Đến tết Thượng nguyên, Vân Ca đã có thể xuống giường đi lại.
Ngày Thượng nguyên, ban ngày Lưu Phất Lăng phải tế bái thần Thái Nhất.
Vì chủ quản ba nguyên thượng, trung, hạ lần lượt là ba quan thiên, địa, nhân, dân gian thường dùng hoa đăng để chúc mừng thiên quan, nên khi mặt trời lặn, Lưu Phất Lăng còn phải châm chiếc đèn đầu tiên của tết Thượng nguyên. Sau khi Hoàng đế châm chiếc đèn đầu tiên, ngàn vạn gia đình trăm họ sẽ tới tấp châm đèn đã chuẩn bị sẵn, cầu khấn thiên quan cho cả năm được vui vẻ. Dưới sự bảo vệ của Thất Hỷ và Mạt Trà, thừa dịp mọi người tề tụ trước lầu thành, Vân Ca lặng lẽ ra khỏi cung. Trên đường đi, ngàn vạn chiếc đèn lần lượt được châm lên, như cây lửa nở hoa bạc rực rỡ, trời đất như được làm bằng lưu ly bảy màu.
Vân Ca ở trong cung quá lâu, nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, trong lòng ngứa ngáy khó chịu. Tự tìm cho mình một lý do rằng, dù sao cũng không vội một giờ nửa khắc này, chơi xong rồi làm sau cũng không vấn đề gì, vì thế nàng gõ thành xe ngựa, lệnh cho Phú Dụ dừng xe, cười nói: “Chẳng trách bốn di cứ ngưỡng mộ Trung Nguyên, không khí thiên triều như vậy, ai mà không ngưỡng mộ chứ?”
Thấy Vân Ca định xuống xe ngựa, Mạt Trà ngập ngừng nói: “Tiểu thư, bên ngoài rất lộn xộn, chúng ta cứ ở trên xe xem là được rồi.”
Vân Ca không để ý tới Mạt Trà, được Phú Dụ đỡ xuống xe ngựa.
Mạt Trà nhìn về phía Thất Hỷ cầu cứu. Vì trước đó, Vu An đã dặn dò tất cả đều phải nghe lệnh Vân Ca nên Thất Hỷ chỉ khẽ lắc đầu, ra hiệu mọi chuyện đều chiều theo ý Vân Ca. Vì lần xuất cung này, bọn họ đã nghĩ vô số biện pháp, vừa không thể mang quá nhiều người khiến người ta chú ý, lại phải bảo đảm an toàn cho Vân Ca. Vốn cho rằng có chuyện trọng đại gì nhưng xem dáng vẻ ham chơi của Vân Ca thì hình như lại không giống có chuyện gì quan trọng. Thất Hỷ, Phú Dụ đi phía trước cản sóng người giúp Vân Ca, Mạt Trà, Lục Thuận đi phía sau bảo vệ Vân Ca, năm người đi dọc theo con phố dài, vừa đi vừa xem đèn. Trong thành Trường An nhiều tài tử giai nhân, đèn những người này làm đều rất tao nhã, không còn đơn giản là tế bái thiên quan. Trên đèn có thể vẽ tranh hoặc viết chữ. Lại rủ thêm mấy người bạn thân, mỗi người treo đèn của mình ra, nhờ người khác đánh giá cao thấp, người thắng cười to, người thua mời rượu, thắng thua phong lưu lỗi lạc, thường được mọi người truyền thành giai thoại vui vẻ. Còn có tài nữ viết câu đối hoặc câu đố lên đèn, nếu có người đối được hoặc đoán được câu đó thì sẽ nhận được đồ dùng tài nữ tự tay may. Phần thưởng không hề quý giá nhưng hết sức đặc biệt, khiến một đám công tử tranh nhau chen lên trước. Vân Ca vừa nhìn vừa cười. “Thế này cũng không khác đua ngựa hay hát tình ca để tán tỉnh các cô gái trên thảo nguyên là mấy, chỉ có điều người Trung nguyên kín đáo hơn một chút.”
***
Mạnh Giác và Lưu Bệnh Dĩ đứng dưới lầu thành, chen lấn cùng bách tính xem Lưu Phất Lăng đốt đèn.
Vốn tưởng tối nay náo nhiệt như vậy, với tính tình của Vân Ca thì kiểu gì nàng cũng sẽ đến xem một chút, nhưng trong số các cung nữ đứng trên lầu thành lại không hề có bóng dáng nàng. Không biết thương thế của nàng thế nào rồi, theo lý thì chắc đã có thể xuống giường đi lại. Cả thành náo nhiệt, Mạnh Giác lại không còn hứng thú, muốn về phủ.
Lưu Bệnh Dĩ đoán được tâm tư của Mạnh Giác, trong lòng y cũng cảm thấy trống vắng khó tả, cho nên dù hai người sánh vai đi nhưng không ai muốn nói chuyện. Trong tiếng người huyên náo, Lưu Bệnh Dĩ đột nhiên hỏi: “Mạnh Giác, Bình Quân nói với huynh là Vân Ca chỉ đáp ứng với Hoàng… công tử ở đó một năm à?”
Mạnh Giác khẽ gật đầu. Lưu Bệnh Dĩ chắp tay cười. “Chúc mừng huynh!”
Mạnh Giác lại không có vẻ gì là vui mừng, nụ cười trên môi vẫn lạnh nhạt như cũ.
Lúc Lưu Bệnh Dĩ nhìn thấy Hoắc Thành Quân một thân một mình trong đám người, y cảm thấy vừa kỳ quái vừa buồn cười. Trong biển người, chỉ sơ suất một chút là bạn bè, người thân đi cùng cũng có thể lạc nhau, bọn họ lại là oan gia, vậy mà vẫn có thể ngẫu ngộ. Hoắc Thành Quân mặc váy vải thô màu xanh lá, mái tóc búi đơn giản lại không kém phần dễ thương, trên búi tóc cài một chiếc trâm gai hết sức đơn giản, mộc mạc, giống như rất nhiều thiếu nữ khác trong đêm nay. Chỉ có điều những người khác thì nắm tay bạn gái, vừa nói vừa cười xem náo nhiệt, ngắm đèn hoa, còn Hoắc Thành Quân lại chỉ có một mình, lặng lẽ đi giữa đám đông. Đêm nay có lẽ là tết Thượng nguyên cuối cùng được ở bên ngoài của nàng ta, sau này, cả đời nàng ta sẽ phải sống giữa những bức tường lạnh lẽo trong Vị Ương cung. Nàng ta cố ý xua hầu gái đi, một mình lén chạy ra ngoài, nàng ta cũng không biết rốt cuộc mình muốn nhìn thấy gì và muốn gì. Nàng ta lặng lẽ đi giữa biển người, thậm chí trong đầu hoàn toàn không suy nghĩ gì, chỉ không ngừng bước đi. Nhưng khi cách rất nhiều đèn đuốc và vô số bóng người trên phố dài, trong mắt lại chỉ có bóng dáng nhanh nhẹn đó, thì đột nhiên nàng ta hiểu ra trong lòng mình thực sự muốn nhìn thấy thứ gì. Sự xót xa khiến nàng ta không thể di chuyển được nửa bước, thì ra mình không thể quên được y, thì ra mình vẫn không ngừng tìm kiếm y. Thì ra nàng ta như tiện tay chọn chiếc váy màu xanh lá, nhưng lại là vì biết y vẫn thích màu xanh lá đó.
Trâm gai váy vải thô, thì ra chỉ là đau buồn vì một giấc mộng đã chết trong đáy lòng.
Lưu Bệnh Dĩ nhìn Hoắc Thành Quân đứng ngẩn ngơ giữa đám đông, ngơ ngác nhìn Mạnh Giác.
Người qua người lại, có lúc đụng vào nàng ta, nàng ta lại như không hề phát hiện.
Ánh mắt Mạnh Giác nhìn bâng quơ các loại đèn hoa xung quanh mà vẫn không nhìn thấy Hoắc Thành Quân.
Lưu Bệnh Dĩ khẽ ho vài tiếng, dùng khuỷu tay khẽ huých Mạnh Giác, nhắc nhở y về sự xuất hiện của Hoắc Thành Quân.
Nhìn thấy Hoắc Thành Quân, bước chân của Mạnh Giác dừng lại. Lưu Bệnh Dĩ thấp giọng nói: “Cô ta nhìn huynh một hồi lâu rồi, hôm nay là ngày Tết, qua đó nói một câu đi, ít nhất cũng hỏi thăm xem dạo này cô ta thế nào.”
Mạnh Giác thầm thở dài một tiếng, đi đến chỗ Hoắc Thành Quân. “Muội đến xem đèn à?”
Hoắc Thành Quân gật đầu. “Huynh cũng đến xem đèn à?”
Lưu Bệnh Dĩ nhìn lên trời không nói được gì. Câu hỏi đã nhảm nhí rồi, câu trả lời còn nhảm nhí hơn. Hai người thông minh đều trở nên ngu ngốc, may là đời này y không may mắn được hưởng thụ sự mập mờ kiểu này nên không cần phải làm kẻ ngu ngốc. Hỏi han xã giao xong, bầu không khí trở nên hết sức khó xử, Mạnh Giác không nói, Hoắc Thành Quân cũng không nói, Lưu Bệnh Dĩ yên lặng nhìn Mạnh Giác rồi lại nhìn Hoắc Thành Quân. Ba người bọn họ, Mạnh Giác phong thái tự nhiên, Lưu Bệnh Dĩ hiên ngang ngẩng cao đầu, Hoắc Thành Quân dù trâm gai váy thô nhưng vẫn khó che được vẻ quốc sắc thiên hương, ba người đứng bên đường khiến người người tới tấp quay lại nhìn. Mạnh Giác chắp tay thi lễ với Hoắc Thành Quân định cáo từ. Hoắc Thành Quân biết đây có lẽ là lần cuối cùng được gặp riêng Mạnh Giác, trong lòng đau thương, muốn cất lời nói chuyện nhưng chỉ mấp máy môi rồi lại cúi đầu. Trước khi Mạnh Giác mở miệng, Lưu Bệnh Dĩ đã nói chen vào: “Đã tình cờ gặp nhau, chi bằng cùng đi dạo phố xem hoa đăng luôn thể.”
Hoắc Thành Quân lặng lẽ gật đầu, Mạnh Giác nhìn Lưu Bệnh Dĩ một cái, không nói gì.
Lưu Bệnh Dĩ cười ha hả. “Hoắc tiểu thư, mời!”
Ba người có quan hệ phức tạp cùng đi xem đèn. Mặc dù có thêm một người nhưng lại ít lời hơn lúc trước.
Không biết vô tình hay cố ý, Lưu Bệnh Dĩ chậm lại bước chân để Hoắc Thành Quân và Mạnh Giác sánh vai đi cùng nhau, còn mình thì ngắm đèn nhân tiện ngắm người luôn.
Hoắc Thành Quân vốn đi phía ngoài, trong biển người có lúc sẽ bị người khác va vào. Mạnh Giác nhẹ nhàng chuyển ra bên ngoài cản sóng người giúp nàng ta. Các loại đèn có hình thù khác nhau, chiếc lớn cao bằng thân người, chiếc nhỏ chỉ bằng nắm đấm, có đèn được làm bằng lụa, có đèn lại làm bằng da dê. Hoắc Thành Quân ngơ ngẩn, không hề để ý đến việc ngắm hoa đăng. Có chiếc đèn treo rất thấp, nàng ta lại không cúi người đi qua, có chiếc đèn treo thò ra đường, nàng ta cũng quên không né tránh, Mạnh Giác luôn kịp thời gạt đèn sang hoặc khẽ kéo nàng ta tránh ra trước khi đèn va vào người nàng ta. Trái tim y còn cứng rắn, lạnh lùng hơn sắt thép, hành động của y lại luôn quan tâm, chăm sóc như vậy. Hoắc Thành Quân đột nhiên muốn kêu to, lại muốn khóc lớn, hỏi y vì sao? Vì sao? Nàng ta có quá nhiều câu muốn hỏi y nhưng hỏi thì cũng có được gì? Đêm nay sau khi ly biệt, nàng ta sẽ trở thành một người khác, nếu y là kẻ thù của họ Hoắc thì cũng sẽ là kẻ thù của nàng ta. Hỏi thì cũng làm được gì? Đêm nay đã là lần cuối rồi!
Quên đi quá khứ, không nghĩ đến tương lai, sống một lần nữa đêm nay, như lần đầu y và nàng ta gặp nhau, tất cả ân oán đều xóa bỏ, chỉ có những ước mơ tốt đẹp. Hoắc Thành Quân cười, chỉ một chiếc đèn hình tròn trên đầu. “Mạnh Giác, chiếc đèn này tên là gì?”
Mạnh Giác thoáng nhìn rồi trả lời: “Ngọc sách tiểu cầu đăng.”
“Còn cái nhìn như cổng chào kia?”
“Thiên vương đăng.”
“Cái nhìn như tú cầu kia? Tú cầu đăng?”
“Mặc dù nhìn giống tú cầu nhưng muội xem, hoa văn trên đèn như hoa văn trên mai rùa, dân gian gọi nó là quy văn đăng, tượng trưng cho sự trường thọ. Tết Thượng nguyên năm tiên đế sáu mươi tuổi, có người vào dâng một chiếc đèn quy văn rất lớn, trong đèn có thể thắp một trăm lẻ tám ngọn nến, đốt lên có thể nhìn thấy từ ngoài mười dặm.”
“Còn có chiếc đèn như vậy cơ à? Không biết chiếc to nhất tối nay bằng chừng nào.”
Hoắc Thành Quân như một thiếu nữ ngây thơ, đi bên cạnh người trong lòng mình, dạo chơi trong biển hoa đăng đẹp như mơ, cùng với tiếng nói cười duyên dáng là một trái tim bồn chồn, thấp thỏm của nhi nữ. Tất cả những người qua đường đều nhìn họ bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Đúng là một cặp thần tiên quyến lữ. Trong ánh mắt ngưỡng mộ của những người đi đường, Hoắc Thành Quân cảm thấy dường như hết thảy đều là sự thật, người này quả thật đang đi bên cạnh nàng ta, giọng nói dịu dàng của y đang vang lên bên tai, thỉnh thoảng y lại cười vui vẻ vì những lời bình phẩm hoa đăng của nàng ta. Ông trời không hề nhân từ với nàng ta nhưng ông trời vẫn hào phóng ban cho nàng ta đêm nay. Ít nhất đêm nay là thuộc về nàng ta.
“Mạnh Giác, huynh xem…” Hoắc Thành Quân quay sang cười nói với Mạnh Giác, lại phát hiện Mạnh Giác đang đứng yên tại chỗ, đưa mắt nhìn về phía xa.
Hoắc Thành Quân nhìn về phía trước theo ánh mắt y, nụ cười của nàng ta lập tức tắt lịm trên môi.
Giữa hai tòa vọng lâu có căng mấy sợi dây thừng to màu đen, trên dây thừng treo từng xâu đèn lồng, mỗi xâu đều có hơn hai mươi chiếc đèn lụa màu trắng. Do sợi dây thừng cùng màu với đêm tối nên nếu không chú ý thì sẽ rất khó phát hiện. Từ xa nhìn lại, trong màn đêm đen, vô số chiếc đèn rực rỡ sáng ngời trên hư không như một dòng thác pha lê chảy xuống từ chín tầng trời. Trước dòng thác pha lê, một cô gái mặc váy lục nhạt, choàng áo choàng da cáo màu trắng, tay đang giơ cao chiếc đèn cung đình bát giác, hơi ngẩng đầu quan sát tỉ mỉ. Chẳng những người giống mà cả màu sắc váy áo cũng chẳng khác chút nào. Trong phút chốc, Hoắc Thành Quân đột nhiên bừng tỉnh, nhìn màu xanh lục trên người Vân Ca, đau buồn đến cực độ nhưng lại bật cười.
Thì ra đêm nay cũng giống như vô số những ngày trước kia, đều chỉ là một trò đùa của ông trời dành cho nàng ta. Ông trời cho nàng ta một khởi đầu đẹp đến đâu thì cũng cho nàng ta một kết cục tàn khốc đến đó. Đêm nay không phải đêm của nàng ta.
Vân Ca thật sự thích chiếc đèn cung đình trong tay nhưng bất kể Thất Hỷ trả bao nhiêu tiền, vị thư sinh trẻ tuổi làm đèn cung đình cũng không chịu bán, chỉ nói nếu họ đoán được câu đố thì sẽ cho không, nếu đoán không đúng thì ngàn vàng cũng không bán. Mạt Trà và Phú Dụ, một người đóng vai mặt đỏ, một người đóng vai mặt trắng, dụ dỗ thuyết phục hồi lâu mà thư sinh vẫn chỉ mỉm cười lắc đầu. Vân Ca không giỏi giải đố, thử hai lần đều không thể đoán đúng ba câu liên tiếp, lại không thích chuyện quá hao tổn đầu óc như thế này nên đành chán nản từ bỏ, đưa trả đèn cho thư sinh, xoay người định đi. Nhưng nàng vừa xoay người, bước chân đã khựng lại, đột nhiên quay đầu.
Người xưa, chuyện cũ, những gì đã qua đều đang ở nơi đèn đuốc nhạt nhòa, dưới hoa đăng, giữa biển người.
Mạnh Giác và Hoắc Thành Quân sánh vai mà đứng, giống như một đôi thần tiên quyến lữ.
Vân Ca chăm chú nhìn họ trong khoảnh khắc, nụ cười như có như không mơ hồ nở bên môi. Nói một cách công bằng, Mạnh Giác và Hoắc Thành Quân đúng là một đôi người ngọc. Mạnh Giác từ giữa biển người rảo bước đi tới, Hoắc Thành Quân cũng không biết vì sao mình lại đi theo sau lưng Mạnh Giác.
Lưu Bệnh Dĩ vừa len qua sóng người vừa thì thào nói: “Thiên quan quả nhiên đã đi ăn Tết rồi!”
Mạnh Giác vốn cho rằng Vân Ca vừa nhìn thấy y sẽ lập tức xoay người bước đi, nhưng không ngờ nàng lại mỉm cười đứng yên như chờ y tiến đến.
Vội vã đi tới trước mặt Vân Ca, y lại hơi lúng túng, không biết nên nói gì.
Vân Ca mỉm cười, hỏi: “Hai người đi xem đèn à?”
Lưu Bệnh Dĩ cúi đầu, bật cười một tiếng. Vân Ca nhìn y không hiểu.
Mạnh Giác nói với Vân Ca: “Huynh và Bệnh Dĩ đi xem đèn, trên đường tình cờ gặp Hoắc tiểu thư.”
Hai mắt Hoắc Thành Quân tối sầm lại, quay đầu đi, Vân Ca lại làm như không nghe thấy gì, chỉ hỏi Lưu Bệnh Dĩ: “Đại ca, thương thế của đại tẩu thế nào rồi?”
Vì có Hoắc Thành Quân ở đây nên Lưu Bệnh Dĩ không muốn nói nhiều đến chuyện này, chỉ ậm ờ gật đầu. “Rất tốt!”
Mạnh Giác thoáng nhìn chiếc đèn cung đình Vân Ca vừa cầm. “Thấy muội có vẻ rất thích, tại sao lại không mua?”
Vân Ca chỉ câu đó, mỉm cười bất lực, chợt nhớ ra ba người vừa đến đều rất thích động não suy nghĩ, nàng đi tới bên cạnh Lưu Bệnh Dĩ, cười nói: “Một người chỉ cần đoán trúng ba câu đố liên tiếp là có thể nhận được chiếc đèn cung đình đó. Đại ca, huynh đoán giúp muội được không?”
Lưu Bệnh Dĩ liếc Mạnh Giác, dù thấy Mạnh Giác không hề có vẻ buồn bã nhưng cũng không muốn đáp ứng Vân Ca ngay, ậm ờ mấy tiếng rồi nói: “Mọi người cùng đến xem xem!”
Hoắc Thành Quân tiện tay thả mấy đồng tiền vào trong chiếc vò gốm đặt trên bàn, bảo thư sinh rút một câu đố cho nàng ta đoán, vừa nhận chiếc thẻ tre vừa cười, hỏi Vân Ca: “Sao cô lại xuất cung? Hoàng… công tử không cùng cô đi xem đèn à? Hoàng công tử tài trí hơn người, cô có muốn mười cái đèn cung đình cũng không vấn đề gì.”
Với thân phận của mình, đúng là Vân Ca không thể dễ dàng ra ngoài cung, nói mình trốn ra chắc chắn không nói được, nói Lưu Phất Lăng biết cũng không ổn thỏa, cho nên Vân Ca chỉ cười hì hì, không trả lời Hoắc Thành Quân ngay. Từ khi nhìn thấy Hoắc Thành Quân, đám người đi theo Vân Ca đã hết sức đề phòng, Phú Dụ vội trả lời: “Vu Tổng quản không hài lòng lắm với những chiếc hoa đăng trong cung mới mua năm nay, lệnh chúng nô tài đi xem kiểu cách đèn hoa đăng do dân chúng làm. Chúng nô tài đều không biết chữ, cũng không biết vẽ tranh, cho nên Vu Tổng quản đặc biệt cho phép Vân cô nương rời cung, có kiểu cách nào đẹp thì ghi nhớ để tết Thượng nguyên sang năm có thể sai người làm theo.”
Hoắc Thành Quân vốn đã có oán hận trong lòng không thể phát tiết, Phú Dụ lại chạm vào cơn giận của nàng ta, nàng ta liền cười lạnh, hỏi Phú Dụ: “Ta hỏi ngươi à? Cướp lời, chen lời cũng là Vu Tổng quản phân phó sao?”
Phú Dụ lập tức khom người tạ tội: “Nô tài biết sai.”
Hoắc Thành Quân “hừ” lạnh: “Chỉ là biết thôi à?”
Phú Dụ đưa tay định tự tát mình, Vân Ca cười, chặn tay Phú Dụ lại. “Nô tài ngắt lời chủ nhân mới gọi là cướp lời, chen lời. Tôi cũng là một nô tỳ, tại sao lại nói là cướp lời, chen lời? Tiểu thư hỏi, nô tỳ không kịp thời trả lời tiểu thư, Phú Dụ sợ làm mất thời giờ của tiểu thư nên mới vội vã trả lời. Hắn không làm sai, người sai là nô tỳ, xin tiểu thư trách phạt.”
Hoắc Thành Quân đang trút giận nhưng lại bị Vân Ca nhẹ nhàng hóa giải, nàng ta hít một hơi thật sâu mới đè được cơn giận trong lòng xuống, cười duyên nói: “Vân tiểu thư thật là khéo ăn khéo nói. Nghe nói Hoàng công tử đã ngủ lại trên giường của cô, tôi có ăn mật gấu gan báo cũng không dám trách phạt!”
Mạnh Giác đang cầm bút viết đáp án đột nhiên quay đầu nhìn Vân Ca, trong đôi mắt đen như mực cuồn cuộn ba đào. Lưu Bệnh Dĩ vội kêu to một tiếng: “Tôi đoán được câu đố này rồi! Giang sơn vạn dân là quý, bá quan triều đình là khinh, có phải hai chữ này không?”
Lưu Bệnh Dĩ cầm lấy bút lông trên bàn viết hai chữ “Đại” và “Tiểu” lên thẻ tre, đưa cho thư sinh, thư sinh cười, nói: “Chúc mừng công tử đã đoán đúng, có thể lấy một chiếc đèn bí đỏ. Nếu đoán đúng hai câu đố liền thì có thể lấy đèn hoa sen, nếu đoán đúng ba câu, có thể nhận giải thưởng cao nhất tối nay.”
Thư sinh chỉ chiếc đèn cung đình mà Vân Ca vừa xem, Lưu Bệnh Dĩ cười ha hả, hỏi: “Mọi người không chúc mừng tôi à?” Nhưng không ai để ý tới y, Mạnh Giác vẫn nhìn Vân Ca chằm chằm.
Dù Vân Ca cũng bị lời nói của Hoắc Thành Quân làm cho tức giận nhưng ánh nhìn của Mạnh Giác còn khiến nàng giận hơn, nàng bất mãn trợn mắt nhìn lại y. Chưa nói đến chuyện lời của Hoắc Thành Quân có đáng tin hay không, cho dù là đúng thì cũng đã làm sao? Huynh dựa vào cái gì mà nhìn tôi như thể tôi đã làm sai như vậy? Thế chính huynh thì sao?
Thấy Hoắc Thành Quân mỉm cười định nói tiếp, Lưu Bệnh Dĩ vội hỏi: “Hoắc tiểu thư, tiểu thư đã tìm ra đáp án cho câu đố của mình chưa?”
Nghe vậy, Hoắc Thành Quân mới nhớ ra câu đó trong tay mình, liền mỉm cười cầm lấy thẻ tre cùng xem với Lưu Bệnh Dĩ.
“Nhớ người hai mươi năm xa cách.”
Câu đố này cũng không khó, Lưu Bệnh Dĩ lập tức đoán được, cười nói: “Đây là câu đố đồng âm.”
Hoắc Thành Quân cũng đã nghĩ ra, sắc mặt tối sầm, nhìn về phía Mạnh Giác, trong mắt Mạnh Giác lại đâu có nàng ta?
Hai mươi viết kép là “niệm”, đồng âm với “niệm” là “nhớ nhung”, nhớ hai mươi năm ý là tưởng niệm. Lưu Bệnh Dĩ cầm bút lên viết đáp án: “Nhớ mãi không quên” rồi đưa cho thư sinh.
Lưu Bệnh Dĩ khẽ thở dài, thấp giọng nói: “Đánh địch một phần, tự hại mình ba phần, hà tất phải khổ sở như vậy?”
Hoắc Thành Quân đã không có tỷ muội thân thiết, cũng không có bằng hữu thân thiết, mọi tâm sự chỉ có mình mình biết, chưa một ai từng thật sự quan tâm đến những đau khổ của nàng ta. Lời Lưu Bệnh Dĩ nói vừa như thương cảm lại vừa khuyên bảo, đánh trúng tâm sự của Hoắc Thành Quân, sự không cam lòng trong mắt nàng ta dần hóa thành đau thương. Mạnh Giác vừa nửa tóm nửa nắm lấy cổ tay Vân Ca, kéo nàng đi. Thấy hai người họ rời đi, Lưu Bệnh Dĩ lại thở phào nhẹ nhõm, nếu cứ để Hoắc Thành Quân và Vân Ca ở hai bên, Mạnh Giác bị kẹp ở giữa thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Hoa đăng sáng như ban ngày, sóng người như nước thủy triều, tiếng cười nói hò reo vang lên không ngớt, Hoắc Thành Quân lại cảm thấy mình càng cô đơn, không chào hỏi Lưu Bệnh Dĩ mà định rời đi ngay.
Vị thư sinh kia liền gọi to: “Mấy vị đã dễ dàng đoán trúng hai câu, không muốn đoán thêm một câu nữa sao?”
Hoắc Thành Quân lạnh lùng liếc nhìn chiếc đèn cung đình mà Vân Ca thích, cất bước đi thẳng.
Thư sinh cầm chiếc thẻ tre Mạnh Giác đã viết một nửa đáp án, vội nói: “Câu đố này tôi đã đưa ra cho mọi người đoán từ năm kia, đến năm nay vẫn chưa có ai đoán đúng. Tôi thấy vị công tử này rất thông minh nhanh trí, chẳng lẽ không muốn thử một lần nữa sao?”
Lưu Bệnh Dĩ gọi Hoắc Thành Quân lại: “Hoắc tiểu thư, đã đến rồi, tại sao không du ngoạn một lần cho thỏa thích? Dù sao thì một năm cũng chỉ có một ngày. Nếu không chê, có thể để tại hạ giúp tiểu thư đoán câu đố, lấy một chiếc đèn chơi hay không?”
Hoắc Thành Quân đứng im lặng một lát rồi gật đầu. “Huynh nói đúng, chỉ còn lần này thôi.”
Nàng ta lấy lại tinh thần, cười hỏi thư sinh: “Câu đố này của ngài ba năm không ai đoán được thật sao?”
Thư sinh tỏ vẻ kiêu ngạo, dương dương tự đắc nói: “Đương nhiên!”
Lưu Bệnh Dĩ cười, nói: “Chúng tôi không cần chiếc đèn cung đình này của ngài, ngài còn chiếc nào khác không? Nếu có chiếc nào vị tiểu thư này thích thì tôi sẽ đoán, nếu không thì chúng tôi đành phải qua chỗ khác vậy.”
Thư sinh nhìn chiếc đèn cung đình trên đỉnh đầu, không biết chiếc đèn này có gì không tốt, liền ngồi xuống lục tìm trong đống hòm xiểng.
Hoắc Thành Quân nghe Lưu Bệnh Dĩ nói vậy, không khỏi quay đầu chăm chú nhìn y.
Lưu Bệnh Dĩ bây giờ không còn là hạng người đá gà đua chó ngoài thành Trường An nữa, trên người không còn nét giản dị, nghèo hèn. Đầu đội bảo quan lam ngọc, người mặc cẩm bào màu lam, chân đi giày quan bằng gấm đen, bên hông lại không đeo đồ ngọc như quan lại bình thường mà đeo một thanh đoản kiếm, càng tỏ vẻ hiên ngang, oai vệ hơn người. Thư sinh bưng một chiếc hòm đi ra, hết sức trân trọng mở hòm, lấy một chiếc đèn cung đình có tua hình bát giác giống hệt chiếc Vân Ca thích, có điều chế tạo tinh xảo hơn. Khung đèn làm bằng trúc trắng Lĩnh Nam hiếm thấy, tám mặt đèn làm bằng sa băng giao, bên trên có thêu tám tấm hình kể lại chuyện Hằng Nga bôn nguyệt. Nữ tử trong tranh có dáng người thướt tha, dung mạo thanh tú, thần thái có vui, có sầu, có giận, có khóc, hình nào cũng động lòng người giống như thật, không hề thua kém các hình thêu ngự dụng trong cung, không những thế còn có những điểm đặc sắc riêng. Hoắc Thành Quân vẫn là thiếu nữ tuổi thanh xuân, dù tâm tư phức tạp hơn các nữ nhi cùng trang lứa nhưng yêu cái đẹp là bản tính của con người, sao nàng ta có thể không thích một chiếc đèn cung đình đẹp như vậy được? Huống chi chiếc đèn này còn đẹp hơn chiếc đèn mà Vân Ca thích, nàng ta xách chiếc đèn càng nhìn càng thích, ngắm nghía hồi lâu mới lưu luyến trả lại cho thư sinh. Lưu Bệnh Dĩ thấy thế liền cười nói với thư sinh: “Mang câu đố của ngài ra đây!”
Thư sinh đưa thẻ tre cho Lưu Bệnh Dĩ, y thấy mặt trước viết bốn chữ “ám hương tình tuyết”, mặt sau viết “đáp án là một chữ”. Lưu Bệnh Dĩ trầm ngâm suy nghĩ một lát, như hiểu như không, chỉ là không thể khẳng định. Hoắc Thành Quân suy tư một hồi, cảm thấy không có đầu mối, không muốn nghĩ nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Lưu Bệnh Dĩ. Thư sinh thấy Lưu Bệnh Dĩ không trả lời ngay như hai câu đố trước, không khỏi vừa đắc ý lại vừa thất vọng.
Lưu Bệnh Dĩ lật mặt trước thẻ tre lại, nhìn thấy Mạnh Giác viết dở ba chữ “ám hương lồng…”
Thư sinh thắc mắc: “Không biết vị công tử đó định viết gì, đáp án của câu đố này chỉ là một chữ, tại sao vị công tử đó lại định viết một câu?”
Lưu Bệnh Dĩ đã khẳng định được đáp án, cũng hiểu rõ vì sao Mạnh Giác lại phải viết một câu. Chắc chắn là Mạnh đại công tử hơi bất mãn vì vị thư sinh này đã cuồng ngạo làm khó dễ Vân Ca, cho nên quyết định đáp lễ hắn thật tử tế, chế nhạo chút tài hoa mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo. Lưu Bệnh Dĩ cười cầm bút, vừa định viết tiếp câu của Mạnh Giác, đột nhiên trong lòng cảm thấy không thoải mái và ấm ức khó chịu, suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu, đề vào bên cạnh ba chữ của Mạnh Giác: “Ám hương lửng lơ lồng tình tuyết[1]”. Viết xong, Lưu Bệnh Dĩ cười cười nhìn thư sinh, đưa trả thẻ tre cho hắn, cầm lấy chiếc đèn cung đình, trịnh trọng đưa đến trước mặt Hoắc Thành Quân, cúi người thi lễ: “Xin tiểu thư vui lòng nhận lấy.”
[1] Câu đố của thư sinh là “ám hương tình tuyết”. Chữ hương (香) gồm chữ hòa (禾) nghĩa là lúa và chữ nhật (日) nghĩa là mặt trời ghép lại. Ám là tối, tối thì không có mặt trời, chữ hương bỏ bớt chữ nhật còn lại là chữ hòa. Chữ tuyết (雪) gồm chữ vũ (雨) là mưa và chữ kệ (彐) là đầu con lợn ghép lại. Tình là nắng, nắng thì không có mưa, chữ tuyết bỏ bớt chữ vũ đi thì còn chữ kệ. Chữ hòa và chữ kệ ghép lại thành chữ bỉnh, nghĩa là nắm giữ (禾+彐=秉). Câu trả lời của Mạnh Giác là “Ám hương lồng tình tuyết”, nghĩa là chữ hòa và chữ kệ lồng vào nhau thành chữ bỉnh. Câu trả lời của Lưu Bệnh Dĩ là “Ám hương lửng lơ lồng tình tuyết”, cũng là chữ hòa và chữ kệ lồng vào nhau, lại có thêm hai chữ lửng lơ, ý là diễn tả vị trí chữ kệ lồng vào chữ hòa là ở khoảng giữa chữ hòa.
Đám nam nữ xem cảnh náo nhiệt xung quanh đều tươi cười vỗ tay. Thấy Hoắc Thành Quân cài trâm gai, mặc váy vải thô, Lưu Bệnh Dĩ thì mặc trang phục quý công tử, bọn họ còn tưởng đây lại là một giai thoại đẹp giữa công tử nhà giàu và cô nương nhà nghèo. Hoắc Thành Quân từng nhận không ít lễ trọng nhưng đây là lần đầu tiên nàng ta nhận được một món quà như vậy. Thấy mọi người cười đùa kêu gào: “Nhận đi, nhận đi”, nàng ta cảm thấy trái với những gì được dạy bảo từ nhỏ, nhưng trong lòng lại có cảm giác lạ lùng, khác thường, vừa tức giận vừa xấu hổ, tha thướt hạ mình thi lễ với Lưu Bệnh Dĩ: “Đa tạ công tử!” Sau khi đứng thẳng người lên, nàng ta cũng dùng hai tay nhận lấy chiếc đèn. Lưu Bệnh Dĩ cười hiểu ý, Hoắc Thành Quân lại hơi xấu hổ, cầm đèn vội vã len ra khỏi đám đông trong tiếng cười đùa thiện ý của mọi người. Lưu Bệnh Dĩ cũng vội vã len qua đám người, đi theo Hoắc Thành Quân.
Thư sinh cầm chiếc thẻ tre, lẩm bẩm tự nói, hết nhìn câu đố của mình “ám hương tình tuyết”, lại nhìn đáp án còn chưa viết xong của Mạnh Giác “ám hương lồng… lồng… ám hương lồng tình tuyết”, cuối cùng nhìn đáp án của Lưu Bệnh Dĩ, cười đọc: “Ám hương lửng lơ lồng tình tuyết. Hay, hay, đoán giỏi lắm, đoán hay lắm!”
Mạnh Giác và Lưu Bệnh Dĩ lấy câu đố trả lời câu đó, ba câu đều hỏi cùng một chữ, nhưng câu đố lại là câu sau hay hơn câu trước. Thư sinh lại không để ý đến ý chê cười của Lưu Bệnh Dĩ, mà cười khen: “Công tử thật là…”
Bấy giờ vị thư sinh mới ngẩng đầu nhìn, lại không thấy bóng dáng Lưu Bệnh Dĩ và Hoắc Thành Quân đâu, trên đường chỉ còn lại sóng người vẫn như nước chảy. Có người muốn bỏ tiền xin giải đố, thư sinh phất tay bảo bọn họ đi. Người xem bất mãn nhưng thư sinh vừa phất tay, vẻ nho nhã, yếu đuối lập tức biến mất, thay vào đó là một thần thái như nắm quyền sinh sát trong tay, mọi người đều cảm thấy kính sợ, chỉ có thể hậm hực rời đi. Thư sinh bắt đầu thu thập đèn lồng, chuẩn bị ra về. Đêm nay gặp được bốn người này, coi như không uổng chuyến đi. Thiên triều khiến phụ thân đến chết vẫn nhớ mãi không quên, khiến mẫu thân buồn bực mà qua đời quả nhiên địa linh nhân kiệt!
***
Vân Ca bị Mạnh Giác kéo ra ngoài chợ hoa đăng. Mạt Trà và Phú Dụ muốn ngăn lại, Thất Hỷ lại nghĩ đến một mệnh lệnh lạ lùng khác của Vu An: “Nếu Vân Ca gặp Mạnh Giác thì không được cho ai tới gần và quấy rầy.” Không ngờ Vu Tổng quản liệu sự như thần, đoán được Vân Ca và Mạnh Giác sẽ gặp nhau. Thất Hỷ dặn dò mọi người bám theo Vân Ca từ đằng xa, duy trì một khoảng cách có thể nhìn thấy nàng mà không nghe rõ hai người nói chuyện. Mạnh Giác kéo Vân Ca đi được một đoạn, sự kinh ngạc và phẫn nộ khi nghe thấy lời Hoắc Thành Quân nói cũng dần vơi bớt, trong lòng cảm thấy vừa nực cười vừa chán nản. “Vì sao thương thế của muội còn chưa lành mà đã một mình ra ngoài thế này?”
“Việc của muội đâu cần huynh bận tâm?”
“Dạo này còn ho không?”
“Ai khiến huynh quan tâm?”
Mạnh Giác không thèm nói nữa, trực tiếp cầm cổ tay Vân Ca xem mạch, tay kia còn phải chống lại sự vùng vẫy của nàng. Một hồi sau, y trầm ngâm buông Vân Ca ra. “Dặn Trương thái y không cần châm cứu cho muội nữa. Gần đây huynh mới điều chế một loại hương cho muội, sau này nếu ban đêm ho không ngủ được, muội cứ cho một mẩu vào trong lò hun là được.”
Vân Ca “hừ” lạnh một tiếng, tỏ vẻ không thèm nhận hảo ý của y. Mạnh Giác chỉnh lại chiếc áo khoác ngoài cho Vân Ca. “Hôm nay dù trời ấm nhưng muội vẫn không thể ở lâu bên ngoài được. Huynh đưa muội về.”
Vân Ca lại đứng ở đó không động, vẻ tức giận vừa rồi đã biến thành khó xử.
Mạnh Giác hỏi: “Trong cung xảy ra chuyện gì?”
Vân Ca muốn nặn ra một nụ cười nhưng không được. “Trong cung không có chuyện gì, muội… muội muốn nhờ huynh một việc.”
Mạnh Giác lời ít mà ý nhiều: “Nói!”
“Hoàng thượng muốn triệu đại công tử vào Trường An, huynh ấy sợ đại công tử không đến, cho nên hy vọng huynh có thể giúp đỡ.”
Đây chính là nguyên nhân khiến muội gặp huynh ngày hôm nay sao? Mạnh Giác mỉm cười, trong mắt ánh lên tia lạnh lùng. “Không được, Hoàng thượng muốn hạ chiếu cứ hạ chiếu, Xương Ấp Vương có tới hay không là chuyện của chính vương gia, không liên quan gì tới huynh.”
“Hoàng thượng tuyệt không có ác ý.”
“Không liên quan gì tới huynh.”
Vân Ca chán nản: “Làm thế nào mới có thể có liên quan tới huynh?”
Mạnh Giác vốn định nói: “Làm thế nào cũng không liên quan gì tới huynh”, nhưng lại yên lặng một hồi rồi hỏi: “Vì sao hắn lại ngủ trên giường của muội?”
“Huynh…” Vân Ca vuốt ngực, cố gắng để mình không nổi giận. “Mạnh Giác, huynh quả nhiên không phải là quân tử.”
“Huynh nói với muội huynh là quân tử bao giờ?”
Có việc cầu người không thể không cúi đầu, Vân Ca tuy tức giận nhưng lại thành thật trả lời Mạnh Giác: “Có đêm bọn muội không ngủ được, hai người ở trên giường muội vừa ăn uống vừa trò chuyện, sau đó mệt nên ngủ mất.”
“Hắn không ngủ được là điều rất dễ hiểu, hôm nào tự nhiên hắn ngủ ngon thì mới là chuyện lạ. Nhưng muội là kiểu người đã ngủ thì có sấm bên tai cũng không dậy được, vậy tại sao muội lại không ngủ được?”
Vân Ca cúi đầu không trả lời. Thấy nàng không trả lời, Mạnh Giác đổi một câu hỏi khác: “Đó là chuyện khi nào?”
Bởi tối hôm đó Vân Ca và Lưu Phất Lăng bấm đốt ngón tay tính xem còn bao lâu nữa là đến năm mới, cho nên nàng trả lời ngay: “Mùng Ba tháng Chạp.”
Mạnh Giác hỏi thời gian là muốn xem xem mấy ngày đó đã xảy ra chuyện gì khiến Vân Ca suy nghĩ. Sau khi suy nghĩ một lát, cảm thấy trong cung ngoài cung đều không có việc lớn gì, đang định hỏi Vân Ca, đột nhiên nhớ ra hôm đó là lần đầu tiên Lưu Bệnh Dĩ vào cung gặp Lưu Phất Lăng, Hứa Bình Quân có nhờ y đến xem tình hình an nguy của Lưu Bệnh Dĩ. Mạnh Giác nhớ đến vạt váy thoáng qua ngoài hành lang Ôn Thất điện hôm đó, vẻ sắc lạnh trong mắt dần nhạt đi. Thấy vẻ mặt Mạnh Giác vẫn lạnh lẽo như cũ, Vân Ca liền chế giễu: “Mạnh Giác, huynh có tư cách gì mà để ý đến những lời Hoắc Thành Quân nói?”
“Ai nói với muội là huynh để ý? Huynh nhắc muội lần nữa, bây giờ là muội có việc nhờ huynh, chú ý lời ăn tiếng nói một chút.”
Vân Ca phất tay áo quay đi, đi được một đoạn đột nhiên dừng lại, hít một hơi thật sâu, khẽ vỗ vào hai má mình, cố nặn ra một nụ cười, quay bước về phía Mạnh Giác. “Mạnh công tử, điều kiện của ngài là gì?”
Mạnh Giác chăm chú nhìn Vân Ca, suy nghĩ. “Chuyện này rất quan trọng với hắn.”
Vân Ca mỉm cười, nói: “Huynh đã đánh giá được nặng nhẹ, có thể đưa ra điều kiện rồi.”
“Trả lời câu hỏi của huynh trước, vương tôn họ Lưu nhiều như vậy, vì sao chỉ triệu Xương Ấp Vương đến Trường An? Dựa vào cái gì mà huynh phải tin tưởng hắn?”
Nụ cười giả tạo của Vân Ca biến mất, nàng trịnh trọng: “Mạnh Giác, xin huynh hãy tin muội, muội dùng tính mạng bảo đảm với huynh, Lưu Hạ tuyệt đối sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm gì ở Trường An, có lẽ sẽ chỉ có lợi mà thôi.” Cảm thấy mình đã quá mạnh miệng, Vân Ca lại bổ sung: “Tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm đến từ Hoàng thượng, còn từ người khác thì muội nghĩ y vẫn có khả năng tự bảo vệ mình.”
Mạnh Giác trầm tư. Vân Ca không chớp mắt nhìn y chằm chằm.
Mạnh Giác nói là tin nàng chứ không phải là đáp ứng nàng. Van Ca cười, hỏi: “Huynh cần muội làm gì? Huynh là một thương nhân khôn khéo, không được ra giá mà người mua không trả được đâu đấy.”
Mạnh Giác yên lặng một lát rồi nói: “Trong vòng một năm, muội không được gần gũi hắn, không được ôm hắn, không được ngủ cùng giường với hắn, chuyện gì cũng không được làm.”
“Mạnh Giác, huynh…” Mặt Vân Ca đỏ bừng.
Mạnh Giác lại tươi cười. “Dù sao hắn cũng nhận được sự giáo hóa của lễ nghi người Hán rất sâu, nếu hắn thật sự coi trọng muội, ngày nào chưa chính thức cưới hỏi, ngày đó hắn sẽ không động vào muội. Có điều đối với muội thì huynh không có chút lòng tin nào.”
“Mạnh Giác, rốt cuộc huynh coi muội là gì của huynh thế?”
Hai mắt Mạnh Giác tối sầm lại, nét cười trên mặt lại chưa thay đổi. “Huynh đã nói rồi, huynh rất ít khi hứa hẹn nhưng một khi đã hứa thì sẽ tuyệt đối không nuốt lời. Những gì đã hứa với muội, huynh nhất định sẽ thực hiện.”
Vân Ca không thể hiểu được, nhìn Mạnh Giác chằm chằm. Trên đời này còn có người nào khó hiểu hơn y không?
Mạnh Giác cười lạnh nhạt, nói: “Bây giờ muội chỉ cần trả lời huynh, đồng ý hay không đồng ý.”
Vân Ca ngẩn người. Mạnh Giác đưa ra hạn định một năm có lẽ là vì Hứa tỷ đã nói với y về ước định một năm giữa nàng và Lăng ca ca, có điều y có nghĩ thế nào cũng không ngờ được Lăng ca ca muốn làm gì. Sau này bất kể là Lưu Bệnh Dĩ hay Lưu Hạ lên ngôi, Mạnh Giác đều sẽ có địa vị tột đỉnh nhờ giao tình với họ, cả giang sơn tươi đẹp của Đại Hán đều ở trước mắt y, y đâu còn thời gian mà để ý tới nàng nữa? Huống hồ chỉ là một năm thôi mà.
Thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của Vân Ca, Mạnh Giác lại mỉm cười, nói: “Còn nữa, không cho muội nói với bất kỳ ai về ước định giữa muội và huynh, đặc biệt là Hoàng thượng.”
Vân Ca đảo mắt một vòng, cũng mỉm cười, nói: “Được. Muội nhận lời với huynh. Nếu làm trái, muội… đời này muội vĩnh viễn không được hạnh phúc.”
Mạnh Giác khẽ gật đầu. “Huynh đưa muội về.”
Trong xe ngựa, Vân Ca không nói, Mạnh Giác cũng không lên tiếng, chỉ có tiếng bánh xe kêu ken két.
Lúc sắp đến cửa cung, Mạnh Giác nói: “Đến đây được rồi. Bên kia chắc có người của Vu Tổng quản đang chờ muội.”
Nói xong, Mạnh Giác xuống xe ngựa. Vân Ca vén rèm lên, nói: “Chỗ này cách nơi huynh ở rất xa, để muội bảo Phú Dụ đánh xe đưa huynh về! Muội đi bộ về được rồi.”
Mạnh Giác dịu dàng nói: “Không cần. Huynh muốn đi một mình. Vân Ca, chăm sóc bản thân cho tốt, không cần lo cho người khác, đặc biệt là người trong cung, bất kỳ ai cũng không được tin tưởng.”
Vân Ca mỉm cười. “Mạnh Giác, tại sao huynh còn chưa rõ nhỉ? Muội với huynh không phải cùng một loại người.”
Nét cười như có như không trên mặt Mạnh Giác rất giống với tự giễu. “Vấn đề của huynh không nằm ở chỗ huynh không hiểu muội, mà là huynh còn hiểu muội hơn chính huynh tưởng tượng.”
Vân Ca kinh ngạc. Mạnh Giác xoay người, cất bước đi vào bóng đêm.