Một loạt bình gốm được đặt ngay ngắn nơi gian bếp, bên trong vẫn còn các loại gia vị nàng chưa dùng hết.
Quyển sách trên bàn vẫn mở.
Ngọn nến bên cạnh giường chỉ còn một nửa.
Chỉ có điều người cười nói thích bóng hòe rậm rạp, người thích nấu ăn, người lật sách tìm phương thuốc chữa bệnh cho y đó lại không còn nữa.
Ngọn nến soi sáng cho hai người cười đùa, ánh nến sáng ngời hòa lẫn những tình cảm ấm áp của họ.
Một nửa còn lại lúc này đang in hình một bóng dáng cô đơn trên tường, ánh nến sáng ngời, ấm áp như thể đang châm chọc sự tĩnh lặng, vắng vẻ của căn nhà.
“Mạnh đại ca, vẫn không có tin tức của Vân Ca à?” Hứa Bình Quân rụt rè đứng ở cửa.
Mạnh Giác chăm chú nhìn ngọn nến nhảy múa, không trả lời.
Hứa Bình Quân bám tay vào khung cửa, đứng yên lặng hồi lâu. “Mạnh đại ca, xin lỗi, đáng lẽ muội nên giữ Vân Ca lại.”
Mạnh Giác khẽ buông tiếng thở dài, cuối cùng cũng quay đầu về phía Hứa Bình Quân. “Bình Quân, muội đang có thai, về nghỉ ngơi đi!”
Hứa Bình Quân không về mà đi vào nhà, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời, nước mắt dần dâng đầy khóe mi.
Mạnh Giác nhìn nàng ta, đôi mắt vốn lạnh lùng dần có thêm mấy phần thương hại, chỉ chiếc ghế ra hiệu cho nàng ta ngồi xuống.
“Bình Quân, mặc dù không có tin tức gì của Vân Ca nhưng huynh không sợ không tìm được cô ấy. Có lẽ vì trong lòng mang nặng mối sầu nên Vân Ca mới ra ngoài giải khuây, lại không muốn gặp huynh nên cô ấy mới giấu kín hành tung. Nhưng sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ về nhà, chỉ cần cô ấy về, huynh nhất định sẽ tìm được cô ấy.”
Hứa Bình Quân thấy thoải mái hơn đôi chút. “Thì ra Mạnh đại ca biết nhà và thân nhân của Vân Ca? Vậy thì tốt quá!”
Mạnh Giác nhìn Hứa Bình Quân. “Bình Quân, muội và Vân Ca quen biết nhau không phải ngày một ngày hai, tại sao muội còn lơ mơ như vậy?”
“Khi đó… khi đó muội chỉ cho rằng, có lẽ Vân Ca về nhà thì sẽ đỡ đau lòng hơn một chút.” Hứa Bình Quân cắn môi.
Mạnh Giác khẽ nhếch môi giống như đang cười nhưng hai mắt lại không hề mang nét cười. “Huynh biết muội lo lắng cho Lưu Bệnh Dĩ, mà từ khi biết Bệnh Dĩ, Vân Ca vẫn đối xử rất khác với Bệnh Dĩ, rất nhiều chuyện gần như Bệnh Dĩ bảo sao cô ấy nghe vậy. Nhưng khi đó Vân Ca đã không tranh với muội, bây giờ cho dù huynh có làm cô ấy bị tổn thương, Vân Ca cũng không bao giờ chịu cùng muội hầu hạ Lưu Bệnh Dĩ. Muội xem thường Vân Ca, cũng xem thường chính mình, vậy mà Vân Ca còn xem muội như tỷ tỷ.”
Khi tâm tư và nỗi sợ hãi mà Hứa Bình Quân vẫn giấu kĩ bị Mạnh Giác vạch trần thì nước mắt nàng lập tức trào ra.
Mấy ngày nay Mạnh Giác và Bệnh Dĩ đều bận tìm Vân Ca. Trong khi Bệnh Dĩ vẫn quan tâm, chăm sóc Bình Quân như trước thì Mạnh Giác lại hết sức lãnh đạm với nàng ta. Nhưng nàng ta cũng không sợ sự lạnh lùng của Mạnh Giác, mặc dù không biết vì sao nhưng dựa vào trực giác, Hứa Bình Quân nhận thấy Mạnh Giác có thể trách nhưng tuyệt đối không thể giận nàng ta, thậm chí y còn thấu hiểu vì sao nàng ta làm vậy. Ngược lại, nàng ta lại thấp thỏm không yên vì sự chăm sóc của Bệnh Dĩ.
Chàng trai trước mặt có phong thái cao quý, tao nhã, có của cải nhiều không kể xiết, dưới bề ngoài nhã nhặn là sự ngạo mạn khinh đời, bất kể vương gia hay Hoắc Quang đều không thể khiến y cúi đầu.
Mặc dù là một người thuộc tầng lớp trên nhưng Mạnh Giác lại có một linh hồn giống như nàng ta, một linh hồn tối tăm và ích kỷ cùng cực, với ý chí vùng vẫy không tiếc hết thảy vì những tâm nguyện hèn mọn.
Nàng ta biết cảm giác của mình hết sức hoang đường, sao Mạnh Giác có thể giống nàng ta được chứ? Nhưng nàng ta vẫn cứ có cảm giác đó, thậm chí ngay từ ngày đầu tiên biết Mạnh Giác, nàng ta đã có ý nghĩ như vậy.
Đối với Mạnh Giác, những tâm tư giấu kín, những ý nghĩ không quang minh của nàng ta dường như không có gì là sai trái, đều là những nguyện vọng và cách làm hết sức bình thường.
“Mạnh đại ca, muội… muội sợ. Vân Ca thông minh, xinh đẹp, lại tốt tính, nhưng cô ấy càng tốt thì muội lại càng sợ. Chữ viết của Bệnh Dĩ, muội không biết nhưng Vân Ca biết. Thơ phú Bệnh Dĩ ngâm, muội nghe không hiểu nhưng Vân Ca hiểu. Bệnh Dĩ bày cờ vây rồi cười, muội hoàn toàn không hiểu nhưng Vân Ca biết làm thế nào để đáp lại sự cười nhạo của Bệnh Dĩ, cô ấy chỉ tiện tay đặt một quân là Bệnh Dĩ đã vỗ tay cười to. Còn Bệnh Dĩ… Từ trước đến nay muội vẫn không sao đoán được tâm tư của huynh ấy, trước khi thành thân cũng thế, bây giờ cũng thế. Có lúc thậm chí muội còn không nhìn ra huynh ấy rốt cuộc đang vui hay đang buồn. Như mấy ngày nay, thà rằng huynh ấy nổi giận với muội, trách muội vì sao biết Vân Ca sẽ đi mà không nói với huynh ấy, cũng không giữ Vân Ca lại, nhưng huynh ấy lại chẳng nói gì hết, ngay cả một câu nặng lời cũng không, vẫn đối xử tốt với muội như mọi khi. Sợ muội mệt, việc nấu cơm, giặt giũ mỗi ngày đều là huynh ấy làm. Sợ muội ở nhà nhiều bí bức, huynh ấy còn dẫn muội ra ngoài đi dạo. Thậm chí huynh ấy nói dạo này muội cười quá ít rồi kể chuyện cười cho muội nghe. Dường như Vân Ca chưa bao giờ tồn tại trong cuộc sống của bọn muội, sự ra đi của cô ấy hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến muội và Bệnh Dĩ. Mạnh đại ca, muội thật sự không rõ tâm tư của Bệnh Dĩ. Càng không hiểu, càng không rõ, muội lại càng sợ. Muội là người không có bất cứ thứ gì, có cha lại chẳng khác gì không có, mẹ thì hoàn toàn không thích muội, trên đời này, tất cả những gì muội có chỉ là Bệnh Dĩ… Muội biết muội không nên nhưng muội… muội phải giữ thứ duy nhất muội có. Mạnh đại ca… Xin lỗi… Muội phải giữ…”
Hứa Bình Quân vừa nói vừa khóc, nói xong vừa tủi thân lại vừa áy náy, còn cả sự thoải mái khi thổ lộ được hết tâm sự, nàng ta để mặc cho mình khóc òa lên, nước mắt như mưa.
Mạnh Giác cầm chiếc khăn lụa đặt trên giường đưa cho Hứa Bình Quân, dịu dàng nói: “Huynh hiểu. Muội làm vậy không có gì là không đúng cả. Mỗi người đều có quyền, cũng đều nên gắng sức bảo vệ hạnh phúc của chính mình.”
