• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Sau khi từ biệt Vân Ca, Mạnh Giác đi theo ngõ nhỏ tới giao lộ, chỉ thấy một bóng người gầy yếu đứng trong bóng đêm.

“Hứa cô nương, muộn thế này rồi, sao cô nương còn ở bên ngoài?”

“Muội cố ý ở đây chờ Mạnh đại ca. Vân Ca ngủ rồi à?”

Mạnh Giác mỉm cười. “Vốn muốn lặng lẽ đến đây, không ngờ vẫn quấy nhiễu giấc ngủ của mọi người.”

Hứa Bình Quân nói: “Cảnh đẹp như vậy, may mà không bỏ lỡ. Hơn nữa không liên quan gì tới Mạnh đại ca, mấy ngày nay muội vốn ngủ không ngon. Đêm khuya mấy hôm trước còn nhìn thấy Vân Ca và Bệnh Dĩ cười cười nói nói đi từ bên ngoài về, hai người chơi ở chốn hoang dã đến nửa đêm, cũng không biết đám cỏ dại đó có gì đẹp.”

Nụ cười của Mạnh Giác không thay đổi, hình như hoàn toàn nghe không hiểu ẩn ý của Hứa Bình Quân. “Bình Quân, huynh cũng gọi muội như Bệnh Dĩ gọi nhé. Muội tìm huynh có chuyện gì?”

Hứa Bình Quân đứng yên lặng, trong gió thu lành lạnh, thân thể gầy yếu hơi run rẩy.

Mạnh Giác cũng không giục nàng ta, lại đi vài bước, đứng ở phía đầu gió che gió thu giúp nàng ta.

“Mạnh đại ca, muội biết huynh là người luôn nghĩ ra được biện pháp. Muội muốn nhờ huynh giúp muội, muội không muốn xuất giá đến Âu Hậu gia, muội không muốn…” Nói đến đây, giọng Hứa Bình Quân trở nên nghẹn ngào, nàng ta sợ mình bật khóc, bèn cắn chặt môi.

“Bình Quân, nếu muội muốn giúp chồng dạy con, cả đời yên ổn thì xuất giá đến Âu Hậu gia là lựa chọn tốt nhất.”

“Muội chỉ muốn lấy… Muội chịu được khổ, cũng không sợ vất vả.”

Lấy Lưu Bệnh Dĩ không đơn giản chỉ là chịu khổ, Mạnh Giác yên lặng trong chốc lát. “Nếu muội xác định đây là điều muội muốn thì huynh có thể giúp muội.”

Lần này Hứa Bình Quân vốn định dùng chuyện của Vân Ca và Lưu Bệnh Dĩ để khích Mạnh Giác giúp mình, nhưng thấy Mạnh Giác không hề quan tâm, trong lòng vốn đã nguội lạnh. Nào ngờ bây giờ lại thấy tia hy vọng, nàng ta không khỏi vui mừng nắm lấy cánh tay Mạnh Giác. “Mạnh đại ca, huynh chịu giúp muội thật chứ?”

Mạnh Giác cười ấm áp. “Nếu muội tin huynh thì về nhà ngủ cho thật ngon, cũng không được cãi lại mẹ muội nữa, làm một đứa con gái ngoan. Chắc chắn huynh sẽ không để muội xuất giá đến Âu Hậu gia đâu.”

Hứa Bình Quân gật đầu thật mạnh, vừa định thi lễ cảm ơn, một tiếng cười trầm trầm đã vang lên. “Nửa đêm gặp người đẹp, hiền đệ thật có nhã hứng.”

Người đến đội nón rộng vành, Hứa Bình Quân không thấy rõ diện mạo, có điều nhìn thấy hắn có những mấy hộ vệ đi theo, liền biết người này không phú cũng quý, vừa định mở miệng giải thích, Mạnh Giác đã nói với nàng ta: “Bình Quân, muội về trước đi.”

Hứa Bình Quân vội vã rời đi.

Mạnh Giác xoay người, cười thi lễ với người vừa tới: “Vương gia đến đây để tìm tại hạ sao?”

Người đó cười, đi tới bên cạnh Mạnh Giác. “Sau chuyện Vệ Thái tử ở cổng thành bắc, văn võ trong thành đều rối loạn hoang mang, người dân thì không ngừng bàn tán. Sợ rằng tiểu Hoàng đế ngồi trên ngai vàng cũng cảm thấy không thoải mái, Thượng Quan Kiệt và Hoắc Quang có lẽ cũng ngủ không yên. Không cần tốn nhiều công sức lại có được kết quả này, hiền đệ đúng là cao kế! Bản vương vô cùng bội phục hiền đệ, cho nên nửa đêm mới cố ý tới tìm hiền đệ, càng không ngờ lại có người dám giành nữ nhân với hiền đệ. Chuyện của Âu Hậu gia cứ để bản vương lo, cũng xem như để tỏ tấm lòng của bản vương.”

Mạnh Giác cười thi lễ. “Đa tạ vương gia ưu ái, Mạnh Giác cung kính không bằng tuân mệnh.”

Người nọ cười ha ha, vỗ vai Mạnh Giác. “Hôm nay muộn rồi, bản vương đi về trước, ngày mai nhớ đến chỗ bản vương uống chén rượu.”

Mạnh Giác đưa mắt nhìn đám người này biến vào trong bóng tối, nụ cười bên môi chậm rãi mờ đi, không phải vì người đó mà là vì chính mình. Vì sao lại căng thẳng? Vì sao không cho Hứa Bình Quân giải thích? Vì sao phải đâm lao theo lao?

***

Trời có phong vân bất trắc, người có hoạ phúc sớm chiều.

Đúng lúc ngày vui của Hứa Bình Quân đã gần ngay trước mắt, vị hôn phu đột nhiên bạo bệnh qua đời.

Vân Ca chưa từng gặp vị công tử Âu Hậu đó, chỉ cảm thấy ngạc nhiên trước cái chết của hắn.

Hứa Bình Quân thì trở nên hốc hác, thái rau đứt tay, nhóm bếp cháy váy, ủ rượu lại đổ nhầm nước lã vào ống trúc.

Mẹ Hứa Bình Quân mắng trời chửi đất cả ngày, ngày ngày mắng Hứa Bình Quân cao số, đã khắc tan nhà mình lại còn khắc sang nhà chồng, Hứa Bình Quân vốn cởi mở giờ đây cả ngày không nói một câu.

Hai người Vân Ca và Lưu Bệnh Dĩ nghĩ cách làm Hứa Bình Quân vui vẻ trở lại nhưng Hứa Bình Quân khó có thể tươi cười, chỉ thường ngẩn người nhìn Lưu Bệnh Dĩ, đến lúc Lưu Bệnh Dĩ không còn ngồi ở đó nữa, nàng ta vẫn chẳng hề phát hiện.

Vân Ca nghe nói trong thành Trường An có vị Trương tiên nhân xem số rất tài, bèn nghĩ ra một kế, bà Hứa ngày ngày nhắc tới số mệnh cũng phải dùng số mệnh để phản đáp lại.

Không ngờ Trương tiên nhân là người cứng mềm đều không chịu, bất kể Vân Ca nói thế nào cũng không chịu xem số giúp, đừng nói đến việc nói dối. Trương tiên nhân nói mỗi ngày ông ta chỉ xem ba quẻ, lịch hẹn đã sắp đến tận sang năm, chỉ có thể hẹn trước, mà cũng chỉ xem cho người có duyên, dù là công chúa cũng phải đợi.

Nghe Vân Ca than thở xong, Lưu Bệnh Dĩ cười nói sẽ đi cùng Vân Ca đến nhờ Trương tiên nhân giúp. Vừa thấy Lưu Bệnh Dĩ, thái độ của Trương tiên nhân lập tức thay đổi hoàn toàn, coi Vân Ca như thượng khách, Vân Ca nói gì ông ta cũng vội vã nhận lời, hoàn toàn không còn phong phạm cao cao tại thượng của tiên nhân.

Vân Ca vừa khó hiểu vừa tò mò, vặn hỏi Lưu Bệnh Dĩ.

Lưu Bệnh Dĩ cười, nói với nàng: “Trương tiên nhân xem số cho người khác dựa vào cái gì? Chẳng qua là nói đúng những chuyện riêng tư trong quá khứ và hiện tại của người cần xem số, đương nhiên họ sẽ cực kỳ kính phục. Đoán trước tương lai thì nói mập mờ nước đôi, tốt cũng lý giải được, xấu cũng lý giải được, để mặc cho họ tự suy đoán. Người đến xem tướng số đều đã hẹn trước, lại đều là người không phú thì quý trong thành Trường An, cái gọi là người có duyên…”

Lưu Bệnh Dĩ còn chưa nói xong, Vân Ca đã bật cười lớn. “Cái gọi là người có duyên chính là người mà đại ca có thể tra được những chuyện riêng của họ, thì ra tiên khí của vị tiên nhân này là do đại ca cho. Trong ngoài thành Trường An, ăn mày, kẻ trộm, du côn và những người hành tẩu giang hồ đều là người của đại ca, người ngoài nhìn vào chỉ thấy toàn là bùn cát rời rạc, không ngờ bên dưới lại có hố sâu, Trường An nếu có gió thổi cỏ lay, muốn hoàn toàn giấu được đại ca e cũng không quá dễ dàng.”

Nghe thấy lời Vân Ca, sắc mặt Lưu Bệnh Dĩ khẽ biến đổi.

Vốn y chỉ định nói ba phần, nào ngờ Vân Ca từ nhỏ đã tiếp xúc với đủ hạng tam giáo củ lưu, kiến thức rộng rãi, tâm tư lại nhạy bén, tuy lời vô tâm nhưng ý lại kinh người.

“Vân Ca, chuyện này muội phải giữ kín cho huynh, không thể nói với bất kỳ ai.”

Vân Ca cười, gật đầu. “Biết rồi.”

***

Trương tiên nhân vừa xem chỉ tay vừa xem ngũ quan, lại cả bốc quẻ, cuối cùng trịnh trọng nói với Hứa Bình Quân: “Mệnh cách của cô nương quý vô cùng, bởi thế nên lại lộ tướng khắc. Việc hôn nhân của cô nương không thể thành là do đối phương khó tiếp nhận mệnh quý của cô nương nên mới tương xung mà chết.”

Bởi vì Trương tiên nhân xem chuyện quá khứ và hiện tại cho Hứa Bình Quân hết sức chính xác nên Hứa Bình Quân rất kinh ngạc, lúc này nghe thấy lời của Trương tiên nhân, dù trong lòng khó tin nhưng lại hy vọng tất cả đúng là do số mệnh. “Y thật sự không phải do tôi hại chết?”

Trương tiên nhân vuốt chòm râu bạc, khép hờ hai mắt, chậm rãi nói: “Nói là cô nương hại chết cũng không sai, bởi vì đúng là mệnh của cô nương khắc chết đối phương. Nhưng cũng không phải do cô nương hại chết, bởi vì đây vốn là số mệnh, là chuyện trời đã định từ sớm, không liên quan gì đến cô nương, vốn dĩ đối phương không nên cố gò ép một quý nhân như cô nương.”

Mẹ của Hứa Bình Quân vui vẻ ra mặt, vội vàng hỏi: “Trương tiên nhân, mệnh Bình Quân nhà tôi rốt cuộc quý đến mức nào? Sẽ lấy quan to chứ? Quan to bằng chừng nào?”

Trương tiên nhân nhìn tướng mạo bà ta. “Phu nhân sau này là người được hưởng phúc của con gái.”

Nói xong một câu mơ hồ, Trương tiên nhân đứng lên, chậm rãi ra khỏi đại đường, giọng nói vọng lại, xuyên qua làn khói xanh mù mịt: “Trời đất tạo hoá, mọi chuyện đều có tiền duyên. Cô nương tự có duyên phận của cô nương, lúc duyên phận đến, hết thảy tự nhiên sẽ hiểu.”

Vân Ca cắn chặt môi mới có thể không bật cười, tuy thấy rất khôi hài nhưng cũng bội phục lão già râu bạc này. Ngoài công phu giả thần giả quỷ, trong bụng ông ta đích xác còn có vài ngón nghề. Những lời thật thật giả giả, nhìn mặt nói dựa đó không phải người nào cũng có thể nói ra được.

Ra khỏi nhà Trương tiên nhân, thần thái Hứa Bình Quân thoải mái hơn rất nhiều. Mặt mày bà Hứa cũng hồng hào, ánh mắt nhìn Hứa Bình Quân có thể nói là đắc ý mãn nguyện, ngữ điệu nói chuyện với con gái cũng mềm mỏng hơn bao giờ hết.

Lòng tràn đầy vui vẻ, Vân Ca cảm thấy lần đi xem số này đúng là giá trị, hoá giải khúc mắc, xoa dịu mâu thuẫn gia đình, tình cảm mẹ con, có thể nói là liều thuốc hay để gia đình hoà thuận, tâm tình vui vẻ, sau này nên khuyến khích mọi người đi xem số như vậy mới được.

Bỗng Vân Ca liếc mắt nhìn thấy một nam tử đội nón che mặt trông giống như Mạnh Giác. Nàng chợt nhớ từ sau đêm chia tay hôm ấy, Mạnh Giác bặt vô âm tín, không biết y đang bận làm gì.

Do dự một lát, Vân Ca lấy bừa một lý do, vội vã tạm biệt Hứa Bình Quân và bà Hứa rồi đuổi theo Mạnh Giác.

Mạnh Giác rẽ ngang rẽ dọc, thân pháp mau lẹ, hình như đang cố tình che giấu hành tung.

May mà Vân Ca rất quen với bóng dáng y, lại có chút kỹ năng bám theo con mồi của loài sói, nếu không sẽ gặp không ít khó khăn.

Vân Ca rất vui, vốn định doạ cho y giật mình, nhưng sau khi thấy y đi vào một lầu xanh, nàng lập tức bĩu môi, định xoay người quay về nhưng lại thấy không cam lòng, suy nghĩ một hồi bèn lén chạy theo y vào đó.

Mạnh Giác đã biến mất, nàng chỉ có thể tránh bên này trốn bên kia tìm kiếm khắp nơi.

May là trong viện có nhiều cô nương qua lại, Vân Ca lại cố ý che giấu hành tung nên chẳng ai để ý đến nàng.

Tìm tới tìm lui, càng tìm càng xa, thoáng cái sắc trời đã tối.

Đang định từ bỏ, Vân Ca chợt nhìn thấy một người giống Mạnh Giác đang ngồi trong một tiểu viện yên tĩnh. Nàng khom người, lặng lẽ chạy đến sau hòn giả sơn. Cách một đoạn khá xa, nhìn qua cửa sổ, nàng chỉ thấy một nam nhân hơn bốn mươi tuổi ăn mặc sang trọng ngồi trên thượng vị, Mạnh Giác ngồi bên dưới. Vân Ca không nghe rõ họ nói gì, chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy động tác.

Không biết nói đến chuyện gì, nam nhân ăn mặc sang trọng bật cười lớn, Mạnh Giác chỉ hơi mím môi, cúi người. Chỉ là một hành động rất đơn giản nhưng khi y làm lại có phong thái lịch lãm, khiến mọi người như được tắm gió xuân.

Đại khái bọn họ đã nói chuyện xong, các cô nương lần lượt bưng rượu và thức ăn vào phòng.

Đang tính cách qua mắt mấy gã canh cửa để lại gần hơn một chút, đột nhiên Vân Ca bị một người tóm tóc kéo lên.

Một nữ nhân trang điểm rất đạm thấp giọng mắng: “Thảo nào đếm đi đếm lại vẫn thấy thiếu người, hoá ra là chạy tới nơi này trốn việc. Đừng tưởng hôm nay ma ma ốm là đám đê tiện các ngươi bắt nạt được một người mới tới như bà! Bà đây cũng từng nổi danh một thời, mấy trò mềm nắn rắn buông này của các ngươi bà đều biết hết.”

Vân Ca vừa kêu đau vừa bị người đó kéo vào một phòng bên cạnh.

Trong lòng vui mừng vì đối phương nhận nhầm người chứ không phải là bắt được mình, nàng chỉ cần chờ cơ hội thích hợp là chuồn đi được.

Nữ nhân đó quan sát Vân Ca, tiện tay cầm hộp trang điểm bôi vài cái lên mặt nàng, lại nhìn quần áo nàng một chút rồi nắm cổ áo nàng định kéo rộng ra. Vân Ca giữ chặt nhìn nàng. “Ngươi muốn giả bộ e lệ thì tuỳ, chỉ cần hầu hạ khách chu đáo là được. Nam nhân đến chốn lầu xanh muốn làm gì, chúng ta và bọn họ đều biết rõ, nhưng đám nam nhân thối tha đó lại thích cái trò giả vờ e thẹn của lũ các ngươi.”

Nữ nhân đó vừa cằn nhằn vừa kéo Vân Ca đi dọc theo hành lang, đến lúc Vân Ca phát hiện tình hình không ổn, muốn giãy ra khỏi tay mụ ta thì đã muộn.

Mấy gã canh cửa quan sát nàng một lát rồi mở cửa.

Nữ nhân đẩy mạnh Vân Ca vào phòng, còn mình thì không dám đi vào, chỉ đứng ở bên ngoài, vẻ mặt tươi cười. “Lưu gia, trang điểm hơi chậm, mong ngài thông cảm. Có điều đây là cô nương xinh đẹp nhất.”

Vân Ca đứng gần cửa, chỉ có thể cười ngây ngô với Mạnh Giác, vẻ mặt áy náy.

Nhưng khi nhìn thấy nữ tử đang ngồi hầu hạ bên cạnh Mạnh Giác, nàng không còn muốn cười với y nữa, chỉ trợn tròn mắt nhìn y.

Mạnh Giác hơi ngẩn ra, sau đó lập tức khôi phục vẻ mặt như thường.

Lưu gia liếc Vân Ca, lạnh lùng nói: “Thảo nào ngươi dám đến muộn, quả thật cũng có vốn liếng để kiêu ngạo.” Nói rồi hắn vẫy tay gọi Vân Ca ngồi xuống bên cạnh hắn.

Vân Ca lúc này đã hận đến mức muốn vặn đầu mình xuống mắng bản thân là lợn, vừa lê bước đến chỗ Lưu gia vừa nhanh chóng tính toán đường lui.

Mạnh Giác đột nhiên cười, nói: “Cô nương này quả là có dung mạo xuất chúng nhất trong số các cô nương đêm nay.”

Lưu gia bật cười. “Hiếm khi thấy Mạnh hiền đệ để mắt đến ai, còn không đến rót cho Mạnh hiền đệ chén rượu?”

Vân Ca như được đại xá, lập tức ngồi xuống bên cạnh Mạnh Giác, rót một chén rượu, hai tay đưa cho Mạnh Giác.

Lưu gia cười lạnh, hỏi: “Hôm nay là ngày đầu tiên ngươi hầu hạ người ta à? Sao có thể rót rượu như thế được?”

Vân Ca quay sang nhìn cô nương trong lòng Lưu gia uống một ngụm rượu, sau đó bám vai Lưu gia, mớm rượu vào miệng hắn, xong rồi còn đưa lưỡi khẽ liếm khoé miệng Lưu gia.

Vân Ca chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Nếu là người lạ còn đỡ, đằng này người ngồi bên cạnh lại là Mạnh Giác, nàng thấy cả người mình sắp cháy lên, bàn tay nâng chén rượu cũng run run. Nàng quan sát đám hộ vệ đứng bốn góc trong phòng, tất thảy đều ung dung lạnh lùng, dáng đứng hoàn toàn không giống thị vệ của phú hào mà lại giống quân lính, trên người còn toả ra sát khí.

Vân Ca vừa tính nếu gặp chuyện thì sẽ gây hoạ lớn thế nào, vừa chậm rãi uống một ngụm rượu.

Không phải là môi chạm môi một chút thôi sao? Mỗi ngày ăn cơm môi phải chạm bát, uống nước môi phải chạm chén, không sợ! Không sợ! Coi miệng y như cái chén là được. Vân Ca tự động viên mình nhưng vẫn lần lữa chưa hành động…

Mạnh Giác thầm than một tiếng, nâng cầm Vân Ca lên, chăm chú nhìn nàng, trong đôi mắt đen như mã nào cuồn cuộn sóng ngầm, đến chính y cũng không thể hiểu rõ.

Mạnh Giác một tay ôm eo Vân Ca, một tay chậm rãi khép đôi mắt đang mở to của Vân Ca lại.

Vân Ca thấy Mạnh Giác càng lúc càng tiến đến gần mình, nhìn thấy hai bóng hình của mình bị cuốn vào trong sóng ngầm, môi y nhẹ nhàng trùm lên môi mình, tay y mơn trớn mắt mình.

Thế giới của nàng lập tức tối sầm.

Sự tối tăm ngăn cách hết thảy, chỉ còn lại cảm giác ấm mềm trên môi, ấm như ánh nắng tháng Năm, khiến người ta trở nên mềm yếu, lại giống như rượu mạnh làm người ta say ngây ngất.

Không biết ngụm rượu đó rốt cuộc là nàng uống hay Mạnh Giác uống, cũng chẳng biết do xấu hổ hay vì lý do gì khác, Vân Ca cảm thấy thân thể không còn một chút khí lực, phải dựa vào cánh tay y mới có thể ngồi yên.

Cánh tay Mạnh Giác ôm nàng, vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, đưa nàng và y vào một thế giới chỉ thuộc về bọn họ.

Vân Ca gục mặt xuống vai Mạnh Giác, trong đầu trống rỗng, tai kêu ong ong, tim đập thình thịch, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Một hồi lâu sau, tim Vân Ca mới đập chậm lại, dần dần có thể nghe thấy tiếng cười nói của bọn họ, nghe thấy Mạnh Giác nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt với Lưu gia, trong lòng Vân Ca bắt đầu bình tĩnh lại, chậm rãi ngồi thẳng người lên.

Dường như Mạnh Giác đang chăm chú nói chuyện với Lưu gia, hoàn toàn không để ý đến nàng, cánh tay đang ôm nàng cũng buông ra theo ý nàng.

Một thị vệ vào cửa nhỏ giọng nói gì đó bên tai Lưu gia, sắc mặt Lưu gia đột nhiên biến đổi, khẽ vẫy tay, tiếng đàn sáo dừng lại, tất cả các cô nương trong phòng đều nhanh chóng cúi đầu đi ra ngoài.

Vân Ca đi theo sau lưng họ, vừa định cùng họ ra ngoài, chợt thấy ánh kiếm sáng loáng đâm thẳng vào ngực nàng.

Nàng vội gắng sức nhảy tránh nhưng không tránh nổi thế công của mũi kiếm, mắt thấy tính mạng sắp bị nguy hiểm, một bàn tay bỗng kéo mạnh nàng vào lòng, dùng thân thể che chở cho nàng. Mũi kiếm dừng lại trước cổ họng Mạnh Giác.

Lưu gia nói với Mạnh Giác: “Nữ nhân đủ loại, bản vương thấy đã nhiều. Lúc nữ tử này mới vào, bản vương đã thấy nghi ngờ. Lời thuộc hạ báo cáo đã xác nhận sự nghi ngờ của bản vương, nàng ta không phải là người của lầu xanh.”

Phiên vương tự ý vào Trường An là tội lớn mưu phản, Vân Ca nghe thấy người này tự xưng bản vương, không hề che giấu tung tích, xem ra sát tâm đã định. Quét mắt nhìn quanh, mọi ngóc ngách trong phòng đều có thị vệ canh gác, khó tìm đường sống.

Mạnh Giác cung kính nói với Yên Vương Lưu Đán: “Không ngờ lại gây ra hiểu lầm lớn như vậy, tại hạ không dám che giấu nữa. Nàng tên là Vân Ca, mấy ngày trước vương gia còn nói muốn thử món ăn do Nhã trù làm, nàng chính là Nhã trù được gọi là Trúc công tử trong thành Trường An. Nàng và tại hạ đã biết nhau từ trước, chuyện xảy ra hôm nay tuyệt đối không phải vì vương gia mà hoàn toàn là vì tại hạ. Lúc nàng vừa xuất hiện, tại hạ nên giải thích với vương gia ngay, có điều khi đó nhất thời hồ đồ, những chuyện nhi nữ này cũng không tiện nói ra, mong vương gia tha thứ cho tại hạ một lần. Nếu vương gia không thể tin tưởng, thì tại hạ chỉ có thể nghe vương gia xử trí, không dám oán hận dù chỉ một câu.”

Lưu Đán nhìn Vân Ca, bàn tay Mạnh Giác đang nắm cánh tay Vân Ca siết lại, Vân Ca lập tức nói: “Quả đúng như Mạnh Giác nói, tôi vô tình nhìn thấy huynh ấy vào lầu xanh, muốn biết huynh ấy làm gì trong này nên đi vào theo. Nhưng trước phòng vương gia có người canh gác, tôi không dám đến gần, không nghe được bất cứ chuyện gì. Lúc đang định rời khỏi đây thì bị một nữ nhân hồ đồ tưởng là cô nương trong lầu xanh nên đưa vào đây, sau đó cứ lơ mơ đến bây giờ.”

“Vương gia, Mạnh Giác sớm đã quyết định một lòng đi theo vương gia, nàng là nữ nhân của tại hạ, tại hạ có thể dùng tính mạng bảo đảm với vương gia, tuyệt đối sẽ không xảy ra bất cứ rắc rối gì.”

“Chuyện bản vương đến thành Trường An tuyệt đối không thể lộ ra ngoài. Nếu Mạnh hiền đệ thích tướng mạo của nàng ta thì sau khi chuyện thành công, bản vương nhất định sẽ tìm kiếm một nữ tử có dung mạo như nàng ta cho hiền đệ.”

Đường đường là một vương gia, muốn giết một người mà còn phải giải thích cho Mạnh Giác như thế là đã nể mặt y lắm rồi. Nhưng Mạnh Giác lại không nói một câu, cánh tay ôm Vân Ca không hề buông lỏng.

Lưu Đán cau mày, nhìn Mạnh Giác chằm chằm, trong mắt loé lên ánh hàn quang.

Mặc dù vẻ mặt Mạnh Giác nhún nhường nhưng ánh mắt lại không hề nhượng bộ. Sự yên tĩnh trong phòng đã biến thành áp lực. Không thể thúc thủ chờ chết, tay Vân Ca chậm rãi lục lọi bên hông. Dường như Mạnh Giác đã biết nàng định làm gì, cánh tay hơi dùng sức ép nàng vào ngực khiến tay nàng không thể lộn xộn được nữa.

Lưu Đán chăm chú nhìn mũi kiếm trước cổ họng Mạnh Giác, bàn tay để sau lưng nắm lại. Nghĩ đến nghiệp lớn mình đang theo đuổi, nghĩ đến đất phong của mình không hề trù phú, còn việc làm ăn của Mạnh Giác lại trải rộng khắp Đại Hán, của cải trong tay Mạnh Giác hết sức quan trọng đối với kế hoạch của hắn, tay hắn lại chậm rãi mở ra.

Lưu Đán lệnh cho thị vệ lui lại, chỉ tay vào Mạnh Giác, gật đầu bật cười, chỉ thoáng cái vẻ mặt đã hiền từ như một bậc trưởng bối trong nhà. “Mạnh hiền đệ, lúc vừa nhìn thấy phong tư của hiền đệ, bản vương đã biết hiền đệ là người có thể khiến cho nữ nhân tan nát cõi lòng. Quả như bản vương đã đoán từ trước, riêng bản vương đã gặp được hai người, hiền đệ còn có bao nhiêu món nợ phong lưu nữa?”

Vân Ca ngạc nhiên nhìn về phía Mạnh Giác, Mạnh Giác cười khổ. Vân Ca chợt nhớ ra mình vẫn còn ở trong lòng y, lập tức giãy khỏi vòng tay y, đứng ra xa, trong mắt người ngoài lại có vẻ như tình nhân ghen tuông.

Mạnh Giác cười khổ, thi lễ tạ ơn Lưu Đán: “Đây là vương gia trách tại hạ vừa rồi đã giấu giếm vương gia nên cố ý làm khó tại hạ đúng không?”

Lưu Đán cười nói: “Mạnh hiền đệ có hài lòng với năng lực làm việc của thuộc hạ bản vương không…”

Mạnh Giác ngắt lời Lưu Đán: “Tại hạ nhớ rõ ân tình của vương gia. Hôm nay đã muộn, tại hạ xin cáo lui. Hai ngày sau vương gia rời khỏi Trường An, tại hạ sẽ đến tiễn.”

Lưu Đán cười nhìn Vân Ca, lại nhìn Mạnh Giác. “Bản vương cũng không muốn làm kẻ không biết điều nữa, hai người đi đi!”

Vân Ca và Mạnh Giác một trước một sau rời khỏi lầu xanh, cả hai đều không nói câu nào.

Trong sự yên lặng kéo dài, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa.

Mạnh Giác đi sau chăm chú nhìn bóng lưng Vân Ca, tâm tình trong mắt hết sức phức tạp.

Vân Ca đi trước, tâm trí rối bời, không để ý gì đến xung quanh.

Vì sao phiên vương lại ẩn thân tại chốn lầu xanh trong kinh thành? Vì sao Mạnh Giác lại xưng huynh gọi đệ với phiên vương? Vì sao Mạnh Giác lại có thể cứu nàng dưới lưỡi kiếm của phiên vương? Y nói mình chỉ là thương nhân, y cố ý giấu hay chỉ vì không tiện nói thẳng? Y dùng tính mạng để bảo vệ nàng, vì sao…

Quá nhiều câu hỏi vì sao, trong đầu Vân Ca hoàn toàn hỗn loạn.

Một chiếc xe ngựa phóng qua như bay, Vân Ca không nghe thấy gì, vẫn đi thẳng về phía trước.

Đến lúc nghe thấy tiếng kêu loáng thoáng của Mạnh Giác, nàng mới ngỡ ngàng ngẩng lên, chỉ nhìn thấy vó ngựa đang lao thẳng đến chỗ mình.

Vân Ca hoảng sợ muốn tránh né nhưng đã muộn. Cuối cùng, nàng chỉ còn biết nhắm chặt mắt lại.

Ngựa hí thảm, tiếng roi vang dội.

Vân Ca cảm thấy người mình như bị nhấc lên, trời đất quay cuồng, hình như còn lăn vô số vòng.

Thì ra cảm giác chết cũng không đau đớn lắm.

“Vân Ca! Vân Ca? Muội còn chưa chết, ông trời còn chưa nỡ để cho một tiểu nha đầu lưu manh như muội chết đâu.”

Vân Ca mở mắt ra, nhìn thấy nụ cười có vài phần mệt mỏi, vài phần ấm áp của Lưu Bệnh Dĩ. Trong bóng đêm, vẻ mặt y lại có vài nét giống vẻ mặt cha nàng.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, tưởng chết rồi hoá ra lại còn sống, tâm tình bị kích động quá lớn, vô cớ làm kỹ nữ, còn bị hôn môi, Vân Ca cảm thấy rất tủi thân. Như thấy thân nhân, nàng lập tức ôm Lưu Bệnh Dĩ khóc lớn: “Đại ca, có người bắt nạt muội!”

Bình thường nhất cử nhất động của Vân Ca đều rất có phong phạm của tiểu thư khuê các, nhưng lúc này nàng chẳng còn hình tượng gì nữa, dáng vẻ như một đứa bé chịu ấm ức, gào khóc nức nở, nước mắt nước mũi lem nhem.

Nhìn thấy Lưu Bệnh Dĩ lao tới ôm lấy Vân Ca, Mạnh Giác vốn định phi thân tới cứu nàng đột nhiên dừng lại, ẩn thân trong bóng tối của con phố đối diện, lẳng lặng nhìn Vân Ca ôm Lưu Bệnh Dĩ khóc lớn.

Để cứu Vân Ca, Lưu Bệnh Dĩ bất đắc dĩ phải giết con ngựa kéo xe.

Xe ngựa mất tốc độ lật nghiêng, nữ tử ngồi trong xe bị ngã lộn nhào, hết sức giận dữ vì ngựa yêu bị chết, lại nhìn thấy người gây chuyện khóc lóc như thể mình là người oan khuất nhất thiên hạ, hung thủ giết ngựa thì không đến nhận tội cầu xin tha thứ, ngược lại chỉ quan tâm đến nha đầu thối tha đang khóc lóc trong lòng y.

Lửa giận bốc lên, chẳng buồn bận tâm đến hình tượng của mình, nàng ta giật lấy cây roi ngựa trong tay người đánh xe, quất thẳng xuống đầu Lưu Bệnh Dĩ và Vân Ca. “Trước thì vô lễ lao vào xe ngựa, sau thì to gan giết ngựa, không hề biết sai, tiện…”

Lưu Bệnh Dĩ lập tức tóm lấy ngọn roi, ánh mắt quét về phía nàng ta.

Trước cái trừng mắt của y, trong lòng nàng ta ớn lạnh không rõ lý do, câu mắng chửi sắp buột ra khỏi miệng lập tức biến mất.

Ả nha hoàn trong xe ngựa loạng choạng bò xuống, kêu to: “Ngựa của tiểu thư nhà ta mà các ngươi cũng dám giết, mau về nhà chuẩn bị hậu sự đi! Công chúa thấy tiểu thư nhà ta còn phải khách khí…” Nhìn thấy Lưu Bệnh Dĩ đang nắm roi ngựa của tiểu thư, ả nha hoàn không thể tin được, chỉ Lưu Bệnh Dĩ. “A! Ngươi còn dám nắm roi ngựa của tiểu thư?”

Lưu Bệnh Dĩ không thèm quan tâm, cười cười nhìn ả nha hoàn, ả nha hoàn bị sự to gan, ngạo mạn của Lưu Bệnh Dĩ làm cho sợ đến mức tay run run. “Ngươi… ngươi… ngươi xong đời rồi! Ngươi xong đời rồi! Phu nhân sẽ giết ngươi… Sẽ diệt chín tộc nhà ngươi. A Thuận, ngươi mau về phủ gọi người tới, ở đây có ta bảo vệ tiểu thư, xem ai ăn mật báo tim gấu…”

Tiểu thư trên xe dựng ngược lông mày lá liễu, lạnh giọng trách cứ: “Buông tay!”

Lưu Bệnh Dĩ cười, buông roi ngựa ra, thi lễ xin lỗi tiểu thư: “Việc này đúng là tiểu muội nhà tại hạ có lỗi, nhưng tiểu thư thúc ngựa chạy như bay trên đường cũng không đúng lắm. Nhất thời tình thế cấp bách, giết ngựa của tiểu thư là lỗi của tại hạ, tại hạ sẽ đền ngựa cho tiểu thư, mong tiểu thư thông cảm.”

Nàng ta hừ lạnh: “Đền? Ngươi đền được sao? Hai con ngựa này là hãn huyết bảo mã tặng phẩm của Hoàng thượng, giết cả nhà các ngươi cũng không đền nổi đâu.”

Ả nha hoàn đang lảo đảo đi tới cũng quát to: “Đó là hãn huyết bảo mã đấy! Năm xưa tiên hoàng dùng ngựa vàng đúc cùng kích cỡ cũng không đổi được, cuối cùng phải phát binh hai trăm ngàn mới giành được loại ngựa này. Ngươi cho rằng nó là cái gì? Sợ rằng ngay cả tên hãn huyết bão mã ngươi cũng chưa từng nghe qua, đâu phải một con ngựa bình thường trong hậu viện nhà ngươi…”

Lưu Bệnh Dĩ nói năng khiêm nhường, cô nàng kia thì lại hùng hổ doạ người. Tâm trạng Vân Ca vốn đã không tốt, lúc này đầy bụng lửa giận. “Không phải chỉ là hai con hãn huyết bảo mã thôi sao? Còn không phải loại tốt nhất. Hãn huyết bảo mã tốt nhất do là ngựa cái năm màu của Đại Uyển tạp giao với ngựa hoang trên núi ở Nhị Sư thành sinh ra. Nghe nói năm đó Đại Uyển tiến cống cho Đại Hán cả ngàn con hãn huyết bảo mã, hai con này chắc là đời sau của chúng, huyết thống đã không còn thuần, có gì là quý hiếm? Có gì mà không đền được?”

Cô nương kia nổi cáu vung mạnh roi đánh Vân Ca. “Nói mạnh mồm thật, từ bao giờ trong thành Trường An lại có người càn rỡ như vậy?”

Lưu Bệnh Dĩ muốn kéo Vân Ca né tránh nhưng Vân Ca không những không lùi mà còn tiến tới, chộp lấy roi ngựa, mỉm cười nhìn nàng ta. “Có lý thì cần gì phải sợ? Chuyện vốn mỗi người sai một nửa, vậy mà tiểu thư lại hơi một tí đã vung roi đánh người, cho dù đến trước mặt Hoàng đế Đại Hán các ngươi, ta cũng vẫn càn rỡ như vậy.”

Tiểu thư kia từ nhỏ đến lớn đã quen được nâng niu, chiều chuộng, lần đầu tiên phải chịu cảnh nhục nhã thế này, nộ khí bốc lên, vừa giật mạnh roi ngựa vừa vung tay định đánh Vân Ca. “Hôm nay ta muốn đánh ngươi đấy, sao nào? Cho dù là trước mặt Hoàng thượng thì ta vẫn cứ đánh ngươi như thường, để xem ai dám ngăn cản?”

Vân Ca tuy chỉ có công phu mèo cào nhưng thừa sức ứng phó với tiểu thư này, chỉ một tay đã trêu đùa nàng ta thoải mái.

Thấy tình hình không ổn, ả nha hoàn nháy mắt với gã phu xe rồi chạy rất nhanh về phủ tìm cứu viện.

Phu xe là người thành thật, lại hơi nói lắp, cứ lắp bắp: “Cô… cô nương, đây… đây chính là… Hoắc… Hoắc…” Càng cuống càng không nói nên lời.

Lưu Bệnh Dĩ nghe vậy, nghĩ đến lời nói lúc nãy của tiểu thư kia, đoán được thân phận của đối phương, sắc mặt khẽ biến, bèn nói với Vân Ca: “Vân Ca, mau buông tay!”

Vân Ca nghe vậy, khoé miệng nở nụ cười gian, đột nhiên buông tay ra.

Tiểu thư kia đang dùng hết sức muốn giật roi ngựa lại, Vân Ca đột nhiên buông tay, nàng ta lập tức ngửa người ra sau, lảo đảo lui lại mấy bước rồi ngồi bệt xuống đất. Roi ngựa bay về quất mạnh vào cánh tay nàng ta.

Vân Ca cười to, nhìn Lưu Bệnh Dĩ cau mày, nàng le lưỡi, vẻ mặt vô tội. “Huynh bảo muội buông tay ra mà.”

Lưu Bệnh Dĩ muốn đỡ tiểu thư kia lên.

Nàng ta vừa xấu hổ vừa giận dữ, hất tay Lưu Bệnh Dĩ ra, nước mắt đã dâng lên mi nhưng lại bị nàng ta mạnh mẽ nén lại, không nói câu nào, chỉ nhìn Vân Ca chằm chằm vẻ oán hận.

Lưu Bệnh Dĩ thở dài, thù này đã kết, không dễ gì giải quyết.

Đang suy nghĩ đối sách, Mạnh Giác đột nhiên xuất hiện, đi ra từ bóng tối, dần dần hoà vào ánh sáng, như giẫm ánh trăng mà đi, bộ y phục màu xanh nhẹ nhàng, thoát tục.

Y tới bên cạnh tiểu thư kia, ngồi xuống: “Thành Quân, muộn thế này sao muội còn ở đây? Để huynh đưa muội về.”

Những giọt nước mắt bị kìm nén của Hoắc Thành Quân lập tức trào ra, nàng ta hơi dựa vào người Mạnh Giác, nghẹn ngào nói. “Nha đầu hoang dã kia… giết ngựa của muội, còn…”

Mạnh Giác dìu Hoắc Thành Quân đứng lên. “Nó đúng là một tiểu nha đầu hoang dã, sau này huynh sẽ dạy dỗ nó tử tế, muội muốn mắng muốn đánh thế nào cũng được. Hôm nay huynh đưa muội về trước. Có điều hai người cũng xem như đã quen, tại sao gặp nhau lại không nhận ra nhau?”

Vân Ca và Hoắc Thành Quân nghe vậy đều nhìn về phía đối phương.

Vân Ca nhìn kĩ một hồi mới nhận ra đây chính là người mua ghế trọng tài bí mật còn lại.

Phấn son trang điểm cho Vân Ca trong lầu xanh đều là loại rẻ tiền, vì hoà lẫn nước mắt nên trở nên nhoè nhoẹt, trên mặt chỗ đen chỗ đỏ như mặt mèo, rất khó nhìn rõ diện mạo thật. Còn Hoắc Thành Quân lần trước cải nam trang, bây giờ mặc trang phục nữ nhân, Vân Ca đương nhiên cũng không nhận ra nàng ta.

Từ khi quen biết đến nay, Mạnh Giác vẫn luôn tỏ ra không nồng nhiệt cũng không lạnh lùng, như gần như xa với Hoắc Thành Quân, đây là lần đầu tiên y mềm giọng an ủi.

Dù vẫn rất giận nhưng nghe thấy người trong lòng dịu dàng khuyên bảo, dỗ dành, cuối cùng Hoắc Thành Quân cũng bớt giận, để mặc Mạnh Giác đưa nàng ta về Hoắc phủ.

Thấy bọn họ rời đi, Lưu Bệnh Dĩ mới thầm thở phào.

Sắc mặt Vân Ca lại trở nên âm trầm, cúi đầu bước đi, không nói một câu.

Đi được một hồi mà nàng vẫn xịu mặt, Lưu Bệnh Dĩ do dự một lát rồi nói: “Vị tiểu thư vừa rồi tên là Hoắc Thành Quân, là cô con gái được Hoắc Quang và Hoắc phu nhân thương yêu nhất. Chắc muội cũng đã nghe nói về những việc làm của Hoắc phu nhân. Nữ tế của quan nhất phẩm Xa Thừa tướng là thiếu phủ Từ Nhân, vì đắc tội với đệ đệ của Hoắc phu nhân mà chết thảm trong ngục. Quan lại bình thường trong thành Trường An thấy nô tài được chút sủng ái của Hoắc phủ cũng hết sức khách sáo. Vừa rồi nha đầu Hoắc phủ nói công chúa gặp tiểu thư nhà ả cũng phải khách khí cũng không phải nói quá. Một người là Hoắc Thành Quân, còn có một người là Thượng Quan Lan, con gái Thượng Quan Kiệt, hai người bọn họ ở Trường An còn giống công chúa hơn cả công chúa thật. Nếu không có Mạnh Giác hoá giải thì chuyện này chỉ e khó mà giải quyết.”

Cơn giận của Vân Ca từ từ vơi bớt. Công chúa gì gì đó nàng hoàn toàn không sợ, cùng lắm là vỗ mông chạy ra khỏi Đại Hán. Nhưng còn có hai chữ gọi là “liên lụy”. Đại ca, Hứa tỷ tỷ, Thất Lý Hương…

Vân Ca thấp giọng nói: “Là muội lỗ mãng. Nhưng cho dù y có giao tình với Hoắc Thành Quân thì cũng không nên nói nàng ta muốn mắng muốn đánh muội thế nào cũng được. Hoắc Thành Quân là bạn của y, chẳng lẽ chúng ta không phải?”

Lưu Bệnh Dĩ cười. “Thì ra muội là vì chuyện này mà tức giận. Lời của Mạnh Giác bề ngoài hoàn toàn nghiêng về Hoắc Thành Quân, nhưng muội nghĩ kĩ lại xem, nói như vậy thì ai thân ai sơ? Con cái đánh nhau với con người ta, trước mặt người ngoài, cha mẹ chắc chắn đều mắng con mình.”

Vân Ca nghĩ lại, lập tức vui lên, cười nói với Lưu Bệnh Dĩ: “Đại ca, xin lỗi, suýt nữa thì muội đã gây ra đại họa.”

Lưu Bệnh Dĩ nhìn Vân Ca, muốn nhịn nhưng không nhịn được, bật cười ha ha. “Huynh đã nhịn rất lâu rồi, màu sắc trên mặt muội có thể mở hiệu thuốc nhuộm được đấy.”

Vân Ca lau mặt, nhìn bàn tay, vừa đỏ vừa đen, quả nhiên khôi hài. “Đều là do mụ yêu tinh kia, bôi lung tung lên mặt muội.”

Nhớ tới lời Vân Ca lúc trước, Lưu Bệnh Dĩ hỏi: “Muội nói có người bắt nạt muội, là ai thế?”

Vân Ca yên lặng. Một vương gia lén lút. Còn cả… Mạnh Giác! Nghĩ đến tất cả những chuyện xảy ra trong lầu xanh, mặt nàng lại nóng bừng.

“Vân Ca, muội nghĩ gì thế? Tại sao không nói?”

“Muội… muội không nghĩ gì cả. Thực ra không phải việc lớn, muội chỉ… chỉ muốn khóc.”

Lưu Bệnh Dĩ cười cười, không vặn hỏi nữa. “Vân Ca, mặc dù đại ca chỉ là một tên lưu manh trong thành Trường An, rất nhiều chuyện không giúp nổi muội, nhưng huynh vẫn có đôi tai để lắng nghe những ấm ức của muội.”

Vân Ca gật đầu thật mạnh. “Muội biết. Đại ca, nhưng đại ca không phải lưu manh, đại ca là đại lưu manh. Cũng không phải chỉ có một đôi tai, còn có đôi tay có thể cứu muội, có thể để muội khóc…”

Nhìn thấy màu sắc trên vạt áo trước ngực Lưu Bệnh Dĩ, Vân Ca xấu hổ bật cười.

Chỉ có đối đãi bằng thái độ thản nhiên, không xem nhẹ, cũng không đồng tình, mới có thể gọi đùa y là đại lưu manh, thậm chí trong giọng nói còn mang vẻ tự hào.

Thực ra nếu bị người không liên can coi thường, y căn bản sẽ không để ý, y càng sợ nhìn thấy sự thông cảm và thương hại của những người quan tâm đến mình.

Trong đêm tối, một nụ cười trên gương mặt lem luốc gần như mèo thật sự không thể nói là đáng yêu nhưng Lưu Bệnh Dĩ lại cảm thấy trong lòng trào lên sự ấm áp, không khỏi đưa tay xoa đầu Vân Ca mấy cái, khiến tóc Vân Ca xù lên, xoã tung.

Lúc này Vân Ca thực sự trở thành một con mèo.

Vân Ca vuốt tóc mình, vài phần buồn bực, vài phần thân thiết.

Thân thiết là vì Lưu Bệnh Dĩ giống như tam ca, thích biến nàng thành một con ma lem. Buồn bực là bởi nàng phát hiện ra rằng, mình rất thích bị y bắt nạt, không những thế còn cảm thấy rất ấm áp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK