“Là thảo dân.”
Ngạc Ấp Cái trưởng công chúa khẽ gật đầu. “Đinh Ngoại Nhân đã nói với ta ngươi là nữ nhân, vì sao là nữ nhân lại mặc quần áo của nam nhân, còn xưng là Trúc công tử?”
Vân Ca còn chưa mở miệng, Đinh Ngoại Nhân ở bên cạnh đã cười nói: “Đó là chuyện không làm khác được. Người làm quan luôn có vài phần coi thường nữ nhân, Nhã trù chỉ e cũng vì bất đắc dĩ mới phải che giấu thân phận, tránh có người nói ra nói vào.”
Lời của Đinh Ngoại Nhân rõ ràng đã nói trúng tâm ý của công chúa, sắc mặt công chúa không vui, nhưng ánh mắt nhìn Vân Ca lại lộ sự tán thưởng và thấu hiểu. “Các ngươi đứng lên đi! Nam nhân hay nữ nhân đều được cha mẹ sinh dưỡng, nhưng mọi chuyện lại do nam nhân định đoạt, các loại quy củ cũng là do nam nhân đặt ra. Nam nhân có thể tam thê tứ thiếp, lấy hết người này đến người khác, còn nữ nhân thì… Ôi! Cũng khó cho ngươi, tuổi còn nhỏ đã có danh tiếng ở thành Trường An, bản cung đã ăn đồ ngươi làm một lần, đúng là không hề thua kém so với ngự trù nam trong cung, thậm chí còn thú vị hơn. Các món ăn hôm nay phải chú tâm làm, nếu làm tốt bản cung sẽ trọng thưởng.”
Vân Ca và Hứa Bình Quân thi lễ lui ra.
Thấy cung nữ đẫn đường không để ý đến mình, Hứa Bình Quân ghé tai Vân Ca, cười nói: “Thì ra công chúa cũng giống như chúng ta.”
Vân Ca bật cười. “Chẳng lẽ tỷ cho rằng công chúa sẽ hơn chúng ta một cái mũi hay một con mắt sao?
“Không phải thế. Ý tỷ là công chúa nói chuyện rất… rất hay, dường như đã nói ra những chuyện mà bình thường tỷ vẫn nghĩ tới nhưng không nghĩ được cho rõ ràng. Thì ra là vì người định ra quy củ là nam nhân, cho nên nữ nhân mới bị gò bó đủ thứ.”
Vân Ca thu lại nụ cười. “Đừng nghĩ đến lời công chúa nói nữa, nghĩ đến chuyện nấu ăn cho tốt đi. Hôm nay có hơi kỳ lạ, tuy không phải lần đầu tiên công chúa và Đinh Ngoại Nhân ăn đồ muội làm, nhưng lại là lần đầu tiên công chúa triệu kiến muội để nấu ăn, lại còn dặn kĩ chúng ta phải nấu cho tốt nữa.”
Hứa Bình Quân nghĩ một lát, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc. “Câu nói kia của công chúa, “nếu làm tốt bản cung sẽ trọng thưởng”, chỉ e ý ngược lại chính là “làm không tốt bản cung sẽ phạt nặng”. Hôm nay thật sự không thể để xảy ra một chút sai sót nào.”
Vân Ca khẽ thở dài. “Muội cảm thấy nếu nấu ăn cho những hoàng thân quý trụ này thêm mấy lần nữa thì muội sẽ không còn thích nấu ăn mất. Muội không thích cảm giác này. Nấu ăn nên là chuyện vui vẻ nhẹ nhàng, ăn cũng nên là chuyện vui vẻ nhẹ nhàng, bất kể là bằng hữu hay người nhà, sau một ngày vất vả, lúc ngồi bên mâm cơm, cùng thưởng thức các món ăn nên là thời khắc hạnh phúc nhất trong một ngày, không phải như bây giờ.”
Hứa Bình Quân cười, khoác vai Vân Ca. “Tối nay muội hãy nấu cho tỷ và Bệnh Dĩ ăn, muội làm thật vui, chúng ta cũng ăn thật vui, quên hết cảm giác không thoải mái đi.”
Vân Ca cười, gật đầu. “Ờ.”
“Bây giờ muội đừng nghĩ người ăn là công chúa, vương gia gì cả, muội cứ nghĩ là muội đang nấu cho bạn muội, cho một người muội quan tâm nhung nhớ nhưng không thể gặp mặt. Cứ nghĩ là người đó khi ăn món muội nấu sẽ cười vui vẻ, sẽ cảm nhận được sự quan tâm của muội, muội sẽ có cảm giác rất ấm áp.”
“Hứa tỷ tỷ, vừa rồi tỷ còn khen công chúa, muội thấy tỷ còn nói hay hơn cả công chúa nữa kìa.”
“Nha đầu Vân Ca này cũng biết cách nịnh người khác đấy chứ. Được rồi, không nói nhảm nữa, mau nghĩ xem làm món gì đi, nhanh một chút, nhanh một chút…”
***
Hoàng đế Lưu Phất Lăng tính tình lạnh lùng khó gần, nhưng vì Ngạc Ấp Cái trưởng công chúa và Hoàng đế thân cận từ nhỏ nên riêng về sở thích của Hoàng đế thì không ai có thể hiểu rõ bằng công chúa.
Khi còn bé, Lưu Phất Lăng thích đọc địa chí truyền kỳ, du hiệp liệt truyện, thích nói chuyện với sứ giả các nước đến triều kiến. Mặc dù những sở thích này đã trở thành ký ức phủ đầy bụi, nhưng trong phủ Ngạc Ấp Cái trưởng công chúa, tất cả những chuyện khác đều có thể tạm thời quên đi để có thể lặng lẽ hưởng thụ một số chuyện mà ở trong cung Hoàng thượng không thể tiếp xúc.
Một nữ nhân người Hồ đang đánh đàn, Ngạc Ấp Cái trưởng công chúa giới thiệu: “Hoàng đệ, đây là khúc nhạc đang thịnh hành ở các phường ca vũ trong Trường An. Nhạc cụ này gọi là tỳ bà, là do các ca nữ Tây Vực mang đến, nghe nói vương phi Quy Từ[1] rất thích loại đàn này, còn sưu tầm các bản nhạc trong dân gian, cho đến khi người Quy Từ coi việc biết chơi tỳ bà là một niềm vinh quang.”
[1] Một vương quốc nằm trên tuyến nhánh của con đường tơ lụa, nay thuộc Tân Cương, Trung Quốc.
Nhìn thấy Lưu Phất Lăng cầm chén rượu trên bàn lên, Ngạc Ấp Cái trưởng công chúa lại cười, nói: “Rượu này tên là Trúc Diệp Thanh, là loại rượu người Trường An thích nhất hiện nay, bởi vì một ngày chỉ bán một vò, danh tiếng lại lớn, nên giá cả còn đắt hơn cả rượu cống tuồn ra ngoài. Người uống rượu này thích nói Trúc Diệp Thanh, quân tử…”
Công chúa nghĩ mãi một lát mà không ra, nhìn về phía Mạnh Giác, Mạnh Giác ngồi ở vị trí đầu tiên bên dưới bèn nói tiếp: “Trúc Diệp Thanh, quân tử trong rượu, rượu của quân tử.”
Lưu Phất Lăng mơ hồ liếc Mạnh Giác, ánh mắt lại hướng về phía nữ tử chơi tỳ bà.
Đinh Ngoại Nhân vốn giỏi ăn nói, thường ngày cũng hay nói chuyện, nhưng lúc này chỉ cung kính ngồi phía sau công chúa, không dám lên tiếng, hiển nhiên rất sợ Lưu Phất Lăng, ngay cả mấy lời xu nịnh lấy lòng cũng không dám tuỳ tiện thốt ra.
Lưu Phất Lăng lại là một người không thích nói chuyện, trong phòng chỉ có giọng nói của một mình công chúa thỉnh thoảng vang lên xen lẫn tiếng đàn tỳ bà.
Mạnh Giác hơi nheo mắt, cảm thấy thú vị! Lưu Phất Lăng thật sự có vẻ đang lắng nghe tiếng đàn.
Đây là lần đầu tiên y thật sự thưởng thức tiếng nhạc trong tiệc rượu ở thành Trường An chứ không phải chỉ xem hết thảy như phông nền.
“Công chúa, các món ăn đã chuẩn bị ổn thoả, dọn lên được chưa ạ?” Thị nữ quỳ ngoài mành hỏi.
Công chúa nhìn về phía Lưu Phất Lăng thăm dò, Lưu Phất Lăng khẽ gật đầu, công chúa lập tức dặn thị nữ mang đồ ăn lên.
Đồ ăn được mang vào từng đĩa, từng đĩa, nhưng không ai đến gần Lưu Phất Lăng. Tất cả đồ ăn đều được chuyển qua cho hoạn quan Vu An, Vu An kiểm tra từng đĩa rồi mới đặt xuống trước mặt Lưu Phất Lăng.
Sau khi bày các món xong, thị nữ lấy khăn lụa Vân Ca giao cho mình ra, làm đúng theo chỉ thị của Vân Ca.
“Đi mãi lại đi mãi, cùng chàng sinh biệt ly[2]. Mời dùng món đầu tiên.”
[2] Nguyên văn: Hành hành trùng hành hành, dữ quân sinh biệt ly. Trích trong bài thơ Hành hành trùng hành hành, bài thứ nhất trong 19 bài ngũ ngôn cổ thi khuyết danh đời Hán. Tất cả các câu đố sau của Vân Ca đều là lấy từ trong bài thơ này.
Lưu Phất Lăng ngẩn ra một lát, nói với công chúa: “A tỷ, ăn cơm còn phải giải đố sao?”
“Ơ… Hôm nay không phải đầu bếp trong phủ làm, là tỷ cố ý triệu Nhã trù có danh hiệu Trúc công tử trong thành Trường An đến. Nghe nói khi ăn món do người này nấu thường có những chiêu trò mới mẻ không đoán trước được. Bởi vì sợ Nhã trù căng thẳng cho nên tỷ chưa nói là nấu cho hoàng đệ, không ngờ ăn đồ ăn của Nhã trù còn phải chú ý đến trình tự, nếu hoàng đệ không thích thì ta sẽ ra lệnh bỏ câu đố đi.”
Vu An đứng bên cạnh Lưu Phất Lăng cúi xuống bẩm: “Hoàng thượng, nô tài cũng nghe nói đúng như lời công chúa. Nghe đồn vị Nhã trù này rất giỏi dùng ý hoạ, ý thơ, ý ca, ý khúc để phối hợp với từng món ăn. Còn nghe đồn hắn có bình phong trúc, chỉ cần có thể lưu lại thơ từ trên bình phong là được ăn uống miễn phí. Vị hiền lương Hoàng thượng từng triệu kiến là Ngụy Tương đã từng lưu chữ trên đó, thị lang Lân Tử Phong cũng đã làm thơ giấu tên trên đó.”
Thấy Mạnh Giác nhìn mình chằm chằm, Đinh Ngoại Nhân vội lén làm động tác ra hiệu triệu Vân Ca đến không phải chủ ý của hắn mà là ý của công chúa, hắn cũng không thể làm khác được.
Lưu Phất Lăng lắc đầu với công chúa. “Thức ăn ngọt bùi cay đắng, ăn món nào trước, món nào sau, cảm giác cuối cùng sẽ hoàn toàn khác biệt. Chẳng hạn như trước đắng sau ngọt, ngọt càng thêm ngọt. Trước ngọt sau đắng, đắng càng thêm đắng. Gã đầu bếp này hẳn đã tốn rất nhiều công sức, không nên phụ tấm lòng của hắn. Trẫm sẽ nhận đề mục của hắn, giải câu đố hắn đưa ra.”
“Đi mãi lại đi mãi, cùng chàng sinh biệt ly?”
Lưu Phất Lăng vừa suy tư vừa xem xét kĩ càng món ăn trên bàn. Đĩa thức ăn có hình dáng như lá liễu, trong đĩa có một viên tròn nhỏ trong suốt bằng viên trân châu, nhìn như nước mắt lúc chia ly.
Chàng gắp một đũa.
Viên “trân châu” đó vào miêng trơn mướt, chưa kịp nhai đã trôi xuống bụng, sau cảm giác ngọt mát ban đầu, trong miệng từ từ thấm vị đắng. Lưu Phất Lăng ngâm: “Ngắt lá xanh lòng đau như cắt, hận năm nào cũng phải biệt ly. Đĩa đựng món này của Trúc công tử đã dựa theo phong tục bẻ liễu tiễn đưa, món ăn thì ẩn ý như hàng ngàn giọt nước mắt của người ly biệt, đều ngầm có ý đưa tiễn.”
Thị nữ nhìn đáp án Vân Ca đưa cho, vội cười nói: “Chúc mừng Hoàng thượng, tên món ăn đầu tiên của Trúc công tử chính là Tiễn đưa.” Thực ra bất kể câu trả lời có đúng hay không, thị nữ đều sẽ nói là đúng, nhưng Hoàng thượng có thể đoán đúng đương nhiên vẫn tốt hơn.
“Xa nhau hơn vạn dặm, mỗi người một phương trời[3]. Mời dùng món thứ hai.”
[3] Nguyên văn: Tương khứ vạn dư lý, các tại thiên nhất nhai.
Nhìn những ngôi sao nổi trong bát mì như được tỉa bằng bí đỏ, nhưng ăn vào miệng lại hoàn toàn không có vị bí đỏ mà chỉ có vị chát, hoà quyện với vị đắng lúc trước biến thành đắng chát.
Vị chát đầy miệng, Lưu Phất Lăng ngâm thơ trả lời: “Đời người như Sâm Thương, tây đông không thấy mặt.” Do trong lòng có cảm xúc nên chàng ngâm hai câu này rất chậm.
Hai ngôi sao Sâm và Thương dù cùng mọc trên một bầu trời nhưng sao Sâm ở phía tây, sao Thương ở phía đông, sao này mọc thì sao kia đã lặn, vĩnh viễn không được gặp nhau, chẳng phải cũng giống như hai người xa cách chân trời ư?
“Chúc mừng Hoàng thượng, tên món ăn này chính là Sâm Thương.”
…
“Xa cách đã quá lâu, váy áo ngày càng rộng[4]. Mời dùng món thứ năm.”
[4] Nguyên văn: Tương khứ nhật dĩ viễn, y đới nhật dĩ hoãn.
Lưu Phất Lăng hơi ngẩn ngơ, chưa nhìn thức ăn trên bàn đã ngâm: “Sao lại mãi tương tư, chờ đợi váy lục la.”
Sau khi ngâm xong, Lưu Phất Lăng không ăn mà chỉ suy nghĩ đến thất thần, một hồi lâu không nói gì, mọi người cũng không dám lên tiếng, cuối cùng Vu An đánh bạo khẽ gọi một tiếng: “Hoàng thượng.”
Trong mắt Lưu Phất Lăng có vài phần buồn bã, buông mắt nhìn thức ăn trên bàn, gắp một đũa món ăn làm bằng hạt sen và ngó sen. Vị đắng của tim sen giống như vị đắng trong lòng người ly biệt, sợi tơ của ngó sen vẫn vương vấn như người không thể dứt tương tư dù đã chia lìa. “Món ăn này nên gọi làTương tư.”
Thị nữ nhìn tên món ăn, vội nói: “Đúng vậy.”
…
“Mây trôi che nắng sớm, khách tha hương không về[5]. Mời dùng món thứ sáu.”
[5] Nguyên văn: Phù vân tế bạch nhật, du tử bất cố phản.
…
“Nhớ chàng nên sầu héo, năm tháng vội vã trôi[6]. Mời dùng món thứ bảy.”
[6] Nguyên văn: Tự quân linh nhân lão, tuế nguyệt hốt dĩ vãn.
…
Mùi vị của món ăn trước là vị dẫn đường của món ăn tiếp theo, từ đắng sang chát, từ chát sang cay, từ cay sang mát, từ mát sang dịu, từ dịu sang ngọt, cuối cùng chỉ là vị dầu muối thông thường, nhưng sau các vị đậm trước đó, vị dầu muối vẫn ăn hằng ngày lại trở nên hài hoà, ấm áp.
“Lời xưa thôi không nói, gắng ăn uống nhiều hơn[7]. Mời dùng món cuối cùng.”
[7] Nguyên văn: Khí quyên vật phục đạo, nỗ lực gia xan phạn.
Lưu Phất Lăng bưng món cuối cùng lên – một bát cháo ngô, lẳng lặng ăn, không nói một lời.
Công chúa thấp thỏm không yên, tại sao Hoàng thượng không đọc tên món ăn? Chẳng lẽ y tức giận rồi? Cũng đúng, con bé Nhã trù này sao lại đưa bát cháo ngô trăm họ ăn hằng ngày ra cho đủ số? Đang định nghĩ cách cứu vãn tình hình thì nhìn thấy thị nữ có vẻ vui mừng.
Thị nữ lẳng lặng hành lễ với Hoàng thượng, sau đó hai tay dâng tấm lụa ghi tên món ăn cho công chúa rồi lui xuống.
Các cung nữ khác của phủ công chúa không được vào hầu nhìn thấy thị nữ A Thanh đi ra liền lập tức vây lại. “Thanh tỷ tỷ nhìn thấy Hoàng thượng chứ? Tướng mạo ra sao? Hoàng thượng có để ý đến tỷ không?”
A Thanh cười nói: “Các ngươi nghe nhiều chuyện ướt át của tiên hoàng quá rồi đúng không? Đương kim Hoàng đế tính tình thế nào, các ngươi cũng không phải không nghe nói. Thôi đừng có nằm mơ nữa, không phạm sai lầm gì là tốt rồi.”
Một cô gái cầm tay A Thanh, cười nói: “Thanh tỷ tỷ cũng sợ lắm nhỉ, tay đầy mồ hôi này!”
A Thanh nhăn nhó. “Trước khi ăn phải giải đố, giải thì giải, cũng không sao, nhưng câu đố phải may mắn một chút, đằng này toàn những câu thương cảm. Chúng ta đều là nô tỳ trong phủ công chúa, đã thấy không ít tiệc rượu của hoàng thất, nhưng đã bao giờ trong yến tiệc có cháo ngô chưa? Mà tên món ăn này lại càng kỳ đi, tên gì mà lại làVô ngôn, chẳng lẽ lại dở đến mức không nói được gì sao? Đúng là không thể hiểu nổi.” Càng về sau, A Thanh càng sợ Hoàng thượng đoán sai. Nhã trù tâm tư kỳ dị, tâm tư của Hoàng thượng cũng kỳ dị, vạn nhất Hoàng thượng đoán sai, nàng ta căn bản không tự tin mình có thể lấp liếm được. May mà Hoàng thượng quả như lời đồn, thông minh linh hoạt, đoán chính xác toàn bộ.
Công chúa mở tấm lụa ra, thì ra đáp án chính làVô ngôn, thảo nào Hoàng thượng không nói tiếng nào. Sự thấp thỏm của công chúa biến mất, mỉm cười nhìn về phía Hoàng thượng.
Khoé môi Lưu Phất Lăng từ từ nở nụ cười.
Nếu là tri kỷ, cần gì ngôn ngữ? Đã phẩm thức ăn đến đây, người hiểu được đương nhiên một câu không cần phải nói, người không hiểu có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích.
Ngàn lời vạn lời, chung quy người ngày đêm tưởng nhớ kia cũng chỉ có một hy vọng đơn giản nhất, đó là người trong lòng ăn no mặc ấm, có thể chăm sóc chính mình thật tốt.
Món ăn trăm vị đương nhiên lạ lùng kích thích, nhưng ấm áp nhất, ngon nhất thực ra thực ra vẫn là vị dầu muối thông thường. Cũng như chua cay ngọt bùi đắng chát trong cuộc sống, dù có gập ghềnh khúc khuỷu đến mấy thì hy vọng cuối cùng vẫn chỉ là hạnh phúc bình thản nắm tay nhau đi hết cuộc đời.
Vu An trợn mắt, Hoàng thượng đã cười.
Lưu Phất Lăng mỉm cười cảm ơn công chúa: “Đầu bếp rất giỏi, món ăn rất ngon, cảm ơn a tỷ.”
Mạnh Giác tự dưng cảm thấy vô cớ bất an.
Công chúa nhìn Hoàng thượng, chợt thấy chua xót, bỗng nảy ra một ý, chưa suy nghĩ kĩ đã hỏi: “Hoàng đệ thích thì tốt, không biết có muốn triệu kiến Nhã trù Trúc công tử không? Thực ra Trúc công tử…”
Lúc này Mạnh Giác không cẩn thận đụng phải bầu rượu, khiến bầu rượu rơi xuống đất phát ra tiếng động lớn ngắt lời công chúa sắp nói.
Mạnh Giác vội quỳ xuống thỉnh tội.
Lưu Phất Lăng cho y đứng dậy, Mạnh Giác tạ ơn mấy lần mới lui về chỗ ngồi. Đinh Ngoại Nhân đã kịp kéo tay áo công chúa.
Công chúa lập tức giật mình, giờ đây Hoàng thượng còn chưa viên phòng với Thượng Quan Hoàng hậu, nếu tiến cử nữ nhân cho Hoàng thượng, vạn nhất được sủng ái thì chắc chắn sẽ đắc tội với Thượng Quan Kiệt và Hoắc Quang. Hoắc Quang tạm thời chưa nói đến, nhưng công chúa và Thượng Quan Kiệt vốn luôn giao hảo, như cục diện hiện nay, tội gì vác đá đập chân mình?
Công chúa vội cười, lệnh cho ca nữ tấu một khúc nữa, lại truyền vũ nữ vào múa, cố gắng lảng đi chuyện vừa nói.
Sau khi ăn bát cháo, Lưu Phất Lăng nói với công chúa: “Trọng thưởng Nhã trù.”
Công chúa vội vâng lời.
Vu An nhỏ giọng nói: “Nếu Hoàng thích đồ ăn do Nhã trù làm thì chi bằng triệu hắn vào cung làm ngự trù, ngày ngày nấu ăn cho Hoàng thượng.”
Lưu Phất Lăng trầm ngâm không nói.
Mạnh Giác, công chúa, Đinh Ngoại Nhân đều nín thở chờ đợi, Đinh Ngoại Nhân hận đến nỗi muốn giết chết tên thái giám Vu An dám phá hỏng phú quý của hắn.
Sau một lúc lâu, Lưu Phất Lăng mới nhìn xuống, nói: “Thứ người này cần, trẫm không cho hắn được. Để hắn tự do tự tại nấu ăn mới là thật tình tán thưởng hắn.”
Trong lòng Mạnh Giác chấn động, nhất thời có một cảm giác không thể diễn tả bằng lời, vị Hoàng thượng này cho y quá nhiều bất ngờ.
Lưu Phất Lăng lên ngôi khi còn ít tuổi, hoàn toàn không có thực quyền, Hán Vũ Đế lại để lại cho y một cục diện rối rắm. Đối mặt với Hoắc Quang ham quyền thế, khôn ngoan lõi đời, Thượng Quan Kiệt tham lam tàn nhẫn, Tang Hoằng Dương thích công to danh lớn và các quyền thần giương mắt hổ nhìn chằm chằm ngôi vị hoàng đế như Yên Vương, vậy mà Lưu Phất Lăng vẫn có thể duy trì sự thăng bằng một cách khéo léo, phổ biến chính sách cải cách trong gian nan.
Mạnh Giác sớm đã đoán được Lưu Phất Lăng không hề tầm thường, nhưng đến lúc nhìn thấy tận mắt, y vẫn thấy bất ngờ. “Trong thiên hạ, chẳng đất nào không phải là đất của hoàng đế, dân chúng khắp nơi, chẳng người nào không phải là con dân của hoàng đế”, có mấy thiên tử không coi điều này là chuyện đương nhiên?
Sau khi được trọng thưởng, Vân Ca rất kinh ngạc. Chẳng lẽ có người hiểu được những món ăn của nàng? Nghĩ lại một chút, toàn bộ sự kinh ngạc trong lòng nàng biến mất. Những hoàng thân quý trụ trong thành Trường An này từ lâu đã ăn sơn hào hải vị đến chán ngấy nên sẽ thích những gì mới mẻ, có lẽ hình thức giải đố bằng món ăn đã làm cho bọn họ cảm thấy mới lạ. Nàng cũng đã đoán được, dù cung nữ cầm câu đố và đáp án của nàng, nhưng chắc chắn rằng bất kể người ăn có đoán đúng hay không, cung nữ đều sẽ nói là đúng để người ăn cảm thấy vui vẻ.
Hôm nay nàng làm những món này là vì bị tác động bởi lời nói của Hứa Bình Quân. Đã chán làm những món ăn không đúng với ý thích của mình, nàng nhất thời ngẫu hứng nấu ăn vì chính mình để tâm trạng được giải toả, nếu người năm đó không thể ăn thì người nào ăn cũng có gì khác nhau đâu.
Nếu như tri âm có thể dễ gặp như vậy thì thế gian ngàn năm đã không chỉ có một khúc Cao sơn lưu thuỷ, Bá Nha cũng sẽ không đập đàn khi Tử Kỳ qua đời, từ đó cả đời không còn đánh đàn nữa.
Vân Ca và Hứa Bình Quân cáo từ tổng quản phủ công chúa, đi ra theo đường nhỏ, từ xa đã nhìn thấy một đám người đông nghịt quỳ khắp mặt đất bên ngoài cổng chính của phủ công chúa.
Hứa Bình Quân vội thò đầu nhìn ngó, muốn xem rốt cuộc là người nào mà phô trương như vậy.
Rèm xe ngựa đang chậm rãi hạ xuống, Vân Ca chỉ nhìn thấy một đoạn ống tay áo màu đen thêu chỉ vàng.
Nhìn theo cỗ xe ngựa đã đi xa, Hứa Bình Quân thở dài. “Không biết là ai mà có thể khiến cho công chúa đưa ra tận cổng phủ nhỉ? Đáng tiếc là không nhìn thấy.”
Vân Ca mím môi, nói: “Chắc là Hoàng đế. Hình như em nhớ trong sách nói nhà Hán coi màu đen và màu vàng là cao quý, nên đen thêu vàng có lẽ là màu sắc của long bào.”
Hứa Bình Quân kêu một tiếng “Mẹ ơi” rồi lập tức quỳ xuống dập đầu.
Vân Ca bật cười hì hì. “Quả nhiên là người lớn lên dưới chân thiên tử. Đáng tiếc, thiên tử đã đi rồi, con dân Đại Hán tận trung cũng không cần phải dập đầu làm gì.”
Nói xong nàng kéo Hứa Bình Quân dậy, hai người lại cười đùa đi ra khỏi phủ công chúa qua cửa ngách.
Nhìn thấy Mạnh Giác đứng yên lặng bên đường, tiếng cười của Vân Ca lập tức nghẹn lại trong cổ họng.
Dưới ánh mặt trời ngày đông, Mạnh Giác mặc trường bào, đứng nhàn nhã, phong thái phóng khoáng, tư thái phong lưu.
Hứa Bình Quân liếc Vân Ca, lại liếc Mạnh Giác, thấp giọng nói: “Tỷ có việc phải về trước.”
Vân Ca cũng định đi theo Hứa Bình Quân nhưng Mạnh Giác gọi nàng lại: “Vân Ca, huynh có chuyện muốn nói với muội.”
Vân Ca đành dừng lại. “Huynh nói đi.”
“Nếu công chúa lại triệu muội đến nấu ăn thì hãy nghĩ cách từ chối. Huynh đã nói với Đinh Ngoại Nhân, hắn sẽ nói đỡ cho muội.”
Người trước mặt rõ ràng đứng ngay trước mắt nàng, nhưng nàng lại luôn cảm thấy giữa nàng và y có một màn sương mù ngăn cách, tuy gần nhưng lại rất xa.
Vân Ca khẽ gật đầu. “Đa tạ. Hôm nay huynh cũng ở phủ công chúa à? Huynh có ăn món muội làm không? Có ngon không?”
Lúc này đang là chiều đông, ánh nắng vàng nhạt chiếu xuống người Vân Ca. Vân Ca hơi ngẩng mặt, chăm chú nhìn Mạnh Giác, trong đôi mắt đen láy ẩn chưa sự khát khao bừng cháy, cả người nàng cũng giống như một mặt trời nho nhỏ.
Trong lòng Mạnh Giác rung động, rồi y nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nói: “Có ăn, rất ngon!”
“Ngon như thế nào?”
“Đưa thơ vào món ăn, màu sắc đẹp đẽ, mùi vị thơm ngon.”
“Mùi vị thơm ngon? Mùi vị thơm ngon như thế nào?”
“Vân Ca, đồ ăn muội làm rất ngon, nếu nói nữa thì thành ra bắt chước lời người khác.”
“Nhưng muội vẫn muốn nghe huynh nói.”
“Đậm nhạt phù hợp, hương vị đặc sắc, có thể nói tăng một chút thì nồng, giảm một chút thì nhạt.”
Mạnh Giác thấy Vân Ca nhìn mình không chớp mắt, vẻ mặt như có vài phần đau xót, xét lại thì thấy lời mình nói cũng chẳng có gì không ổn, y không khỏi hỏi nàng: “Vân Ca, muội làm sao thế?”
Ban đầu Vân Ca cảm thấy thất vọng, nhưng lại thấy không đúng, sau khi chậm rãi suy xét, sự thất vọng biến mất, lại cảm thấy khiếp sợ. Hít một hơi thật sâu, che giấu tất cả tâm tình, Vân Ca cười lắc đầu. “Không có gì. Mạnh Giác, huynh có bận không? Nếu không bận thì đưa muội về nhà được không? Huynh về Trường An lâu như vậy mà còn chưa tụ tập với bọn muội. Buổi tối chúng ta cùng ăn cơm nhé? Vị…” Vân Ca đưa mắt nhìn quanh. “Vị vương gia đó chắc cũng đã rời khỏi Trường An rồi đúng không?”
Mạnh Giác còn chưa nhận lời, Vân Ca đã tự ý nắm tay y đi về phía trước.
Mạnh Giác muốn rút tay lại, nhưng thân thể y lại làm trái với ý chỉ của y, cứ thế để mặc Vân Ca kéo đi.
Trên đường đi, Vân Ca không ngừng ríu rít nói cười, bất cứ chuyện nào lọt vào mắt nàng rồi được nàng kể ra đều trở thành chuyện hết sức vui vẻ.
“Mạnh công tử.”
Bảo mã hương xa, mặt hoa da phấn, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vén rèm che, Hoắc Thành Quân từ trên xe uyển chuyển bước xuống.
Mạnh Giác đứng bên đường, cười nói với nàng ta.
Vân Ca thấy ánh mắt Hoắc Thành Quân hoàn toàn không nhìn mình, hiển nhiên là mình chẳng hề lọt vào mắt người ta, còn Mạnh Giác hình như cũng đã quên mất sự tồn tại của nàng.
Nàng dứt khoát lặng lẽ lui lại mấy bước, làm bộ như người qua đường, trong lòng bắt đầu chậm rãi đếm một, hai, ba…
Mạnh Giác và Hoắc Thành Quân, một quân tử ôn nhuận, một thục nữ yểu điệu, đứng nói chuyện cũng là một cảnh đẹp.
… Chín mươi tám, chín mươi chín, một trăm.
Ờ, hết thời gian rồi! Mặc dù tam ca là người ngang ngược nhưng có những lời lại rất có lý, không để ý thì mới quên được.
Vân Ca lui lại một bước, lại lui bước nữa, sau đó xoay người chầm chậm chạy đi.
Hai người đang nói nói cười cười kia dường như không hề để ý đến những người qua đường, vậy nhưng lúc này nét cười của một người bỗng rõ ràng hơn một chút, còn tiếng nói cười của người kia thì lại hơi khựng lại.
Vân Ca nấu chính, Hứa Bình Quân phụ bếp, Lưu Bệnh Dĩ phụ trách củi lửa, ba người vừa làm việc vừa cười đùa.
Ba người chen nhau trong căn phòng bếp nho nhỏ rất chật chội, nhưng trong buổi tối mùa đông lại cảm thấy ấm áp.
Hứa Bình Quân tươi cười kể lại những chuyện ở phủ công chúa vào ban ngày, đến đoạn mình lỡ mất cơ hội nhìn thấy Hoàng thượng, nàng ta giậm chân tiếc nuối. “Đều tại Vân Ca, đi chậm như rùa, lúc thì hái trộm một chiếc lá, lúc thì ngắt trộm một đoá hoa, nếu đi nhanh hơn một chút thì chắc chắn đã nhìn thấy rồi.”
Vân Ca tinh nghịch nói: “Tỷ tỷ có mệnh sang quý tột bậc, theo lời của Trương tiên nhân thì chắc chắn tỷ tỷ sẽ lấy một người sang quý tột bậc, mà cao quý nhất thiên hạ chính là Hoàng đế, chẳng lẽ tỷ tỷ muốn làm hoàng phi?”
Hứa Bình Quân liếc Lưu Bệnh Dĩ, tự nhiên thấy bồn chồn, bèn bước tới đòi bôi dầu mỡ lên miệng Vân Ca. “Nha đầu này, để xem sau này còn dám nói lung tung nữa không?”
Vân Ca liên tục cầu xin tha thứ, vừa tránh né xung quanh vừa năn nỉ Lưu Bệnh Dĩ nói đỡ cho nàng.
Lưu Bệnh Dĩ ngồi sau bệ bếp, cười nói: “Huynh sợ tự chuốc lấy hoạ, thôi cứ trông bếp cho an toàn.”
Đúng lúc bàn tay đầy dầu mỡ của Hứa Bình Quân sắp chạm vào mặt Vân Ca, Vân Ca đang cuống cuồng trốn tránh liền đụng thẳng vào một người vừa mở cửa bước vào, chân đứng không vững, bị người đó ôm vào lòng.
Mạnh Giác hơi nghiêng người ngăn cản Hứa Bình Quân, bảo vệ Vân Ca không chút e dè, cười nói: “Thật náo nhiệt, cứ tưởng vừa đến đã có thể ăn cơm, nào ngờ hai đầu bếp còn đang bận đánh nhau.”
Nhìn thấy Mạnh Giác, Hứa Bình Quân tái mặt thu tay về, lặng lẽ lui lại một bước dài.
Vân Ca đỏ mặt, nhảy ra khỏi vòng tay Mạnh Giác, cúi đầu nói: “Chỉ là rau dưa hằng ngày, không cần phải cầu kỳ, một lát là xong ngay thôi.”
Vân Ca vội vã quay đi thái rau, dáng vẻ nghiêm trọng không biết rằng khoé miệng mình đã bất giác cong lên, trên gương mặt chưa hết xấu hổ xuất hiện một nụ cười.
Ánh mắt Lưu Bệnh Dĩ nhìn thoáng qua gương mặt Vân Ca rồi lại nhìn về phía Mạnh Giác, không ngờ Mạnh Giác đang mỉm cười nhìn y, rõ ràng là nụ cười rất ôn nhuận nhưng Lưu Bệnh Dĩ lại cảm thấy như đang châm chọc.
Ánh mắt hai người chạm nhau rồi cùng dời đi, cười nói như thường.
Sau khi ăn xong, Lưu Bệnh Dĩ xung phong nhận nhiệm vụ rửa bát, Vân Ca ở bên cạnh phụ giúp, nói là đun nước nhưng thực ra lại hi hi ha ha nghịch nước.
Hứa Bình Quân muốn đến gần nhưng lại do dự, dựa vào cánh cửa, yên lặng nhìn Lưu Bệnh Dĩ lúc thì cau mày, lúc thì cười to.
Mạnh Giác đi đến bên cạnh Hứa Bình Quân, nàng ta lập tức đứng thẳng lên.
Mạnh Giác không hề để ý, mỉm cười, xoay người định đi. Hứa Bình Quân do dự một lát, gọi Mạnh Giác lại: “Mạnh đại ca, muội…” Song nàng ta không nói tiếp được.
Dưới ánh nến lờ mờ, nụ cười của Mạnh Giác hơi lay động. “Sau chuyện của Âu Hậu gia, muội sợ huynh cũng là chuyện bình thường.”
Hứa Bình Quân không thể phủ nhận cảm xúc trong lòng mình, càng không dám đối mặt với chân tướng của chuyện này, cho nên tất cả chắc chắn đều đúng như lời Trương tiên nhân, là số mệnh!
Hứa Bình Quân cười gượng, những thứ đã chôn giấu lại được vùi sâu hơn một chút, nhìn Lưu Bệnh Dĩ và Vân Ca. “Muội và Bệnh Dĩ biết nhau từ nhỏ, nhưng có lúc lại cảm thấy mình giống như một người ngoài, không thể đi vào thế giới của huynh ấy. Còn huynh và Vân Ca?”
Mạnh Giác mỉm cười không đáp, hỏi ngược lại: “Tấm lòng của muội vẫn không thay đổi?”
Hứa Bình Quân gật đầu thật mạnh, nếu trên đời này có gì nàng ta có thể khẳng định thì đó chính là điều này.
“Lần đầu tiên muội gặp huynh ấy, bởi vì ở nhà bị ấm ức nên trốn ra sau đống củi khóc trộm. Huynh ấy ngồi xuống trước mặt muội, hỏi vì sao muội khóc. Nụ cười của huynh ấy rất ấm áp, thật sự giống như là ca ca của muội, cho nên muội lập tức vừa khóc vừa nói với một người mới gặp lần đầu tiên. Rất nhiều năm rồi, huynh ấy vẫn ở bên cạnh muội, cha muội say ngã ở bên ngoài, huynh ấy giúp muội cõng cha về nhà. Mẹ muội mắng muội, huynh ấy sẽ an ủi muội, dẫn muội ra ngoài trộm khoai lang nướng ăn. Lúc ăn Tết, biết mẹ muội sẽ không mua đồ cho muội, huynh ấy cố ý để dành tiền cho muội mua hoa lụa đeo. Lúc muội không làm được việc nhà, huynh ấy sẽ giúp muội chẻ củi, gánh nước. Mỗi lần nghĩ đến huynh ấy, muội đều cảm thấy bất kể có khổ đến mấy muội cũng có thể chịu được, tủi thân đến mấy cũng không sợ. Huynh nói muội có thay đổi được không?”
Mạnh Giác cười. “Hình như không dễ.”
Hứa Bình Quân thở dài. “Bây giờ dù mẹ không ép muội xuất giá nhưng muội cũng không thể ở nhà cả đời.”
Trong nhà đột nhiên có tiếng cười vang, Hứa Bình Quân và Mạnh Giác đều đưa mắt nhìn vào trong.
Không biết Vân Ca và Lưu Bệnh Dĩ đang nói gì, hai người đều cười gập cả bụng.
Một chậu bát đũa, rửa một hồi lâu mới được hai ba cái. Hình như Lưu Bệnh Dĩ muốn bảo Vân Ca đi ra vì đã không giúp được gì lại còn vướng chân vướng tay, Vân Ca lại chơi xấu không chịu đi, không ngừng cười đùa. Lưu Bệnh Dĩ vừa bực vừa buồn cười, tiện tay nhúm một ít tro bếp bôi lên mặt Vân Ca.
Hứa Bình Quân lén nhìn Mạnh Giác, thấy Mạnh Giác vẫn cười mơ hồ như cũ, vẻ mặt chẳng có gì là không vui.
Nàng ta thầm đau lòng, đang định đi vào nhà, chợt nghe thấy Mạnh Giác nói: “Muội có biết Dịch Đình lệnh Trương Hạ không?”
“Đã gặp mấy lần. Trương đại nhân từng là quan trên của cha muội. Bệnh Dĩ cũng biết ông ấy, muội nhớ khi còn bé Trương đại nhân đối với Bệnh Dĩ rất tốt, nhưng Bệnh Dĩ rất ít đến gặp ông ấy, dần dần lại trở nên xa lạ.”
“Nếu nói trong lòng Bệnh Dĩ còn có người thân nào là bề trên thì chỉ có thể là Trương Hạ.”
Hứa Bình Quân cảm thấy không thể tin được nhưng lại không thể không tin lời Mạnh Giác, trong lòng ngạc nhiên pha lẫn nghi ngờ, thắc mắc vì sao Mạnh Giác lại nói chuyện này với nàng ta.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi thì cũng đã đến giờ đi ngủ, Mạnh Giác nói: “Huynh về đây, tiện đường đưa Vân Ca về nhà.”
Vân Ca cười kêu lên: “Vài bước đường mà cũng phải đưa sao?”
Hứa Bình Quân cúi đầu không nói gì.
Lưu Bệnh Dĩ đứng dậy, nói: “Vài bước đường cũng là đường, bọn muội là nữ nhi, Mạnh Giác đưa Vân Ca về, còn tôi đưa Bình Quân về.”
Bốn người ra cửa, hai người rẽ trái, hai người rẽ phải.
Không giống như khi ở cùng nhau vừa cười vừa nói, lúc này tất cả đều yên lặng.
Tới cửa nhà Vân Ca, Mạnh Giác lại không định đi. Y không đi, Vân Ca cũng không giục y, hai người im lặng đứng nhìn nhau.
Vân Ca không biết vì sao, nàng có thể cười nói với Lưu Bệnh Dĩ, nhưng với Mạnh Giác, nàng lại cảm thấy không biết nói gì cho phải.
Đứng một hồi, Mạnh Giác đưa cho Vân Ca một thứ.
Vân Ca nhìn dưới ánh trăng, thì ra là một cây trâm.
Cây trâm này rất đơn giản, nguyên liệu chỉ là vàng và bạc nhưng được chế tạo rất kỳ công. Trên cây trâm có hai đoá hoa nhỏ, một vàng một bạc, uốn lượn cạnh nhau, trông hết sức sống động, lúc này ánh trăng trên đầu lay động, càng làm nổi bật sự uyển chuyển, vấn vít.
Vân Ca nhìn nụ cười nhàn nhạt của Mạnh Giác, tim đập thình thịch. “Có trâm mẫu đơn, trâm phù dung, nhưng ít khi thấy trâm kim ngân, có điều trông nó rất khác lạ, lại rất dễ nhìn, huynh tặng muội à?”
Mạnh Giác mỉm cười nhìn bốn phía xung quanh. “Chẳng lẽ ở đây còn có người khác?”
Vân Ca cầm cây trâm đứng một hồi rồi đưa trả cây trâm cho Mạnh Giác, cúi đầu nói: “Muội không thể nhận được.”
Trong mắt Mạnh Giác dần dần toả ra ánh sáng lạnh lẽo, nhưng nụ cười trên mặt không thay đổi, giọng nói cũng vẫn ấm áp như gió xuân: “Vì sao?”
“Muội… muội… tóm lại là muội không thể nhận được.”
“Triều đình tuyên án còn có lý do, huynh không muốn làm một người thụ hình mà không rõ nguyên nhân, muội phải nói với huynh vì sao lại tuyên án huynh có tội?”
Trong lòng Vân Ca như bị buộc một sợi dây nhỏ bé, mỗi một từ Mạnh Giác nói ra đều như kéo giật sợi dây khiến lòng nhói đau, song Vân Ca không có cách nào trả lời y, chỉ có thể yên lặng.
“Vì Lưu Bệnh Dĩ?”
Vân Ca đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mạnh Giác. “Huynh…” Nhìn thấy ánh mắt Mạnh Giác, nàng lại cúi đầu. “Tại sao huynh biết?”
Mạnh Giác cười mỉa mai. “Muội đã bí mật làm nhiều việc cho y? Huynh không phải không có mắt. Nhưng huynh không hiểu, rốt cuộc muội đang nghĩ gì? Nếu nói muội có ý, tại sao muội lại nhường nhịn Hứa Bình Quân? Nếu nói muội vô tình, tại sao muội lại thế này?”
Vân Ca cắn môi không nói.
Mạnh Giác chăm chú nhìn Vân Ca, không chịu nhận lại cây trâm trong tay Vân Ca, cũng không chịu đi, ngược lại còn chỉnh trường bào, ngồi xuống bậc cửa, vỗ vào vị trí bên cạnh. “Ngồi xuống đây, từ từ nghĩ đi, còn mấy canh giờ nữa mới đến sáng.”
Vân Ca đứng một lát rồi ngồi xuống bên cạnh y. “Huynh muốn nghe một câu chuyện không?”
Mạnh Giác không nhìn nàng, chỉ chăm chú nhìn bầu trời đêm. “Đêm còn rất dài, mà huynh thì rất kiên nhẫn.”
Vân Ca cũng ngẩng đầu nhìn lên không trung, trời đêm nay lại đầy sao. “Muội rất thích sao, muội biết tất cả mọi ngôi sao, bọn chúng là bạn của muội, biết hết tâm sự của muội. Trước kia muội đã nói với huynh là muội và Lưu Bệnh Dĩ biết nhau từ lúc còn rất nhỏ, thực ra… thực ra muội và huynh ấy mới gặp nhau có một lần, muội đã tặng huynh ấy một chiếc giày đính trân châu, bọn muội còn có hẹn ước nhưng có lẽ vì năm đó còn quá nhỏ, lại chỉ gặp mặt một lần, nên huynh ấy đã quên hết rồi.”
Khi Mạnh Giác nghe thấy chuyện hẹn ước bằng giày đính trân châu, hai mắt y chợt sâu thêm một tầng, như thể màn đêm tối tăm vừa vỡ vụn trong mắt y.
“Muội không biết vì sao muội vẫn không chịu chính miệng hỏi huynh ấy, có lẽ là vì sự e thẹn và thất vọng của nữ nhi, huynh ấy đã quên muội rồi, vậy mà muội còn… Bệnh Dĩ đại ca rất tốt, nhưng huynh ấy không giống người trong lòng muội.”
“Vậy trong lòng muội, y nên như thế nào?”
“Nên… Huynh ấy… nên nhớ muội, giống như…” Vân Ca nghẹn lời, nghĩ một hồi lâu mới thì thào nói: “Chỉ là một loại cảm giác, muội không nói rõ được.”
Vân Ca lại đưa cây trâm tới trước mặt Mạnh Giác. “Muội là người đã có hôn ước, không thể nhận đồ của huynh.”
Mạnh Giác không nói một lời, thoải mái nhận lại cây trâm.
Bàn tay đột nhiên trống rỗng, trong lòng Vân Ca có một thoáng mất mát, không ngờ Mạnh Giác nhìn nàng một lát rồi cắm cây trâm lên búi tóc nàng.
Vân Ca ngơ ngác tròn mắt nhìn Mạnh Giác, Mạnh Giác đứng dậy rời đi. “Có phải huynh cầu hôn muội đâu, muội cần gì phải vội vã trốn tránh? Muội không muốn biết huynh rốt cuộc là ai sao? Ngày mai huynh dẫn muội đi gặp một bậc bề trên. Không cần căng thẳng, chỉ là uống chén trà, trò chuyện một hồi thôi. Huynh đã làm sai vài chuyện, hơi sợ đi gặp người ấy, cho nên mới muốn dẫn một người bạn đến. Thúc ấy thấy huynh đi cùng bạn thì chắc sẽ khó nói nặng lời. Cây trâm này coi như quà cảm ơn ngày mai, ngày mai muội nhớ cài nó.” Lời còn chưa nói xong, người đã đi xa.
Vân Ca thất thần nhìn về hướng y biến mất, rất lâu sau, nàng vô lực tựa vào cánh cửa.
Trời cao trên đầu sâu thẳm xa xăm, từng ngôi sao vẫn giống như trăm ngàn ngày trước.
Nàng không rõ trong lòng mình rốt cuộc là buồn nhiều hơn hay vui nhiều hơn.
***
Mạnh Giác dẫn Vân Ca rẽ ngang rẽ dọc trong khu phố phồn hoa nhất thành Trường An, hồi lâu sau mới đi tới một toà phủ đệ ở sâu trong ngõ nhõ.
Chỉ cách vài bước chân, cách một bức tường, nhưng bởi vì bố cục xảo diệu, một bên là phồn hoa vạn trượng, một bên lại là cây cối xanh tốt, cảm giác như hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Vân Ca nhỏ giọng nói: “Thường nhân ẩn cư trong núi, cao nhân ẩn cư giữa đô thành, thúc thúc của huynh không dễ ứng phó đâu.”
Mạnh Giác trấn an Vân ca: “Không cần lo lắng, Phong thúc thúc không có con cái, lại rất thích con gái, nhất định sẽ rất thích muội. Chỉ sợ đến lúc đó còn tốt với muội hơn huynh.”
Trong nhà không lạnh cũng không nóng, ngoài bàn ghế chỉ có một chiếc giá bằng gỗ đàn hương, tầm nhìn rất rộng rãi.
Bên trên giá gỗ đàn hương bày đầy hoa thuỷ tiên, cả phòng ngập tràn hương thơm dịu dàng.
“Vân Ca, muội ở đây chờ nhé, huynh đi gặp thúc thúc. Bất kể xảy ra chuyện gì, nghe thấy điều gì, muội chỉ cần mỉm cười là được.” Mạnh Giác dặn Vân Ca một câu rồi xoay người đi.
Vân Ca đi tới bên cạnh giá gỗ, tỉ mỉ quan sát các loài hoa thuỷ tiên khác nhau.
Tiếng nói chuyện xa xa truyền đến, nhưng cách quá xa, Vân Ca lại không tiện nghe trộm cho nên vẫn chưa nghe rõ, chỉ thấy giọng nói cực kỳ nghiêm khắc, hình như đang răn dạy Mạnh Giác.
“Làm ăn khó tránh khỏi phải qua lại với quan lại, nhưng dù thế nào cũng không được can dự vào sự tranh chấp đảng phái trong triều đình nhà Hán hiện nay. Cháu kết giao với những người nào ở Trường An? Hơi một tí đã bỏ ngàn vàng, thậm chí vạn vàng làm gì? Vì sao lại bí mật buôn quặng sắt đến nước Yên? Đừng nói với ta là làm ăn, ta chưa thấy cháu thu về được đồng nào! Còn những thứ đồ cổ đồ ngọc đó đi đâu? Đừng tưởng rằng ta bị ốm nên không biết gì hết. Tiểu Giác, cháu làm việc như thế, ta có ốm đau đến mấy cũng không thể yên tâm giao chuyện làm ăn cho cháu được. Tiền tài đích xác có thể trải đường quyền thế, nhưng cũng…”
Nhìn thấy trong nhà có người, người đó đột nhiên dừng lại. “Tiểu Giác, cháu dẫn bạn đến à? Sao không nói trước với ta?”
Vốn trong lòng không vui, nhưng nhìn thấy nữ tử này, tuy chỉ thấy một bên mặt nhưng lại như hoa trên hồ, mây trong khe núi, nhẹ nhàng linh động, tinh khiết lung linh, đứng bên thuỷ tiên thanh khiết nhưng chẳng những không thua kém mà lại càng như hoa như ngọc. Tuy sắc mặt vẫn nghiêm khắc nhưng sự không vui trong lòng ông đã vơi bớt vài phần.
Vân Ca nghe thấy tiếng bước chân đến cửa, bèn dịu dàng xoay người lại cười thi lễ. “Vân Ca bái kiến thúc thúc.”
Mạnh Giác giới thiệu: “Phong thúc thúc, đây là Vân Ca.”
Vân Ca lại cười, cung kính thi lễ.
Không biết Phong thúc thúc mắc bệnh gì, sắc mặt thoạt nhìn vàng như nghệ, có điều tinh thần còn tốt.
Phong thúc thúc nhìn chằm chằm cây trâm trên búi tóc Vân Ca vài lần, quan sát Vân Ca thật kĩ rồi bảo Vân Ca ngồi xuống, vừa mở miệng đã hỏi: “Vân Ca, cháu là người ở đâu?”
“Cháu không biết. Từ nhỏ cháu đã theo cha mẹ chạy đông chạy tây, ở nơi này một hồi, ở nơi khác một hồi. Cha mẹ cháu đều là người thích mạo hiểm và những chuyện mới lạ, cho nên gia đình cháu đã đi qua rất nhiều nước, cũng từng ở rất nhiều nước, không biết nên coi mình là người ở đâu nữa. Cháu có nhà ở rất nhiều quốc gia Tây Vực, ở tái bắc cũng có.”
Phong thúc thúc lộ ra nụ cười hiếm thấy. “Cháu nói tiếng Hán tốt như vậy, chắc ở nhà cha mẹ cháu cũng đều nói tiếng Hán?”
Vân Ca ngẩn ra một lát rồi gật đầu.
Đúng vậy! Tại sao nàng chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này? Dù cha mẹ biết nói rất nhiều thứ tiếng nhưng khi ở nhà đều nói chuyện với nhau bằng tiếng Hán. Bây giờ nghĩ lại, tập tục trong nhà cũng đều là phong tục của người Hán, nhưng cha mẹ lại chưa bao giờ đến Đại Hán?
Vẻ mặt Phong thúc thúc nãy giờ vẫn nghiêm túc chợt trở nên nhu hoà. “Cháu có huynh trưởng không?”
“Cháu có hai ca ca.”
Phong thúc thúc hỏi: “Đại ca của cháu tên là gì?”
Vân Ca do dự một lát rồi nói: “Tên của đại ca cháu là một chữ Dật.”
Nét cười của Phong thúc thúc càng rõ hơn, vẻ mặt cũng nhã nhặn hơn. “Bây giờ đại ca cháu vẫn khoẻ chứ?”
“Huynh ấy lớn hơn cháu rất nhiều. Lúc cháu sinh ra thì huynh ấy đã trưởng thành, thường đi xa nhà, cũng hai ba năm rồi cháu không gặp huynh ấy. Có điều huynh ấy rất giỏi, cho nên chắc chắn tình hình của huynh ấy vẫn rất tốt.”
“Mẹ cháu… mẹ cháu vẫn khoẻ chứ?”
“Vẫn khoẻ ạ.”
Mặc dù từ nhỏ Vân Ca đã được dặn rằng không được tuỳ tiện nói với người khác những tin tức của người nhà, nhưng những câu hỏi của Phong thúc thúc đều không quan trọng, huống hồ Phong thúc thúc lại là bề trên của Mạnh Giác. Nếu là nàng dẫn Mạnh Giác về nhà, e là mẹ cũng sẽ hỏi hết chuyện này chuyện nọ, ai cũng như vậy, nên Vân Ca cũng tự nhiên trả lời.
Phong thúc thúc không nói gì nữa, chỉ chăm chú nhìn Vân Ca, vẻ mặt như buồn như vui.
Mặc dù sự yên lặng trong phòng hơi kỳ lạ, ánh mắt Phong thúc thúc nhìn Vân Ca chằm chằm cũng khiến nàng thấy có chút không thoải mái, nhưng nàng nhớ lời dặn của Mạnh Giác, vẫn chỉ ngồi mỉm cười.
Rất lâu sau, Phong thúc thúc khẽ thở dài, hỏi rất nhã nhặn: “Cây trâm trên búi tóc của cháu là do Tiểu Giác tặng à?”
Dù là người không câu nệ tiểu tiết, mặt Vân Ca cũng không khỏi đỏ lên, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Mạnh Giác đi tới bên cạnh Vân Ca, cầm tay Vân Ca đứng lên. Vân Ca rút ra mấy lần mà không được, Mạnh Giác càng nắm chặt hơn.
Mạnh Giác thi lễ với Phong thúc thúc. “Thúc thúc, cháu và Vân Ca còn có việc cần làm, nếu thúc thúc không có việc gì khác cần dặn dò thì chúng cháu xin cáo lui trước.”
Phong thúc thúc chăm chú nhìn Mạnh Giác và Vân Ca tay nắm tay, vai kề vai, nhất thời không nói gì, hình như nhớ tới chuyện gì đó, vẻ mặt hơi ngẩn ngơ đau buồn, trong mắt lại lộ vẻ mừng rỡ, hoà nhã nói: “Hai đứa đi đi.” Rồi lại cố ý nói với Vân Ca: “Cứ coi nơi này như nhà mình, có thời gian thì thường xuyên đến chơi, nếu Tiểu Giác bắt nạt cháu, nhớ đến nói với ta.”
Phong thúc thúc nói như thể một bề trên của Mạnh Giác tán thành quan hệ giữa Vân Ca và Mạnh Giác, Vân Ca có chút khó xử, có chút ngượng ngùng, chỉ có thể mỉm cười gật đầu.