Hứa Bình Quân không ngờ người nên trách nàng ta vì chuyện Vân Ca đi nhất lại không hề oán trách một lời. “Mạnh đại ca, muội…”
Trong lòng càng thêm khó chịu, Hứa Bình Quân nắm chiếc khăn trong tay, nước mắt rơi lã chã.
“Bình Quân, mặc dù muội thông minh nhưng lại thiếu khả năng nhìn người, tầm mắt hạn chế, lòng dạ không đủ rộng rãi, cho nên sự thông minh của muội trở nên tầm thường, trở thành khôn vặt. Nếu là một nam tử bình thường, năng lực của muội đã đủ để ứng phó, nhưng Bệnh Dĩ không phải là loại nam tử bình thường, một ngày nào đó việc muội tự cho là đúng có thể sẽ hại chính muội.”
Hứa Bình Quân từ từ ngưng khóc, ngơ ngác nhìn Mạnh Giác, chợt nhớ tới câu nói của Vân Ca trước khi đi. “Mạnh đại ca, trước khi đi, Vân Ca có nói với muội rằng tình cảm giống như dùng tay vớt nước, nếu muội gắng sức quá, nắm chặt quá thì cuối cùng trong tay sẽ chẳng còn lại giọt nước nào. Muội cứ nghĩ rằng cô ấy đang nói chính mình, hóa ra… hóa ra người cô ấy muốn nói là muội?”
Sắc mặt Mạnh Giác tối sầm lại.
Hứa Bình Quân dần hiểu ra ý của Vân Ca và sự lo lắng trong lời nàng nói, lập tức cảm thấy hối hận và đau buồn khôn nguôi, nước mắt lại trào ra. “Mạnh đại ca, Vân Ca… Vân Ca cũng giống huynh, đã nhìn thấu tâm tư của muội. Cô ấy đi vội vã như vậy, đương nhiên là vì giận đại ca, nhưng cũng là vì… vì muội.”
Mạnh Giác cười nhạt, không nói gì, hiển nhiên không phủ nhận lời của Hứa Bình Quân.
Đối với Vân Ca, vạn vật trên thế gian có quý giá đến mấy cũng chỉ là nhất thời, chỉ có tình nghĩa mới là báu vật trong lòng nàng, cũng chỉ có tình nghĩa mới có thể giữ nàng lại.
Trong một ngày ngắn ngủi, nàng phát hiện tình yêu của mình đã mất, ngay sau đó lại phát hiện tình bạn cũng lung lay sắp vỡ vì nghi kỵ. Vậy nàng còn gì lưu luyến ở thành Trường An này? Quyết đoán xoay người ra đi, vừa để chạy trốn tình yên tan vỡ, cũng là cố hết sức giữ gìn chút tình bạn còn sót lại.
Đêm hôm đó, trong lòng Vân Ca đau đến mức nào?
Nàng thiên tinh từng không nhiễm chút tro bụi trần gian kia đã không thể tiếp tục nhẹ nhàng nhảy múa.
Có lẽ lựa chọn bay vào Trường An của nàng vốn chính là một sai lầm.
Dưới bóng cây hòe ngoài sân, Lưu Bệnh Dĩ nhẹ nhàng quay người bước vào bóng đêm bên ngoài. Tuy chỉ nghe thấy non nửa cuộc đối thoại trong nhà nhưng y đã sớm đoán được gần hết nội dung cuộc trò chuyện của hai người.
Điều bất ngờ là Bình Quân lại thân thiết với Mạnh Giác như vậy. Hai người họ thân nhau như vậy từ bao giờ?
Hứa Bình Quân vẫn cúi đầu khóc.
Sự tức giận của Mạnh Giác đối với Hứa Bình Quân đã tan hết, lúc này chỉ còn lại sự thương hại. “Bình Quân, muội muốn bảo vệ hạnh phúc của muội, nhưng cách bảo vệ của muội có đúng không? Bây giờ gặp phải Vân Ca, cô ấy sẽ nhường nhịn muội, nhưng nếu có một ngày Bệnh Dĩ gặp một nữ nhân khác cũng thông minh, xinh đẹp, hiểu được tất cả những thứ Vân Ca hiểu được, cô ta lại không nhường muội thì muội làm thế nào?”
Hứa Bình Quân mấp máy môi mà không nói nổi một câu hoàn chỉnh: “Muội… muội… cô ta… sẽ không…” Nàng ta muốn nói, một nữ nhân tốt như vậy không thuộc về thế giới của nàng ta và Bệnh Dĩ, nhưng tại sao Vân Ca lại đi vào thế giới của bọn họ? Tại sao Mạnh Giác lại biết bọn họ? Nàng ta muốn nói Bệnh Dĩ sẽ không vứt bỏ nàng ta, nhưng chẳng lẽ Bệnh Dĩ định vứt bỏ nàng ta vì Vân Ca sao? Vì sao mỗi lần nhìn thấy Vân Ca và Bệnh Dĩ nói những chuyện mình không thể hiểu được, nàng ta lại khó chịu như vậy?
Hồi lâu sau, Hứa Bình Quân lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn Mạnh Giác, nhỏ giọng nói: “Mạnh đại ca, theo huynh thì muội nên làm thế nào?”
Mạnh Giác cười tán thưởng: “Muội luôn muốn dùng tay để với những thứ cách mình rất xa, vì sao không thử tới gần hơn rồi mới đưa tay lấy?”
Hứa Bình Quân cau mày suy tư. “Tới gần hơn?”
“Muội nói Vân Ca có thể hiểu được chữ Bệnh Dĩ viết, còn muội không hiểu. Chẳng lẽ muội không thể học để hiểu được sao? Muội có thể hỏi Bệnh Dĩ, có thể hỏi Vân Ca, một ngày chỉ học mười chữ, một năm là ba ngàn sáu trăm năm mươi chữ. Muội nói muội nghe không hiểu lời Bệnh Dĩ nói, Vân Ca lại có thể hiểu, thế vì sao muội không cố gắng hiểu? Nghe không hiểu thì có thể hỏi Vân Ca, lần này nghe không hiểu, được giải thích, lần sau sẽ có thể hiểu. Nếu muội muốn đọc sách trên giá sách của Vân Ca thì chắc chắn cô ấy sẽ rất vui lòng giảng giải cho muội. Khi còn bé, muội không được học cầm kỳ thi họa là vì không có tiền mời người dạy, nhưng bây giờ xung quanh muội có người tình nguyện dạy, nếu muội thật sự tự ti vì những việc này thì vì sao không thể cố gắng xóa bỏ sự tự ti này đi?”
Trong lòng Hứa Bình Quân hết sức chấn động, nàng ta chưa bao giờ nghĩ tới việc này.
Nàng ta chỉ mải ngưỡng mộ và ghen tị với những gì Vân Ca có, chỉ lo phỏng đoán tâm tư của Lưu Bệnh Dĩ mà chưa bao giờ nghĩ tới chính mình. Nàng ta luôn thầm oán hận Vân Ca, oán trách Bệnh Dĩ, không ngờ trong tất cả những chuyện này, nàng ta mới là người sai nhiều nhất.
“Mạnh đại ca, muội hiểu rồi. Nếu vì những chuyện này mà muội cảm thấy mình và Bệnh Dĩ không phải là người trong cùng một thế giới thì điều muội nên làm là cố gắng tiến vào thế giới của Bệnh Dĩ, chứ không phải tìm mọi cách kéo huynh ấy vào thế giới của muội, hoặc ngăn cản người khác tiến vào thế giới của huynh ấy.” Hứa Bình Quân cảm thấy như vừa vén được một đám mây mù.
Thì ra mình chỉ là một con ếch ngồi dưới giếng, vẫn biết bên ngoài có trời có đất nhưng trời của mình lại chỉ bé bằng cái vung nồi.
Nàng ta ngưỡng mộ trời đất bao la bên ngoài, không thỏa mãn với thế giới tối tăm của mình nhưng lại không biết nên làm thế nào. Thời gian càng dài, nàng ta càng cảm thấy trời đất của mình u tối, cái giếng càng ngày càng sâu, con người vốn quang minh cũng dần trở nên đen tối. Nàng ta cũng từng căm thù chính mình đã phụ tình cảm của Vân Ca, nàng ta cũng hoài niệm sự thẳng thắn, chân thành của mình khi mới biết Vân Ca.
Nàng ta ngồi dưới đáy giếng, muốn bắt lấy ánh sáng mình ao ước nhưng mỗi lần vùng vẫy nhảy lên đều không thể nhảy ra khỏi miệng giếng mà chỉ rơi xuống hết lần này tới lần khác, chìm càng sâu hơn vào trong nước đục.
Bây giờ nàng ta đã biết cách để trèo lên miệng giếng, vươn đến bầu trời bên ngoài kia, mặc dù sẽ rất chậm nhưng nàng ta không sợ, nàng ta sẽ cố gắng, chậm rãi trèo lên chiếc thang Mạnh Giác chỉ cho, bước ra khỏi thế giới tối tăm của mình.
Mạnh Giác nói: “Nếu muội muốn học bất cứ thứ gì đều có thể tới tìm huynh, mặc dù huynh không có thời gian nhưng đám Tam Nguyệt sẽ rất sẵn lòng dạy muội.”
Hứa Bình Quân đứng dậy thi lễ với Mạnh Giác. “Đại ca, cảm ơn huynh.”
Sau khi Hứa Bình Quân ra về, trong nhà chỉ còn một mình Mạnh Giác. Y tiện tay cầm lấy cuốn sách định khiến mình phân tâm một chút, bất chợt nhìn thấy ghi chú của Vân Ca ở bên lề. Cách ghi chú của nàng rất lạ, chỉ là những hình vẽ, nếu thích thì là hình mặt trời cười tít mắt, nếu không thích thì là một đóa hoa héo rũ.
Mạnh Giác nhìn hình mặt trời tươi vui phấn khởi đó, đột nhiên trước mắt hiện lên gương mặt đau khổ của Vân Ca trong khói lửa ngập trời, liền gập mạnh sách lại.
Vân Ca, giờ này muội đang ở đâu?
***
Thành Trường An, phủ đại tư mã.
Họ Hoắc đã khống chế thị vệ của Vị Ương cung, nhưng thị vệ chỉ phụ trách bảo vệ cổng cung mà không thể tùy ý đi lại trong cung đình, thành thử Hoắc Quang vẫn không thể kịp thời nắm rõ nhất cử nhất động của Hoàng thượng hằng ngày. Muốn kịp thời nắm được mọi tin tức của Hoàng thượng thì phải sắp xếp thái giám và cung nữ đến phụng dưỡng Hoàng thượng nhưng Tổng quản cung đình Vu An là người được tiên đế bổ nhiệm, có căn cơ vững chắc trong cung, lại trung thành tuyệt đối với Lưu Phất Lăng, cho nên bên cạnh Lưu Phất Lăng không có một ai thuộc nhà họ Hoắc.
Hoắc Vũ đã mấy lần thăm dò và thúc ép nhưng đều bị Vu An nhẹ nhàng hóa giải, hắn tức giận quyết định dùng cứng đấu cứng, xem năng lực của tên hoạn quan này lớn đến đâu.
Thừa dịp Hoàng thượng rời Trường An đến Ly Sơn, Hoắc Vũ lệnh Hoắc Sơn tỉ mỉ chọn lựa một nhóm thích khách đi ám sát Vu An. Chỉ cần giết Vu An, sau này tất cả mọi chuyện trong cung đều sẽ rất dễ dàng, việc sắp xếp thái giám và cung nữ cũng đều phải theo ý bọn họ.
Nhưng không ngờ những hảo thủ phái đi lại không một ai trở về, ngay cả thi thể cũng không tìm được, mà lúc hắn nhìn thấy Vu An ở Ly Sơn thì Vu An vẫn không hề mất một sợi tóc, nụ cười vẫn lạnh lùng, âm hiểm như cũ. Lúc này hắn mới hiểu vì sao ngay cả phụ thân mình cũng phải kiêng kỵ tên hoạn quan này vài phần, cũng mới thực sự hiểu được câu nói bấy lâu của phụ thân: “Tiên hoàng sẽ không chọn một kẻ tầm thường để đặt vào vị trí quan trọng như thế.”
Được Hoắc Quang che chở bảo vệ, từ nhỏ đến lớn Hoắc Vũ đều luôn thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ thua thiệt như lần này. Hắn giận đến mức sắp phát điên nhưng lại chỉ có thể chửi mắng trước mặt Hoắc Sơn và Hoắc Vân.
Hoắc Vân khuyên nhủ: “Đại ca, việc này là chúng ta tự ý hành động, chưa bàn bạc với thúc thúc, cho nên chỉ còn cách bỏ qua, sau này không được nhắc tới nữa. Nếu để thúc thúc biết được thì e rằng chúng ta bị phạt quỳ trước từ đường còn là nhẹ.”
Hoắc Sơn không phục: “Chẳng lẽ cứ để gã hoạn quan này tiếp tục ở đó mà đắc ý? Người chúng ta đưa vào cung, trừ Tiêu Phòng cung của con nhóc Thượng Quan hắn không nhúng tay vào, còn lại có người nào không bị hắn dùng âm chiêu? Lần này làm tổn thất bao nhiêu hảo thủ của ta, chẳng lẽ chịu mất trắng hết à?”
Hoắc Vân trợn mắt nhìn Hoắc Sơn: “Nhị ca đừng làm đại ca ngột ngạt thêm nữa. Những hảo thủ này cũng không coi như mất trắng, ít nhất chúng ta cũng biết được sức mạnh của đám thái giám Vu An này, biết mình biết người mới có thể trăm trận trăm thắng, sau này đến lúc muốn diệt tận gốc bọn chúng thì chúng ta cũng có căn cứ để tính toán.”
Nói xong, Hoắc Vân lại hết lời khuyên nhủ Hoắc Vũ: “Đại ca, quân tử báo thù mười năm không muộn, để giải quyết Thượng Quan Kiệt, thúc thúc đã ẩn nhẫn bao nhiêu năm chứ?”
Hoắc Vũ biết những gì Hoắc Vân nói đều có lý, nếu để phụ thân biết việc này, e là hắn sẽ còn xui xẻo hơn, cục tức này chỉ có thể tạm thời nuốt vào, liền gật đầu. “Vân đệ nói rất có lý, việc này cứ coi như chưa từng xảy ra, sau này không ai được nhắc tới nữa. Vu An…” Hoắc Vũ “hừ” lạnh một tiếng: “Sau này… Ngươi đừng để rơi vào tay ta!”
***
Vì sao bên dưới hai chữ “dày vò” đều có bộ hoả? Rốt cuộc Vu An cũng đã hiểu được.
Mấy ngày nay chẳng phải Hoàng thượng đang bị nướng từ từ trên lửa hay sao? Mỗi giờ mỗi phút đều là bị giày vò.
Người đang hôn mê bất tỉnh kia chính là ngọn lửa đó, sự đau khổ và tự trách của Hoàng thượng như một nồi canh, bị đun càng ngày càng nóng, càng ngày càng đặc.
Nếu người kia vĩnh viễn không tỉnh lại được, khi nồi canh đắng nhất thiên hạ này sôi sùng sục, Hoàng thượng sẽ như thế nào?
Vu An rùng mình không dám nghĩ tiếp, thì thào nói với chính mình: “Sẽ tỉnh lại mà. Chúng ta có đại phu tốt nhất Đại Hán, có thuốc tốt nhất Đại Hán, nhất định sẽ tỉnh lại.”
Nhìn thấy Trương thái y đi ra, Vu An lập tức nghênh đón: “Trương thái y?”
Trương thái y vấn an Vu An. Phụ thân của Trương thái y từng làm việc trong Thái y viện, tính khí hai cha con đều rất cương trực, thường nói những lời đắc tội người quyền quý. Lưu Phất Lăng lại rất tán thưởng tính cách thẳng thắn, rõ ràng của Trương thái y, Vu An cũng không dám ngạo mạn, vội đưa tay đỡ Trướng thái y lên.
Trương thái y nói: “Bị thương quá nặng, lại lỡ mất thời gian điều trị tốt nhất. Y thuật của tại hạ có hạn, thuốc thang và châm cứu đều đã làm hết mức có thể, bây giờ chỉ còn nghe theo mệnh trời.”
Vu An nghe xong, biết vừa rồi chắc chắn Trương thái y cũng trả lời Hoàng thượng như vậy, trong lòng nặng trĩu, không khỏi thở dài, phất tay với Trương thái y, vẻ mặt âm u, buồn bã. “Trương thái y là người nhà họ Trương đời đời làm nghề y, y thuật đã vào bậc kiệt xuất nhất trong Thái y viện rồi, việc này… Ôi! Không phải lỗi của Trương thái y, là lỗi của ta.”
Trương thái y cũng thở dài nặng nề. “Người đời đều cho rằng người có y thuật cao siêu nhất trong thiên hạ là đại phu ở Thái y viện, nhưng thực ra không phải như vậy. Trong chốn phong trần có nhiều người ngọa hổ tàng long, tại hạ nghe gia phụ nói, nhiều năm trước đây, trong thành Trường An có một người y thuật có thể nói là Biển Thước[1] tái sinh, so với người này, đại phu Thái y viện chỉ là những kẻ ham danh hám lợi. Nếu ông ấy có thể xem bệnh cho Vân cô nương thì có lẽ tình hình sẽ khác rất nhiều.”
[1] Biển Thước (401 TCN – 310 TCN): tên thật là Tần Hoãn, tự Việt Nhàn, trước là một chủ quán trọ, sau làm nghề thầy thuốc và trở nên nổi tiếng bằng nghề này.
Mắt Vu An sáng lên. “Người đó bây giờ ở đâu? Ta sai người đến mời.”
Trương thái y lắc đầu. “Nếu tại hạ biết ông ấy ở đâu thì sớm đã cầu Hoàng thượng sai người đi mời rồi, thân là người theo nghề y mà lại không thể cứu người, cảm giác bất lực đó… Ôi! Nghe gia phụ nói, nhiều năm trước người đó đã rời khỏi Trường An, chẳng biết đi đâu. Chỉ hy vọng ông ấy có thể thu được một đồ đệ có thiên tư, tuyệt đối không được để y thuật của mình thất truyền, nếu không, đó không chỉ là tổn thất của y giới mà còn là tổn thất của thiên hạ bách tính.”
Vu An lộ rõ vẻ thất vọng. Trương thái y hành lễ rồi nặng nề rời đi.
Vu An muốn đi vào phòng an ủi Hoàng thượng một chút, vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng tiêu vang lên.
Nhìn qua bức rèm châu, người con gái trên giường tóc đen mặt ngọc, chàng trai cạnh giường mi thanh mắt sáng. Lúc này chàng trai đang ngồi bên cạnh cô gái, thổi tiêu cho nàng nghe.
Tiếng tiêu của Hoàng thượng cũng như con người Hoàng thượng, thờ ơ hờ hững. Chỉ có điều lần này tiếng tiêu hơi khác trước kia, ngoài sự lạnh nhạt còn có cả tình cảm nhung nhớ nhiều năm.
Vu An xoay người bước ra ngoài.
Thế giới sau bức rèm châu chỉ thuộc về họ, là điểm cuối của sự chờ đợi đằng đẵng chín năm trời.
Nhìn thấy hai hàng lông mày nhíu chặt của Vân Ca hơi dãn ra trong tiếng tiêu của mình, Lưu Phất Lăng cảm thấy dễ chịu hơn.
Một khúc đã thổi xong, chàng cúi xuống bên tai Vân Ca, nhỏ giọng nói: “Vân Ca, huynh biết không phải muội không hay biết gì, muội nhất định sẽ tỉnh lại, huynh sẽ vẫn ở đây chờ muội. Muội đã hứa sẽ tới gặp huynh, muội không được nuốt lời…”
“Lăng… ca ca…”
Lưu Phất Lăng giật mình, trong lòng hết sức mừng rỡ, lập tức quay đầu nhìn về phía Vân Ca, ngay sau đó lại phát hiện đó chỉ là lời Vân Ca nói lúc mê sảng, nàng vẫn hôn mê chưa tỉnh.
Sau khoảnh khắc thất vọng ấy, trong lòng chàng dần vui lên, xen lẫn từng đợt xót xa.
Vân Ca vẫn nhớ chàng, vẫn luôn nghĩ đến chàng.
Biết rõ Vân ca không nghe thấy, tiếng “Lăng ca ca” đó cũng không phải nàng chủ định gọi chàng, nhưng chàng vẫn trịnh trọng cầm tay Vân Ca, lên tiếng trả lời: “Vân Ca, huynh ở đây!”
Vân Ca lại từ từ nhíu mày, dường như rất đau khổ.
Lưu Phất Lăng vội xem xét vết thương cho nàng. “Vết thương của muội lại đau à?”
Khuôn mặt Vân Ca dường như ngưng tụ rất nhiều sự khó chịu, đôi môi khẽ động, Lưu Phất Lăng vội cúi xuống, ghé sát tai vào miệng nàng để lắng nghe.
“Mạnh… Mạnh…”
“Lăng… ca ca…”
“Đá… Tồi…”
“Mạnh…”
Những tiếng lẩm bẩm gần như không nghe rõ, cũng dường như không có bất cứ ý nghĩa nào. Nhưng trong những tiếng lẩm bẩm này, trái tim Lưu Phất Lăng dần run lên vì lạnh rồi rơi thẳng xuống một vực sâu không đáy.