bị khắc, dẫn đến bệnh tim. Hoàng thượng có lẽ đột nhiên bị hàn khí nhiễm vào nên dẫn đến phát bệnh tật.” Trương tiên sinh giơ một cánh tay lên, chỉ tay áo mình. “Như là vải thô, cho dù hết sức yếu ớt, gặp lửa là hóa thành tro. Nhưng chỉ cần không có lửa, nó vẫn có thể mặc bốn, năm năm.”

Vân Ca suy tư. “Ý của Trương tiên sinh là có người đốt lửa dưới tay áo?”

Trương tiên sinh vội nói: “Ý tôi không phải vậy. Chưa chắc đã có người đốt lửa dưới tay áo, có thể là gió thổi đốm lửa đến, có lẽ là nguyên nhân khác xé rách tay áo, khả năng nào cũng có cả.”

Vẻ mặt nghiêm nghị, Vân Ca chất vấn: “Trương tiên sinh đã có thắc mắc này, vì sao chưa bao giờ đề cập đến? Tiên sinh không sợ vạn nhất có người châm lửa thật à?”

Trương tiên sinh thành khẩn giải thích: “Hoàng thượng mắc bệnh là việc lớn liên quan đến xã tắc. Nếu nói Hoàng thượng trúng độc, không cẩn thận sẽ gây đại họa, tôi đương nhiên không thể chỉ dựa vào những nghi ngờ của mình mà nói lung tung được. Tôi đã bí mật kiểm chứng và để ý nhiều lần, tôi lấy tính mạng bảo đảm với cô nương, Hoàng thượng tuyệt đối không phải trúng độc.”

“Dựa vào cái gì mà ông khẳng định như vậy?”

“Tất cả mọi thuốc độc có thể dẫn đến triệu chứng hung tí đều phải qua đường ăn uống mới có thể đi vào ngũ tạng, ngấm vào tâm khiếu, hơn nữa một khi độc phát sẽ lập tức mất mạng. Nhưng bệnh hung tí của Hoàng thượng lại là chứng mạn tính. Tôi còn nhớ Vu An chú ý đến việc ăn uống của Hoàng thượng, từ nhỏ Vu An đã được huấn luyện về việc này, kinh nghiệm phong phú, nhưng vẫn không phát hiện bất cứ điểm nào đáng ngờ. Hơn nữa, quan trọng nhất là Hoàng thượng ăn uống gì cũng đều có hoạn quan thử độc trước, nhưng không có bất cứ hoạn quan nào có dấu hiệu trúng độc.”

Vân Ca không nói gì. Đúng như Trương tiên sinh nói, không ai có thể nghi ngờ sự trung thành của Vu An, lại không có hoạn quan nào có dấu hiệu trúng độc. Trước những bằng chứng như vậy, bất cứ hoài nghi nào cũng không thể đứng vững.

Trương tiên sinh nói: “Vân cô nương, những lời nói tiếp theo là tôi nói từ góc độ một người bề trên. Tôi thật tình hy vọng sau này cô nương vui lòng để tôi gọi cô nương một tiếng Mạnh phu nhân thành tâm thành ý. Con người sinh ra trên đời, bất kể trải qua nỗi đau lớn thế nào cũng phải cắn răng đi về phía trước, không thể cứ quanh quẩn ở chỗ cũ được.”

Trong mắt Vân Ca có lệ quang lấp lánh. Nàng không nói gì, chỉ nhìn đồng ruộng sặc sỡ đủ màu sắc. Màu sắc của đất trời có rực rỡ hơn nữa cũng trở nên ảm đạm trong mắt nàng.

“Cô nương vĩnh viễn dừng lại trong ký ức. Hoàng thượng có muốn nhìn thấy cô nương như thế này không? Hoàng thượng đã…”

Dường như rất sợ nghe thấy chữ đó, Vân Ca vội vã nói: “Trương tiên sinh, ông không rõ. Đối với tôi thì huynh ấy chưa đi, huynh ấy vẫn đang ở đó.”

Trương tiên sinh sửng sốt, định nói gì đó nhưng Vân Ca đã vội vã nói tiếp: “Trương tiên sinh, tôi về đây. Lúc nào rảnh tôi đến thăm ông sau.”

Bước chân hỗn loạn, nàng chạy đi như trốn tránh. Bóng người nhỏ nhắn nhanh chóng đi xa trong đất trời rực rỡ, Trương tiên sinh nhìn bóng lưng nàng, lắc đầu thở dài.

Từ chỗ Trương tiên sinh về, Vân Ca vẫn ngồi ngẩn người một mình.

Chẳng lẽ buổi tối hôm đó nàng đã quá đa nghi? Đoạn đối thoại của Hoắc Thành Quân và Hoắc Quang là nói về chuyện khác?

Trương tiên sinh nói có chứng cứ rõ ràng, có lẽ là nàng đa nghi thật. Có lẽ nàng chỉ tìm cho mình một cái cớ, một cái cớ để có thể nắm chặt quá khứ không buông.

Tất cả mọi người đều đang đi về phía trước. Hoàng đế mà các triều thần trên triều đình ngày ngày nghĩ đến là Lưu Tuân, thiên tử mà trăm họ biết là Lưu Tuân, người các hoạn quan, cung nữ trong cung muốn lấy lòng là Lưu Tuân, người Hoắc Quang cần phải đấu là Lưu Tuân… Tất cả mọi người đều đã quên từ lâu. Những người thích chàng, nịnh nọt chàng, thậm chí cả những người từng kiêng kỵ, căm thù chàng đều đã dần dần quên chàng.

Cùng với thời gian trôi đi, bóng dáng chàng sẽ nhạt dần, cuối cùng biến thành vài nét bút mơ hồ trong sách sử, không có gì khiến người khác chú ý khi chen giữa những thành tựu vĩ đại của các hoàng đế khác.

Chỉ có nàng vẫn tỉnh táo. Thời gian trôi qua, tất cả không nhạt đi mà ngược lại càng rõ ràng hơn. Sự tỉnh táo của nàng trở nên rất không hợp thời. Mỗi người đều hy vọng có thể theo đuổi thứ họ muốn, nhanh chóng đi về phía trước nhưng nàng lại không ngừng nhắc nhở bọn họ. Không được quên! Không được quên! Chàng từng ngồi trên Kim Loan điện, chàng từng cười trên đài Thần Minh, chàng từng cố gắng làm cho các ngươi sống tốt hơn, các ngươi không được quên…

Có phải bởi vì phía trước đã không có thứ nàng muốn nữa, cho nên khi người người chen nhau tiến về phía trước, nàng lại chỉ muốn đứng ở chỗ cũ? Từng nói với chính mình phải kiên cường, từng nói với chính mình không được khóc, nhưng nước mắt nàng vẫn rơi xuống không thể kìm lại được.

Lăng ca ca, muội nhớ huynh! Muội rất nhớ, rất nhớ huynh! Muội biết huynh muốn muội trở nên kiên cường, muội sẽ kiên cường, muội sẽ kiên cường…

Thầm hứa hết lần này tới lần khác, nước mắt lại rơi càng gấp gáp.

Trong viện, dưới rừng trúc thấp thoáng, Mạnh Giác đứng lẳng lặng, bóng dáng đông cứng như khảm vào đêm tối.

Bóng nàng in lên cửa sổ hết sức rõ ràng, chỉ cần đi vài bước nữa, y có thể bước vào trong phòng, cùng ngồi với nàng, cùng cắt bấc nến, nhưng vài bước này lại trở thành một lạch trời không thể vượt qua.

Mỗi giọt nước mắt của nàng đều đánh vào trái tim y, y lại chỉ có thể đứng ở phía xa xa, nhìn mà như không thấy.

Nàng vừa khóc vừa ngắm nghía di vật của Lưu Phất Lăng. Một bức tranh, một chiếc áo bào, một con dấu, nàng cũng có thể nhìn một hồi lâu.

Rất lâu sau, nàng thổi tắt nến, đóng cửa sổ lại, nhốt y ở bên ngoài thế giới của nàng. Đêm dài đằng đẵng, chỉ còn lại một mình y đứng ngây dại ngoài cửa sổ.

