• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Đối mặt với đại quân của nhà Hán, Khương tộc buộc phải mượn binh Hung Nô. Thời khắc sống chết, hai dân tộc du mục mạnh mẽ nhất liên hợp cùng chống lại cuộc tấn công của một dân tộc làm nông nghiệp. Trong lúc hai quân giằng co, đột nhiên nội bộ Khương tộc bùng nổ nội loạn, ba thủ lĩnh chủ chiến của Khương tộc bị giết. Gót sắt của đại quan nhà Hán thừa cơ càn quét cả Khương tộc khiến tây Khương cứng đầu cứng cổ nhất phải cúi đầu xưng thần với nhà Hán. Các bộ lạc Khương tộc khác cũng tới tấp quy thuận nhà Hán. Phản vương Ô Tôn được Hung Nô nâng đỡ bị giết, con trưởng của Giải Ưu Công chúa là Nguyên Quý Mỹ được lập làm đại vương nước Ô Tôn. Sau khi trải qua trắc trở, cuối cùng Giải Ưu Công chúa cũng leo lên bảo tọa thái hậu của Ô Tôn. Con gái bà được gả đến Khâu Từ làm vương hậu. Nhờ sự điều đình của Giải Ưu Công chúa, Khâu Từ cũng quy thuận nhà Hán.

Giải Ưu Công chúa lên cầm quyền có nghĩa là cuộc chiến tranh kéo dài trăm năm giữa nhà Hán và Hung Nô ở Tây Vực, bắt đầu từ thời Cao Tổ, trải qua năm vị đế vương Huệ Đế, Văn Đế, Cảnh Đế, Vũ Đế, Chiêu Đế, đến tận thời Tuyên Đế, cuối cùng nhà Hán giành toàn thắng. Từ đây trở đi, lối đi tới tây bắc đã nằm trong sự khống chế của nhà Hán.

Kiến Chương cung cử hành thịnh yến chúc mừng thắng lợi của Đại Hán, nhưng công thần lớn nhất trong chiến dịch lần này là Hoắc Quang lại không có mặt. Ông ta ngồi một mình cạnh hòn giả sơn bên dòng suối trong phủ, tự rót tự uống, trên khuôn mặt không có nụ cười mà chỉ có cô đơn. Uống đã say đến tám, chín phần, ông ta nâng chén nhìn trăng sáng, hô to: “Thái bình đã được tướng quân định, má hồng không phải khổ biên cương!”

Bước chân loạng choạng, ông ta thoáng thấy một nam nhân tóc trắng xóa, vẻ mặt uể oải dưới mặt hồ chiếu bóng tùng. Hoắc Quang say ngất ngây, chỉ đối phương quát hỏi: “Cuồng đồ phương nào xông vào phủ đại tướng quân?”

Không ngờ đối phương cũng chỉ ông ta, nhướng mày tức giận. Ông ta ngẩn ra một lát rồi mới hiểu ông già dưới hồ nước lạnh này chính là mình. Trong lòng bi thương, chén rượu trên tay rơi xuống hồ nước “tõm” một tiếng. Bóng người vỡ vụn. Trong rung động bập bềnh, ông già đó vỡ thành vô số hình ảnh, từ dưới nước lao thẳng lên mặt Hoắc Quang.

Áo giáp màu đen, chiến bào màu đỏ là Lý Lăng. Mày kiếm mang cơn giận, thanh kiếm chứa sấm sét, Lý Lăng cưỡi ngựa lao về phía ông ta.

Người mặc áo người Hồ, eo mang đao cong là Ông Quy Mỹ, đằng sau tiếng cười cởi mở là sự khôn khéo đến giọt nước cũng không lọt.

Một thân cung trang là Giải Ưu, tay bà cầm trường kiếm, từ từ đi tới, trong mắt có đoạn tuyệt, có khinh thường.

Mặt như ngọc lan, tóc như mây xanh, mỉm cười đi đến là Phùng Liệu. Nhưng chỉ thoáng qua đã thay đổi, trong mắt bà có sắc bén, có giận dữ, bà cầm tay Giải Ưu, xót xa rơi lệ.

Thượng Quan Kiệt đang cười nói với ông ta, tay chỉ con trai mình là Thượng Quan An. Ông ta cũng cười gật đầu. Bên ngoài phòng, mấy hầu gái đẩy Liên Nhi, cười gọi: “Đại tiểu thư đi xem đi! Không thích cũng có thể nói với lão gia.” Liên Nhi vừa xấu hổ vừa tức giận đỏ bừng mặt, hất tay hầu gái ra chạy mất. Nhưng chỉ nháy mắt sau, Thượng Quan Kiệt đã hất bàn nổi giận lao tới đánh ông ta.

Liễu xanh buông rủ, vàng anh véo von, con gái Liên Nhi mới năm tuổi đang ngồi xích đu trong vườn, bật cười khanh khách. “Cha, cha, ôm một cái! Ôm một cái!” Ông ta vừa định đưa tay ra, trên cổ Liên Nhi lại toàn là máu, hai mắt mở to nhìn ông ta. “Cha, cha đã đáp ứng con gái…”

Từng cảnh tượng đan xen trước mắt Hoắc Quang, khi thì cát vàng đầy trời, khi thì bóng liễu xanh mướt, khi thì cười nói vui vẻ, khi thì máu tươi tung tóe… Từng hình ảnh lần lượt chạy qua ép ông ta không thở nổi.

Trước mặt ông ta xuất hiện Tuyên Thất điện, cung điện âm u sâu thẳm, mặc dù yên tĩnh, ngột ngạt nhưng cuối cùng ông ta lại thở gấp được. Nhìn thấy một người ngủ trên ngai rồng, ông ta đi về phía trước. Đột nhiên Lưu Triệt tóc trắng xóa từ ngai rồng xoay người ngồi dậy, quát hỏi: “Ngươi còn nhớ lời thề với trời trước mặt trẫm không? Nếu có dị tâm, sau này con cháu sẽ mai một hết?” Lưu Triệt lao về phía ông ta, hai bàn tay khô héo tóm cổ ông ta.

Hoắc Quang kêu lên một tiếng sợ hãi, cả người ngã về phía sau, không biết gì nữa.

***

Hoắc Quang đột nhiên trúng gió trong lúc đang uống rượu ở hậu viện nhà mình. Từ đó Hoắc Quang triền miên phải nằm trên giường bệnh, sức khỏe ngày càng tồi tệ. Nhưng vinh quang của nhà họ Hoắc không bị ảnh hưởng mảy may, Lưu Tuân phong Hoắc Thành Quân làm hoàng hậu, lại lần lượt phong ba người Hoắc Vũ, Hoắc Sơn, Hoắc Quân làm hầu tước.

Mặc dù trong hậu cung còn có Trương thị, CôngTôn thị và sau đó chọn thêm Nhung thị, Vệ thị, nhưng Lưu Tuân chỉ sủng ái Hoắc Thành Quân, tình cảm phu thê rất thắm thiết. Bởi vì vua và hoàng hậu ân ái, hậu cung trở nên rất yên bình, người người đều không dám, cũng không thể tranh sủng với Hoắc Hoàng hậu, vinh quang của nhà họ Hoắc lên đến cực thịnh.

Một năm sau, Hoắc Quang chết bệnh tại Trường An trong lo nghĩ. Là một đời quyền thần, cả đời này Hoắc Quang chưa từng thật sự thua ai, nhưng lại không thắng được thời gian.

Tin tức Hoắc Quang chết bệnh truyền ra, Vân Ca vẫn ẩn cư tại ngoại ô Trường An, theo Trương tiên sinh dốc lòng học y thuật liền đi đến cáo từ Trương tiên sinh. Trương tiên sinh biết duyên phận giữa hai người đã hết, không giữ Vân Ca lại, chỉ dặn dò nàng bảo trọng, trong lòng lại rất lo lắng cho sức khỏe của nàng. Mấy năm nay bệnh phổi của Vân Ca ngày càng nặng, lúc ho nhiều còn thấy máu, mà cũng ngày một thường xuyên hơn. Y thuật của Vân Ca đã không hề thấp hơn Trương tiên sinh, đơn thuốc chính nàng kê cũng vô dụng. Trương tiên sinh càng bất lực, chỉ có thể thầm than trong lòng: “Tâm bệnh khó chữa. Dao sắc không gọt được chuôi.”

Nghe nói Vân Ca phải đi, hàng xóm láng giềng từng chịu ơn của nàng dìu già dắt trẻ đến tiễn đưa nàng. Vân Ca lần lượt chào từ biệt bọn họ. Đến lúc mọi người lưu luyến ra về thì đã là đêm khuya. Sau khi thu thập hành lý xong xuôi, Vân Ca giao choVu An, một mình đi đến Bình Lăng trước khi mặt trời mọc.

Bằng phẳng mênh mông, sao trời chi chít, từng ngôi mộ đứng lặng lẽ im lìm. Ánh sáng lập lòe của đom đóm chiếu lên bia mộ xanh thẳm âm u. Tiếng dế kêu một hồi rồi lại tắt khiến đêm đen càng thêm yên tĩnh.

Vân Ca trèo lên từng bậc thềm, xung quanh không có một thị vệ nào đi ra ngăn cản, nàng cũng không cảm thấy kỳ lạ. Trong lòng nàng, nàng muốn gặp chàng, cho nên nàng đến, đây chính là chuyện rất tự nhiên.

Một nữ nhân mặc cung trang tựa đầu lên cánh tay, ngồi dựa lan can ngọc thạch, chăm chú nhìn vào nơi tận cùng của bóng đêm. Nghe thấy tiếng bước chân của Vân Ca, người nọ nói mà không quay lại: “Đêm nay nhiều sương, trước bình minh e rằng sẽ có sương dày.”

Vân Ca đứng lại. Sau khi thấy rõ người đang ngồi trong bóng đêm, nàng đi tới bên cạnh người này, cũng nhìn về phía xa xa.

Thượng Quan Tiểu Muội nói: “Ta rất thích ở đây đợi mặt trời mọc. Thời gian không dài, cảnh sắc lại thay đổi mấy lần. Có lúc ta rất tò mò, bao giờ ngươi sẽ đến đây? Ta luôn cảm thấy Hoàng đế đại ca thích cùng ngươi ngắm mặt trời mọc.”

Vân Ca yên lặng nhìn vào tận cùng bóng đêm, trên mặt có sự đau thương nhưng không sao dứt được. Gương mặt Tiểu Muội cũng giống như nàng, mang nặng nỗi đau thương u uất. Tiểu Muội nói nhỏ: “Ta vẫn cho rằng ngày họ Hoắc bị diệt sẽ là ngày ta vui vẻ nhất. Nhưng buổi sáng hôm qua nghe thấy tin ông ngoại chết bệnh, không ngờ ta lại khóc. Bởi vì trên đời này ta nhanh chóng chỉ còn lại có một mình, người của gia tộc cha ta đã chết hết, không lâu nữa người của gia tộc mẹ ta cũng sẽ tận diệt.”

Vân Ca quay lại nhìn Tiểu Muội. Tiểu Muội cũng nhìn Vân Ca, cố gắng cười nhưng làm thế nào cũng không cười được. “Ta hận Hoắc Quang lâu như vậy, cuối cùng ông ta đã chết, nhưng bây giờ ta chỉ thấy buồn bã, không có một chút vui vẻ.”

Trong gió đêm, thân thể Tiểu Muội dường như đang run lên, thân thể Vân Ca cũng khẽ run rẩy. Nàng cầm tay Tiểu Muội, tay hai người đều lạnh buốt, không ai mang lại sự ấm áp cho ai được, nhưng ít nhất cũng bớt được một phần cô đơn.

Một lát sau quả nhiên đúng như Tiểu Muội nói, trong ánh bình minh mờ mờ, một màn sương trắng dày đặc dâng lên, nhanh chóng phủ kín cánh đồng hoang. Giữa sương trắng bồng bềnh, lăng khuyết, thạch viên, bồi chủng, các kiến trúc không biết gọi tên như ẩn như hiện, cảnh trí hùng vĩ, mênh mang lại lặng lẽ, trang nghiêm.

“Lăng nguyên này an táng Cao Tổ, Huệ Đế, Cảnh Đế, Vũ Đế, bây giờ còn có Hoàng đế đại ca. Riêng hoàng đế đã có năm, các anh hùng hào kiệt còn nhiều hơn. Đại tướng quân Vệ Thanh, Phiêu Kỵ Tướng quân Hoắc Khứ Bệnh, Vương tử Hung Nô Kim Nhật Bi, Lý phu nhân nghiêng nước nghiên thành… Nơi này còn từng là chiến trường thời Tần, truyền thuyết đế lăng thần bí của Tần Thủy Hoàng cũng ở gần đây. Năm tháng đằng đẵng, triều đại đổi thay, phong vân cuồn cuộn, mảnh lăng nguyên này lại luôn như thế. Ta thường nghĩ, sau trăm năm, ngàn năm nữa, Vị Ương cung sẽ trở nên như thế nào? Có lẽ là cỏ dại mọc thành bụi! Đến lúc đó không có ai thật sự biết chúng ta, cũng như chúng ta không hề biết bọn họ, Chúng ta chỉ biết người này là hoàng đế tốt, còn người kia là bạo chúa. Trong sách sử, e rằng ta sẽ là một hoàng hậu, hoàng thái hậu, thái hoàng thái hậu đáng thương, chỉ vài nét bút đã viết hết một đời ta. Còn Hoàng đế đại ca thì không có gì khác những hoàng đế chết sớm còn lại, cùng lắm chỉ được khen một câu thông tuệ trí nhân. Người đời chỉ biết Lưu Tuân, quan chép sử cũng chắc chắn thích tốn giấy mực ghi lại những chuyện truyền kỳ của Lưu Tuân, sự hùng tài vĩ lược và điển tích kiếm cũ tình thâm của Lưu Tuân. Nhưng điều đó quan trọng sao? Cho dù tất cả người trong thiên hạ đều quên huynh ấy thì vẫn có ngươi và ta sẽ nhớ huynh ấy, chúng ta có thể sống bao lâu, huynh ấy sẽ sống bấy lâu. Thậm chí, ta bảo đảm với ngươi, lúc trong mơ đột nhiên bừng tỉnh, Lưu Tuân cũng sẽ nhớ tới huynh ấy. Lưu Tuân càng muốn quên thì càng không thể quên được.”

Nghe thấy tên Lưu Tuân, mấy lần Vân Ca muốn nói hết những chuyện trong lòng ra, có lẽ trên đời này, chỉ Tiểu Muội mới có thể hiểu được tất cả những cảm nhận của nàng, nhưng cuối cùng nàng vẫn lựa chọn yên lặng, giống như lựa chọn của Lăng ca ca. Thù hận không thể làm người chết sống lại mà chỉ làm người sống trầm luân. Xiềng xích trên người Tiểu Muội đã đủ nhiều, không cần thêm một lớp xiềng xích nặng nề nữa. Nàng hy vọng Tiểu Muội có thể dần dần quên đi hết thảy, sau đó có một ngày sẵn sàng sử dụng di chiếu Lăng ca ca lưu lại cho mình và rời khỏi nơi này.

Tiểu Muội lấy một hộp gỗ dưới đất lên đưa cho Vân Ca, “Lúc thợ lưu ly làm xong thứ này thì huynh ấy đã đi. Thợ lưu ly kính trình thứ này cho ta, nhưng ta nghĩ ngôi nhà này có lẽ là điều huynh ấy muốn làm cho ngươi. Mỗi lần đến đây ta đều mang nó theo, cũng vẫn sẽ nghĩ rốt cuộc lúc nào giao cho ngươi là phù hợp. Lúc thì ngươi là Hoắc tiểu thư, lúc thì ngươi là Mạnh phu nhân, ta còn tưởng rằng ngươi không cần nó nữa.”

Vân Ca nhận chiếc hộp, mở ra. Bên trong là một ngôi nhà làm bằng lưu ly, đầy đủ phòng chính, thư phòng, tẩm phòng, cửa sổ, rèm ngọc trai… Thậm chí sau nhà còn có một ao sen nho nhỏ, dưới cửa sổ có khóm trúc xanh. Tùy theo từng cảnh vật, thợ lưu ly đã lựa chọn các loại lưu ly có màu sắc khác nhau, còn căn cứ vào góc độ của phòng, dùng màu sắc đậm nhạt của lưu ly để tạo hiệu ứng ánh sáng. Trên nóc tẩm phòng là một tấm pha lê, nhìn từ nóc nhà xuống có hai người bằng đất nho nhỏ nằm song song nhìn lên trời.

So với ngôi nhà lưu ly tinh xảo, hai người đó có vẻ rất thô kệch, nhưng thần thái lại rất sinh động, hiển nhiên người nặn biết rất rõ về hai người này.

Tiểu Muội nói nhỏ: “Thợ lưu ly nói hai người này là Hoàng thượng giao cho ông ta, không phải ông ta làm.”

Vân Ca ngơ ngác nhìn ngôi nhà, đôi mắt đã xem nhẹ hết thảy mọi thứ trên đời lại rơi lệ, rơi từng giọt, từng giọt nặng nề.

Nước mắt như mưa rơi xuống mái nhà lưu ly, chảy theo mái ngói xuống bậc thềm trước hiên. Hai người trong nhà như đang ngắm cảnh trời mưa trên nóc nhà.

Mặt trời đã lên cao, sương bắt đầu nhạt dần. Dường như chỉ trong nháy mắt, một trận cuồng phong thổi qua làm sương sớm biến mất, trước mắt đột nhiên sáng bừng, tất cả trở nên rõ ràng. Trời xanh mênh mang, đồng hoang bát ngát, chim chóc hót ríu rít không ngừng, còn có vô số những con bướm với màu sắc sặc sỡ nhẹ nhàng bay múa, khi thì dừng trên đóa hoa này, khi thì đậu trên đóa hoa nọ…

Ngôi nhà lưu ly trong tay Vân Ca phát ra hào quang bảy màu chói mắt dưới ánh mặt trời, tựa như một giấc mộng đẹp trong cuộc sống, ánh sáng long lanh nhưng lại dễ dàng vỡ vụn.

Tiểu Muội vẫn nhìn mặt trời, hài lòng thở dài, xoay người tựa vào lan can, nhìn Vân Ca cười. “Ngươi đến từ biệt huynh ấy sao? Đã quyết định đi đâu chưa?”

Hai tay Vân Ca nâng ngôi nhà lưu ly, ngẩng đầu nhìn mặt trời mới mọc, trên hai hàng lông mi vẫn ướt nước mắt, khóe miệng lại nở một nụ cười. Nàng cất ngôi nhà vào trong hộp gỗ, sau đó tựa vào lan can, nhìn Tiểu Muội, chỉ vào ngực mình. “Ta cùng đi với huynh ấy. Huynh ấy vẫn muốn đi xem thế giới bên ngoài thành Trường An, cho nên ta sẽ đi khắp nơi theo ngẫu hứng.”

Tiểu Muội nghiêng đầu cười, hỏi: “Ngươi và huynh ấy sẽ không về nữa đúng không?”

Vân Ca gật đầu thật mạnh.

Trong mắt Tiểu Muội hiện lên mấy điểm sáng trong suốt, nàng ta nhanh chóng quay mặt đi.

Vân Ca lẳng lặng đứng một lát, đột nhiên lên tiếng: “Tiểu Muội, ta có một yêu cầu quá đáng. Mặc dù Hoắc Quang đã…”

“Ta biết, ngươi muốn nói tới Lưu Thích. Hứa Bình Quân sớm đã cầu xin ta rồi, và ta đã đáp ứng sẽ thay Hứa Bình Quân chăm sóc Lưu Thích, Bây giờ Hoắc Thành Quân đã không cần lo lắng, ngày nào ta còn sống, ngày đó những người trong hậu cung tuyệt đối không thể làm hại nó.”

“Đa tạ!”

Vân Ca hành lễ với Tiểu Muội, cầm hộp gỗ lên bay xuống phía dưới bậc thềm.

Tiểu Muội không quay lại, chỉ cao giọng nói: “Bảo trọng!”

“Ngươi cũng vậy!”

Vạn dặm xanh lam, ngàn trượng rừng già, cỏ xanh bát ngát. Dưới ánh mặt trời tươi sáng, chiếc váy màu lục lướt qua rừng hoang dại. Tay áo bay phấp phới, trên đó có ánh sáng, có bóng tối, có đau buồn nhưng cũng có sự kiên cường không thể khuất phục. Trong nắng mai chiếu nghiêng nghiêng, bóng dáng nàng từ từ biến mất trên cánh đồng hoang mênh mông.

Một đôi én đuổi nhau mé chân trời, nhẹ nhàng chao lượn. Tiểu Muội chăm chú nhìn đôi én, nói nhỏ: “Đại ca, huynh nhất định rất vui vẻ!”

Hai hàng nước mắt trong suốt lặng lẽ chảy xuống dọc theo hai má.

***

Mạnh Giác đang dọn dẹp đồ đạc trong nhà, Tam Nguyệt đột nhiên xông vào thư phòng, vẻ mặt quái dị. “Phu… phu… Vân… Vân Ca về rồi. Đang dọn đồ đạc trong Trúc Hiên.”

Mạnh Giác nói, mặt không biểu cảm: “Biết rồi.”

Tam Nguyệt ngẩn ra, im lặng lui ra ngoài. Sau khi Hứa Bình Quân chết, Vân Ca vẫn không bước chân vào thành Trường An một bước. Dù công tử biết Vân Ca đang theo Trương tiên sinh học tập y thuật nhưng cũng không hề đi gặp nàng, giữa hai người dường như không còn quan hệ. Tam Nguyệt nghĩ thế nào cũng không rõ tại sao Vân Ca đột nhiên lại chạy về.

Mạnh Giác lẳng lặng ngồi một lát, cầm lấy một quyển sách thuốc của cha nuôi viết, lật đến trang sau cùng, cầm bút viết tiếp lên khoảng trống còn lại sau những nét bút của cha nuôi, viết ra những điều tâm đắc mà y đã đau khổ suy tư mấy năm nay: “Kinh lạc phổi tổn hại, phổi mất thanh túc gây ho. Ngũ tình thương tâm, can khí ứ đọng, hỏa phạm vào kinh lạc phổi, máu tràn ra ngoài mạch dẫn đến ho ra máu. Ngoài lấy thanh gan tẩy phổi, nhuận mạch cầm máu, trong phải tâm tinh thư hoãn, tâm cảnh bình hòa. Trong kết hợp hài hòa sẽ có hiệu quả như ý. Nhớ kĩ! Tâm tình thư hoãn, tâm cảnh bình hòa! Đơn thuốc: Lá dâu, vỏ mẫu đơn, tri mẫu, lá sơn trà, hoàng cầm, xác ve sầu…”

Kỳ thực Vân Ca cũng không có bao nhiêu đồ đạc để thu dọn, chủ yếu là một số di vật của Lưu Phất Lăng được Vu An mang ra ngoài cung và bộ váy áo của nàng, ngoài ra còn có mấy quyển sách.

Lúc đi đến nơi, Mạnh Giác nhìn thấy Vân Ca đang cầm khăn lụa lau ống tiêu ngọc. Nghe thấy tiếng bước chân y, nàng ngẩn đầu nhìn y một cái rồi cúi xuống lau tiếp: “Cây tiêu ngọc này vốn là màu tím tinh khiết, không biết có phải không bảo quản tốt hay không mà lại loang lổ màu đỏ.”

Giọng Vân Ca thờ ơ, thoải mái như đang nói chuyện phiếm với bằng hữu, dường như họ vừa mới gặp nhau hôm qua chứ không phải đã hơn một năm chưa gặp mặt.

Mạnh Giác đặt quyển sách lên bàn, ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười nói: “Cứ kệ nó là được. Sau một thời gian có lẽ sẽ tự nhiên phai hết.”

Vân Ca lau rất lâu, biết thật sự không lau được nên đành bỏ cuộc, cẩn thận cất tiêu ngọc vào trong hộp, đứng dậy thu xếp sách vở.

“Mấy quyển sách châm cứu và y lý này có thể tặng tôi không?”

“Đó là sách của cha nuôi, muội chịu mang đi đọc, nhất định ông ấy rất vui lòng. Mấy quyển sách thuốc huynh vừa cầm đến cũng là cha nuôi viết, huynh đã đọc hết rồi, giữ lại cũng không có bao nhiêu tác dụng, muội mang đi mà đọc.”

Vân Ca không lên tiếng, chỉ cầm sách lên. Sau khi cất sách, nàng quan sát một vòng quanh phòng. Cảm thấy không còn quên thứ gì liền nói với Mạnh Giác: “Tôi đi đây.”

Mạnh Giác đứng lên, mỉm cười. “Muội đi đâu? Huynh tiễn muội một đoạn!”

Vân Ca cười lạnh nhạt. “Tôi còn chưa nghĩ ra. Định ngồi thuyền, vừa đi vừa xem. Có lẽ về thăm cha mẹ tôi trước. A Trúc nói mẹ tôi viết cho tam ca mấy bức thư nhắc tới tôi từ lâu rồi.”

“Vậy huynh đưa muội ra bến đò!”

Vân Ca không từ chối. Mạnh Giác giúp nàng khiêng hòm xiểng lên ngựa.

Vân Ca cũng cưỡi một con ngựa, một con ngựa khác chở hành lý. Vân Ca không tỏ thái độ gì, nhảy thẳng lên ngựa.

Hai người cưỡi ngựa ra khỏi thành, trên đường không nói một câu. Đi tới bến đò sông Vị, Vu An đội nón khua chèo đi tới. Sau khi cập thuyền vào bến, Vu An lên giúp Vân Ca chuyển hành lý.

Vân Ca ôm quyền hành lễ với Mạnh Giác. “Xa cách từ đây, huynh bảo trọng!”

Mạnh Giác mỉm cười, hỏi: “Huynh cũng nhân tiện phải ra ngoài có việc, cho huynh đi nhờ một đoạn được không?”

Vân Ca lắc đầu.

Mạnh Giác lại mỉm cười, nói: “Vậy xem ra huynh đành phải mua một chiếc thuyền khác. Đi dọc ven sông, nếu trùng hợp cùng đường thì huynh cũng không biết làm sao được.”

Nói xong, y vẫy nhà đò xa xa gọi họ lại.

Vân Ca cúi đầu, đứng lặng lẽ một lát, đột nhiên ngẩng đầu, nhỏ giọng gọi: “Ngọc trung chi vương!”

Mạnh Giác đột nhiên ngừng thở, nhất thời không dám thở nữa, sợ tiếng thở sẽ làm tan âm thanh đã lâu không nghe thấy này. Sau khi định thần, y mới dám xoay người lại. Chiếc váy màu lục trước mặt rất thân quen, khuôn mặt vẫn như cũ, đôi mắt đen vẫn thế, nhưng thật ra đã thấm sương gió, chứa sầu bi. Như nước hồ cuối thu, thoạt nhìn vẫn giống nước hồ ngày xuân, nhưng nhìn kĩ mới phát hiện dưới làn nước trong vắt lại không phải hơi ấm tháng Ba khiến vạn vật sinh sôi mà là giá lạnh tháng Mười khiến trời đất quạnh quẽ.

“Đời này kiếp này, tôi không thể quên Lăng ca ca được.”

Mạnh Giác muốn nói, nàng cười nhàn nhạt, ngón trỏ chạm môi, ra hiệu cho y đừng lên tiếng. Nụ cười nhạt đó như gió thổi qua nước lặng, gợn lên vài vòng sóng rồi biến mất, chỉ là bề ngoài cho người đời nhìn thấy, còn sâu trong lòng hồ từ lâu đá đã vĩnh viễn chẳng còn sóng gió nào nữa.

“Tôi không thể giấu huynh ấy sâu dưới đáy lòng, cũng không muốn khóa huynh ấy ở sâu dưới đáy lòng. Tôi biết mình rất nhớ huynh ấy, cho nên tôi phải nhớ huynh ấy với tâm tình thật thoải mái. Huynh ấy thích đọc sách viết về chuyện lạ các nơi, tôi định đạp khắp núi sông trong thiên hạ, nhớ kĩ những chuyện kì lạ hay ho ở các nơi để sau này kể cho huynh ấy nghe. Tôi còn đi sưu tầm các bí quyết nấu ăn. Có lẽ mười năm hay hai mươi nămsau, huynh có thể nhìn thấy thực đơn tôi viết ở kinh thành. Lúc học, tôi từng thề với sư phụ là sẽ không phụ y thuật của sư phụ, cho nên tôi sẽ dùng y thuật của tôi để làm những chuyện mà tôi đủ khả năng làm. Không phải mọi người đều khuyên tôi quên hết những chuyện không hay đó để làm lại từ đầu sao? Bây giờ tôi đã thực sự hạ quyết tâm phải quên hết, tôi phải quên tất cả mọi người và tất cả mọi chuyện, chỉ nhớ chuyện giữa tôi và Lăng ca ca. Nếu huynh thật sự muốn tôi làm lại từ đầu thì hãy để tôi được tự do, để tôi đi! Nếu huynh đi theo tôi, tôi sẽ luôn bất giác nhớ tới chuyện huynh và Hoắc Thành Quân đổ thuốc cho tôi, nhớ tới loại hương huynh làm…”

Vân Ca hít một hơi thật sâu, không nói tiếp được nữa. Nàng nhìn mây trắng lững lờ trôi phía xa, hồi lâu sau mới nói nhỏ: “Giữa trăm núi ngàn sông, tôi nhất định có thể tìm được sự bình yên của mình.”

Nói xong, Vân Ca bước lên thuyền. Gió bên bờ sông thổi mái tóc nàng tung bay, váy áo bay phần phật.

Sắc mặt Mạnh Giác tái nhợt, đứng lặng người như tượng đá.

Y vẫn hy vọng nàng quên đi mọi chuyện. Cuối cùng nàng cũng chuẩn bị quên đi quá khứ để làm lại từ đầu, nhưng y chưa bao giờ nghĩ nàng lại bắt đầu quên từ chính y.

Nàng là sự ấm áp trong lòng y, là mùi vị nơi đầu lưỡi y. Y vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không còn có nữa, nhưng y đã tìm được. Y từng cho rằng chỉ cần mình không buông tay là vĩnh viễn không mất đi, nhưng thì ra y chỉ có thể nhìn nàng từ từ nhạt phai khỏi cuộc đời mình.

Lần này rời đi, nàng không nói lời tái ngộ, bởi vì nàng vĩnh viễn sẽ không gặp lại y nữa. Nàng chỉ muốn cùng Lưu Phất Lăng lặng lẽ đi hết phần đời còn lại.

Vân Ca vẫy tay chào y không hề lưu luyến rồi nghiêng người nói với Vu An một câu. Vu An chèo thuyền ra giữa dòng.

Trời cao bát ngát, sông rộng mênh mông, vài đỉnh núi xanh mờ xa xa, mây trắng lửng lờ trôi trên trời. Gần trước mắt, mặt sông gợn sóng lăn tăn, lau sậy xanh mướt. Xa hơn một chút là sóng bạc mênh mang, thi thoảng thấy vài cánh bạch hạc. Vân Ca mặc váy xanh lục đứng ở đầu thuyền, cùng tiên hạc bay tới chỗ sâu trong biển mây.

Bóng thuyền ngày càng nhỏ, bóng người cũng ngày càng nhạt.

Một cơn gió nổi lên, bóng xanh thấp thoáng đó biến mất ở nơi tận cùng của bầu trời, chỉ còn vô số cánh tiên hạc vẫn bay lượn giữa trời xanh mây trắng.

Toàn thân rét lạnh, Mạnh Giác chỉ cảm thấy đất trời trở nên hoang vu, đưa mắt nhìn ra xa chỉ thấy xám ngắt cô liêu. Đột nhiên y chạy xuống bãi sông, loạng choạng đuổi theo.

“Vân… Ca…”

Tiếng gọi đau đớn giữa trời đất lại nhanh chóng bị khói sóng mênh mông nuốt mất, chỉ có nước sông cuồn cuộn không ngừng chảy tới từ phía chân trời, lạnh nhạt nhìn thế nhân tan hợp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK