Trong xe là Thượng Quan Tiểu Muội, hoàng hậu nhà Hán.
Thượng Quan Tiểu Muội chưa đến sáu tuổi đã vào cung, đây là lần đầu tiên nàng ta rời khỏi cung điện nặng nề trong thành Trường An.
Từ nhỏ nàng đã được dạy bảo, nhất cử nhất động đều phải hợp với thân phận hoàng hậu, phải dịu dàng, đoan trang sang trọng, phải tươi cười thân thiết, lại không được cười quá mức. Nhưng bây giờ, nàng ta không thể khắc chế được sự hưng phấn của mình, không kìm được cười toe toét.
Không ngờ Hoàng đế đại ca lại sai người tới đón nàng ta đến Ôn Tuyền cung, nàng ta sắp được nhìn thấy Hoàng đế đại ca rồi.
Mặc dù sống trong hậu cung, nhưng nàng ta cũng hiểu sơ sơ về mâu thuẫn giữa gia gia, ngoại tổ phụ và Hoàng thượng.
Nàng ta biết mình bị gia gia và ngoại tổ phụ ép gả cho Hoàng thượng, thậm chí nàng ta còn có thể nhìn thấy sự chán ghét và đề phòng trong mắt đám thái giám xung quanh Hoàng thượng. Nhưng người nên ghét nàng ta nhất là Hoàng thượng lại chưa bao giờ nói với nàng ta một câu lạnh lùng nào, thậm chí còn dặn dò Vu An phải bảo vệ nàng ta.
Chàng luôn giữ một khoảng cách với nàng ta. Chàng không bao giờ đến gần nàng ta, nàng ta cũng không bao giờ dám đến gần chàng, nhưng nàng ta có thể cảm nhận được sự thông cảm của chàng ẩn sau vẻ ngoài hờ hững xa cách.
Trong cả hoàng cung, có lẽ chỉ có chàng hiểu rõ sự đau khổ của nàng ta, hiểu rõ nàng ta cũng căm thù vị trí hoàng hậu, khát vọng của nàng ta không phải là mẫu nghi thiên hạ. Thậm chí, nhiều lúc nàng ta nghĩ, nếu không phải vì vị trí hoàng hậu, khi nàng ta chỉ gọi chàng là đại ca chứ không phải hoàng đế đại ca, chàng sẽ đối xử với nàng ta hoàn toàn khác.
Sau khi gia gia qua đời, những người trong cung vừa cười trên nỗi đau của người khác trước sự diệt vong của gia tộc Thượng Quan, vừa sợ hãi nàng ta hơn vì ngoại tổ phụ Hoắc Quang của nàng ta. Nàng ta biết mình trong mắt bọn họ chỉ là một người bạc bẽo. Nàng ta rất thân mật với ngoại tổ phụ, thân mật đến mức dường như đã hoàn toàn quên mất nguyên nhân cái chết của gia gia, phụ thân, mẫu thân và huynh đệ mình.
Nhưng đây không phải là quy luật sinh tồn trong hoàng gia hay sao? Phải học cách quên, học được cách làm như tất cả đều bình thường.
Huống chi nàng ta tin tưởng, kết cục của họ Hoắc nhất định sẽ không tốt hơn họ Thượng Quan, nàng ta nhất định phải sống, sống để chờ đợi ngày đó đến, nàng ta phải tận mắt thấy được kết cục của họ Hoắc.
Khi nàng ta có thể quang minh chính đại tế bái phụ mẫu, nàng ta sẽ kể lại thật chi tiết cho họ nghe, để họ được an nghỉ dưới suối vàng.
Thượng Quan Tiểu Muội vẫn nhìn ra bên ngoài qua khe rèm. Khi phát hiện xe không đi theo đường chính đến Ôn Tuyền cung mà lại rẽ vào một đường nhánh, Thượng Quan Tiểu Muội vội vén rèm lên, hỏi: “Chuyện gì thế? Không phải đi gặp Hoàng thượng sao?”
Thái giám Thất Hỷ trả lời với giọng bình thản: “Hoàng thượng ở một biệt viện trong núi.”
Thượng Quan Tiểu Muội không hiểu, nhưng biệt viện này là nơi ở của thị vệ hoặc thái giám, tại sao Hoàng thượng lại ở đó? Trong lòng đầy thắc mắc nhưng vì hiểu rõ, những thái giám này sẽ không cho nàng ta biết bất cứ tin tức nào về Hoàng thượng, nàng ta đành hạ rèm xuống.
Đến mấy tòa viện không lớn không nhỏ, không tráng lệ mà lại thanh tịnh, tao nhã, rất giống những nhà dân nàng ta nhìn thấy bên đường, Thượng Quan Tiểu Muội đột nhiên cảm thấy bộ y phục hoa lệ và búi tóc cầu kỳ của mình có gì đó không ổn. Trước khi ra cửa đã mất rất nhiều thời gian chải chuốt tỉ mỉ, thế nhưng khi đến đây, nàng ta lại cảm thấy vẻ ngoài của mình không hợp với khung cảnh nơi này.
Thất Hỷ dẫn Thượng Quan Tiểu Muội tới vườn sau, chỉ vào ngôi nhà trước mặt, nói với nàng ta: “Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng đang ở trong này, nô tài chỉ dẫn đường đến đây thôi.”
Nói xong, hắn hành lễ, không chờ Thượng Quan Tiểu Muội lên tiếng đã tự ý rời đi.
Thượng Quan Tiểu Muội đưa mắt nhìn lại. Mấy cây mai trắng đang nở rộ, mấy cành mai đâm chéo qua cửa sổ. Một nam một nữ đang ngồi đánh cờ gần đó. Lúc này đã sắp đến hoàng hôn, nắng chiều nghiêng nghiêng chiếu vào cửa sổ, trong nắng chiều mỏng manh như cánh ve, hoa mai rực rỡ, bóng người thấp thoáng, đẹp tựa tranh vẽ.
Thượng Quan Tiểu Muội không thể cất bước, ngơ ngác nhìn rất lâu, đến tận lúc Vu An phía trước khẽ ho vài tiếng, nàng ta mới bừng tỉnh.
Vu An thi lễ với Thượng Quan Tiểu Muội. Thượng Quan Tiểu Muội vội bảo Vu An đứng dậy rồi hỏi một câu rất thiếu suy nghĩ: “Cô gái kia là ai?”
Vu An cười, nói: “Hoàng thượng sai người đón nương nương đến chính là muốn để Vân cô nương gặp nương nương một lát.”
Vu An không dùng hai chữ bái kiến, hơn nữa còn nói là để Vân cô nương gặp nàng ta một lát chứ không phải để Hoàng hậu gặp Vân cô nương một lát. Vu An là một người tinh quái trong cung, y tuyệt đối không thể nói sai nghiêm trọng như vậy được.
Thượng Quan Tiểu Muội vô cùng kinh ngạc, chỉ biết nhìn Vu An chằm chằm.
Vu An dù hơi cúi đầu nhưng lại không tránh né ánh mắt của Thượng Quan Tiểu Muội, vẻ mặt vẫn tươi cười.
Thượng Quan Tiểu Muội gật đầu: “Đa tạ Vu Tổng quản nhắc nhở, bản cung hiểu rồi.”
Sau khi bước vào trong, Thượng Quan Tiểu Muội định thi lễ với Lưu Phất Lăng, Lưu Phất Lăng vẫy tay bảo nàng ta lại gần. Thượng Quan Tiểu Muội định mở lời nhưng khi nhìn người con gái ở phía đối diện, nàng ta lại do dự không thể nói thành lời.
Lòng Thượng Quan Tiểu Muội chùng xuống thêm một nấc. Một hoàng đế tôn quý, vậy mà ngay cả giới thiệu hoàng hậu của mình cũng khó xử như thế.
Nhìn thấy một tiểu cô nương mặc y phục hoa lệ đi vào, Vân Ca thuận miệng hỏi Lưu Phất Lăng: “Huynh có khách à?”
Nhìn thấy thần sắc của Lưu Phất Lăng, lại nhìn kỹ trang phục của tiểu cô nương nọ, ước chừng mười hai, mười ba tuổi, Vân Ca đột nhiên hiểu ra, gượng cười đứng dậy thi lễ với Thượng Quan Tiểu Muội: “Dân nữ Vân Ca bái kiến Hoàng hậu nương nương.”
Lưu Phất Lăng cầm cánh tay Vân Ca không cho nàng quỳ xuống. “Tiểu Muội chưa đến sáu tuổi đã vào cung, huynh coi cô ấy như tiểu muội, muội không cần đa lễ với cô ấy…”
Thượng Quan Tiểu Muội vỗ tay cười duyên. “Hoàng đế đại ca phái người đón thiếp đến chơi, thiếp còn nghĩ, chỉ là một ngọn núi, nhiều cây hơn thành Trường An một chút, có gì vui mà chơi chứ? Không ngờ còn có một tỷ tỷ xinh đẹp như vậy. Tỷ cũng đừng học những người đó, rõ ràng cao hơn muội mà cứ thích làm cho mình thấp đi một nửa, làm muội cũng ngại không muốn nhiều lời, không biết muội buồn bực thế nào đâu.”
Tiểu Muội vốn đã nhỏ nhắn, lời nói lúc này lại ngây thơ, vẻ mặt mừng rỡ, càng có vẻ trẻ con, bốn phần tinh nghịch, sáu phần đáng yêu, hóa giải không ít sự khó xử giữa ba người.
Vân Ca biết Lưu Phất Lăng sợ nàng luôn nghĩ đến chuyện rời đi, cho nên trực tiếp gọi Tiểu Muội đến để tỏ rõ tấm lòng với nàng. Thực ra không phải nàng không hiểu. Vu An nói bóng nói gió, cả công khai cả ngấm ngầm kể không ít về chuyện năm đó, nàng biết tình cảnh của Lưu Phất Lăng khi ấy rất gian nan, hiểu rõ sự bất lực của chàng, cũng biết rõ bao năm nay chàng vẫn không có nữ nhân nào, cho nên đã gần hai mươi mốt tuổi mà vẫn chưa có con nối dõi. Nhưng mỗi khi nghĩ đến việc chàng là hoàng thượng, còn có một hoàng hậu, nàng luôn có một cảm giác rất lạ.
Thấy Tiểu Muội vẫn đứng, Vân Ca liền chỉ vào chỗ mình vừa ngồi. “Mời Hoàng hậu ngồi.”
Tiểu Muội liếc Lưu Phất Lăng, cười rồi ngồi xuống. Ngay cả trong đại lễ gia phong hoàng hậu năm Tiểu Muội sáu tuổi, chàng cũng không ngồi bên cạnh nàng ta. Thật không ngờ đây lại là lần đầu tiên nàng ta và Lưu Phất Lăng ngồi đối điện với nhau.
Tiểu Muội nói với Vân Ca: “Muội tên là Thượng Quan Tiểu Muội, Vân tỷ có thể gọi muội là Tiểu Muội.”
Lưu Phất Lăng gật đầu cười với Tiểu Muội. Trong lòng Thượng Quan Tiểu Muội bỗng có một cảm giác khó diễn tả, thì ra ngoài vẻ lãnh đạm, huynh ấy cũng biết cười.
Lưu Phất Lăng muốn kéo Vân Ca ngồi xuống bên cạnh mình, Vân Ca nghiêng người định né tránh. Trước giờ vẫn luôn chiều ý nàng, lần này Lưu Phất Lăng lại nhất quyết không chịu nhường nàng, không cho nàng đứng bên dưới, nhất định bắt nàng ngồi xuống cạnh mình. Một người kéo, một người tránh, hai người đều hết sức cố chấp, người Vân Ca hết nghiêng bên nọ lại ngả bên kia.
Hai người đang giằng co, thấy Tiểu Muội nhìn họ chằm chằm, Vân Ca chợt xấu hổ, chỉ có thể nghe theo Lưu Phất Lăng, ngồi xuống bên chàng.
Lưu Phất Lăng nói với Tiểu Muội: “Nàng tới đúng lúc lắm. Hôm nay Vân tỷ của nàng đánh cờ thua, lát nữa phải xuống bếp nấu ăn. Tay nghề của tỷ ấy rất giỏi, sau khi ăn xong, chỉ sợ nàng sẽ không còn muốn ăn các món trong cung nữa.”
Vân Ca bất mãn nói: “Nấu ăn thì nấu ăn, sao lại nói muội thua cờ? Vẫn còn chưa đánh xong, thắng bại còn khó phân mà.”
Tiểu Muội nhìn bàn cờ, cờ vừa đánh đến trung cuộc, nói thắng thua đúng là hơi sớm. Nhưng từ thế cờ hiện nay có thể đoán được quân đen đã mấy lần cố ý lộ sơ hở cho quân trắng, hiển nhiên là muốn nhường quân trắng thắng. Quân trắng lại luôn lỡ mất cơ hội vì trong lòng không đủ tàn nhẫn. Thực lực của quân đen và quân trắng chênh lệch quá xa, đúng là không cần đánh tiếp cũng biết được kết quả cuối cùng.
Thấy Tiểu Muội cúi đầu nhìn bàn cờ chằm chằm, Vân Ca nói: “Xem ra Tiểu Muội đánh cờ rất giỏi, từ bàn cờ đã suy đoán được tình hình trước đó, điều này còn khó hơn phán đoán cục diện tiếp theo.”
Tiểu Muội ngẩng đầu cười. “Trong cung có học một chút, chủ yếu là để giết thời gian chứ thật ra muội cũng không hiểu rõ lắm. Hoàng thượng, đúng như Vân tỷ nói, ván cờ này mới đánh đến trung cuộc, nói thắng thua vẫn còn quá sớm.”
Lưu Phất Lăng quay lại chăm chú nhìn Vân Ca, dịu dàng hỏi: “Có muốn đánh tiếp không?”
Vân Ca lắc đầu. “Không muốn đánh nữa.” Nàng nhìn trộm, thấy Tiểu Muội đang ngắm hoa mai ngoài cửa sổ, liền nhỏ giọng nói: “Muội biết là huynh sẽ thắng, huynh muốn ăn gì? Nghe Vu An nói huynh thích ăn cá, vậy huynh thích ăn cá nấu kiểu gì, muội làm cho huynh.”
Lưu Phất Lăng suy nghĩ một lát, cũng thấp giọng nói: “Huynh muốn ăn ‘nhớ chàng thêm sầu héo’.”
Vân Ca đỏ mặt. “Đó là món gì? Muội không biết làm.” Nói rồi nàng đi ra khỏi phòng.
Không nghĩ là Lưu Phất Lăng cũng ra theo, cùng nàng đi về phía bếp. “Muội đã làm cho người khác ăn rồi, tại sao không chịu làm cho huynh ăn?”
Vân Ca ngẩn ra, mới nhớ tới chuyện trong phủ công chúa, trong lòng chấn động. “Huynh ăn rồi à? Huynh đoán đúng hết à? Người trọng thưởng cho muội cũng là huynh sao?”
Lưu Phất Lăng mỉm cười gật đầu.
Vân Ca đột nhiên cảm thấy xót xa vô hạn, trong mắt Lưu Phất Lăng cũng có biểu cảm tương tự.
Bọn họ rốt cuộc là vô duyên hay là hữu duyên? Nếu nói vô duyên, tấm lòng của nàng, chàng đều hiểu, tấm lòng của chàng, nàng cũng thấu tỏ. Chàng và nàng, dù một yên tĩnh, một hiếu động nhưng sở thích lại giống nhau, tâm tính cũng giống nhau. Nếu nói hữu duyên, nàng và chàng lại vô số lần không gặp được nhau như ma xui quỷ khiến. Bây giờ vì thân phận của chàng, giữa hai người lại bị ngăn cách bởi một lạch trời.
Lưu Phất Lăng như hiểu được suy nghĩ trong lòng Vân Ca, nói: “Chuyện trước kia không thể thay đổi, nhưng chuyện sau này là do chúng ta quyết định.”
Vân Ca cúi đầu. Chuyện sau này?
Lưu Phất Lăng thở dài một hơi, thân phận của chàng khiến lòng Vân Ca rối bời, còn chàng chỉ có thể cố gắng giữ nàng lại. Chàng đang đánh cược, đánh cược chàng có thể dùng thời gian một năm để giữ trái tim Vân Ca lại, nhưng chàng có thể làm được không?
Thời gian một năm nói ngắn rất ngắn, nói dài lại cũng rất dài, không thể ngày ngày thở ngắn than dài được. Huống hồ nàng dù sao cũng phải rời đi, càng nên quý trọng những ngày ở bên nhau. Vân Ca ngẩng đầu cười nhẹ, nhẹ nhàng nói: “Muội còn có một việc chưa tính sổ với huynh, đến khi tuyết tan, nhất định phải đẩy huynh xuống nước lạnh ngâm mấy canh giờ mới được.”
Lưu Phất Lăng không hiểu. “Tính sổ cái gì?”
Nghĩ đến ngày đó ở Hoắc phủ, hai người một trên cầu, một dưới cầu, Vân Ca chín phần xót xa, một phần buồn cười. “Sau này, lúc muốn tính sổ sẽ nói với huynh sau.”
***
Thời gian thấm thoắt trôi, từ lúc Vân Ca bị thương đến nay, Lưu Phất Lăng đã ở Ôn Tuyền cung gần nửa năm.
Về việc này, không thể nói là không có tiền lệ, Lưu Triệt lúc tuổi già vẫn ở Ôn Tuyền cung năm này qua năm khác nhưng nếu là một vị hoàng đế đang tuổi thanh niên như Lưu Phất Lăng thì lại có chút khác thường. Hơn nữa đã gần cuối năm, vì còn phải chủ trì khách điển, tế bái trời đất, cầu cho năm sau ngũ cốc được mùa, quốc thái dân an, chàng đành phải quay lại Trường An.
Vốn muốn để Vân Ca ở lại Ly Sơn nhưng nghĩ mọi người sớm muộn cũng sẽ biết, thôi thì biết sau không bằng biết trước, quan trọng hơn là chàng hoàn toàn không dám chắc một năm sau Vân Ca có chịu ở lại hay không, mà thời gian xa cách của hai người bọn họ đã quá dài. Gặp lại sau nhiều năm xa cách, bản thân thật sự không muốn biệt ly, chàng quyết định dỗ dành Vân Ca về Trường An với mình.
Vân Ca theo Hoàng thượng về cung, việc phải an trí cho Vân Ca thế nào khiến Vu An hết sức đau đầu.
Trong Vị Ương cung, trừ Tuyên Thất điện là nơi Hoàng thượng ăn ở thường ngày, Tiêu Phòng điện là nơi y thấy vừa ý nhất trong số các điện ở hậu cung, có điều đây là nơi Thượng Quan Hoàng hậu đang cư ngụ. Những điện khác hoặc là quá xa, hoặc là quá đơn sơ, hoặc là quá không an toàn.
Vu An nghĩ tới nghĩ lui, hoàng cung nhà Hán lớn như vậy, một nơi từng có ba ngàn mỹ nhân lại không có một nơi thích hợp với Vân Ca.
Trong khi Vu An đang suy tính thì Hoàng thượng đã đưa ra quyết định, lệnh cho y sắp xếp chỗ ở cho Vân Ca trong Tuyên Thất điện.
Dù Vu An cảm thấy quyết định này không hợp lễ nghi nhưng đây là cách làm an toàn nhất, thỏa đáng nhất hiện nay. Hơn nữa Hoàng thượng cũng đã quyết định, Vu An chỉ có thể trợn tròn mắt nói dối, nói Vân Ca là cung nữ của Tuyên Thất điện.
Chỉ là một lần hồi cung đơn giản, chỉ là một cung nữ nhỏ nhoi lại khiến cả triều đình rúng động.
Hoàng thượng không còn ít tuổi, lại chưa có con nối dõi. Hoàng tử là chuyện tất cả mọi người đều chú ý tới, chuyện này dính dáng đến cục diện quyền lực của triều đình vào chục năm tới, là thời cơ đặt quân đánh một ván cờ mới, nhưng Hoàng thượng vẫn rất lãnh đạm với nữ sắc, không chọn phi tần, không gần gũi bất cứ cung nữ nào, hơn nữa vì sự uy hiếp của họ Hoắc và họ Thượng Quan, ý đồ của mọi người cũng đã nhạt dần, yên tâm chờ Hoàng thượng và Thượng Quan Hoàng hậu viên phòng, chờ hoàng tử mang dòng máu của họ Hoắc và họ Thượng Quan ra đời.
Nhưng không ngờ trong quá trình chờ đợi, một cơ hội khác xuất hiện, có khả năng thay đổi cục diện.
Thông thường nữ nhân mười một, mười hai tuổi đã có thể viên phòng, Hoàng thượng lại chậm chạp chưa viên phòng với Thượng Quan Hoàng hậu. Bá quan đã thầm thảo luận rất lâu, cân nhắc thái độ của Hoàng thượng đối với họ Thượng Quan và họ Hoắc rốt cuộc là thế nào. Mọi người còn chưa cân nhắc rõ ràng, chỉ sau một tối, nhà Thượng Quan diệt tộc, chỉ còn lại duy nhất Hoàng hậu Thượng Quan Tiểu Muội mang nửa dòng máu của họ Hoắc.
Sau khi nắm hết uy quyền lớn mạnh, Hoắc Quang vẫn hết sức rộng lượng với cháu ngoại Thượng Quan Tiểu Muội, Tiểu Muội cũng rất thân mật với Hoắc Quang. Hoắc Quang đã mấy lần bóng gió với Hoàng thượng rằng đã đến lúc suy nghĩ chuyện có con nối dõi, nhưng Hoàng thượng vẫn chưa viên phòng với Thượng Quan Tiểu Muội.
Lúc này, Hoàng thượng lại đột nhiên mang một nữ nhân vào cung, tâm tư của mọi người không khỏi lung lay, mặc dù bây giờ Hoắc Quang dưới một người, trên vạn người nhưng sau này nhà nào vinh hiển thì không ai biết được. Có điều, người nắm quyền hiện nay là Hoắc Quang, mọi người không dám đắc tội, đành mang tâm lý của kẻ xem kịch vui, chờ xem Hoắc Quang phản ứng thế nào, chờ xem kết cục của nữ nhân kia sẽ đi về đâu.
Vu An sợ Vân Ca mới tới nơi xa lạ, không được thoải mái nên cố ý sắp xếp một người quen chăm sóc cuộc sống hằng ngày cho nàng.
Lúc Vân Ca nhìn thấy thái giám Phú Dụ, hai người vừa kinh ngạc vừa vui vẻ.
Có câu hoạn nạn mới thấy chân tình, hôm đó Phú Dụ liều chết bảo vệ Vân Ca và Hứa Bình Quân trước nanh vuốt của con chó ngao Quảng Lăng vương thả ra, Vân Ca vẫn ghi tạc trong lòng. Còn Phú Dụ cũng vẫn ghi nhớ câu Vân Ca nói khi đối mặt với con chó ngao hung ác đó: “Hứa tỷ, tỷ dẫn Phú Dụ đi trước đi.”
Từ nhỏ Phú Dụ đã ý thức được thân phận nô tài của mình, hắn chẳng qua chỉ là một món đồ chơi có thể dùng hỏng rồi vứt bỏ bất cứ lúc nào, không hề đáng giá, thậm chí còn không bằng mấy con chim quý thú lạ nuôi trong phủ công chúa. Nếu đám chim quý thú lạ đó có vấn đề gì thì bọn hắn đều phải đền bằng mạng.
Đó là lần đầu tiên có người xem hắn như một người bình thường. Người người đều cho rằng vì sự trung thành với công chúa nên lúc chó ngao sắp cắn Vân Ca, hắn đã dùng thân thể của mình liều chết bảo vệ Vân Ca, lại không biết rằng, hắn làm thế chỉ vì Trúc tỷ và Hứa tỷ đã xem hắn như một con người.
Đối mặt với nguy hiểm, hai cô gái này không vứt bỏ hắn như một thứ đồ chơi mà xem tính mạng hắn cũng quan trọng như tính mạng chính mình. Hắn chỉ báo đáp sự tôn trọng của họ bằng sự tôn nghiêm và lương tâm của một con người.
Phú Dụ không biết đến những đạo lý cao xa như kiểu “kẻ sĩ có thể chết vì tri kỷ” nhưng trong linh hồn hèn mọn của hắn có lương tâm, điều đơn giản nhất, cũng là điều quý giá nhất của con người.
Sau lần lập công nọ, công chúa cảm động trước sự trung thành của hắn, cố ý đề cử hắn vào cung, xem như một phần thưởng dành cho hắn, hơn nữa còn dặn dò hắn phải làm việc tận tâm. Được sự ủng hộ của phủ công chúa, sau này làm một thái giám chưởng sự cũng không khó.
Trong lòng Phú Dụ hiểu rất rõ, sự khen thưởng này thật ra là vì công chúa cần một người trung thành nghe ngóng mọi chuyện trong cung, truyền lại tin tức cho mình. Nhưng bất kể công chúa có thật sự khen thưởng hắn hay không, hắn đều rất cảm kích sự sắp xếp của công chúa, bởi nếu như không có sự sắp xếp này thì bây giờ chắc chắn hắn đã chết rồi.
Trong vụ án mưu phản của Thượng Quan Kiệt và Tang Hoằng Dương, các thái giám, cung nữ hầu hạ trong phủ công chúa đều bị ban cho cái chết, bởi vì được đưa vào cung từ trước đó nên hắn mới may mắn tránh thoát một kiếp nạn.
Bởi hắn không phải thân tín do Vu công công bồi dưỡng, thế lực của công chúa lại đã tan thành mây khói, Phú Dụ không hề được trọng dụng trong cung, chỉ làm mấy việc linh tinh trong một tiểu điện. Hai ngày trước, Vu công công sai người đến dặn dò hắn sửa soạn sạch sẽ, quần áo chỉnh tề, chuẩn bị đến Tuyên Thất điện chờ phân phó bất cứ lúc nào, hắn còn cảm thấy hết sức khó hiểu, đến Tuyên Thất điện hầu hạ chính là ước mơ của mọi thái giám, cung nữ trong cung, tại sao Vu công công đột nhiên lại giao cho hắn một công việc tốt như vậy? Sẽ không có điều gì kỳ lạ chứ?
Hôm nay đến đây, trong lòng Phú Dụ thấp thỏm không yên, không ngờ lại nhìn thấy Trúc tỷ, còn biết người hắn phải hầu hạ sau này chính là Trúc tỷ, Phú Dụ chẳng những đã yên tâm hơn nhiều mà còn cảm thấy ông trời đối đãi mình quá hậu, buổi tối về nhất định phải dập đầu cảm tạ ông trời mấy cái thật tử tế.
***
Vân Ca mới vào cung, mọi thứ đều rất mới mẻ. Có Phú Dụ và Mạt Trà làm bạn, Vân Ca cảm thấy hoàng cung cũng không phải quá đáng sợ, ngược lại còn vô cùng thú vị. Không nói cái khác, chỉ riêng sự bố trí của các cung điện đã đủ để nàng thưởng thức thỏa thích.
Ôn Thất điện được trát bằng bùn trộn hạt tiêu, cả bức tường thơm lừng, gợi sự ấm áp. Cột nhà làm bằng gỗ quế thơm, trước giường đặt bình phong màu đỏ rực, bức màn được dệt bằng cánh hồng nhạn, khiến người ta vừa bước vào điện đã cảm thấy ấm áp, không hổ với cái tên Ôn Thất.
Thanh Lương điện được lát bằng hàn ngọc, chạm đá làm giường, lưu ly tím làm màn, đồ đạc bày biện trong điện đều làm bằng pha lê, quả nhiên là “giữa hè có sương, ngày hè mát lạnh”.
Dạo chơi lần lượt các cung điện, ngoài Tuyên Thất điện thì nơi giết thời gian mà Vân Ca thích nhất chính là lầu Thiên Lộc và lầu Thạch Cừ. Lầu Thiên Lộc là nơi chứa mật thư, cũng là chốn cư ngụ của hiền tài. Lầu Thạch Cừ là nơi cất giữ những cuốn sách đoạt được từ nước Tần sau khi nhập quan.
Lúc Lưu Phất Lăng tiếp kiến bá quan, xử lý chính sự ở tiền điện, Vân Ca thường chơi cả ngày ở lầu Thiên Lộc và lầu Thạch Cừ. Hôm nay mấy vị đại thần đều thỉnh cầu gặp riêng Hoàng thượng, Ôn Thất điện vừa đưa chân người này lại nghênh đón người khác.
Đưa mắt nhìn Hoắc Quang rời khỏi cửa điện, Lưu Phất Lăng cảm thấy hơi mệt mỏi, Vu An vội dặn dò Điền Thiên Thu ở ngoài điện chờ một lát để Hoàng thượng nghỉ ngơi.
Lưu Phất Lăng uống một ngụm trà đặc, trong mắt ánh vài tia ấm áp. “Vân Ca ở đâu?”
Vu An cho một miếng ngọc tủy hương vào lò xông, cười trả lời: “Ở lầu Thiên Lộc ạ.”
Thất Hỷ vội cười, nói: “Vân cô nương đúng là hiếu học, nô tài chưa bao giờ gặp tiểu thư nào thích nghiên cứu sách vở như vậy, thật sự là một vị tài nữ, cùng Hoàng thượng…”
Vu An liếc nhìn Thất Hỷ, Thất Hỷ lập tức câm miệng, trong lòng rất nghi hoặc. Vắt óc tìm cách làm cho Hoàng thượng vui vẻ, đây không phải là điều sư phụ dạy sao? Không phải bổn phận của nô tài sao? Chẳng lẽ hắn đã nói sai? Hắn hoang mang quan sát sắc mặt Hoàng thượng, mặc dù Hoàng thượng không có ý cười nhưng rất ôn hòa, cảm thấy mình không phạm lỗi gì lớn, hắn mới yên tâm hơn một chút.
Nghiên cứu học vấn? Nghĩ đến thứ Vân Ca cả ngày lật đi lật lại xem xét, Lưu Phất Lăng lại thấy đau đầu.
Từ khi biết trong cung có lưu giữ mật thư, bí sử, Vân Ca lập tức trở nên cực kỳ hưng phấn, tự nàng xem là một chuyện, sau khi trở về còn bắt chàng thảo luận với nàng nữa.
“Tần Thủy Hoàng rốt cuộc có phải con trai của Lã Bất Vi không?”
“Triệu Cơ thích Tần vương hơn hay là thích Lã Bất Vi hơn?”
“Quan hệ giữa Hoàng đế và Viêm Nữ rốt cuộc là thế nào? Quan hệ giữa Viêm Nữ với Xi Vưu lại là thế nào? Vì sao Viêm Nữ không giúp Xi Vưu mà lại giúp Hoàng đế? Nếu Viêm Nữ là con gái của Hoàng đế thì vì sao Hoàng đế không khen thưởng cho Viêm Nữ sau khi bà ta lập công lớn mà lại giam cầm bà ta? Huynh cho rằng Viêm Nữ có hận Hoàng đế không?”
Những lần thay đổi triều đại, tranh bá thiên hạ đầy gió tanh mưa máu, vậy mà đến chỗ nàng lại biến thành nhi nữ tình hoài. Không biết lần này nàng lại đọc cái gì đây?
Lưu Phất Lăng thất thần một hồi, vẻ mệt mỏi sau khi tiếp kiến Hoắc Quang vừa rồi bất giác vơi bớt. Đang định lệnh Vu An tuyên Điền Thiên Thu vào yết kiến thì đột nhiên có thái giám thò đầu từ ngoài rèm vào. Vu An ra ngoài một lát, khi trở về vẻ mặt thâm trầm, nhỏ giọng hồi bẩm Lưu Phất Lăng.
Sau khi nghe xong, Lưu Phất Lăng yên lặng một lát, lạnh nhạt nói: “Tuyên Điền Thiên Thu vào đi!”
Vu An ngẩn ra, chẳng lẽ Hoàng thượng định để mặc hay sao? Hắn cúi đầu đáp: “Nô tài tuân chỉ.”
***
Vân Ca đamg xem một cuốn sách ghi chép cuộc sống hằng ngày và những chuyến đi của công tử Phù Tô, trong đó còn ghi lại một số thơ văn của công tử Phù Tô, Vân Ca vừa đọc vừa suy nghĩ miên man.
Nghĩ đến công tử Phù Tô sáng như trắng, trong như nước, kết cục cuối cùng là tự vẫn trước thiên hạ, nàng không khỏi thở dài. “Công tử người trong núi, ngộ hại vì hoàng gia!”
Chợt thấy một người đứng phía sau, nàng chưa nói đã cười. “Huynh hết bận rồi à? Mau giúp muội xem bài thơ này giải thích thế nào, giống như là thơ tình của công tử! Không biết là viết cho nữ nhân nào…”
Quay đầu lại, nàng bỗng nhìn thấy ánh mắt không thể tin được, lạnh băng và mang đầy sự chất vấn của Mạnh Giác, “Đúng là muội.”
Nụ cười của Vân Ca đóng băng trên mặt, thân thể cũng co lại.
Xa cách nửa năm, nhìn y gầy đi không ít, có lẽ bởi vì gầy hơn nên khuôn mặt đã bớt vài phần ôn nhuận trước kia, thêm vài phần lạnh lùng, góc cạnh rõ ràng.
Vân Ca bình tĩnh nhìn y, thân thể không thể cử động, cũng không nói được một câu, chỉ cảm thấy lòng mình như bị kim đâm, không nhanh không vội, chỉ chậm rãi đâm vào từng chút. Vết thương đó không nhìn thấy máu, thậm chí ngay cả dấu vết cũng khó tìm nhưng bên trong là vết đau lở loét, hai lá phổi cũng âm ỉ đau theo, nàng đột nhiên cúi xuống, bắt đầu ho dữ dội.
Vì vẫn được điều trị cẩn thận nên đã lâu rồi nàng không ho kịch liệt như vậy, nhưng cơn ho này lại khiến nàng tỉnh táo lại, vừa ho vừa đứng dậy định đi.
Có điều vừa đi được hai bước, cả người nàng đã bị Mạnh Giác giữ lại, kéo thẳng vào trong lòng y. Một tay y chạy khắp các huyệt vị trên lưng nàng, một tay cầm tay nàng giống như xem mạch.
Một hồi sau, sắc mặt Mạnh Giác hòa hoãn hơn vài phần, trong mắt chất đầy sự tự trách. “Huynh không biết muội lại phải chịu nhiều khổ sở như vậy. Bây giờ huynh đón muội về, huynh nhất định sẽ nghĩ ra cách chữa khỏi bệnh cho muội.”
Thủ pháp của Mạnh Giác rất hiệu quả, tiếng ho của Vân Ca thấp dần, trong lồng ngực dễ chịu hơn không ít, nhưng vẫn còn yếu ớt. Vân Ca đưa tay định đẩy Mạnh Giác ra, lại không có chút sức lực nào.
Mạnh Giác đưa ngón tay vuốt hai má nàng. “Bệnh Dĩ đã làm cha, Bình Quân sinh con trai rồi, muội không muốn đi thăm à?”
Tất cả hành động của Vân Ca đều dừng lại, một lát sau nàng mới mỉm cười ngẩn ngơ. “Thế thì tốt quá rồi!”
Mạnh Giác cười, nói: “Huynh là phu quân tương lai của cô nó, đã tặng quà đầy tháng nó rồi, muội là cô mà còn không có quà cáp gì.”
Vân Ca cười khổ. “Mạnh Giác, muội là muội, huynh là huynh. Cây trâm của huynh, muội đã trả cho huynh rồi, bất kể huynh lấy tiểu thư nhà họ Hoắc hay là tiểu thư nhà họ Vương đều không liên quan gì tới muội.”
Mạnh Giác dịu dàng nói: “Vân Ca, mặc dù thời gian đó huynh ra vào Hoắc phủ thường xuyên, có không ít tin đồn này nọ, nhưng huynh chưa bao giờ định lấy Hoắc Thành Quân, cũng chưa bao giờ nói với Hoắc Thành Quân là huynh sẽ lấy cô ta.”
Vân Ca cười lạnh. “Đúng rồi! Huynh không định lấy! Thế ai ôm ấp cô ta? Ai thân mật với cô ta như vậy? Nếu huynh không định lấy cô ta mà còn thân mật với cô ta như thế thì còn đáng khinh hơn. Có phải trong lòng huynh, tất cả nữ nhân đều chỉ chia thành hai loại là có thể lợi dụng và không thể lợi dụng?”
Không ngờ Vân Ca đã tận mắt nhìn thấy mình ở cùng Hoắc Thành Quân, sắc mặt Mạnh Giác trở nên tái nhợt. “Vân Ca, huynh có lý do bất đắc dĩ của huynh.”
Vân Ca nói: “Mạnh Giác, thứ huynh coi trọng không giống muội, cách làm cũng không giống muội. Huynh đi theo đuổi thứ huynh cần đi, giữa chúng ta… giữa chúng ta coi như không còn gì hết…”
Mạnh Giác bỗng nhiên dùng sức nâng cằm Vân Ca lên, cắn lên môi nàng, ngăn không cho Vân Ca nói tiếp. “Vân Ca, bất kể muội nghĩ thế nào về huynh, huynh vẫn không bao giờ là người nuốt lời. Huynh rất ít khi hứa nhưng huynh đã hứa với muội thì tuyệt đối không nuốt lời, huynh sẽ lấy muội, muội chính là thứ huynh muốn…”
Cằm Vân Ca bị y bóp đến đau nhói. “Huynh muốn quá nhiều, nhưng con người chỉ có hai bàn tay. Hoắc Thành Quân bây giờ có tác dụng với huynh hơn, còn muội… giá trị lợi dụng của muội không còn bao nhiêu nữa.”
Mạnh Giác sửng sốt. “Ai nói với muội là huynh lợi dụng muội?”
“Muội đã gặp Hầu bá bá rồi, bá bá nói huynh nên gọi muội là sư tỷ.” Vân Ca vẫn cười gắng gượng, giọng nói lại nghẹn ngào. “Tuy muội hơi ngốc nhưng dù sao cũng chưa đến mức quá ngốc. Mới vào Trường An, ai đã lấy trộm hà bao của muội? Khúc Thái Vi cao thượng ấy ẩn chứa bao nhiêu tâm tư đen tối? Cây trâm kim ngân kia là vì muội hay là vì ngàn vạn của cải trong thành Trường An? Muội không biết cha mẹ muội có quan hệ sâu xa với cha nuôi huynh như thế nào, nhưng ân nghĩa quý giá với cố nhân sau nhiều năm không gặp của họ lại trở thành thứ rẻ mạt có thể tùy ý lợi dụng trong tay huynh. Có lẽ Phong thúc thúc và cha nuôi huynh đều không muốn chen chân vào cuộc tranh đấu quyền lực của nhà Hán, huynh lại không giống họ, họ không yên tâm giao nhiều tiền như vậy cho huynh, cho nên muội đã trở thành một quân cờ trên bàn cờ của huynh. Bây giờ ít nhất huynh đã toại nguyện được một nửa, Phong thúc thúc đã giao tất cả tài sản ở Đại Hán cho huynh. Có tiền rải đường, cộng thêm quyền thế của Hoắc phủ, bất kể huynh muốn gì cũng có thể thoải mái thi triển. Chỉ mong huynh đừng vội vã mưu đoạt sản nghiệp của cha nuôi huynh ở Tây Vực, đừng làm cha nuôi huynh đau lòng, cũng mong huynh buông tha cho muội.”
Cả người Mạnh Giác cứng đờ, không thể lên tiếng giải thích, vì tất cả những điều này đều là sự thật!
Ánh mắt nặng trĩu chăm chú nhìn Vân Ca, đôi mắt đẹp đẽ lấp lánh như đá quý, lại kết tụ sự thê lương mênh mông của hoang mạc.
Ánh mắt y khiến ngực Vân Ca đau nhói, lại muốn ho, nàng giữ chặt ngực mình, như muốn đè tất cả mọi tâm tình xuống.
Vân Ca rút tay định đi, Mạnh Giác lại nắm chặt tay nàng không chịu buông.
Nàng chậm rãi và kiên quyết mở từng ngón tay Mạnh Giác ra. Trong mắt Mạnh Giác có sự thỉnh cầu, Vân Ca lại chỉ nhìn thấy một màu đen như mực.
Lúc còn lại một ngón, nàng đột nhiên rút mạnh tay, vội vàng chạy trốn khỏi y.
Ra đến ngoài lầu, Vân Ca liền nhìn thấy Mạt Trà và Phú Dụ đều đã hôn mê bất tỉnh, thảo nào y có thể yên lặng đi vào, đứng sau lưng mà nàng không hay biết.
Vân Ca kinh hãi, không ngờ Mạnh Giác lại to gan cuồng vọng đến mức này, nơi này chính là hoàng cung mà!
Ngoài Ôn Thất điện đã không còn bề tôi đứng chờ, thường ngày, lúc này Lưu Phất Lăng sẽ di giá đến lầu Thiên Lộc hoặc lầu Thạch Cừ đón Vân Ca, nhưng hôm nay chàng chỉ lệnh cho Vu An mang tấu chương đến, bắt đầu phê duyệt.
Dù biết vẫn có người bí mật bảo vệ Vân Ca, chỉ cần Vân Ca lên tiếng gọi là sẽ có người xuất hiện, sẽ không có việc lớn gì xảy ra nhưng trong lòng Vu An vẫn vô cùng sốt ruột.
Người vốn nên sốt ruột nhất thì lại bình chân như vại.
Vu An thầm than, thảo nào vẫn nghe nói: “Hoàng thượng không vội, vội chết thái giám.” Không phải thái giám nông nổi mà là tâm tư của hoàng đế quá sâu. Không nói cái khác, chỉ riêng vấn đề đầu tiên đã không ổn, dù thân phận của Vân Ca còn chưa rõ ràng nhưng cũng không thể để mặc bề tôi đến gặp riêng nàng được.
Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên phía xa, thần sắc Vu An liền buông lỏng.
Chỉ chốc lát sau, Vu An nghe thấy tiểu thái giám ở bên ngoài nhỏ giọng nói: “Chỉ có Hoàng thượng trong này.”
Lưu Phất Lăng lập tức quăng bút, đôi mắt sáng ngời.
Khóe môi Vu An giật giật, muốn cười lại không dám cười. Vốn dĩ Hoàng thượng cũng không hề bình tĩnh như bề ngoài.
Vân Ca chậm rãi chạy vào, hai má đỏ hồng, không để ý đến Vu An, lập tức nắm tay Lưu Phất Lăng, dường như muốn bấu víu một điểm yên bình giữa chốn hồng trần mờ mịt. Bàn tay kia vẫn giữ chặt trên ngực, như muốn đè nén rất nhiều thứ không nên trào ra.
Nàng cười với Lưu Phất Lăng, muốn nói chuyện nhưng còn chưa mở miệng lại bắt đầu ho. Nàng cố nhịn ho đến mức sắc mặt hơi tái đã đỏ ửng, Lưu Phất Lăng nhìn mà đau lòng, vội nói: “Không cần nói gì cả, huynh hiểu hết. Muội đã không muốn gặp hắn thì sau này huynh sẽ không cho phép hắn xuất hiện trước mặt muội nữa. Không được nói, thở đều, hít sâu vào…”
Vu An lập tức sai tiểu thái giám đi gọi Trương thái y.