Đêm rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng giọt sương rỏ xuống lá trúc.

Sao trời lấp lánh, dường như không rõ vì sao y phải đứng một mình trong sương đêm.

Sáng sớm, khi ánh nắng vàng chiếu vào cửa sổ, tiếng chim hót ríu rít cũng vang lên.

Tam Nguyệt ôm hai quyển sách đi vào Trúc Hiên.

Vân Ca đang chải đầu. Nhìn thấy Tam Nguyệt, nàng chỉ giá sách, ra hiệu cho Tam Nguyệt đặt sách lên giá. Tam Nguyệt đã quen với sự lãnh đạm của nàng, tâm tình không hề bị ảnh hưởng, vẫn cười tủm tỉm. “Vốn hôm qua công tử đã dặn nô tỳ mang hai quyển sách này cho phu nhân, nhưng nô tỳ nghe nha đầu nói phu nhân đã ra ngoài nên không tới đây. Công tử nói mấy hôm nay có lẽ phải ở lại trong cung rất muộn, nếu phu nhân có câu hỏi gì thì cứ ghi lại, hai ngày sau công tử sẽ giải đáp một thể.”

Vân Ca “ờ” một tiếng lạnh nhạt.

Tam Nguyệt đặt sách xuống, nhìn thấy trên chiếc bàn bên cạnh trải một bức vẽ, trên đó có không ít hình hoa. Cô ta cười ghé vào xem, bên cạnh mỗi đóa hoa còn viết từng hàng chữ nhỏ. Tam Nguyệt đang định đọc xem thì Vân Ca nhìn thấy. Vẻ mặt nàng lập tức thay đổi, nàng quăng lược lao đến cướp bức vẽ rồi nhanh chóng cuộn lại. “Nếu ngươi không có việc gì thì về đi.”

Tam Nguyệt mất hứng, vừa đi ra ngoài vừa lẩm bẩm: “Có mỗi mấy bông hoa. Có phải người ta chưa từng thấy đâu, lần trước cùng công tử đi leo núi còn nhìn thấy cả một vạt lớn…”

“Đứng lại!”

Tam Nguyệt dừng bước, quay lại nhìn Vân Ca với vẻ không hiểu có chuyện gì.

“Ngươi đã thấy loại hoa nào?”

Giọng nói của Vân Ca sắc nhọn, Tam Nguyệt nghe cực kỳ khó chịu, nhưng nghĩ đến chuyện nàng đã cứu Mạnh Giác, có khó chịu hơn nữa cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, Tam Nguyệt trả lời: “Chính là loại hoa hình thù như cái chuông ấy. Màu sắc đẹp lắm, như ráng chiều rực rỡ. Nô tỳ hỏi công tử, công tử nói công tử cũng không biết tên là gì.”

Sắc mặt Vân Ca trắng bệch. “Ngươi đã thấy ở đâu?”

“Ở…” Tam Nguyệt suy nghĩ một lát. “Trên một ngọn núi ngoài thành Trường An, một khoảnh to lắm, đẹp đến mê hồn.”

“Ngươi dẫn ta đi.”

“Sao? Nô tỳ còn có việc…”

Vân Ca không chải đầu nữa, túm tay Tam Nguyệt chạy thẳng ra ngoài. Tam Nguyệt bị nàng bóp đau tay, muốn đẩy nàng ra nhưng không có cách nào thoát ra khỏi tay Vân Ca. Tam Nguyệt hoảng hốt trong lòng, võ công của Vân Ca tiến bộ như vậy từ bao giờ? Cuối cùng cô ta không nhịn được đau phải kêu lên: “Nô tỳ dẫn phu nhân đi là được, phu nhân buông nô tỳ ra! Phu nhân muốn bóp chết nô tỳ sao?”

Vân Ca buông Tam Nguyệt ra, lệnh cho Vu An lập tức đánh xe.

Ra khỏi Mạnh phủ, Tam Nguyệt vừa nhớ lại vừa đi, có lúc đi nhầm đường phải quay ngược lại đi đường khác. Đến lúc đi tới một ngọn núi, nhìn thấy hồ nước đẹp đẽ đó, Tam Nguyệt vui mừng kêu lên: “Chính là nơi này! Trong hồ này có rất nhiều cá, lần trước nô tỳ còn thấy…”

Vân Ca không có hứng nghe cô ta lải nhải, lạnh giọng yêu cầu: “Dẫn ta lên núi tìm loại hoa ngươi nhìn thấy.”

Tam Nguyệt bĩu môi đi trước dẫn đường. Vân Ca đi ngược dòng suối lên núi rất nhanh. Đột nhiên nàng dừng bước, ngẩng đầu nhìn những bụi dây leo trên vách núi.

Thác nước lưng chừng núi dội rửa, những bụi dây leo có chỗ xanh non mơn mởn, có chỗ xanh thẫm âm trầm. Thấy nàng nhìn chằm chằm hồi lâu mà không chịu đi, Tam Nguyệt nhỏ giọng nói: “Loài cây này tên là dã cát. Lần trước đến đây công tử đã nói với nô tỳ.”

“Mạnh Giác nói với ngươi loại dây leo này tên là dã cát?”

Tam Nguyệt gật đầu. “Đúng vậy! Chẳng lẽ không đúng à?”

Sắc mặt Vân Ca tái mét không còn giọt máu. Nàng không nói một câu, tiếp tục trèo lên phía trên.

Lên đến đỉnh núi, Tam Nguyệt đi tìm theo trí nhớ, lại không thể tìm được vạt hoa rực rỡ như ráng chiều đó. Cô ta ngày càng sốt ruột, lẩm bẩm: “Ở ngay gần đây mà! Sao lại không thấy nhỉ?”

Vân Ca hỏi: “Rốt cuộc ngươi có nhìn thấy loại hoa đó hay không?”

Tam Nguyệt trầm ngâm suy nghĩ một lát, cuối cùng nói rất chắc chắn: “Ở ngay dưới những cây tùng cây bách này. Nô tỳ nhớ rặng cây này, cả dòng suối này nữa. Khi đó nước suối cũng róc rách như hôm nay, kết hợp với loại hoa hình chuông đó giống hệt như tiên nữ đang múa. Nhưng mà hoa đâu? Một vạt hoa lớn như thế, tại sao không còn một cây nào cả?”

Vân Ca nhìn thảm cỏ xanh trước mắt, lạnh lẽo nói: “Công tử của ngươi sẽ để những cây hoa này tiếp tục tồn tại sao?”

“Hả?” Nhìn vào đôi mắt Vân Ca, Tam Nguyệt rùng mình, không hiểu vì sao đột nhiên lại muốn chạy trốn.

Vân Ca đứng nhìn rất lâu rồi bắt đầu đi về. Với võ công của nàng bây giờ thì sẽ không thể ngã được, cho nên Tam Nguyệt cũng không chú ý đến nàng. Nhưng đi đến một con dốc, Vân Ca chợt sảy chân lăn xuống. Tam Nguyệt hoảng sợ kêu to, may mà cuối cùng Vân Ca bám được vào một bụi dã cát mới không rơi xuống vách núi.

Tam Nguyệt sợ đến hồn phi phách tán, vội nắm tay Vân Ca kéo lên. Trên cổ tay và trên đùi Vân Ca có vết máu. Không biết là vì đau hay vì sương sớm đọng trên dã cát, trên mặt nàng còn có vệt nước. Tam Nguyệt định dìu nàng xuống núi nhưng nàng vừa đứng vững đã đẩy tay Tam Nguyệt ra như tránh mãnh hổ, một mình loạng choạng chạy xuống dưới chân núi.

Vu An đang trông xe ngựa chờ bên hồ, nhìn thấy vết máu trên người Vân Ca, y hoảng sợ cho rằng có biến cố, lắc cổ tay rút nhuyễn kiếm ra rồi phi thân đến bảo vệ nàng. Tam Nguyệt chạy theo phía sau Vân Ca vừa dở khóc dở cười lại vừa kinh ngạc, một người không có gì nổi bật bên cạnh Vân Ca tại sao cũng có võ công cao cường như thế? Chẳng lẽ người này là cao thủ từ trong cung đi ra đúng như suy đoán của sư đệ?

“Vu đại ca! Vân cô nương bị ngã trên núi, không có ai đuổi giết bọn ta.”

Vu An cuốn nhuyễn kiếm quanh người, đi đến dìu Vân Ca, cảm thấy hết sức khó hiểu. Y biết rất rõ võ công của Vân Ca bây giờ thế nào, vậy mà Vân Ca lại bị ngã?

Vân Ca chui vào trong xe ngựa, không nói lời nào. Vu An cũng không nói gì. Tam Nguyệt chỉ có thể ngồi yên lặng một mình, trong lòng thầm thề sau này nhất định không đi cùng Vân Ca ra ngoài nữa. Vân Ca ngày càng quái gở, cũng ngày càng khiến người khác khó có thể chịu đựng được.

Sau khi trở lại Trúc Hiên, một mình Vân Ca cứ đi tới đi lui trong phòng như một con thú bị nhốt, rất muốn tìm được một lối ra nhưng lại phát hiện có vùng vẫy thế nào thì xung quanh cũng đều là đường chết.

Trong lòng nàng vẫn cảm thấy khó tin, hoặc nói là không muốn tin tưởng. Mạnh Giác, y… y… thật sự độc như vậy sao?

Dã cát thực ra nên gọi là câu vẫn. Nếu có con vật nào lỡ ăn vào, hệ hô hấp sẽ tê liệt, cơ bắp không còn sức mạnh, cuối cùng tim sẽ từ từ ngừng đập vì ngạt thở. Còn loại hoa đẹp có hình thù như chiếc chuông đó thì có một cái tên không hề đẹp: hồ sáo. Thời gian nở hoa của hồ sáo rất ngắn, nhưng loại hoa này lại là độc trong các loại độc, khiến tim đau buốt, đập yếu đi, người lỡ ăn vào chỉ một lát sẽ chết ngay, mà lại không có giải dược. Không phải không điều chế được giải dược mà là có giải dược cũng không có tác dụng gì, bởi vì thời gian phát độc của nó quá nhanh.

Hai loại độc dược này đều có thể tạo thành hiện tượng hung tí giả, nhưng tốc độ phát độc của chúng quá nhanh, bệnh của Lăng ca ca lại là mạn tính. Tuy nhiên Mạnh Giác rất giỏi dùng độc, có lẽ chuyện không thể xảy ra trong mắt Trương tiên sinh, Mạnh Giác lại hoàn toàn có thể làm được…

Vân Ca lảo đảo suýt ngã, vội bám vào giá sách. Nàng cảm thấy trái tim mình cũng như trúng độc câu vẫn, đau đớn, ngột ngạt như cả lồng ngực sắp nổ tung, tay không ngừng run rẩy, cả người cũng không ngừng run lên. Hoắc Quang, có lẽ những chuyện này đều do một mình Hoắc Quang làm. Hoắc Quang và Hoắc Thành Quân đều biết sự tồn tại của loại hoa này, việc này có lẽ không liên quan tới Mạnh Giác. Nhưng tại sao Mạnh Giác lại biết đến loại hoa này? Vì sao y lại giấu Tam Nguyệt? Y sao có thể không biết hồ sáo? Sao có thể không biết tên thật của dã cát? Nếu trong lòng y không có chuyện mờ ám thì tại sao…

Hầu gái mang lò hương vào, gương mặt vốn vẫn tươi cười nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Vân Ca, lại gặp ánh mắt gần như điên cuồng của Vân Ca phóng tới, nụ cười lập tức biến mất, ngập ngừng nói: “Buổi sáng phu nhân đã bị kinh động, nô tỳ nghĩ xông hương sẽ an thần nên đã đốt một lò. Nếu phu nhân không thích, nô tỳ sẽ mang ra ngoài.”

Ngửi thấy mùi hương, Vân Ca nghĩ trong hương này có sơn chi và bạch chi, tính hàn. Đột nhiên một tia chớp lóe lên, trong đầu nổ ầm một tiếng, cả người nàng ngã về phía sau. Hầu gái vội đến đỡ nàng, vừa khóc vừa gọi: “Phu nhân! Phu nhân! Nô tỳ đi mời thái y.”

Bóng đen trước mắt Vân Ca nhạt đi, từ từ biến thành màu đỏ. Một lát sau nàng gượng ngồi dậy, yếu ớt ra lệnh: “Đi gọi Vu An tới đây.”

Vu An vội vã đi tới, nhìn thấy dáng vẻ Vân Ca, mắt y lập tức ươn ướt. Y quỳ bên giường nàng, nói: “Cô nương còn tự hủy hoại mình như vậy nữa thì lão nô thà chết cho xong, dù sao xuống dưới đất cũng không còn mặt mũi nào gặp Hoàng thượng.”

Đây là lần đầu tiên Vu An nhắc tới cái chết của Lưu Phất Lăng trước mặt Vân Ca. Nước mắt Vân Ca lập tức trào ra, nàng lại lập tức lau đi. “Vu An, giúp ta làm một việc, không được để bất kỳ ai trong phủ này biết. Ngươi giúp ta đến hiệu thuốc chế một loại hương.”

Vu An chăm chú lắng nghe.

Vân Ca vừa nghĩ vừa chậm rãi nói: “Khoản đông, u chỉ, ý dĩ, mai băng, trúc lịch, sơn chi…” Nghĩ một hồi lâu, nàng lại ngập ngừng bổ sung: “Sơn dạ lan, thiên nam tinh, phong hương chỉ.”

Vu An nhận lệnh rời đi. Vân Ca nằm trên giường, toàn thân lạnh buốt, trong đầu trống rỗng. Đúng hay sai, sau khi Vu An trở về sẽ có thể biết được toàn bộ.

Rất lâu sau Vu An mới về. “Loại hương này rất khó làm, đến mấy hiệu thuốc đều nói không làm nổi. Lão nô không còn cách nào khác đành chạy đến chỗ Trương thái y, bây giờ Trương thái y đã mở một hiệu thuốc nhỏ. Ông ấy đã tự tay chế hương cho lão nô, còn nói nếu không cần dùng gấp thì tốt nhất cho ông ấy ba ngày, hôm nay làm gấp quá, e là tác dụng của dược liệu không cao.”

Vân Ca nhắm mắt lại. “Đốt hương lên.”

Vu An lấy một cái lò hương ra, nhanh nhẹn bỏ hương vào bếp lò một cách thành thạo. Một lát sau khói xanh lượn lờ bay lên, y ngửi ngửi, ngập ngừng nói: “Mùi hương này ngửi rất quen. Hình như là… hình như cô nương đã từng dùng… Hình như là hương năm đó Mạnh công tử phối chế cho cô nương.”

Y quay lại xem Vân Ca nói sao, lại thấy Vân Ca đã ngất xỉu, sắc mặt tím xanh. Y vội vã lao đến bên cạnh giường, nâng Vân Ca dậy day nhân trung cho nàng. Cuối cùng Vân Ca cũng thở được, bệnh cũ lại tái phát, nàng ho dữ dội không ngừng. Bất kể Vu An làm thế nào cũng vô ích, Vân Ca ho ngày càng nặng, khóe miệng bắt đầu có vết máu. Vu An không dám chần chừ nữa, cao giọng gọi người, định bảo hầu gái lập tức đến mời Mạnh Giác.

Vân Ca nắm cánh tay y, vừa ho vừa nói từng chữ: “Không được tìm hắn! Hắn là kẻ thù của chúng ta! Ta sẽ không chết, ít nhất sẽ không chết trước hắn!”

Vu An lại vội đuổi hầu gái ra, vội vã lấy một cốc nước cho Vân Ca súc miệng. “Mạng của lão nô là do Mạnh công tử bảo vệ, nếu không kim thượng dù không dám công khai giết lão nô nhưng bí mật ám sát cũng không có gì khó. Phú Dụ và cô nương…”

Vân Ca ngậm một mẩu thảo dược trong miệng, cố chịu đựng cơn đau rát trong phổi. “Y thuật của ta không tốt, ta không biết hắn dùng độc thế nào nhưng chắc chắn là hắn đã nghĩ được cách biến thuốc kịch độc thành thuốc độc mang tính ẩn khiến các ngươi không có cách nào phát hiện được, sau đó lại dùng loại hương này làm thuốc dẫn để kích thích độc tố trong cơ thể Lăng ca ca. Loại hương này có thể thanh nhiệt trong phổi, lưu thông khí huyết, lại làm hàn khí ngưng tụ, đó là nguyên nhân khiến hàn khí nhiễm vào dẫn đến bệnh tim mà Trương thái y vẫn không nghĩ ra. Là ta… là ta… là ta đã hại chết huynh ấy…”

Vân Ca đột nhiên đưa tay tự tát chính mình. Vu An bị những gì nàng nói làm cho hoảng sợ, phản ứng chậm lại. Lúc y ngăn cản thì Vân Ca đã tát mạnh một cái lên mặt chính mình. Y vội tóm lấy cổ tay nàng, nàng vẫn vùng vẫy muốn tiếp tục tự tát.

Vu An bật khóc. “Cô nương, cô nương!”

Vân Ca ho không ngừng, phun ra một ngụm máu, cả người không còn sức lực. Nàng nằm rũ trên giường, hai mắt trống rỗng nhìn vào hư không, sắc mặt như tro tàn, môi lại chuyển màu tím đen.

Thấy nàng không ho nữa, Vu An không biết là tốt hay xấu, vừa khóc vừa nói: “Hay là bây giờ chúng ta rời khỏi đây, đến chỗ Trương thái y để ông ấy khám bệnh cho cô nương?”

Khóe miệng Vân Ca giật giật. “Ta phải ở lại nơi này. Vu An, sau giá sách của ta có giấu một bức vẽ, ngươi đi lấy mang đến đây.”

Vu An nghe lời lấy bức tranh ra, nhìn thấy trên lụa trắng vẽ rất nhiều hoa cỏ, tất cả đều là thuốc độc.

“Góc dưới bên trái vẽ một loài thực vật dạng dây leo.”

“Vâng, lão nô nhìn thấy rồi.” Vu An vừa gật đầu vừa xem chú thích bên cạnh: câu vẫn, tính kịch độc, vị đắng…

“Trên ngọn núi buổi sáng hôm nay chúng ta tới có loài thực vật này mọc bên dòng suối. Ngươi đi nhổ mấy cây mang về đây.”

Vu An nhìn Vân Ca, chần chừ nói: “Bây giờ cô nương như thế này…”

Trên gương mặt tái nhợt của Vân Ca lộ ra một nụ cười kỳ dị. “Ta sẽ tự bốc thuốc chữa bệnh cho mình. Ngươi yên tâm, ta sẽ rất tốt, rất tốt.”

***

Lúc Mạnh Giác trở lại phủ thì trời đã tối hẳn. Không biết Hoắc Quang nghĩ thế nào mà đột nhiên lại tỏ ra cực kỳ hữu hảo với y, gần như toàn bộ chuyện đánh Khương tộc đều phải thương lượng với y. Hứa Bình Quân đang có thai, thời gian trước lại mở hai phường thêu lớn chuyên chiêu mộ gia quyến của chinh phu, bận rộn không có thời gian quan tâm đến con trai. Thái tử điện hạ gần như biến thành con trai y, cả ngày đi theo bên cạnh y. Mặc dù bận rộn nhưng tâm tình y lại thanh thản hiếm thấy, bởi vì biết mỗi ngày về nhà đều có người bên cạnh mình. Mặc dù y vẫn đứng ngoài ô cửa sổ đóng chặt nhưng so với mười mấy năm trước thì tình hình đã tốt hơn nhiều rồi. Lúc đó nàng còn không biết y là ai, ít nhất bây giờ nàng đã biết y. Để cứu y, nàng còn sẵn sàng một mình lao vào vòng nguy hiểm, cho nên y rất tự tin chờ ngày nàng mở cửa trái tim. Có thể là mười năm, có thể hai mươi năm, y đều không để ý. Dù sao thì y cũng có thời gian một đời để chờ đợi, chỉ cần nàng vẫn còn ở đó.

Vừa mở cửa ra đã phát hiện trong phòng có người, y hỏi: “Ai?”

“Là tôi!”

Vân Ca thắp đèn, mỉm cười nhìn y.

Y cười. “Sao muội lại ngồi một mình trong phòng mà không thắp đèn?”

Nhìn thấy rõ nàng, y đi vội tới. “Muội làm sao thế? Sao sắc mặt lại xấu như vậy?”

Vân Ca điềm nhiên nói. “Buổi chiều bệnh cũ lại tái phát, có điều đã ổn rồi.”

Mặc dù biết chắc Vân Ca sẽ từ chối, Mạnh Giác vẫn không nhịn được nói: “Để huynh xem giúp muội.”

Không ngờ Vân Ca lại cười nhạt. “Được! Sau khi ăn xong huynh giúp tôi xem một chút.”

Mạnh Giác sửng sốt. Vân Ca theo y học y thuật là nhận ân huệ của cha nuôi y, nàng vẫn không chịu nhận bất cứ ý tốt gì từ y, hôm nay lại… Chưa hết kinh ngạc này, kinh ngạc khác lớn hơn đã tới.

“Huynh đã ăn cơm chưa?”

“Còn chưa ăn.”

“Đã rất lâu tôi không nấu ăn, cũng không biết mùi vị thế nào. Có điều huynh cũng không phân biệt được mùi vị, cho nên chỉ xem hình thức là chính, ăn tạm cho no bụng!”

Mạnh Giác cảm thấy như đang nằm mơ, nhìn Vân Ca chằm chằm với vẻ không thể tin nổi. “Vân Ca, muội…”

Vân Ca mím môi, như cười như giận. “Nếu huynh không ăn thì thôi!”

Nói xong nàng đứng dậy đi, Mạnh Giác vội vàng giữ nàng lại. “Không, không, huynh ăn! Huynh ăn! Huynh ăn!…”

Nói liên tiếp ba lần còn chưa đủ, y vẫn định tiếp tục nói.

Vân Ca ngắt lời y, rút tay ra, cúi đầu nói: “Được rồi, tôi biết rồi. Huynh đi thay đồ đi! Tôi sẽ quay lại ngay. Đợi huynh thay đồ xong, chúng ta cùng ăn cơm.”

Mạnh Giác quá vui sướng, không nghĩ được chuyện gì nữa, lập tức đi vào phòng trong thay y phục. Vân Ca còn không biết vị giác của y đã khôi phục, y tin rằng mình cũng có thể cảm nhận được tâm tư của nàng trong các món ăn. Lát nữa y phải nếm kĩ từng món ăn, sau đó nói với nàng về cảm nhận của mình và tên món ăn, cũng coi như là cho nàng một niềm vui bất ngờ.

Vân Ca cho tất cả thức ăn vào trong hộp, nhìn món canh cuối cùng, nàng đứng yên một hồi lâu.

Vu An đứng trông ngoài cửa thấy thế liền đi tới bên cạnh nàng, nhỏ giọng nói: “Cô nương, võ công của Mạnh Giác không bằng lão nô, lão nô cho hắn một kiếm là xong đời, cô nương cần gì phải chuốc khổ như thế…”

Vân Ca mỉm cười xa xăm, yếu ớt nói: “Câu vẫn sẽ làm người ta khó thở, sau đó trái tim từ từ dừng đập. Ngươi có thể tưởng tượng trái tim con người từ từ ngừng đập không? Sẽ rất đau, rất đau, đau không muốn sống nữa chính là để hình dung sự đau khổ như thế này. Lăng ca ca lại từng chịu đựng vô số lần. Ta phải nhìn Mạnh Giác từ từ chết trong đau khổ. Hắn tạo nghiệp chướng, không thể sống. Ta là tòng phạm, cũng nên tự trừng phạt. Ngươi biết không? Ta áp tai vào ngực Lăng ca ca, tận tai nghe thấy tim huynh ấy đập từng nhịp, từng nhịp…”

Nước mắt nàng rơm rớm, đột nhiên nàng hít một hơi thật sâu, lấy một đoạn câu vẫn từ trong áo ra bỏ vào âu canh, sau đó xách âu lên. “Ngươi về chuẩn bị hành lý, lát nữa ta sẽ tới tìm ngươi.”

Vu An tái mặt, muốn khuyên nàng nhưng lại biết nếu khuyên được thì không cần phải đợi đến lúc này. Y chỉ có thể đưa mắt nhìn nàng một tay xách hộp thức ăn, một tay xách âu canh, một mình đi vào bóng đêm.

Sau khi cởi quan phục, Mạnh Giác không biết nên chọn bộ y phục nào, nhìn phải nhìn trái hồi lâu rồi đột nhiên bật cười tự giễu. Y nhắm mắt lại, tiện tay rút, rút ra chiếc áo ở dưới cùng. Đó là chiếc áo bào y mặc khi cõng Vân Ca đi xem thác nước giữa đêm khuya trên núi Cam Tuyền năm đó. Sau đó vì nhiều lý do, y mấy lần định vứt đi nhưng rồi vẫn không vứt, có điều càng ngày nó càng chìm sâu, dần dần xuống tận dưới cùng. Y cầm chiếc áo, hồi hộp hồi lâu rồi mới mặc vào, cười nhạt nghĩ đằng nào thì nàng cũng sẽ không nhận ra được.

Thay y phục xong, Mạnh Giác lau mặt, ngồi xuống bên bàn chờ đợi.

Ban đêm yên tĩnh, cảm thấy tim đập nhanh hơn. Bên ngoài đột nhiên nổi gió, cửa sổ bị gió thổi đập rầm rầm, y vội đứng dậy đi đóng cửa sổ. Mùa hè thời tiết hay thay đổi, lúc về còn thấy bầu trời trong vắt, nhiều sao ít mây, mới một lát mà đã không nhìn thấy ngôi sao nào nữa. Mây dày xếp từng tầng, từng tầng trên trời như nối liền với cả mái hiên.

Mạnh Giác đang lo lắng thì nhìn thấy Vân Ca hai tay xách đồ đi trong gió, tà váy và mái tóc đều bị gió thổi bay phần phật.

Y chạy ra đón nàng. Vừa đến bên người nàng thì một tiếng sấm nổ vang trên trời. Vân Ca giật mình, âu canh trên tay tuột ra rơi xuống. Y vội cúi người bắt lấy, vừa kịp đỡ được âu canh, tay kia cầm tay Vân Ca chạy vào nhà. Sau khi vào nhà, y quay ra đóng cửa. “Xem ra trời sắp mưa to rồi.”

Quay người lại thấy Vân Ca vẫn đứng, tay cầm hộp đồ ăn, ngơ ngác nhìn tay y. Ánh nến chập chờn khiến bóng dáng nàng nhạt nhòa không rõ. Y vừa định nhìn kĩ, nàng đã quay đầu cười nhìn y, nhận âu canh từ trong tay y, hết sức cẩn thận đặt lên bàn. “Đây là canh, một lát nữa uống. Ăn đồ ăn trước!”

Nàng mở hộp ra, cười nói: “Mời Mạnh công tử ngồi, tại hạ sẽ mang đồ ăn lên.”

Mạnh Giác bật cười, ngồi xuống bên bàn, ôm quyền cảm ơn nàng.

Vân Ca bày bốn món ăn ra, mỉm cười, nói: “Huynh ăn đi, tôi có thể nói với huynh vị của mỗi món ăn này. Món này là dùng…”

Mạnh Giác cười, ngăn nàng lại. “Ăn để nếm vị chứ không phải ăn để nghe vị, để huynh vừa ăn vừa nghĩ!”

Vân Ca cười nhạt, nghe lời y. Nàng cúi đầu ăn mấy miếng cơm rang nhưng không thấy ngon nên đặt đũa xuống.

Mạnh Giác nhìn những món ăn trên bàn, suy nghĩ xem nên ăn món nào trước. Thoạt nhìn thì dường như hết sức rõ ràng, bốn món ăn của Vân Ca tượng trưng cho bốn mùa xuân hạ thu đông, chỉ cần ăn theo thứ tự các mùa là được, nhưng… một lát sau y quyết định dùng đũa gắp món ăn nhìn như những bông tuyết xếp thành hình đóa hoa mai.

Nhìn thấy hành động của y, Vân Ca kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y một cái rồi chống cằm không nói gì.

Món ăn mát lạnh ngon miệng mang vị ngọt như có như không, hương hoa mai tan ra trong miệng, thanh nhã ngọt ngào. Món ăn này thoạt nhìn là bông tuyết, nhưng hàm ý lại là hoa mai báo xuân.

Cảm giác lần đầu gặp nhau đại khái chính là như thế, hết thảy đều như có như không, trong mùi hương thoang thoảng lại có gì đó rất đậm. Mạnh Giác nghĩ đến một cậu bé ăn mặc rách rưới như ăn mày, một cô bé kéo vạt váy màu lục trên mặt đất. Một người bướng bỉnh gàn dở, cau mày trợn mắt, một người nói cười vui vẻ, tươi tắn rạng ngời, tất cả đều thoáng hiện lên trước mắt khiến y không khỏi mỉm cười.

Sau khi ăn mấy miếng, Mạnh Giác lại gắp một miếng cá rô nấu hoa đào nhìn trong suốt. Hoa đào, nước chảy, cá rô đều là cảnh sắc mùa xuân, nhưng cuối cùng Vân Ca lại cho nhựa đào vào, chính là chất dịch tiết ra từ cây đào như nước mắt cây đào chảy ra, cho nên người dân còn gọi là nước mắt đào. Hơn nữa hoa đào trong bát đều là cánh hoa rời rạc chứ không phải bông hoa hoàn chỉnh, nên ám chỉ hoa rơi tan tác, nước mắt tiễn xuân, bởi vậy món ăn này tuy là cảnh xuân nhưng ý lại ám chỉ mùa hè.

Cá rô rất ngon, lại kèm hương thơm của hoa đào nên thành ra đủ cả hương lẫn vị. Như khi hai người còn nồng ấm, đêm trăng y cõng nàng đi xem thác nước. Trước cầu vồng trăng, lần đầu tiên y mở rộng nội tâm với nàng. Trên đỉnh núi, y tết tóc nàng, thề hẹn trọn đời trọn kiếp. Khi đó nàng và y đều như mê như say.

Món ăn thứ ba, rau đắng nấu thịt dê. Nước dùng màu trắng sữa lấm tấm cánh trà hồng nhạt rất đẹp. Nhìn thấy rau đắng sẽ dễ dàng đoán được là mùa hè, nhưng mặc dù hoa rau đắng nở vào mùa hè nhưng lại là đóa hoa cuối cùng của mùa hè. Khi hoa rau đắng tàn thì cũng là lúc mùa thu đến.

Không biết vì sao miếng thịt dê vừa đưa vào miệng, hương thơm tràn ngập trong miệng trước đó lập tức thay đổi, trở nên cay đắng khó tả. Nụ cười trên mặt Mạnh Giác cứng đờ, cố gắng nuốt miếng thịt dê xuống, chuyển sang món ăn cuối cùng.

Món cuối cùng là cua tím hấp rượu hoa cúc. Hoa cúc là hoa trong gió mùa thu, cua tím cũng chính là thức ăn ngon nhất trong mùa thu. Nhưng từ ba món trước thì có thể khẳng định món này là cảnh thu mà ý đông. Quả nhiên bóc vỏ cua ra, bên trong hoàn toàn không có thịt cua mà chỉ có tôm sông băm nhỏ trộn với thịt lợn nhồi vào vỏ cua, dường như mỉa mai y không phải mùa cua thì đừng mong có cua để ăn.

Mạnh Giác phải lấy dũng khí mới dám gắp món này. Vừa cho vào miệng, y lập tức muốn nhổ ra. Nhưng y vẫn mỉm cười, nhai kĩ rồi nuốt như nhấm nháp cao lương mỹ vị. Chẳng những nuốt, y còn gắp thêm miếng nữa, lại đau khổ thêm một lần nữa. Trong dạ dày như có vị đắng chát không nói nên lời. Trái tim cũng từ từ nặng trĩu trong vị đắng. Vân Ca dùng mấy vị thảo dược đắng nhất thiên hạ để nấu tôm và thịt lợn, nếu là hận thì nhất định là tập hợp tất cả hận thù trong thiên hạ.

“Cảm thấy thế nào?”

Nét cười dịu dàng vẫn giữ nguyên trên mặt nàng, lúc đầu vì quá vui vẻ nên y không nhìn kĩ, bây giờ mới thấy rõ hận thù ẩn sau vẻ tươi cười đó.

Có lẽ vì tuyệt vọng, y cười gượng gạo. “Ngon lắm.”

Nàng cầm âu canh, múc một bát canh, còn thổi thổi rất dịu dàng. Khi đã nguội hơn một chút, nàng mới đưa cho y. “Đây là món cuối cùng, canh được nấu bằng nguyên liệu rất đặc biệt, huynh nếm thử xem.”

Y nhận lấy, nhẹ nhàng nhấp một nhụm. Đầu lưỡi vừa chạm vào nước canh, một vị đắng khác thường đã chạy thẳng lên đầu. Câu vẫn! Thì ra là thế! Không ngờ ông trời lại không cho y một cơ hội nào. Cuối cùng nàng vẫn biết. Đến nước này, tất cả những gì giữa y và nàng đều không thể vãn hồi được nữa.

Y ngẩng đầu nhìn Vân Ca, Vân Ca mím môi cười dịu dàng. Ánh mắt hai người giao nhau, tựa như lưu luyến không muốn rời, lại giống như không chết không thôi

Y cảm thấy mình như đang ở giữa đại mạc, mặt trời vẫn tàn nhẫn đốt nóng thế gian, xung quanh là cát vàng trải dài vô biên. Y bôn ba một đời trong hoang mạc này, lại không nhìn thấy một chút hy vọng đi ra khỏi hoang mạc, cảm giác mệt mỏi và chán nản tràn đến. Y nhìn nàng, vừa cười vừa uống một ngụm canh to.

Nhìn thấy y nuốt ngụm canh xuống, sắc mặt Vân Ca lập tức tái mét. Nàng lại hoàn toàn không biết sắc mặt mình đã thay đổi, vẫn gắng gượng ngồi như thể rất thoải mái, mỉm cười chăm chú nhìn y.

Y cũng mỉm cười, nhìn nàng chăm chú, không ngừng uống từng ngụm canh. Khi uống xong ngụm cuối cùng, y khẽ gọi: “Vân Ca, muội ngồi sang đây, huynh có mấy câu muốn nói với muội.”

Vân Ca tái mét mặt, lắc lư đứng dậy, đi như người mất hồn sang ngồi cạnh y.

“Vân Ca, lát nữa huynh phải đi ngủ. Muội dẫn Vu An rời khỏi Trường An về nhà. Chuyện của Hoắc Quang muội không cần suy nghĩ nữa, Lưu Tuân sẽ báo thù cho muội. Muội chỉ cần chờ xem là được, Lưu Tuân ra tay nhất định tàn nhẫn hơn muội trăm ngàn lần. Còn Lưu Tuân…”

Y quan sát vẻ mặt Vân Ca, thấy Vân Ca không có phản ứng gì liền thở phào trong lòng. “Nếu có một ngày… Tóm lại muội chỉ cần nhớ, những ngày sau này của Lưu Tuân cũng sẽ không dễ chịu, sẽ có người đến trừng phạt tất cả những chuyện hắn đã làm. Tạm thời huynh không giải thích rõ cho muội được, nhưng huynh cam đoan với muội, tất cả những gì Lưu Tuân bắt muội phải nhận, sau này hắn cũng sẽ phải nhận lại toàn bộ.”

Trong mắt Vân Ca có hơi nước mênh mang. Mạnh Giác cười nhìn đồ ăn trên bàn, nói: “Mấy câu này huynh đã muốn nói từ rất lâu nhưng vẫn không dám nói. Vân Ca, cao sơn lưu thủy, chuyện của Bá Nha và Tử Kỳ mặc dù cảm động nhưng việc Bá Nha đập đàn cắt dây vì Tử Kỳ lại không hề đáng khen. Tiếng đàn là tiếng lòng, huynh nghĩ lần đầu tiên Bá Nha đánh đàn thì chỉ là vì lòng mình. Nếu Tử Kỳ đúng là tri âm của Bá Nha thì chắc chắn sẽ mong tâm của Bá Nha có thể tiếp tục hòa trong cao sơn lưu thủy chứ không phải suốt đời không còn đánh đàn nữa. Trong lòng Lưu Phất Lăng, đồ ăn của muội tuyệt đối không chỉ dùng để thỏa mãn chuyện ăn uống của y! Muội nên tiếp tục nấu những món ăn ngon, không được quên bản tâm của muội khi nấu ăn!”

Hai hàng nước mắt của Vân Ca chảy xuống, Mạnh Giác muốn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng nhưng tay lại bắt đầu run lên không khống chế được. Y cười đứng dậy, cố gắng đi vào trong nhà. “Muội đi đi! Đi càng xa càng tốt. Lưu…”

Chân y mềm nhũn, suýt khuỵu xuống đất, vội vã dựa vào tường. Y thở phì phò, men theo tường chậm rãi đi về phía trước. “Cho dù biết tất cả những chuyện hôm nay, Lưu Phất Lăng cũng sẽ không muốn muội báo thù cho y. Y chỉ hy vọng muội có thể sống tốt. Giết người… có thể làm y sống lại không? Có thể khiến muội vui vẻ hơn một chút không? Hại mỗi mạng người, sự đau khổ của muội lại càng tăng thêm. Vân Ca, muội không phải một người có thể hận người khác, Lưu Phất Lăng cũng không phải, cho nên muội đi đi, mang theo y cùng đi đi! Thù hận là một đầm lầy, càng vùng vẫy lại càng chìm sâu, không được… không được…” Y hít sâu mấy hơi, cuối cùng mới nói hết được: “…bận tâm vì chuyện này nữa!”

Tiếng sấm sét bên ngoài làm Vân Ca bừng tỉnh. Nàng đột nhiên nhảy dựng lên, ánh mắt của Mạnh Giác mang vẻ sợ hãi.

Mạnh Giác đưa tay nắm rèm châu, muốn vén rèm lên đi vào phòng trong nhưng cả người vẫn lắc lư. Y cố gắng ổn định thân thể nhưng không được. Lách cách vài tiếng, nắm rèm châu trong tay y đứt tung. Trong tiếng ngọc châu rơi xuống đất, y ngã quỵ không bò dậy được nữa.

Sắc mặt Mạnh Giác ngày càng tím xanh, ngực nhấp nhô dữ dội, tứ chi bắt đầu co giật, Vân Ca chạy đến trước mặt y, gào lên với y: “Là tôi hạ độc, là tôi hạ độc!”

Mạnh Giác muốn cười lại không cười được, cơ thể đã không nghe lệnh của y nữa. Y run run nói: “Huynh… huynh biết.”

“Huynh nên hận tôi, tôi cũng phải hận huynh! Nghe thấy chưa, huynh phải hận tôi, tôi cũng phải hận huynh!”

Trong mắt Mạnh Giác toàn là đau buồn và tự giễu. Vân Ca, nếu hận cũng là một loại ký ức khắc cốt ghi tâm thì muội cứ hận đi!

Ngực đau như muốn nứt ra, dường như chỉ một lát nữa thôi, y sẽ nổ tung trong đau đớn. Tai bắt đầu ù lên, cảnh vật trước mắt tối dần. Trước khi ý thức không còn, y vẫn cố gắng nhìn nàng một lần nữa.

“Vân Ca, đi đi!”

Cùng với tiếng thở dài cuối cùng, hai mắt y cuối cùng cũng mệt mỏi nhắm lại.

Vân Ca quỳ gục xuống đất.

Vu An ở Trúc Hiên càng đợi càng sợ, vì sao Vân Ca còn chưa về? Vạn nhất Mạnh Giác phát hiện Vân Ca muốn giết y? Y có hạ độc thủ lại với Vân Ca không? Cuối cùng thật sự không thể đợi được nữa, bất chấp mệnh lệnh của Vân Ca, Vu An vẫn chạy tới đây. Nghe thấy tiếng gào của Vân Ca, Vu An lập tức mở cửa, nhìn thấy Mạnh Giác nằm trên mặt đất và Vân Ca quỳ dưới đất với vẻ mặt đau đớn, tuyệt vọng.

Y lao tới ôm lấy Vân Ca định đưa nàng đi, lại phát hiện cả người nàng đều đang run rẩy. Hai mắt nàng đã thất thần, cả người gần đến bờ vực sụp đổ, ngoài miệng vẫn lẩm bẩm: “Y chết rồi, y chết rồi, y cũng chết rồi…”

Giờ khắc này, Vu An hiểu rõ được một điều, trên đời này có một loại người vĩnh viễn không biết giết chóc, mà Vân Ca lại là một trong số đó. Nếu nói cái chết của Lưu Phất Lăng là gánh nặng trong tâm hồn Vân Ca thì giết chết người hại chết Lưu Phất Lăng cũng không thể khiến gánh nặng của nàng giảm bớt mà chỉ khiến nó ngày càng nặng hơn. Nếu bây giờ Mạnh Giác chết, cả đời này của Vân Ca cũng kết thúc. Nàng sẽ vĩnh viễn đeo thứ xiềng xích như ác mộng này, đến tận khi nàng không mang được nữa, vô lực ngã xuống.

Vu An đưa tay xem mạch đập của Mạnh Giác, tóm lấy Vân Ca, quát: “Giải dược! Đưa giải dược ra!”

Vân Ca ngây ngốc nhìn hắn, Vu An dùng vài phần nội lực lắc mạnh Vân Ca. “Mạnh Giác chưa chết! Giải dược, mau đưa giải dược cho nô tài!”

Đôi đồng tử của Vân Ca đột nhiên có tiêu điểm, nàng nhìn Vu An chằm chằm.

Vu An lớn tiếng gào lên: “Hắn còn chưa chết!”

Tay Vân Ca run run, lấy một nhánh cây có hoa nhỏ màu trắng từ trong lòng ra đút cho Mạnh Giác, nhưng trong nháy mắt tay nàng chạm vào người Mạnh Giác, nàng lại đột nhiên thu tay về. Hắn đã hại chết Lăng ca ca! Mình là một đứa hèn nhát! Không ngờ mình lại không có cả dũng khí để báo thù!

Nàng ném nhánh cây đó lên trên người Mạnh Giác, lại không thể tha thứ cho chính mình, từng bước lui lại. Chợt nàng kêu lên một tiếng đau thương thật dài rồi chạy ra bên ngoài.

Ánh chớp lóe lên, tiếng sấm ầm ầm, mưa to trút xuống, Vân Ca chạy xiêu vẹo trong màn mưa.

Vu An muốn đuổi theo nàng, lại không thể không chăm sóc Mạnh Giác trước. Y nâng Mạnh Giác dậy, trước hết dùng nội lực ngăn chất độc phát tán trong cơ thể. Nhìn những bông hoa nhỏ màu trắng, y không thể hiểu được. Đây chẳng phải một loài thực vật thường leo trên những cây câu vẫn sao? Khi đó y không nghĩ nhiều, chỉ tiện tay mang về. Đột nhiên một ý nghĩ xuất hiện trong đầu khiến y bừng tỉnh. Vạn vật trên thế gian bao giờ cũng có tương sinh tương khắc, cây này đã mọc ở bên cạnh câu vẫn thì có lẽ chính là giải dược của câu vẫn.

Vội bóp miệng Mạnh Giác ra, Vu An vò nát thảo dược, rỏ nước vào miệng y. Hơi thở của y dần bình thường trở lại, ý thức cũng dần khôi phục.

Vu An nhét cả nhánh thảo dược vào trong miệng y, lập tức bỏ mặc y, nói vẻ căm ghét: “Ăn đi!” Nói xong, Vu An xông vào màn mưa.

Trong tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp không ngừng lóe lên trên bầu trời như một thanh kiếm màu vàng chất vấn sự bất công của thế gian. Mưa to vô tình quất xuống mặt đất như tra hỏi sự xấu xí của thế gian.

Vân Ca chạy trong cơn mưa lớn ra khỏi Mạnh phủ, chạy trên đường phố Trường An, chạy ra khỏi thành Trường An.

Trời đất có lớn đến mấy cũng không lớn hơn được trái tim. Trái tim nàng đã không còn một góc nào an bình, giữa đất trời mênh mông, nàng vẫn không có chỗ để đi. Bình Lăng hùng vĩ đứng lặng trong bóng đêm, bất kể mưa gió lớn đến mấy, câu trả lời của nó vẫn chỉ là yên lặng.

“Đứng lại!”

Thị vệ canh giữ lăng mộ đế vương quát lớn. Vân Ca lại không hề nghe thấy, vẫn xông vào trong. Các thị vệ vội rút đao ra tiến lên chặn lại. Vân Ca thân pháp nhanh nhẹn, ra tay không lưu tình, sau khi đánh trọng thương mấy thị vệ đã đến gần khu vực chính của lăng mộ. Trong cơn mưa to, sự cảnh giác của mọi người đều có chút lỏng lẻo, không ngờ lại có người ban đêm xông vào đế lăng. Các thị vệ vừa giận dữ vừa sợ hãi, vội gọi người về thành Trường An cấp báo và xin điều thêm binh lực.

Các thị vệ còn lại đều ra sức ngăn chặn Vân Ca, tình thế của Vân Ca dần dần nguy ngập. Một thị vệ chém văng thanh đao nàng đoạt được, hai thị vệ khác chia ra hai hướng trái phải ép về phía nàng. Vân Ca lùi lại, phía sau lại còn có một thanh đao đang lặng lẽ đâm về phía nàng.

Lúc phát hiện lưỡi đao sau lưng, không ngờ Vân Ca lại cảm thấy yên bình như trút được gánh nặng. Nàng nhìn đế lăng cách đó không xa, thầm nói trong lòng: “Muội rất mệt, muội không đi được nữa!”

Lưỡi đao đâm vào sau lưng Vân Ca. Vốn nàng có thể chặn được thanh đao phía trước nhưng nàng lại dừng tay để mặc thanh đao phía trước chém tới.

Trong giây lát ánh chớp chiếu sáng bầu trời, Vu An nhìn thấy cảnh Vân Ca sắp bị chém thành mấy mảnh nhưng hắn vẫn còn ở xa, căn bản không kịp cứu Vân Ca. Trong lúc hồn phi phách tán, y không cầm được nước mắt, kêu lên với vẻ đầy giận dữ: “Hoàng thượng!”

Trong tiếng kêu, Vu An xông về phía trước như phát điên, chỉ muốn dùng thanh kiếm trong tay giết chết tất cả đám người, hỏi trời xanh vì sao lại đối xử với người tốt như thế?

Nghe thấy một tiếng “hoàng thượng”, theo phản xạ hình thành trong nhiều năm, mấy tên thị vệ run lên, vô thức định quỳ xuống. Mặc dù đã kịp thời phản ứng lại, khống chế được phản ứng vô thức nhưng hành động vẫn chậm một bước. Trong tiếng kêu bi thương, Vân Ca bừng tỉnh. Nàng còn chưa gặp được chàng! Bây giờ nàng không thể chết!

Lực từ tâm sinh ra, người nàng bay lên tránh khỏi lưỡi đao của thị vệ. Mấy thị vệ còn muốn tấn công tiếp nhưng Vu An đã đuổi tới nơi. Bóng kiếm dày đặc khiến đám thị vệ không ngừng lui lại.

Sau khi tránh được nhát đao, Vân Ca lập tức chạy về phía trước. Phần lớn thị vệ đều bị Vu An ngăn cản, mấy tên thị vệ trông lăng cũng không phải đối thủ của Vân Ca, Vân Ca nhanh chóng chạy đến trước lăng mộ. Đột nhiên nàng dừng lại ngẩng đầu nhìn bia mộ trên bậc thềm, dường như muốn xoay người rời đi. Một hồi lâu nàng mới bước từng bước chậm rãi lên bậc thềm.

Khi đi tới trước bia mộ, nàng nhìn thấy ba chữ “Lưu Phất Lăng” rất lớn trong một đống thụy hiệu. Người nàng trượt xuống theo bia mộ, nước mắt cũng bắt đầu trút xuống. Nàng vẫn không muốn đối mặt với điều này, bởi vì trí nhớ của nàng đã dừng lại ở thời điểm chàng và nàng ôm nhau ngắm tuyết trên Ly Sơn.

Khi đó chàng đang nói chuyện với nàng, còn muốn nghe nàng hát, sau đó nàng ngủ. Khi tỉnh lại, nàng đã ở trên một chiếc xe lừa kỳ lạ. Nàng chưa từng cho rằng chàng đã chết. Trong trí nhớ của nàng, chàng chỉ tạm đi xa, cho nên nàng không bao giờ chịu nghe ai nói chàng đã… chết trước mặt nàng. Nhưng bây giờ, cuối cùng nàng không thể không thừa nhận chàng đã vĩnh viễn rời xa nàng, bất kể nàng khóc hay cười, bất kể nàng đau khổ thế nào, chàng cũng không còn trả lời nàng nữa. Bởi vì Lăng ca ca của nàng đã nằm ở dưới gò đất lớn này, còn hung thủ khiến chàng nằm dưới đó là Mạnh Giác, và cả… nàng. Nếu không phải cho Mạnh Giác cơ hội thì Lăng ca ca đã không trúng độc. Mà bây giờ nàng còn không có cả dũng khí để báo thù cho chàng, nàng không giết được Mạnh Giác, nàng không giết được Mạnh Giác!

“Lăng ca ca, muội nên làm thế nào? Muội nên làm thế nào?”

Vân Ca nhỏ giọng lẩm bẩm, dán mặt vào bia mộ lạnh như băng, lại ấm áp như dựa vào vòng tay của tình nhân.

“Lăng ca ca, muội rất mệt! Muội thật sự không đi được nữa. Muội biết huynh muốn muội tiếp tục leo núi, huynh nói đỉnh núi vẫn có cảnh mặt trời mọc đẹp đẽ, đó chưa chắc đã là cảnh muội muốn thấy, nhưng cũng rất mỹ lệ. Nhưng muội lại chỉ muốn có huynh! Muội không muốn xem cảnh mặt trời mọc nữa!”

“Lăng ca ca, muội có thể không leo núi nữa không? Muội thật sự không trèo được nữa. Muội muốn nhắm mắt lại ngủ, trong mơ sẽ có huynh. Dù huynh không nói cũng không sao, muội muốn ngủ mãi, muội không muốn tỉnh lại nữa…”

“Lăng ca ca, nếu huynh biết muội khổ sở thế này thì có thương muội không? Chắc chắn huynh cũng không nỡ để muội đi leo núi nữa đúng không? Nhất định huynh sẽ đồng ý để muội nghỉ ngơi…”

Vô ý nhiễu loạn sự yên tĩnh của đế lăng đã là tội lớn, huống hồ người này còn nửa đêm xông vào đế lăng, sát thương thị vệ. Viện binh trang bị đầy đủ đã đến, tên tướng cầm quân nhìn thấy Vu An đứng một mình trên bậc thềm ngăn cản mọi người với khí thế một người giữ ải vạn người không qua. Một người mà lại làm hắn nửa đêm phải mò từ trên giường dậy, đội mưa lớn xuất binh? Hắn nổi giận hạ lệnh, nếu không thể bắt sống thì lập tức giết chết.

Vu An mặc dù võ công cao cường nhưng một người dù sao cũng đánh không lại được hàng trăm tinh binh. Y vừa đánh vừa lui, dần dần đã lùi đến trước mộ Lưu Phất Lăng.

Y cầm nhuyễn kiếm, một mình đứng trên bậc thềm bảo vệ Vân Ca sau lưng, ngăn cản các binh sĩ tiến lên. Bởi vì xung quanh chỉ có tượng đá và lan can ngọc thạch, tất cả đều là vật phẩm của đế vương đã yên nghỉ. Thị vệ sợ đao kiếm chém trúng những vật phẩm này, lập công không những không được thưởng mà còn bị giáng tội, cho nên xuất đao đều có điểm dừng. Mặc dù Vu An còn có thể vất vả chống đỡ, cố gắng ngăn cản thị vệ không tới gần Vân Ca nhưng một lúc sau, chính y cũng như nỏ mạnh hết đà, trên người toàn là vết thương, bất cứ lúc nào cũng có khả năng mất mạng dưới đao của đám binh lính.

Viên tướng lĩnh cầm quân nhìn thấy thủ hạ của mình bị một mình Vu An ngăn chặn đến bây giờ, cuối cùng cũng không kiềm chế được cơn giận, xách hai cây búa của mình lên, vừa xông về phía trước vừa hô: “Các huynh đệ, chém chết hắn rồi trở về sưởi ấm, ăn thịt!”

Thấy tướng quân đích thân xung trận, các binh sĩ đều bắt đầu liều mạng tấn công. Vu An khó có thể tiếp tục ngăn chặn, quay lại gọi Vân Ca, định dẫn nàng chạy trốn, nhưng Vân Ca đã nhắm mắt dựa vào bia mộ, dường như không nghe thấy gì.

Y vội vã lui lại, nắm lấy cánh tay Vân Ca muốn kéo nàng đi nhưng Vân Ca lại ôm chặt lấy bia mộ, lẩm bẩm: “Lăng ca ca, muội sẽ ở đây. Muội mệt rồi, muội không muốn leo núi nữa…”

Vu An không thể kéo nàng đi được, đành bất đắc dĩ từ bỏ ý định chạy trốn. Nhìn thấy đám binh lính đông đúc dưới bậc thềm đang lần lượt chen lên trên, y thở dài, không ngờ đây chính là kết cục của mình. Y cho rằng mình sẽ thực hiện được lời thề trước mặt Hoàng thượng, bảo vệ Vân Ca cả đời. Y nghĩ chỉ cần y kêu to Vân Ca là phu nhân của Mạnh Giác hoặc con nuôi của Hoắc Quang thì cho dù là trọng tội xông vào đế lăng, đám quan binh này cũng không giám giết chết Vân Ca tại đây. Nhưng…

Y quay lại nhìn Vân Ca, nghĩ đến sự ra đi của Lưu Phất Lăng, đột nhiên nắm chặt kiếm trong tay. Hôm nay dù chết cũng tuyệt không còn dính líu gì tới Mạnh Giác và Hoắc Quang nữa!

Vô số binh lính dốc sức vung đao lao tới như một đàn ong, lưỡi đao dày đặc, lấp lánh ánh sáng trong bóng đêm, không có một khe hở nào, ngay cả nước mưa cũng không lọt qua được.

Ầm ầm! Ầm ầm!

Tiếng sấm từ xa đến gần, đinh tai nhức óc.

Rào rào!

Mưa càng rơi càng mau khiến mặt đất cũng như đang run rẩy.

Trên bậc thềm ngọc thạch Bình Lăng, hai vệt máu loãng đỏ tươi hòa vào nước mưa chảy ngoằn ngoèo xuống dưới, nhìn từ xa giống như hai hàng tuyết lệ của đế lăng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK