• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Bởi vì trước đó bà Hứa đã cảnh cáo Lưu Bệnh Dĩ không được mời khách du hiệp, nói: “Họ hàng nhà gái đều là dân lành an phận thủ thường, nhìn thấy khách du hiệp sẽ không dám uống rượu”, cho nên tiệc cưới của Lưu Bệnh Dĩ và Hứa Bình Quân gần như chỉ có mỗi họ hàng nhà gái.

Mười bàn tiệc, nhà gái ngồi chín bàn, nhà trai chỉ có một bàn, lại còn chỉ có hai người ngồi là Vân Ca và Mạnh Giác. Người tuy ít nhưng họ hàng nhà gái lại không có ai dám coi thường bọn họ.

Lúc đầu Mạnh Giác chưa tới, khách nhà họ Hứa vừa ăn uống vừa thì thầm bàn tán, thi thoảng lại cười nhạo.

Làm gì có ai lấy vợ lại tổ chức tiệc rượu ở nhà gái? Còn chỉ có một người thân là Vân ca nữa? Nghèo hèn bùn xỉn đến mức này đúng là hiếm thấy trên đời. Mặc dù Trương Hạ là chủ hôn, nhưng mọi người đều thấy rằng ông ta có mặt là bởi trước đây từng là thượng cấp của Hứa Quảng Hán, vì giao tình với nhà họ Hứa. Trương Hạ vốn không tiện giải thích về quan hệ giữa mình với Lưu Bệnh Dĩ, chỉ có thể biết thời biết thế để mặc mọi người hiểu lầm.

Sắc mặt bà Hứa càng lúc càng khó coi, Hứa Quảng Hán ngồi uống rượu, đầu càng cúi càng thấp, Vân Ca càng lúc càng căng thẳng. Đây là ngày vui trọng đại trong đời đại ca và Hứa tỷ tỷ, ngàn vạn lần không được để những người này phá hỏng.

Vân Ca đang căng thẳng, Mạnh Giác mặc áo bào gấm nhẹ nhàng đi đến.

Mọi người hết sức kinh ngạc, cho rằng người này đã đi nhầm chỗ.

Khi biết Mạnh Giác là bạn của Lưu Bệnh Dĩ, quà cưới Mạnh Giác lại là một khế ước bán nhà trong thành Trường An, mọi người cuối cùng cũng ngậm miệng.

Bà Hứa lại vui vẻ như lẽ ra phải thế, Hứa Quảng Hán cũng từ từ ngẩng đầu lên, Trương hạ lại vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ quan sát Mạnh Giác.

Mọi người tới tấp hỏi thăm lai lịch của Mạnh Giác, lần lượt thay nhau tìm cớ đến bắt chuyện với y. Mạnh Giác thì ai đến cũng vui vẻ chào hỏi, nụ cười nhã nhặn thân thiết, thái độ không hề thất lễ, gặp thợ rèn có thể nói chuyện rèn sắt, gặp người bán bánh có thể nói chuyện mở quán bánh khó khăn thế nào, gặp nông dân nói chuyện thời tiết, gặp bà già còn có thể nói chuyện lúc đau lưng, đau cổ phải chăm sóc ra sao, cuối cùng Vân Ca cũng biết được thế nào là chu đáo chỉn chu, thấy chiêu đỡ chiêu, một mình Mạnh Giác đã làm cho cả tiệc đều say, người người cười vui không dứt.

Sau khi uống vài chén rượu, có người bạo gan mượn rượu hỏi Mạnh Giác đã thành thân chưa. Một khi đề tài đã nói ra sẽ lập tức như nước lũ không thể ngăn cản, trong nhà có con gái đến tuổi, họ hàng có con gái đến tuổi, bằng hữu có con gái đến tuổi, họ hàng của họ hàng, bằng hữu của bằng hữu, họ hàng của họ hàng của họ hàng, bằng hữu của bằng hữu của bằng hữu…

Lần đầu tiên Vân Ca được biết thì ra quanh thành Trường An lại có nhiều cô nương tài mạo song toàn như vậy, cô nương nào cũng không chê vào đâu được.

Mạnh Giác mỉm cười ngồi nghe, Vân Ca mỉm cười uống rượu.

Vì ước định với Lăng ca ca, Vân Ca vẫn cho rằng mình là một nữ tử đã có hôn ước, chỉ cần hôn ước còn tồn tại ngày nào, ngày đó nàng không dám buông lơi. Thậm chí mỗi khi Lưu Bệnh Dĩ nhìn thấy nàng đi cùng Mạnh Giác, nàng đều cảm thấy áy náy trong lòng.

Hôm nay câu thần chú nàng dùng để trói buộc chính mình đã bị phá vỡ.

Đầu bên kia, người bạn gặp nhau từ khi còn bé của nàng mặc y phục tân lang đỏ rực đi từng bàn kính rượu mọi người.

Thực ra từ lúc nhìn thấy Lưu Bệnh Dĩ, Vân Ca đã biết y chỉ là Lưu Bệnh Dĩ, là đại ca của nàng, không phải Lăng ca ca mà nàng vẫn nhớ nhung trong lòng. Nhiều lúc nàng cảm thấy sự thân cận giữa mình và Lưu Bệnh Dĩ còn hơn cả cảm giác thân cận đối với nhị ca và tam ca.

Bây giờ ngồi ở đây, trong tiệc cưới y, nàng càng hiểu rõ mình thật tình vui vẻ vì đại ca và Hứa tỷ tỷ, không có chút miễn cưỡng hay giả dối nào. Lúc này sự thương cảm và đau buồn trong lòng là để khóc thương một đoạn quá khứ, khóc thương một lời hẹn ước, tiếc thương Lăng ca ca trong trí nhớ và tưởng tượng chứ không phải vì đại ca.

Đầu bên này, người ngồi bên cạnh nàng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười như gió xuân, nghiêm túc lắng nghe lời của mỗi người nói chuyện với y, dường như người nào cũng đều rất quan trọng.

Chẳng lẽ Vân Ca lại nhìn không thấu tâm tư của y? Như có tình, như vô tình. Tai nghe người khác mai mối cho y, nàng không khỏi cười với bóng mình trong chén rượu. Nếu những người này biết Mạnh Giác là thượng khách của Hoắc Thành Quân thì không biết còn có ai dám ở đây lải nhải nữa không?

Còn mình là muội muội của y?

Muội muội! Vân Ca lại cười, uống một chén đầy.

Có người nhờ bà Hứa nói đỡ, chứng minh cô nương mình giới thiệu tốt hơn cô nương nhà khác, cũng có ý mượn thân phận nhạc mẫu của Lưu Bệnh Dĩ để khuyên Mạnh Giác nên suy nghĩ về đề nghị của mình.

Bà Hứa thích thể hiện sự nổi bật vừa định mở miệng thì nhìn thấy Vân Ca, chợt nhớ tới ánh mắt Mạnh Giác lúc bế Vân Ca đêm đó, lập tức cảm thấy rét lạnh cả người. Mặc dù bây giờ nhìn Mạnh Giác vẫn cảm thấy chắc chắn hôm đó chỉ là ảo giác, nhưng bà ta vẫn yên lặng.

Mạnh Giác giữ bàn tay Vân Ca đang rót rượu lại. “Đừng uống nữa.”

“Ai khiến huynh lo?”

“Nếu muội không sợ uống say nói nhảm thì cứ tiếp tục.” Mạnh Giác cười, đẩy bầu rượu đến trước mặt Vân Ca.

Vân Ca ngơ ngác nhìn bầu rượu, lặng lẽ cầm ấm trà, lại uống hết chén này đến chén khác.

Tiệc cưới diễn ra hoàn hảo ngoài dự đoán của mọi người. Vì sự xuất hiện của Mạnh Giác mà mọi người đều vui sướng hân hoan, cảm thấy ăn ngon, uống đã, trò chuyện cũng vui hơn. Lúc lảo đảo đứng dậy ra về còn không quên dặn dò Mạnh Giác rằng cô nương mình giới thiệu rất tốt.

Lưu Bệnh Dĩ đích thân đưa Mạnh Giác và Vân Ca về, ba người yên lặng sánh vai mà đi.

Không còn tiếng nhạc huyên náo, bầu không khí có vẻ hơi quái dị, Vân Ca vừa định cáo biệt lại thấy Mạnh Giác và Lưu Bệnh Dĩ liếc nhau, một trước một sau bảo vệ nàng ở giữa.

Lưu Bệnh Dĩ nhìn vào bóng tối, cười hỏi: “Không biết huynh đài phương nào đại giá ghé thăm, có gì chỉ giáo?”

Một người khom lưng đi ra, đến lúc thấy rõ là Hà Tiểu Thất, sự cảnh giác của Lưu Bệnh Dĩ nhạt đi. “Tiểu Thất, ngươi trốn ở đây làm gì?”

“Đệ sợ bị con cọp cái nhà họ Hứa đó nhìn thấy lại cằn nhằn với đại ca.” Thấy Lưu Bệnh Dĩ nhíu mày, Hà Tiểu Thất cười hì hì, gãi đầu, dẻo mỏ nói thêm: “Sai rồi, sai rồi. Sau này không gọi lung tung nữa, ai bảo đại ca của bọn đệ hái đóa hoa đẹp nhà họ Hứa chứ? Bọn đệ không nể mặt đại ca thì cũng phải nể mặt đại tẩu.”

Lưu Bệnh Dĩ cười mắng: “Có chuyện gì thì nói mau! Nói xong thì biến về đi ngủ!”

Hà Tiểu Thất lấy một chiếc hộp nhỏ trong lòng ra, hai tay giơ lên, vẻ mặt chân thành, vò đầu bứt tai đọc lời chúc: “Đại ca, đây là một chút tấm lòng của đám huynh đệ bọn đệ. Chúc đại ca, đại tẩu đầu bạc răng long, trăm con ngàn cháu, sát cánh cùng bay, uyên ương nghịch nước, cá nước giao hoan, kim thương không gục…”

Lưu Bệnh Dĩ không dám nghe tiếp, vội đấm Hà Tiểu Thất một cái. “Đủ rồi, đủ rồi!”

“Đại ca, đệ còn chưa nói xong! Các huynh đệ cho rằng những lời thô tục không xứng với đại ca, đệ đã nghĩ mấy ngày mới nghĩ ra một loạt cụm từ bốn chữ này…”

Lưu Bệnh Dĩ dở khóc dở cười. “Chẳng mấy khi nghĩ được nhiều như vậy, dùng tiết kiệm một chút, để lần sau có huynh đệ nào cưới vợ lại dùng tiếp.”

Hà Tiểu Thất nghe vậy cảm thấy rất có lý, liên tục gật đầu. “Vẫn là đại ca suy nghĩ chu toàn.”

Vân Ca không nhìn được nữa, bật cười hì hì. Mạnh Giác nhìn nàng một cái, mặt nàng lập tức đỏ bừng.

Lưu Bệnh Dĩ mở chiếc hộp ra thoáng nhìn, vừa định hỏi, Hà Tiểu Thất đã vội nói trước: “Đại ca, các huynh đệ đều biết quy củ của huynh, thứ này không phải trộm, không phải lừa, càng không phải cướp, là bọn đệ thành thật kiếm tiền góp lại mua. Đệ nghiêm túc làm cửu vạn một tháng, Mặt Nhọ nghiêm túc ăn xin, mặt rỗ ca ca phụ lò rèn…” Hà Tiểu Thất vừa nói vừa giơ bàn tay lên trước mắt Lưu Bệnh Dĩ cho y xem, chứng minh mình tuyệt đối không nói láo.

Lưu Bệnh Dĩ cảm thấy chiếc hộp trong tay nặng trĩu, bàn tay cầm cũng siết chặt hơn. Y vỗ vai Hà Tiểu Thất gượng cười nói: “Ta nhận rồi. Cảm ơn các đệ! Đại ca không thể mời các đệ uống rượu mừng…”

Hà Tiểu Thất cười hì hì. “Đại ca, huynh đừng để trong lòng, các huynh đệ đều hiểu rõ mà. Huynh đệ bọn đệ hôm nào không có cơ hội uống rượu, cũng không thiếu gì một bữa này. Giờ đệ về đi ngủ đây.” Nói xong hắn phất tay áo, chạy đi nhanh như chớp.

Mạnh Giác chăm chú nhìn bóng lưng Hà Tiểu Thất, vẻ mặt như có vài phần xúc động, nói với Lưu Bệnh Dĩ: “Thực ra huynh giàu hơn rất nhiều người trong thành Trường An.”

Lưu Bệnh Dĩ cười nhạt, đưa trả khế ước bán nhà mà Mạnh Giác tặng cho y. “Đa tạ Mạnh huynh hôm nay đã đến giúp đỡ.”

Mạnh Giác liếc một cái, không nhận. “Bình Quân vẫn gọi tôi là đại ca, đây là chút quà cưới của tôi tặng Bình Quân. Huynh có thể tặng vòng tay cho Vân Ca, chẳng lẽ tôi không thể tặng quà cho Bình Quân?”

Lưu Bệnh Dĩ yên lặng nhìn Mạnh Giác.

Vân Ca nửa tức giận nửa xấu hổ. Bình Quân là thê tử của Lưu Bệnh Dĩ, còn nàng là gì của Mạnh Giác? Như thế này sao gọi là có qua có lại được? Hôm đó Lưu Bệnh Dĩ tặng vòng tay chỉ có nàng, Hứa tỷ tỷ và Lưu Bệnh Dĩ biết, Mạnh Giác làm thế nào biết được?

“Mạnh thạch đầu, huynh nói cái gì thế? Huynh tặng quà cho người ta lại lôi muội vào làm gì? Đại ca, huynh và Hứa tỷ tỷ đều là bạn của hòn đá này, đây là tấm lòng của hòn đá, huynh cứ nhận đi! Dù sao Mạnh thạch đầu cũng chưa lấy vợ, sẽ có lúc phải đáp lễ, đại ca không thoát được đâu.”

Mạnh Giác cười nói: “Tân lang, đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, không cần tiễn thêm nữa, mau về với tân nương đi!” Nói xong y liền kéo Vân Ca đi.

Đã đi thật xa, đến tận cửa nhà rồi mà vẫn không thấy y buông tay.

Vân Ca giãy vài cái mà không được, trong lòng vốn đã không thoải mái, miễn cưỡng cười vui một buổi tối, sự bực tức đang dồn nén bị kích thích, nàng cúi đầu cắn tay Mạnh Giác xem y có chịu buông tay ra không.

Vân Ca cắn không nhẹ nhưng Mạnh Giác lại không kêu tiếng nào.

Trong lòng Vân Ca lạnh buốt, chẳng lẽ người này không chỉ bị mất vị giác mà cảm giác đau đớn cũng mất luôn rồi? Nàng ngẩng đầu nghi hoặc nhìn y.

Màn đêm đen như mực, mắt Mạnh Giác còn đen hơn màn đêm, như một lỗ đen sâu không thấy đáy, cắn nuốt hết thảy, cuốn cả nàng vào đó. Vân Ca hoảng sợ muốn chạy trốn, kéo tay lại thật mạnh. Mạnh Giác đột nhiên buông tay nàng ra, Vân Ca mất đà lao về phía sau, vội vã lui lại để lấy thăng bằng, lại quên sau lưng chính là ngưỡng cửa, tiếng kêu sợ hãi còn chưa ra khỏi miệng, cả người đã ngã ngửa xuống đất.

“Mạnh thạch đầu!” Vân Ca xoa mông, lửa giận bốc lên đầu.

Mạnh Giác cười ung dung. “Không buông ra thì muội giận, buông ra rồi muội cũng giận. Vân Ca, tóm lại là muội muốn thế nào?”

Lời này của Mạnh Giác rất có thâm ý, Vân Ca tức quá bật cười, đứng lên chỉnh lại váy áo, nói với giọng dịu dàng: “Mạnh Giác, thế huynh thì muốn thế nào? Lúc thì tốt, lúc thì xấu, lúc thì xa, lúc thì gần, trước khi cười nhạo người khác có nghĩ tới chính mình không?”

Mạnh Giác cười nói: “Điều huynh muốn vẫn luôn rõ ràng. Vân Ca, nếu không nỡ rời thì phải giành giật lấy, đã không chịu tranh giành thì cũng đừng ở đó than thân trách phận nữa. Có điều chắc từ nhỏ đến lớn muội không biết giành giật là gì, bất cứ thứ gì cũng có cha mẹ và ca ca mang đến trước mặt cho muội chọn lựa, không biết đại đa số người trên thế gian đều phải cố gắng giành giật lấy những thứ mình muốn.”

Vân Ca nhìn Mạnh Giác chằm chằm, nghi hoặc hỏi: “Mạnh thạch đầu, huynh đang giận à? Giận muội?”

Mạnh Giác ngẩn ra một lát, vừa cười vừa xoay người rời đi. “Muội đau lòng vì một người khác mà huynh phải giận? Muội coi trọng mình quá rồi đấy.”

Tức giận là tâm tình không nên có nhất. Chẳng giúp ích được gì cho việc giải quyết vấn đề, lại ảnh hưởng đến khả năng phán đoán và sự tỉnh táo của con người, y cứ tưởng tâm tình này đã sớm bị y loại bỏ khỏi đầu óc rồi, nhưng giờ khắc này y mới, không ngờ y lại đang tức giận thật.

“Mạnh Giác, huynh nghe đây. Đầu tiên, con người không giống đồ vật. Tiếp theo, nguyên nhân muội than thân trách phận có một nửa là vì huynh.” Nói xong, Vân Ca đóng sầm cửa lại.

Nụ cười bên môi Mạnh Giác không thay đổi, bước chân chỉ hơi ngừng lại một lát rồi tiếp tục đạp ánh trăng, dường như ung dung kiên định đi trên con đường của mình.

***

Vân Ca mặt mũi nhăn nhó nằm sấp trên bàn.

Thường thúc nói trên trời dưới đất hơn một canh giờ mà miệng không khô, lưỡi không mỏi, môi trên chạm môi dưới, không hề ngắc ngứ chút nào.

Hứa Bình Quân bên cạnh nghe mà ngủ mất rồi tỉnh lại mấy lần. Trong lòng nàng ta vẫn nhớ đến việc ủ rượu, nhưng Thường thúc đang ở đây, nàng ta lại không muốn điều chế rượu trước mắt Thường thúc, chỉ có thể đợi Thường thúc đi chỗ khác rồi mới làm, không ngờ trình độ lải nhải của Thường thúc lại có thể so bì với mẹ nàng ta. Hứa Bình Quân không thể chịu nổi được nữa, rót một chén trà cho Thường thúc, muốn dùng nước để bịt miệng ông ta lại.

Thường thúc nhìn Hứa Bình Quân bằng ánh mắt cực kỳ tán thưởng, lại nhìn về phía Vân Ca với ánh mắt cực kỳ không tán thưởng. “Nha đầu Bình Quân vẫn có tình cảm, biết thấu hiểu cho người khác. Bình Quân, bây giờ ta không khát, lát nữa ta uống. Vân Ca, cháu suy nghĩ lại cho kĩ…”

Hứa Bình Quân mạnh mẽ nhét chén trà vào trong tay Thường thúc. “Thường thúc, thúc nói lâu như vậy, uống ngụm trà cho đỡ khô họng đã.”

Giọng Hứa Bình Quân lạnh lẽo, Thường thúc rùng mình một cái, chữ “không” sắp ra đến miệng vội nuốt vào trong, ngoan ngoãn cầm chén trà lên uống.

Cuối cùng cũng được yên tĩnh, Hứa Bình Quân day huyệt thái dương. “Vân Ca, lời của công chúa là vàng ngọc, muội hoàn toàn không có tư cách từ chối. Có điều, nếu muội thật sự không muốn đi thì có lẽ có người giúp được muội. Mạnh đại ca quen biết rất nhiều người, cũng có nhiều cách, muội đi tìm huynh ấy xem huynh ấy có biện pháp nào giúp muội từ chối không?”

“Muội không muốn nợ ơn người khác nữa.” Mặt Vân Ca càng khó coi hơn.

“Thế thì muội đi đi. Dù sao nấu ăn trong thành Trường An cũng là công việc, nấu ăn trong Cam Tuyền cung cũng là công việc, có gì khác nhau chứ? Muội nghĩ xem, vì Hoàng đế xây một hành cung trên núi Cam Tuyền mà người bình thường còn không có cả cơ hội đến gần núi Cam Tuyền, muội có thể đến đó chơi một chuyến, đúng là thích thật. Nghe nói phong cảnh ở núi Cam Tuyền rất đẹp, muội cứ coi như ra ngoài chơi một chuyến, chẳng những không cần bỏ tiền ra mà còn có người cho mình tiền. Lần trước tỷ muội mình nấu ăn cho công chúa, số tiền được trả gần đủ để một gia đình bình thường chi tiêu trong một năm. Lần này, nếu muội đồng ý, tỷ lại đi cùng muội như lần trước.”

Thường thúc liên tiếp gật đầu, vừa định mở miệng, bỗng thấy Hứa Bình Quân trợn mắt nhìn mình thì lập tức ngậm miệng lại.

Vân Ca buồn bực thở dài. “Đành vậy!”

Thường thúc lập tức đặt chén trà xuống, lại rất biết điều, chỉ chắp tay cám ơn Hứa Bình Quân rồi tươi cười đi ra.

“Hứa tỷ tỷ, tỷ không cần ở nhà với đại ca à?”

Vừa nhắc tới Lưu Bệnh Dĩ, Hứa Bình Quân lập tức cười. “Đi về mất có vài ngày, huynh ấy lại không phải trẻ con, có thể tự chăm sóc mình. Ờ… Vân Ca, không giấu gì muội, tỷ muốn nhân lúc này còn rảnh rỗi cố gắng kiếm thêm ít tiền, cho nên muốn được thơm lây đi theo muội một chuyến. Sau này có con rồi, chi tiêu tốn kém, lại không có thời gian rảnh rỗi…”

“Sao? Tỷ có thai rồi à? Mới lấy chồng một tháng… Đại ca có biết không? A!” Vân Ca đang ngồi bỗng nhảy dựng lên, vừa nhảy nhót vừa kêu to.

Hứa Bình Quân lập tức che miệng Vân Ca lại. “Đúng là nha đầu ngốc nghếch, làm sao có thể nhanh như vậy được? Đây chỉ là kế hoạch, kế hoạch của tỷ! Thế mà muội còn được học hành đấy, ngay cả một người không biết chữ như tỷ cũng từng nghe câu chưa mưa phải sửa mái nhà, chẳng lẽ phải đợi mình có thai mới lo cuống lên sao?”

Vân Ca yên tĩnh lại, cười ôm Hứa Bình Quân. “Tự nhiên mừng hụt một hồi, còn tưởng muội sắp được làm cô cô rồi cơ.”

Hứa Bình Quân cười dịu dàng, nói: “Tỷ đã tính rồi, sau này chỉ cần cuộc sống bình an, món nợ lớn nhất chính là chuẩn bị quà cưới cho muội và cho Mạnh đại ca, cái này tuyệt đối không thể tiết kiệm được. Có điều…” Hứa Bình Quân véo mũi Vân Ca. “Nếu muội thương tỷ và đại ca muội thì tốt nhất là lấy Mạnh đại ca luôn, bọn tỷ chỉ mất một khoản mừng cưới cho cả hai người…”

Vân Ca lập tức đẩy Hứa Bình Quân ra. “Người nào cần kiếm tiền thì mau đi ủ rượu, đừng ở chỗ này nói nhảm nữa.”

Hứa Bình Quân cười, cầm làn lên đi làm việc, mặc dù tay chân bận rộn không ngừng nhưng vẻ mặt lại rất hạnh phúc.

Vân Ca cũng không khỏi mím môi cười, cười một hồi rồi lại thở dài.

Hứa Bình Quân quay lại nhìn nàng một cái. “Một tháng nay không gặp Mạnh đại ca, công phu thở dài của người nào đó càng luyện càng thành thạo.”

Vân Ca bịt tai. “Tỷ đừng có mở miệng là Mạnh đại ca, Mạnh đại ca nữa được không, nghe mà phát chán luôn.”

Hứa Bình Quân lắc đầu cười, không để ý tới Vân ca nữa, tập trung ủ rượu, để mặc Vân Ca nằm bò trên bàn ngẩn người.

***

Mặc dù Vân Ca và Hứa Bình Quân phụng ý chỉ của công chúa mà đến nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy công chúa, chỉ có một tổng quản nội thị của công chúa đến chuyển lời khen ngợi của công chúa đối với tay nghề của Vân Ca, lại dặn dò Vân Ca hết lòng phục vụ công chúa, chỉ cần nấu ăn thật ngon, công chúa nhất định sẽ trọng thưởng.

Có lẽ là vì xuất hành nên việc phòng vệ rất nghiêm, Vân Ca và Hứa Bình Quân đều bị khám xét khắp người, còn được dặn chưa xin phép thì không được hành động tùy ý, có điều mặc dù tra xét rất nghiêm khắc nhưng thái độ của tất cả mọi người đối với các nàng rất lễ phép, khiến Vân Ca thoải mái hơn một chút.

Vân Ca và Hứa Bình Quân cũng ngồi một cỗ xe ngựa, đi sau xe của công chúa ra khỏi ra khỏi Trường An.

Mặc dù lúc đầu Vân Ca không muốn đi, nhưng khi xe ngựa đã chạy ra khỏi thành thì nàng lại rất vui vẻ, trên đường liên tục vén rèm ngắm phong cảnh bên ngoài.

Sau khi đến Cam Tuyền cung, Vân Ca và Hứa Bình Quân ở cùng một nhà.

Tổng quản của công chúa nói vì Vân Ca và Hứa Bình Quân không hiểu quy củ, cho nên dặn dò các thị nữ khác phải giúp đỡ Vân Ca và Hứa Bình Quân, có sai lầm gì các thị nữ sẽ phải chịu trách nhiệm.

Mặc dù nói nghiêm khắc là nói với thị nữ của công chúa, nhưng Vân Ca cảm thấy đây chỉ là một cách cảnh cáo biến tướng đối với nàng và Hứa Bình Quân. Vân Ca le lưỡi với Hứa Bình Quân, vẻ mặt giả vờ sợ hãi, sau khi vào nhà lại bật cười ha hả.

Hứa Bình Quân rất không yên tâm khi thấy Vân Ca coi thường quy củ như vậy, liền nhắc nhở nàng: “Trong thành Trường An không chỉ có công chúa đi nghỉ hè, vừa rồi từ trên núi nhìn xuống thấy rất nhiều xe ngựa kéo dài đến tận dưới chân núi. Tỷ muội mình phải cẩn thận một chút, đừng bất cẩn đụng phải những người khác, có một số người, kể cả công chúa cũng không đắc tội được.”

“Trước khi đi đại ca đã dặn dò tỷ không ít nhỉ!”

“Đâu có. Lời Bệnh Dĩ dặn dò tỷ thì muội cũng nghe thấy rồi đấy, chỉ bảo tỷ muội mình tập trung nấu nướng, những chuyện khác cứ làm như mình điếc, mình câm, mình mù. Tỷ vẫn nghĩ không ra rốt cuộc huynh ấy muốn hay không muốn tỷ muội mình đi.”

Vân Ca cau mày thở dài. “Không nghĩ được thì đừng có nghĩ nữa, tâm tư của nam nhân, đoán đến đoán đi chỉ tổ mệt óc, tốt nhất là đừng có nghĩ làm gì.”

Hứa Bình Quân đang uống trà, nghe thấy lời của Vân Ca, ngụm trà trong miệng phun ra hết sạch, vừa ho sặc sụa vừa cười to. “Tiểu nha đầu, muội… muội suy đoán tâm tư của nam tử nào đến mức mệt óc thế?”

Vân Ca làm bộ không nghe thấy, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. “Muội đi hỏi các thị nữ tỷ tỷ xem đại khái cần phải nấu những món gì.”

***

Vân Ca nghĩ công chúa truyền triệu nàng đến chỉ là để nấu ăn, nhưng đã đến đây được hai ngày mà vẫn không có lệnh cho nàng xuống bếp, nàng là đầu bếp mà ngày ngày lại chỉ ăn đồ người khác nấu.

Vân Ca hỏi mấy lần mà vẫn không có ai cho nàng đáp án chính xác, chỉ nói lúc công chúa muốn ăn thì sẽ tự nhiên lệnh cho nàng làm.

Bởi vì các nàng là người công chúa dẫn đến, công chúa lại đã dặn dò trước nên Vân Ca và Hứa Bình Quân đều có thể đi dạo chơi trên núi với điều kiện có người đi cùng, cuộc sống thoải mái nhàn nhã hơn ở thành Trường An nhiều.

Hôm nay người đi cùng các nàng chơi tên là Quách Phú Dụ, là một tiểu thái giám tuổi xấp xỉ các nàng, thú vị hơn lão thái giám hai ngày trước nhiều. Vân Ca và Hứa Bình Quân đều là người thích náo nhiệt, ba người nhanh chóng cười đùa, nói chuyện rất thoải mái.

Vân Ca thấy đỉnh núi bên trái có thác nước, muốn đi xem, Phú Dụ lại không thể đồng ý. “Ngày mai! Ngày mai nô tài dẫn hai vị tỷ tỷ qua đó chơi. Yên Vương, Quảng Lăng Vương, Xương Ấp Vương phụng chiếu đến Cam Tuyền cung chờ yết kiến Hoàng thượng, hôm nay đang đi săn ở đỉnh núi bên kia, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất kinh động Vương gia thì nô tài không gánh vác nổi. Nếu Trúc tỷ tỷ muốn xem thác nước, lại chấp nhận đi xa hơn một chút thì chúng ta có thể vượt qua đỉnh núi này đi sang phía đông, chỗ đó có một thác nước, mặc dù không lớn bằng thác nước bên này nhưng cũng rất đẹp.”

Vì mọi người đều gọi Vân Ca là Trúc công tử nên sau khi đã quen với Vân Ca và Hứa Bình Quân, Phú Dụ cũng gọi Vân Ca là Trúc tỷ tỷ.

Vân Ca cười đồng ý.

Nghe thấy Phú Dụ nói, Hứa Bình Quân mới biết Hoàng thượng cũng sẽ tới Cam Tuyền cung. Hứa Bình Quân lên hỏi Vân Ca: “Muội nói lần này tỷ muội mình có thể nhìn thấy Hoàng thượng không?”

Vân Ca trợn mắt nhìn Hứa Bình Quân. “Vẫn còn muốn thấy sao? Lần trước tỷ còn chưa đủ lạnh à?”

Hứa Bình Quân bĩu môi. “Lần trước là bị đại công tử hại, lần này chúng ta được công chúa mời tới, biết đâu có thể quang minh chính đại nhìn thấy Hoàng thượng, về kể lại cho mẹ tỷ, mẹ tỷ lại có thêm vốn liếng để khoe khoang, tâm tình chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều, tỷ cũng có thể được thoải mái mấy ngày.”

Vân Ca cười lặng lẽ, không tiếp lời Hứa Bình Quân.

Mặc dù nói là nghỉ hè đi săn nhưng vị Hoàng thượng này cũng không nhàn tản, các phiên vương không được vào kinh bị triệu tập đến đây cũng không phải chỉ là để du ngoạn hay đi săn.

Có điều mình chỉ là đầu bếp nấu ăn, cho dù có chuyện gì thì cũng không rơi xuống đầu mình, mình không cần phải nghĩ nhiều như vậy.

Sau khi khôi phục tinh thần, Vân Ca phát hiện Hứa Bình Quân đang hỏi Phú Dụ về Hoàng thượng.

Phú Dụ tuổi không lớn nhưng làm việc lại rất đúng mực, tất cả những câu hỏi về Hoàng thượng đều trả lời là không biết.

Hứa Bình Quân nói chuyện với Phú Dụ một hồi, đề tài chuyển sang các vương gia.

Tiên hoàng Hán Vũ Đế Lưu Triệt tổng cộng có sáu người con là Lưu Cứ, Lưu Hoằng, Lưu Đán, Lưu Tư, Lưu Bác và đương kim Hoàng thượng. Bởi vì hơn sáu mươi tuổi tiên hoàng mới có Hoàng thượng, cho nên Hoàng thượng kém tuổi các ca ca rất nhiều. Giờ đây ngoài Hoàng thượng, những người còn sống có Yên Vương Lưu Đán và Quảng Lăng Vương Lưu Tư, Xương Ấp Vương Lưu Hạ hiện nay là con trai của Lưu Bác, dù hơn tuổi Hoàng thượng nhưng vai vế lại thấp hơn một bậc, là cháu gọi Hoàng thượng là thúc thúc. Các huynh đệ khác của Hoàng thượng đều không có con nối dõi, cho nên phong hiệu phiên vương cũng không còn.

Vân Ca thầm nghĩ, ai bảo Vệ Thái tử Lưu Cứ không có con nối dõi? Ba trai một gái, tôn tử, tôn nữ đều có, chỉ có điều đều đã bị giết.

Yên Vương Lưu Đán văn võ song toàn, trọng đãi nhân tài, môn khách đông đảo, danh tiếng lẫy lừng.

Quảng Lăng Vương Lưu Tư mặc dù phong hiệu tao nhã nhưng người lại to khỏe cơ bắp, sức có thể cử đinh, tay không có thể đấu mãnh thú, tính tình lỗ mãng kích động, tàn nhẫn hiếu sát, vẫn không được tiên đế sủng ái, lại tự cho là mình rất có tài hoa, luôn không phục Lưu Triệt truyền ngôi vị hoàng đế lại cho Lưu Phất Lăng còn nhỏ tuổi.

Phú Dụ dường như không dám nói nhiều về hai vị vương gia có rất nhiều lời đồn đại này, những chuyện hắn nói còn không nhiều bằng Vân Ca và Hứa Bình Quân nghe thấy nơi phố thị. Đến tận lúc nói về Xương Ấp Vương Lưu Hạ, Phú Dụ mới khôi phục tâm tình thiếu niên, vừa cười vừa nói, lời hay không dứt.

“Hai vị tỷ tỷ có cơ hội thì nhất định phải gặp Xương Ấp Vương, luận tướng mạo, luận tuấn tú, không ai bằng vị Vương gia này.”

Hứa Bình Quân và Vân Ca đều cười, trước khi gặp Mạnh Giác, Phú Dụ nói thế không sai. Nhưng sau khi thấy Mạnh Giác, nếu như chỉ luận bề ngoài thì cũng chỉ có đại công tử là có thể so được. Nếu trên đời này muốn tìm một người còn đẹp hơn hai người này thì e là rất khó.

“Nghe nói vị Vương gia này một khi tốt tính thì sẵn sàng chải tóc, gội đầu, tắm rửa cho nha đầu, nhưng một khi xấu tính thì…” Phú Dụ nhìn quanh, hạ giọng nói: “Lúc tiên hoàng băng hà, sau khi nghe tin, Xương Ấp Vương vẫn ra ngoài đi săn như thường lệ, ngay cả nô tỳ cũng phải mặc đồ tang khóc nức nở, nhưng Vương gia lại vẫn uống rượu mua vui, đuổi theo nha đầu trêu chọc, đúng là một Vương gia coi trời bằng vung… Ơ! Một con hươu…”

Một con hươu từ trong rừng chạy ra, vòng qua bên cạnh Phú Dụ nhanh như chớp rồi nhảy vào rừng cây bên kia đường. Bởi có những cây mâm xôi ngăn cách nên toàn bộ những mũi tên bay theo sau lưng nó đều bắn trượt.

Một nam nhân hơn bốn mươi tuổi từ trong rừng chạy ra, vẻ mặt giận dữ trợn mắt nhìn Phú Dụ.

Dù Phú Dụ không biết người này, nhưng nhìn thấy hoa văn thêu trên quần áo ông ta và trang phục của tùy tùng phía sau, hắn cũng đoán được đây là một vị vương gia, lại nhìn hình dáng tướng mạo cử chỉ của người này, mắt to mày rậm, vẻ mặt bặm trợn, chắc chắn không phải Yên Vương nho nhã, cũng không phải Xương Ấp Vương tuấn tú, mà là Quảng Lăng Vương tàn nhẫn hiếu sát.

Người tốt không gặp, gặp ngay người xấu. Phú Dụ quỳ xuống, cả người run rẩy, sắc mặt tái mét, dập đầu cồm cộp. “Vương gia, nô tài không biết Vương gia đi săn ở đây, nô tài cho rằng…”

“Bổn vương đi săn ở đâu còn phải báo cho ngươi à?”

Phú Dụ sợ không dám nói câu nào nữa, chỉ biết ra sức dập đầu.

Hứa Bình Quân nhìn tình hình không ổn, cũng quỳ xuống. Vân Ca lại đứng yên không động. Hứa Bình Quân giật mạnh tay áo Vân Ca, lúc đó nàng mới phản ứng lại, cúi đầu, bĩu môi quỳ xuống bên cạnh Hứa Bình Quân.

“Các ngươi dọa chạy mất đồ ăn của các bảo bối, đành phải dùng các ngươi làm đồ ăn vậy.” Quảng Lăng Vương vỗ vỗ hai con chó ngao bên cạnh. “Đi!”

Chó ngao khác chó bình thường. Nhốt những con chó khỏe mạnh nhất vào một phòng, không cho đồ ăn, để chúng cắn giết lẫn nhau, chỉ có con còn sống cuối cùng mới có tư cách làm chó ngao. Người đi săn bình thường thuần dưỡng chó ngao lấy chín chọi một, nhưng chó ngao của cung đình lại cho cả trăm con vào một phòng, luyện thành chó ngao tàn nhẫn khát máu, có thể đấu với hổ báo, quý giá vô cùng.

Phú Dụ khóc lóc van xin, nhưng lại không dám phản kháng.

Hứa Bình Quân hoảng sợ gạt Vân Ca ra, chặn ở phía trước nàng. “Chạy mau!” Cả người run lên vì sợ hãi nhưng nàng ta vẫn tiện tay vớ một cành cây định chống lại chó ngao.

Hai con chó ngao lao thẳng tới, cành cây trong tay Bình Quân to bằng cánh tay, nhưng chỉ bị chó ngao cắn một cái đã gãy thành hai đoạn.

Vân Ca cũng tiện tay nhặt một khúc gỗ, một tay vung gậy đâm thẳng vào mắt chó, đẩy lùi con chó tấn công Phú Dụ, một tay kéo Bình Quân ra phía sau khiến con chó ngao tấn công Bình Quân vồ trượt.

Hai con chó ngao đều nhìn Vân Ca, Vân Ca không dám cử động, hai mắt lại mở to, yên lặng đối mặt với chó ngao, trong cổ họng phát ra tiếng kêu như có như không.

Chó ngao lập tức lui lại, lông trên người dựng đứng như gặp đại địch, sự hung hăng được thay thế bằng sự e dè, quanh quẩn trước mặt Vân Ca nhưng lại không dám tấn công.

“Hứa tỷ tỷ, tỷ dẫn Phú Dụ đi trước đi.”

Giọng Vân Ca tỉnh táo bình tĩnh, nhưng Hứa Bình Quân nhìn thấy sau gáy nàng đã lấm tấm mồ hôi.

“Đi? Khắp thiên hạ đều là của nhà họ Lưu ta, các ngươi có thể đi đâu?” Thấy chó ngao e dè Vân Ca, Quảng Lăng Vương vừa e ngại vừa hứng thú. “Hay thật, không ngờ còn vui hơn đi săn hươu.”

Nói xong, hắn thổi còi lệnh cho chó ngao tấn công Vân Ca.

Thấy chủ nhân ra lệnh, chó ngao không dám chần chừ, bắt đầu thăm dò tấn công Vân Ca.

Chỉ sau vài ba chiêu, Quảng Lăng Vương đã phát hiện mặc dù Vân ca biết một chút công phu quyền cước, chiêu thức cũng hết sức tinh diệu, nhưng hiển nhiên chưa chăm chỉ luyện tập, chiêu thức căn bản không có lực đạo, sợ rằng ngay cả một nửa con chó ngao cũng đánh không lại, không biết trước đó nàng đã làm thế nào để dọa được chó ngao.

Vân Ca hoàn toàn chỉ bắt chước tiếng kêu và khí thế của loài sói tuyết.

Chó ngao vốn tưởng gặp phải sói, xem khí thế thì lại không phải một con sói thông thường, cho nên mới hết sức dè chừng. Lúc này, chúng phát hiện không phải như đã tưởng, vẻ e dè biến mất, thay thế bằng sự tàn nhẫn. Một con cắn chân, Vân Ca lui lại, vạt váy bị chó ngao cắn phải, một con khác nhân cơ hội phóng lên, nhảy qua người con kia, lao thẳng về phía cổ Vân Ca. Vạt váy Vân Ca còn bị con đầu tiên cắn chặt, để tránh cú táp vào cổ họng, nàng chỉ có thể đổ người về phía sau.

Bình Quân không dám nhìn nữa, lập tức nhắm mắt lại, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm vang lên, nhìn thấy là Phú Dụ đã bảo vệ Vân Ca. Hai con chó ngao lúc này một con cắn tay hắn, một con cắn chân hắn.

Phú Dụ kêu thảm nói: “Vương gia, ăn nô tài là đủ rồi, hai cô nương này là khách quý của công chúa, không phải là nô tỳ bình thường…”

Quảng Lăng Vương dường như không nghe thấy gì, chỉ hào hứng nhìn cảnh tượng trước mặt.

Vân Ca xoay người đứng lên, vung gậy đánh nhau với chó ngao, ngăn cản chúng tiếp cận cổ họng Phú Dụ.

Hứa Bình Quân vừa khóc vừa lao tới cầm gậy múa loạn.

Chỉ một lúc sau, Vân Ca và Hứa Bình Quân cũng bị cắn trúng. Ba người bị chó ngao cắn chết chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Trong lúc đang tuyệt vọng, chợt nghe thấy một người nói với giọng mệt mỏi: “Con mồi hôm nay đi săn là người sao? Vậy mà vương thúc không nói với cháu từ trước. Vương thúc nghe cháu một lần đi, ăn nô tài thì không sao, nhưng người đẹp thì đừng chà đạp, vương thúc không thích thì cứ thưởng cho cháu.”

Quảng Lăng Vương Lưu Tư đưa mắt nhìn Xương Ấp Vương Lưu Hạ, cười nói: “Hai con súc sinh này bị ta chiều hư rồi, một khi thấy máu, không ăn no không chịu dừng lại.”

Lưu Hạ vừa đi đến chỗ chó ngao vừa lắc đầu. “Ôi, tại sao lại có loại súc sinh không nghe lời như vậy? Nuôi súc cinh chính là bắt nó phải nghe lời, súc sinh không nghe lời thì không có còn hơn.”

Trong lúc đang nói, chợt nghe tiếng binh khí rời vỏ, mọi người còn chưa thấy rõ, một cái đầu chó ngao đã bay lên giữa không trung, con chó ngao còn lại lấp tức buông Phú Dụ ra, lao tới Lưu Hạ. Lưu Hạ kêu thảm một tiếng, xoay người chạy trốn: “Người đâu! Người đâu! Có chó tấn công bản vương, bắn tên, bắn tên!”

Lập tức có một loạt thị vệ đồng loạt bước ra, giương cung định bắn.

Hai con chó ngao, từ lúc chọn chó con khỏe mạnh, chọn ra chó ngao, đến lúc nuôi lớn, nhận Lưu Tư làm chủ đã hao phí vô số tâm huyết của hắn, không ngờ trong nháy mắt đã mất một con, con còn lại cũng đang rơi vào vòng nguy hiểm. Hắn cố dằn cơn giận, gọi con chó ngao còn lại quay về, hai mắt tóe lửa nhìn Lưu Hạ chằm chằm.

Lúc này Vân Ca mới có thời gian xem ai đã cứu các nàng, hai mắt lập tức trợn trừng.

Đại công tử? Hắn… hắn là vương gia sao?

Thảo nào Hồng Y lại sợ hắn bị đám người Hoắc Quang, Thượng Quan Kiệt nhìn thấy như vậy. Vậy mà hắn lại giấu các nàng… Không đúng… Hình như hắn đã nói với nàng từ lâu hắn là vương gia, nhưng nàng lại coi như chuyện đùa.

Hắn là vương gia? Hắn là đại công tử bị nàng và Hứa Bình Quân châm chọc chê cười?

Vân Ca hơi choáng váng.

Hứa Bình Quân thoát chết, nỗi khiếp sợ này còn chưa qua, nỗi khiếp sợ khác đã xuất hiện, không khỏi chỉ Lưu Hạ kêu to một tiếng, Vân Ca lập tức bịt miệng nàng ta lại.

Lưu Hạ vẫn giữ tư thế nghênh ngang, vẻ mặt cười cợt, chỉ có điều lần này không phải cười với Vân ca và Hứa Bình Quân mà là cười nhìn Quảng Lăng Vương.

Dường như hắn không hề cảm nhận được lửa giận của Quảng Lăng Vương, cười như đứa cháu rời nhà đã lấu chợt nhìn thấy chú ruột ở nơi đất khách, đang vui mừng vô hạn. “Vương thúc, nghe nói thịt chó rất bổ, có thể tráng dương, hay là tối nay chú cháu mình ăn thịt chó?”

Quảng Lăng Vương bỗng nhiên nắm tay định xông tới, tùy tùng phía sau hắn vội ngăn lại, nói nhỏ: “Đó là người điên, Vương gia cần gì phải coi hắn như người thường? Nếu đánh nhau ở đây thì chẳng phải sẽ cho Hoàng thượng và Hoắc Quang có cơ hội gây khó dễ hay sao?”

Quảng Lăng Vương hít sâu vài hơi mới kìm được lửa giận trong lòng xuống, cười lạnh gật đầu với Lưu Hạ. “Điệt nhi ngoan, chuyện hôm nay sau này chúng ta sẽ chậm rãi trò chuyện.”

Lưu Hạ nhíu mày. “Cháu không phải người đồng tính, chỉ thích chậm rãi trò chuyện với người đẹp, còn nam nhân thì thôi. Huống hồ thúc còn là vương thúc của cháu, lại hơn cháu nhiều tuổi như vậy, thôi cũng không sao, dù sao hoàng gia chúng ta loạn luân cũng là chuyện thường, quan trọng nhất là ngoại hình của vương thúc… Ôi! Cháu nhớ lúc hoàng gia gia hơn sáu mươi tuổi mà tướng mạo vẫn đường đường, các phi tử cũng đều là người đẹp, vương thúc lại…” Lưu Hạ nhìn Quảng Lăng Vương từ đầu đến chân, lắc đầu, vẻ mặt xót xa tiếc nuối.

Sắc mặt Quảng Lăng Vương từ đen biến xanh, từ xanh thành trắng.

Quảng Lăng Vương tàn bạo hiếu sát, tùy tùng đi theo nhìn dáng vẻ của hắn, sợ rước họa vào người, không dám khuyên nữa.

Một vương gia điên khùng, một vương gia côn đồ, hai người gặp nhau giống như đổ nước lạnh vào chảo dầu sôi, không bắn tung tóe không được. Tùy tùng hai bên đều bắt đầu xắn tay áo, xoa tay chuẩn bị đánh lộn một trận.

Chợt nghe có tiếng vó ngựa dồn dập, một giọng nói lanh lảnh dễ nghe truyền đến: “Thành Quân không biết Vương gia đi săn ở đây, không kịp tránh né, quấy nhiễu Vương gia, xin Vương gia thứ tội.”

Hoắc Thành Quân vừa nói vừa nhảy từ trên ngựa xuống, vội vàng vấn an Quảng Lăng Vương.

Mạnh Giác cùng cưỡi ngựa đến với Hoắc Thành Quân cũng nhảy xuống ngựa, tiến lên thi lễ với Quảng Lăng Vương, ánh mắt quét qua người Vân ca.

Quảng Lăng Vương còn kiêng nể Hoắc Quang hơn cả Hoàng đế thế lực mỏng yếu, mặc dù trong lòng chán ghét nhưng vẫn phải nở nụ cười. “Mau đứng lên, người không biết không có tội. Mấy năm không gặp, đã thành một đại cô nương rồi.”

Con chó ngao được Quảng Lăng Vương gọi về dường như ngửi được mùi gì đó, ngẩng đầu hít hít, đột nhiên hú lên một tiếng, giật ra khỏi vòng cổ lao tới Hoắc Thành Quân.

Mọi người đều sợ hãi kêu lên thất thanh, Quảng Lăng Vương cũng mất khống chế kêu to, muốn gọi chó yêu về nhưng chó yêu lại không hề nghe lời.

Trong lúc nguy cấp, may mắn có Mạnh Giác che chở cho Hoắc Thành Quân né tránh đòn tấn công của chó ngao, y chỉ vừa kịp tránh khỏi cú táp, một góc áo bào đã bị chó ngao xé rách. Chó ngao còn muốn tấn công tiếp nhưng đã bị đám người hầu chạy tới vây quanh, đuổi vào trong cũi.

Sắc mặt Hoắc Thành Quân tái mét, mọi người vẫn chưa hết sợ.

Chỉ có Lưu Hạ vẫn thản nhiên như chưa xảy ra chuyện gì, cười tít mắt nhìn Hoắc Thành Quân chằm chằm, dáng vẻ chuẩn mực của một công tử ăn chơi, không hề có lễ giáo nam nữ, cũng không hề kiêng dè thân phận của Hoắc Thành Quân.

Hoắc Thành Quân quay lại nhìn Lưu Hạ một cái, trong lòng không vui. Mặc dù thấy tướng mạo và phục sức đã đoán ra được thân phận của hắn, nhưng dù sao cũng là lần đầu gặp mặt nên dứt khoát làm như không nhận ra Xương Ấp Vương, thậm chí còn không thèm chào hỏi.

Quảng Lăng Vương ngoài mặt lộ vẻ áy náy, cố gượng cười, định mở miệng nói chuyện.

Hoắc Thành Quân vội cười nói: “Chó săn này của Vương gia thật dũng mãnh. Ca ca của tiểu nữ còn khoe khoang chó ngao huynh ấy nuôi là tốt nhất thành Trường An, nhưng so với chó sắn của Vương gia thì quả thật không khác gì chó trông nhà tầm thường. Nếu để ca ca của tiểu nữ nhìn thấy chó ngao này thì nhất định sẽ chết vì ngưỡng mộ mất.” Trong lời nói của nàng ta không hề nhắc tới nguy hiểm vừa rồi, miễn cho Quảng Lăng Vương khó xử.

Cuối cùng, nụ cười của Quảng Lăng Vương cũng có vài phần chân thành. “Ca ca ngươi cũng thích chơi món này à? Sau này bảo y tới hỏi ta, đừng nói là tốt nhất Trường An, cho dù là tốt nhất thiên hạ cũng không thành vấn đề.”

Hoắc Thành Quân cười, tạ ơn Quảng Lăng Vương, liếc Vân Ca, kinh ngạc nói: “Ơ, đây chẳng phải người của phủ công chúa sao, bọn chúng đã mạo phạm vương gia à?”

Quảng Lăng Vương “hừ” lạnh một tiếng.

Hoắc Thành Quân cười cầu tài. “Xin Vương gia cho phép Thành Quân cầu tình, mong Vương gia nể mặt công chúa tha cho bọn chúng một lần, nếu tội lỗi của chúng thật sự không thể tha thứ thì không bằng giao cho công chúa xử lý. Dù sao thì đi săn cũng là để vui vẻ, Vương gia thật sự không cần làm tổn thương tình cảm huynh đệ vì những kẻ không đáng để ý này.”

Quảng Lăng Vương không tiện phát tác ngay trước mặt Hoắc Thành Quân, cơn giận vẫn chưa nguôi hết, căm hận trợn mắt nhìn Xương Ấp Vương. Tùy tùng bên cạnh nhân cơ hội vội nói nhỏ bên tai Quảng Lăng Vương: “Không nhẫn việc nhỏ sẽ làm hỏng mưu lớn, sau khi chuyện đã thành, dù Vương gia muốn đem hắn cho chó ăn cũng chỉ cần nói một câu.”

Lưu Hạ đưa tay áo che mặt, che khuất ánh mắt Quảng Lăng Vương, dáng vẻ rất thẹn thùng. “Ai da! Vương thúc, thúc đừng nhìn cháu như thế, người ta đã nói không được rồi, vậy mà thúc vẫn như thể muốn ăn cháu trước mặt nhiều người như vậy, nếu truyền ra sẽ thật sự ảnh hưởng đến thể diện hoàng gia.”

Quảng Lăng Vương đột nhiên xoay người, lập tức lên ngựa chạy đi trước khi Lưu Hạ nói thêm câu gì đó khiến hắn không thể nhẫn nhịn được nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK