• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Rượu mới ủ, sắc rượu trong vắt, màu vàng kim pha lẫn màu ngọc bích.

Hương rượu thơm ngọt, vị rượu mát lạnh dài lâu.

Vừa nhìn thấy sắc rượu, Thường thúc đã kích động xoa tay, sau khi nếm một ngụm, mãi hồi lâu không nói nên lời.

Vân Ca và Hứa Bình Quân sốt ruột đến mức hỏi không ngừng: “Rốt cuộc thế nào? Thường thúc, bất kể có được hay không thì thúc cũng phải nói một câu chứ!”

Sau một lúc lâu, Thường thúc mới mở mắt ra, khoan thai nói: “Ta phải tăng giá, gấp hai, không, gấp ba, không, gấp năm lần! Năm lần!”

Vân Ca và Bình Quân nắm tay nhau, vui sướng hét to lên.

Hai người dồn bao tâm sức, một người phụ trách pha chế nguyên liệu, một người phụ trách ủ rượu, vất vả nhiều ngày, cuối cùng cũng được thừa nhận, cả hai đều mừng rỡ vô hạn.

Thường thúc vốn định đưa Trúc Diệp Thanh ra bán ngay lập tức, nhưng Lưu Bệnh Dĩ lại đề nghị Vân Ca và Bình Quân không được nóng vội, trước hết chỉ kèm theo một chén nhỏ cùng món ăn của Vân Ca mỗi ngày, coi như tặng miễn phí, một tháng sau mới chính thức ra mắt, giá tiền thì gấp hai lần giá tiền Thường thúc đã định.

Nể mặt hai nữ thần tài là Vân Ca và Bình Quân, Thường thúc không tiện trách mắng Lưu Bệnh Dĩ: “Cái đồ chỉ biết chơi bời lêu lổng này thì biết gì cơ chứ?”, chỉ có thể nói với Vân Ca và Bình Quân hết lần này tới lần khác: “Chúng ta bán rượu, không phải bán vàng, giá ta định ra đã cao đến bằng giá rượu cống tuồn ra ngoài rồi. Ai chịu dùng giá trên trời để mua rượu bình dân của chúng ta thay vì mua rượu cống chứ?”

Vân Ca và Hứa Bình Quân đều một lòng nghe lời Lưu Bệnh Dĩ. Trong lúc Thường thúc không ngừng lải nhải, Vân Ca chỉ cười cười, nhưng trong lòng lại không hề bị Thường thúc thuyết phục.

Bình Quân nghe mà thấy sốt ruột, kêu lớn: “Thường thúc, nếu thúc không muốn bán thì cháu và Vân Ca ra ngoài tự bán vậy.”

Một câu đã đủ để Thường thúc im bặt.

Một tháng sau, loại rượu trong chén bạch ngọc nho nhỏ tặng kèm đó đã trở thành một bí mật lưu truyền trong các quý trụ phú hào thành Trường An, có tiền cũng không mua được.

Lòng người đều thiếu kiên nhẫn, càng không có chỗ mua càng nhiều người thấy tò mò muốn mua.

Có người mê rượu vì muốn được thử sớm còn không tiếc bỏ số tiền lớn kể mua lại chén rượu tặng kèm từ những người đặt món ăn của Vân Ca, người nào đã nếm thử đều tán thưởng không dứt miệng.

Trong tiếng tán thưởng của mọi người, Trúc Diệp Thanh còn chưa bắt đầu bán ra đã nổi tiếng khắp thành Trường An.

***

Một bảng hiệu bằng trúc xanh, bên trên có khắc “Trúc Diệp Thanh, quân tử trong rượu, rượu của quân tử”. Chữ viết phóng khoáng mượt mà, như mây trôi, nước chảy.

“Trong hùng hồn lại có tươi đẹp, trong hoành tráng vẫn giữ tú lệ, ngoài nét mực còn có linh động! Chữ đẹp! Chữ đẹp!” Vân Ca không ngừng tán thán. “Ai viết thế? Mấy ngày trước muội còn nói với Hứa tỷ tỷ, nếu có thể tìm được vị tài tử nào viết cho vài chữ, ngày mai treo ở nội đường lúc giới thiệu Trúc Diệp Thanh thì tốt. Đáng tiếc Mạnh Giác không có ở đây, chúng ta lại không quen mấy văn nhân coi trọng tiếng tăm.”

Lưu Bệnh Dĩ không trả lời, chỉ mỉm cười nói: “Muội cảm thấy có thể sử dụng được thì tốt rồi.”

Bình Quân đang bận rộn trong nội đường thò đầu ra, cười nói: “Tỷ biết, là Bệnh Dĩ viết. Hôm qua tỷ vừa nhìn thấy huynh ấy mài mực viết chữ trong phòng. Những chữ khác thì không biết, nhưng cái chữ hình chữ nhật có nét sổ ở giữa kia thì tỷ vẫn nhớ. Tỷ cũng đã đếm rồi, đúng mười một chữ.”

Vân Ca cười ha ha. “Đại ca cho rằng có thể giấu được Hứa tỷ tỷ, không ngờ Hứa tỷ tỷ lại có cách riêng của mình.”

Lưu Bệnh Dĩ cười nhìn Hứa Bình Quân. “Bình Quân, sau này muội nhất định không được nói mình ngốc trước mặt huynh. Muội mà ngốc hơn một chút thì người thông minh như huynh cũng không còn đường sống nữa rồi.”

Hứa Bình Quân cười, làm mặt xấu rồi lại lùi về nội đường.

Lưu Bệnh Dĩ đã đề nghị Vân Ca dùng danh hiệu bên ngoài là “Nhã trù”, còn Trúc Diệp Thanh cũng xem như một loại rượu phong nhã, coi như người tao nhã uống rượu thanh nhã làm việc cao nhã.

Trong phòng ăn có đặt bình phong và bút mực để các văn nhân lưu lại thi phú, nếu có người xuất chúng hoặc người có danh hiền lương chịu để lại chữ hoặc thi phú thì tiền cơm rượu trong ngày được miễn hoàn toàn.

Vân Ca còn chưa nói gì, Thuòng thúc mới vào đã lập tức lên tiếng: “Lưu đại công tử, công tử có biết trong thành Trường An này có bao nhiêu văn nhân mặc khách hay không? Người tài hoa xuất chúng trong cả Đại Hán triều, thậm chí khắp thiên hạ đều tụ tập ở đây, nhất loạt đều miễn phí, chúng ta còn làm ăn gì nữa?”

Lưu Bệnh Dĩ đủng đỉnh cười, dường như hoàn toàn không nghe hiểu sự trào phúng trong giọng nói của Thường thúc, cũng không có ý định mở miệng.

Vân Ca áy náy cười với Lưu Bệnh Dĩ, lại xua tay với Hứa Bình Quân đã dựng ngược hai hàng lông mày lá liễu, ra hiệu cho nàng ta đừng vội tức giận.

Vân Ca nói với Thường thúc: “Thường thúc, chắc là thúc ở ngoài nên không nghe hết lời của đại ca nói. Đại ca nói là người tài hoa xuất chúng hoặc có danh tiếng hiền lương thì được miễn phí. Người tài hoa xuất chúng, có người đã nổi danh trong triều, có người còn im lặng vô danh. Người đã làm quan có lẽ sẽ khinh thường việc dùng cách này để ăn uống miễn phí, thi phú của họ chúng ta cầu cũng chẳng được. Người còn vô danh, nếu hôm nay chúng ta có thể lưu lại chữ viết của họ, sau này khi họ trở nên phú quý như Tư Mã Tương Như, đến mức độ ngàn vàng đổi một bài phú, thì những chữ viết trong quán chúng ta sẽ trở nên khác hẳn. Còn người nổi danh hiền lương cũng vậy, cháu nghe Mạnh Giác nói đại bộ phận quan lại Đại Hán đều là bậc hiền lương được các châu phủ tiến cử, chúng ta có thể mời những người hiền lương này ăn một bữa cơm, e cũng là chuyện vinh dự cho Thất Lý Hương. Huống hồ chẳng phải Thường thúc vẫn muốn quyết tranh hơn thua với Nhất Phẩm Cư sao? Nhất Phẩm Cư đã nổi danh trăm năm ở thành Trường An, món ăn của họ rất ngon, chỉ dựa vào một chữ “Quý” mà bấy nhiêu năm vang danh Đại Hán, thậm chí danh tiếng còn lan ra cả bên ngoài. Về mặt này chúng ta rất khó cạnh tranh được với họ, cho nên chúng ta không ngại gì bỏ công bỏ sức cho một chữ “Nhã”.”

Thường thúc vốn là một thương nhân khôn khéo, kỳ thực Vân Ca mới nói được một nửa, ông ta đã hiểu ra vấn đề, chỉ có điều đổi ý ngay thì hơi mất thể diện. May là Vân Ca đã bắc thang cho xuống, ông ta cũng tiện thể bước xuống mấy bậc, chắp tay nói với Lưu Bệnh Dĩ: “Vừa rồi tôi ở bên ngoài chỉ nghe được một nửa mà đã kết luận, đúng là hơi hấp tấp. Nghe Vân Ca giải thích như vậy, tôi đã hiểu rõ rồi. Vậy tôi sẽ đi chuẩn bị một chút, ngày mai mở một Phong nhã hội với nhã trù nhã tửu.” Nói xong liền vội vã đi ra.

Vân Ca nhìn Lưu Bệnh Dĩ đang cúi đầu lặng lẽ uống trà rồi xoay người nhìn về phía tấm bảng hiệu bằng trúc. Chữ như vậy, tâm tư như vậy, người như vậy, thế mà lại cả ngày chơi bời với đám cặn bã nơi phố phường, lấy việc đá gà đua chó làm vui, rốt cuộc huynh ấy đã trải qua chuyện gì mới phải lêu lổng giữa chốn hồng trần?

Không gì đau đớn bằng một trái tim đã chết, chẳng lẽ cả đời này huynh ấy không muốn làm gì nữa sao?

Hứa Bình Quân thăm dò: “Bệnh Dĩ, muội vẫn cho rằng huynh rất thông minh, bây giờ xem ra hình như huynh còn hiểu một chút về chuyện làm ăn, ngay cả Thường thúc cũng phải thán phục ý kiến của huynh. Chi bằng huynh nghiêm túc suy nghĩ một chút, biết đâu có thể buôn bán gì đó, hoặc… hoặc huynh có thể tự mở một quán ăn, rượu của chúng ta chắc sẽ bán rất tốt, Vân Ca và muội chính là đầu bếp có sẵn, bất kể có thể thành công hay không cũng tốt hơn là rảnh rỗi như huynh bây giờ rất nhiều.”

Vân Ca thầm than một tiếng không ổn.

Lưu Bệnh Dĩ đặt chén trà xuống, đứng dậy bước ra ngoài. “Muội làm đi! Người rảnh rỗi này không quấy rầy muội nữa.”

Nước mắt Hứa Bình Quân lập tức trào lên, nàng ta đuổi theo vài bước. “Bệnh Dĩ, huynh chưa bao giờ suy nghĩ về tương lai hay sao? Là nam nhân thì phải thành gia lập nghiệp, chẳng lẽ cứ chơi bời lêu lổng mãi ư? Huynh có thể qua lại với các du hiệp khách cả đời sao? Muội biết muội ngốc, muội không khéo ăn khéo nói, nhưng trong lòng muội…”

Lưu Bệnh Dĩ dừng bước, xoay người lại nhìn Hứa Bình Quân, đôi mắt lộ chút ấm áp nhưng vẫn tối om, sâu không thấy đáy. “Bình Quân, huynh chính là người như vậy, cả đời này cũng vẫn như vậy, muội không cần phải bận tâm vì huynh nữa.”

Nói xong, Lưu Bệnh Dĩ không hề nhìn Hứa Bình Quân, bước chân đi thẳng ra ngoài quan rượu.

Bóng dáng Lưu Bệnh Dĩ hoà vào dòng người trên đường, nhưng cách thật xa vẫn có thể nhận ra y. Y giống như một con chim ưng đã bị bẻ mất hai cánh, bị ép phải hạ xuống đất, cho dù không thể bay lượn nhưng vẫn là chim ưng.

Vân Ca đứng bên cửa sổ nhìn bóng dáng đó, lặng lẽ ngồi xuống, làm bộ không nghe thấy tiếng khóc của Hứa Bình Quân, chỉ cao giọng hỏi: “Hứa tỷ tỷ, có muốn uống với muội chén rượu không?”

Hứa Bình Quân đến ngồi bên cạnh Vân Ca, không nói câu nào, bắt đầu rót rượu.

Vân Ca chống cằm, lẳng lặng nhìn nàng ta.

Chỉ chốc lát, Hứa Bình Quân đã đỏ mặt. “Mẹ tỷ lại ép tỷ lấy chồng. Âu Hậu gia cũng cho người đến giục rồi. Lần này ngay cả cha tỷ cũng đã lên tiếng, sợ là không thể kéo dai thời gian được nữa.”

Vân Ca kêu một tiếng, lập tức ngồi thẳng người lên. “Tỷ đính ước từ bao giờ? Tại sao muội không biết?”

“Muội có hỏi tỷ đâu, chẳng lẽ cứ gặp ai là tỷ lại nói với người đó rằng tỷ đã đính ước rồi à?”

“Nhưng… nhưng… Chẳng phải tỷ… Đại ca…”

Hứa Bình Quân chỉ mũi mình, cười hì hì nói: “Nha đầu ngốc, nói cũng không rõ. Muội muốn nói là chẳng phải tỷ thích đại ca sao, đúng không?”

Vân Ca gật đầu.

Hứa Bình Quân vỗ đầu mình. “Mi ngốc thật. Mi ngốc quá. Mi cho rằng mi muốn tốt cho huynh ấy, thực ra huynh ấy lại không hề thích thế. Mi đúng là ngốc, cái gì mà lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, tất cả đều là chó má, nhưng mi biết rõ là chó má mà còn làm theo, mi ngốc quá đi thôi. Mi cho rằng mi liều mạng kiếm tiền là có thể làm cho cha mẹ giữ mi lại…”

Vân Ca vội tóm tay Hứa Bình Quân, Hứa Bình Quân giật lại vài cái mà không giãy ra được, gào lên: “Vân Ca, ngay cả muội cũng bắt nạt tỷ…”

Kêu gào một hồi, Hứa Bình Quân đã không cầm được nước mắt.

“Hứa tỷ tỷ, nếu tỷ không muốn thì chúng ta cùng nhau nghĩ cách. Đừng khóc, đừng khóc nữa…”

Hứa Bình Quân gục đầu vào vai Vân Ca khóc nức nở, không còn kiên cường, mạnh mẽ, lanh lợi như lúc bình thường.

Vân Ca dứt khoát bỏ cuộc, không khuyên Hứa Bình Quân nữa, để mặc nàng ta khóc cho thoả thích.

Hứa Bình Quân khóc một hồi lâu mới chậm rãi kìm nước mắt, gắng gượng nở nụ cười. “Vân Ca, tỷ hơi say rồi. Muội không được cười tỷ…”

“Hứa tỷ tỷ, lần trước tỷ hỏi muội vì sao đến Trường An, muội nói với tỷ là đi chơi. Thực ra muội trốn khỏi nhà để đào hôn, lúc mới rời khỏi nhà, không biết muội đã khóc thầm bao nhiêu lần.”

“Muội không thích người đó à?”

“Muội căn bản chưa gặp người đó. Trước kia cũng có người tới ngỏ lời nhưng cha mẹ muội đều từ chối thẳng thừng, duy chỉ lần này cha mẹ lại không từ chối. Muội… muội khó chịu trong lòng nên mới trốn đi.”

Hứa Bình Quân thở dài. “Muội mới chỉ có người cầu hôn, cha mẹ muội còn chưa đồng ý. Tình hình của tỷ thì lại khác muội, tỷ và công tử Âu Hậu gia hứa hôn từ nhỏ, hai nhà đã trao đổi ngày sinh tháng đẻ và thoả thuận sính lễ rồi. Đào hôn? Nếu Bệnh Dĩ chịu trốn đi cùng tỷ thì tỷ nhất định sẽ vui vẻ bỏ trốn với huynh ấy, nhưng huynh ấy sẽ đồng ý sao?”

Nhớ đến câu “Muội không cần bận tâm vì huynh nữa” của Lưu Bệnh Dĩ, Vân Ca chỉ có thể dùng sự im lặng để trả lời Hứa Bình Quân.

Hứa Bình Quân vừa uống rượu vừa nói: “Từ khi ra đời, tỷ đã là món hàng lỗ vốn của mẹ. Sau khi sinh tỷ không lâu, cha tỷ đã xảy ra chuyện, bị phán cung hình. Mẹ tỷ vốn hận tỷ xui xẻo, không dễ gì mới kết thân với Âu Hậu gia, tỷ lại cãi cọ cả ngày nên càng không hoà thuận. May mà tỷ còn có thể kiếm ít tiền bù vào chi phí trong nhà, nếu không mẹ tỷ sớm đã…” Nói đến đây, lời của Hứa Bình Quân nghẹn lại trong họng.

Hứa Bình Quân vốn rất kiên cường, mặc kệ trong nhà xảy ra chuyện gì, từ trước đến nay, nàng ta vẫn luôn tươi cười trước mặt người khác. Lần đầu tiên Vân Ca thấy nàng ta như thế, nghe mà xót xa vô cùng. Nàng cầm tay Hứa Bình Quân.

Hứa Bình Quân vuốt tóc Vân Ca. “Không cần lo cho tỷ. Từ nhỏ đến lớn, muốn cái gì, tỷ đều phải chính mình ra sức giành lấy, cho dù muốn một sợi dây buộc tóc cũng phải chờ đến lúc gà mái đẻ trứng, áng chừng xem sau khi đổi dầu đổi muối có thừa tiền không, lại phải làm cha và ca ca vui vẻ, sau đó nhân lúc tâm tình mẹ tỷ tốt đẹp mới năn nỉ ca ca nói giúp để mẹ mua cho. Vân Ca, tỷ không giống muội, tỷ là một nhánh cỏ dại. Cỏ dại luôn phải dựa vào khe hở để mọc lên…”

Hứa Bình Quân lảo đảo bước vào hậu đường.

Vân Ca cầm chén rượu lên, bắt đầu tự rót tự uống thầm nghĩ, Hứa tỷ tỷ cái gì cũng không có, tâm nguyện duy nhất của tỷ ấy chính là được ở bên đại ca.

Rượu hôm nay lẽ ra phải ngon hơn rượu uống hôm tiễn Mạnh Giác, thế nhưng Vân Ca chỉ cảm nhận được vị đắng chát.

***

Văn chương thi phú của Vân Ca đều nửa vời. Có điều, dù chưa được ăn thịt lợn thì cũng từng nghe thấy tiếng lợn kêu, từ nhỏ đến lớn, nhờ được mẹ và nhị ca nửa dỗ nửa ép học hành không ít, thêm việc nhị ca sưu tầm khá nhiều tranh chữ của danh nhân, ngày ngày khai trí, nhãn lực của Vân Ca không thể so với nhị ca song cũng đủ để bình phẩm thư hoạ.

Bởi vì Vân Ca bình phẩm xác đáng nên văn chương thi phú được chọn để miễn tiền cơm rượu đều mang nét đặc sắc riêng, chữ viết vốn đã tốt lại nhận được lời bình phẩm thú vị nên giá trị tăng gấp bội. Dần dần những người đọc sách đều coi việc có thể lưu lại văn thơ trên bình phong trước cửa Thất Lý Hương là một việc vinh quang.

Vân Ca vẫn nhớ lời dặn dò của Mạnh Giác, càng ít người biết thân phận của Nhã trù thì càng tốt. Để không thu hút sự chú ý, người đưa ra lời bình luôn phải giấu mặt. Nhưng càng như thế, danh tiếng của Trúc Diệp Thanh lại càng vang xa.

“Trúc Diệp Thanh, quân tử trong rượu, rượu của quân tử” đã trở thành câu nói thịnh hành nhất trong thành Trường An dạo gần đây. Uống Trúc Diệp Thanh không chỉ là tượng trưng cho thân phận và địa vị mà còn là một cách thức để thể hiện sự tài hoa.

Vì sống ở Thiếu Lăng Nguyên cho nên mỗi ngày Vân Ca và Hứa Bình Quân đều phải đi vào thành Trường An, đến Thất Lý Hương làm việc.

Hôm nay, đã đến giờ làm việc nhưng hai người phát hiện cổng thành đã bị phong toả, không thể vào thành.

Sau khi Hứa Bình Quân tìm người hỏi thăm mới biết được ngọn nguồn, thì ra vì chuyện Vệ Thái tử hoàn hồn kêu oan với Hoàng thượng nên toàn thành phải giới nghiêm, không có lệnh đặc biệt thì bất kỳ ai cũng không được ra vào thành Trường An.

Không thể đi làm, hai người đành tự cho mình nghỉ việc một hôm, dứt khoát chạy đi du ngoạn núi sông.

Hứa Bình Quân hơi bực mình, còn Vân Ca lại vui vẻ như chú chim nhỏ, trên đường không ngừng ríu rít bắt Hứa Bình Quân kể chuyện ở Trường An cho mình nghe.

Vân Ca là người rất thích nghe chuyện xưa, vẻ mặt hết sức chăm chú, không ngừng kêu to than nhỏ khiến Hứa Bình Quân cảm thấy mình kể chuyện còn hay hơn cả người kể chuyện rong, không khỏi càng kể càng hưng phấn. Hơn nữa, non sông tươi đẹp, chim hót hoa thơm, nàng ta bắt đầu cảm thấy việc xả hơi một ngày tuy kiếm được ít tiền nhưng cũng không phải chuyện gì xấu.

Không biết tại sao Hứa Bình Quân lại nói đến vị Lý phu nhân mỹ danh vang khắp thiên hạ năm ấy. Chuyện nghiêng nước nghiêng thành của Lý phu nhân khiến hai cô gái không ngừng cảm thán.

Vân Ca hỏi: “Lý phu nhân thật sự đẹp đến mức có thể làm thành trì nghiêng ngả sao?”

Hứa Bình Quân đáp: “Đương nhiên, Hoàng thượng khi đó có nhiều phi tử như vậy, người nào cũng đẹp, nhưng sau khi chết lại chỉ cho Lý phu nhân đã qua đời trước đó rất lâu hợp táng với mình. Hoàng thượng còn vì điều này mà truy phong bà ấy làm hoàng hậu, có thể thấy Hoàng thượng vẫn không quên được Lý phu nhân.”

Hai người không ngừng cảm thán hồng nhan bạc mệnh, tại sao Lý phu nhân lại qua đời sớm như vậy, lại cười nói không biết đương kim Hoàng thượng có phải là người trọng tình trọng nghĩa hay không.

Bình Quân đánh giá Vân Ca, cười nói: “Vân Ca, muội có thể trở thành phi tử, trở thành một tiểu yêu phi, mê hoặc Hoàng thượng đến độ ngơ ngẩn, sau này cũng để lại một truyền thuyết cho những nữ nhân đời sau hồi tưởng.”

Vân Ca gật đầu, nói: “Vậy tỷ đi làm hoàng hậu, chắc chắn sẽ là một hiền hậu lưu danh sử sách.”

Hai người nói điên điên khùng khùng, đều bật cười ha ha.

Vân Ca cười, chỉ đôi chim uyên ương trong khe núi. “Chỉ làm uyên ương, chẳng làm tiên.”

Hứa Bình Quân yên lặng một lát, nhẹ nhàng nói một câu mà mình nghe được trong quán rượu: “Chỉ mong đầu bạc với một người.”

Hai người nhìn nhau, đồng thanh nói: “Tỷ/ muội chắc chắn sẽ được như nguyện!”

Sau khi nói xong, ngẩn ra một lát, má hai người đều dần dần ửng hồng, rồi lại nhìn nhau bật cười to.

Hai người tay khoác tay trèo lên một sườn núi, nhìn thấy trên núi đối diện toàn là quan binh, đường đi lại bị phong kín.

“Tại sao ở đây cũng bị giới nghiêm?” Vân Ca giậm chân.

Hứa Bình Quân thở dài nặng nề. “Còn không phải vì chuyện oan hồn của Vệ Thái tử sao? Phía đối diện là nơi chôn Vệ Thái tử cùng ba con trai, một con gái của ông ta.”

Vân Ca rướn cổ nhìn hồi lâu, không trông thấy phần mộ như trong tưởng tượng, đành phải bỏ cuộc.

Thấy quan binh nhìn sang bên này, Hứa Bình Quân lập tức kéo Vân Ca xuống núi. “Đừng nhìn nữa. Mặc dù Vệ Thái tử đã chết hơn mười năm nhưng vẫn là điều cấm kỵ trong thành Trường An, đừng rước hoạ vào thân.”

“Oan hồn đó chắc chắn là giả. Ông ta muốn kêu oan thì vào thẳng hoàng cung tìm Hoàng thượng là được, cần gì phải làm ầm ĩ ở cửa thành? Ồn ào khiến người chết cũng không được thanh tĩnh. Hơn nữa, Hoàng thượng chẳng phải mới mười tám, mười chín tuổi sao? Năm đó, lúc cả nhà Vệ Thái tử bị giết, Hoàng thượng chỉ là một đứa trẻ mấy tuổi, cho dù là thần đồng sớm thông tuệ hơn người thường thì cũng không thể làm hại Thái tử được!”

“Ai mà biết được? Chúng ta chỉ là phận dân đen, không thể nào hiểu được chuyện của hoàng thất, cũng không cần phải hiểu. Trước kia tỷ còn nghĩ cho dù có ghét con cái đến mấy thì người làm cha làm mẹ sao nỡ ra tay hạ sát? Nhưng muội xem Hoàng thượng đời trước đấy, con trai, cháu trai, cháu gái, ngay cả thê thiếp của bọn họ cũng không buông tha một ai, diệt hết cả nhà. Thảo nào mà người ta đều nói oan hồn của Vệ Thái tử khó an, làm sao mà an được chứ?”

Hai người chơi cả ngày trên núi rồi ăn cơm chồn ở bên ngoài, đến khi sắc trời đã tối hẳn mới về nhà.

Lúc Bình Quân về đến nhà, mẹ nàng ta đi ra đón với nụ cười hiếm thấy, Bình Quân lại nghiêm mặt bước vào.

Vân Ca khẽ thở dài, hành lễ với mẹ của Hứa Bình Quân rồi về nhà mình.

Sau khi Mạnh Giác đi, Lưu Bệnh Dĩ và Hứa Bình Quân giúp nàng thuê nhà ở gần nơi họ ở.

Giờ đây ba người là hàng xóm láng giềng, cũng xem như có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Đi qua nhà Lưu Bệnh Dĩ, thấy y ngồi ngẩn người một mình trong bóng đêm, Vân Ca do dự một lát rồi đi vào, ngồi xuống bên cạnh y.

Lưu Bệnh Dĩ gật đầu cười với Vân Ca, mặc dù vẫn là nụ cười giống hệt thường ngày, nhưng Vân Ca lại cảm thấy nụ cười này ẩn chứa sự bi thương.

“Đại ca, Hứa tỷ tỷ sẽ phải xuất giá.”

“Người đó gia cảnh không tồi, bản thân cũng không tồi. Bình Quân lấy được người đó, hai bên giúp đỡ lẫn nhau, chắc chắn sống tốt hơn bây giờ.”

“Đại ca, huynh không… chưa bao giờ…”

“Huynh vẫn coi cô ấy là muội muội.”

Vân Ca thở dài nặng nề, lúc đầu còn tưởng rằng bọn họ là chàng có tình thiếp có ý, nhưng thì ra là như vậy. Thế bây giờ nàng có thể nói với y về ước định cả đời giữa bọn họ không? Ít nhất cũng có thể hỏi y còn nhớ chiếc giày thêu đó hay không? Nhưng mà Hứa tỷ tỷ…

Vân Ca còn đang ngập ngừng do dự, Lưu Bệnh Dĩ chăm chú nhìn sâu vào đêm tối, mơ hồ nói: “Huynh không có tư cách, càng không có tâm tình nghĩ đến những chuyện nam nữ này.”

Vân Ca ngẩn ra một lát, cúi đầu.

Huynh ấy đã quên hết rồi, cho dù nói ra cũng có ý nghĩa gì? Chẳng qua chỉ khiến huynh ấy thêm phiền muộn. Huống hồ còn có Hứa tỷ tỷ.

Vân Ca cúi đầu ngẩn người, Lưu Bệnh Dĩ yên lặng nhìn Vân Ca.

Lúc Vân Ca ngẩng lên, ánh mắt hai người chạm nhau, ngẩn ra một lát rồi lại nhanh chóng dời đi.

“Vân Ca, muội có cho rằng huynh là người rất thiếu chí khí không?” Trong bóng đêm, Lưu Bệnh Dĩ không quay mặt về phía nàng, vẻ mặt nhìn không rõ ràng.

Vân Ca nói khẽ: “Đại ca, chuyện huynh muốn làm chỉ sợ làm không nổi, cho nên dứt khoát buông tay an nhàn. Các du hiệp khách dù không phải người đứng đắn trong thế tục nhưng đều có vài phần nghĩa hiệp, so với người đời chê nghèo thích giàu, khinh hèn sợ cao, bọn họ đáng qua lại hơn.”

Lưu Bệnh Dĩ yên lặng hồi lâu, Vân Ca cảm thấy tâm tình Lưu Bệnh Dĩ đêm nay hết sức sa sút, y không nói, nàng cũng không hỏi, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh y.

Lưu Bệnh Dĩ đột nhiên hỏi: “Vân Ca, muội có muốn ra ngoài đi dạo một lát không?”

Vân Ca gật đầu.

Lưu Bệnh Dĩ dẫn Vân Ca đi sâu vào nơi chốn hẻo lánh. Ánh trắng chiếu xuống len qua cây rừng, gió nhẹ thổi lá, lá động, bóng động, ánh sáng càng thêm loang lổ. Tiếng bước chân của hai người kinh động chim ngủ trên cây, chim tung cánh bay, không gian càng thêm yên tĩnh.

Xuyên qua rừng cây, hiện ra trước mắt là một khoảng không rộng rãi, ánh trăng chiếu xuống không hề bị cản trở, chiếu vào cỏ hoang bò lan, chiếu vào bia mộ san sát.

Sự vắng lặng này khiến Vân Ca cảm thấy hơi ớn lạnh, không kìm được ôm cánh tay ghé sát vào Lưu Bệnh Dĩ.

Lưu Bệnh Dĩ nhỏ giọng cười, nói: “Có huynh đệ thích lừa nữ nhân đến chỗ mộ hoang để có thể được ôm người đẹp vào lòng. Mấy cô nương ấy sợ người chết, thực ra đâu biết rằng người sống còn đáng sợ hơn cả người chết.”

Lưu Bệnh Dĩ nói ra ngoài đi dạo một lát, vậy mà lại đến bãi tha ma, Vân Ca vẫn bình thản bước đi giữa hàng mộ cùng Lưu Bệnh Dĩ.

Lưu Bệnh Dĩ đứng trước một phần mộ. Vân Ca chăm chú nhìn, là một bia mộ không có chữ, cỏ dại gần như phủ kín, tấm bia cũng sứt mẻ hết cỡ.

Lưu Bệnh Dĩ đứng lặng một lúc lâu, vẻ mặt trang nghiêm, hoàn toàn khác với y trước kia. “Chuyện lúc ban ngày, muội đã nghe nói rồi chứ?”

“Chuyện gì?”

“Trò hề ở cổng thành bắc.”

“A, muội nghe rồi. Cả thành Trường An náo động vì bị phong toả cổng thành, chính vì thế nên hôm nay muội không vào thành nấu ăn được.”

Nghe nói sáng sớm nay có một nam nhân ngồi xe bò đến cổng thành bắc, tự xưng là Vệ Thái tử, triệu các công khanh, tướng quân tới gặp. Người đó nhắc lại chuyện cũ của Vệ Thái tử, lời nói trôi chảy, trách cứ Lưu Phất Lăng vốn không nên ngồi trên ngai vàng thất đức, oan hồn của ông ta khó yên, làm cho mấy vạn người trong thành Trường An vây xem. Cuối cùng phủ doãn phủ Kinh Triệu đem quân đến giải tán mọi người, bắt được nam nhân tự xưng là Vệ Thái tử kia. Sau khi Hoắc Quang xét xử, hắn ta khai nhận mình bị tiền tài mê hoặc, nhận tiền từ người hầu của Vệ Thái tử trước đây nên đến để xuyên tạc mị dân. Hắn ta lập tức bị xử trảm ở cổng chợ để cảnh cáo người đời.

Lưu Bệnh Dĩ chăm chú nhìn bia mộ, chậm rãi nói: “Trong mộ này chính là Vệ Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ năm đó, sau khi chết thì bị quấn chiếu ném vào bãi tha ma. Lúc còn đứng trên đỉnh vinh quang, nhà họ Vệ một nhà ba nữ vinh hoa phú quý, còn có Đại tư mã Đại tướng quân Vệ Thanh. May mà Vệ Thiếu Nhi và Vệ Thanh mất sớm nên không nhìn thấy cảnh nhà họ Vệ suy tàn. Lúc Thái tử tạo phản, chỉ trong vòng mấy ngày, Vệ Hoàng hậu tự sát, thê thiếp, ba trai một gái của Vệ Thái tử đều bị giết, cả tộc tận diệt.”

Vân Ca ngồi xuống, khẽ sờ bia mộ. Có lẽ là khi còn bé nghe quá nhiều chuyện của Vệ Thanh, cũng nghe nhị ca nhắc đến nữ nhân xuất thân thấp hèn lại trở thành Hoàng hậu này, trong lòng Vân Ca bỗng nhiên đau buồn. “Người hầu có tiền mua người gây rối, vậy mà lại không có tiền sửa sang phần mộ cho Vệ Hoàng hậu ư? Ông ta đã trung thành với Vệ Thái tử như vậy, tại sao lại không nghĩ đến hiếu tâm của Vệ Thái tử?”

Lưu Bệnh Dĩ cất tiếng cười to. “Lý lẽ đơn giản như thế, một số người lại nhìn không rõ. Một người đã chết nhiều năm mà ngày ngày không thể làm cho bọn họ yên ổn.”

Tiếng cười vang khắp khu mộ hoang, càng tỏ ra thê lương.

Vân Ca nhỏ giọng nói: “Hôm nay muội nghe Thường thúc và mấy văn nhân lén lút nhắc đến Vệ Thái tử vài câu, đều rất cảm khái. Nghe nói Vệ Thái tử thúc đẩy nhân chính, chú trọng dân sinh, đề xướng tiết kiệm, hoàn toàn khác với chính sách mạnh binh và lối sống xa hoa của Hán Vũ Đế. Đại khái bởi vì dân gian vẫn tưởng nhớ Vệ Thái tử cho nên người càng ở địa vị cao trong lòng càng không thể yên ổn! Người có thể bị giết chết, nhưng trái tim trăm họ lại không thể bị giết chết. Vệ Thái tử ở dưới suối vàng có biết cũng cảm thấy được an ủi.”

Lưu Bệnh Dĩ dừng tiếng cười, chỉ lẳng lặng đứng yên.

Vân Ca lấy dũng khí, một hồi lâu mới dám hỏi: “Đại ca, lần trước huynh nói có người muốn giết huynh, huynh là họ hàng của họ Vệ à?”

“Cũng coi như có chút quan hệ. Vụ phản loạn của Vệ Thái tử ảnh hưởng rất rộng, chết hàng vạn người, khi đó cả Trường An máu chảy thành sông, nhà huynh cũng không tránh được tai hoạ.” Lưu Bệnh Dĩ cười, nói với Vân Ca, hình như rất không muốn hồi tưởng. “Chúng ta về thôi!”

Hai người sánh vai đi trên cỏ dại, thần thái Lưu Bệnh Dĩ vẫn như cũ, Vân Ca lại cảm thấy khi đến đây, tâm tình của y đã tốt hơn rất nhiều.

“Vân Ca, muội có sợ không?”

“Hoàn toàn không sợ.”

“Thật à?”

“Đương nhiên là thật!”

“Vậy huynh kể chuyện cho muội nghe. Nghe nói có một nữ nhân bị tình lang phụ lòng ruồng rẫy, sau khi tự sát hoá thành ác quỷ. Bởi vì căm hận nữ nhân xinh đẹp, nàng ta chuyên tìm những nữ nhân xinh đẹp, lẳng lặng đi theo phía sau, nhẹ nhàng thổi hơi, người đó sẽ cảm thấy trên cổ lành lạnh…”

“Á!” Vân Ca hét ầm lên, vẻ mặt kinh hoàng. “Chân muội, nàng ta tóm được chân muội rồi. Đại ca, cứu muội…”

Thấy đoạn váy trong đám cỏ dại của Vân Ca đã thấm máu, Lưu Bệnh Dĩ hoảng sợ toát mồ hôi lạnh. “Vân Ca, đừng sợ. Huynh chỉ bịa chuyện thế thôi, không có ma nữ đâu.”

Y cho rằng Vân ca bị dã thú cắn, sau khi gạt cỏ dại ra lại phát hiện chân Vân Ca vẫn đặt dưới đất nguyên vẹn. Sau một lát ngạc nhiên, Lưu Bệnh Dĩ chợt tỉnh ngộ, y chỉ ngửi thấy mùi thơm dìu dịu của hoa, không có mùi máu tanh.

Không có mùi máu tanh? Y sờ vạt váy Vân Ca, quát một tiếng giận dữ: “Vân Ca!”

Vân Ca làm mặt xấu với y rồi nhanh chóng chạy đi, vừa cười vừa kêu to: “Đại ca, lần sau muốn doạ người ta thì nhớ mang theo đạo cụ, nếu không hiệu quả sẽ kém lắm. Son bôi vào áo dính sương đêm nhìn có vẻ giống máu, củ sen ngọt giống cành tay người, cắn một miếng miệng đầy máu, lá dong dài nhuộm đỏ ngậm trong miệng là cách tốt nhất để đóng giả ma treo cổ…”

Lưu Bệnh Dĩ cười đuổi theo Vân Ca. “Vân Ca, muội chạy chậm một chút. Ma có lẽ là không có, nhưng trong bãi cỏ dại không thiếu gì rắn chuột đâu.”

Vẻ mặt đắc ý, Vân Ca cười kêu lên: “Muội không sợ.”

Lưu Bệnh Dĩ cười hỏi: “Sao muội biết nhiều cách doạ ma như vậy? Còn biết nhiều hơn cả đám huynh đệ của huynh. Sau này bọn chúng muốn dẫn nữ nhân đến đây thì phải bảo bọn chúng đến thỉnh giáo muội trước.”

Vân Ca nhếch miệng. “Còn lâu muội mới giúp bọn họ hại đời con nhà người ta! Có điều nếu đại ca thích cô nương nhà nào, muốn ôm người đẹp trong lòng thì muội nhất định sẽ dốc túi chỉ dạy.” Vừa mới dứt lời, Vân Ca chợt nhớ ra vừa rồi Lưu Bệnh Dĩ đã kể chuyện doạ mình, tim liền đập thình thịch, hai má ửng hồng, vội quay đầu chạy đi như gió.

Một người chạy một người đuổi trong bãi mộ hoang, tiếng cười đùa xua tan không khí thê lương hoang vắng.

Bóng đêm, mộ hoang, đột nhiên trở nên rất dịu dàng.

***

Dưới ánh đèn đuốc sáng ngời, Vân Ca tỉ mỉ tính toán sổ sách.

Ôi! Số khổ, trước kia chưa từng làm những chuyện này, bây giờ phải tính rõ từng khoản để còn trả nợ, xem đến bao giờ mình mới có thể trả hết tiền cho Mạnh Giác.

Nhớ tới ánh mắt Mạnh Giác, mặt Vân Ca lại nóng bừng, không kìm được đưa tay sờ trán mình.

Sẽ nhớ y chứ?

Hừ! Nợ tiền người ta, làm sao có thể không nhớ?

Kiếm được một đồng tiền phải nhớ, tiêu một đồng tiền phải nhớ, tính sổ sách trước lúc ngủ cũng phải nhớ, làm cho nàng ngay cả trong mơ cũng thấy y.

Trong lúc đi, lẽ ra y không nên hỏi mình sẽ nhớ y chứ, mà nên hỏi mỗi ngày mình sẽ nhớ y bao nhiêu lần.

Vì sao y lại hôn mình? Còn hỏi mình một câu như vậy nữa? Có phải… y…

Còn đang chìm trong lòng suy nghĩ miên man, suy tính thiệt hơn, bỗng có mấy tiếng gõ khẽ vang lên ngoài cửa sổ. “Còn chưa ngủ?” Là giọng của Lưu Bệnh Dĩ.

Vân Ca vội mở cửa sổ ra. “Chưa! Huynh ăn cơm chưa? Ở đây muội có khoai lang mới nướng.”

“Ăn rồi, có điều lại hơi đói rồi.”

“Khoai hơi nguội, để muội nướng lại cho nóng.”

“Không cần!” Lưu Bệnh Dĩ nhận củ khoai nướng, tựa vào góc cửa sổ để ăn. “Muội uống rượu à? Sao mặt đỏ thế?”

“Sao cơ? Không… Muội… muội hơi nóng.” Mặt Vân Ca càng đỏ hơn.

Lưu Bệnh Dĩ cười cười. “Đã lập thu rồi, mặt trời đã xuống núi từ lâu.”

Vân Ca hừ một tiếng, dứt khoát giở trò vô lại. “Mùa thu thì không thể nóng à? Mặt trời xuống núi thì không thể nóng à? Mùa đông người ta còn toát mồ hôi ấy chứ.”

“Vân Ca, Mạnh Giác quay lại Trường An rồi.”

“Cái gì” Lưu Bệnh Dĩ nói chuyện trước sau chẳng ăn nhập gì với nhau, Vân Ca ngẩn ra một hồi mới hiểu y nói gì. “Huynh ấy về sao không tới tìm chúng ta?”

“Đại khái là có việc bận! Huynh nghe các huynh đệ nói mấy ngày trước đã nhìn thấy y đi cùng Đinh Ngoại Nhân vào phủ công chúa.”

Mấy ngày trước? Vân Ca cong môi. “Hình như huynh ấy biết rất nhiều người quyền quý. Không biết làm ăn lớn đến mức nào.”

Lưu Bệnh Dĩ do dự định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cười nói: “Huynh về ngủ đây. Muội cũng đi ngủ sớm một chút.”

Tâm trạng tốt đẹp của Vân Ca bỗng nhiên xấu đi một cách khó hiểu.

Nhìn sổ ghi nợ trên bàn, nàng không có hứng thú nữa, dọn dẹp qua loa rồi rầu rĩ lên giường.

Nằm trên giường lật qua lật lại, mãi cho đến nửa đêm cũng không ngủ được.

Đang phiền muộn, chợt nghe thấy vài tiếng đàn ngắn ngủi bên ngoài.

“Thái vi?” Nàng lập tức ngồi dậy, vài bước đã nhảy tới cửa, mở cửa ra.

Dưới đêm trăng, Mạnh Giác mặc áo xanh, đứng thẳng người, đang mỉm cười nhìn Vân Ca. Nụ cười điềm đạm, ấm áp như tia nắng đầu tiên của buổi sáng. Sự buồn bực trong lòng Vân Ca thoáng cái đã vơi đi quá nửa.

Hai người nhìn nhau qua khung cửa, hồi lâu không nói gì.

Vân Ca gượng cười. “Muội đã dành dụm được ít tiền, có thể trả huynh một phần trước.”

“Muội không vui khi nhìn thấy huynh à?”

“Đâu có.”

“Vân Ca, muội có biết lúc muội giả vờ cười trông khó coi đến mức nào không? Huynh nhìn mà lạnh cả sống lưng.”

Vân Ca cúi đầu.

Mạnh Giác gọi vài tiếng “Vân Ca”, Vân Ca đều không để ý đến y.

Bỗng đâu có mấy “quả cầu trăng” mượt mà lắc lư trước mũi Vân Ca, Vân Ca không cẩn thận hít vào mấy sợi tơ, hắt hơi liên tục, nước mũi chảy ròng ròng, rất là thảm hại.

Nàng vội cúi đầu, vừa hắt hơi liên tục vừa tìm khăn lụa, nhưng sờ trên người một hồi lâu cũng không tìm thấy.

Mạnh Giác thấp giọng cười.

Vân Ca tức giận nghĩ, người này cố ý trêu mình. Nàng nắm tay áo Mạnh Giác kéo lên mũi xì mạnh, lau mặt mũi sạch sẽ rồi dương dương tự đắc ngẩng đầu lên.

Mạnh Giác buồn bực nhìn tay áo mình. “Hết giận rồi à?”

Vân Ca nghiêm mặt hỏi: “Huynh hái nhiều bồ công anh như vậy làm gì?”

Mạnh Giác cười nói: “Tặng muội. Muội tặng huynh sao dưới đất, huynh tặng muội tuyết trong tay.”

“Tặng muội mà lại trêu muội làm muội hắt hơi?” Vân Ca chỉ chóp mũi mình, vẻ mặt ngang ngược, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp.

Mạnh Giác cười, cầm cánh tay Vân Ca, nhảy lên tảng đá xanh bên tường rồi tung người bay lên nóc nhà.

Mạnh Giác đưa cho Vân Ca một bông bồ công anh. “Chơi bồ công anh bao giờ chưa?”

Vân Ca cầm bông bồ công anh, nhìn chằm chằm hồi lâu. “Để hái nhiều bồ công anh như vậy chắc phải mất công lắm nhỉ?”

Mạnh Giác chỉ mỉm cười nhìn Vân Ca.

Vân Ca nhỏ giọng hỏi: “Huynh đã về Trường An mấy ngày, vì sao đêm hôm khuya khoắt lại tới tìm muội? Ban ngày làm gì? Mấy ngày trước làm gì?”

Mạnh Giác khẽ cau mày, gần như không thể nhận ra. “Lưu Bệnh Dĩ nói với muội là huynh đã đến Trường An à? Huynh đang làm vài chuyện, không muốn để mọi người biết là huynh quen muội. Kể cả việc tối nay tới gặp muội, huynh cũng không thể khẳng định là có đúng hay không.”

“Sẽ gặp nguy hiểm à?”

“Muội sợ không?”

Vân Ca chỉ cười, hít một hơi thật sâu, đưa bông bồ công anh lên trước miệng thổi phù một cái, vô số hạt có những sợi tơ nhỏ trắng tinh như tuyết lắc lư bay theo gió.

Có hạt càng bay càng cao, có hạt xoay vòng theo luồng khí, có hạt nhanh chóng rơi xuống đất.

Mạnh Giác đưa một bông khác cho Vân Ca, Vân Ca lại thổi phù một cái, một đám sợi tơ trắng như tuyết lại bay vào trong gió.

Vân Ca thổi càng lúc càng nhiều, hai người ngồi trên nóc nhà, từ trên cao nhìn xuống, cả khu vườn như có tuyết rơi.

Vân Ca tựa cằm vào đầu gối, lẳng lặng nhìn hoa tuyết đầy vườn.

Khoé miệng Mạnh Giác khẽ nở nụ cười, cũng lẳng lặng nhìn hoa tuyết đầy vườn.

Lưu Bệnh Dĩ đẩy cửa sổ ra, hướng mắt lên không trung, lẳng lặng nhìn bông trắng bay đầy trời.

Hứa Bình Quân khoác áo ngoài, tựa vào cửa, cũng lẳng lặng nhìn bông trắng bay đầy trời.

Dưới ánh trăng vằng vặc, mông lung yên tĩnh, những hạt bồ công anh trắng tinh bay lãng đãng.

Hình như hết thảy đều chìm vào một giấc mơ rất nhẹ, rất mềm, rất sạch sẽ, rất hạnh phúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK